Chương 57: “ HÒNG HẠNH VƯỢT RÀO”
CeCe
23/07/2013
Trung tâm mua sắm hiện ra trong tâm trí của Gia Huy lúc này vừa nặng lại vừa ướt. Nghe có vẻ khá kì cục nhưng đúng là như vậy. Con người kia dính mưa cũng không phải ít, lại còn cái chân đau nữa thế nhưng vẫn cố sống cố chết đòi đi mua sắm. Cuối cùng nằng nặc đòi ngồi bằng được lên lưng anh để đi vào. May mà trời mưa trong trung tâm hầu như không có ai chứ nếu không thì cũng đến nước phải đâm đầu vào tường mà chết vì xấu hổ mất. Ngày trước khi ba còn sống vẫn hay nói Gia Huy là đứa bướng bỉnh nhất. Nhưng không, rõ ràng là không, đứa bướng bỉnh nhất phải là đứa ngồi trên lưng anh bây giờ mới đúng.
- Muốn đi đâu trước đây?- anh cộc cằn hỏi bao cát trên lưng
Nó rướn người ôm chặt lấy cổ anh, đôi môi như ghé sát vào vành tai anh mà khúc khích nói
- Cãi nhau nhiều, khát nước muốn đi ăn kem?
Gia Huy khẽ lườm nó một cái rồi bước vào thang máy lên tầng trên. Qua tấm gương phản chiếu trong buồng thang máy chật hẹp anh chợt nhìn thấy cái nụ cười ma mãnh xen chút thỏa mãn hí hửng của nó. Huy lại bị đôi mắt cười ấy thu hút. Cả đôi má núm đồng tiền kia nữa, hình như đã trở thành nét đặc trưng trên khuôn mặt nên chỉ cần người con gái trên lưng khẽ nheo mắt hay nhếch môi thì đã có thể nhìn thấy những nét “duyên” tiềm ẩn đó rồi. Vậy mà từ trước đến nay, kể lúc biết mặt nhau từ năm 13 tuổi và 2 năm kết hôn, anh không hề hay biết điều ấy. Bây giờ nhìn lại mới thấy mình đã bỏ lỡ thật nhiều điều.
“ Ting”
Cửa thang máy bật mở, những chiếc ghế sofa nho nhỏ màu hồng phấn hiện ra cùng với cái Menu nhỏ nhỏ xinh xinh lồng trong miếng nhựa trong suốt. Gia Huy vứt nó cái “ Phịch” xuống ghế rồi “ nhẹ nhàng” hỏi nó
- Ăn gì thì gọi nhanh lên
Trong quán kem thanh vắng vì chẳng có ai. Cũng đúng, trên đời này được mấy ai kì quặc như nó sống chết đòi đi mua sắm ngày mưa rồi ăn kem khi trời đang chuyển bão. Cô nhân viên phục vụ hình như cũng ý thức được sự khác thường ấy nên ban đầu cũng thấy bỡ ngỡ rồi mới bước đến hỏi nó muốn dùng loại kem gì. Đôi tay chần chừ lướt dọc trên menu rồi cuối cùng cũng lên tiếng
- Kem vani phủ caramen
Cô phục vụ ấy nhanh tay ghi chép rồi hỏi sang Gia Huy đang ngồi hậm hực bên cạnh
- Còn anh a?
Đang định lạnh lùng đưa tay lên nói “không cần” thì bỗng nhiên giọng nói con bé đã cất lên xen ngang vào ý định ấy
- Ờ, chị cho anh ấy loại đồ uống nào đó mà đàn ông sắp ly dị hay uống ý- chị nhân viên bỗng ngây người ra “ dạ” vu vơ một tiếng, nó khẽ cười, đôi mắt lại tít lại, 2 gò má xoáy tròn- như café đen chẳng hạn.
Trong giây lát nó nhìn thấy ánh mắt khó xử của chị nhân viên ấy trước khi bước vào trong chuẩn bị. Có lẽ chị ta đang thấy xót xa thay cho cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ của nó
- Này, có nhất thiết là đi đâu cũng phải hô hoán lên cho người ta biết cô sắp ly hôn không? Điều đó hay ho đến thế à?
Nó nhún vai, rút mấy tờ giấy ăn lau đi vài hạt mưa còn sót lại trên trán
- Hay ho bình thường nhưng tôi quên mất là anh có tật giật mình
Gia Huy nheo mắt nhìn nó, cặp lông mày rậm xô vào nhua tạo thành một lời đe nạt. Nhưng nó vốn chẳng quan tâm vẫn cứ chăm chú vào chiếc khay trên tay chị phục vụ ban nãy đã trở ra, trên đó là cốc kem tươi ngon lành, mát lạnh và ngầy ngậy vị béo của caramen
Gia Huy từ từ nhấp một ngụm café nhìn nó hí hửng tí ta tí tửng thè cái lưỡi màu hồng ấy ra xoáy tròn đám kém trên thìa. Rồi bỗng nhiên, nó không còn quan tâm hứng thú gì nữa với cốc kem của mình mà nhìn chằm chặm về phía anh.
- Gì nữa?
