Chương 15: Khó sống 3
CeCe
23/07/2013
Mất khoảng 10’ trên đường để từ trụ sở về đến nhà, Rosie quả thật ko muốn gì hết ngoài 1 bữa ăn sáng. Lúc nãy quên mất rằng bản thân dạ dày đang trống rỗng lại “ tương” nguyên 1 cốc café chỗ JJ khiến trong bụng đang sôi lên vì sót ruột. Cho nên trong trí óc lúc này chỉ đang nhớ đến cái tủ lạnh, mấy lát bánh mì cùng hộp mứt mà thôi. Tuy nhiên như đã nói từ trk, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với nó. Dù chỉ 1 lần
Vừa mới bước đến cổng, Rosie đã thấy ngổn ngang là xe cộ. Đó là chưa kể đến những tiếng cười đùa, nói chuyện dâm dan, tiếng quẫy nước lõm bõm ở sân sau, phía hồ bơi. Thấy lạ nó bèn bước ra xem sao. Theo mỗi bước chân, tiếng cười nói ngày càng rõ hơn.
1s
2s
5s
Trời ạ, cái gì kia. Vẫn là lũ người hôm qua nhưng trang phục có khác. Nữ thì bikini, nam thì quần bơi. Nó nhìn xuống đồng hồ trên tay. Mới có 9h kém, Vậy mà lũ người này ko phân biệt sáng tối làm cái chết tiệt gì ở đây. Cho dù là hôm nay trời nóng nực nhưng cũng đâu cần mở tiệc hồ bơi miễn cưỡng như vậy. Rõ ràng là muốn trêu ngươi hành hạ nó đây mà, ý tứ lồ lộ này thì dấu sao đk.
Đang định bỏ mặc bọn họ vào bếp tìm cái gì đánh chén, bỗng nhiên tiếng hắn từ đâu vang lên:
- về rồi sao, đúng lúc đó, dù sao cũng đang cần 1 chân phục vụ
Thì ra hắn ta bị mấy cô em bikini bu kín nên nó ko thấy mặt. Thở dài, nó chỉ biết thở dài rồi làm theo thôi. Quả thật là ko có chiêu gì mới sao, vẫn chỉ là muỗi đốt i nox thế này. Quả thật làm con bé thất vọng quá làm mất công mong chờ, đoán định mãi
Một cô nàng bikibi đỏ đang tiến về phía Rosie, nó nhận ra, là cô ả mỏ nhọn tối qua lãnh nguyên chiếc cốc. Chắc đến trả thù đây
- nè.- ả đưa cho nó 1 cái khay
- Sao?- nó hất hàm hỏi
- Còn sao nữa, tụi này khát nước rồi, chị giúp việc đang pha trong đó, cô chỉ việc vào đó bê ra đây thôi, nhẹ nhàng quá còn gì.
Nó lại nhìn quanh. Gần chục người là ít, có khi phải hơn ấy chứ. Đứng đó mà bưng nước rồi nghe những con người này sách nhiễu thì lấy đâu ra cái gọi là nhẹ nhàng. Cô nàng có nhầm ko vậy. Thực ra nếu cái bụng nó ko réo thì nó đã vui vẻ chơi tới bến với ả rồi nhưng mà dạ dày đang biểu tình thế này, cho nên tâm trạng có chút hậm hực. Nhưng ai dễ gì nhận ra đk điều đó, nó vẫn cầm chiếc khay bước vào bếp
Quả đúng như Rosie đã đoán trước, trên đời này làm gì có cái gọi là nhẹ nhàng. Tuy rằng công việc chỉ là bưng bê nhưng cũng bị hành cho đủ kiểu. Dù sao đây cũng là 1 căn biệt thự lớn, hồ bơi ngoài trời cách nhà bếp đến gần chục mét là ít, bưng bê lỉnh kỉnh cốc chai từ trong ra ngoài cũng mất dăm ba phút, ấy là chưa kể phải đi vòng quanh hồ đưa đến cho từng người. Có người thì kênh kiệu nhận lấy, có người thì oái ăm chê ỏng chê eo rồi bắt đổi, bắt lấy thêm. Trong đó nhóm người của Hoàng Kiên, Minh Khang và 2 cô ả hôm trước là khó chịu nhất. Cứ rảnh 1 cái lại gọi, dỗi 1 cái lại hành. Sai vặt đủ kiểu thậm chí là cầm ô che nắng nó cũng phải làm. Cả buổi cứ y như con quay mòng mòng quanh cái hồ bơi đó.
