Chương 55: Thời gian
CeCe
23/07/2013
Lại một mùa hạ nữa lại đến …..
1 năm đã trôi qua
Tính từ cái ngày nó tỉnh dậy và ý thức được mọi thứ
“ Chính xác là 1 năm 2 ngày”
Nó đưa tay lướt trên quyển lịch bàn chằng chịt những dấu bút đỏ con bé đánh dấu hằng ngày. Nó lại liếc nhìn ra ngoài. Nơi mà 3 con người trông có vẻ rất phong độ vừa kéo nhau đi, đương nhiên, bên cạnh vẫn là 1 cô nàng xinh gái. Những nhân vật mà ai cũng biết là ai. Kể từ vụ tai nạn ở bệnh viện, chỉ khoảng 1,2 tháng sau, khi nó xuất viện thì Thiên Minh và Vĩnh Thạc cũng chuyển luôn về căn biệt thự này. Và đương nhiên ko thể ko nói đến Ngọc Anh, người tình của người nó gọi là chồng. Nó biết bọn họ có chuyện gì đó dấu giếm nhưng lại hoàn toàn không có chút hứng thú. Ờ thì sao cũng được, dù sao thì chẳng quan tâm, nó biết mình là người thừa với họ và nó cũng chẳng chút mảy may thấy chạnh lòng. Căn bản bọn họ cũng là người thừa với nó. Gia Huy không còn lạnh nhạt với nó nhưng vẫn rất khách sáo. Cũng được. Vĩnh Thạc rất tốt với nó. Chả sao. Thiên Minh thì luôn cợt nhả. Được thôi. Ngọc Anh rất quan tâm nó. Chẳng có vấn đề gì cả. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Nó ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa trong phòng và lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Xa lạ. Hoàn toàn xa lạ. Những con người lần lượt đi qua không nhìn nhau đến một lần. Nó lại quay lại và nhìn bóng mình trong gương. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nét nhìn đó nhưng nó không biết người trong gương là ai? Không biết cô ta tên là gì? 1 năm, 1 khoảng thời gian tuy không ngắn nhưng đủ dài cho cái tên Lưu Vũ Hân. Nhưng nó vẫn không sao quen được. Nó có thật sự đứng đúng vị trí của mình. Đôi khi nó muốn bỏ đi thật xa. Nó cần điều gì đó mới mẻ, điều gì đó khác biệt thậm chí là nguy hiểm. Như một cuộc thám hiểm chẳng hạn. Thám hiểm chính bản thân mình.
Trút một hơi thở dài. Giấc mơ ấy đêm qua lại chợt đến. Cái giấc mơ mà nó luôn kết thúc trong thảng thốt và giật mình thon thót. Cái giấc mơ ko phải khi nào cũng thường trực. Đúng hơn, nó giống một bóng ma, luôn rình rập, luôn ẩn náu trong những ngóc ngách suy tư của bản thân nó. Giấc mơ về một người thanh niên mà nó không biết là ai. Người đó luôn đứng quay lưng lại với nó, ở một khoảng cách rất xa và luôn mờ ảo. Dù không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng nó cảm nhận được anh ta đang cười với nó, một nụ cười ấm áp. Thế nhưng khi nó chạy lại và chạm vào người thanh niên đó. Máu, nó thấy bàn tay mình vấy máu. Rất nhiều. Và mỗi lần như thế nó lại hốt hoảng giật mình tỉnh giấc trong đêm. Nó muốn khóc nhưng hai hốc mắt cứ khô cong lại, khoảng không đen đúa xung quanh phòng đặc quánh lại chảy dài khắp chốn. Đâu đó quanh chiếc giường là mùi máu tanh nồng phảng phất cả hơi thuốc súng. Cứ thế, nó bắt đầu sợ những giấc ngủ……..
1 tiếng…….
2 tiếng …….
Nó không biết mình đã ngồi bó gối như thế này bao lâu, chỉ biết rằng nền trời ngoài kia đã đổi sang cái màu vàng ruộm của nắng trưa và không gian bỗng vang lên tiếng lạch cạnh mở cửa. Những con người quan trọng đã về. Nó vẫn luôn gọi bọn họ như thế. Ai bảo bọn họ cứ tỏ vẻ bí hiểm với nó làm gì. Chẳng qua là bà cô đây không quan tâm chứ nếu thật sự nó muốn thì chẳng có bí mật gì có thể giấu được nó. Dù chưa thử nhưng con bé vẫn chắc chắn thế. Nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Bọn họ có về hay chăng nữa thì cũng ko liên quan gì tới nhau.Phản ứng chỉ là một chuỗi hành động thừa
- Tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi.
