Chương 50: NGƯỜI ĐẸP
CeCe
23/07/2013
- Khoan đã.- Gia Huy chụp vội lấy tay nó kéo lại, ánh nhìn lạnh lẽo, sắc nhọn găm về phía nó- Thông tin về Vĩnh Thạc đều là thông tin mật, sao cô biết cậu ấy đã từng sống trong quân đội. NÓI.- anh ta bỗng hét lớn.
Trước phản ứng có phần hơi thái quá của Gia Huy, bà Hồng và Vĩnh Thạc vội vàng chạy đến can ngăn trong khi nó vẫn rất bình thản. Có vẻ trò la hét này của anh ko làm nó thấy sợ, nó thấy mình đã quen với chuyện này, có vẻ như là trước kia 2 vợ chồng cũng hay to tiếng với nhau lắm.
- Này, anh hét to lên như thế giữa trưa làm gì? Ko để cho bà con lối xóm ngủ trưa à? Mà kể cả ko lo cho người khác thì cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Hét to như thế dễ viêm họng lắm đấy
Nhưng thái độ cợt nhả của nó không khiến cái xiết tay của Gia Huy bớt chặt đi, dù nó thấy cũng khá đau nhưng mặt mũi vẫn cứ nhe nhởn trêu ngươi con người trước mặt.
- Gia Huy, cậu bình tĩnh đi, cậu đang làm đau Hân Hân đấy.- Bên cạnh Vĩnh Thạc vẫn cố can.
- Muốn tớ buông tay cũng được thôi, trừ khi cô ta nói.- anh ra lại quay ra lườm nó.- cô đã vào phòng làm việc của tôi lục lọi đúng ko? Bà Hồng chưa nói với cô đó là nơi ko bao giờ được bén mảng tới sao?
Nói đến đây mới thấy lạ. Cái gì mà tài liệu mật rồi ko được bén mảng. Rốt cuộc là tên chồng nó buôn bán cái gì vậy? OMG! Không phải là buôn lậu chứ. Con bé bắt đầu thấy tò mò về cái gia đình mà nó đang làm thành viên này một cách ghê gớm.
- LƯU- VŨ- HÂN- anh ta bỗng dưng gào lên làm mọi người đi đường lẫn phóng xe trên đường đều phải ngó đầu ra xem sao
- Hả. à, đó là tên tôi à?- nếu trong việc này có người phải tức chết thì chắc chắn đó là Gia Huy, và người nhe nhởn, bình tĩnh nhất chắc 100% là nó. Nói thật cái trò chọc tức này kể ra cũng hay phết, chỉ tội mọi người trên con phố này chú ý nhiều quá nên dù ko muốn nó cũng đành kết thúc cuộc chơi sớm.
- Thôi được rồi, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? – vừa nói nó vừa giằng tay ra khỏi Gia Huy.- Buông tay người ta ra, tôi biết chúng ta là vợ chồng nhưng ko nhất thiết phải tình cảm đến thế.
Bây giờ mặt mũi người có tên Gia Huy đỏ au như muốn nhảy lên cắn cổ nó. Nhưng trong khoảnh khắc anh ta vừa buông tay nó ra thì “ vụt”. Con bé chạy mất, trong không gian vang lên giọng nói lanh lảnh của con bé
- S-U-C-K-E-R ( đồ ngốc).
Băng qua những dãy nhà, những cửa hàng tạp hoá nó chạy một lèo vào nhà không ngoái lại và “ Rầm”, nó khoá trái cánh cửa ra vào rồi ngúng nguẩy nhìn ra ngoài. Lũ người kia vẫn đang tất tả chạy theo nó và trời ơi, cái bản mặt của Gia Huy
“ Chết cười”
Trêu tức anh ta dù nguy hiểm nhưng cũng thật phấn khích
- Hân Hân
Bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên, rất nhẹ nhàng, êm tai nhưng lại làm nó giật mình cái thột rồi quay phắt lại. Căn nhà này ko phải chỉ có riêng mình nó.
