Chương 23: Cô là ai 2
CeCe
23/07/2013
Mũi dao nhọn hoắt, sáng loà hướng thẳng về phía Rosie. Nhưng trái với thái độ hoang mang, bất bình tĩnh của 2 anh em nhà họ Trịnh, nó chỉ dửng dưng phủi quần đứng dậy.
- Để giành sức mà đến cứu ba anh đi
Nó gạt con dao đi rồi bước qua, ngay lập tức Minh Khang tóm chặt lấy tay nó
- Ba tôi, cô biết ông ấy đang ở đâu sao?
Lúc này, nó thật phân vân, nên để bọn họ ở dưới nhà rồi lên tầng thượng cứu ông chủ tịch hay cứ để họ đi theo. Nhưng thật sự mà nói thì nhìn bộ dạng lúng túng vụng về của 2 người bọn họ lúc này thì việc đi theo phải cân nhắc lại. Hơn nữa từ trước đến giờ nó vốn quen độc lập tác chiến, nay bỗng nhiên lại đeo 2 cái “ của nợ” này vào khéo lại vướng tay vướng chân thêm. Nhưng mà để bọn họ lơ ngơ ở đây thì còn nguy hiểm hơn, không biết hai kẻ ngốc này sẽ làm chuyện dại dột gì, thôi thì cứ kéo đi cả một lũ vậy. Nghĩ đến đây, Rosie không nén nổi một tiếng thở dài, tay trỏ chỉ lên tầng trên rồi nhanh chóng di chuyển ra phía cầu thang. Sau lưng, Minh Khang với Khánh Linh cũng vội vàng theo chân nó.
Trên tầng thượng, những chậu hoa thạch thảo vỡ vụn dưới nền gạch.Những cánh hoa nát tươm dưới đế giày. Đất cát cùng mấy mảnh xứ vỡ văng tứ tung. Mặc dù trên sân thượng này không rộng như dưới sân nhà nhưng có vẻ nơi đây thu hút hơn cả. Phải đến cả chục kẻ áo đen, súng ống dao dựa đầy đủ đứng sừng sững quanh sân thượng. Trong vòng vây kín đặc đó là chủ tịch Trinh Sơn đang khốn khổ trên chiếc ghế sắt. Ông bị chúng trói siết vào những thanh sắt lạnh trên chiếc ghế. Có lẽ tuổi đã cao, xương cốt không chịu được nên trên khuôn mặt phúc hậu ngày nào đang phải nhăn nhó chống chọi. Bộ quần áo trơn tru lúc sáng giờ cũng nhàu nhĩ vương toàn đất cát và chi chít những vết giầy. Trong đám người đó Rosie nhận ra được người quen. Lão cáo già viện phó. Ông ta vừa nói chuyện điện thoại với ai đó và lập tức hung hăng tiến về phía ông chủ tịch dồn sức đạp một cái
- Khốn khiếp, rốt cuộc ông có khai ra mật khẩu không?
Dù đau đớn nhưng chủ tịch Trịnh vẫn cố gượng cười một cách khinh bỉ kẻ trước mặt
- Tên phản bội, đừng hòng tao khai ra
Nếu Rosie đoán không nhầm thì chắc chắn đám người kia đã tìm thấy két sắt. Nhưng đó không phải loại két sắt thông thường. Nó đã từng xem qua nên biết, đó là loại két sắt an ninh tiên tiến nhất hiện nay, sử dụng chìa khoá sinh học và thêm một lớp mật khẩu đánh tay. Trong trường hợp thử mật khẩu quá 3 lần mà không đúng hoặc trước lực mạnh tác động bên ngoài nhằm phá két thì những tài liệu và của cải bên trong sẽ tự tiêu huỷ. Chính vì vậy nếu không moi được mật khẩu thì sẽ rất khó khăn cho chúng trong quá trình cướp bản báo cáo.
