Chương 25: Vạch trần 2
CeCe
23/07/2013
Không khí trong phòng trở nên vắng lặng hơn, JJ đã đi,bây giờ chỉ còn 2 người với nhau. Minh Khang thì vẫn bần thần ngồi đó trong khi nó thì loay hoay không biết kiếm viêc gì làm giết thời gian. Ây za, có vẻ căng thẳng nha. Đột nhiên quanh đây Yên ắng đến nỗi có thể nghe được từng nhịp thở của đối phương. Mặc dù không phải người thích ồn ào nhưng với không khí như đưa đám như thế này thì Rosie cũng chẳng ham hố gì. Thôi thì hoàn thành nhiệm vụ rồi, coi như không quen biết đi ha, việc ai người ấy làm. Nghĩ đến đây, nó lập tức xoay người đi vào trong, ý định mày mò máy tính xem có gì chơi được không. Nhưng ngay lúc đó, tượng đá Minh Khang bỗng lên tiếng:
- Lúc nãy, em nói Phạm Nhã Chi về rồi,… vậy là em công nhận mình không phải Phạm Nhã Chi? – hắn thôi không nhìn chăm chăm xuống sàn mà nhìn thẳng vào nó
Thở dài một hơi, có lẽ bài chuồn lần này không chuẩn lắm thì phải:
- Tôi chưa bao giờ nói mình là Phạm Nhã Chi
- Vậy là, tất cả chỉ là một vở kịch, mọi chuyện trong thời gian qua, chuyện kết hôn, chuyện tôi với em………
- Ô no, no Mọi chuyện trong thời gian qua, tôi nghĩ vẫn thế. Chuyện kết hôn, là thật, chẳng qua cô dâu thật sự bây giờ mới về mà thôi, chuyện của anh, chuyện của Khánh Linh, rồi ba anh… tất cả cứ diễn ra bình thường, tôi với Nhã Chi, đơn giản chỉ là đổi vai thôi. Còn chuyện tôi với anh, … ưm, tôi không nghĩ là nó tồn tại. Vì vậy chúng ta cứ tiếp tục sống như chưa từng chạm mặt đi.- Nó vội ngắt lời hắn rồi buông ra một loạt, tay chân cũng khua loạn lên.
Minh Khang lại ngồi thừ ra khiến nó không biết phải làm gì, đi đâu. Cứ ngồi như vậy chắc cứng người quá.
- Đó là………. Thật chứ.- bỗng nhiên hắn lại hỏi một câu hỏi không rõ chủ vị làm nó chẳng hiểu gì cả.
- Ý anh là cái gì thật?
- Khuôn mặt em.
Rosie à lên một tiếng rồi nhún vai thay cho cái gật đầu.
- người với người giống nhau cũng là lẽ thường mà
Nó biết là Minh Khang còn nhiều điều chưa hiểu, muốn hiểu và sẽ không bao giờ hiểu. Khuôn mặt này, nó vốn từng rất căm ghét. Bởi vì ngoài nó, chí ít còn 2 người nữa sở hữu những nét ngài, khoé môi này. Nhưng tại sao cùng một khuôn mặt mà lại có nhiều số phận đến thế. Nếu thế gian này tồn tại cái gọi là ngôi nhà của chúa, nó nhất định sẽ đến tìm ngài để hỏi cho rõ. Đáng tiếc, những điều nó mong muốn thường không bao giờ xảy ra, và nó, theo thời gian cũng đã vốn quen với sự bất công đó. Nghĩ đến đây, bất giác nó nở một nụ cười chế giễu.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh đi nghỉ đi. Tôi xin phép đứng lên trước
- Khoan đã- Minh Khang vội vàng kéo dật nó lại nhưng lại không may cầm đúng bên phía bị thương của con bé khiến nó khẽ “a” lên một tiếng. hắn lại vội vàng rụt tay lại.
Bực bội, nó khoanh tay hất hàm hỏi hắn:
- Sao còn chuyện gì nữa?
Minh Khang cũng không ngồi nữa, đứng dậy ngang với nó
- tên em, tôi muốn biết tên em là gì?
