Chương 47: SANG TRANG
CeCe
23/07/2013
Rosie, một khi con động lòng cũng là lúc thần chết đến gặp con
Nó không phải con tôi
- Hân Hân. Hân Hân
Đau đớn và tủi khổ. Tôi sẽ khiến cô khóc hết nước mắt mà quỳ gối xin tha.
Cuối cùng cũng tìm được em rồi
- Cô chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì ko?
Kể cả khi em chĩa súng vào anh
- Xin lỗi gia đình nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian để cô ấy tỉnh lại
Nếu như anh chơi được đoạn nhạc vừa đánh khi em trở về thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới
Đưa con khẩu súng
Em là của anh
Nhẹ, rất nhẹ. Cơ thể nó như được nhấc khỏi mọi vật chất và trôi lơ lửng trong không ai. Âm thanh. Hỗn độn lắm. Hình như có ai đó đang gọi tên …. Hân Hân, Hân Hân là ai. Quá nhiều màu sắc để có thể nhìn thấy, những câu nói vô nghĩa và những mảng kí ức vô thức. ùa về, đan xen vào nhau rồi lại vỡ vụn ra, từng mảnh, từng mảnh nhỏ.
Trên mảnh đất quỷ vương gieo hạt giống tội lỗi ngày nào, giữa giá tuyết những cánh hoa đen đúa cứ rơi, cứ rơi, cứ rơi mãi ………. Cho đến khi ……. Một nụ hồng đỏ thắm vươn cánh trên nền trời u ám.
Nó hấp háy hàng mi rồi chợt mở mắt. Một căn phòng trắng toát và nồng nặc mùi este. Những ống tiêm, dây dẫn chằng chịt
“ Bệnh viện chăng?”
Không phải. Rõ ràng không phải bệnh viện.
“ Đây là nơi quái quỷ nào?”
Nó gắng gượng mãi mới nhấc nổi thân hình nặng trịch của mình lên. Xung quanh không có một ai cả không gian lại yên tĩnh đến vô cùng. Khẽ đặt chân xuống giường nhưng đầu gối lại mềm nhũn ra tưởng như không còn sức lực, muốn đứng lên nhưng lại như có bàn tay vô hình níu lại. Khó khăn, vật vã mãi nó mới vịn được vào thành giường bước vài bước chập chững như đứa trẻ tập đi……
“ Một chiếc gương”
Nó lết lại để nhìn rõ hơn bản thân mình. Nhưng đập vào mắt nó là một cô gái gầy nhẳng với khuôn mặt xanh xao vàng ủng với một dải băng trắng băng qua đầu
“ Cái gì đây? Sao mình ….”
Một cơn đau len lỏi khắp trí óc nó. Đau, đau lắm. Nó ngồi thụp xuống, mọi thứ cứ đảo điên cả lên, cái gì cũng xoay vòng vòng.
“ Cạch”
Nó nghe thấy tiếng mở cửa sau đó là một giọng hét thất thanh vang lên. Của phụ nữ, hình như là người đang đỡ nó dậy
- Cô chủ, người tỉnh rồi sao? Sao lại tự ý xuống giường chứ?
Nó muốn hỏi nhưng lại ko đủ sức, người cứ nhũn ra để mặc người phụ nữ đó xốc lên giường. Giọng bà lại the thé vang lên
- Cậu chủ, cậu chủ, cô chủ tỉnh rồi?
Cơ thể lại một lần nữa được đặt xuống giường nhưng nó ko muốn nằm nữa. Khó khăn lắm nó mới ngồi dậy được, hơn nữa còn bao nhiêu câu hỏi trong đầu nó còn đang ngổn ngang
- Cô ơi, ……
Đúng lúc đó cánh cửa lại một lần nữa bật mở. Một chàng trai tầm thước với gương mặt góc cạnh rắn rỏi cùng làn da nâu quyến rũ, nhưng ở anh, có cái gì đó lạnh, rất lạnh.