Nấp sau cánh cửa tầng thượng, Minh Khang đã nhìn thấy tất cả. Dù hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và đám người này đang làm gì ở đây nhưng chí ít hắn cũng hiểu việc cần làm nhất bây giờ là phải cứu cho bằng được ba hắn. Trong đầu mới chỉ nghĩ được có vậy còn chưa biết phải làm sao đối phó được với đám người kia thì hắn ta đã vội vàng lao lên. Nhưng rất may mắn, Rosie đã túm được hắn kéo lại:
- Làm gì đây?
- Tôi phải đi cứu ông ấy.- hắn giằng tay nó ra
Nhưng nó vẫn cố gắng ấn dúi hắn xuống
- Bằng cách nào, anh định ra đó nộp mạng à
- Nhưng………….
- Anh yên tâm đi, tôi giết người được thì cũng cứu người được.
Minh Khang chợt khựng lại.
“Nói vậy thì rốt cuộc cô ta là ai? Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy thì chắc chắn cô ấy biết chuyện này sẽ xảy ra. Không khéo còn là đồng bọn của lũ người kia nữa. Họ đến vì tài sản trong nhà sao. Cũng không phải, trong nhà đâu có mất mát gì, đồ đạc có giá trị vẫn y nguyên. Mà mấy cái xác dưới nhà, rốt cuộc là sao?”
Đang miên man trong dòng suy nghĩ Minh Khang bỗng nghe thấy một tiếng nói đanh thép vang lên
- Được rồi, đã vậy thì đừng trách. Xuống lôi cái lũ dưới nhà lên đây.
Như phản xạ với câu nói ấy, Rosie kéo lũ người kia trốn sâu vào cánh cửa. Sau lưng, khoảng 4,5 tên huỳnh huỵch kéo nhau lao xuống nhà. Bây giờ thì không muốn xông vào thì cũng phải vào thôi. Lũ người kia đã kéo xuống nhà chẳng mấy chốc mà sẽ phát hiện ra mấy cái xác cùng sự biến mất của bọn họ. Nếu không hành động luôn thì biết đến khi nào mới chạy kịp. Chắc chắc trong vòng phạm vi bán kính 5 km xung quanh ngôi biệt tự đều được bố trí người, một mình nó cho dù có 3 đầu 6 tay cũng không thể đánh nổi. Nhưng chỉ cần đưa họ đến an toàn khu của cục tình báo thì sẽ không sao, dù gì thì ở đó cũng có lực lượng cảnh sát tiếp ứng, bọn người này đâu thể chạm tới bọn họ.
- Ngồi im ở đây
Nó quay ra dặn dò 2 anh em kia rồi nhanh chóng lao vào vòng vây bên ngoài. Rosie vừa đi khỏi, một màn âm thanh dày đặc những tiếng súng, những tiếng kim loại va vào nhau, tiếng đấm đá thình thịch dội vào tai hai anh em Minh Khang và Khánh Linh. Hai người nhìn nhau đầy bất an.
Quả không uổng có sát thủ Nga, đám người này mỗi đòn ra đều như muốn đoạn mạng nó. Mới có hạ được vài tên mà nó đã phải thở gấp rồi. Phản đòn cũng nhiều mà chịu đòn cũng nhiều. Nhưng những việc này đã trở thành một phần cuộc sống của nó giống như việc hàng ngày đi học của Khánh Linh, vì vậy dù bọn người trước mắt khá hung hăng nhưng càng đánh nó càng hăng máu, khẩu súng trong tay cũng liên tục cướp cò. Lão viện phó y như cái bản chất hèn nhát lén lút của hắn, thấy có đánh nhau thì vội vàng tránh né định chuồn trước. Nhưng chuồn sao cho nổi khi mà nó đã áng ngữ con đường thoát duy nhất.
Bỗng nhiên, một chút xao nhãng của nó tới gã viện phó, một tên đánh lén rút dao tiến đến từ phía sau. Dù phát hiện nhưng tình thế đã muộn không thể kịp phản ứng, Rosie gồng mình lên sẵn sàng đón nhát dao sắp tới nhưng….
