Chương 18: Giải cứu 2
CeCe
23/07/2013
Cách đó 10m về phía Đông Nam
Nơi Rosie đang đặt chân là một khu đất trống ngoài ngoại thành. Xung quanh không cây cối, không nhà cửa chỉ toàn là một vùng đất đỏ cằn cỗi, lỗ chỗ trên đó là vài đám cỏ úa xác xơ. Rõ ràng đây là một điểm công nghiệp đã bị bỏ hoang từ lâu. Từ đây, Qua ống nhòm, nó có thể quan sát được nơi con tin bị giam giữ. Là một xưởng máy bỏ hoang, xung quanh hoang phế với những cánh cổng sắt cong vẹo, tróc sơn, rỉ sét từng mảng. Vài thùng nhiên liệu rỗng lăn lóc xung quanh hoặc nằm chất đống lên nhau. Trông từ xa thì có vẻ yên ắng, thanh bình nhưng khi tăng cự li nhìn rõ bên trong, có vài chiếc ô tô và mo tô phân khối lớn.
Nhẹ nhàng tiến tới tiếp cận địa điểm, nhìn qua khung cửa đã rách nát vào trong căn phòng chính, bên cạnh mấy cái dây chuyền tự động đã chết máy từ lâu, một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch, thân thể tàn tạ, mắt bị dải băng đen bịt kín, đầu nghẹo sang 1 bên vì đau do cánh tay bị bẻ quặt và trói chặt sau lưng. Xung quanh là một lũ lâu la ăn vận toàn đồ đen đi đi lại lại, vài người thì ngồi đánh bài, dăm kẻ thì phì phèo điếu thuốc. Trông thì có vẻ là lũ vô dụng nhưng số lượng lại chạm đến mức chục người, nếu trong lúc cần thiết có thể ỷ đông mà vây nó, ấy là chưa kể bọn chúng có vũ khí súng ống gì hay không. Nói tóm lại là cẩn tắc vô áy náy.
Từng bước bước tới gần chiếc cổng sắp đổ, Rosie nhanh chóng đeo lên lớp bịt mặt rồi đột ngột mở chốt, ném quả lựu đạn khói vào trong. Tiếng lạnh cạnh của vỏ kim loại chạm vào mặt đất khiến lũ “ đen xì” kia lập tức chú ý nhưng chúng chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, kẻ địch đến từ đâu thì một làn khói trắng đục đã thoát ra, bao phủ khắp nơi. Xung quanh mờ mịt, đâu đó một cái bóng đen thoăn thoắt di chuyển. Vài tiếng kêu thất thanh vang lên, tiếng bẻ xương răng rắc, tiếng giầy đinh cào trên da thịt. Trong làn khói mờ ảo, ai nấy cũng đề cao cảnh giới xung quanh, tay lăm lăm dao dựa chuẩn bị tấn công. Ngay cả người làm con tin lúc này đang nằm dặt dẹo bất động trên nền đất với cánh tay bị trói cũng ngóc đầu dậy nghe ngóng tình hình, hy vọng cho mình một lối thoát. Đâu đó là những tiếng **** thề.
Nhờ có kính cảm ứng nhiệt nên Rosie có thể nhìn rõ mọi cử chỉ của lũ lâu la này trong đám khói và cũng không quên tìm kiếm đối tượng cần giải cứu.
“ Oh, kia rồi”
Dùng cùi chỏ đánh gục tên trước mặt, nó nhanh chóng tiến về chỗ người đàn ông đang bị trói. Có lẽ do bịt mắt, lại không phân biệt được bạn thù nên khi nó vừa chạm vào sợi dây trói định cắt dây,thì người đó, ngay lập tức co rúm người lại dãy dụa.
-Ngươi là ai? – ông ta vừa ho khù khù vừa lắp bắp hỏi
-Là người đến cứu ông
Dựt phắt chiếc khăn che mắt ra, giờ đây xung quanh còn nhờ nhờ do mắt chưa quen với ánh sáng và 1 phần cũng vì bị khói làm cay nhưng dù sao cũng giúp ông ta chấn tĩnh hơn.
