Chương 35: Hoàng tử
CeCe
23/07/2013
Ngồi thêm được một lúc trong xe, Rosie thấy hơi sốt ruột. Nó cố ngoái lại, nhấp nhổm tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc. Không có gì.Thực ra ngày hôm nay mò mặt tới đây, nó cũng không có ý định nói cho Hoàng tử biết thân phận của mình, trước kia không biết, bây giờ cũng không nên biết. Nó không muốn xáo trộn bất cứ quy luật gì mặc dù trong lòng vẫn mong ngóng một điều gì đó. Giống như, một người bạn cũ mong muốn được nhận mặt vậy.
Nhưng có lẽ hôm nay nó đến không đúng dịp. Thôi thì ngồi đợi như vậy cũng ko phải cách, cũng muộn rồi, cho dù có gặp, nó cũng ko muốn làm phiền người khác vào cái giờ nghỉ ngơi này. Nghĩ vậy, Rosie nổ máy rồi quay đầu xe, trong đầu tự nhủ
“ Đúng là xe của JJ có khác, toàn mùi nước hoa của công chúa”
Chiếc xe lại chuyển bánh về phía đường lớn.
Vài hạt mưa lâm thâm làm lốm đốm vệt kính trước mặt. Ánh đèn đỏ từ cột giao thông nhoè đi trong màn hơi nước. Nó chậm rãi đỗ xe lại, gõ từng nhịp vào vô lăng đếm giờ.
“ Rầm”
Bỗng nhiên, một tiếng động bất thình lình dội từ cửa xe vang vào lập tức thu hút sự chú ý của nó. Quay sang. Thì ra bên ngoài đang xảy ra đánh lộn. Giữa một đám trông có vẻ ko được lương thiện lắm với một cậu thanh niên cũng khá là tầm vóc. Nhưng cơ mà cậu ta có tầm vóc đến đâu thì cũng làm sao đấu lại được 4,5 người kia. Dù sao số lượng trong hoàn cảnh này cũng hơn chất lượng. Kết quả là cậu thanh niên kia bị chúng giáng cái thuỳnh vào cửa xe nó và đánh tới tấp. Tuy nhiên, cũng khá khen cho cậu thanh niên kia. Phòng thủ rất tốt nên chắc cũng chưa ngấm đòn và nhanh chóng phản công lại.
Rosie nhìn quanh, đoạn đường này khá vắng, lại cũng muộn rồi, cộng thêm mưa và rét, ai ra đường ngoài này cơ chứ. Cậu thanh niên kia, theo dự đoán của nó, may mắn thoát thân thì cũng bầm dập còn nếu ko thì …. Khó nói lắm. Nhưng nghĩ vậy thôi, nó cũng ko quan tâm, chỉ mong bọn họ tránh xa xe nó ra để nó có thể cất bánh, dù gì đèn chuyển sang xanh rồi.
Nhưng đúng lúc Rosie định nhấn ga thì cũng là lúc con bé nhận ra cậu thanh niên kia có gương mặt rất chi là quen thuộc. Hay nói cách khác, anh ta là Minh Vũ.
Lập tức phanh xe cái kít, Nó tắt máy và xuống xe.
Trong lúc ấy, ở vệ đường, Minh Vũ đang cố sức chống chọi lại những đòn tấn công của lũ người bặm trợn trước mặt. Trên người anh ngoài mấy dấu chân cùng vết bùn đất loang lổ ra thì còn dăm ba chỗ tím tái, ko biết vì lạnh hay vì phải giơ tay đỡ đòn. Đột nhiên, cái tên đầu trọc vừa bị anh đá lăn xuống đất ko biết quờ quạng được ở đâu viên gạch, hắn ta dồn sức đưa tay lên thật cao chuẩn bị tung đòn cực mạnh. Minh Vũ cũng biết bản thân tay ko tấc sắt ko thể đánh trả nên cũng gồng mình chuẩn bị cho một cú trời giáng.
Nhưng ko, ngoài một tiếng “ bịch” một cái ra thì chẳng có cú đánh nào ở đâu cả. Trước mặt anh, là một cô gái với khuôn mặt anh thuộc từng chi tiết đang đứng khoanh tay, đôi mắt nhìn lạnh lẽo hướng về phía kẻ thù.
“ Sao lại …..”
Rosie chỉ liếc nhìn Minh Vũ một cái như để chắc rằng anh không sao rồi nhân thể, lũ người kia còn đang ngơ ngác thăm dò nó, nó chỉ dơ chiếc điện thoại lên lắc lắc rồi lạnh lùng tuyên bố
- Tôi gọi cảnh sát được 5p rồi đó.