“ Bốp”
Minh Khang từ chỗ nấp nhảy ra đá văng con dao ấy
“ Giời đất ơi, tên thư sinh chói gà không chặt này không ở trong kia lao ra làm gì. Võ mèo của hắn thì chỉ làm bao cát cho lũ người này thôi”
Bây giờ thì đúng là nó không thể tập trung vào trận đánh, tên kia cứ loạn cào cào lên, nhỡ hắn trúng đạn chết toi thì coi như nhiệm vụ thất bại rồi còn gì.
- Đi cởi trói cho ba anh đi, chỗ này để tôi
Nhưng Minh Khang vừa chạy đi cho nó rảnh tay thì lại đến lượt cô em Khánh Linh lao ra. Ây za, cái lúc cần cô ta anh dũng thì lại ngồi thút thít, cái lúc cần ngồi thút thít thì lại dở máu anh hùng. Nhưng anh hùng đâu không thấy chỉ thấy la hét là nhiều. Bây giờ thì ngoài chủ tịch Trịnh ra thì Minh Khang và nó lại phải lo cứu cái con choi choi đang lóng ngóng giữa làn đạn kia. Một tên đã hướng súng về phía con choi choi đó
- Khánh Linh, cẩn thận – tiếng Minh Khang và chủ tịch Trịnh đồng thanh la lên
“ Đoàng”
Khánh Linh nhắm tịt mắt đón nhận cái chết nhưng 1s, 2s… cô nàng cảm nhận được vòng tay ai đó đang siết chặt quanh thân. Từ từ mở mắt ra. Là nó, với một vết thương đẫm máu trên vai
- Ngồi gọn vào đi, bà cô ơi
Rosie lườm Khánh Linh một cái rồi cũng găm luôn con dao vào tên nổ súng vừa rồi. Thế trận cũng đã ngả, lũ người kia cũng chỉ còn dăm ba tên chống cự yếu ớt. Minh Khang cũng đã cởi trói xong cho ba hắn, nhìn thấy nó bị thương vội vàng chạy đến. Trong lúc ấy, lão viện phó nấp sau một cái bồn hoa lao ra, hai tay bóp chặt yết hầu Minh Khang ấn dúi hắn ngửa người ra sau lan can. Minh Khang bị tấn cống bất ngờ nên mất hết điểm tựa, chỉ cần một đòn ghì nhẹ thôi cũng có thể khiến hắn “ hạ cánh” xuống tầng 1.
- Trịnh Sơn, bây giờ ông nói cho ta biết mật mã được chưa
Ông chủ tịch vội vàng chạy đến nhưng lão già viện phó kia càng bóp chặt hơn, giờ đây người tên Minh Khang đã tụt hẳn hơn nửa ra phía ngoài, ông ta chỉ cần buông tay là hắn về với đất mẹ luôn.
- Đừng.- mặt chủ tịch Trịnh khó coi hơn lúc nào hết. Tôi nói, tôi nói
- Có thế chứ – gã viện phó đắc ý hơn bao giờ hết
Rosie đứng đằng sau ông chủ tịch đã sẵn sàng con dao trong tay, trường hợp này có lẽ nó vẫn xử lí được nhưng……..
- Mật khẩu là tên chúng nó, Minh Khang Khánh Linh.
Nó chưa kịp hành động gì thì chủ tịch Trịnh đã khai ra tuốt tuồn tuột. Đúng là cái gia đình này ngày hôm nay đã khiến nó bực mình gần chết. Bây giờ thì xong rồi.
Đúng như dự đoán của Rosie, con cáo già kia vừa nhận được mật khẩu, hắn ta đã vội đẩy tên Minh Khang kia xuống và chạy vọt đi.
A….A….a….a
Tiếng hét của Minh Khang xé toặc không gian khiến Khánh Linh và chủ tịch Trịnh xám cả mặt
“ Bộp”
Duy chỉ có nó là còn phản ứng với tình hình trên nên đã kịp lao nhanh ra tóm lấy tay hắn. Nhưng chao ôi, Minh Khang dù sao cũng thuộc loại cao to chắc thịt, lại cộng thêm lúc nãy trong khi hỗn loạn theo phản xạ nó đưa tay thuận ra, cũng là phía vừa bị trúng đạn ở trên vai. Giờ đây, miệng vết thương đã rách toạc ra, vai nó đau buốt như có ngàn cái kim châm, máu ròng ròng chảy từ vai nó lan xuống cả tay hắn.
