Chương 66: CÔ ĐỘC
CeCe
17/09/2013
Khánh Linh nằm thiêm thiếp trên giường, đôi lông mày cô bé khẽ xô vào nhau. Có lẽ những gì vừa xảy ra đêm nay khiến Khánh Linh khó mà có được một giấc ngủ ngon. Rosie còn nhớ khi nó đạp cửa xông vào trong căn phòng ẩm thấp thiếu dưỡng khí ấy, nó không chỉ thấy mình Khánh Linh mà là nhiều cô gái khác cũng trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, tinh thần hoảng loạn, khắp người nhem nhuốc đất cát quyện với nước mắt. Khánh Linh nằm co quắp trong góc phòng như một con mèo hen nhúng nước và rên hừ hừ. Sau mọi sự con bé chỉ còn sức rên âm ỉ trong vòm họng. Khi nó chạm vào người Khánh Linh, con bé cũng chỉ còn sót lại chút sức lực để cựa quậy chứ không thể gọi là chống cự được. Nhưng đến khi nhận ra gương mặt thâm quen Khánh Linh lại nhào vào lòng nó, cố gắng rút hết sức lực còn lại gào khóc một trận đã đời. Chưa bao giờ Rosie thấy con người chua ngoa này lại nhỏ bé đến thế. Cái ý định “ văng” cho con bé một trận bỗng dưng tiêu tan trong con bé. Hai người lẳng lặng thoát khỏi đám náo loạn này mà không hề ở lại tham gia cuộc chiến. Đương nhiên, nhuwnhxh bước đi ban đầu cũng vấp phải vài sự cản trở của các đồng chí cảnh sát. Thế nhưng sau ánh nhìn đầy ẩn ý của nó về phía ông Marc, hai con người lại nhanh chóng lẩn vào bóng tối. Nó ra đi mà không đoạt lấy một mạng người nào. Nó không muốn giết người trước mắt Khánh Linh.
Trong căn phòng nhờ nhờ sáng, Rosie khẽ tựa người vào khung cửa sổ. Ánh trăng lay lắt hắt vào phòng, xuyên qua nét mệt mỏi của nó. Rosie đã ngồi im lặng ngắm khuôn mặt Khánh Linh thật lâu. Không hề chớp mắt. Nhưng rồi nó quyết định quay mặt đi chỗ khác, thật nhanh.
- Anh em nhà này, giống nhau thật.
Câu nói vang lên yếu ớt rồi lại chìm nghỉm trong không gian tĩnh mịch. Đôi mắt nó đã mỏi nhừ nhưng lại không sao chợp mắt. Đến tận bây giờ, nó vẫn cảm thấy vị bánh khúc cây nôn nao nơi đầu lưỡi. Rosie chưa từng nghĩ điều nhỏ nhặt ấy lại khiến nó khổ sở đến vậy.Nó đã từng nghĩ chỉ cần mình quay lại là Rosie của ngày xưa, một Rosie lấy việc giết người làm thú vui, một Rosie sẵn sang lên giường với bất cứ ai để đạt được mục đích. Nó đã cố gắng biến mình thành một quân cờ, một đồ vật vô tri để người khác sai khiến, cố gắng mài nhọn ánh mắt và chai lì thêm trái tim nhưng tất cả lại trở nên vô nghĩa, trở nên vô ích, chỉ vì một miếng bánh khúc cây. Chỉ vì một con người, một cái tên Minh Khang. Chưa bao giờ nó thấy mình lại yếu đuối và bất lực như vậy. Thật sự, Chenkov có thể dạy cho nó nhiều điều về cái thế giới phản trắc và bẩn thỉu này, nơi không có cái gọi là nhân quyền và điều đó đồng nghĩa với việc là mạng sống bị rẻ rúng nhưng ông ấy lại không thể dạy cho nó tất cả, không thể dạy cho nó cái gọi là không ngờ. Và Minh Khang chính là điều không ngờ ấy.
Thật sự kín kẽ mà nói ra, bản than Rosie không chắc chắn hoàn toàn trái tim mình có yêu Minh Khang? Hay đó chỉ là một khẽ rung động khi bản thân đang lung mung rối bời giữa những tội ác. Hoặc cũng có thể chỉ là một ám ảnh về sự bất lực của bản thân trước những thế lực đàn áp, bóp nghẹt nó đến hơi thở cuối cùng. Phải đi đâu, phải làm gì để tìm được câu trả lời cho bản thân, cho hiện tại và cả tương lai sau này.