Nó đắn đo tỏ ra suy nghĩ
- Là Blue Mountain đúng không?
Gia Huy nhìn lại cốc café trên tay rồi gật một cái, nó lại tiếp
- Tôi nghe người ta vẫn nói Blue Mountain rất đắng, vị đắng của nó rất đặc biệt. Không phải là vị đắng dễ tan trong miệng rồi trở nên ngòn ngòn mà là một vị chua đắng khó quên. Nếu không phải là người quen uống sẽ rất khó để nuốt nó xuống cổ họng từ những ngụm đầu tiên.
Anh lại nhìn nó, ánh mắt có hơi dịu xuống
- Cô định hỏi vì sao đúng ko? – rồi anh ta nhếch mép cười một tiếng, tay đặt cốc café xuống- lần đầu tiên gặp nhau Ngọc Anh cũng hỏi tôi câu tương tự.
- Không- nó không có ý định nghe con người đối diện kể chuyện quá khứ- tôi không định hỏi anh vì sao mà tôi định nói, Có thể cho tôi thử không?
Gia Huy nghi hoặc nhìn về phía nó rồi cuối cùng cũng đưa tay đẩy chiếc cốc về phía trước. Nó nhìn những giọt café sóng sánh trong cốc, không sữa, không đường nên vẫn giữ được hương thơm mạnh đặc trưng. Có thể nó sẽ phun ngụm đầu tiên vào Gia Huy nhưng con bé vẫn cầm chiếc tách lên uống.
Một ngụm lớn………..
Một ngụm lớn nữa …………….
Nó chép miệng rồi đặt chiếc tách xuống trước mặt Gia Huy, người đang trố mắt ra nhìn nó
- Cũng không đắng như người ta nói
Nói sau lại tiếp tục ăn kem, tâm trạng tự dưng có chút chùng xuống. Không hiểu vì sao nhưng nó không cảm nhận được vị đắng của Blue Mountain mà làm cảm nhận được vị buồn của một câu chuyện nào đó, một câu chuyện của tình yêu và thù hận chẳng hạn, rồi đột nhiên trong tâm trí nó vang lên tiếng hỏi lớn: “ Rốt cuộc là mình đã đánh mất thứ gì?”
Đối diện Gia Huy nhìn nó không nói gì. Quả thực Blue Mountain rất đắng, đắng đến nỗi chính bản thân anh cũng rất khó khăn mỗi lần nuốt xuống cổ họng nên thường phải rất lâu mới có thể uống xong một tách, thường là uống lúc rảnh dỗi, có thời gian hoặc khi nào đó không được vui, cần phải tỉnh táo để suy nghĩ. Nguyên nhân vì sao anh lại chọn loại đồ uống này cũng chỉ có Ngọc Anh là biết, ngoài cô ấy ra cũng chỉ có Vĩnh Thạc và Thiên Minh hiểu vì sao. Phải, người ta nói Blue Mountain rất đắng nhưng cũng nói Blue Mountain là một câu chuyện tình buồn và người chọn thứ café đắng nghét ấy cũng thường là người đã trải qua những biến cố to lớn của cuộc đời. Anh không hiểu vì sao Hân Hân uống được, nhìn thái độ cho dù nốc hết cả cốc cũng không nhăn mặt của nó bỗng dưng Gia Huy lại thấy áy náy vô cùng, chẳng nhẽ sự lạnh nhạt của anh, sự phũ phàng phủ nhận tình yêu của Hân Hân với anh lại gây ra một cú sốc tinh thần mạnh đến thế.
- Hân H…
Đang định tỏ vẻ tử tế với nó đôi chút thì bỗng dưng con bé đập thìa cái “keng” xuống mặt bàn. Mặt có vẻ rất háo hức
- No say rồi, đi mua sắm thôi
Vậy là ý định tử tế đã tiêu tan thay vào đó là sự hậm hực bức bối khi nghĩ đến cảnh lại phải cõng nó trên lưng. Gia Huy hùng hổ đứng dậy định đi thanh toán nhưng có lẽ do động tác quá mạnh trong một không gian chật hẹp của bàn và ghế nên rốt cục là Gia Huy đã va phải cái bàn, làm cốc Blue Mountain nghiêng ngả rồi đổ ụp về phía nó. Một dòng café đen chảy dài như dòng nham thạch
- Á…
Sau tiếng thét ấy, nó nhanh chóng nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm, tay còn không quên cầm theo ví. Ngay lúc đang còn vuốt ngực vì vừa thoát nạn cứu được cái váy thì nó lại cảm thấy một dòng điện rân rân chạy qua người, cùng lúc đó một giọng nói đanh thép vang lên, mỏng nhưng sắc
- Lưu Vũ Hân, không phải là chân đau sao
Nó từ từ nhìn lên. Thật sự thì mặt Gia Huy đang nửa đen nửa xám bất thường, nó biết mình đã lộ vở liền nói vu vơ đánh trống lảng
- Ha ha, trời hôm nay đẹp quá ha
Rồi chuồn thẳng vào thang máy.