-Bây giờ đeo cái này vào rồi chạy nhanh theo tôi.- nó đưa cho ông ta 1 cái mặt nạ dưỡng khí
Nhưng con người đó lại lồm cồm đứng dậy khó khăn tựa vào bàn sắt bên cạnh, giọng thều thào, đứt quãng.
-Không được, tôi bị gãy xương sườn rồi, không hoạt động mạnh được. – Vừa nói ông ta vừa ôm mạn sườn.
Nó ngao ngán lắc đầu.
“ Chết tiệt”
Bên ngoài, đám khói cũng bắt đầu tan dần đám người kia đã nhìn rõ được mặt kẻ tấn công là nó.
-Không được để chúng nó thoát/- 1 tên bỗng hét to
Ngay lập tức đám người đó hùng hổ lao vào. Bình thường thì cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần găm cho bọn họ vài dao, hay bắn vài phát đạn là ok. Nhưng bây giờ tình thế đã khác nó phải đèo bồng thêm cái con người đang mềm nhũn vì xương sườn chia đôi này thì thật sự không khả quan lắm. Đỡ đòn được mấy, chủ yếu là chịu đòn thay cho ông ta. Cơ hội phản công cũng rất ít.
“ Hự”
Nó lùi lại mấy bước. Vừa nãy một tên phốp pháp đã giáng cho nó một cú đá móc vào mạn trái, đau điếng. Dựa theo kinh nghiệm chinh chiến mà nói thì quả này không rạn xương mới là lạ. Dù sao nó cũng là con gái, có rèn luyện khắc khổ đến đâu cũng không thể thay đổi được cấu trúc xương vốn giòn hơn nam giới của mình. Thôi thì bù lại nó được cái lì đòn cao, chịu đau giỏi nên vẫn cố chống cự được đến lúc chạy được ra chỗ chiếc mô tô ngoài xưởng.
Trong khi đó
Cách khoảng 500 km về phía nội thành
Trong toà nhà cao ốc lớn với dòng chữ đỏ nội bật “ NOS”
Minh Khang đang ngồi chăm chú trước một tệp tài liệu lớn. Nhưng không giống như mọi ngày, đây không phải là một bản hợp đồng hay khảo sát thị trường nào đó, mà là một tệp hồ sơ có tên “ Phạm Nhã Chi”. Bên cạnh, màn hình laptop vẫn bật sáng với kết quả tìm kiếm trên google -từ khoá “ hình xăm”
Nhưng cả buổi sáng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, tìm kiếm không biết bao nhiêu kết quả Minh Khang cũng không thể nào tìm ra được điểm bất thường nào trong lý lịch cũng như hình xăm nào giống như bông hoa sáng nay hắn thấy trên vai nó. Tuy nhiên việc đó không hề làm hắn chán nản mà ngược lại càng khiến hắn hứng thú tìm hiểu hơn. Minh Khang có cảm giác Nhã Chi bây giờ không phải là Nhã Chi ngày trước. Theo hiểu biết của hắn về Nhã Chi thật sự trong mấy năm qua thì đó là một cô nàng hấp tấp, ruột để ngoài da, kiêu ngạo, ngang ngược thậm chí có cái gì đó ngu ngốc. Con người đó sẽ không bao giờ nín nhịn, chấp nhận chồng mình ngoại tình trước mắt, hay chịu khổ bưng bê suốt cả ngày. Hơn nữa, theo Minh Khang nhớ, Nhã Chi không hề có hình xăm nào, mà nếu có thì hẳn hắn ta phải biết vì dù sao cô ta cũng là tuýp con gái thích khoe da thịt, vai trần, lưng trần là kiểu phô đường cong cô nàng hay mặc, với thời trang đó thì không thể nào dấu được hình xăm như thế. Mà cho dù là mới xăm đi chăng nữa thì kiểu xăm đó Minh Khang chưa thấy bao giờ, giống như là dùng dao khắc lên da thịt vậy. Và đặc biệt tại sao sáng nay nó lại phản ứng khá mạnh khi hắn ta định chạm vào hình xăm đó đến thế.
Tất cả, tất cả cứ quay mòng mòng khiến Minh Khang không thể không nghĩ về Rosie. Cả ngày….
“ Cô ta đang làm gì?”