- À……… Chị là ……..
Nó ko biết phải nói gì. Trước mặt nó, một cô gái với khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng cùng đôi mắt dài rất long lanh. Đẹp. Phải nói là cô ấy rất đẹp nhưng lí do gì một người đẹp như thế này lại xuất hiện ở đây thì nó chịu.
“ Cạch”
Cánh cửa sau lưng nó bật mở. Trời đất ạ, con bé quên mất một chi tiết quan trọng rằng đây là nhà của ai và đương nhiên dù nó có khoá trái khoá phải thì chủ nhà như Gia Huy vẫn có thể vào được. Bằng chìa khoá.
- Lần này thì cô chết với tôi.
Gia Huy hùng hục phi từ cửa vào đến chỗ nó mặc cho nó còn đang ngó nghiêng tìm vũ khí tự vệ.
- Gia Huy, có chuyện gì vậy?- tiếng cô gái vừa rồi lại một lần nữa nhẹ nhàng vang lên
Sự xuất hiện của cô gái đó là một ngạc nhiên thứ nhất và thái độ của chồng nó giờ đây chính là sự ngạc nhiên thứ hai. Câu nói của cô gái kia vang lên cũng chính là lúc mà khuôn mặt con người kia từ hằm hằm giận dữ như lôi công ngay lập tức dịu lại, hiền lành một cách thật đáng nghi.
- Ngọc Anh, sao em lại ở đây?
Ngạc nhiên lần thứ 3. Nó không và chưa bao giờ nghĩ chàng thiên lôi “ bé nhỏ” Gia Huy kia có thể thốt ra âm điệu dịu dàng, quan tâm đến thế. Con bé hết nhìn cô gái tên Ngọc Anh rồi lại nhìn sang Gia Huy. Ánh mắt thật trìu mến. Rõ ràng ánh mắt này ko dành cho nó. Nó lại nhìn sang Vĩnh Thạc và bà Hồng đang đứng cạnh chồng nó. Họ cũng ngây ra, nhìn nó một cách e ngại. Nó ko hiểu tại sao họ lại nhìn nó như thế nhưng nó biết đây là cơ hội tốt để chuồn khỏi con người kia.
Rón rén, rón rén, rón rén
- Em đến đây thăm Hân Hân, …- giọng cô nàng dịu dàng ngày càng nhỏ lại, nghĩa là nó sắp thoát rồi.- Chẳng nhẽ, chuyện mất trí nhớ … là thật.
Gia Huy khẽ gật đầu thay cho một câu trả lời và nhìn sang bên cạnh. Trống trơn. Bởi lẽ con bé đã bước đến bậc thứ 2 của cầu thang tầng 1
- Lưu Vũ Hân, đứng lại.
Đó, lại thế nữa. Chỉ có khi tiếp xúc với nó, anh ta mới dùng cái giọng lạnh nhạt và có phần đe doạ này.
- Hì, 2 người cứ tự nhiên nói chuyện tiếp đi ha. Tôi… lên lầu có việc.
Nhưng Gia Huy ko để cho nó cơ hội bước tiếp lên bậc thang thứ 3. Anh lao người đến kéo tuột nó lại khiến con bé suýt trượt chân mà ngã cầu thang. Vĩnh Thạc cũng vội vàng chạy đến đỡ nó.
- Gia Huy, cậu nhẹ tay thôi
Nó biết, Vĩnh Thạc và tên chồng nó là bạn bè thân thiết nhưng Vĩnh Thạc tuyệt đối ko phải là vị mĩ nhân kia chính vì vậy lời nói của anh ko thể có trọng lực.
- Nói đi, cô đã lục lọi trong phòng làm việc của tôi đúng ko?- vẫn là kiểu thẩm vấn ấy
- Tôi ko và chưa bước vào phòng làm việc của anh lúc nào.- nhưng nó cũng ko phải vừa.