Rosie nhìn Minh Khang một lúc, lừng trừng rồi đặt tay lên vai hắn:
- Thế này, Trịnh thiếu gia ạ. Điều gì có thể nói, tôi sẵn sàng đáp ứng anh. Nhưng có một số điều anh không cần biết và cũng không nên biết, bởi vì nó không có bất cứ ích lợi gì cho anh cả. Và tên tôi là một trong những phạm trù ấy. thế nhé, thiếu gia.
Không hề hài lòng với câu trả lời này, Minh Khang không có ý định buông tha nó. Dù thế nào, hắn cũng quyết phải hỏi nó cho bằng được
- Nhưng tôi……..
Câu nói còn chưa được thốt hết ra thì ngay lập tức bị chặn lại bởi tiếng chuông cửa. Hai con người kia lập tức quên đi chuyện xưng tên hỏi tuổi, e dè nhìn nhau.
“ Ai đây, nếu là JJ thì không bao giờ có chuyện bấm chuông, anh ấy có chìa khoá rồi mà. Chẳng lẽ là lũ người kia đến thăm dò”
Nó ra hiệu cho Minh Khang trật tự ngồi xuống rồi nhẹ nhàng di chuyển ra phía cửa. Khẩu súng trong tay con bé đã lên nòng. Nép sâu người vào cánh cửa, nó he he mắt nhìn ra qua khe hổng.
“ Giời ạ. Làm hết hồn.”
Thì ra người bấm chuông là ông Marc.
Nó nhanh chóng mở cửa
- Đùa, có nhất thiết phải…………
Khuôn mặt nó bỗng đanh lại, lạnh hơn cả khi con bé cầm súng. Mọi mạch máu trong người như căng ra. Nó cảm nhận được đồng tử đang co bóp để nhìn rõ cảnh vật, con người trước mặt. Bây giờ, ngoài ông Marc ra còn có 5,6 người nữa đi theo. Những con người ngàn lần nó không muốn gặp.
- Trời ơi, cô là người giả danh tôi trong thời gian qua đó hả.- giọng nói lanh lảnh, cao vút của người con gái đối diện, cô ta, với khuôn mặt không khác gì nó.
- Là em, … đúng là em rồi.- bên cạnh, cũng với khuôn mặt ấy nhưng nhợt nhạt hơn của một cô nàng ốm yếu ngồi trên xe lăn, đằng sau là một chàng trai tuấn tú với khuôn mặt sửng sốt chưa từng thấy.
- Nhã Anh, con……, con còn sống.- một phu nhân lao lên nắm lấy tay nó, mắt rưng rưng hai dòng lệ. Theo sau là một người đàn ông trung tuổi cũng đang nghẹn ngào.
Nhưng tất cả những biểu hiện ấy khiến nó thấy thật khó chịu, thật bức bách. Vẫn với khuôn mặt lặng như nước hồ thu, nó rút tay ra khỏi cái nắm tay đầy yêu thương của người đáng nhẽ là mẹ nó kia, quay sang ông Marc với cái giọng lạnh nhất có thể:
- Là sao?
Ông Marc chưa kịp giải thích gì thêm thì Minh Khang trong nhà đã chạy ra
- Có chuyện gì vậy?
Nhã Chi lập tức cứng người, nhịp thở trở nên vội vàng gấp gáp hơn. Minh Khang, người cô hằng mong nhớ bao ngày tháng qua, người khiến cô phải trốn chạy đang ở đây, trước mặt.
- Minh Khang, anh bị làm sao vậy? – Có lẽ Nhã Chi đã định quay mặt đi trốn tránh sự thật đau lòng này nhưng những vết thương còn dán urgo trên tay và mặt Minh Khang khiến cô nàng vội vã lao đến hỏi han bỏ mặc khung cảnh hay ho còn diễn ra trước cửa.