Ngồi trầm ngâm được một lúc, Rosie nhìn lên thì trời cũng bắt đầu tang tảng sang. Nó thấy chân trời tím ngắt và xanh thẫm một màu ảm đảm. Khẽ cựa người, sống lưng cứng ngắc như có thể giòn gãy thành đôi. Vai nó ê ẩm đi. Bỗng nhiên màn hình điện thoại bật sáng. Rosie tụt xuống tóm lấy chiếc điện thoại trên bàn trang điểm khẽ khàng bước nhanh ra ngoài. Cánh cửa bật mở, nó bắt gặp ngay khuôn mặt của Gia Huy cũng uể oải bước xuống nhà. Anh nhìn nó, nhưng nó chẳng còn thời gian và tâm trí để ý đến tâm trạng hay thể trạng nhân vật này. Rosie biết mình có điện thoại và càng biết hơn là ai đang gọi đến. Nó bước vụt qua. Gia Huy chỉ có thể nhìn nhanh qua gương mặt nó.
Rosie bước vào căn bếp còn vắng lặng vì chủ nhân của nó – Bà Hồng vẫn còn chưa đến. Nó bắt máy. Nhưng lại chẳng nói gì. Cả hai bên im lặng một lúc lâu như chỉ để nghe tiếng thở của nhau thì đầu dây bên kia mới bắt đầu lên tiếng
- Tôi mong là cô hiểu mình đang làm những gì?
Ánh mắt nó trùng xuống, khẽ cắn môi
- Tôi chưa bao giờ hiểu những điều mình làm nhưng tôi biết việc đầu tiên tôi cần là sống sót.
Lại im lặng, một cuộc nói chuyện kì quặc đến khó hiểu
- Cô có thể chọn con đường khác mà.- vẫn là đầu dây bên kia lên tiếng trước
- Nhưng tôi muốn đi con đường này.
- Vậy tôi mong cô biết bước tiếp theo.
Đó là câu nói cuối cùng, phía bên kia đầu dây chỉ còn vọng lại tiếng tút dài. Roise nhanh chóng tháo pin và bẻ gãy đôi chiếc sim điện thoại. Nó vứt vào thùng rác tất cả những thứ đó rồi tiến vào nhà tắm. Nước lạnh lại xối lên người nó ran rát……..
Gia Huy tiến ra phía phòng khách ngồi trầm ngâm hồi lâu. Cả đêm qua giấc ngủ cứ chập chờn vờn vẽ quanh anh khiến anh phải chào đón ngày mới bằng một tâm trạng khá ư là không ổn định. Việc bất chợt gặp nó ở hành lang sáng sớm lại càng khiến sự bất ổn ấy thêm bất ổn hơn. Anh muốn uống một tách cà phê thật đắng. Muốn vị đắng làm mình tỉnh táo lại nhưng lại vấp phải sự xuất hiện của nó trong nhà bếp, bên cạnh ngăn đựng café của anh. Và một điều hiển nhiên là câu chuyện của nó đã lọt vào tai anh, dù vô tình hay cố ý. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, Gia Huy không rõ người gọi là ai, không biết người đó nói những gì càng không hiểu hành động cuối cùng của nó.
“ Cô ta, vẫn luôn luôn bí ẩn”
Đôi lông mày Gia Huy khẽ chau lại, xô vào nhau. Gia Huy phải ngửa người lên thành ghế, hai tay khó nhọc xoa ấn đường. Anh giật mình phát hiện ra rằng tần xuất xuất hiện của nó trong tâm trí anh đang ngày một nhiều lên, nhiều hơn cả người con gái anh yêu giờ đang có lẽ đang còn say giấc. Đã hơn một lần anh nghĩ mình cứ để mặc nó, miễn sao Gia Huy vẫn có thể khai thác hết được tiềm năng, lợi dụng hết được điểm yếu của nó và biến nó thành một vũ khí bí mật mà chỉ mình anh có nhưng rốt cuộc lại không thể chi phối, điều khiển ngay chính bản thân mình. Cũng thật là nực cười cho anh. Tính ra anh hơn nó cũng kha khá năm nhưng trong thế giới mà Gia Huy muốn làm chủ không thể đem tuổi tác ra so sánh, và nó, ở một góc độ nào đó còn dày dạn hơn cả Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh cộng lại.
Đôi vai Gia Huy giãn ra cố gắng cho cơ thể một tư thế thoải mái nhất, đôi lông mày khó khăn lắm mới thôi cau có thì lập tức lại vội vã xô vào nhau. Anh nhận được một tin nhắn từ một số lạ mà cũng rất quen
“ Hàng của anh, Hoàng Duy tôi sẽ trả”
Trong chiếc bồn nước ngày càng trở nên lạnh ngắt, Rosie lim dim kép hờ đôi mắt nửa ngủ nửa mê. Cơ thể như muốn tan ra vào dòng nước. Lênh đênh và vô định
Á…a….a.aa……
Tiếng hét như xé toạc cái không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm. Roise vội vàng giật mình rồi bật dậy khỏi bồn tắm và không chậm trễ một phút với tay khoác lên mình chiếc áo choàng bong. Nó nhận ra tiếng hét của Khánh Linh.