Tuy vậy…. dù cho bản thân thì đói, chạy đi chạy lại đã vã mồ hôi nhưng trông mặt nó ko có vẻ gì là đang chịu khổ. Mọi yêu sách được con bé xuất sắc hoàn thành khiến đám người kia tức càng thêm tức. Người nào người ấy nhìn nhau hậm hực, tức tối. Biết bọn họ đã hết trò nó mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu đắc ý:
- nếu ko yêu cầu nào nữa, tôi xin phép vào trong. Nghĩ ra được điều gì mới thì cứ gọi.
Thế là nàng quay lưng bước vào trong. Nhưng mấy cô nàng quỷ cái bên cạnh Minh Khang đâu có để yên cho nó bước đi như thế. Không ăn đk thì mấy ả phá cho hôi. Thấy nó đi ngang qua hồ bơi ko để ý. Cô ả bikini đỏ vừa nãy mới phi đến xô mạnh nó xuống hồ cái “ ùm” một cái. Ngay lập tức đàn vịt õng ẹo dưới nước kia vừa thấy nó ngóc đầu lên là nhào đến dìm nó xuống. Trên bờ hắn thấy vậy cũng thây kệ, cô nàng đang ôm cổ hắn thấy hắn im im tưởng hay, cũng lên giọng góp vui:
- Nhã Chi, cô lên tiếng cầu xin đi rồi tôi sẽ tha cho.
Nhưng trái lại với dự đoán của bọn họ. Ban đầu do phản xạ bản thân nó cố vùng lên khiến bọn họ càng hăng say dìm nó xuống nhưng về sau, biết mấy cô ả này ngoài doạ nó ra thì chẳng làm đk gì nữa nên con bé mới cười khẩy. nó đã quyết định làm 1 ván gậy ông đập lưng ông. Gì chứ đối với nó, nước từng là nỗi sợ lớn nhất khi mà lần đầu học bơi nó đã bị vứt xuống hồ 1 cách không thương tiếc, cũng không biết bao nhiêu lần tưởng sắp chết khi học nín thở nhưng chính cái khắc nghiệt ấy lại rèn cho nó cái kĩ năng lấy môi trường xung quanh làm bạn khi lâm nguy, hơn nữa khả năng nín thở của con bé cũng ko phải vừa. Chính vì thế nó thả lỏng cơ thể không chống cự mặc kệ những con người đang ra sức đè nó xuống
30s
Bọn họ vẫn thi nhau chơi trò lố đó, trên bờ là mấy ả đang hỉ hả sung sướng.
1’
Không thấy nó phản ứng, có vài cánh tay đã hoảng hốt buông ra
1’20s
Khánh Linh trên bờ bắt đầu chú ý với sự bất thường đó, thôi ko nằm im tắm nắng nữa mà vội vàng đứng bật dậy, xô mấy cô ả đang đứng hỉ hả kia ra, hét lớn
- các chị làm gì vậy, thả chị ấy ra đi, ko cẩn thận chết người đó
Mấy con vịt đó thấy thế cộng thêm việc nó ko cựa quậy nãy giờ cũng nhìn nhau ngơ ngác rồi buông tay, tản ra xa. Lúc này trên hồ, một thân xác tóc tai rũ rượi mặt úp xuống nước lềnh phềnh nổi lên. Cả nhóm toán loạn kéo nhau chạy lên bờ. Minh Khang hoang mang nhìn Hoàng Kiên, Một vài người vội vã chạy đến xem, mặt xám ngắt trong đó có cả cô ả ưỡn ẹo bên Minh Khang lúc nãy.