- Hân Hân, em tỉnh rồi sao?
Trái ngược với thái độ hối hả của người phụ nữ vừa rồi anh ta rất bình thản trước nó
- Tỉnh sao? Tôi đã ngủ được bao lâu rồi?- nó ngơ ngác nhìn quanh- mà đây là đâu? Ai là Hân Hân và cả mấy người nữa, mấy người là ai vậy?
Người phụ nữ và chàng trai mới vào bỗng ngây người nhìn nhau một lúc. Và vẫn như vậy, người phụ nữ kia hối hả gọi điện cho ai đó trong khi người con trai kia lại rất bình tĩnh coi như ko có gì xảy ra.
- Hân Hân, em ko nhớ chuyện gì sao? Em có biết tôi là ai và em là ai không?
Đôi mắt nó lạc vào khoảng không vô vọng, ánh nhìn chìm trong bóng tối. Con bé lắc đầu một cách vô thức
Sau một hồi náo nhiệt căn phòng lại trở lại với những gì yên tĩnh vốn có. Bà quản gia có vẻ lo lắng đi đi lại lại thi thoảng ngó nghiêng vị bác sĩ đang kiểm tra cho nó bên giường. Chàng thanh niên vừa nãy thì ko, anh vẫn rất bình thản, ngồi khoanh tay một góc phòng bấm bấm cái gì đó trong điện thoại. Những người này và mọi thứ ở đây …… thật sự rât xa lạ. Nó hết nhìn bà quản gia rồi đến người mà bà ấy gọi là cậu chủ, không khá hơn. Nó không cảm nhận được bất cứ mối quan hệ gì với những người này.
“ Á”
Vị bác sĩ đột nhiên rút kim truyền ra khỏi ven tay nó khiến con bé vội nhíu mày và rụt tay lại. Hiện giờ rất hỗn loạn, nó không có cảm giác an toàn, rất bất an. Và bất an hơn hết là trong đầu con bé chẳng có lấy một thứ gì, một kí ức hay hình ảnh gì chỉ văng vẳng đâu đây như một tiếng nổ vang khắp trí óc.
Bỗng nhiên cửa phòng bật mở, lại xuất hiện thêm 2 chàng trai tuấn tú nữa hối hả bước vào. Đúng thật là loạn hết cả lên. Sao lại nhiều người đến thế? Nhiều khuôn mặt xa lạ đến thế.? Họ nói những điều mà nó không sao hiểu được. Mọi giác quan của con bé theo một phản xạ vô thức đều ở tư thế sẵn sàng chiến đấu như đã được lập trình sẵn trong khi chủ nhân còn chưa biết phải nhắm vào ai trước tiên. Đúng lúc ấy cả 3 người thanh niên thôi ko thì thầm to nhỏ nữa mà đều quay ra nhìn nó. Một trong số họ bước đến
- Hân Hân, em ko nhớ bọn anh là ai sao?- anh ta đặt tay lên vai nó dò hỏi
Nhưng con bé nhanh chóng đẩy tay anh ta ra
- Thật sự xin lỗi, tôi ko biết gì hết.
- Gia Huy ……..- anh chàng đó ái ngại quay lại nhìn chàng thanh niên lạnh lùng từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên ghế kia. Nó cũng nhìn anh ta. Anh chàng đó ko nói ko rằng thản nhiên đứng dậy rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Ông bác sĩ thấy vậy cũng vội vàng cất ống nghe vào cặp rồi chạy theo.
Hai người con trai vừa mới bước vào lại nhìn nó một lần nữa rồi mỉm cười
- Em nghỉ đi, Hân Hân. Bọn anh ra ngoài với Gia Huy một chút
Bây giờ thì chỉ còn bà quản gia với nó ở lại trong phòng. Phải làm sao đây? Nó thấy mình y hệt một con mèo bị cắt râu mất hết phương hướng, ko biết phải nói gì, ko biết phải làm gì?