Căn nhà rộn ràng những thanh âm chói tai. Gia Huy nhìn nó chằm chặp bằng đôi mắt của một vị phán quan với một tên trộm. Điều đó ko làm nó sợ. mặc dù mọi người xung quanh đang lo ngại cho nó nhưng nó cũng tò mò muốn biết nếu nó ko nói thì Gia Huy có thể làm gì được nó.
- Hân Hân, có gì em nói đi, đừng chọc giận cậu ấy nữa.- Vĩnh Thạc lay lay cánh tay con bé
Nó vẫn ngang bướng trân mắt nhìn Gia Huy
- Cô cứng đầu hơn trước rất nhiều rồi đấy.
- Quá khen.
Gia Huy nhìn vào mắt nó và chợt nhận ra điều gì đó khác lạ. Anh vừa chớp mắt. Phải, ánh mắt của con bé khiến anh có gì đó, giống như một kẻ bề tôi cúi đầu. Không phải là ánh nhìn ngang bướng thông thường mà nó có cái gì thách thức thậm chí là đe doạ. Hơi thở của nó đều đăn ko gấp gáp hay lỗi nhịp khiến anh ko thể cứ thế mà đoán được tâm trạng hay suy nghĩ của người trước mặt.
- Cô chủ, đừng chọc giận cậu chủ nữa mà.- lần này là bà Hồng ngăn nó.
Thật sự thì con bé còn muốn đấu với tên kia đến cùng nhưng nó cũng biết nếu chuyện này kéo dài thì người khổ chỉ là bà Hồng mà thôi. Bà đã tất bật cả sáng nay rồi lại vất vả đi tìm và đuổi theo những trò đùa của nó. Nó ko muốn bà nhọc công hơn
- Karva maga.- nó buông 1 câu ngắn ngọn và dõng dạc nhất có thể
- Cái gì?- cả Gia Huy và Vĩnh Thạc đồng thanh và trố mắt ra nhìn nó.
Nó chỉ nhún vai
- Cô biết về nó?- Gia Huy đa nghi hơn nên hỏi dò lại
- Kĩ thuật khống chế đối phương khá hiệu quả và nhanh chóng được sử dụng phổ biến trong quân đội, đặc biệt là lính đánh thuê. Bắt đầu từ Hungari, bao gồm 2 đòn tấn công chủ yếu. Thứ nhất là túi mật số 31, tấn công vào đùi non gây bất lực. Đòn thứ 2 vào mạch nhâm số 15 ở cơ bụng gây co thắt cơ hoành, gây khó thở, khống chế sự phản công của đối phương. – nó tuôn ra một tràng như cái máy trước những tia nhìn nghi ngờ từ mọi người trước mặt.
Không ai nói gì, họ chỉ nhìn và nhìn thôi. Họ nhìn nó. Nó cũng ko hiểu những điều đó nó học ở đâu nhưng chỉ biết kĩ thuật đó đã trở thành một lối mòn trong đầu nó và chỉ cần 1 tiếp xúc nhỏ là có thể bật ra bất cứ lúc nào. Không gian vẫn im lặng. Họ đang phán xét nó.
- Thôi được rồi, dù tôi ko hiểu những thứ đó là gì nhưng cũng đã quá bữa rồi.- Bà Hồng chợt nhớ ra cơm canh đã sắp nguội lạnh dưới bếp- Tiểu thư Ngọc Anh, cô cũng ở lại dùng bữa nhé.
Người đẹp ngoan ngoãn “ Dạ” một tiếng. Nó cũng thấy đói nên chuồn luôn xuống bếp để mặc hai tên kia còn đứng ngây ra nhìn nhau. Khi bóng nó đi khuất, Gia Huy mới lên tiếng
- Vĩnh Thạc, cậu thấy ko? Từ bao giờ mà cô ta lại biết nhiều về kĩ thuật đánh tay ko đến vậy?