Khi cánh cửa phòng tắm bật ra cũng là lúc Rosie nhận ra mình đã ngủ quên khá lâu trong nhà tắm, bằng chứng là mọi người trong nhà đã thức dậy và bắt đầu tò mò với một thành viên lạ như Khánh Linh. Đặc biệt là Thiên Minh khi mà anh ta đang đứng trong phòng nó nhìn chằm chặp Khánh Linh khiến con bé hiểu nhầm là một trong những kẻ bắt cóc đêm hôm qua.
- Nhã Anh
Khánh Linh hoảng hốt tung chăn ra rồi chạy đến ôm chặt cứng tay Rosie. Nó vỗ nhẹ vào tay con bé an ủi
- Không sao, anh ta không làm hại đến em đâu. Bình tĩnh lại và vào nhà tắm đi, 30p nữa có bên phía cảnh sát sẽ đến đưa em về nhà.
Câu nói của nó vang lên không lạnh cũng không ấm áp, đơn giản chỉ là những âm thanh đều đều nối tiếp nhau lần lượt vang lên. Thiên Minh trố mắt ra, anh không hiểu nó cuống quýt lên vì con bé này để rốt cuộc dửng dưng với nhau thế này sao. Khánh Linh cũng đang rối bời nhất thời chẳng ú ớ được câu gì. Rosie buông tay con bé ra, chỉ về phía nhà tắm
- Nhanh lên, nếu em muốn kịp ăn bữa sáng.
Và rồi Rosie lại trở về căn phòng tắm đang mở toang phía dưới, tráng lại người một lần cuối và mặc quần áo chỉnh tề đi ra. Ai nấy cũng nhìn nó, dường như họ muốn hỏi về Khánh Linh nhưng e chừng còn ngại ngần điều gì đó nên cứ chần chừ không thôi.
- Hoàng Duy đã đồng ý trả hang
Gia Huy lên tiếng. Chung quanh cái bàn ăn đông đúc ánh mắt ai nấy đều sáng lên, trừ nó và Gia Huy. Công chúa chỉ mỉm cười và đưa cho nó mấy lát bánh mì bơ tỏi cô đã đích thân nướng trong khi JJ thì nhìn nó đăm đăm.
- Làm thế nào mà ………- Vĩnh Thạc đang định lên tiếng về tin vui vừa rồi thì bỗng nhiên câu nói của anh đứt đoạn
- Chuyện của con bé em tính sao.- Giọng JJ vang lên chen ngang câu nói của Vĩnh Thạc
Nó vẫn rất ung dung và từ từ với món salat đậu Hà Lan quen thuộc
- Chút nữa sẽ có người đến đón con bé.
JJ có vẻ hài lòng với câu trả lời này, nhưng ……..
- Anh và Công chúa cũng nhanh lên chuẩn bị đi. Hai người sẽ đi với họ.
Chiếc dao phết bơ trên tay công chúa rơi xuống đánh kheng một cái. Tiếng kêu vang lên chat chúa trong không gian tĩnh mịch. Mắt cô ầng ậc nước. Gia Huy, Ngọc Anh, Vĩnh Thạc và cả Thiên Minh vừa mới xuống còn lõm bõm chưa hiểu đầu đuôi cũng vội quay sang nhìn nó như thể nó đã nói sai cái gì
- Anh và công chúa….- JJ khó nhọc hỏi lại
- Phải, hai người- vừa nói tay nó vừa thoăn thoắt làm mọi việc cần làm trên bàn ăn
Công chúa nước mắt lưng tròng
- Thế còn Rose?
Bao giờ cũng thế, công chúa luôn luôn hiểu nó, luôn luôn thông cảm với nó, luôn luôn nghĩ cho nó.Cô ấy không bao giờ hỏi tại sao, chỉ nghe lời nó vô điều kiện, tin nó một cách tuyệt đối. Điều ấy khiến Roise trở nên khó khăn hơn bao giờ hết với quyết định này. Nhưng dù vậy, nó vẫn phải làm. Cuộc nói chuyện với ông Marc sáng nay chẳng khác gì một tối hậu thư cuối cùng trước trận đánh. Và khi Rosie chọn cuộc sống trong căn biệt thự trắng xóa và lạnh toát này đồng nghĩa với việc nó từ chối việc bảo vệ thân phận. Hồ sơ về nó sẽ chuyển từ bóng tối ra ánh sánh, nó không còn cái vỏ bọc của ông Marc hay bất cứ lực lượng cơ động nào, đó là chưa kể sẽ có khi nó phải đứng về phía đối nghịch với họ. Điều ấy có nghĩa là mọi người bên cạnh nó chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tàn khốc của thế giới bẩn này một cách đầy oan ức. Nó không muốn JJ hay công chúa phải gặp chuyện như vậy. Một Minh Khang, đã là quá đủ rồi.