Bỗng dưng từ trong nước trồi lên một nhân ảnh cái ào, nước bắn tung toé, cô ả chua ngoa lúc trước còn đứng lên bờ đắc thắng nay đã bị nó túm chân lôi xuống. Dùng lại chiêu cũ, cứ đợi ả ngoi lên là nó lại dìm xuống, rồi lại lôi lên, và lại dìm xuống. Mọi người xung quanh lại một phen hoảng hồn trố mắt ra nhìn cảnh trước mặt. Nạn nhân lúc nãy, sau gần 2 phút dưới nước giờ bỗng bật dậy đánh trả đòn. Mặt mũi cứ lạnh tanh đi ko chút gì là sợ hãi, trong khi kẻ chủ mưu thì lại đang sống dở chết dở
- Tiểu yêu, cô lên tiếng cầu xin đi rồi tôi sẽ tha cho.- giọng điệu khinh khỉnh trêu ngươi ấy lại cất lên
Nhưng cô nàng kia ko vừa, vẫn cứng đầu cứng cổ. Nó lại dìm lâu hơn.Lúc này ả mới hối hả lên tiếng:
- Tôi xin cô, ăc…ăc.. mau thả tôi ra, ăc..ă.c,. cứu, …..
Đến đây, buổi diễn chính thức hạ màn. Nó buông cô ta ra rồi nhanh chóng lên bờ. Ngay lập tức 2 thanh niên vội lao xuống đỡ lấy cô nàng đang ngắc ngoải kia. Nó chỉ khẽ nhếch mép cho trò chơi vừa rồi, đứng dậy vuốt lại mái tóc và chỉnh lại quần áo,khoảnh khắc đó 1 giọng nói chanh chua nhưng có phần sợ sệt vang lên.
- Dao đâm không đau, nước dìm không chết. Rốt cuộc cô là cái quái gì vậy.- Là cô ả bikini đỏ
Chậm rãi quay lại nở 1 nụ cười ranh ma:
- Là thứ các người không thể đụng vào.
Cùng lúc đó Minh Khang cũng bước đến bóp chặt lấy cánh tay nó. Hắn rít lên từng tiếng:
- Loại người như cô quả thật đáng sợ.
- Vậy sao, anh quả thật hiểu tôi nha.- nó khẽ đưa tay lên vuốt má hắn.
Rosie ko hiểu, mới có như thế này mà hắn đã nói nó đáng sợ vậy nếu nhìn thấy nó giết người, hắn có ngất đi không. Bỗng dưng con bé mong chờ điều đó ghê gớm.
Vừa mới bước đến cổng, Rosie đã thấy ngổn ngang là xe cộ. Đó là chưa kể đến những tiếng cười đùa, nói chuyện dâm dan, tiếng quẫy nước lõm bõm ở sân sau, phía hồ bơi. Thấy lạ nó bèn bước ra xem sao. Theo mỗi bước chân, tiếng cười nói ngày càng rõ hơn.
1s
2s
5s
Trời ạ, cái gì kia. Vẫn là lũ người hôm qua nhưng trang phục có khác. Nữ thì bikini, nam thì quần bơi. Nó nhìn xuống đồng hồ trên tay. Mới có 9h kém, Vậy mà lũ người này ko phân biệt sáng tối làm cái chết tiệt gì ở đây. Cho dù là hôm nay trời nóng nực nhưng cũng đâu cần mở tiệc hồ bơi miễn cưỡng như vậy. Rõ ràng là muốn trêu ngươi hành hạ nó đây mà, ý tứ lồ lộ này thì dấu sao đk.
Đang định bỏ mặc bọn họ vào bếp tìm cái gì đánh chén, bỗng nhiên tiếng hắn từ đâu vang lên:
- về rồi sao, đúng lúc đó, dù sao cũng đang cần 1 chân phục vụ
Thì ra hắn ta bị mấy cô em bikini bu kín nên nó ko thấy mặt. Thở dài, nó chỉ biết thở dài rồi làm theo thôi. Quả thật là ko có chiêu gì mới sao, vẫn chỉ là muỗi đốt i nox thế này. Quả thật làm con bé thất vọng quá làm mất công mong chờ, đoán định mãi
Một cô nàng bikibi đỏ đang tiến về phía Rosie, nó nhận ra, là cô ả mỏ nhọn tối qua lãnh nguyên chiếc cốc. Chắc đến trả thù đây
- nè.- ả đưa cho nó 1 cái khay
- Sao?- nó hất hàm hỏi
- Còn sao nữa, tụi này khát nước rồi, chị giúp việc đang pha trong đó, cô chỉ việc vào đó bê ra đây thôi, nhẹ nhàng quá còn gì.