- Tránh ra.- Trái với thái độ vồn vã ấy, Minh Khang chán ghét ra mặt con người này. Hắn né tránh từng cái động chạm của cô ta và chăm chú nhìn ra phía trước. Nơi mà hắn vừa nhìn thấy sự xuất hiện của 3 Phạm Nhã Chi. Trong đó hắn biết một người là Nhã Phương, một người là Nhã Chi thật sự và một người không biết gì. Nhưng đấy mới là con người mà hắn quan tâm hơn bao giờ hết.
“ Tại sao lại giống nhau như vậy, chẳng nhẽ là chị em. Nhưng sao từ trước đến giờ không nghe thấy cũng không biết đến sự tồn tại của người thứ 3 này.?”
Đó không chỉ là câu hỏi thầm của Minh Khang mà còn là thắc mắc của Trần Vũ đang đứng đằng sau xe lăn của Nhã Phương.
“ Đã từng nghe thấy Phương nói cô ấy có một đứa em gái sinh ba ngoài Nhã Chi nhưng mà đã mất cách đây 13 năm, sao giờ lại ở đây và tại sao trở về rồi lại giả dạng Nhã Chi. Hơn nữa nhìn thái độ của cô ta không giống người gặp lại bố mẹ sau ngần đấy năm thất lạc”
- Nhã Anh, con…….- Lần này là tiếng gọi đầy xúc động của ông luật sư Phạm Tuấn Long, người đáng nhẽ nó gọi là ba
Nhưng mặc kệ những con người ấy đến đây, làm gì và tại sao, Rosie lạnh lùng quay lưng bỏ vào trong.
- tại sao ông đưa họ đến đây? – nó quay ngoắt người lại chất vấn Marc đang bước theo nó ở đăng sau
- Dù sao họ cũng là một tập đoàn lớn, có ảnh hưởng đến chính trị……….
- Vào chủ đề đi.- nó rít lên từng tiếng
Thở dài một hơi, ông Marc đành thú thật
- Tôi nghĩ là cô nên giải quyết ngọn ngành chuyện này đi, 13 năm đã qua rồi, cũng đã đến lúc phải tha thứ, tôi biết…………….
- Ông không biết cái gì cả – lại một lần nữa ông Marc bị nó chặn họng- đối với tôi, tha thứ có nghĩa là không quay lại găm cho họ mỗi người một phát đạn vào đầu rồi, đừng đòi hỏi ở tôi nhiều hơn nữa. Tôi không làm được hơn thế đâu.
Đúng lúc này, Phạm phu nhân nhìn thấy vết thương trên vai nó, bà vội chạy lại
- Nhã Anh, con bị thương rồi
Nhưng nhanh chóng, nó né đi cái chạm tay quan tâm của bà, chất giọng lạnh lùng vẫn ko đổi
- Tôi không phải Nhã Anh, không phải con của hai vị.
- BA, ba…. Xin lỗi.- ông luật sư nghẹn ngào nhìn nó
- Xin lỗi, nói bây giờ có phải là quá muộn không. Rất tiếc, tôi có việc phải đi bây giờ,ở đây giao cho ông đó Marc, xin chào và không hẹn gặp lại.
Nói rồi đi thẳng, đi rất nhanh, nó vụt qua cả Nhã Phương cùng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt của cô ấy mà không thèm liếc nhìn một cái. Đằng sau là Phạm Phu nhân đã gục xuống sàn khản giọng gọi tên nó, Minh Khang cũng vội gỡ tay Nhã Chi để kéo nó lại nhưng tất cả, tất cả đã không còn quan trọng. Nó đã ra khỏi nơi ấy từ lâu.
Họ là ai chứ.? Là bố mẹ nó sao.? Từ lâu, nó đã không cần một gia đình như thế. Một gia đình sẵn sàng bỏ nó vì danh lợi. Bây giờ thì sao, danh lợi, tiền tài, địa vị họ có đủ rồi lại muốn quay ra nhận lại nó, đứa con 13 năm trước chính họ đã từ bỏ sao. Muốn gì chứ, bù đắt cho nó sao? Hoang đường. Họ bù đắp nổi sao. Họ trả lại cho nó tuổi thơ không có tiếng súng và những âm mưu giết người thanh toán lẫn nhau của thế giới ngầm kinh sợ kia sao. Họ có thể cứu sống được những người đã bị nó giết sao? Mà kể ra họ biết nó đã giết bao nhiêu người? nếu biết thì họ còn muốn nhận lại nó? hay lại bỏ rơi nó một lần nữa. Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại. Đừng bao giờ.
