Chương 38: Bữa cơm đầu tiên
CeCe
23/07/2013
Sau khi màn khói đen vừa rồi bay đi hết, Rosie bơ phờ nhìn lại căn bếp. Cái chảo đen thui trên bếp. Dưới chân thì xoong nồi lăn lốc mỗi nơi một chiếc, dầu mỡ tung toé, sàn nhà thì vương *** toàn hành với vỏ trứng.
- Sao đây, bây giờ định tính thế nào?- nó khoanh tay một chỗ lườm Minh Khang 1 cái
Phía đối diện, Minh Khang cũng chẳng khá hơn. Đúng là làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại. từ bé sinh ra tới giờ hắn chưa từng thấy một ai mà hậu đậu đến thế. Lúc trước thì trong thủ chỉ còn trứng với mấy quả cà chua. Định làm món trứng cuộn ăn cho qua ngày cùng với chút canh cà chua nấu với ít thịt băm còn lại từ bữa trước nhưng có vẻ như thực đơn ko thể hoàn thành. Bây giờ thì sao, số thịt băm còn lại thì quá ít ko đủ cho 2 người chỉ có thể đem đi nấu canh. Cái này chắc làm được vì an toàn và ít tổn thất nhưng chẳng nhẽ bữa cơm chỉ có thế? Mở tủ lạnh ra. Còn đúng 2 quả trứng cuối cùng. Thôi thì đành giở món độc chiêu chống đói. Trứng nháo nhào.
- Bình tĩnh, em phải thật bình tĩnh. Bây giờ làm từng bước một, từ từ thôi,….
Minh Khang đưa cho nó hai quả trứng và căn dặn
- 2 quả cuối cùng đó
Nó lườm anh một cái như muốn nói “ biết rồi” và đập trứng vào chiếc nồi nhỏ Minh Khang đưa cho. Trong đó đã có chút dầu ăn.
- Bây giờ cho chút nước mắm, mì chính vào rồi đặt lên bếp quấy đều cho đến khi chín.
Rosie lần lượt làm theo ko chút cự nự. căn bản là cũng chẳng còn chút sức lực gì nữa mà chống đối, làm cho nhanh nhanh lên một chút rồi còn ăn. Sau đó thì còn nguyên một bãi chiến trường phải dọn dẹp. Đúng là, thà vậy nhịn đói luôn từ đầu cho xong.
Cuối cùng, sau gần 1 tiếng đồng hồ chiến đấu trong căn bếp nhỏ, bữa trưa của ngày được dọn lên. Nói thật là đến lúc này thì cũng đã qua cơn đói, bụng cũng ngà ngà rồi. Nhưng chẳng nhẽ là ko ăn. Toàn nó nấu cả, hắn chỉ đứng chỉ đạo thôi. Hê hê, nhưng mà món trứng nháo nhào nó làm cũng ngon ra phết đấy chứ. Có lẽ phải chụp lại cái ảnh, món ăn đâu tiên Rosie thực hiện trong cuộc đời. Nhưng dù trong lòng thích thú vậy thôi chứ khuôn mặt thì cứ vẫn lạnh tanh như thế. Không phải là nó muốn thế mà lạnh nhạt chính là chế độ mặc định của khuôn mặt con bé rồi. Dù hoảng hốt, lo sợ hay vui mừng, tất cả chỉ diễn ra trong lòng chứ ko hề biểu hiện ra mặt.
Về Minh Khang, quả thực đây là lần đầu trong đời chứng kiến tài hoa có một không hai này của nhân loại.
“ Đúng là không giống ai”
Nghĩ đến đây Minh Khang bỗng dưng thấy lòng quặn đau. Phải, nó sinh ra đã đặc biệt, số phận đặc biệt và sống một cuộc sống đặc biệt. Nhìn căn nhà nhỏ này so với biệt thự của Phạm gia quả thật là một trời một vực. Ai mà ngờ được cùng chung một bụng mẹ đẻ ra mà ba cô con gái có cùng một khuôn mặt lại mang những số phận khác nhau đến thế. Cứ nhìn thấy nó mỗi ngày, hắn lại nghĩ đến câu nói của JJ hôm đó
- Rosie này? – hắn đánh bạo lên tiếng
- Cứ nói.- nó vẫn tập trung vào bữa ăn
Minh Khang buông bát đũa, dè chừng cất tiếng
- Theo em thì tại sao một cô bé 5 tuổi với 2 vết đạn, 1 ở ngực trái, 1 ở vai trái.