- Thả tôi ra đi.
Bỏ ngoài tai câu nói đó, nó vẫn mím chặt môi cố nắm chặt hắn hơn. 2 con người kia cuối cùng cũng tỉnh mộng lao ra đỡ cho hắn một tay và cuối cùng, lận đận mãi, Minh Khang cũng bò lên khỏi miệng hố tử thần vừa rồi.
- Cô không sao chứ? – đó là câu hỏi đầu tiên mà hắn thốt ra nhưng trái với thái độ quan tâm đó, Rosie khẩn trương kéo đám người ấy đi
- Ra khỏi đây rồi nói
Nhưng chủ tịch Trịnh có vẻ không đồng ý với kế hoạch đó, ông chạy về phía cửa
- Nếu là bản báo cáo thì nó không sao đâu? Tôi đã lấy đi rồi, dưới đó không có gì đâu?
Ngay lập tức câu nói trên có hiệu quả, ông Trịnh Sơn bỗng chững lại, khuôn mặt đanh lại quay sang nó
- Cô không phải con dâu tôi? Cô là ai? Sao lại biết về bản báo cáo.?
Trong khi đó, tại sân bay
Một cô gái trong chiếc váy đen bó sát khoe từng đường cong cơ thể quyến rũ. Mọi thứ trang sức trên người đều cho thấy rằng đây là một cô nàng rất điệu đà nữ tính tuy nhiên những bước chân đi như nhún mạnh vào mặt đất thì lại hoàn toàn trái ngược với điều đó.
“ Tút…….tút……..”
Tiếng chuông reo khiến cô nàng sốt ruột hơn bao giờ hết, không ngừng nhìn đồng hồ. Đột nhiên đầu dây bên kia nhấc máy
- Alo
- Ba à, con Nhã Anh đây, con sai rồi ba cho người đến sân bay đón con đi, con ko trốn nữa
Đầu dây bên kia bỗng yên lặng một lúc
- Là sao? Không phải con đang ở nhà chồng sao?
- Chồng nào.- cô nàng hét lên khiến cả sân bay phải quay lại
- Để giành sức mà đến cứu ba anh đi
Nó gạt con dao đi rồi bước qua, ngay lập tức Minh Khang tóm chặt lấy tay nó
- Ba tôi, cô biết ông ấy đang ở đâu sao?
Lúc này, nó thật phân vân, nên để bọn họ ở dưới nhà rồi lên tầng thượng cứu ông chủ tịch hay cứ để họ đi theo. Nhưng thật sự mà nói thì nhìn bộ dạng lúng túng vụng về của 2 người bọn họ lúc này thì việc đi theo phải cân nhắc lại. Hơn nữa từ trước đến giờ nó vốn quen độc lập tác chiến, nay bỗng nhiên lại đeo 2 cái “ của nợ” này vào khéo lại vướng tay vướng chân thêm. Nhưng mà để bọn họ lơ ngơ ở đây thì còn nguy hiểm hơn, không biết hai kẻ ngốc này sẽ làm chuyện dại dột gì, thôi thì cứ kéo đi cả một lũ vậy. Nghĩ đến đây, Rosie không nén nổi một tiếng thở dài, tay trỏ chỉ lên tầng trên rồi nhanh chóng di chuyển ra phía cầu thang. Sau lưng, Minh Khang với Khánh Linh cũng vội vàng theo chân nó.