Ngay lập tức câu nói đó có hiệu lực. Một tên, có vẻ là đại ca nhìn nó tức tối rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất
- Được lắm, con khốn, coi như mày và thằng chó này thoát.
Rồi hắn ta bỏ đi.
“ Đồ mất vệ sinh”
Rosie nghĩ thầm rồi quay ra phía Minh Vũ chắc còn đang bất ngờ vì sự hiện diện của nó.
- Muốn đi nhờ về ko?
Thật ra, Minh Vũ hết sức ngạc nhiên. Gì chứ bình thường hễ cứ nhìn thấy nhau là chỉ có anh mở miệng chứ ko bao giờ là nó. Thậm chí nó toàn để anh độc thoại. Hơn nữa lúc nào nó cũng là người đứng dậy bỏ đi trước nhưng sao hôm nay lại nói nhiều hơn mọi ngày, lại còn làm mĩ nhân cứu anh hùng nữa chứ. Đặc biệt, ánh mắt nó, ánh mắt nó không còn giống như mọi khi. Nó vẫn lạnh, nhưng ko sắc.
Minh Vũ lóng ngóng mở cửa căn hộ với đôi bàn tay sưng tấy rồi mời nó vào nhà. Đơn giản chỉ là phép lịch sự nhưng ko hiểu sao lại cảm thấy hơi hồi hộp. Có lẽ nó là người con gái duy nhất sau mẹ anh và Hoài Phương bước vào căn nhà này chăng? Chắc vậy. Rosie cũng chần chừ một lát rồi tiến vào. Là một căn hộ khá đơn giản và ngăn nắp, không giống như tên Minh Khang với thói quen vứt bừa áo khoác và tài liệu trên giường và sofa. Đợi cho Minh Vũ lau rửa qua chân tay mặt mũi cùng chiếc áo khoác đã đầy dấu chân rồi bước ra, nó mới bắt đầu dò hỏi
- Anh ở có một mình thôi sao?
- Ưm, lớn rồi chẳng nhẽ còn ở với mẹ.
Vừa nói, anh vừa lôi hộp cứu thương trong hộc tủ ra và quấn lại vết thương mà lúc nãy tên đầu trọc đã đạp phải. Nhưng có lẽ vết thương nằm bên tay phải, băng bó ko được thuận tay nên chiếc gạc cứ rơi ra suốt. Nó ko nói gì, chỉ tiến lại, nhẹ nhàng giúp anh hoàn thành nốt những công đoạn còn lại. Minh Vũ nhìn nó không chớp mắt bởi lúc này, nó dịu dàng, không khác gì Nhã Phương vậy.
“ Cô bé này, có sự ương bướng của Nhã Chi và sự dịu dàng của Nhã Phương”
- Sao tự dưng anh lại đánh nhau với lũ người đó vậy?
Câu hỏi của nó vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Vũ, anh nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày trả lời con bé
- À, chẳng qua là thấy họ trêu ghẹo con gái nhà lành nên nhúng tay vào chuyện thiên hạ chút thôi.
Đôi mắt nó hờ hững liếc quanh nhà rồi dừng lại ở tấm ảnh có hình một người phụ nữ. Nó biết, là mẹ của Minh Vũ, người mà bác John luôn hối hận vì đã ko thể đem lại hạnh phúc cho bà.
- Giúp đỡ kẻ yếu sao? Tính cách khá giống bố anh đó. -Vừa nghĩ đến bác John, nó vừa vô tình thốt ra một câu mà nó còn chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo có nên nói ra hay không
Ngay lập tức như một câu thần chú khiến Minh Vũ sững lại. Anh vội nắm chặt lấy tay nó
- Cô biết về bố tôi đúng ko? Chuyện chiếc huy hiệu và cả câu nói vừa rồi nữa. Cô biết bố tôi
Vừa nói, Minh Vũ vừa nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Rosie. Nó ko biết phải trả lời thế nào đành tránh ánh mắt đó. Nhưng Minh Vũ không hề buông tha
- Cô nói một câu đi, phải đúng ko? Cô biết bố tôi là ai đúng ko?
Nhưng nó vẫn là ko thể nói. Mà có nói thì mở lời thế nào?
- Anh hỏi để làm gì? Muốn gặp ông ý sao? – ko còn cách nào khác, nó đành chạm vào nỗi đau của Minh Vũ.