Nó lại nhìn quanh. Gần chục người là ít, có khi phải hơn ấy chứ. Đứng đó mà bưng nước rồi nghe những con người này sách nhiễu thì lấy đâu ra cái gọi là nhẹ nhàng. Cô nàng có nhầm ko vậy. Thực ra nếu cái bụng nó ko réo thì nó đã vui vẻ chơi tới bến với ả rồi nhưng mà dạ dày đang biểu tình thế này, cho nên tâm trạng có chút hậm hực. Nhưng ai dễ gì nhận ra đk điều đó, nó vẫn cầm chiếc khay bước vào bếp
Quả đúng như Rosie đã đoán trước, trên đời này làm gì có cái gọi là nhẹ nhàng. Tuy rằng công việc chỉ là bưng bê nhưng cũng bị hành cho đủ kiểu. Dù sao đây cũng là 1 căn biệt thự lớn, hồ bơi ngoài trời cách nhà bếp đến gần chục mét là ít, bưng bê lỉnh kỉnh cốc chai từ trong ra ngoài cũng mất dăm ba phút, ấy là chưa kể phải đi vòng quanh hồ đưa đến cho từng người. Có người thì kênh kiệu nhận lấy, có người thì oái ăm chê ỏng chê eo rồi bắt đổi, bắt lấy thêm. Trong đó nhóm người của Hoàng Kiên, Minh Khang và 2 cô ả hôm trước là khó chịu nhất. Cứ rảnh 1 cái lại gọi, dỗi 1 cái lại hành. Sai vặt đủ kiểu thậm chí là cầm ô che nắng nó cũng phải làm. Cả buổi cứ y như con quay mòng mòng quanh cái hồ bơi đó.
Tuy vậy…. dù cho bản thân thì đói, chạy đi chạy lại đã vã mồ hôi nhưng trông mặt nó ko có vẻ gì là đang chịu khổ. Mọi yêu sách được con bé xuất sắc hoàn thành khiến đám người kia tức càng thêm tức. Người nào người ấy nhìn nhau hậm hực, tức tối. Biết bọn họ đã hết trò nó mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu đắc ý:
- nếu ko yêu cầu nào nữa, tôi xin phép vào trong. Nghĩ ra được điều gì mới thì cứ gọi.
Thế là nàng quay lưng bước vào trong. Nhưng mấy cô nàng quỷ cái bên cạnh Minh Khang đâu có để yên cho nó bước đi như thế. Không ăn đk thì mấy ả phá cho hôi. Thấy nó đi ngang qua hồ bơi ko để ý. Cô ả bikini đỏ vừa nãy mới phi đến xô mạnh nó xuống hồ cái “ ùm” một cái. Ngay lập tức đàn vịt õng ẹo dưới nước kia vừa thấy nó ngóc đầu lên là nhào đến dìm nó xuống. Trên bờ hắn thấy vậy cũng thây kệ, cô nàng đang ôm cổ hắn thấy hắn im im tưởng hay, cũng lên giọng góp vui:
- Nhã Chi, cô lên tiếng cầu xin đi rồi tôi sẽ tha cho.
Nhưng trái lại với dự đoán của bọn họ. Ban đầu do phản xạ bản thân nó cố vùng lên khiến bọn họ càng hăng say dìm nó xuống nhưng về sau, biết mấy cô ả này ngoài doạ nó ra thì chẳng làm đk gì nữa nên con bé mới cười khẩy. nó đã quyết định làm 1 ván gậy ông đập lưng ông. Gì chứ đối với nó, nước từng là nỗi sợ lớn nhất khi mà lần đầu học bơi nó đã bị vứt xuống hồ 1 cách không thương tiếc, cũng không biết bao nhiêu lần tưởng sắp chết khi học nín thở nhưng chính cái khắc nghiệt ấy lại rèn cho nó cái kĩ năng lấy môi trường xung quanh làm bạn khi lâm nguy, hơn nữa khả năng nín thở của con bé cũng ko phải vừa. Chính vì thế nó thả lỏng cơ thể không chống cự mặc kệ những con người đang ra sức đè nó xuống
30s
Bọn họ vẫn thi nhau chơi trò lố đó, trên bờ là mấy ả đang hỉ hả sung sướng.