Bên cạnh, Vĩnh Thạc cũng nhìn theo nó miên man nghĩ cái gì đó.
- Từ giờ chắc phải để ý nhiều hơn. Chúng ta ko thể chủ quan. Tất cả phải cẩn thận.
Trước phản ứng có phần hơi thái quá của Gia Huy, bà Hồng và Vĩnh Thạc vội vàng chạy đến can ngăn trong khi nó vẫn rất bình thản. Có vẻ trò la hét này của anh ko làm nó thấy sợ, nó thấy mình đã quen với chuyện này, có vẻ như là trước kia 2 vợ chồng cũng hay to tiếng với nhau lắm.
- Này, anh hét to lên như thế giữa trưa làm gì? Ko để cho bà con lối xóm ngủ trưa à? Mà kể cả ko lo cho người khác thì cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Hét to như thế dễ viêm họng lắm đấy
Nhưng thái độ cợt nhả của nó không khiến cái xiết tay của Gia Huy bớt chặt đi, dù nó thấy cũng khá đau nhưng mặt mũi vẫn cứ nhe nhởn trêu ngươi con người trước mặt.
- Gia Huy, cậu bình tĩnh đi, cậu đang làm đau Hân Hân đấy.- Bên cạnh Vĩnh Thạc vẫn cố can.
- Muốn tớ buông tay cũng được thôi, trừ khi cô ta nói.- anh ra lại quay ra lườm nó.- cô đã vào phòng làm việc của tôi lục lọi đúng ko? Bà Hồng chưa nói với cô đó là nơi ko bao giờ được bén mảng tới sao?
Nói đến đây mới thấy lạ. Cái gì mà tài liệu mật rồi ko được bén mảng. Rốt cuộc là tên chồng nó buôn bán cái gì vậy? OMG! Không phải là buôn lậu chứ. Con bé bắt đầu thấy tò mò về cái gia đình mà nó đang làm thành viên này một cách ghê gớm.
- LƯU- VŨ- HÂN- anh ta bỗng dưng gào lên làm mọi người đi đường lẫn phóng xe trên đường đều phải ngó đầu ra xem sao
- Hả. à, đó là tên tôi à?- nếu trong việc này có người phải tức chết thì chắc chắn đó là Gia Huy, và người nhe nhởn, bình tĩnh nhất chắc 100% là nó. Nói thật cái trò chọc tức này kể ra cũng hay phết, chỉ tội mọi người trên con phố này chú ý nhiều quá nên dù ko muốn nó cũng đành kết thúc cuộc chơi sớm.
- Thôi được rồi, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? – vừa nói nó vừa giằng tay ra khỏi Gia Huy.- Buông tay người ta ra, tôi biết chúng ta là vợ chồng nhưng ko nhất thiết phải tình cảm đến thế.
Bây giờ mặt mũi người có tên Gia Huy đỏ au như muốn nhảy lên cắn cổ nó. Nhưng trong khoảnh khắc anh ta vừa buông tay nó ra thì “ vụt”. Con bé chạy mất, trong không gian vang lên giọng nói lanh lảnh của con bé
- S-U-C-K-E-R ( đồ ngốc).
Băng qua những dãy nhà, những cửa hàng tạp hoá nó chạy một lèo vào nhà không ngoái lại và “ Rầm”, nó khoá trái cánh cửa ra vào rồi ngúng nguẩy nhìn ra ngoài. Lũ người kia vẫn đang tất tả chạy theo nó và trời ơi, cái bản mặt của Gia Huy
“ Chết cười”
Trêu tức anh ta dù nguy hiểm nhưng cũng thật phấn khích
- Hân Hân
Bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên, rất nhẹ nhàng, êm tai nhưng lại làm nó giật mình cái thột rồi quay phắt lại. Căn nhà này ko phải chỉ có riêng mình nó.
- À……… Chị là ……..