Đương nhiên có hiệu nghiệm, đôi mắt của anh trùng xuống, cái nắm tay cũng nới lỏng hơn.
- Tôi, tôi ko muốn gặp, tôi hận ông ấy nhưng mẹ tôi, bà ấy vẫn chờ. Chờ 1 người chồng, người cha vô trách nhiệm, đã bỏ mặc và phản bội lại vợ con của mình.
- Tại sao anh nghĩ ông ấy phản bội.- Lúc này đây, nó như muốn nói hết tất cả, muốn minh oan cho bác John nhưng như thế, liệu có nên ………….
Minh Vũ lặng im trước câu hỏi đó, cười chua chát rồi ngồi phịch xuống ghế.
- Từ nhỏ, tôi đã rất ít khi được gặp bố, chỉ khi nào lễ tết hay những dịp quan trọng mới có thể nhìn thấy nhau. Tôi ko giận ông ấy khi ko thể bên tôi vì tôi nghĩ ông ấy bận việc. Một việc mà tôi chưa từng hỏi, chưa từng biết?
Rosie biết, những câu nói của Minh Vũ nó đều hiểu chỉ là hiểu rồi thì sao chứ, nó có thể làm gì?
- Tại sao anh ko thử hỏi ông ấy.
Minh Vũ chợt nhìn nó, ánh mắt như sâu ngút ngàn
- Hỏi ông ấy? Tôi … thực ra là sợ, sợ rằng công việc ông ấy làm là một việc phi pháp nên ko bao giờ tôi hỏi. Và cả mẹ tôi bà ấy cũng vậy.
Rosie chỉ khẽ cười. Cuộc sống, thật sự có rất nhiều rào cản. Và nỗi e sợ của con người có lẽ là rào cản lớn hơn cả
- Nhưng anh vẫn rất yêu thương ông ấy mà, có chuyện gì xảy ra sao.? – Dù biết câu trả lời là gì nhưng nó vẫn cứ hỏi
Lại im lặng. Nó biết anh không muốn nói ra. Minh Vũ là nạn nhân, là nạn nhân đáng thương của một vở kịch hoàn hảo mà nó với bác John dựng nên, để bảo vệ Minh Vũ. Và có lẽ nó ko nên tự lật tẩy mình như vậy?
- Nếu anh ko thể nói, ko cần ép buộc bản thân. Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.
Và rồi như ý thức được sự xuất hiện của mình là không cần thiết, nó nghĩ cũng đã đến lúc rút vào hậu trường nhưng có lẽ trước khi đi, nó nên làm nốt một vài chuyện phải làm đã
- Giúp tôi đưa cho mẹ anh cái này, nói với bà ấy, bố anh rất yêu bà và nếu có thể, đừng đợi nữa. Ông ấy ko thể quay về đâu.- nó lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, là chiếc nhẫn. Thực ra vì tính chất nghề nghiệp, bác John không thể kết hôn với người mình yêu cũng như sống một cuộc sống bình thường với người ấy. Điều bác ấy ân hận duy nhất đến cuối đời, đó chính là ko thể tự tay đeo chiếc nhẫn này vào tay mẹ Minh Vũ và nói lời cầu hôn với bà ấy. Và có lẽ, người mang ơn như nó nên làm điều này, như một sự báo đáp.
Minh Vũ nhận chiếc hộp như một sự miễn cưỡng rồi tiễn nó ra trước cửa.
- Tạm biệt, Nhã Anh
Nó khựng lại lườm anh. Không biết là nó đã nói bao nhiêu lần mà tại sao những con người này lại không thể hiểu nó ghét cái tên này như thế nào. Và như mới ngộ ra điều ấy, Minh Vũ cười xoà
- Thôi được rồi, nếu ko muốn gọi là Nhã Anh thì tôi nên gọi thế nào?
Nó nhìn anh, đôi mắt đầy ngụ ý
- Anh biết mà …. – nhưng trước khuôn mặt ngẩn tò te “ biết gì?” của người đối diện nó chỉ biết thở dài rồi nhún vai.- Cũng muộn rồi tôi về đây. Xin lỗi đã gây ra tâm trạng xấu cho anh nhưng ngoài trời đang mưa, đừng có chạy bộ.
Câu nói tưởng chừng như không liên quan tới nhau nhưng Minh Vũ đều hiểu. Anh chỉ gật gù chào nó rồi đóng cửa lại, bước vào nhà và chợt thảng thốt nhớ ra. Thói quen chạy bộ mỗi khi tâm trạng ko vui, anh đã bỏ nó cách đây 4 năm vì nó ko có lợi cho sức khoẻ và người biết được thói quen này ngoài mẹ anh ra thì chỉ có ………
- Rosie
Minh Vũ chỉ hét lên một tiếng rồi bật mạnh cửa chạy ra, bên ngoài trời tối đen như mực.