Trời về chiều, trận bão đã ngưng, chỉ còn vài giọt nước lất phất rơi từ những mái hiên, những ngọn cây xanh nõn mỗi lần gió qua. Trời đỏ quạch một vùng không rõ sáng tối
Sau vài tiếng lượn lờ trong trung tâm mua sắm cuối cùng cũng được về nhà. Nó vứt phịch cái túi đồ xuống giường rồi lăn quay ra. Trước khi nằm còn không quên “ Dạ” một tiếng đáp lại câu nói của bà Hồng
- Cô chủ tắm rửa nhanh rồi xuống ăn cơm
Haz, mặc dù cũng túi con túi nhỏ lủng củng như ai nhưng tuyệt nhiên toàn thứ hàng linh tinh. Nào là pijama, dép đi trong nhà, đèn để bàn hình mèo Kitty, giấy ăn
- Mẹ đất ơi, mình mua giấy ăn làm gì chứ.
Nó vứt lại bịch giấy vào túi rồi lại lục lọi tiếp. Giờ thì là đồng hồ, bánh trái, cái đánh trứng. Đúng là người tính không lại với trời. nó cứ nghĩ mình sẽ khuân hết quầy nữ trang của cái trung tâm ấy nhưng ai ngờ có Gia Huy ở bên kế hoạch ấy lại trở nên khó khăn hơn nó tưởng. tự dưng sự xuất hiện của anh ta khiến nó thấy thật bất tiện, ai đời muốn ăn trộm mà chủ nhà lại cứ quẩn quanh, mà kể ra anh ta cũng lạ, nếu thấy không thích thì cứ ở trong xe mà chờ hay ngồi chết dí ở quán café lúc trước ăn kem cũng được đằng này lại cứ lạch bạch theo nó khiến kế hoạch coi như phá sản không còn một xu. May ra thì cái đồng hồ này cũng cứu vãn được tình hình chút ít, chắc cũng đủ cho nó sống một tuần, rồi cả đống bánh trái này cũng vậy, lạc quan ra thì coi như là không phải lo cái ăn rồi. Hít một hơi, nó nhét tất cả những thứ ấy vào trong balo dưới gậm giường rồi lại coi như không có gì, mở tù lây một chiếc váy mới ra đi tắm. Tối nay sẽ hành động, dù sao thì trước tiên phải thoát ra khỏi cái nhà này, sau đó đến bến xe, mua một cái vé đến một nơi nào đó như vùng nông thôn chẳng hạn, không khí trong lành, không có những con người khó chịu và những hành động khó hiểu như đám người của Gia Huy, như vậy người ta mới gọi là cuộc sống chứ.
Tối ………..
Sau cơn bão, mọi thứ trở nên quang quẻ và mát mẻ hơn. Không khí cũng dịu xuống khiến người ta càng muốn mở cửa sổ. Trời không nhiều sao, cứ lẳng lặng như thể chiều nay chẳng có cơn bão nào đi qua. Gia Huy lẹt quẹt cái dép xanh lè hình Doraemon mà nó mua lúc chiều rồi ném qua cho anh một dôi hồi chập tối, không hiểu sao bản thân lại tự động xỏ vào chân lúc nào ko biết. Nhìn cốc café trong tay bỗng nhiên Gia Huy lại nhớ đến nó rồi giật mình nhận ra bản thân đang đứng trước cửa phòng nó lúc nào. Anh đứng chết trân ở đó một lúc, do dự không biết nên gõ cửa hay là không? Cũng chẳng biết gõ cửa xong thì nói câu chuyện gì
- Anh đang tìm Hân Hân à?
Không biết từ đâu Ngọc Anh xuất hiện. Phòng cô ấy ở tầng trên, sát phòng anh.
- À không, anh đi tìm Thiên Minh nói chuyện thôi. Em chưa ngủ sao?
Ngọc Anh mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng tiễn đến rồi đặt một nụ hôn vào môi anh
- Em sắp đi ngủ thôi, anh và Thiên Minh nói chuyện ít thôi, mai còn phải đi thử váy cưới và lễ phục đó.
- Anh biết rồi.- anh cũng hôn lên trán cô đáp lại.
Nhìn Ngọc Anh mất hút sau những bậc cầu thang xoáy tít Gia Huy tự vỗ vào mặt mình lấy lại tinh thần. Liếc mắt sang cánh cửa phòng nó đang đóng im lìm rồi bước sang phòng Thiên Minh ở cuối hành lang và mở cửa. Vĩnh Thạc cũng đang có mặt ở đây. Bọn họ để TV mở nhưng lại chăm chú chơi trò chơi gì đó.
- Uầy, đôi dép ấy không hợp với người có 2 đời vợ đâu đấy.- Thiên Minh ngừng tay nhìn chăm chăm vào đôi dép dưới chân Gia Huy châm chọc.
- Chú cứ kệ anh.
Vĩnh Thạc vấn ngồi yên, thậm chí một cái ngoảnh lại cũng không có
- Vấn định làm thế à.- Giọng Vĩnh Thạc vang lên đều đều trong đêm
- Ừ.- Gia Huy cũng chỉ đáp lại cụt ngủn rồi ngồi xuống ghế, tay cầm điều khiển nhưng lại chẳng có ý định chuyển bất cứ một kênh nào.