Nó ngừng gắp thức ăn,ngẩng lên nhìn hắn. Nó biết hắn đang muốn nói về nó, về cuộc đời của nó. Rosie chưa từng ngồi kể lể cho ai, kể cả JJ về câu chuyện của mình nhưng ko hiểu sao hôm nay đầu óc trống rỗng, suy nghĩ liên miên nó bất giác hé mở câu chuyện
- Vì tim cô bé đó nằm lệch về phía bên phải 1 phân, 2 viên đạn đó thực chất chỉ làm mất máu chứ ko thể lấy mạng và quan trọng hơn, cô bé đó có thứ gọi là lòng thù hận.
- Là lòng thù hận sao.- hắn chua xót nhìn nó
Nó chỉ cười nhạt
- Phải, là lòng thù hận. Một thứ tình cảm khá là kì diệu. Đôi khi nó có thể giết người nhưng trong 1 số trường hợp, như vừa rồi chẳng hạn, nó lại là thứ cứu sống con người ta, khiến con người ta muốn sống, bằng mọi cách.
- Nhưng mọi thứ đã qua rồi, đó chỉ là sai lầm hồi trẻ của bọn họ thôi. Hơn nữa bọn họ ko đem em ra trao đổi chỉ là đánh cược mà thôi. Mặc dù canh bạc đó quá lớn khiến họ ko lường được mọi chuyện nhưng trong thâm tâm họ vẫn rất yêu thương em mà.
Roise rất ghét những ai cứ cố biện minh cho hành động của ba mẹ nó năm xưa. Vì sao? Họ là người ngoài cuộc, cho dù thấu được nỗi đau nhưng được bao nhiêu, họ biết được những gì. Nó cũng ko hiểu sao bản thân có thể phớt lờ mọi lời nói của kẻ khác về chuyện này nhưng nếu kẻ đó là Minh Khang thì nó lại ko thể kìm chế được mà bốc hoả khí ngùn ngụt.
- Sai lầm.
Nó nhếch mép ngạo nghễ rồi đột nhiên đập mạnh đũa xuống mặt bàn, tiếng đũa rơi leng keng trên sàn nhà, con bé nói mà như gào lên, giống như mọi kìm nén tận sâu trong tim đang vỡ tung ra vậy
- Phải, cứ cho đó là sai lầm ko có chủ ý đi thì sao. Họ có thể phạm sai lầm nhưng họ ko kiểm soát được hậu quả của nó. Và bất công hơn nữa là họ cũng ko phải gánh hậu quả đó. Anh biết vì sao ko? Vì tôi mới là người phải gánh cái nghiệp đó.
Nó lại dừng lại hít một hơi thật sâu cố gắng làm chủ cảm xúc nhưng có vẻ là ko thể
- Tôi nhớ là mình đã nói với anh trên dưới chục lần là đừng nhắc về nhà họ Phạm với tôi và cũng đừng khuyên tôi phải tha thứ cho họ. Tôi không làm được và nếu có thể cũng mong anh chuyển lời với mấy người đó rằng đừng cố làm gì nữa, đừng cố bù đắp nữa bởi vì họ ko thể bù đắp được gì đâu.
- Thật sự là ko thể sao?- Minh Khang lặng im nhìn nó mà ko biết phải làm gì
- Đúng, là ko thể. Tôi ko bắt bọn họ phải trả giá là đã quá nhân từ rồi. Bảo tôi phải làm hơn, tôi ko thể.
Ngưng một chút cho bầu ko khí lắng xuống, giọng nó lại đều đều vang lên, nó cũng ko hiểu vì sao hôm nay tự dưng lại nói nhiều đến vậy
- Minh Khang, anh có biết tôi lớn lên ở nơi nào ko?