Trên tầng thượng, những chậu hoa thạch thảo vỡ vụn dưới nền gạch.Những cánh hoa nát tươm dưới đế giày. Đất cát cùng mấy mảnh xứ vỡ văng tứ tung. Mặc dù trên sân thượng này không rộng như dưới sân nhà nhưng có vẻ nơi đây thu hút hơn cả. Phải đến cả chục kẻ áo đen, súng ống dao dựa đầy đủ đứng sừng sững quanh sân thượng. Trong vòng vây kín đặc đó là chủ tịch Trinh Sơn đang khốn khổ trên chiếc ghế sắt. Ông bị chúng trói siết vào những thanh sắt lạnh trên chiếc ghế. Có lẽ tuổi đã cao, xương cốt không chịu được nên trên khuôn mặt phúc hậu ngày nào đang phải nhăn nhó chống chọi. Bộ quần áo trơn tru lúc sáng giờ cũng nhàu nhĩ vương toàn đất cát và chi chít những vết giầy. Trong đám người đó Rosie nhận ra được người quen. Lão cáo già viện phó. Ông ta vừa nói chuyện điện thoại với ai đó và lập tức hung hăng tiến về phía ông chủ tịch dồn sức đạp một cái
- Khốn khiếp, rốt cuộc ông có khai ra mật khẩu không?
Dù đau đớn nhưng chủ tịch Trịnh vẫn cố gượng cười một cách khinh bỉ kẻ trước mặt
- Tên phản bội, đừng hòng tao khai ra
Nếu Rosie đoán không nhầm thì chắc chắn đám người kia đã tìm thấy két sắt. Nhưng đó không phải loại két sắt thông thường. Nó đã từng xem qua nên biết, đó là loại két sắt an ninh tiên tiến nhất hiện nay, sử dụng chìa khoá sinh học và thêm một lớp mật khẩu đánh tay. Trong trường hợp thử mật khẩu quá 3 lần mà không đúng hoặc trước lực mạnh tác động bên ngoài nhằm phá két thì những tài liệu và của cải bên trong sẽ tự tiêu huỷ. Chính vì vậy nếu không moi được mật khẩu thì sẽ rất khó khăn cho chúng trong quá trình cướp bản báo cáo.
Nấp sau cánh cửa tầng thượng, Minh Khang đã nhìn thấy tất cả. Dù hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và đám người này đang làm gì ở đây nhưng chí ít hắn cũng hiểu việc cần làm nhất bây giờ là phải cứu cho bằng được ba hắn. Trong đầu mới chỉ nghĩ được có vậy còn chưa biết phải làm sao đối phó được với đám người kia thì hắn ta đã vội vàng lao lên. Nhưng rất may mắn, Rosie đã túm được hắn kéo lại:
- Làm gì đây?
- Tôi phải đi cứu ông ấy.- hắn giằng tay nó ra
Nhưng nó vẫn cố gắng ấn dúi hắn xuống
- Bằng cách nào, anh định ra đó nộp mạng à
- Nhưng………….
- Anh yên tâm đi, tôi giết người được thì cũng cứu người được.
Minh Khang chợt khựng lại.
“Nói vậy thì rốt cuộc cô ta là ai? Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy thì chắc chắn cô ấy biết chuyện này sẽ xảy ra. Không khéo còn là đồng bọn của lũ người kia nữa. Họ đến vì tài sản trong nhà sao. Cũng không phải, trong nhà đâu có mất mát gì, đồ đạc có giá trị vẫn y nguyên. Mà mấy cái xác dưới nhà, rốt cuộc là sao?”
Đang miên man trong dòng suy nghĩ Minh Khang bỗng nghe thấy một tiếng nói đanh thép vang lên
- Được rồi, đã vậy thì đừng trách. Xuống lôi cái lũ dưới nhà lên đây.
Như phản xạ với câu nói ấy, Rosie kéo lũ người kia trốn sâu vào cánh cửa. Sau lưng, khoảng 4,5 tên huỳnh huỵch kéo nhau lao xuống nhà. Bây giờ thì không muốn xông vào thì cũng phải vào thôi. Lũ người kia đã kéo xuống nhà chẳng mấy chốc mà sẽ phát hiện ra mấy cái xác cùng sự biến mất của bọn họ. Nếu không hành động luôn thì biết đến khi nào mới chạy kịp. Chắc chắc trong vòng phạm vi bán kính 5 km xung quanh ngôi biệt tự đều được bố trí người, một mình nó cho dù có 3 đầu 6 tay cũng không thể đánh nổi. Nhưng chỉ cần đưa họ đến an toàn khu của cục tình báo thì sẽ không sao, dù gì thì ở đó cũng có lực lượng cảnh sát tiếp ứng, bọn người này đâu thể chạm tới bọn họ.