Thiên Minh thấy không khí hơi kì lại đành bắt chuyện đổi gió
- Này, nhưng mà 2 người có thấy là Hân Hân từ sau vụ tai nạn thay đổi rất nhiều không?
Câu hỏi được nêu ra và cả 3 người đàn ông đều gật gù suy nghĩ rồi lại gật. Thiên Minh lại tiếp
- Cô ấy bây giờ có vẻ hoạt bát hơn, tinh nghịch hơn, hay cười hơn, bướng bỉnh hơn nữa.- rồi nhìn sang Gia Huy- và đặc biệt hình như cô ấy không nhớ bản thân mình yêu anh Huy nữa thì phải.Cứ như một người khác vậy.
Nén một tiếng thở dài, Vĩnh Thạc nhấp một ngụm café mà Gia Huy mang tới
- Hoặc cũng có thể trước đây cô ấy cũng hoạt bát, Bướng bỉnh như thế chẳng qua chúng ta không hay quan tâm nhiều đến cô ấy, không biết tính cách thật của cô ấy nên mới cảm thấy là con người cô ấy thay đổi
- Cũng đúng- Thiên Minh nhỏ giọng
Bọn họ, mỗi người một suy nghĩ, không ai bảo nhau đều nhìn tập trung vào màn hình TV, có thể vì thế mà tự dưng lại phát hiện ra bản tin ngày hôm nay cũng không tồi. Có lẽ là bản tin địa phương nên hầu như chỉ đưa tin trong thành phố, nào là phát hiện ra sữa chưa qua kiểm tra tại đại lý X thuộc quận Y gì gì đó. Rồi tin về tuyển sinh mẫu giáo của trường mầm non Z, tin về việc cơn bão chiều nay đã làm đổ một cây đại thụ lớn cách bến xe trung tâm khoảng 30m khiến cho bến xe trung tâm ùn tắc, các chuyến đi bị tạm dừng hoặc tạm nghỉ. Trên TV toàn cảnh người ngợm nhốn nháo ngổn ngang, mặt mũi ai đấy cũng nhăn nhó khó đăm đăm trông thật bức bối. Nhưng dù sao cũng là chuyện của thiên hạ, Gia Huy cũng không quan tâm lắm, chuyện trước mắt là đi ngủ sớm ngày mai còn đi thử lễ phục và chụp ảnh cưới cả ngày với Ngọc Anh, nếu hôm nay mà còn thức khuya chắc chắn ngày mai không mở nổi miệng cười trước ống kính.
Nhưng đúng cái khoảnh khắc đang định đứng lên ấy, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, không biết vô tình hay cố ý mà lọt vào tầm mắt
“Hân Hân, cô ta làm gì ở đó. Lại còn đeo cái balo to như vậy.”
Anh bước lại gần hơn cái màn hình. Vẫn là khuôn mật ấy. Gia Huy lập tức quay lại nhìn 2 con người kia. Họ cũng đang trong tình trạng mắt mở to mồm ú ớ. Vậy là …….. Không cần nói nhiều, muốn biết có phải thật hay không thì cách nhanh nhất chính là sang phòng nó kiểm tra. Gia Huy không nói không rằng hùng hổ bước sang, cũng không gõ cửa hay lên tiếng trước mà thẳng tay xô cửa bước vào. Trong căn phòng trống không. Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng nhanh chóng tản ra các phòng khác tìm kiếm, cố gắng không làm bà Hồng và Ngọc Anh tỉnh giấc. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thấy.
“ Chết tiệt”
Thay vì đá một cú trời giáng vào cánh cửa phòng nó và làm mọi người thức dậy thì Gia Huy cố nuốt giận vào trong, tay nắm chặt, răng nghiến vào nhau ken két. Đúng là từ lúc tỉnh dậy nó thay đổi nhưng không phải lag hoạt bát hơn mà là hay gây chuyện hơn mới đúng. Gia Huy không hiểu nổi nó nghĩ cái gì mà lại định chơi cái trò bỏ nhà ra đi của trẻ con này. Định ngăn cản đám cưới của anh và Ngọc Anh sao? Hay định nói cho thiên hạ anh là một thằng đểu cáng. Không cần biết mục đích của nó là gì nhưng dù có phải đào bới cái thành phố cỏn con này lên thì cũng nhất định phải tìm cho ra nó.
Gia Huy bực bội bước qua Thiên Minh đang nghệt mặt ra và Vĩnh Thạc đang nói điện thoại đằng sau tiến thẳng lên phòng. Một lúc sau, rất nhanh, Gia Huy trở lại với chì khóa xe và điện thoại trong tay
- Thiên Minh chú với Gia Huy ở nhà, anh đi tóm cổ cô ta về
Thiên Minh vẫn còn ngơ ngác “ à ừ” một tiếng rồi nghĩ thầm
“ Uầy, thế Hân Hân bỏ nhà đi thật à”
Nhưng ngay khi Gia Huy định bụng phi xuống cầu thang thì bỗng nhiên Vĩnh Thạc lao ra cản anh ta lại
- Sao thế? Có biến à?