Nó không muốn, họ không nên. Tất cả cứ như vậy mà sống.
- Lúc nãy, em nói Phạm Nhã Chi về rồi,… vậy là em công nhận mình không phải Phạm Nhã Chi? – hắn thôi không nhìn chăm chăm xuống sàn mà nhìn thẳng vào nó
Thở dài một hơi, có lẽ bài chuồn lần này không chuẩn lắm thì phải:
- Tôi chưa bao giờ nói mình là Phạm Nhã Chi
- Vậy là, tất cả chỉ là một vở kịch, mọi chuyện trong thời gian qua, chuyện kết hôn, chuyện tôi với em………
- Ô no, no Mọi chuyện trong thời gian qua, tôi nghĩ vẫn thế. Chuyện kết hôn, là thật, chẳng qua cô dâu thật sự bây giờ mới về mà thôi, chuyện của anh, chuyện của Khánh Linh, rồi ba anh… tất cả cứ diễn ra bình thường, tôi với Nhã Chi, đơn giản chỉ là đổi vai thôi. Còn chuyện tôi với anh, … ưm, tôi không nghĩ là nó tồn tại. Vì vậy chúng ta cứ tiếp tục sống như chưa từng chạm mặt đi.- Nó vội ngắt lời hắn rồi buông ra một loạt, tay chân cũng khua loạn lên.
Minh Khang lại ngồi thừ ra khiến nó không biết phải làm gì, đi đâu. Cứ ngồi như vậy chắc cứng người quá.
- Đó là………. Thật chứ.- bỗng nhiên hắn lại hỏi một câu hỏi không rõ chủ vị làm nó chẳng hiểu gì cả.
- Ý anh là cái gì thật?
- Khuôn mặt em.
Rosie à lên một tiếng rồi nhún vai thay cho cái gật đầu.
- người với người giống nhau cũng là lẽ thường mà
Nó biết là Minh Khang còn nhiều điều chưa hiểu, muốn hiểu và sẽ không bao giờ hiểu. Khuôn mặt này, nó vốn từng rất căm ghét. Bởi vì ngoài nó, chí ít còn 2 người nữa sở hữu những nét ngài, khoé môi này. Nhưng tại sao cùng một khuôn mặt mà lại có nhiều số phận đến thế. Nếu thế gian này tồn tại cái gọi là ngôi nhà của chúa, nó nhất định sẽ đến tìm ngài để hỏi cho rõ. Đáng tiếc, những điều nó mong muốn thường không bao giờ xảy ra, và nó, theo thời gian cũng đã vốn quen với sự bất công đó. Nghĩ đến đây, bất giác nó nở một nụ cười chế giễu.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh đi nghỉ đi. Tôi xin phép đứng lên trước
- Khoan đã- Minh Khang vội vàng kéo dật nó lại nhưng lại không may cầm đúng bên phía bị thương của con bé khiến nó khẽ “a” lên một tiếng. hắn lại vội vàng rụt tay lại.
Bực bội, nó khoanh tay hất hàm hỏi hắn:
- Sao còn chuyện gì nữa?
Minh Khang cũng không ngồi nữa, đứng dậy ngang với nó
- tên em, tôi muốn biết tên em là gì?
Rosie nhìn Minh Khang một lúc, lừng trừng rồi đặt tay lên vai hắn:
- Thế này, Trịnh thiếu gia ạ. Điều gì có thể nói, tôi sẵn sàng đáp ứng anh. Nhưng có một số điều anh không cần biết và cũng không nên biết, bởi vì nó không có bất cứ ích lợi gì cho anh cả. Và tên tôi là một trong những phạm trù ấy. thế nhé, thiếu gia.
