Chương 33: Chờ đợi
CeCe
23/07/2013
Rosie bị JJ lôi xềnh xệch rồi ấn dúi vào xe trong lòng ấm ức không yên. Khuôn mặt con bé đỏ lựng không biết vì cái tát vừa rồi hay vừa tức giận nhưng nhìn nó lúc này không khác gì hung thần. Đằng trước, JJ vừa lái xe vừa len lén nhìn vào gương chiếu hậu và không quên thầm cầu nguyện. Mong sao nó không nổi cơn “ thịt” anh trong xe lúc này. Quả thật, Rosie không hề nghĩ mình sẽ ăn một phát tát như ngày hôm nay nên không phòng bị gì cả để đến khi sự việc diễn ra rồi mới thấy shock tột độ. Từ bé đến giờ chưa ai dám tát nó, nó cũng chưa từng để cho ai tát mình. Ngay cả Chenkov Sharapova – người cứu nó 13 năm trước và cũng là ông chủ của nó, ông ta cũng chưa từng tát nó phát nào. Thế mà tên chết tiệt kia,….. Nó bắt đầu thấy hối hận ngày trước đã cố sống cố chết lôi Minh Khang lên từ ban công. Biết có ngày này, nó đã buông tay từ khoảnh khắc bắt đầu rồi.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Minh Khang cũng không khá hơn được là bao. Hắn như kẻ chết đứng giữa trời đông. Cái tát vừa rồi, thật sự chỉ là trong cơn nóng giận nhất thời của kẻ đã quá nhiều lần bị từ chối đến mức không thể chịu đựng. Hắn biết nó đau, nhưng hắn cũng đau lắm chứ. Cái tát đó giáng xuống, Minh Khang cảm giác như chính bản thân mình bị đánh. Hắn không hiểu mình, không hiểu hành động vừa rồi. Lần trước tát Nhã Chi, dù biết mình có hơi quá nhưng hắn cũng không thấy khó chịu như lúc này. Vậy là coi như kế hoạch đến thăm người ốm coi như phá sản bởi bây giờ, hắn, hắn mới đúng là người cần cấp cứu.
Những cơn gió đông
Lạnh ngắt
Giá buốt
Và cũng rất vô tình
JJ co ro trong chiếc áo len cố gắng lết lên tầng thượng quán băng đĩa để đưa cho nó một cốc café nóng.
- Mặt em hết sưng rồi chứ
Nó không nói gì vẫn đăm đăm nhìn về phía trước thở mạnh
- Em cũng đừng giận Minh Khang, anh thấy câu nói lúc nãy của em cũng tàn nhẫn quá đấy. Đối với một người ko biết chuyện như Minh Khang thì đó quả là đả kích lớn.
JJ vừa nói vừa nhìn nó nhưng ngay lập tức nó quắc mắt lên nhìn anh
- Tàn nhẫn, tàn nhẫn cái con khỉ. Tức chết đi được, thằng chó đó tát em, anh tin được không, á…á…. Rosie này bị tát. Không chịu được. Không chịu được
Mỗi câu “ không chịu được” nó lại giáng cho bao cát bên cạnh một đòn chí tử. Cứ 3 đấm 1 đá, JJ chỉ có thể đứng im thầm thương cho cái bao cát bị nó hành hạ sắp thủng đến nơi.
Cuối cùng, sau một lúc không biết là 5 hay 10 phút, thấy nó nguôi nguôi vì đã thấm mệt, JJ mới mon men ra tiếp chuyện với nó. Vì sự an toàn của Trịnh gia, anh đành phải mạo hiểm.
- Anh nghĩ hắn ta có tình cảm thì mới cất công đi tìm em trong thời gian qua như thế. Chứ em với Trịnh gia có liên quan gì đâu. Em cứ nghĩ vậy mà tha cho hắn
- Không- được.- nó nhấn mạnh từng chữ.- tình cảm cũng không được- và lại giáng một cú đấm về phía trước
- Hay là vẫn không quên được Hoàng tử
Lập tức khựng lại, Rosie từ từ đưa ánh mắt dò xét về phía kẻ vừa phát ngôn liều
- Dạo này anh với công chúa thân thiết quá nha. Cái gì cũng kể với nhau sao. Được lắm, hai người cứ coi chừng em đấy. mà em cũng nói rồi, đợi chờ gì chứ.