Nhưng có lẽ hôm nay nó đến không đúng dịp. Thôi thì ngồi đợi như vậy cũng ko phải cách, cũng muộn rồi, cho dù có gặp, nó cũng ko muốn làm phiền người khác vào cái giờ nghỉ ngơi này. Nghĩ vậy, Rosie nổ máy rồi quay đầu xe, trong đầu tự nhủ
“ Đúng là xe của JJ có khác, toàn mùi nước hoa của công chúa”
Chiếc xe lại chuyển bánh về phía đường lớn.
Vài hạt mưa lâm thâm làm lốm đốm vệt kính trước mặt. Ánh đèn đỏ từ cột giao thông nhoè đi trong màn hơi nước. Nó chậm rãi đỗ xe lại, gõ từng nhịp vào vô lăng đếm giờ.
“ Rầm”
Bỗng nhiên, một tiếng động bất thình lình dội từ cửa xe vang vào lập tức thu hút sự chú ý của nó. Quay sang. Thì ra bên ngoài đang xảy ra đánh lộn. Giữa một đám trông có vẻ ko được lương thiện lắm với một cậu thanh niên cũng khá là tầm vóc. Nhưng cơ mà cậu ta có tầm vóc đến đâu thì cũng làm sao đấu lại được 4,5 người kia. Dù sao số lượng trong hoàn cảnh này cũng hơn chất lượng. Kết quả là cậu thanh niên kia bị chúng giáng cái thuỳnh vào cửa xe nó và đánh tới tấp. Tuy nhiên, cũng khá khen cho cậu thanh niên kia. Phòng thủ rất tốt nên chắc cũng chưa ngấm đòn và nhanh chóng phản công lại.
Rosie nhìn quanh, đoạn đường này khá vắng, lại cũng muộn rồi, cộng thêm mưa và rét, ai ra đường ngoài này cơ chứ. Cậu thanh niên kia, theo dự đoán của nó, may mắn thoát thân thì cũng bầm dập còn nếu ko thì …. Khó nói lắm. Nhưng nghĩ vậy thôi, nó cũng ko quan tâm, chỉ mong bọn họ tránh xa xe nó ra để nó có thể cất bánh, dù gì đèn chuyển sang xanh rồi.
Nhưng đúng lúc Rosie định nhấn ga thì cũng là lúc con bé nhận ra cậu thanh niên kia có gương mặt rất chi là quen thuộc. Hay nói cách khác, anh ta là Minh Vũ.
Lập tức phanh xe cái kít, Nó tắt máy và xuống xe.
Trong lúc ấy, ở vệ đường, Minh Vũ đang cố sức chống chọi lại những đòn tấn công của lũ người bặm trợn trước mặt. Trên người anh ngoài mấy dấu chân cùng vết bùn đất loang lổ ra thì còn dăm ba chỗ tím tái, ko biết vì lạnh hay vì phải giơ tay đỡ đòn. Đột nhiên, cái tên đầu trọc vừa bị anh đá lăn xuống đất ko biết quờ quạng được ở đâu viên gạch, hắn ta dồn sức đưa tay lên thật cao chuẩn bị tung đòn cực mạnh. Minh Vũ cũng biết bản thân tay ko tấc sắt ko thể đánh trả nên cũng gồng mình chuẩn bị cho một cú trời giáng.
Nhưng ko, ngoài một tiếng “ bịch” một cái ra thì chẳng có cú đánh nào ở đâu cả. Trước mặt anh, là một cô gái với khuôn mặt anh thuộc từng chi tiết đang đứng khoanh tay, đôi mắt nhìn lạnh lẽo hướng về phía kẻ thù.
“ Sao lại …..”
Rosie chỉ liếc nhìn Minh Vũ một cái như để chắc rằng anh không sao rồi nhân thể, lũ người kia còn đang ngơ ngác thăm dò nó, nó chỉ dơ chiếc điện thoại lên lắc lắc rồi lạnh lùng tuyên bố
- Tôi gọi cảnh sát được 5p rồi đó.
Ngay lập tức câu nói đó có hiệu lực. Một tên, có vẻ là đại ca nhìn nó tức tối rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất
- Được lắm, con khốn, coi như mày và thằng chó này thoát.
