Chương 76: Châm ngòi ly gián
Úy Không
02/09/2020
Editor: Dì Annie
Mười giờ tối, Diệp Mân đang ở trong căn hộ chung cư.
Tần Mặc mặc quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một tay ôm bạn gái vừa theo đuổi được, một tay cầm remote chỉnh tới chỉnh lui.
"Này, anh có thể về được rồi đó." Diệp Mân chọc chọc anh, cười nhắc nhở.
Tần Mặc nói: "Còn sớm mà, không vội."
Diệp Mân: "Nhưng mà em rất vội đấy được không? Cả ngày nay em mệt muốn chết, em phải đi ngủ, ngày mai còn đi làm nữa."
"Vậy em đi ngủ đi."
Diệp Mân tránh người khỏi khuỷu tay anh, ánh mắt dò xét nhìn anh: "Tần Mặc, anh muốn làm gì?"
Tần Mặc chớp mắt mấy cái, mặt vô tội: "Có muốn làm gì đâu, anh đang xem TV." Dừng một chút, lại nghiêm túc nói, "Nhưng mà nếu em muốn làm chút gì đó thì anh rất sẵn lòng phối hợp."
Diệp Mân cầm đệm tựa lưng đập lên đầu anh: "Bây giờ anh vẫn đang trong thời gian thử việc, thành thật một chút cho em đi."
Tần Mặc cười, ném remote xuống, đoạt lại đệm tựa lưng, lại thuận thế chồm người lên đè cô dưới thân, chóp mũi hai người chạm nhau, anh nói: "Em đừng có mà không nói lý như thế, rõ ràng em nói anh đã chính thức được chọn, sao giờ thành thử việc rồi?"
Hơi thở nóng bỏng của anh phun trên mặt, Diệp Mân có chút ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, nói: "Cái này gọi là đảm nhiệm tạm thời chứ có gọi là chính quy đâu. Có ai nhận chức mà không phải thử việc hai ba tháng?"
"Hai ba tháng?" Tần Mặc trừng mắt, lớn tiếng kháng nghị, "Em có nhân tính chút được không? Muốn anh nhịn chết hả?"
Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan đột nhiên bị phóng to, rốt cuộc khiến Diệp Mân phá lên cười.
Cô đẩy anh ra, ngồi xuống cười nói: "Không phải hơn một năm nay anh vẫn thế à?" Nói rồi lại giả vờ kinh ngạc than nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ anh lén lút hẹn với người khác?"
Tần Mặc cả giận nói: "Em coi anh là loại người nào vậy? Trước kia độc thân bây giờ có bạn gái sao mà giống nhau được?"
Diệp Mân nghiêng đầu hỏi: "Vì thế tốc độ yêu đương của anh đều nhanh như vậy à?"
Tần Mặc nghẹn họng, lửa giận lập tức tiêu tan, yếu ớt hỏi: "Thế này đi, em nói xem phải thử việc bao lâu?"
Diệp Mân nói: "Ba tháng."
"Không được, nhân viên công ty chúng ta cũng chỉ thực tập có hai tháng."
"Vậy thì hai tháng đi."
"Một tháng."
"Hai tháng."
"Mỗi người lui một chút, nửa tháng."
Diệp Mân gật gật đầu: "Được thôi, vậy thì nửa tháng."
Tần Mặc thỏa mãn vỗ tay thành tiếng.
Cũng đã chờ đợi hơn một năm, còn sợ gì nửa tháng?
Hừ, như vậy là quá coi thường anh rồi.
Diệp Mân đẩy anh: "Vậy bây giờ anh có thể đi về rồi đó."
"Đợi thêm lát nữa."
Anh vừa dứt lời, tiếng đập cửa đã vang lên, tiếng Giang Lâm bên ngoài truyền đến: "Lão Tần, lúc nào rồi hả, sao cậu còn chưa về?"
Diệp Mân hết sức vui mừng.
Tần Mặc trừng cô, trả lời: "Về ngay đây."
Anh đứng lên, véo mặt Diệp Mân một cái, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng chạy ra cửa.
Giang Lâm bên nhà sát vách vừa đi vừa làu bàu phàn nàn: "Lão Tần, cậu cũng phải biết ý tứ một chút đi chứ, dù gì Diệp Mân cũng là con gái, có chuyện gì ban ngày thảo luận không được sao, muộn thế này còn ở nhà người ta nhiều thì không tốt."
Tần Mặc hít sâu một hơi, nhếch môi cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc quăn rối bời của cậu: "Lâm ca dạy rất phải."
Giang Lâm đắc ý hiên ngang ngẩng đầu: "Về sau cậu chú ý hơn là được."
Tần Mặc: "..."
Hình như lâu lắm rồi không đánh người, bỗng nhiên hơi ngứa tay.
Sáng hôm sau.
Mấy người họ chân trước chân sau ra cửa, khó khăn lắm mới đi cùng thang máy.
Tần Mặc đứng cạnh Diệp Mân, lén lút nắm chặt tay cô.
Diệp Mân quay đầu liếc anh, còn anh thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đứng đắn vô tội, bị cô dùng sức bấm vào tay thế mà mặt anh cũng không đổi sắc.
Lâm Khải Phong ngáp một cái nói: "Từ hôm nay ba người chúng ta đã chính thức bước vào xã hội. Các cậu không biết đó thôi, hôm qua ba mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới, đang chuẩn bị sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Má ơi, đáng sợ quá à, tôi vẫn còn là đứa trẻ đó!"
Tần Mặc nói: "Đứa trẻ hai lăm tuổi nặng hơn một trăm cân à?"