- Cô chủ, cô thật sự ko nhớ gì sao?- bà quản gia bỗng nước mắt lưng tròng vuốt má nó
Nó cũng hoảng hốt lắm chứ. Đột nhiên tỉnh giấc thấy đầu mình bị băng trắng rồi bị một đám người xa lạ vào nhìn chằm chặp, nắm tay nắm chân nói một loạt những điều vô nghĩa thì thử hỏi sao không sợ được. Đó là chưa kể trí nhớ tồi này khiến nó ngay bản thân mình cũng ko biết là ai, những thứ ngôn ngữ cứ loạn lên trong đầu nó, mỗi câu nói ra đều cảm thấy rất là khó khăn. Nhưng đó chỉ là mọi thứ đang diễn ra trong sâu thẳm con người con bé. Còn ngoài mặt, nó biết là mình ko có chút lo lắng gì, chỉ hơi ngơ ngác một chút mà thôi.
- Cháu …. Cháu chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng là, là một vụ nổ, một chiếc ô tô đen, máu, hình như có cả máu nữa cô ạ, nhiều lắm
Con bé thu người lại trên chiếc giường thênh thang và nhọc nhằn vẽ lại từng kí ức chắp vá còn sót lại trong đầu.
- Cô chủ, ko sao rồi. Không sao nữa rồi. Cô bị bắt cóc và bị tai nạn trên đường tháo chạy, mấy tên đó định dùng cô uy hiếp cậu chủ nhưng giờ ko sao rồi, ko sao rồi …
Vừa nói bà ấy vừa ôm nó vào lòng rồi vỗ vỗ vào lưng con bé an ủi
“ Bắt cóc? Uy hiếp”
- À đúng rồi cô ơi, người có tên là Gia Huy, cậu chủ của cô ý. Đó là ai vậy ạ?
Bà buông nó ra, ngưng khóc chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người nó
- Cậu chủ, là chồng cô.
Nó không phải con tôi
- Hân Hân. Hân Hân
Đau đớn và tủi khổ. Tôi sẽ khiến cô khóc hết nước mắt mà quỳ gối xin tha.
Cuối cùng cũng tìm được em rồi
- Cô chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì ko?
Kể cả khi em chĩa súng vào anh
- Xin lỗi gia đình nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian để cô ấy tỉnh lại
Nếu như anh chơi được đoạn nhạc vừa đánh khi em trở về thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới
Đưa con khẩu súng
Em là của anh
Nhẹ, rất nhẹ. Cơ thể nó như được nhấc khỏi mọi vật chất và trôi lơ lửng trong không ai. Âm thanh. Hỗn độn lắm. Hình như có ai đó đang gọi tên …. Hân Hân, Hân Hân là ai. Quá nhiều màu sắc để có thể nhìn thấy, những câu nói vô nghĩa và những mảng kí ức vô thức. ùa về, đan xen vào nhau rồi lại vỡ vụn ra, từng mảnh, từng mảnh nhỏ.
Trên mảnh đất quỷ vương gieo hạt giống tội lỗi ngày nào, giữa giá tuyết những cánh hoa đen đúa cứ rơi, cứ rơi, cứ rơi mãi ………. Cho đến khi ……. Một nụ hồng đỏ thắm vươn cánh trên nền trời u ám.
Nó hấp háy hàng mi rồi chợt mở mắt. Một căn phòng trắng toát và nồng nặc mùi este. Những ống tiêm, dây dẫn chằng chịt
“ Bệnh viện chăng?”
Không phải. Rõ ràng không phải bệnh viện.
“ Đây là nơi quái quỷ nào?”