Rồi hắn ta bỏ đi.
“ Đồ mất vệ sinh”
Rosie nghĩ thầm rồi quay ra phía Minh Vũ chắc còn đang bất ngờ vì sự hiện diện của nó.
- Muốn đi nhờ về ko?
Thật ra, Minh Vũ hết sức ngạc nhiên. Gì chứ bình thường hễ cứ nhìn thấy nhau là chỉ có anh mở miệng chứ ko bao giờ là nó. Thậm chí nó toàn để anh độc thoại. Hơn nữa lúc nào nó cũng là người đứng dậy bỏ đi trước nhưng sao hôm nay lại nói nhiều hơn mọi ngày, lại còn làm mĩ nhân cứu anh hùng nữa chứ. Đặc biệt, ánh mắt nó, ánh mắt nó không còn giống như mọi khi. Nó vẫn lạnh, nhưng ko sắc.
Minh Vũ lóng ngóng mở cửa căn hộ với đôi bàn tay sưng tấy rồi mời nó vào nhà. Đơn giản chỉ là phép lịch sự nhưng ko hiểu sao lại cảm thấy hơi hồi hộp. Có lẽ nó là người con gái duy nhất sau mẹ anh và Hoài Phương bước vào căn nhà này chăng? Chắc vậy. Rosie cũng chần chừ một lát rồi tiến vào. Là một căn hộ khá đơn giản và ngăn nắp, không giống như tên Minh Khang với thói quen vứt bừa áo khoác và tài liệu trên giường và sofa. Đợi cho Minh Vũ lau rửa qua chân tay mặt mũi cùng chiếc áo khoác đã đầy dấu chân rồi bước ra, nó mới bắt đầu dò hỏi
- Anh ở có một mình thôi sao?
- Ưm, lớn rồi chẳng nhẽ còn ở với mẹ.
Vừa nói, anh vừa lôi hộp cứu thương trong hộc tủ ra và quấn lại vết thương mà lúc nãy tên đầu trọc đã đạp phải. Nhưng có lẽ vết thương nằm bên tay phải, băng bó ko được thuận tay nên chiếc gạc cứ rơi ra suốt. Nó ko nói gì, chỉ tiến lại, nhẹ nhàng giúp anh hoàn thành nốt những công đoạn còn lại. Minh Vũ nhìn nó không chớp mắt bởi lúc này, nó dịu dàng, không khác gì Nhã Phương vậy.
“ Cô bé này, có sự ương bướng của Nhã Chi và sự dịu dàng của Nhã Phương”
- Sao tự dưng anh lại đánh nhau với lũ người đó vậy?
Câu hỏi của nó vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Vũ, anh nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày trả lời con bé
- À, chẳng qua là thấy họ trêu ghẹo con gái nhà lành nên nhúng tay vào chuyện thiên hạ chút thôi.
Đôi mắt nó hờ hững liếc quanh nhà rồi dừng lại ở tấm ảnh có hình một người phụ nữ. Nó biết, là mẹ của Minh Vũ, người mà bác John luôn hối hận vì đã ko thể đem lại hạnh phúc cho bà.
- Giúp đỡ kẻ yếu sao? Tính cách khá giống bố anh đó. -Vừa nghĩ đến bác John, nó vừa vô tình thốt ra một câu mà nó còn chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo có nên nói ra hay không
Ngay lập tức như một câu thần chú khiến Minh Vũ sững lại. Anh vội nắm chặt lấy tay nó
- Cô biết về bố tôi đúng ko? Chuyện chiếc huy hiệu và cả câu nói vừa rồi nữa. Cô biết bố tôi
Vừa nói, Minh Vũ vừa nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Rosie. Nó ko biết phải trả lời thế nào đành tránh ánh mắt đó. Nhưng Minh Vũ không hề buông tha
- Cô nói một câu đi, phải đúng ko? Cô biết bố tôi là ai đúng ko?
Nhưng nó vẫn là ko thể nói. Mà có nói thì mở lời thế nào?
- Anh hỏi để làm gì? Muốn gặp ông ý sao? – ko còn cách nào khác, nó đành chạm vào nỗi đau của Minh Vũ.
Đương nhiên có hiệu nghiệm, đôi mắt của anh trùng xuống, cái nắm tay cũng nới lỏng hơn.
- Tôi, tôi ko muốn gặp, tôi hận ông ấy nhưng mẹ tôi, bà ấy vẫn chờ. Chờ 1 người chồng, người cha vô trách nhiệm, đã bỏ mặc và phản bội lại vợ con của mình.