Vĩnh Thạc hết nhìn anh ta rồi lại nhìn Thiên Minh, mãi mới cất tiếng
- Bác Tùng quản gia, người đi cùng Hân Hân hôm xảy ra tai nạn…. Đã tìm thấy rồi
- Thì sao chứ, đây là chuyện tốt mà – Thiên Minh nhún vai tỏ ý không hiểu trước thái độ phân vân của Vĩnh Thạc
- Nhưng bác Tùng nói Hân Hân … đã chết rồi.
- Muốn đi đâu trước đây?- anh cộc cằn hỏi bao cát trên lưng
Nó rướn người ôm chặt lấy cổ anh, đôi môi như ghé sát vào vành tai anh mà khúc khích nói
- Cãi nhau nhiều, khát nước muốn đi ăn kem?
Gia Huy khẽ lườm nó một cái rồi bước vào thang máy lên tầng trên. Qua tấm gương phản chiếu trong buồng thang máy chật hẹp anh chợt nhìn thấy cái nụ cười ma mãnh xen chút thỏa mãn hí hửng của nó. Huy lại bị đôi mắt cười ấy thu hút. Cả đôi má núm đồng tiền kia nữa, hình như đã trở thành nét đặc trưng trên khuôn mặt nên chỉ cần người con gái trên lưng khẽ nheo mắt hay nhếch môi thì đã có thể nhìn thấy những nét “duyên” tiềm ẩn đó rồi. Vậy mà từ trước đến nay, kể lúc biết mặt nhau từ năm 13 tuổi và 2 năm kết hôn, anh không hề hay biết điều ấy. Bây giờ nhìn lại mới thấy mình đã bỏ lỡ thật nhiều điều.
“ Ting”
Cửa thang máy bật mở, những chiếc ghế sofa nho nhỏ màu hồng phấn hiện ra cùng với cái Menu nhỏ nhỏ xinh xinh lồng trong miếng nhựa trong suốt. Gia Huy vứt nó cái “ Phịch” xuống ghế rồi “ nhẹ nhàng” hỏi nó
- Ăn gì thì gọi nhanh lên
Trong quán kem thanh vắng vì chẳng có ai. Cũng đúng, trên đời này được mấy ai kì quặc như nó sống chết đòi đi mua sắm ngày mưa rồi ăn kem khi trời đang chuyển bão. Cô nhân viên phục vụ hình như cũng ý thức được sự khác thường ấy nên ban đầu cũng thấy bỡ ngỡ rồi mới bước đến hỏi nó muốn dùng loại kem gì. Đôi tay chần chừ lướt dọc trên menu rồi cuối cùng cũng lên tiếng
- Kem vani phủ caramen
Cô phục vụ ấy nhanh tay ghi chép rồi hỏi sang Gia Huy đang ngồi hậm hực bên cạnh
- Còn anh a?
Đang định lạnh lùng đưa tay lên nói “không cần” thì bỗng nhiên giọng nói con bé đã cất lên xen ngang vào ý định ấy
- Ờ, chị cho anh ấy loại đồ uống nào đó mà đàn ông sắp ly dị hay uống ý- chị nhân viên bỗng ngây người ra “ dạ” vu vơ một tiếng, nó khẽ cười, đôi mắt lại tít lại, 2 gò má xoáy tròn- như café đen chẳng hạn.
Trong giây lát nó nhìn thấy ánh mắt khó xử của chị nhân viên ấy trước khi bước vào trong chuẩn bị. Có lẽ chị ta đang thấy xót xa thay cho cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ của nó
- Này, có nhất thiết là đi đâu cũng phải hô hoán lên cho người ta biết cô sắp ly hôn không? Điều đó hay ho đến thế à?
Nó nhún vai, rút mấy tờ giấy ăn lau đi vài hạt mưa còn sót lại trên trán
- Hay ho bình thường nhưng tôi quên mất là anh có tật giật mình
Gia Huy nheo mắt nhìn nó, cặp lông mày rậm xô vào nhua tạo thành một lời đe nạt. Nhưng nó vốn chẳng quan tâm vẫn cứ chăm chú vào chiếc khay trên tay chị phục vụ ban nãy đã trở ra, trên đó là cốc kem tươi ngon lành, mát lạnh và ngầy ngậy vị béo của caramen
Gia Huy từ từ nhấp một ngụm café nhìn nó hí hửng tí ta tí tửng thè cái lưỡi màu hồng ấy ra xoáy tròn đám kém trên thìa. Rồi bỗng nhiên, nó không còn quan tâm hứng thú gì nữa với cốc kem của mình mà nhìn chằm chặm về phía anh.
- Gì nữa?
Nó đắn đo tỏ ra suy nghĩ
- Là Blue Mountain đúng không?
Gia Huy nhìn lại cốc café trên tay rồi gật một cái, nó lại tiếp
- Tôi nghe người ta vẫn nói Blue Mountain rất đắng, vị đắng của nó rất đặc biệt. Không phải là vị đắng dễ tan trong miệng rồi trở nên ngòn ngòn mà là một vị chua đắng khó quên. Nếu không phải là người quen uống sẽ rất khó để nuốt nó xuống cổ họng từ những ngụm đầu tiên.