- Chẳng nhẽ em ….- JJ vẫn còn khá sốc trước quyết định này dù lờ mờ hiểu ra nguyên nhân
- Anh đừng nghĩ cho em, nghĩ cho công chúa đi. Giờ đây cuộc sống của cô ấy, nằm trong tay anh.
Roise dứt lời, công chúa bật lên những tiếng nức nở còn lớn hơn trước. Nước mắt hòa vào dòng sữa trắng đục trong cốc. Nó vẫn cố tỉnh queo, cố gắng nghĩ đến những gương mặt khác để quên đi những giọt nước mắt ấy. Nó nuốt trửng nhiều hơn là nhai nhưng vẫn cố xúc thêm dăm bảy thìa vào đĩa thức ăn và ních đầy khoang miệng.
Ngồi thêm một lúc thì quả nhiên có một chiếc xe xịch đến trước cổng. Đồng hồ điểm đúng 8h. Marc ngồi sau tay lái nghiêm nghị. Ông bấm còi ra hiệu cho nó chứ không xuống dù biết hành động ấy bất lịch sự. Khánh Linh cũng chỉ mới từ nhà tắm ra, vừa uống kịp cốc sữa chưa nói được với nó lời nào đã phải ngơ ngác nhìn chiếc xe lạ hoắc lòng hoang mang. Bên cạnh công chúa vẫn chưa dứt tiếng khóc.
- Mọi chuyện phải như thế này sao?- Gia Huy bước đến cạnh nó
Nó đưa ánh mắt nhìn anh, không nói gì. Đúng hơn là không có gì để nói. Roise lại nhìn về phía ông Marc nhưng giường như ông ấy cũng đang tránh ánh mắt của nó. Nó quay người toan bỏ lên phòng
- Ca.. Cậu… sẽ đến tìm mình phải không?- Công chúa nức nở kéo tay nó, khuôn mặt cô đỏ lựng vì khóc quá nhiều.
Roise nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoa của công chúa, mỉm cười một cái thật tươi. Nụ cười xưa nay cô vẫn giấu kĩ trong sâu thẳm tâm hồn mình
- Đương nhiên, dù cậu ở đâu, mình cũng sẽ tìm ra cậu mà.
JJ hiểu rằng nếu còn tiếp diễn chắc chắn sẽ không thể đi được nên dù không muốn nhưng vẫn phải dằn lòng kéo tay công chúa ra xe. Còn trơ lại đó là nó với Khánh Linh và bao nhiêu điều con bé còn ấp úng
- Nhã Anh- Con bé gọi tên nó- Em, thật ra… bố và em không bao giờ oán trách chị về cái chết của anh Khang cả, chị………….
- Em lên xe đi, chị chỉ cứu em một lần thôi. Từ giờ về sau, cuộc đời em sẽ do em gánh chịu. Chị đã hết nợ nhà họ Trịnh rồi.
Dứt câu, Roise không ngoái đầu nhìn lại mà tiến thẳng lên phòng, trong tim máu nóng trào lên đến từng hốc mắt. Nhưng nó lại không thể khóc ……… Căn nhà chỉ còn lại trơ trọi 3 người đàn ông. Họ, một phần vì tò mò về nó, một phần cũng ngại chẳng muốn đến công ty. Nhưng dù là gì họ cũng bị nó cuốn vào vòng xoáy này một cách vô thức.
Chiều tối……
Khi ánh hoàng hôn đỏ lòm phủ lên mọi cảnh vật một màu tang thương thì ngay trước cửa nhà xuất hiện mấy người bên công ty vận chuyển thi nhau mang vác vào nhà một cây đàn. Phải, một cây đàn piano màu trắng.
Họ để nó vào sân sau, dưới vòm hoa thiên lý, nơi duy nhất hợp với nó. Roise nhận ra là cây đàn cũ ở căn nhà ngày trước. nhưng nó không còn là cây đàn cũ xấu xí với nước sơn bong tróc ngày xưa nữa. Nó đẹp hơn, trắng hơn, tinh khiết hơn. Rosie mở nắp hộp đàn, nơi ấy, những phím đàn trắng toát một màu, không còn bất cứ phím đen nào. Có người đã tỉ mẩn sơn trắng những phím đen ấy
- Sao em không đánh những phím đen?Tiếng đàn im bặt trong ko gian.- Không thích.Bỗng dưng Rosie cười lớn.