Hắn chỉ lắc đầu
- Đông Bắc nước Nga. Một vùng đất khí hậu khắc nghiệt, quanh năm tuyết trắng. và điều làm người ta kiêng dè vùng đất này ko phải vì nó lạnh giá mà là nạn chó sói ở đây. Hàng năm số người và tuần lộc bị sói giết lên đến con số hàng trăm. Nhưng những người như chúng tôi phải tập sống chung với bầy sói vì đó là nguồn thức ăn duy nhất ở nơi này. Một lần, trong 1 cuộc tấn công, tôi gương mũi tên nhằm tới con sói trước mặt đang trực vồ tới thì một con sói khác nhào lên. Nó ko phải vì tấn công tôi mà là vì nó là con sói mẹ đang cố che cho con sói con kia. Trong khoảnh khắc đó, tôi càng thấy hận nhà họ Phạm hơn. Đến loài thú ăn thịt còn biết bảo vệ con cái mình vậy tại sao, họ là con người, lại ko thể ………
Đôi mắt nó nhìn Minh Khang, như thể mong chờ một câu trả lời thích đáng nhưng có vẻ như không thể làm gì hơn. Lòng hắn giờ cũng khó chịu, cũng ngổn ngang đâu kém gì nó. Hắn thấy mình còn chưa hiểu, chưa hiểu nhiều điều trong cuộc sống của nó. Nó nói đúng, đứng từ phương diện một con người no đủ như hắn để phán xét nó thì thật không công bằng. Nó đã chịu nhiều sự bất công, hắn ko muốn nó phải đau thêm bất cứ việc gì nữa.
- Tôi ăn xong rồi.
Nó đứng dậy bước nhanh về phòng nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay kéo giật lại. Minh Khang ôm nó vào người. Nó cảm nhận được hơi ấm đó nhưng nó cũng sợ bị hơi ấm đó làm cho yếu lòng nên cố sức đẩy hắn ra.
Minh Khang, trong lúc vừa rồi đã vội vàng tóm lấy tay nó mà ko biết rằng mình đã thuận tay dùng bàn tay còn quấn băng trắng. Dù thấy đau nhưng hắn ko muốn buông. Nếu như có thể đánh đổi, hắn muốn đánh đổi nỗi đau này với nó dù vết thương nhỏ nhặt này chẳng thấm vào đâu so với những gì con bé đã trải qua
- Xin lỗi, anh xin lỗi.
Minh Khang thì thầm vào tai nó. Nó khựng lại đôi chút vì ko nghĩ hắn lại làm thế nhưng rồi lý trí cũng thắng tất cả, nó đẩy mạnh hắn ra rồi quay trở lại với Rosie lạnh lùng hàng ngày dù lòng còn nhiều xáo trộn.
- Sao đây, bây giờ định tính thế nào?- nó khoanh tay một chỗ lườm Minh Khang 1 cái
Phía đối diện, Minh Khang cũng chẳng khá hơn. Đúng là làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại. từ bé sinh ra tới giờ hắn chưa từng thấy một ai mà hậu đậu đến thế. Lúc trước thì trong thủ chỉ còn trứng với mấy quả cà chua. Định làm món trứng cuộn ăn cho qua ngày cùng với chút canh cà chua nấu với ít thịt băm còn lại từ bữa trước nhưng có vẻ như thực đơn ko thể hoàn thành. Bây giờ thì sao, số thịt băm còn lại thì quá ít ko đủ cho 2 người chỉ có thể đem đi nấu canh. Cái này chắc làm được vì an toàn và ít tổn thất nhưng chẳng nhẽ bữa cơm chỉ có thế? Mở tủ lạnh ra. Còn đúng 2 quả trứng cuối cùng. Thôi thì đành giở món độc chiêu chống đói. Trứng nháo nhào.
- Bình tĩnh, em phải thật bình tĩnh. Bây giờ làm từng bước một, từ từ thôi,….
Minh Khang đưa cho nó hai quả trứng và căn dặn
- 2 quả cuối cùng đó
Nó lườm anh một cái như muốn nói “ biết rồi” và đập trứng vào chiếc nồi nhỏ Minh Khang đưa cho. Trong đó đã có chút dầu ăn.
- Bây giờ cho chút nước mắm, mì chính vào rồi đặt lên bếp quấy đều cho đến khi chín.
Rosie lần lượt làm theo ko chút cự nự. căn bản là cũng chẳng còn chút sức lực gì nữa mà chống đối, làm cho nhanh nhanh lên một chút rồi còn ăn. Sau đó thì còn nguyên một bãi chiến trường phải dọn dẹp. Đúng là, thà vậy nhịn đói luôn từ đầu cho xong.