- Ngồi im ở đây
Nó quay ra dặn dò 2 anh em kia rồi nhanh chóng lao vào vòng vây bên ngoài. Rosie vừa đi khỏi, một màn âm thanh dày đặc những tiếng súng, những tiếng kim loại va vào nhau, tiếng đấm đá thình thịch dội vào tai hai anh em Minh Khang và Khánh Linh. Hai người nhìn nhau đầy bất an.
Quả không uổng có sát thủ Nga, đám người này mỗi đòn ra đều như muốn đoạn mạng nó. Mới có hạ được vài tên mà nó đã phải thở gấp rồi. Phản đòn cũng nhiều mà chịu đòn cũng nhiều. Nhưng những việc này đã trở thành một phần cuộc sống của nó giống như việc hàng ngày đi học của Khánh Linh, vì vậy dù bọn người trước mắt khá hung hăng nhưng càng đánh nó càng hăng máu, khẩu súng trong tay cũng liên tục cướp cò. Lão viện phó y như cái bản chất hèn nhát lén lút của hắn, thấy có đánh nhau thì vội vàng tránh né định chuồn trước. Nhưng chuồn sao cho nổi khi mà nó đã áng ngữ con đường thoát duy nhất.
Bỗng nhiên, một chút xao nhãng của nó tới gã viện phó, một tên đánh lén rút dao tiến đến từ phía sau. Dù phát hiện nhưng tình thế đã muộn không thể kịp phản ứng, Rosie gồng mình lên sẵn sàng đón nhát dao sắp tới nhưng….
“ Bốp”
Minh Khang từ chỗ nấp nhảy ra đá văng con dao ấy
“ Giời đất ơi, tên thư sinh chói gà không chặt này không ở trong kia lao ra làm gì. Võ mèo của hắn thì chỉ làm bao cát cho lũ người này thôi”
Bây giờ thì đúng là nó không thể tập trung vào trận đánh, tên kia cứ loạn cào cào lên, nhỡ hắn trúng đạn chết toi thì coi như nhiệm vụ thất bại rồi còn gì.
- Đi cởi trói cho ba anh đi, chỗ này để tôi
Nhưng Minh Khang vừa chạy đi cho nó rảnh tay thì lại đến lượt cô em Khánh Linh lao ra. Ây za, cái lúc cần cô ta anh dũng thì lại ngồi thút thít, cái lúc cần ngồi thút thít thì lại dở máu anh hùng. Nhưng anh hùng đâu không thấy chỉ thấy la hét là nhiều. Bây giờ thì ngoài chủ tịch Trịnh ra thì Minh Khang và nó lại phải lo cứu cái con choi choi đang lóng ngóng giữa làn đạn kia. Một tên đã hướng súng về phía con choi choi đó
- Khánh Linh, cẩn thận – tiếng Minh Khang và chủ tịch Trịnh đồng thanh la lên
“ Đoàng”
Khánh Linh nhắm tịt mắt đón nhận cái chết nhưng 1s, 2s… cô nàng cảm nhận được vòng tay ai đó đang siết chặt quanh thân. Từ từ mở mắt ra. Là nó, với một vết thương đẫm máu trên vai
- Ngồi gọn vào đi, bà cô ơi
Rosie lườm Khánh Linh một cái rồi cũng găm luôn con dao vào tên nổ súng vừa rồi. Thế trận cũng đã ngả, lũ người kia cũng chỉ còn dăm ba tên chống cự yếu ớt. Minh Khang cũng đã cởi trói xong cho ba hắn, nhìn thấy nó bị thương vội vàng chạy đến. Trong lúc ấy, lão viện phó nấp sau một cái bồn hoa lao ra, hai tay bóp chặt yết hầu Minh Khang ấn dúi hắn ngửa người ra sau lan can. Minh Khang bị tấn cống bất ngờ nên mất hết điểm tựa, chỉ cần một đòn ghì nhẹ thôi cũng có thể khiến hắn “ hạ cánh” xuống tầng 1.