Tiếng bà Hồng làm nó vội vàng bừng tỉnh và vội đứng dậy nhưng do ngồi trong tư thế co gối quá lâu nên lúc đứng dậy có hơi tê và lảo đảo đôi chút rồi cuối cùng cũng đứng dậy được để chạy xuống nhà.
- Chào mọi người.- nó cười, nó vẫn hay nở nụ cười chiếu lệ ấy mỗi khi nói chuyện với ai đó trong nhà. Chẳng để làm gì ngoài việc để những con người ở đây tin rằng nó vẫn ổn
- Cô làm gì mà cứ ru rú trong phòng suốt thế?- Gia Huy tuy là khách sáo nhưng vẫn cái thói hằn học với nó
- Thì … đợi bạch mã hoàng tử chứ sao.- Mọi người xung quanh lại phì cười, nó vẫn hay câng câng với Gia Huy như thế.
- Cô đừng cười nữa, trông cái bản mặt ngu lắm.- Nếu nói Gia Huy là chuyên gia tạt nước lạnh và ném đá hội nghị thì cũng ko ngoa. Từ trước đến giờ vẫn vậy, anh ta luôn là vật cản niềm vui của con bé.
Nhưng mà thôi, đã bao giờ anh ta đối tốt với nó đâu. Đó cũng là chuyện thường ngày ở huyện thôi mà. Nó không để ý, chẳng ai để ý, mọi người lại chăm chú gắp thức ăn và nói những chuyện nó ko liên quan. Nhưng bỗng nhiên, một ý nghĩ loé lên trong đầu con bé
- Khoan đã, cho tôi hỏi. Khi tôi bị tai nạn, có ai đi cùng không, một người thuộc giới tính nam chẳng hạn
Mắt nó hau háu đợi câu trả lời. Ai đấy đưa mắt nhìn nhau, họ dừng gắp thức ăn và nói chuyện
- Sao vậy, trả lời đi chứ.- Con bé bắt đầu sốt ruột.
- À thì … khi đó, có bác Tùng quản gia đi cùng em. Nhưng bọn anh ko tìm được xác ông ấy.- Vĩnh Thạc cố gắng nói nhỏ hết mức vế sau.
Nó lại chìm vào suy nghĩ. Phương án người thanh niên trong giấc mơ là người đã đi cùng nó trong chuyến xe tử thần ngày hôm đó coi như loại. Vậy là ai mới được cơ chứ?
Khuôn mặt con bé dài ra trông thấy, nó không còn nhanh nhạy trong việc gắp thức ăn hay trêu Gia Huy như hàng ngày. Bỗng dưng có cái gì đó thật bức bối trong lòng, hình ảnh chàng thanh niên và đôi tay nhuốm máu của nó trong giấc mơ cứ bủa vây tâm trí
“ Mau tỉnh lại đi con người này.”- nó tự véo vào má mình một cái
- Hân Hân.- Bỗng nhiên Gia Huy gọi nó.
Con bé nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường câng câng lên với người đối diện.
- gì
Nhưng quả thật thấy lạ, rõ ràng Gia Huy muốn nói chuyện với nó nhưng sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, Ngọc Anh thì cứ len lén liếc nó
“ Cái gì vậy trời.”
- Tôi ….
- Gia Huy- Đột nhiên Vĩnh Thạc hét lớn và đập bàn đứng dậy. Nó ko ăn nữa mà buông đũa cố định hình lại những chuyện đang xảy ra.
- Cũng đâu thể giấu được mãi, sớm muộn cũng phải nói thôi.- Gia Huy gạt tay Vĩnh Thạc xuống
- Không thể đợi đến lúc khác được sao, đang trong bữa ăn mà- lần đầu tiên nó thấy Vĩnh Thạc, con người luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng ấy to tiếng với 1 ai, nhất là Gia Huy. Nhưng tên kia cũng ko phải loại hiền lành gì
- Vậy thì khi nào? Mình ko có thời gian. Hơn nữa nói sớm hay muộn cũng có khác gì nhau đâu.