- Minh Khang, anh là thằng ngốc.
Nó lướt qua những phím đàn một lần duy nhất, nơi ấy, bên trong hộp đàn còn xếp một tệp ảnh cưới đã lâu, những nụ cười hạnh phúc. Bản “ Jar of heart” vang lên lần cuối. Trọn vẹn.
Những con người trong nhà quay quần trong bữa ăn tối ảm đảm với cái bàn rộng thênh thang. Ai nấy đều cau có hoặc mệt mỏi với một ngày khó chịu và khó hiểu như hôm nay.Bỗng dưng họ thấy tiếng đàn vang lên rồi vụt tắt.Họ buông đũa nhìn nhau. Chỉ vài phút sau, ngọn lửa rừng rực bốc lên ngùn ngụt ở sân sau. Giàn thiên lý héo trịu và bóng nó cô độc hắt lên bức tường trắng dài, thật dài……….
Trong căn phòng nhờ nhờ sáng, Rosie khẽ tựa người vào khung cửa sổ. Ánh trăng lay lắt hắt vào phòng, xuyên qua nét mệt mỏi của nó. Rosie đã ngồi im lặng ngắm khuôn mặt Khánh Linh thật lâu. Không hề chớp mắt. Nhưng rồi nó quyết định quay mặt đi chỗ khác, thật nhanh.
- Anh em nhà này, giống nhau thật.
Câu nói vang lên yếu ớt rồi lại chìm nghỉm trong không gian tĩnh mịch. Đôi mắt nó đã mỏi nhừ nhưng lại không sao chợp mắt. Đến tận bây giờ, nó vẫn cảm thấy vị bánh khúc cây nôn nao nơi đầu lưỡi. Rosie chưa từng nghĩ điều nhỏ nhặt ấy lại khiến nó khổ sở đến vậy.Nó đã từng nghĩ chỉ cần mình quay lại là Rosie của ngày xưa, một Rosie lấy việc giết người làm thú vui, một Rosie sẵn sang lên giường với bất cứ ai để đạt được mục đích. Nó đã cố gắng biến mình thành một quân cờ, một đồ vật vô tri để người khác sai khiến, cố gắng mài nhọn ánh mắt và chai lì thêm trái tim nhưng tất cả lại trở nên vô nghĩa, trở nên vô ích, chỉ vì một miếng bánh khúc cây. Chỉ vì một con người, một cái tên Minh Khang. Chưa bao giờ nó thấy mình lại yếu đuối và bất lực như vậy. Thật sự, Chenkov có thể dạy cho nó nhiều điều về cái thế giới phản trắc và bẩn thỉu này, nơi không có cái gọi là nhân quyền và điều đó đồng nghĩa với việc là mạng sống bị rẻ rúng nhưng ông ấy lại không thể dạy cho nó tất cả, không thể dạy cho nó cái gọi là không ngờ. Và Minh Khang chính là điều không ngờ ấy.
Thật sự kín kẽ mà nói ra, bản than Rosie không chắc chắn hoàn toàn trái tim mình có yêu Minh Khang? Hay đó chỉ là một khẽ rung động khi bản thân đang lung mung rối bời giữa những tội ác. Hoặc cũng có thể chỉ là một ám ảnh về sự bất lực của bản thân trước những thế lực đàn áp, bóp nghẹt nó đến hơi thở cuối cùng. Phải đi đâu, phải làm gì để tìm được câu trả lời cho bản thân, cho hiện tại và cả tương lai sau này.
Ngồi trầm ngâm được một lúc, Rosie nhìn lên thì trời cũng bắt đầu tang tảng sang. Nó thấy chân trời tím ngắt và xanh thẫm một màu ảm đảm. Khẽ cựa người, sống lưng cứng ngắc như có thể giòn gãy thành đôi. Vai nó ê ẩm đi. Bỗng nhiên màn hình điện thoại bật sáng. Rosie tụt xuống tóm lấy chiếc điện thoại trên bàn trang điểm khẽ khàng bước nhanh ra ngoài. Cánh cửa bật mở, nó bắt gặp ngay khuôn mặt của Gia Huy cũng uể oải bước xuống nhà. Anh nhìn nó, nhưng nó chẳng còn thời gian và tâm trí để ý đến tâm trạng hay thể trạng nhân vật này. Rosie biết mình có điện thoại và càng biết hơn là ai đang gọi đến. Nó bước vụt qua. Gia Huy chỉ có thể nhìn nhanh qua gương mặt nó.