- Trịnh Sơn, bây giờ ông nói cho ta biết mật mã được chưa
Ông chủ tịch vội vàng chạy đến nhưng lão già viện phó kia càng bóp chặt hơn, giờ đây người tên Minh Khang đã tụt hẳn hơn nửa ra phía ngoài, ông ta chỉ cần buông tay là hắn về với đất mẹ luôn.
- Đừng.- mặt chủ tịch Trịnh khó coi hơn lúc nào hết. Tôi nói, tôi nói
- Có thế chứ – gã viện phó đắc ý hơn bao giờ hết
Rosie đứng đằng sau ông chủ tịch đã sẵn sàng con dao trong tay, trường hợp này có lẽ nó vẫn xử lí được nhưng……..
- Mật khẩu là tên chúng nó, Minh Khang Khánh Linh.
Nó chưa kịp hành động gì thì chủ tịch Trịnh đã khai ra tuốt tuồn tuột. Đúng là cái gia đình này ngày hôm nay đã khiến nó bực mình gần chết. Bây giờ thì xong rồi.
Đúng như dự đoán của Rosie, con cáo già kia vừa nhận được mật khẩu, hắn ta đã vội đẩy tên Minh Khang kia xuống và chạy vọt đi.
A….A….a….a
Tiếng hét của Minh Khang xé toặc không gian khiến Khánh Linh và chủ tịch Trịnh xám cả mặt
“ Bộp”
Duy chỉ có nó là còn phản ứng với tình hình trên nên đã kịp lao nhanh ra tóm lấy tay hắn. Nhưng chao ôi, Minh Khang dù sao cũng thuộc loại cao to chắc thịt, lại cộng thêm lúc nãy trong khi hỗn loạn theo phản xạ nó đưa tay thuận ra, cũng là phía vừa bị trúng đạn ở trên vai. Giờ đây, miệng vết thương đã rách toạc ra, vai nó đau buốt như có ngàn cái kim châm, máu ròng ròng chảy từ vai nó lan xuống cả tay hắn.
- Thả tôi ra đi.
Bỏ ngoài tai câu nói đó, nó vẫn mím chặt môi cố nắm chặt hắn hơn. 2 con người kia cuối cùng cũng tỉnh mộng lao ra đỡ cho hắn một tay và cuối cùng, lận đận mãi, Minh Khang cũng bò lên khỏi miệng hố tử thần vừa rồi.
- Cô không sao chứ? – đó là câu hỏi đầu tiên mà hắn thốt ra nhưng trái với thái độ quan tâm đó, Rosie khẩn trương kéo đám người ấy đi
- Ra khỏi đây rồi nói
Nhưng chủ tịch Trịnh có vẻ không đồng ý với kế hoạch đó, ông chạy về phía cửa
- Nếu là bản báo cáo thì nó không sao đâu? Tôi đã lấy đi rồi, dưới đó không có gì đâu?
Ngay lập tức câu nói trên có hiệu quả, ông Trịnh Sơn bỗng chững lại, khuôn mặt đanh lại quay sang nó
- Cô không phải con dâu tôi? Cô là ai? Sao lại biết về bản báo cáo.?
Trong khi đó, tại sân bay
Một cô gái trong chiếc váy đen bó sát khoe từng đường cong cơ thể quyến rũ. Mọi thứ trang sức trên người đều cho thấy rằng đây là một cô nàng rất điệu đà nữ tính tuy nhiên những bước chân đi như nhún mạnh vào mặt đất thì lại hoàn toàn trái ngược với điều đó.
“ Tút…….tút……..”
Tiếng chuông reo khiến cô nàng sốt ruột hơn bao giờ hết, không ngừng nhìn đồng hồ. Đột nhiên đầu dây bên kia nhấc máy
- Alo
- Ba à, con Nhã Anh đây, con sai rồi ba cho người đến sân bay đón con đi, con ko trốn nữa
Đầu dây bên kia bỗng yên lặng một lúc
- Là sao? Không phải con đang ở nhà chồng sao?
- Chồng nào.- cô nàng hét lên khiến cả sân bay phải quay lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.