Anh lại nhìn nó, ánh mắt có hơi dịu xuống
- Cô định hỏi vì sao đúng ko? – rồi anh ta nhếch mép cười một tiếng, tay đặt cốc café xuống- lần đầu tiên gặp nhau Ngọc Anh cũng hỏi tôi câu tương tự.
- Không- nó không có ý định nghe con người đối diện kể chuyện quá khứ- tôi không định hỏi anh vì sao mà tôi định nói, Có thể cho tôi thử không?
Gia Huy nghi hoặc nhìn về phía nó rồi cuối cùng cũng đưa tay đẩy chiếc cốc về phía trước. Nó nhìn những giọt café sóng sánh trong cốc, không sữa, không đường nên vẫn giữ được hương thơm mạnh đặc trưng. Có thể nó sẽ phun ngụm đầu tiên vào Gia Huy nhưng con bé vẫn cầm chiếc tách lên uống.
Một ngụm lớn………..
Một ngụm lớn nữa …………….
Nó chép miệng rồi đặt chiếc tách xuống trước mặt Gia Huy, người đang trố mắt ra nhìn nó
- Cũng không đắng như người ta nói
Nói sau lại tiếp tục ăn kem, tâm trạng tự dưng có chút chùng xuống. Không hiểu vì sao nhưng nó không cảm nhận được vị đắng của Blue Mountain mà làm cảm nhận được vị buồn của một câu chuyện nào đó, một câu chuyện của tình yêu và thù hận chẳng hạn, rồi đột nhiên trong tâm trí nó vang lên tiếng hỏi lớn: “ Rốt cuộc là mình đã đánh mất thứ gì?”
Đối diện Gia Huy nhìn nó không nói gì. Quả thực Blue Mountain rất đắng, đắng đến nỗi chính bản thân anh cũng rất khó khăn mỗi lần nuốt xuống cổ họng nên thường phải rất lâu mới có thể uống xong một tách, thường là uống lúc rảnh dỗi, có thời gian hoặc khi nào đó không được vui, cần phải tỉnh táo để suy nghĩ. Nguyên nhân vì sao anh lại chọn loại đồ uống này cũng chỉ có Ngọc Anh là biết, ngoài cô ấy ra cũng chỉ có Vĩnh Thạc và Thiên Minh hiểu vì sao. Phải, người ta nói Blue Mountain rất đắng nhưng cũng nói Blue Mountain là một câu chuyện tình buồn và người chọn thứ café đắng nghét ấy cũng thường là người đã trải qua những biến cố to lớn của cuộc đời. Anh không hiểu vì sao Hân Hân uống được, nhìn thái độ cho dù nốc hết cả cốc cũng không nhăn mặt của nó bỗng dưng Gia Huy lại thấy áy náy vô cùng, chẳng nhẽ sự lạnh nhạt của anh, sự phũ phàng phủ nhận tình yêu của Hân Hân với anh lại gây ra một cú sốc tinh thần mạnh đến thế.
- Hân H…
Đang định tỏ vẻ tử tế với nó đôi chút thì bỗng dưng con bé đập thìa cái “keng” xuống mặt bàn. Mặt có vẻ rất háo hức
- No say rồi, đi mua sắm thôi
Vậy là ý định tử tế đã tiêu tan thay vào đó là sự hậm hực bức bối khi nghĩ đến cảnh lại phải cõng nó trên lưng. Gia Huy hùng hổ đứng dậy định đi thanh toán nhưng có lẽ do động tác quá mạnh trong một không gian chật hẹp của bàn và ghế nên rốt cục là Gia Huy đã va phải cái bàn, làm cốc Blue Mountain nghiêng ngả rồi đổ ụp về phía nó. Một dòng café đen chảy dài như dòng nham thạch
- Á…
Sau tiếng thét ấy, nó nhanh chóng nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm, tay còn không quên cầm theo ví. Ngay lúc đang còn vuốt ngực vì vừa thoát nạn cứu được cái váy thì nó lại cảm thấy một dòng điện rân rân chạy qua người, cùng lúc đó một giọng nói đanh thép vang lên, mỏng nhưng sắc
- Lưu Vũ Hân, không phải là chân đau sao
Nó từ từ nhìn lên. Thật sự thì mặt Gia Huy đang nửa đen nửa xám bất thường, nó biết mình đã lộ vở liền nói vu vơ đánh trống lảng
- Ha ha, trời hôm nay đẹp quá ha
Rồi chuồn thẳng vào thang máy.
Trời về chiều, trận bão đã ngưng, chỉ còn vài giọt nước lất phất rơi từ những mái hiên, những ngọn cây xanh nõn mỗi lần gió qua. Trời đỏ quạch một vùng không rõ sáng tối
Sau vài tiếng lượn lờ trong trung tâm mua sắm cuối cùng cũng được về nhà. Nó vứt phịch cái túi đồ xuống giường rồi lăn quay ra. Trước khi nằm còn không quên “ Dạ” một tiếng đáp lại câu nói của bà Hồng
- Cô chủ tắm rửa nhanh rồi xuống ăn cơm
Haz, mặc dù cũng túi con túi nhỏ lủng củng như ai nhưng tuyệt nhiên toàn thứ hàng linh tinh. Nào là pijama, dép đi trong nhà, đèn để bàn hình mèo Kitty, giấy ăn
- Mẹ đất ơi, mình mua giấy ăn làm gì chứ.