Không hề hài lòng với câu trả lời này, Minh Khang không có ý định buông tha nó. Dù thế nào, hắn cũng quyết phải hỏi nó cho bằng được
- Nhưng tôi……..
Câu nói còn chưa được thốt hết ra thì ngay lập tức bị chặn lại bởi tiếng chuông cửa. Hai con người kia lập tức quên đi chuyện xưng tên hỏi tuổi, e dè nhìn nhau.
“ Ai đây, nếu là JJ thì không bao giờ có chuyện bấm chuông, anh ấy có chìa khoá rồi mà. Chẳng lẽ là lũ người kia đến thăm dò”
Nó ra hiệu cho Minh Khang trật tự ngồi xuống rồi nhẹ nhàng di chuyển ra phía cửa. Khẩu súng trong tay con bé đã lên nòng. Nép sâu người vào cánh cửa, nó he he mắt nhìn ra qua khe hổng.
“ Giời ạ. Làm hết hồn.”
Thì ra người bấm chuông là ông Marc.
Nó nhanh chóng mở cửa
- Đùa, có nhất thiết phải…………
Khuôn mặt nó bỗng đanh lại, lạnh hơn cả khi con bé cầm súng. Mọi mạch máu trong người như căng ra. Nó cảm nhận được đồng tử đang co bóp để nhìn rõ cảnh vật, con người trước mặt. Bây giờ, ngoài ông Marc ra còn có 5,6 người nữa đi theo. Những con người ngàn lần nó không muốn gặp.
- Trời ơi, cô là người giả danh tôi trong thời gian qua đó hả.- giọng nói lanh lảnh, cao vút của người con gái đối diện, cô ta, với khuôn mặt không khác gì nó.
- Là em, … đúng là em rồi.- bên cạnh, cũng với khuôn mặt ấy nhưng nhợt nhạt hơn của một cô nàng ốm yếu ngồi trên xe lăn, đằng sau là một chàng trai tuấn tú với khuôn mặt sửng sốt chưa từng thấy.
- Nhã Anh, con……, con còn sống.- một phu nhân lao lên nắm lấy tay nó, mắt rưng rưng hai dòng lệ. Theo sau là một người đàn ông trung tuổi cũng đang nghẹn ngào.
Nhưng tất cả những biểu hiện ấy khiến nó thấy thật khó chịu, thật bức bách. Vẫn với khuôn mặt lặng như nước hồ thu, nó rút tay ra khỏi cái nắm tay đầy yêu thương của người đáng nhẽ là mẹ nó kia, quay sang ông Marc với cái giọng lạnh nhất có thể:
- Là sao?
Ông Marc chưa kịp giải thích gì thêm thì Minh Khang trong nhà đã chạy ra
- Có chuyện gì vậy?
Nhã Chi lập tức cứng người, nhịp thở trở nên vội vàng gấp gáp hơn. Minh Khang, người cô hằng mong nhớ bao ngày tháng qua, người khiến cô phải trốn chạy đang ở đây, trước mặt.
- Minh Khang, anh bị làm sao vậy? – Có lẽ Nhã Chi đã định quay mặt đi trốn tránh sự thật đau lòng này nhưng những vết thương còn dán urgo trên tay và mặt Minh Khang khiến cô nàng vội vã lao đến hỏi han bỏ mặc khung cảnh hay ho còn diễn ra trước cửa.
- Tránh ra.- Trái với thái độ vồn vã ấy, Minh Khang chán ghét ra mặt con người này. Hắn né tránh từng cái động chạm của cô ta và chăm chú nhìn ra phía trước. Nơi mà hắn vừa nhìn thấy sự xuất hiện của 3 Phạm Nhã Chi. Trong đó hắn biết một người là Nhã Phương, một người là Nhã Chi thật sự và một người không biết gì. Nhưng đấy mới là con người mà hắn quan tâm hơn bao giờ hết.
“ Tại sao lại giống nhau như vậy, chẳng nhẽ là chị em. Nhưng sao từ trước đến giờ không nghe thấy cũng không biết đến sự tồn tại của người thứ 3 này.?”