Nó thôi không hành hạ bao cát nữa, quay sang đón tách café đã nguội lạnh từ lâu hớp một ngụm lớn nhưng lại gặp ánh mắt không tin tưởng của JJ. Thở dài một hơi, quả thật giấu JJ rất khó
- Được rồi, em thừa nhận là em vẫn chờ đợi được chưa.- gương mặt nó bỗng nhiên chùng xuống, ko còn hùng hổ như trước nữa – dù trong thâm tâm em, em biết sẽ rất khó có ngày ấy.- hớp thêm một ngụm café cho trôi đi những cái đắng trong cổ họng.- Anh tin được ko JJ, khuôn mặt của người ấy, tên thật của người ấy, cho dù là một lần em cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
- Tại sao? Anh ko hiểu- JJ hỏi nó
Khẽ cười vu vơ, đôi mắt nhìn xa xăm, im lặng một hồi lâu, nó mới tiếp
- Chắc anh không biết đúng ko? Có một khoảng thời gian, sau khi thoát khỏi tổ chức của Chenkov, em mất khả năng về thị lực. Đó là kết quả của một vụ nổ kho vũ khí, em bị chấn thương vùng mắt…… Lúc đó, cuộc sống của em chỉ toàn một màu tối đen. Nhưng cũng chẳng sao, vì dù gì, ngay cả khi em có thể nhìn thấy thì cuộc sống ấy cũng chẳng thể tươi tắn hơn. Em cứ thế sống trong im lặng cho đến khi ….. người ấy xuất hiện vào khi ấy, đưa tay ra và nói: “ Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ nhóc”.
Không gian lại chìm nghỉm trong lặng yên. Chỉ còn tiếng gió rít, kí ức năm nào chợt ùa về
- Anh đang che ánh sáng của em đó.- Tiếng nói đều nhưng lạnh ngắt của một cô bé 14 tuổi vang lên trong ko gian khiến chàng trai 17, 18 tuổi phía trước mà mắt cô không thể nào nhìn thấy được có vẻ giật mình. Cô nghe rõ từng cử động của anh ta trong không khí và cả hành động ngây ngốc của anh lúc này
- Ông ý bảo anh là em ko thể nhìn thấy mà. Nhưng có vẻ ko phải- vừa nói, chàng trai đó vừa vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Nhưng cô không có hứng thú tiếp chuyện. Cô bé đứng dậy đi thẳng vào nhà. Nhưng bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn không sai lệnh chút nào trước sự khó hiểu của chàng trai vừa rồi
“ Có thật là không thể nhìn không đấy”
1 tuần sau
- Anh lại che ánh sáng của em rồi.- vừa nói, cô bé đó vừa gấp lại quyển sách im đầy chữ nổi trên tay
- Rosie, em nói đi, tại sao lần nào em cũng biết là anh che ánh sáng của em, ko phải mắt em…..- chàng trai ấy cũng nở một nụ cười rồi ngồi xuống cạnh cô bé.- em đoán đi, lần này là gì?
Cô bé chỉ cười, một nụ cười rất đẹp.
- Là socola.
Nụ cười lém lỉnh trên môi chàng trai chợt tắt, thay vào đó, khuôn mặt như là phụng phịu, trách móc
- Sao lần nào em cũng đoán đúng thế.
Không nói gì, cô bé lại cười. và ngay lập tức cô cảm nhận được một làn môi mềm trên gò má mình
- anh thích nhìn thấy em cười, rất đẹp. Anh muốn nhìn thấy em cười, suốt cuộc đời này
Vẫn với nụ cười ấy, cô bé ấy khẽ lắc đầu
- Không được đâu. Nụ cười này, nó thật vô nghĩa. Nó đâu thể bảo vệ em, khỏi những kẻ xấu ngoài kia.
- Vậy thì, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ nhóc, cô nhóc của anh ạ.- anh ôm ghì lấy cô bé trong vòng tay. Hạnh phúc tưởng chừng là bất tận.
- Rosie.- tiếng gọi của JJ làm nó bừng tỉnh, những kí ức về lần gặp đầu tiên những kỉ niệm sau đó với Hoàng tử chợt ùa về kéo con bé khỏi hiện tại.
Nó chỉ quay sang cười nhẹ với JJ, ko phải nụ cười tươi như trong quá khứ
- Thực ra, em chưa bao giờ trả lời câu hỏi của người ấy, chỉ vì……… nếu em nói ra rồi, người ấy sẽ ko đến tìm em hàng ngày nữa, cũng ko rủ em đi chơi. Khi ấy, công chúa đang phải điều trị tâm lý trong viện một thời gian, nên người ấy là người duy nhất bầu bạn của em lúc đó. Em cũng không hiểu vì sao mình lại tin câu nói ấy đến thế. Có lẽ khi ko thể nhìn thấy những gì đen tối của cuộc sống, anh sẽ thấy nó đẹp hơn hay do, đó là lần đầu tiên có người muốn bảo vệ em nên em cảm động nhất thời chăng. Em cũng không biết nữa. Khi em nhìn thấy được ánh sáng thì người ấy đã không còn ở bên. Không phải người ấy rời bỏ em mà là chính em, với cuộc sống của mình đã phải từ bỏ người ấy. Lúc đó cũng thế, bây giờ cũng vậy. Sự mong chờ, chẳng qua là viển vông thôi……..