- Tại sao anh nghĩ ông ấy phản bội.- Lúc này đây, nó như muốn nói hết tất cả, muốn minh oan cho bác John nhưng như thế, liệu có nên ………….
Minh Vũ lặng im trước câu hỏi đó, cười chua chát rồi ngồi phịch xuống ghế.
- Từ nhỏ, tôi đã rất ít khi được gặp bố, chỉ khi nào lễ tết hay những dịp quan trọng mới có thể nhìn thấy nhau. Tôi ko giận ông ấy khi ko thể bên tôi vì tôi nghĩ ông ấy bận việc. Một việc mà tôi chưa từng hỏi, chưa từng biết?
Rosie biết, những câu nói của Minh Vũ nó đều hiểu chỉ là hiểu rồi thì sao chứ, nó có thể làm gì?
- Tại sao anh ko thử hỏi ông ấy.
Minh Vũ chợt nhìn nó, ánh mắt như sâu ngút ngàn
- Hỏi ông ấy? Tôi … thực ra là sợ, sợ rằng công việc ông ấy làm là một việc phi pháp nên ko bao giờ tôi hỏi. Và cả mẹ tôi bà ấy cũng vậy.
Rosie chỉ khẽ cười. Cuộc sống, thật sự có rất nhiều rào cản. Và nỗi e sợ của con người có lẽ là rào cản lớn hơn cả
- Nhưng anh vẫn rất yêu thương ông ấy mà, có chuyện gì xảy ra sao.? – Dù biết câu trả lời là gì nhưng nó vẫn cứ hỏi
Lại im lặng. Nó biết anh không muốn nói ra. Minh Vũ là nạn nhân, là nạn nhân đáng thương của một vở kịch hoàn hảo mà nó với bác John dựng nên, để bảo vệ Minh Vũ. Và có lẽ nó ko nên tự lật tẩy mình như vậy?
- Nếu anh ko thể nói, ko cần ép buộc bản thân. Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.
Và rồi như ý thức được sự xuất hiện của mình là không cần thiết, nó nghĩ cũng đã đến lúc rút vào hậu trường nhưng có lẽ trước khi đi, nó nên làm nốt một vài chuyện phải làm đã
- Giúp tôi đưa cho mẹ anh cái này, nói với bà ấy, bố anh rất yêu bà và nếu có thể, đừng đợi nữa. Ông ấy ko thể quay về đâu.- nó lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, là chiếc nhẫn. Thực ra vì tính chất nghề nghiệp, bác John không thể kết hôn với người mình yêu cũng như sống một cuộc sống bình thường với người ấy. Điều bác ấy ân hận duy nhất đến cuối đời, đó chính là ko thể tự tay đeo chiếc nhẫn này vào tay mẹ Minh Vũ và nói lời cầu hôn với bà ấy. Và có lẽ, người mang ơn như nó nên làm điều này, như một sự báo đáp.
Minh Vũ nhận chiếc hộp như một sự miễn cưỡng rồi tiễn nó ra trước cửa.
- Tạm biệt, Nhã Anh
Nó khựng lại lườm anh. Không biết là nó đã nói bao nhiêu lần mà tại sao những con người này lại không thể hiểu nó ghét cái tên này như thế nào. Và như mới ngộ ra điều ấy, Minh Vũ cười xoà
- Thôi được rồi, nếu ko muốn gọi là Nhã Anh thì tôi nên gọi thế nào?
Nó nhìn anh, đôi mắt đầy ngụ ý
- Anh biết mà …. – nhưng trước khuôn mặt ngẩn tò te “ biết gì?” của người đối diện nó chỉ biết thở dài rồi nhún vai.- Cũng muộn rồi tôi về đây. Xin lỗi đã gây ra tâm trạng xấu cho anh nhưng ngoài trời đang mưa, đừng có chạy bộ.
Câu nói tưởng chừng như không liên quan tới nhau nhưng Minh Vũ đều hiểu. Anh chỉ gật gù chào nó rồi đóng cửa lại, bước vào nhà và chợt thảng thốt nhớ ra. Thói quen chạy bộ mỗi khi tâm trạng ko vui, anh đã bỏ nó cách đây 4 năm vì nó ko có lợi cho sức khoẻ và người biết được thói quen này ngoài mẹ anh ra thì chỉ có ………
- Rosie
Minh Vũ chỉ hét lên một tiếng rồi bật mạnh cửa chạy ra, bên ngoài trời tối đen như mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.