Đó không chỉ là câu hỏi thầm của Minh Khang mà còn là thắc mắc của Trần Vũ đang đứng đằng sau xe lăn của Nhã Phương.
“ Đã từng nghe thấy Phương nói cô ấy có một đứa em gái sinh ba ngoài Nhã Chi nhưng mà đã mất cách đây 13 năm, sao giờ lại ở đây và tại sao trở về rồi lại giả dạng Nhã Chi. Hơn nữa nhìn thái độ của cô ta không giống người gặp lại bố mẹ sau ngần đấy năm thất lạc”
- Nhã Anh, con…….- Lần này là tiếng gọi đầy xúc động của ông luật sư Phạm Tuấn Long, người đáng nhẽ nó gọi là ba
Nhưng mặc kệ những con người ấy đến đây, làm gì và tại sao, Rosie lạnh lùng quay lưng bỏ vào trong.
- tại sao ông đưa họ đến đây? – nó quay ngoắt người lại chất vấn Marc đang bước theo nó ở đăng sau
- Dù sao họ cũng là một tập đoàn lớn, có ảnh hưởng đến chính trị……….
- Vào chủ đề đi.- nó rít lên từng tiếng
Thở dài một hơi, ông Marc đành thú thật
- Tôi nghĩ là cô nên giải quyết ngọn ngành chuyện này đi, 13 năm đã qua rồi, cũng đã đến lúc phải tha thứ, tôi biết…………….
- Ông không biết cái gì cả – lại một lần nữa ông Marc bị nó chặn họng- đối với tôi, tha thứ có nghĩa là không quay lại găm cho họ mỗi người một phát đạn vào đầu rồi, đừng đòi hỏi ở tôi nhiều hơn nữa. Tôi không làm được hơn thế đâu.
Đúng lúc này, Phạm phu nhân nhìn thấy vết thương trên vai nó, bà vội chạy lại
- Nhã Anh, con bị thương rồi
Nhưng nhanh chóng, nó né đi cái chạm tay quan tâm của bà, chất giọng lạnh lùng vẫn ko đổi
- Tôi không phải Nhã Anh, không phải con của hai vị.
- BA, ba…. Xin lỗi.- ông luật sư nghẹn ngào nhìn nó
- Xin lỗi, nói bây giờ có phải là quá muộn không. Rất tiếc, tôi có việc phải đi bây giờ,ở đây giao cho ông đó Marc, xin chào và không hẹn gặp lại.
Nói rồi đi thẳng, đi rất nhanh, nó vụt qua cả Nhã Phương cùng đôi mắt ướt nhẹp nước mắt của cô ấy mà không thèm liếc nhìn một cái. Đằng sau là Phạm Phu nhân đã gục xuống sàn khản giọng gọi tên nó, Minh Khang cũng vội gỡ tay Nhã Chi để kéo nó lại nhưng tất cả, tất cả đã không còn quan trọng. Nó đã ra khỏi nơi ấy từ lâu.
Họ là ai chứ.? Là bố mẹ nó sao.? Từ lâu, nó đã không cần một gia đình như thế. Một gia đình sẵn sàng bỏ nó vì danh lợi. Bây giờ thì sao, danh lợi, tiền tài, địa vị họ có đủ rồi lại muốn quay ra nhận lại nó, đứa con 13 năm trước chính họ đã từ bỏ sao. Muốn gì chứ, bù đắt cho nó sao? Hoang đường. Họ bù đắp nổi sao. Họ trả lại cho nó tuổi thơ không có tiếng súng và những âm mưu giết người thanh toán lẫn nhau của thế giới ngầm kinh sợ kia sao. Họ có thể cứu sống được những người đã bị nó giết sao? Mà kể ra họ biết nó đã giết bao nhiêu người? nếu biết thì họ còn muốn nhận lại nó? hay lại bỏ rơi nó một lần nữa. Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại. Đừng bao giờ.
Nó không muốn, họ không nên. Tất cả cứ như vậy mà sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.