Nó gắng gượng mãi mới nhấc nổi thân hình nặng trịch của mình lên. Xung quanh không có một ai cả không gian lại yên tĩnh đến vô cùng. Khẽ đặt chân xuống giường nhưng đầu gối lại mềm nhũn ra tưởng như không còn sức lực, muốn đứng lên nhưng lại như có bàn tay vô hình níu lại. Khó khăn, vật vã mãi nó mới vịn được vào thành giường bước vài bước chập chững như đứa trẻ tập đi……
“ Một chiếc gương”
Nó lết lại để nhìn rõ hơn bản thân mình. Nhưng đập vào mắt nó là một cô gái gầy nhẳng với khuôn mặt xanh xao vàng ủng với một dải băng trắng băng qua đầu
“ Cái gì đây? Sao mình ….”
Một cơn đau len lỏi khắp trí óc nó. Đau, đau lắm. Nó ngồi thụp xuống, mọi thứ cứ đảo điên cả lên, cái gì cũng xoay vòng vòng.
“ Cạch”
Nó nghe thấy tiếng mở cửa sau đó là một giọng hét thất thanh vang lên. Của phụ nữ, hình như là người đang đỡ nó dậy
- Cô chủ, người tỉnh rồi sao? Sao lại tự ý xuống giường chứ?
Nó muốn hỏi nhưng lại ko đủ sức, người cứ nhũn ra để mặc người phụ nữ đó xốc lên giường. Giọng bà lại the thé vang lên
- Cậu chủ, cậu chủ, cô chủ tỉnh rồi?
Cơ thể lại một lần nữa được đặt xuống giường nhưng nó ko muốn nằm nữa. Khó khăn lắm nó mới ngồi dậy được, hơn nữa còn bao nhiêu câu hỏi trong đầu nó còn đang ngổn ngang
- Cô ơi, ……
Đúng lúc đó cánh cửa lại một lần nữa bật mở. Một chàng trai tầm thước với gương mặt góc cạnh rắn rỏi cùng làn da nâu quyến rũ, nhưng ở anh, có cái gì đó lạnh, rất lạnh.
- Hân Hân, em tỉnh rồi sao?
Trái ngược với thái độ hối hả của người phụ nữ vừa rồi anh ta rất bình thản trước nó
- Tỉnh sao? Tôi đã ngủ được bao lâu rồi?- nó ngơ ngác nhìn quanh- mà đây là đâu? Ai là Hân Hân và cả mấy người nữa, mấy người là ai vậy?
Người phụ nữ và chàng trai mới vào bỗng ngây người nhìn nhau một lúc. Và vẫn như vậy, người phụ nữ kia hối hả gọi điện cho ai đó trong khi người con trai kia lại rất bình tĩnh coi như ko có gì xảy ra.
- Hân Hân, em ko nhớ chuyện gì sao? Em có biết tôi là ai và em là ai không?
Đôi mắt nó lạc vào khoảng không vô vọng, ánh nhìn chìm trong bóng tối. Con bé lắc đầu một cách vô thức
Sau một hồi náo nhiệt căn phòng lại trở lại với những gì yên tĩnh vốn có. Bà quản gia có vẻ lo lắng đi đi lại lại thi thoảng ngó nghiêng vị bác sĩ đang kiểm tra cho nó bên giường. Chàng thanh niên vừa nãy thì ko, anh vẫn rất bình thản, ngồi khoanh tay một góc phòng bấm bấm cái gì đó trong điện thoại. Những người này và mọi thứ ở đây …… thật sự rât xa lạ. Nó hết nhìn bà quản gia rồi đến người mà bà ấy gọi là cậu chủ, không khá hơn. Nó không cảm nhận được bất cứ mối quan hệ gì với những người này.
“ Á”
Vị bác sĩ đột nhiên rút kim truyền ra khỏi ven tay nó khiến con bé vội nhíu mày và rụt tay lại. Hiện giờ rất hỗn loạn, nó không có cảm giác an toàn, rất bất an. Và bất an hơn hết là trong đầu con bé chẳng có lấy một thứ gì, một kí ức hay hình ảnh gì chỉ văng vẳng đâu đây như một tiếng nổ vang khắp trí óc.