Trên trục đường quốc lộ dẫn vào nội thành………
-*^^(#@^*… Chúng mày đi đứng thế à.- tiếng 1 người đàn bà chanh chua cất lên khi 1 chiếc mô tô phóng vụt qua lúc bà ta chuẩn bị sang đường.
Có vẻ vẫn còn ức tiết định gân cổ gào thét tiếp thì lại thêm 1 đoàn xe gồm 4, 5 chiếc lao xượt qua. Khuôn mặt đỏ gay vì tức lúc nãy trở nên xanh nhợt….
Dù đã thoát khỏi xưởng máy cũ nhưng bọn người đó vẫn phóng xe vượt theo Rosie, phải cho đến tận khi vào trong thành phố, lạng lách qua mấy con phố, qua chỗ có công an đi tuần, nó mới cắt đuôi được đoàn người đó và lao thẳng về trụ sở của cục tình báo trung ương quốc gia, ở đó sẽ có người lo cho con sâu đang rúm dó đằng sau nó này.
Đến nơi, ngoài Marc – người trực tiếp phụ trách Rosie trong cục tình báo, một người đàn ông đã luống tuổi, khuôn mặt từng trải và điềm tĩnh, Xung quanh còn có đội ngũ nhân viên y tế đã sẵn sàng phục vụ. Chiếc xe của nó dừng lại cũng là lúc viện phó viện khoa học hình sự quốc gia được đỡ xuống cáng.ông ta thật thảm hại.
-Nhìn có vẻ như cô bị thương, không sao chứ.- Ông Marc nhìn nó nhăn nhó
-Không sao, không có gì nghiêm trọng.- dù đau nhưng con bé vẫn tỏ ra rất cứng rắn
Biết tính nó, Marc ko nói gì nhiều, chỉ nhanh chóng tóm gọn lại chỉ thị vừa đưa ra của cấp trên:
-Bản báo cáo về biến dị số 3 đã lọt ra ngoài, chắc chắn trong thời gian tới sẽ nguy hiểm hơn. Cố gắng bảo vệ gia đình chủ tịch Trịnh
Ok.- nó gật đầu, rồi phóng thẳng.
Nơi Rosie đang đặt chân là một khu đất trống ngoài ngoại thành. Xung quanh không cây cối, không nhà cửa chỉ toàn là một vùng đất đỏ cằn cỗi, lỗ chỗ trên đó là vài đám cỏ úa xác xơ. Rõ ràng đây là một điểm công nghiệp đã bị bỏ hoang từ lâu. Từ đây, Qua ống nhòm, nó có thể quan sát được nơi con tin bị giam giữ. Là một xưởng máy bỏ hoang, xung quanh hoang phế với những cánh cổng sắt cong vẹo, tróc sơn, rỉ sét từng mảng. Vài thùng nhiên liệu rỗng lăn lóc xung quanh hoặc nằm chất đống lên nhau. Trông từ xa thì có vẻ yên ắng, thanh bình nhưng khi tăng cự li nhìn rõ bên trong, có vài chiếc ô tô và mo tô phân khối lớn.
Nhẹ nhàng tiến tới tiếp cận địa điểm, nhìn qua khung cửa đã rách nát vào trong căn phòng chính, bên cạnh mấy cái dây chuyền tự động đã chết máy từ lâu, một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch, thân thể tàn tạ, mắt bị dải băng đen bịt kín, đầu nghẹo sang 1 bên vì đau do cánh tay bị bẻ quặt và trói chặt sau lưng. Xung quanh là một lũ lâu la ăn vận toàn đồ đen đi đi lại lại, vài người thì ngồi đánh bài, dăm kẻ thì phì phèo điếu thuốc. Trông thì có vẻ là lũ vô dụng nhưng số lượng lại chạm đến mức chục người, nếu trong lúc cần thiết có thể ỷ đông mà vây nó, ấy là chưa kể bọn chúng có vũ khí súng ống gì hay không. Nói tóm lại là cẩn tắc vô áy náy.