Rosie bước vào căn bếp còn vắng lặng vì chủ nhân của nó – Bà Hồng vẫn còn chưa đến. Nó bắt máy. Nhưng lại chẳng nói gì. Cả hai bên im lặng một lúc lâu như chỉ để nghe tiếng thở của nhau thì đầu dây bên kia mới bắt đầu lên tiếng
- Tôi mong là cô hiểu mình đang làm những gì?
Ánh mắt nó trùng xuống, khẽ cắn môi
- Tôi chưa bao giờ hiểu những điều mình làm nhưng tôi biết việc đầu tiên tôi cần là sống sót.
Lại im lặng, một cuộc nói chuyện kì quặc đến khó hiểu
- Cô có thể chọn con đường khác mà.- vẫn là đầu dây bên kia lên tiếng trước
- Nhưng tôi muốn đi con đường này.
- Vậy tôi mong cô biết bước tiếp theo.
Đó là câu nói cuối cùng, phía bên kia đầu dây chỉ còn vọng lại tiếng tút dài. Roise nhanh chóng tháo pin và bẻ gãy đôi chiếc sim điện thoại. Nó vứt vào thùng rác tất cả những thứ đó rồi tiến vào nhà tắm. Nước lạnh lại xối lên người nó ran rát……..
Gia Huy tiến ra phía phòng khách ngồi trầm ngâm hồi lâu. Cả đêm qua giấc ngủ cứ chập chờn vờn vẽ quanh anh khiến anh phải chào đón ngày mới bằng một tâm trạng khá ư là không ổn định. Việc bất chợt gặp nó ở hành lang sáng sớm lại càng khiến sự bất ổn ấy thêm bất ổn hơn. Anh muốn uống một tách cà phê thật đắng. Muốn vị đắng làm mình tỉnh táo lại nhưng lại vấp phải sự xuất hiện của nó trong nhà bếp, bên cạnh ngăn đựng café của anh. Và một điều hiển nhiên là câu chuyện của nó đã lọt vào tai anh, dù vô tình hay cố ý. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, Gia Huy không rõ người gọi là ai, không biết người đó nói những gì càng không hiểu hành động cuối cùng của nó.
“ Cô ta, vẫn luôn luôn bí ẩn”
Đôi lông mày Gia Huy khẽ chau lại, xô vào nhau. Gia Huy phải ngửa người lên thành ghế, hai tay khó nhọc xoa ấn đường. Anh giật mình phát hiện ra rằng tần xuất xuất hiện của nó trong tâm trí anh đang ngày một nhiều lên, nhiều hơn cả người con gái anh yêu giờ đang có lẽ đang còn say giấc. Đã hơn một lần anh nghĩ mình cứ để mặc nó, miễn sao Gia Huy vẫn có thể khai thác hết được tiềm năng, lợi dụng hết được điểm yếu của nó và biến nó thành một vũ khí bí mật mà chỉ mình anh có nhưng rốt cuộc lại không thể chi phối, điều khiển ngay chính bản thân mình. Cũng thật là nực cười cho anh. Tính ra anh hơn nó cũng kha khá năm nhưng trong thế giới mà Gia Huy muốn làm chủ không thể đem tuổi tác ra so sánh, và nó, ở một góc độ nào đó còn dày dạn hơn cả Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh cộng lại.
Đôi vai Gia Huy giãn ra cố gắng cho cơ thể một tư thế thoải mái nhất, đôi lông mày khó khăn lắm mới thôi cau có thì lập tức lại vội vã xô vào nhau. Anh nhận được một tin nhắn từ một số lạ mà cũng rất quen
“ Hàng của anh, Hoàng Duy tôi sẽ trả”
Trong chiếc bồn nước ngày càng trở nên lạnh ngắt, Rosie lim dim kép hờ đôi mắt nửa ngủ nửa mê. Cơ thể như muốn tan ra vào dòng nước. Lênh đênh và vô định
Á…a….a.aa……
Tiếng hét như xé toạc cái không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm. Roise vội vàng giật mình rồi bật dậy khỏi bồn tắm và không chậm trễ một phút với tay khoác lên mình chiếc áo choàng bong. Nó nhận ra tiếng hét của Khánh Linh.
Khi cánh cửa phòng tắm bật ra cũng là lúc Rosie nhận ra mình đã ngủ quên khá lâu trong nhà tắm, bằng chứng là mọi người trong nhà đã thức dậy và bắt đầu tò mò với một thành viên lạ như Khánh Linh. Đặc biệt là Thiên Minh khi mà anh ta đang đứng trong phòng nó nhìn chằm chặp Khánh Linh khiến con bé hiểu nhầm là một trong những kẻ bắt cóc đêm hôm qua.