Câu nói vừa dứt Vĩnh Thạc đã lao lên nắm lấy cổ áo Gia Huy, Ngọc Anh thấy vậy cũng vội nhao lên can chỉ riêng Thiên Minh và nó là vẫn bình thường. Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn nó nghĩ thì phải
- Hai người thôi đi. – nó bực bội lên tiếng- Thật là … ăn bữa cơm cũng ko xong.- Nó đập đũa xuống mặt bàn cái “ Cạch” thật mạnh làm Thiên Minh cũng không thể tiếp tục ăn được nữa.- Vĩnh Thạc, anh bỏ Gia Huy ra. Gia Huy, có gì thì nói đi.
1 giây
2 giây
Tình hình lắng xuống. Vĩnh Thạc buông tay và lập tức hùng hổ bước ra ngoài bỏ dở bữa ăn. Ngọc Anh thấy vậy lập tức chạy theo như đang cố giải thích hay nói điều gì đó.
- Rồi, đi hết rồi đấy. Có gì anh nói đi tôi sắp ăn xong rồi đấy.- nó gắp một miếng cá rán bỏ vào bát của mình chuẩn bị đưa lên miệng…
- Chúng ta ly dị thôi, tôi và Ngọc Anh sẽ kết hôn. Xin lỗi
Câu nói của Gia Huy vừa dứt khoát vừa lạnh lùng vang lên rõ mồn một. Nó khựng lại, miếng cá như trực rơi ra khỏi đũa. Gia Huy và Thiên Minh cũng khựng lại nhìn nhau rồi tập trung ánh nhìn vào nó như chờ đợi một điều gì đó, một trận lôi đình của một người con gái vừa bị tổn thương chẳng hạn. Nhưng không, tất cả những gì bọn họ nhận được là hình ảnh nó từ từ đưa miếng cá vào miệng và ăn ngon lành. Sau đó là một miếng cơm, một miếng rau, một miếng đậu phụ… cho đến khi bát cơm hết sạch, con bé đã ngang bụng và đứng lên uống nước.
- Khi nào?- vừa rót nước nó vừa hỏi
- À- Gia Huy như bừng tỉnh- Tháng sau.
- Chúc mừng.- nó quay lại và nở một nụ cười thật tươi với anh. Không hiểu sao Gia Huy không hề thích nụ cười ấy.
1 năm đã trôi qua
Tính từ cái ngày nó tỉnh dậy và ý thức được mọi thứ
“ Chính xác là 1 năm 2 ngày”
Nó đưa tay lướt trên quyển lịch bàn chằng chịt những dấu bút đỏ con bé đánh dấu hằng ngày. Nó lại liếc nhìn ra ngoài. Nơi mà 3 con người trông có vẻ rất phong độ vừa kéo nhau đi, đương nhiên, bên cạnh vẫn là 1 cô nàng xinh gái. Những nhân vật mà ai cũng biết là ai. Kể từ vụ tai nạn ở bệnh viện, chỉ khoảng 1,2 tháng sau, khi nó xuất viện thì Thiên Minh và Vĩnh Thạc cũng chuyển luôn về căn biệt thự này. Và đương nhiên ko thể ko nói đến Ngọc Anh, người tình của người nó gọi là chồng. Nó biết bọn họ có chuyện gì đó dấu giếm nhưng lại hoàn toàn không có chút hứng thú. Ờ thì sao cũng được, dù sao thì chẳng quan tâm, nó biết mình là người thừa với họ và nó cũng chẳng chút mảy may thấy chạnh lòng. Căn bản bọn họ cũng là người thừa với nó. Gia Huy không còn lạnh nhạt với nó nhưng vẫn rất khách sáo. Cũng được. Vĩnh Thạc rất tốt với nó. Chả sao. Thiên Minh thì luôn cợt nhả. Được thôi. Ngọc Anh rất quan tâm nó. Chẳng có vấn đề gì cả. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Nó ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa trong phòng và lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Xa lạ. Hoàn toàn xa lạ. Những con người lần lượt đi qua không nhìn nhau đến một lần. Nó lại quay lại và nhìn bóng mình trong gương. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nét nhìn đó nhưng nó không biết người trong gương là ai? Không biết cô ta tên là gì? 1 năm, 1 khoảng thời gian tuy không ngắn nhưng đủ dài cho cái tên Lưu Vũ Hân. Nhưng nó vẫn không sao quen được. Nó có thật sự đứng đúng vị trí của mình. Đôi khi nó muốn bỏ đi thật xa. Nó cần điều gì đó mới mẻ, điều gì đó khác biệt thậm chí là nguy hiểm. Như một cuộc thám hiểm chẳng hạn. Thám hiểm chính bản thân mình.