Từng bước bước tới gần chiếc cổng sắp đổ, Rosie nhanh chóng đeo lên lớp bịt mặt rồi đột ngột mở chốt, ném quả lựu đạn khói vào trong. Tiếng lạnh cạnh của vỏ kim loại chạm vào mặt đất khiến lũ “ đen xì” kia lập tức chú ý nhưng chúng chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, kẻ địch đến từ đâu thì một làn khói trắng đục đã thoát ra, bao phủ khắp nơi. Xung quanh mờ mịt, đâu đó một cái bóng đen thoăn thoắt di chuyển. Vài tiếng kêu thất thanh vang lên, tiếng bẻ xương răng rắc, tiếng giầy đinh cào trên da thịt. Trong làn khói mờ ảo, ai nấy cũng đề cao cảnh giới xung quanh, tay lăm lăm dao dựa chuẩn bị tấn công. Ngay cả người làm con tin lúc này đang nằm dặt dẹo bất động trên nền đất với cánh tay bị trói cũng ngóc đầu dậy nghe ngóng tình hình, hy vọng cho mình một lối thoát. Đâu đó là những tiếng **** thề.
Nhờ có kính cảm ứng nhiệt nên Rosie có thể nhìn rõ mọi cử chỉ của lũ lâu la này trong đám khói và cũng không quên tìm kiếm đối tượng cần giải cứu.
“ Oh, kia rồi”
Dùng cùi chỏ đánh gục tên trước mặt, nó nhanh chóng tiến về chỗ người đàn ông đang bị trói. Có lẽ do bịt mắt, lại không phân biệt được bạn thù nên khi nó vừa chạm vào sợi dây trói định cắt dây,thì người đó, ngay lập tức co rúm người lại dãy dụa.
-Ngươi là ai? – ông ta vừa ho khù khù vừa lắp bắp hỏi
-Là người đến cứu ông
Dựt phắt chiếc khăn che mắt ra, giờ đây xung quanh còn nhờ nhờ do mắt chưa quen với ánh sáng và 1 phần cũng vì bị khói làm cay nhưng dù sao cũng giúp ông ta chấn tĩnh hơn.
-Bây giờ đeo cái này vào rồi chạy nhanh theo tôi.- nó đưa cho ông ta 1 cái mặt nạ dưỡng khí
Nhưng con người đó lại lồm cồm đứng dậy khó khăn tựa vào bàn sắt bên cạnh, giọng thều thào, đứt quãng.
-Không được, tôi bị gãy xương sườn rồi, không hoạt động mạnh được. – Vừa nói ông ta vừa ôm mạn sườn.
Nó ngao ngán lắc đầu.
“ Chết tiệt”
Bên ngoài, đám khói cũng bắt đầu tan dần đám người kia đã nhìn rõ được mặt kẻ tấn công là nó.
-Không được để chúng nó thoát/- 1 tên bỗng hét to
Ngay lập tức đám người đó hùng hổ lao vào. Bình thường thì cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần găm cho bọn họ vài dao, hay bắn vài phát đạn là ok. Nhưng bây giờ tình thế đã khác nó phải đèo bồng thêm cái con người đang mềm nhũn vì xương sườn chia đôi này thì thật sự không khả quan lắm. Đỡ đòn được mấy, chủ yếu là chịu đòn thay cho ông ta. Cơ hội phản công cũng rất ít.
“ Hự”
Nó lùi lại mấy bước. Vừa nãy một tên phốp pháp đã giáng cho nó một cú đá móc vào mạn trái, đau điếng. Dựa theo kinh nghiệm chinh chiến mà nói thì quả này không rạn xương mới là lạ. Dù sao nó cũng là con gái, có rèn luyện khắc khổ đến đâu cũng không thể thay đổi được cấu trúc xương vốn giòn hơn nam giới của mình. Thôi thì bù lại nó được cái lì đòn cao, chịu đau giỏi nên vẫn cố chống cự được đến lúc chạy được ra chỗ chiếc mô tô ngoài xưởng.