Nó vứt lại bịch giấy vào túi rồi lại lục lọi tiếp. Giờ thì là đồng hồ, bánh trái, cái đánh trứng. Đúng là người tính không lại với trời. nó cứ nghĩ mình sẽ khuân hết quầy nữ trang của cái trung tâm ấy nhưng ai ngờ có Gia Huy ở bên kế hoạch ấy lại trở nên khó khăn hơn nó tưởng. tự dưng sự xuất hiện của anh ta khiến nó thấy thật bất tiện, ai đời muốn ăn trộm mà chủ nhà lại cứ quẩn quanh, mà kể ra anh ta cũng lạ, nếu thấy không thích thì cứ ở trong xe mà chờ hay ngồi chết dí ở quán café lúc trước ăn kem cũng được đằng này lại cứ lạch bạch theo nó khiến kế hoạch coi như phá sản không còn một xu. May ra thì cái đồng hồ này cũng cứu vãn được tình hình chút ít, chắc cũng đủ cho nó sống một tuần, rồi cả đống bánh trái này cũng vậy, lạc quan ra thì coi như là không phải lo cái ăn rồi. Hít một hơi, nó nhét tất cả những thứ ấy vào trong balo dưới gậm giường rồi lại coi như không có gì, mở tù lây một chiếc váy mới ra đi tắm. Tối nay sẽ hành động, dù sao thì trước tiên phải thoát ra khỏi cái nhà này, sau đó đến bến xe, mua một cái vé đến một nơi nào đó như vùng nông thôn chẳng hạn, không khí trong lành, không có những con người khó chịu và những hành động khó hiểu như đám người của Gia Huy, như vậy người ta mới gọi là cuộc sống chứ.
Tối ………..
Sau cơn bão, mọi thứ trở nên quang quẻ và mát mẻ hơn. Không khí cũng dịu xuống khiến người ta càng muốn mở cửa sổ. Trời không nhiều sao, cứ lẳng lặng như thể chiều nay chẳng có cơn bão nào đi qua. Gia Huy lẹt quẹt cái dép xanh lè hình Doraemon mà nó mua lúc chiều rồi ném qua cho anh một dôi hồi chập tối, không hiểu sao bản thân lại tự động xỏ vào chân lúc nào ko biết. Nhìn cốc café trong tay bỗng nhiên Gia Huy lại nhớ đến nó rồi giật mình nhận ra bản thân đang đứng trước cửa phòng nó lúc nào. Anh đứng chết trân ở đó một lúc, do dự không biết nên gõ cửa hay là không? Cũng chẳng biết gõ cửa xong thì nói câu chuyện gì
- Anh đang tìm Hân Hân à?
Không biết từ đâu Ngọc Anh xuất hiện. Phòng cô ấy ở tầng trên, sát phòng anh.
- À không, anh đi tìm Thiên Minh nói chuyện thôi. Em chưa ngủ sao?
Ngọc Anh mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng tiễn đến rồi đặt một nụ hôn vào môi anh
- Em sắp đi ngủ thôi, anh và Thiên Minh nói chuyện ít thôi, mai còn phải đi thử váy cưới và lễ phục đó.
- Anh biết rồi.- anh cũng hôn lên trán cô đáp lại.
Nhìn Ngọc Anh mất hút sau những bậc cầu thang xoáy tít Gia Huy tự vỗ vào mặt mình lấy lại tinh thần. Liếc mắt sang cánh cửa phòng nó đang đóng im lìm rồi bước sang phòng Thiên Minh ở cuối hành lang và mở cửa. Vĩnh Thạc cũng đang có mặt ở đây. Bọn họ để TV mở nhưng lại chăm chú chơi trò chơi gì đó.
- Uầy, đôi dép ấy không hợp với người có 2 đời vợ đâu đấy.- Thiên Minh ngừng tay nhìn chăm chăm vào đôi dép dưới chân Gia Huy châm chọc.
- Chú cứ kệ anh.
Vĩnh Thạc vấn ngồi yên, thậm chí một cái ngoảnh lại cũng không có
- Vấn định làm thế à.- Giọng Vĩnh Thạc vang lên đều đều trong đêm
- Ừ.- Gia Huy cũng chỉ đáp lại cụt ngủn rồi ngồi xuống ghế, tay cầm điều khiển nhưng lại chẳng có ý định chuyển bất cứ một kênh nào.
Thiên Minh thấy không khí hơi kì lại đành bắt chuyện đổi gió
- Này, nhưng mà 2 người có thấy là Hân Hân từ sau vụ tai nạn thay đổi rất nhiều không?