Trút một hơi thở dài. Giấc mơ ấy đêm qua lại chợt đến. Cái giấc mơ mà nó luôn kết thúc trong thảng thốt và giật mình thon thót. Cái giấc mơ ko phải khi nào cũng thường trực. Đúng hơn, nó giống một bóng ma, luôn rình rập, luôn ẩn náu trong những ngóc ngách suy tư của bản thân nó. Giấc mơ về một người thanh niên mà nó không biết là ai. Người đó luôn đứng quay lưng lại với nó, ở một khoảng cách rất xa và luôn mờ ảo. Dù không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng nó cảm nhận được anh ta đang cười với nó, một nụ cười ấm áp. Thế nhưng khi nó chạy lại và chạm vào người thanh niên đó. Máu, nó thấy bàn tay mình vấy máu. Rất nhiều. Và mỗi lần như thế nó lại hốt hoảng giật mình tỉnh giấc trong đêm. Nó muốn khóc nhưng hai hốc mắt cứ khô cong lại, khoảng không đen đúa xung quanh phòng đặc quánh lại chảy dài khắp chốn. Đâu đó quanh chiếc giường là mùi máu tanh nồng phảng phất cả hơi thuốc súng. Cứ thế, nó bắt đầu sợ những giấc ngủ……..
1 tiếng…….
2 tiếng …….
Nó không biết mình đã ngồi bó gối như thế này bao lâu, chỉ biết rằng nền trời ngoài kia đã đổi sang cái màu vàng ruộm của nắng trưa và không gian bỗng vang lên tiếng lạch cạnh mở cửa. Những con người quan trọng đã về. Nó vẫn luôn gọi bọn họ như thế. Ai bảo bọn họ cứ tỏ vẻ bí hiểm với nó làm gì. Chẳng qua là bà cô đây không quan tâm chứ nếu thật sự nó muốn thì chẳng có bí mật gì có thể giấu được nó. Dù chưa thử nhưng con bé vẫn chắc chắn thế. Nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Bọn họ có về hay chăng nữa thì cũng ko liên quan gì tới nhau.Phản ứng chỉ là một chuỗi hành động thừa
- Tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi.
Tiếng bà Hồng làm nó vội vàng bừng tỉnh và vội đứng dậy nhưng do ngồi trong tư thế co gối quá lâu nên lúc đứng dậy có hơi tê và lảo đảo đôi chút rồi cuối cùng cũng đứng dậy được để chạy xuống nhà.
- Chào mọi người.- nó cười, nó vẫn hay nở nụ cười chiếu lệ ấy mỗi khi nói chuyện với ai đó trong nhà. Chẳng để làm gì ngoài việc để những con người ở đây tin rằng nó vẫn ổn
- Cô làm gì mà cứ ru rú trong phòng suốt thế?- Gia Huy tuy là khách sáo nhưng vẫn cái thói hằn học với nó
- Thì … đợi bạch mã hoàng tử chứ sao.- Mọi người xung quanh lại phì cười, nó vẫn hay câng câng với Gia Huy như thế.
- Cô đừng cười nữa, trông cái bản mặt ngu lắm.- Nếu nói Gia Huy là chuyên gia tạt nước lạnh và ném đá hội nghị thì cũng ko ngoa. Từ trước đến giờ vẫn vậy, anh ta luôn là vật cản niềm vui của con bé.
Nhưng mà thôi, đã bao giờ anh ta đối tốt với nó đâu. Đó cũng là chuyện thường ngày ở huyện thôi mà. Nó không để ý, chẳng ai để ý, mọi người lại chăm chú gắp thức ăn và nói những chuyện nó ko liên quan. Nhưng bỗng nhiên, một ý nghĩ loé lên trong đầu con bé
- Khoan đã, cho tôi hỏi. Khi tôi bị tai nạn, có ai đi cùng không, một người thuộc giới tính nam chẳng hạn
Mắt nó hau háu đợi câu trả lời. Ai đấy đưa mắt nhìn nhau, họ dừng gắp thức ăn và nói chuyện
- Sao vậy, trả lời đi chứ.- Con bé bắt đầu sốt ruột.