Trong khi đó
Cách khoảng 500 km về phía nội thành
Trong toà nhà cao ốc lớn với dòng chữ đỏ nội bật “ NOS”
Minh Khang đang ngồi chăm chú trước một tệp tài liệu lớn. Nhưng không giống như mọi ngày, đây không phải là một bản hợp đồng hay khảo sát thị trường nào đó, mà là một tệp hồ sơ có tên “ Phạm Nhã Chi”. Bên cạnh, màn hình laptop vẫn bật sáng với kết quả tìm kiếm trên google -từ khoá “ hình xăm”
Nhưng cả buổi sáng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, tìm kiếm không biết bao nhiêu kết quả Minh Khang cũng không thể nào tìm ra được điểm bất thường nào trong lý lịch cũng như hình xăm nào giống như bông hoa sáng nay hắn thấy trên vai nó. Tuy nhiên việc đó không hề làm hắn chán nản mà ngược lại càng khiến hắn hứng thú tìm hiểu hơn. Minh Khang có cảm giác Nhã Chi bây giờ không phải là Nhã Chi ngày trước. Theo hiểu biết của hắn về Nhã Chi thật sự trong mấy năm qua thì đó là một cô nàng hấp tấp, ruột để ngoài da, kiêu ngạo, ngang ngược thậm chí có cái gì đó ngu ngốc. Con người đó sẽ không bao giờ nín nhịn, chấp nhận chồng mình ngoại tình trước mắt, hay chịu khổ bưng bê suốt cả ngày. Hơn nữa, theo Minh Khang nhớ, Nhã Chi không hề có hình xăm nào, mà nếu có thì hẳn hắn ta phải biết vì dù sao cô ta cũng là tuýp con gái thích khoe da thịt, vai trần, lưng trần là kiểu phô đường cong cô nàng hay mặc, với thời trang đó thì không thể nào dấu được hình xăm như thế. Mà cho dù là mới xăm đi chăng nữa thì kiểu xăm đó Minh Khang chưa thấy bao giờ, giống như là dùng dao khắc lên da thịt vậy. Và đặc biệt tại sao sáng nay nó lại phản ứng khá mạnh khi hắn ta định chạm vào hình xăm đó đến thế.
Tất cả, tất cả cứ quay mòng mòng khiến Minh Khang không thể không nghĩ về Rosie. Cả ngày….
“ Cô ta đang làm gì?”
Trên trục đường quốc lộ dẫn vào nội thành………
-*^^(#@^*… Chúng mày đi đứng thế à.- tiếng 1 người đàn bà chanh chua cất lên khi 1 chiếc mô tô phóng vụt qua lúc bà ta chuẩn bị sang đường.
Có vẻ vẫn còn ức tiết định gân cổ gào thét tiếp thì lại thêm 1 đoàn xe gồm 4, 5 chiếc lao xượt qua. Khuôn mặt đỏ gay vì tức lúc nãy trở nên xanh nhợt….
Dù đã thoát khỏi xưởng máy cũ nhưng bọn người đó vẫn phóng xe vượt theo Rosie, phải cho đến tận khi vào trong thành phố, lạng lách qua mấy con phố, qua chỗ có công an đi tuần, nó mới cắt đuôi được đoàn người đó và lao thẳng về trụ sở của cục tình báo trung ương quốc gia, ở đó sẽ có người lo cho con sâu đang rúm dó đằng sau nó này.
Đến nơi, ngoài Marc – người trực tiếp phụ trách Rosie trong cục tình báo, một người đàn ông đã luống tuổi, khuôn mặt từng trải và điềm tĩnh, Xung quanh còn có đội ngũ nhân viên y tế đã sẵn sàng phục vụ. Chiếc xe của nó dừng lại cũng là lúc viện phó viện khoa học hình sự quốc gia được đỡ xuống cáng.ông ta thật thảm hại.
-Nhìn có vẻ như cô bị thương, không sao chứ.- Ông Marc nhìn nó nhăn nhó
-Không sao, không có gì nghiêm trọng.- dù đau nhưng con bé vẫn tỏ ra rất cứng rắn
Biết tính nó, Marc ko nói gì nhiều, chỉ nhanh chóng tóm gọn lại chỉ thị vừa đưa ra của cấp trên:
-Bản báo cáo về biến dị số 3 đã lọt ra ngoài, chắc chắn trong thời gian tới sẽ nguy hiểm hơn. Cố gắng bảo vệ gia đình chủ tịch Trịnh
Ok.- nó gật đầu, rồi phóng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.