1’
Không thấy nó phản ứng, có vài cánh tay đã hoảng hốt buông ra
1’20s
Khánh Linh trên bờ bắt đầu chú ý với sự bất thường đó, thôi ko nằm im tắm nắng nữa mà vội vàng đứng bật dậy, xô mấy cô ả đang đứng hỉ hả kia ra, hét lớn
- các chị làm gì vậy, thả chị ấy ra đi, ko cẩn thận chết người đó
Mấy con vịt đó thấy thế cộng thêm việc nó ko cựa quậy nãy giờ cũng nhìn nhau ngơ ngác rồi buông tay, tản ra xa. Lúc này trên hồ, một thân xác tóc tai rũ rượi mặt úp xuống nước lềnh phềnh nổi lên. Cả nhóm toán loạn kéo nhau chạy lên bờ. Minh Khang hoang mang nhìn Hoàng Kiên, Một vài người vội vã chạy đến xem, mặt xám ngắt trong đó có cả cô ả ưỡn ẹo bên Minh Khang lúc nãy.
Bỗng dưng từ trong nước trồi lên một nhân ảnh cái ào, nước bắn tung toé, cô ả chua ngoa lúc trước còn đứng lên bờ đắc thắng nay đã bị nó túm chân lôi xuống. Dùng lại chiêu cũ, cứ đợi ả ngoi lên là nó lại dìm xuống, rồi lại lôi lên, và lại dìm xuống. Mọi người xung quanh lại một phen hoảng hồn trố mắt ra nhìn cảnh trước mặt. Nạn nhân lúc nãy, sau gần 2 phút dưới nước giờ bỗng bật dậy đánh trả đòn. Mặt mũi cứ lạnh tanh đi ko chút gì là sợ hãi, trong khi kẻ chủ mưu thì lại đang sống dở chết dở
- Tiểu yêu, cô lên tiếng cầu xin đi rồi tôi sẽ tha cho.- giọng điệu khinh khỉnh trêu ngươi ấy lại cất lên
Nhưng cô nàng kia ko vừa, vẫn cứng đầu cứng cổ. Nó lại dìm lâu hơn.Lúc này ả mới hối hả lên tiếng:
- Tôi xin cô, ăc…ăc.. mau thả tôi ra, ăc..ă.c,. cứu, …..
Đến đây, buổi diễn chính thức hạ màn. Nó buông cô ta ra rồi nhanh chóng lên bờ. Ngay lập tức 2 thanh niên vội lao xuống đỡ lấy cô nàng đang ngắc ngoải kia. Nó chỉ khẽ nhếch mép cho trò chơi vừa rồi, đứng dậy vuốt lại mái tóc và chỉnh lại quần áo,khoảnh khắc đó 1 giọng nói chanh chua nhưng có phần sợ sệt vang lên.
- Dao đâm không đau, nước dìm không chết. Rốt cuộc cô là cái quái gì vậy.- Là cô ả bikini đỏ
Chậm rãi quay lại nở 1 nụ cười ranh ma:
- Là thứ các người không thể đụng vào.
Cùng lúc đó Minh Khang cũng bước đến bóp chặt lấy cánh tay nó. Hắn rít lên từng tiếng:
- Loại người như cô quả thật đáng sợ.
- Vậy sao, anh quả thật hiểu tôi nha.- nó khẽ đưa tay lên vuốt má hắn.
Rosie ko hiểu, mới có như thế này mà hắn đã nói nó đáng sợ vậy nếu nhìn thấy nó giết người, hắn có ngất đi không. Bỗng dưng con bé mong chờ điều đó ghê gớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.