Cuối cùng, sau gần 1 tiếng đồng hồ chiến đấu trong căn bếp nhỏ, bữa trưa của ngày được dọn lên. Nói thật là đến lúc này thì cũng đã qua cơn đói, bụng cũng ngà ngà rồi. Nhưng chẳng nhẽ là ko ăn. Toàn nó nấu cả, hắn chỉ đứng chỉ đạo thôi. Hê hê, nhưng mà món trứng nháo nhào nó làm cũng ngon ra phết đấy chứ. Có lẽ phải chụp lại cái ảnh, món ăn đâu tiên Rosie thực hiện trong cuộc đời. Nhưng dù trong lòng thích thú vậy thôi chứ khuôn mặt thì cứ vẫn lạnh tanh như thế. Không phải là nó muốn thế mà lạnh nhạt chính là chế độ mặc định của khuôn mặt con bé rồi. Dù hoảng hốt, lo sợ hay vui mừng, tất cả chỉ diễn ra trong lòng chứ ko hề biểu hiện ra mặt.
Về Minh Khang, quả thực đây là lần đầu trong đời chứng kiến tài hoa có một không hai này của nhân loại.
“ Đúng là không giống ai”
Nghĩ đến đây Minh Khang bỗng dưng thấy lòng quặn đau. Phải, nó sinh ra đã đặc biệt, số phận đặc biệt và sống một cuộc sống đặc biệt. Nhìn căn nhà nhỏ này so với biệt thự của Phạm gia quả thật là một trời một vực. Ai mà ngờ được cùng chung một bụng mẹ đẻ ra mà ba cô con gái có cùng một khuôn mặt lại mang những số phận khác nhau đến thế. Cứ nhìn thấy nó mỗi ngày, hắn lại nghĩ đến câu nói của JJ hôm đó
- Rosie này? – hắn đánh bạo lên tiếng
- Cứ nói.- nó vẫn tập trung vào bữa ăn
Minh Khang buông bát đũa, dè chừng cất tiếng
- Theo em thì tại sao một cô bé 5 tuổi với 2 vết đạn, 1 ở ngực trái, 1 ở vai trái.
Nó ngừng gắp thức ăn,ngẩng lên nhìn hắn. Nó biết hắn đang muốn nói về nó, về cuộc đời của nó. Rosie chưa từng ngồi kể lể cho ai, kể cả JJ về câu chuyện của mình nhưng ko hiểu sao hôm nay đầu óc trống rỗng, suy nghĩ liên miên nó bất giác hé mở câu chuyện
- Vì tim cô bé đó nằm lệch về phía bên phải 1 phân, 2 viên đạn đó thực chất chỉ làm mất máu chứ ko thể lấy mạng và quan trọng hơn, cô bé đó có thứ gọi là lòng thù hận.
- Là lòng thù hận sao.- hắn chua xót nhìn nó
Nó chỉ cười nhạt
- Phải, là lòng thù hận. Một thứ tình cảm khá là kì diệu. Đôi khi nó có thể giết người nhưng trong 1 số trường hợp, như vừa rồi chẳng hạn, nó lại là thứ cứu sống con người ta, khiến con người ta muốn sống, bằng mọi cách.
- Nhưng mọi thứ đã qua rồi, đó chỉ là sai lầm hồi trẻ của bọn họ thôi. Hơn nữa bọn họ ko đem em ra trao đổi chỉ là đánh cược mà thôi. Mặc dù canh bạc đó quá lớn khiến họ ko lường được mọi chuyện nhưng trong thâm tâm họ vẫn rất yêu thương em mà.
Roise rất ghét những ai cứ cố biện minh cho hành động của ba mẹ nó năm xưa. Vì sao? Họ là người ngoài cuộc, cho dù thấu được nỗi đau nhưng được bao nhiêu, họ biết được những gì. Nó cũng ko hiểu sao bản thân có thể phớt lờ mọi lời nói của kẻ khác về chuyện này nhưng nếu kẻ đó là Minh Khang thì nó lại ko thể kìm chế được mà bốc hoả khí ngùn ngụt.
- Sai lầm.