Nó ko biết phải nói gì. Trước mặt nó, một cô gái với khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng cùng đôi mắt dài rất long lanh. Đẹp. Phải nói là cô ấy rất đẹp nhưng lí do gì một người đẹp như thế này lại xuất hiện ở đây thì nó chịu.
“ Cạch”
Cánh cửa sau lưng nó bật mở. Trời đất ạ, con bé quên mất một chi tiết quan trọng rằng đây là nhà của ai và đương nhiên dù nó có khoá trái khoá phải thì chủ nhà như Gia Huy vẫn có thể vào được. Bằng chìa khoá.
- Lần này thì cô chết với tôi.
Gia Huy hùng hục phi từ cửa vào đến chỗ nó mặc cho nó còn đang ngó nghiêng tìm vũ khí tự vệ.
- Gia Huy, có chuyện gì vậy?- tiếng cô gái vừa rồi lại một lần nữa nhẹ nhàng vang lên
Sự xuất hiện của cô gái đó là một ngạc nhiên thứ nhất và thái độ của chồng nó giờ đây chính là sự ngạc nhiên thứ hai. Câu nói của cô gái kia vang lên cũng chính là lúc mà khuôn mặt con người kia từ hằm hằm giận dữ như lôi công ngay lập tức dịu lại, hiền lành một cách thật đáng nghi.
- Ngọc Anh, sao em lại ở đây?
Ngạc nhiên lần thứ 3. Nó không và chưa bao giờ nghĩ chàng thiên lôi “ bé nhỏ” Gia Huy kia có thể thốt ra âm điệu dịu dàng, quan tâm đến thế. Con bé hết nhìn cô gái tên Ngọc Anh rồi lại nhìn sang Gia Huy. Ánh mắt thật trìu mến. Rõ ràng ánh mắt này ko dành cho nó. Nó lại nhìn sang Vĩnh Thạc và bà Hồng đang đứng cạnh chồng nó. Họ cũng ngây ra, nhìn nó một cách e ngại. Nó ko hiểu tại sao họ lại nhìn nó như thế nhưng nó biết đây là cơ hội tốt để chuồn khỏi con người kia.
Rón rén, rón rén, rón rén
- Em đến đây thăm Hân Hân, …- giọng cô nàng dịu dàng ngày càng nhỏ lại, nghĩa là nó sắp thoát rồi.- Chẳng nhẽ, chuyện mất trí nhớ … là thật.
Gia Huy khẽ gật đầu thay cho một câu trả lời và nhìn sang bên cạnh. Trống trơn. Bởi lẽ con bé đã bước đến bậc thứ 2 của cầu thang tầng 1
- Lưu Vũ Hân, đứng lại.
Đó, lại thế nữa. Chỉ có khi tiếp xúc với nó, anh ta mới dùng cái giọng lạnh nhạt và có phần đe doạ này.
- Hì, 2 người cứ tự nhiên nói chuyện tiếp đi ha. Tôi… lên lầu có việc.
Nhưng Gia Huy ko để cho nó cơ hội bước tiếp lên bậc thang thứ 3. Anh lao người đến kéo tuột nó lại khiến con bé suýt trượt chân mà ngã cầu thang. Vĩnh Thạc cũng vội vàng chạy đến đỡ nó.
- Gia Huy, cậu nhẹ tay thôi
Nó biết, Vĩnh Thạc và tên chồng nó là bạn bè thân thiết nhưng Vĩnh Thạc tuyệt đối ko phải là vị mĩ nhân kia chính vì vậy lời nói của anh ko thể có trọng lực.
- Nói đi, cô đã lục lọi trong phòng làm việc của tôi đúng ko?- vẫn là kiểu thẩm vấn ấy
- Tôi ko và chưa bước vào phòng làm việc của anh lúc nào.- nhưng nó cũng ko phải vừa.