- Nhã Anh
Khánh Linh hoảng hốt tung chăn ra rồi chạy đến ôm chặt cứng tay Rosie. Nó vỗ nhẹ vào tay con bé an ủi
- Không sao, anh ta không làm hại đến em đâu. Bình tĩnh lại và vào nhà tắm đi, 30p nữa có bên phía cảnh sát sẽ đến đưa em về nhà.
Câu nói của nó vang lên không lạnh cũng không ấm áp, đơn giản chỉ là những âm thanh đều đều nối tiếp nhau lần lượt vang lên. Thiên Minh trố mắt ra, anh không hiểu nó cuống quýt lên vì con bé này để rốt cuộc dửng dưng với nhau thế này sao. Khánh Linh cũng đang rối bời nhất thời chẳng ú ớ được câu gì. Rosie buông tay con bé ra, chỉ về phía nhà tắm
- Nhanh lên, nếu em muốn kịp ăn bữa sáng.
Và rồi Rosie lại trở về căn phòng tắm đang mở toang phía dưới, tráng lại người một lần cuối và mặc quần áo chỉnh tề đi ra. Ai nấy cũng nhìn nó, dường như họ muốn hỏi về Khánh Linh nhưng e chừng còn ngại ngần điều gì đó nên cứ chần chừ không thôi.
- Hoàng Duy đã đồng ý trả hang
Gia Huy lên tiếng. Chung quanh cái bàn ăn đông đúc ánh mắt ai nấy đều sáng lên, trừ nó và Gia Huy. Công chúa chỉ mỉm cười và đưa cho nó mấy lát bánh mì bơ tỏi cô đã đích thân nướng trong khi JJ thì nhìn nó đăm đăm.
- Làm thế nào mà ………- Vĩnh Thạc đang định lên tiếng về tin vui vừa rồi thì bỗng nhiên câu nói của anh đứt đoạn
- Chuyện của con bé em tính sao.- Giọng JJ vang lên chen ngang câu nói của Vĩnh Thạc
Nó vẫn rất ung dung và từ từ với món salat đậu Hà Lan quen thuộc
- Chút nữa sẽ có người đến đón con bé.
JJ có vẻ hài lòng với câu trả lời này, nhưng ……..
- Anh và Công chúa cũng nhanh lên chuẩn bị đi. Hai người sẽ đi với họ.
Chiếc dao phết bơ trên tay công chúa rơi xuống đánh kheng một cái. Tiếng kêu vang lên chat chúa trong không gian tĩnh mịch. Mắt cô ầng ậc nước. Gia Huy, Ngọc Anh, Vĩnh Thạc và cả Thiên Minh vừa mới xuống còn lõm bõm chưa hiểu đầu đuôi cũng vội quay sang nhìn nó như thể nó đã nói sai cái gì
- Anh và công chúa….- JJ khó nhọc hỏi lại
- Phải, hai người- vừa nói tay nó vừa thoăn thoắt làm mọi việc cần làm trên bàn ăn
Công chúa nước mắt lưng tròng
- Thế còn Rose?
Bao giờ cũng thế, công chúa luôn luôn hiểu nó, luôn luôn thông cảm với nó, luôn luôn nghĩ cho nó.Cô ấy không bao giờ hỏi tại sao, chỉ nghe lời nó vô điều kiện, tin nó một cách tuyệt đối. Điều ấy khiến Roise trở nên khó khăn hơn bao giờ hết với quyết định này. Nhưng dù vậy, nó vẫn phải làm. Cuộc nói chuyện với ông Marc sáng nay chẳng khác gì một tối hậu thư cuối cùng trước trận đánh. Và khi Rosie chọn cuộc sống trong căn biệt thự trắng xóa và lạnh toát này đồng nghĩa với việc nó từ chối việc bảo vệ thân phận. Hồ sơ về nó sẽ chuyển từ bóng tối ra ánh sánh, nó không còn cái vỏ bọc của ông Marc hay bất cứ lực lượng cơ động nào, đó là chưa kể sẽ có khi nó phải đứng về phía đối nghịch với họ. Điều ấy có nghĩa là mọi người bên cạnh nó chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tàn khốc của thế giới bẩn này một cách đầy oan ức. Nó không muốn JJ hay công chúa phải gặp chuyện như vậy. Một Minh Khang, đã là quá đủ rồi.
- Chẳng nhẽ em ….- JJ vẫn còn khá sốc trước quyết định này dù lờ mờ hiểu ra nguyên nhân
- Anh đừng nghĩ cho em, nghĩ cho công chúa đi. Giờ đây cuộc sống của cô ấy, nằm trong tay anh.
Roise dứt lời, công chúa bật lên những tiếng nức nở còn lớn hơn trước. Nước mắt hòa vào dòng sữa trắng đục trong cốc. Nó vẫn cố tỉnh queo, cố gắng nghĩ đến những gương mặt khác để quên đi những giọt nước mắt ấy. Nó nuốt trửng nhiều hơn là nhai nhưng vẫn cố xúc thêm dăm bảy thìa vào đĩa thức ăn và ních đầy khoang miệng.