- À thì … khi đó, có bác Tùng quản gia đi cùng em. Nhưng bọn anh ko tìm được xác ông ấy.- Vĩnh Thạc cố gắng nói nhỏ hết mức vế sau.
Nó lại chìm vào suy nghĩ. Phương án người thanh niên trong giấc mơ là người đã đi cùng nó trong chuyến xe tử thần ngày hôm đó coi như loại. Vậy là ai mới được cơ chứ?
Khuôn mặt con bé dài ra trông thấy, nó không còn nhanh nhạy trong việc gắp thức ăn hay trêu Gia Huy như hàng ngày. Bỗng dưng có cái gì đó thật bức bối trong lòng, hình ảnh chàng thanh niên và đôi tay nhuốm máu của nó trong giấc mơ cứ bủa vây tâm trí
“ Mau tỉnh lại đi con người này.”- nó tự véo vào má mình một cái
- Hân Hân.- Bỗng nhiên Gia Huy gọi nó.
Con bé nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường câng câng lên với người đối diện.
- gì
Nhưng quả thật thấy lạ, rõ ràng Gia Huy muốn nói chuyện với nó nhưng sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, Ngọc Anh thì cứ len lén liếc nó
“ Cái gì vậy trời.”
- Tôi ….
- Gia Huy- Đột nhiên Vĩnh Thạc hét lớn và đập bàn đứng dậy. Nó ko ăn nữa mà buông đũa cố định hình lại những chuyện đang xảy ra.
- Cũng đâu thể giấu được mãi, sớm muộn cũng phải nói thôi.- Gia Huy gạt tay Vĩnh Thạc xuống
- Không thể đợi đến lúc khác được sao, đang trong bữa ăn mà- lần đầu tiên nó thấy Vĩnh Thạc, con người luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng ấy to tiếng với 1 ai, nhất là Gia Huy. Nhưng tên kia cũng ko phải loại hiền lành gì
- Vậy thì khi nào? Mình ko có thời gian. Hơn nữa nói sớm hay muộn cũng có khác gì nhau đâu.
Câu nói vừa dứt Vĩnh Thạc đã lao lên nắm lấy cổ áo Gia Huy, Ngọc Anh thấy vậy cũng vội nhao lên can chỉ riêng Thiên Minh và nó là vẫn bình thường. Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn nó nghĩ thì phải
- Hai người thôi đi. – nó bực bội lên tiếng- Thật là … ăn bữa cơm cũng ko xong.- Nó đập đũa xuống mặt bàn cái “ Cạch” thật mạnh làm Thiên Minh cũng không thể tiếp tục ăn được nữa.- Vĩnh Thạc, anh bỏ Gia Huy ra. Gia Huy, có gì thì nói đi.
1 giây
2 giây
Tình hình lắng xuống. Vĩnh Thạc buông tay và lập tức hùng hổ bước ra ngoài bỏ dở bữa ăn. Ngọc Anh thấy vậy lập tức chạy theo như đang cố giải thích hay nói điều gì đó.
- Rồi, đi hết rồi đấy. Có gì anh nói đi tôi sắp ăn xong rồi đấy.- nó gắp một miếng cá rán bỏ vào bát của mình chuẩn bị đưa lên miệng…
- Chúng ta ly dị thôi, tôi và Ngọc Anh sẽ kết hôn. Xin lỗi
Câu nói của Gia Huy vừa dứt khoát vừa lạnh lùng vang lên rõ mồn một. Nó khựng lại, miếng cá như trực rơi ra khỏi đũa. Gia Huy và Thiên Minh cũng khựng lại nhìn nhau rồi tập trung ánh nhìn vào nó như chờ đợi một điều gì đó, một trận lôi đình của một người con gái vừa bị tổn thương chẳng hạn. Nhưng không, tất cả những gì bọn họ nhận được là hình ảnh nó từ từ đưa miếng cá vào miệng và ăn ngon lành. Sau đó là một miếng cơm, một miếng rau, một miếng đậu phụ… cho đến khi bát cơm hết sạch, con bé đã ngang bụng và đứng lên uống nước.
- Khi nào?- vừa rót nước nó vừa hỏi
- À- Gia Huy như bừng tỉnh- Tháng sau.
- Chúc mừng.- nó quay lại và nở một nụ cười thật tươi với anh. Không hiểu sao Gia Huy không hề thích nụ cười ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.