Căn nhà rộn ràng những thanh âm chói tai. Gia Huy nhìn nó chằm chặp bằng đôi mắt của một vị phán quan với một tên trộm. Điều đó ko làm nó sợ. mặc dù mọi người xung quanh đang lo ngại cho nó nhưng nó cũng tò mò muốn biết nếu nó ko nói thì Gia Huy có thể làm gì được nó.
- Hân Hân, có gì em nói đi, đừng chọc giận cậu ấy nữa.- Vĩnh Thạc lay lay cánh tay con bé
Nó vẫn ngang bướng trân mắt nhìn Gia Huy
- Cô cứng đầu hơn trước rất nhiều rồi đấy.
- Quá khen.
Gia Huy nhìn vào mắt nó và chợt nhận ra điều gì đó khác lạ. Anh vừa chớp mắt. Phải, ánh mắt của con bé khiến anh có gì đó, giống như một kẻ bề tôi cúi đầu. Không phải là ánh nhìn ngang bướng thông thường mà nó có cái gì thách thức thậm chí là đe doạ. Hơi thở của nó đều đăn ko gấp gáp hay lỗi nhịp khiến anh ko thể cứ thế mà đoán được tâm trạng hay suy nghĩ của người trước mặt.
- Cô chủ, đừng chọc giận cậu chủ nữa mà.- lần này là bà Hồng ngăn nó.
Thật sự thì con bé còn muốn đấu với tên kia đến cùng nhưng nó cũng biết nếu chuyện này kéo dài thì người khổ chỉ là bà Hồng mà thôi. Bà đã tất bật cả sáng nay rồi lại vất vả đi tìm và đuổi theo những trò đùa của nó. Nó ko muốn bà nhọc công hơn
- Karva maga.- nó buông 1 câu ngắn ngọn và dõng dạc nhất có thể
- Cái gì?- cả Gia Huy và Vĩnh Thạc đồng thanh và trố mắt ra nhìn nó.
Nó chỉ nhún vai
- Cô biết về nó?- Gia Huy đa nghi hơn nên hỏi dò lại
- Kĩ thuật khống chế đối phương khá hiệu quả và nhanh chóng được sử dụng phổ biến trong quân đội, đặc biệt là lính đánh thuê. Bắt đầu từ Hungari, bao gồm 2 đòn tấn công chủ yếu. Thứ nhất là túi mật số 31, tấn công vào đùi non gây bất lực. Đòn thứ 2 vào mạch nhâm số 15 ở cơ bụng gây co thắt cơ hoành, gây khó thở, khống chế sự phản công của đối phương. – nó tuôn ra một tràng như cái máy trước những tia nhìn nghi ngờ từ mọi người trước mặt.
Không ai nói gì, họ chỉ nhìn và nhìn thôi. Họ nhìn nó. Nó cũng ko hiểu những điều đó nó học ở đâu nhưng chỉ biết kĩ thuật đó đã trở thành một lối mòn trong đầu nó và chỉ cần 1 tiếp xúc nhỏ là có thể bật ra bất cứ lúc nào. Không gian vẫn im lặng. Họ đang phán xét nó.
- Thôi được rồi, dù tôi ko hiểu những thứ đó là gì nhưng cũng đã quá bữa rồi.- Bà Hồng chợt nhớ ra cơm canh đã sắp nguội lạnh dưới bếp- Tiểu thư Ngọc Anh, cô cũng ở lại dùng bữa nhé.
Người đẹp ngoan ngoãn “ Dạ” một tiếng. Nó cũng thấy đói nên chuồn luôn xuống bếp để mặc hai tên kia còn đứng ngây ra nhìn nhau. Khi bóng nó đi khuất, Gia Huy mới lên tiếng
- Vĩnh Thạc, cậu thấy ko? Từ bao giờ mà cô ta lại biết nhiều về kĩ thuật đánh tay ko đến vậy?
Bên cạnh, Vĩnh Thạc cũng nhìn theo nó miên man nghĩ cái gì đó.
- Từ giờ chắc phải để ý nhiều hơn. Chúng ta ko thể chủ quan. Tất cả phải cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.