Nó không nói gì nữa, JJ cũng ko nói gì nữa. Hai người cứ thế lặng nhìn vào khoảng không, nơi có những đám mây bàng bạc lững lờ và đeo đuổi những ý nghĩ của riêng mình có.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Minh Khang cũng không khá hơn được là bao. Hắn như kẻ chết đứng giữa trời đông. Cái tát vừa rồi, thật sự chỉ là trong cơn nóng giận nhất thời của kẻ đã quá nhiều lần bị từ chối đến mức không thể chịu đựng. Hắn biết nó đau, nhưng hắn cũng đau lắm chứ. Cái tát đó giáng xuống, Minh Khang cảm giác như chính bản thân mình bị đánh. Hắn không hiểu mình, không hiểu hành động vừa rồi. Lần trước tát Nhã Chi, dù biết mình có hơi quá nhưng hắn cũng không thấy khó chịu như lúc này. Vậy là coi như kế hoạch đến thăm người ốm coi như phá sản bởi bây giờ, hắn, hắn mới đúng là người cần cấp cứu.
Những cơn gió đông
Lạnh ngắt
Giá buốt
Và cũng rất vô tình
JJ co ro trong chiếc áo len cố gắng lết lên tầng thượng quán băng đĩa để đưa cho nó một cốc café nóng.
- Mặt em hết sưng rồi chứ
Nó không nói gì vẫn đăm đăm nhìn về phía trước thở mạnh
- Em cũng đừng giận Minh Khang, anh thấy câu nói lúc nãy của em cũng tàn nhẫn quá đấy. Đối với một người ko biết chuyện như Minh Khang thì đó quả là đả kích lớn.
JJ vừa nói vừa nhìn nó nhưng ngay lập tức nó quắc mắt lên nhìn anh
- Tàn nhẫn, tàn nhẫn cái con khỉ. Tức chết đi được, thằng chó đó tát em, anh tin được không, á…á…. Rosie này bị tát. Không chịu được. Không chịu được
Mỗi câu “ không chịu được” nó lại giáng cho bao cát bên cạnh một đòn chí tử. Cứ 3 đấm 1 đá, JJ chỉ có thể đứng im thầm thương cho cái bao cát bị nó hành hạ sắp thủng đến nơi.
Cuối cùng, sau một lúc không biết là 5 hay 10 phút, thấy nó nguôi nguôi vì đã thấm mệt, JJ mới mon men ra tiếp chuyện với nó. Vì sự an toàn của Trịnh gia, anh đành phải mạo hiểm.
- Anh nghĩ hắn ta có tình cảm thì mới cất công đi tìm em trong thời gian qua như thế. Chứ em với Trịnh gia có liên quan gì đâu. Em cứ nghĩ vậy mà tha cho hắn
- Không- được.- nó nhấn mạnh từng chữ.- tình cảm cũng không được- và lại giáng một cú đấm về phía trước
- Hay là vẫn không quên được Hoàng tử
Lập tức khựng lại, Rosie từ từ đưa ánh mắt dò xét về phía kẻ vừa phát ngôn liều
- Dạo này anh với công chúa thân thiết quá nha. Cái gì cũng kể với nhau sao. Được lắm, hai người cứ coi chừng em đấy. mà em cũng nói rồi, đợi chờ gì chứ.
Nó thôi không hành hạ bao cát nữa, quay sang đón tách café đã nguội lạnh từ lâu hớp một ngụm lớn nhưng lại gặp ánh mắt không tin tưởng của JJ. Thở dài một hơi, quả thật giấu JJ rất khó
- Được rồi, em thừa nhận là em vẫn chờ đợi được chưa.- gương mặt nó bỗng nhiên chùng xuống, ko còn hùng hổ như trước nữa – dù trong thâm tâm em, em biết sẽ rất khó có ngày ấy.- hớp thêm một ngụm café cho trôi đi những cái đắng trong cổ họng.- Anh tin được ko JJ, khuôn mặt của người ấy, tên thật của người ấy, cho dù là một lần em cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
- Tại sao? Anh ko hiểu- JJ hỏi nó
Khẽ cười vu vơ, đôi mắt nhìn xa xăm, im lặng một hồi lâu, nó mới tiếp
- Chắc anh không biết đúng ko? Có một khoảng thời gian, sau khi thoát khỏi tổ chức của Chenkov, em mất khả năng về thị lực. Đó là kết quả của một vụ nổ kho vũ khí, em bị chấn thương vùng mắt…… Lúc đó, cuộc sống của em chỉ toàn một màu tối đen. Nhưng cũng chẳng sao, vì dù gì, ngay cả khi em có thể nhìn thấy thì cuộc sống ấy cũng chẳng thể tươi tắn hơn. Em cứ thế sống trong im lặng cho đến khi ….. người ấy xuất hiện vào khi ấy, đưa tay ra và nói: “ Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ nhóc”.