Ngồi thêm một lúc thì quả nhiên có một chiếc xe xịch đến trước cổng. Đồng hồ điểm đúng 8h. Marc ngồi sau tay lái nghiêm nghị. Ông bấm còi ra hiệu cho nó chứ không xuống dù biết hành động ấy bất lịch sự. Khánh Linh cũng chỉ mới từ nhà tắm ra, vừa uống kịp cốc sữa chưa nói được với nó lời nào đã phải ngơ ngác nhìn chiếc xe lạ hoắc lòng hoang mang. Bên cạnh công chúa vẫn chưa dứt tiếng khóc.
- Mọi chuyện phải như thế này sao?- Gia Huy bước đến cạnh nó
Nó đưa ánh mắt nhìn anh, không nói gì. Đúng hơn là không có gì để nói. Roise lại nhìn về phía ông Marc nhưng giường như ông ấy cũng đang tránh ánh mắt của nó. Nó quay người toan bỏ lên phòng
- Ca.. Cậu… sẽ đến tìm mình phải không?- Công chúa nức nở kéo tay nó, khuôn mặt cô đỏ lựng vì khóc quá nhiều.
Roise nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoa của công chúa, mỉm cười một cái thật tươi. Nụ cười xưa nay cô vẫn giấu kĩ trong sâu thẳm tâm hồn mình
- Đương nhiên, dù cậu ở đâu, mình cũng sẽ tìm ra cậu mà.
JJ hiểu rằng nếu còn tiếp diễn chắc chắn sẽ không thể đi được nên dù không muốn nhưng vẫn phải dằn lòng kéo tay công chúa ra xe. Còn trơ lại đó là nó với Khánh Linh và bao nhiêu điều con bé còn ấp úng
- Nhã Anh- Con bé gọi tên nó- Em, thật ra… bố và em không bao giờ oán trách chị về cái chết của anh Khang cả, chị………….
- Em lên xe đi, chị chỉ cứu em một lần thôi. Từ giờ về sau, cuộc đời em sẽ do em gánh chịu. Chị đã hết nợ nhà họ Trịnh rồi.
Dứt câu, Roise không ngoái đầu nhìn lại mà tiến thẳng lên phòng, trong tim máu nóng trào lên đến từng hốc mắt. Nhưng nó lại không thể khóc ……… Căn nhà chỉ còn lại trơ trọi 3 người đàn ông. Họ, một phần vì tò mò về nó, một phần cũng ngại chẳng muốn đến công ty. Nhưng dù là gì họ cũng bị nó cuốn vào vòng xoáy này một cách vô thức.
Chiều tối……
Khi ánh hoàng hôn đỏ lòm phủ lên mọi cảnh vật một màu tang thương thì ngay trước cửa nhà xuất hiện mấy người bên công ty vận chuyển thi nhau mang vác vào nhà một cây đàn. Phải, một cây đàn piano màu trắng.
Họ để nó vào sân sau, dưới vòm hoa thiên lý, nơi duy nhất hợp với nó. Roise nhận ra là cây đàn cũ ở căn nhà ngày trước. nhưng nó không còn là cây đàn cũ xấu xí với nước sơn bong tróc ngày xưa nữa. Nó đẹp hơn, trắng hơn, tinh khiết hơn. Rosie mở nắp hộp đàn, nơi ấy, những phím đàn trắng toát một màu, không còn bất cứ phím đen nào. Có người đã tỉ mẩn sơn trắng những phím đen ấy
- Sao em không đánh những phím đen?Tiếng đàn im bặt trong ko gian.- Không thích.Bỗng dưng Rosie cười lớn.
- Minh Khang, anh là thằng ngốc.
Nó lướt qua những phím đàn một lần duy nhất, nơi ấy, bên trong hộp đàn còn xếp một tệp ảnh cưới đã lâu, những nụ cười hạnh phúc. Bản “ Jar of heart” vang lên lần cuối. Trọn vẹn.
Những con người trong nhà quay quần trong bữa ăn tối ảm đảm với cái bàn rộng thênh thang. Ai nấy đều cau có hoặc mệt mỏi với một ngày khó chịu và khó hiểu như hôm nay.Bỗng dưng họ thấy tiếng đàn vang lên rồi vụt tắt.Họ buông đũa nhìn nhau. Chỉ vài phút sau, ngọn lửa rừng rực bốc lên ngùn ngụt ở sân sau. Giàn thiên lý héo trịu và bóng nó cô độc hắt lên bức tường trắng dài, thật dài……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.