Bỗng nhiên cửa phòng bật mở, lại xuất hiện thêm 2 chàng trai tuấn tú nữa hối hả bước vào. Đúng thật là loạn hết cả lên. Sao lại nhiều người đến thế? Nhiều khuôn mặt xa lạ đến thế.? Họ nói những điều mà nó không sao hiểu được. Mọi giác quan của con bé theo một phản xạ vô thức đều ở tư thế sẵn sàng chiến đấu như đã được lập trình sẵn trong khi chủ nhân còn chưa biết phải nhắm vào ai trước tiên. Đúng lúc ấy cả 3 người thanh niên thôi ko thì thầm to nhỏ nữa mà đều quay ra nhìn nó. Một trong số họ bước đến
- Hân Hân, em ko nhớ bọn anh là ai sao?- anh ta đặt tay lên vai nó dò hỏi
Nhưng con bé nhanh chóng đẩy tay anh ta ra
- Thật sự xin lỗi, tôi ko biết gì hết.
- Gia Huy ……..- anh chàng đó ái ngại quay lại nhìn chàng thanh niên lạnh lùng từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên ghế kia. Nó cũng nhìn anh ta. Anh chàng đó ko nói ko rằng thản nhiên đứng dậy rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Ông bác sĩ thấy vậy cũng vội vàng cất ống nghe vào cặp rồi chạy theo.
Hai người con trai vừa mới bước vào lại nhìn nó một lần nữa rồi mỉm cười
- Em nghỉ đi, Hân Hân. Bọn anh ra ngoài với Gia Huy một chút
Bây giờ thì chỉ còn bà quản gia với nó ở lại trong phòng. Phải làm sao đây? Nó thấy mình y hệt một con mèo bị cắt râu mất hết phương hướng, ko biết phải nói gì, ko biết phải làm gì?
- Cô chủ, cô thật sự ko nhớ gì sao?- bà quản gia bỗng nước mắt lưng tròng vuốt má nó
Nó cũng hoảng hốt lắm chứ. Đột nhiên tỉnh giấc thấy đầu mình bị băng trắng rồi bị một đám người xa lạ vào nhìn chằm chặp, nắm tay nắm chân nói một loạt những điều vô nghĩa thì thử hỏi sao không sợ được. Đó là chưa kể trí nhớ tồi này khiến nó ngay bản thân mình cũng ko biết là ai, những thứ ngôn ngữ cứ loạn lên trong đầu nó, mỗi câu nói ra đều cảm thấy rất là khó khăn. Nhưng đó chỉ là mọi thứ đang diễn ra trong sâu thẳm con người con bé. Còn ngoài mặt, nó biết là mình ko có chút lo lắng gì, chỉ hơi ngơ ngác một chút mà thôi.
- Cháu …. Cháu chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng là, là một vụ nổ, một chiếc ô tô đen, máu, hình như có cả máu nữa cô ạ, nhiều lắm
Con bé thu người lại trên chiếc giường thênh thang và nhọc nhằn vẽ lại từng kí ức chắp vá còn sót lại trong đầu.
- Cô chủ, ko sao rồi. Không sao nữa rồi. Cô bị bắt cóc và bị tai nạn trên đường tháo chạy, mấy tên đó định dùng cô uy hiếp cậu chủ nhưng giờ ko sao rồi, ko sao rồi …
Vừa nói bà ấy vừa ôm nó vào lòng rồi vỗ vỗ vào lưng con bé an ủi
“ Bắt cóc? Uy hiếp”
- À đúng rồi cô ơi, người có tên là Gia Huy, cậu chủ của cô ý. Đó là ai vậy ạ?
Bà buông nó ra, ngưng khóc chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người nó
- Cậu chủ, là chồng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.