Không gian lại chìm nghỉm trong lặng yên. Chỉ còn tiếng gió rít, kí ức năm nào chợt ùa về
- Anh đang che ánh sáng của em đó.- Tiếng nói đều nhưng lạnh ngắt của một cô bé 14 tuổi vang lên trong ko gian khiến chàng trai 17, 18 tuổi phía trước mà mắt cô không thể nào nhìn thấy được có vẻ giật mình. Cô nghe rõ từng cử động của anh ta trong không khí và cả hành động ngây ngốc của anh lúc này
- Ông ý bảo anh là em ko thể nhìn thấy mà. Nhưng có vẻ ko phải- vừa nói, chàng trai đó vừa vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Nhưng cô không có hứng thú tiếp chuyện. Cô bé đứng dậy đi thẳng vào nhà. Nhưng bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn không sai lệnh chút nào trước sự khó hiểu của chàng trai vừa rồi
“ Có thật là không thể nhìn không đấy”
1 tuần sau
- Anh lại che ánh sáng của em rồi.- vừa nói, cô bé đó vừa gấp lại quyển sách im đầy chữ nổi trên tay
- Rosie, em nói đi, tại sao lần nào em cũng biết là anh che ánh sáng của em, ko phải mắt em…..- chàng trai ấy cũng nở một nụ cười rồi ngồi xuống cạnh cô bé.- em đoán đi, lần này là gì?
Cô bé chỉ cười, một nụ cười rất đẹp.
- Là socola.
Nụ cười lém lỉnh trên môi chàng trai chợt tắt, thay vào đó, khuôn mặt như là phụng phịu, trách móc
- Sao lần nào em cũng đoán đúng thế.
Không nói gì, cô bé lại cười. và ngay lập tức cô cảm nhận được một làn môi mềm trên gò má mình
- anh thích nhìn thấy em cười, rất đẹp. Anh muốn nhìn thấy em cười, suốt cuộc đời này
Vẫn với nụ cười ấy, cô bé ấy khẽ lắc đầu
- Không được đâu. Nụ cười này, nó thật vô nghĩa. Nó đâu thể bảo vệ em, khỏi những kẻ xấu ngoài kia.
- Vậy thì, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ nhóc, cô nhóc của anh ạ.- anh ôm ghì lấy cô bé trong vòng tay. Hạnh phúc tưởng chừng là bất tận.
- Rosie.- tiếng gọi của JJ làm nó bừng tỉnh, những kí ức về lần gặp đầu tiên những kỉ niệm sau đó với Hoàng tử chợt ùa về kéo con bé khỏi hiện tại.
Nó chỉ quay sang cười nhẹ với JJ, ko phải nụ cười tươi như trong quá khứ
- Thực ra, em chưa bao giờ trả lời câu hỏi của người ấy, chỉ vì……… nếu em nói ra rồi, người ấy sẽ ko đến tìm em hàng ngày nữa, cũng ko rủ em đi chơi. Khi ấy, công chúa đang phải điều trị tâm lý trong viện một thời gian, nên người ấy là người duy nhất bầu bạn của em lúc đó. Em cũng không hiểu vì sao mình lại tin câu nói ấy đến thế. Có lẽ khi ko thể nhìn thấy những gì đen tối của cuộc sống, anh sẽ thấy nó đẹp hơn hay do, đó là lần đầu tiên có người muốn bảo vệ em nên em cảm động nhất thời chăng. Em cũng không biết nữa. Khi em nhìn thấy được ánh sáng thì người ấy đã không còn ở bên. Không phải người ấy rời bỏ em mà là chính em, với cuộc sống của mình đã phải từ bỏ người ấy. Lúc đó cũng thế, bây giờ cũng vậy. Sự mong chờ, chẳng qua là viển vông thôi……..
Nó không nói gì nữa, JJ cũng ko nói gì nữa. Hai người cứ thế lặng nhìn vào khoảng không, nơi có những đám mây bàng bạc lững lờ và đeo đuổi những ý nghĩ của riêng mình có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.