Nó nhếch mép ngạo nghễ rồi đột nhiên đập mạnh đũa xuống mặt bàn, tiếng đũa rơi leng keng trên sàn nhà, con bé nói mà như gào lên, giống như mọi kìm nén tận sâu trong tim đang vỡ tung ra vậy
- Phải, cứ cho đó là sai lầm ko có chủ ý đi thì sao. Họ có thể phạm sai lầm nhưng họ ko kiểm soát được hậu quả của nó. Và bất công hơn nữa là họ cũng ko phải gánh hậu quả đó. Anh biết vì sao ko? Vì tôi mới là người phải gánh cái nghiệp đó.
Nó lại dừng lại hít một hơi thật sâu cố gắng làm chủ cảm xúc nhưng có vẻ là ko thể
- Tôi nhớ là mình đã nói với anh trên dưới chục lần là đừng nhắc về nhà họ Phạm với tôi và cũng đừng khuyên tôi phải tha thứ cho họ. Tôi không làm được và nếu có thể cũng mong anh chuyển lời với mấy người đó rằng đừng cố làm gì nữa, đừng cố bù đắp nữa bởi vì họ ko thể bù đắp được gì đâu.
- Thật sự là ko thể sao?- Minh Khang lặng im nhìn nó mà ko biết phải làm gì
- Đúng, là ko thể. Tôi ko bắt bọn họ phải trả giá là đã quá nhân từ rồi. Bảo tôi phải làm hơn, tôi ko thể.
Ngưng một chút cho bầu ko khí lắng xuống, giọng nó lại đều đều vang lên, nó cũng ko hiểu vì sao hôm nay tự dưng lại nói nhiều đến vậy
- Minh Khang, anh có biết tôi lớn lên ở nơi nào ko?
Hắn chỉ lắc đầu
- Đông Bắc nước Nga. Một vùng đất khí hậu khắc nghiệt, quanh năm tuyết trắng. và điều làm người ta kiêng dè vùng đất này ko phải vì nó lạnh giá mà là nạn chó sói ở đây. Hàng năm số người và tuần lộc bị sói giết lên đến con số hàng trăm. Nhưng những người như chúng tôi phải tập sống chung với bầy sói vì đó là nguồn thức ăn duy nhất ở nơi này. Một lần, trong 1 cuộc tấn công, tôi gương mũi tên nhằm tới con sói trước mặt đang trực vồ tới thì một con sói khác nhào lên. Nó ko phải vì tấn công tôi mà là vì nó là con sói mẹ đang cố che cho con sói con kia. Trong khoảnh khắc đó, tôi càng thấy hận nhà họ Phạm hơn. Đến loài thú ăn thịt còn biết bảo vệ con cái mình vậy tại sao, họ là con người, lại ko thể ………
Đôi mắt nó nhìn Minh Khang, như thể mong chờ một câu trả lời thích đáng nhưng có vẻ như không thể làm gì hơn. Lòng hắn giờ cũng khó chịu, cũng ngổn ngang đâu kém gì nó. Hắn thấy mình còn chưa hiểu, chưa hiểu nhiều điều trong cuộc sống của nó. Nó nói đúng, đứng từ phương diện một con người no đủ như hắn để phán xét nó thì thật không công bằng. Nó đã chịu nhiều sự bất công, hắn ko muốn nó phải đau thêm bất cứ việc gì nữa.
- Tôi ăn xong rồi.
Nó đứng dậy bước nhanh về phòng nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay kéo giật lại. Minh Khang ôm nó vào người. Nó cảm nhận được hơi ấm đó nhưng nó cũng sợ bị hơi ấm đó làm cho yếu lòng nên cố sức đẩy hắn ra.
Minh Khang, trong lúc vừa rồi đã vội vàng tóm lấy tay nó mà ko biết rằng mình đã thuận tay dùng bàn tay còn quấn băng trắng. Dù thấy đau nhưng hắn ko muốn buông. Nếu như có thể đánh đổi, hắn muốn đánh đổi nỗi đau này với nó dù vết thương nhỏ nhặt này chẳng thấm vào đâu so với những gì con bé đã trải qua
- Xin lỗi, anh xin lỗi.
Minh Khang thì thầm vào tai nó. Nó khựng lại đôi chút vì ko nghĩ hắn lại làm thế nhưng rồi lý trí cũng thắng tất cả, nó đẩy mạnh hắn ra rồi quay trở lại với Rosie lạnh lùng hàng ngày dù lòng còn nhiều xáo trộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.