Câu hỏi được nêu ra và cả 3 người đàn ông đều gật gù suy nghĩ rồi lại gật. Thiên Minh lại tiếp
- Cô ấy bây giờ có vẻ hoạt bát hơn, tinh nghịch hơn, hay cười hơn, bướng bỉnh hơn nữa.- rồi nhìn sang Gia Huy- và đặc biệt hình như cô ấy không nhớ bản thân mình yêu anh Huy nữa thì phải.Cứ như một người khác vậy.
Nén một tiếng thở dài, Vĩnh Thạc nhấp một ngụm café mà Gia Huy mang tới
- Hoặc cũng có thể trước đây cô ấy cũng hoạt bát, Bướng bỉnh như thế chẳng qua chúng ta không hay quan tâm nhiều đến cô ấy, không biết tính cách thật của cô ấy nên mới cảm thấy là con người cô ấy thay đổi
- Cũng đúng- Thiên Minh nhỏ giọng
Bọn họ, mỗi người một suy nghĩ, không ai bảo nhau đều nhìn tập trung vào màn hình TV, có thể vì thế mà tự dưng lại phát hiện ra bản tin ngày hôm nay cũng không tồi. Có lẽ là bản tin địa phương nên hầu như chỉ đưa tin trong thành phố, nào là phát hiện ra sữa chưa qua kiểm tra tại đại lý X thuộc quận Y gì gì đó. Rồi tin về tuyển sinh mẫu giáo của trường mầm non Z, tin về việc cơn bão chiều nay đã làm đổ một cây đại thụ lớn cách bến xe trung tâm khoảng 30m khiến cho bến xe trung tâm ùn tắc, các chuyến đi bị tạm dừng hoặc tạm nghỉ. Trên TV toàn cảnh người ngợm nhốn nháo ngổn ngang, mặt mũi ai đấy cũng nhăn nhó khó đăm đăm trông thật bức bối. Nhưng dù sao cũng là chuyện của thiên hạ, Gia Huy cũng không quan tâm lắm, chuyện trước mắt là đi ngủ sớm ngày mai còn đi thử lễ phục và chụp ảnh cưới cả ngày với Ngọc Anh, nếu hôm nay mà còn thức khuya chắc chắn ngày mai không mở nổi miệng cười trước ống kính.
Nhưng đúng cái khoảnh khắc đang định đứng lên ấy, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, không biết vô tình hay cố ý mà lọt vào tầm mắt
“Hân Hân, cô ta làm gì ở đó. Lại còn đeo cái balo to như vậy.”
Anh bước lại gần hơn cái màn hình. Vẫn là khuôn mật ấy. Gia Huy lập tức quay lại nhìn 2 con người kia. Họ cũng đang trong tình trạng mắt mở to mồm ú ớ. Vậy là …….. Không cần nói nhiều, muốn biết có phải thật hay không thì cách nhanh nhất chính là sang phòng nó kiểm tra. Gia Huy không nói không rằng hùng hổ bước sang, cũng không gõ cửa hay lên tiếng trước mà thẳng tay xô cửa bước vào. Trong căn phòng trống không. Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng nhanh chóng tản ra các phòng khác tìm kiếm, cố gắng không làm bà Hồng và Ngọc Anh tỉnh giấc. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thấy.
“ Chết tiệt”
Thay vì đá một cú trời giáng vào cánh cửa phòng nó và làm mọi người thức dậy thì Gia Huy cố nuốt giận vào trong, tay nắm chặt, răng nghiến vào nhau ken két. Đúng là từ lúc tỉnh dậy nó thay đổi nhưng không phải lag hoạt bát hơn mà là hay gây chuyện hơn mới đúng. Gia Huy không hiểu nổi nó nghĩ cái gì mà lại định chơi cái trò bỏ nhà ra đi của trẻ con này. Định ngăn cản đám cưới của anh và Ngọc Anh sao? Hay định nói cho thiên hạ anh là một thằng đểu cáng. Không cần biết mục đích của nó là gì nhưng dù có phải đào bới cái thành phố cỏn con này lên thì cũng nhất định phải tìm cho ra nó.
Gia Huy bực bội bước qua Thiên Minh đang nghệt mặt ra và Vĩnh Thạc đang nói điện thoại đằng sau tiến thẳng lên phòng. Một lúc sau, rất nhanh, Gia Huy trở lại với chì khóa xe và điện thoại trong tay
- Thiên Minh chú với Gia Huy ở nhà, anh đi tóm cổ cô ta về
Thiên Minh vẫn còn ngơ ngác “ à ừ” một tiếng rồi nghĩ thầm
“ Uầy, thế Hân Hân bỏ nhà đi thật à”
Nhưng ngay khi Gia Huy định bụng phi xuống cầu thang thì bỗng nhiên Vĩnh Thạc lao ra cản anh ta lại
- Sao thế? Có biến à?
Vĩnh Thạc hết nhìn anh ta rồi lại nhìn Thiên Minh, mãi mới cất tiếng
- Bác Tùng quản gia, người đi cùng Hân Hân hôm xảy ra tai nạn…. Đã tìm thấy rồi
- Thì sao chứ, đây là chuyện tốt mà – Thiên Minh nhún vai tỏ ý không hiểu trước thái độ phân vân của Vĩnh Thạc
- Nhưng bác Tùng nói Hân Hân … đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.