Lâm Khải Phong than thở: "Loại đàn ông mỗi ngày đều có thể nhận quà của con gái, đi thang máy cũng có thể được thổ lộ như cậu thì biết cái gì là nỗi khổ của nhân gian đâu?"
Diệp Mân quay đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Quà của phụ nữ? Thổ lộ trong thang máy?"
Tần Mặc nói: "Quà nào? Thổ lộ nào? Không phải tôi thì cậu đừng có nói lung tung."
Lâm Khải Phong nói: "Ngay tuần trước lúc chúng ta đi thang máy xuống lấy hàng mẫu đó, không biết cô gái ở công ty nào đó nói thích cậu, còn hỏi xin Wechat của cậu. Khỏi phải nói cô ấy còn rất xinh đẹp nữa."
Diệp Mân cười lạnh nhìn phản ứng của Tần Mặc.
Tần thiếu gia lườm cô một chút, lạnh lùng nói: "Lâu rồi tôi không trao đổi Wechat với ai hết, cũng không nhớ rõ chuyện như vậy."
Thang máy ding một tiếng.
Cuối cùng Diệp Mân cũng rút tay ra khỏi tay Tần Mặc được, bước ra ngoài trước.
Lâm Khải Phong tiếp tục nói: "Lão Tần, cậu cũng thật là, lúc trước mỹ nữ bắt chuyện với cậu, không phải là cậu thích nhất kiểu lạt mềm buộc chặt này à? Sao bây giờ không thèm để ý đến người ta rồi."
Ánh mắt Tần Mặc lẳng lặng nhìn cô gái đang đi phía trước, hắng giọng nói: "Vì tôi đã gặp được người mình thật lòng thích rồi, từ bây giờ tôi muốn toàn tâm toàn ý."
Lâm Khải Phong và Giang Lâm đồng loạt quay đầu nhìn anh như quái vật.
"Mẹ nó! Không phải chứ? Sao câu này nói ra từ miệng cậu có cảm giác đáng sợ thế nhỉ?" Lâm Khải Phong vốn còn hơi buồn ngủ, nghe câu này xong tỉnh táo cả người.
Cánh tay Tần Mặc khoát lên vai cậu và Giang Lâm, vỗ vỗ nói: "Nói ra thì có thể các cậu không tin, nhưng quả thật là như thế. Tần Mặc tôi đã gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình."
"Không phải chứ, người đó là ai? Không phải mỗi ngày cậu đều ở cùng bọn tôi à, buổi tối còn ngủ cùng phòng với Giang Lâm nữa, sao có thời gian đi tìm chân mệnh thiên nữ gì chứ?"
Giang Lâm gật đầu liên tục: "Hai mươi bốn giờ của cậu đều nằm dưới mí mắt bọn tôi, thời gian đâu mà làm chuyện này?"
Tần Mặc thở dài, bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường: "Các cậu cố gắng ngẫm lại đi."
Giang Lâm và Lâm Khải Phong bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ nát óc cũng không ra.
"Không lẽ gần đây cậu ra ngoài tìm với học trưởng của Diệp Mân à?"
"Tôi ra ngoài tìm cùng Chu luật sư làm gì?"
Tần Mặc than thở: "Tôi thật sự lo lắng cho tương lai của hai tên đầu gỗ các cậu!"
"Không phải hả?" Lâm Khải Phong nhíu mày, nghĩ tới gì đó, hỏi Diệp Mân trước mặt, "Còn Diệp Mân, cậu có biết không?"
Diệp Mân quay đầu nhìn Tần Mặc cười, nhún vai, từ chối cho ý kiến, nói: "Đi nhanh lên đi, hai tháng sau là dây chuyền sản xuất chạy rồi, tài liệu còn chưa chuẩn bị, các cậu không vội hả?"
Lâm Khải Phong vỗ trán, tăng tốc: "Thật là, đều là do lão Tần nói gì mà chân mệnh thiên nữ khiến cho kỹ thuật trạch chuyên tâm vào sự nghiệp như tôi suýt chút nữa bị cậu ta ảnh hưởng xấu, vẫn là Tiểu Diệp học bá sáng suốt nhất."
Tần Mặc: ???
Con mẹ nó chứ...
Diệp Mân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh, nếu không nhớ ra bây giờ mình đang cùng anh trên một con thuyền, chỉ sợ cô đã cười trên nỗi đau của người khác.
Trước giờ Tần Mặc không cảm thấy thời gian dài dằng dặc như thế, trước kia một ngày làm việc chớp mắt đã qua, nhưng ngày hôm nay lại dài như nửa thế kỷ. Ban đầu công việc bận rộn, chỉ có mỗi thời gian ăn cơm là nhàn rỗi lại có hai cái bóng đèn kè kè theo đuôi theo dõi.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được tới bảy giờ tan làm.
Mọi người cùng nhau xuống tầng, Tần Mặc nóng lòng muốn thoát khỏi bóng đèn, nghiêm túc nói: "Tôi với Diệp Mân đi đánh tennis, hai cậu có muốn đi không?"
Hai cái bóng đèn vọt nhanh: "Làm việc cả ngày đã mệt chết rồi, không đi không đi, các cậu chơi vui vẻ."
Nhìn hai bóng dáng chạy xa, Tần Mặc thở phào: "Đi thôi em."
Lên xe, Diệp Mân thuận miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Tần Mặc thần bí nhìn cô: "Đến nơi em sẽ biết."
Nửa tiếng sau, cô nhìn thấy bảng hiệu của sân quần vợt.
Diệp Mân mơ hồ hiểu được vừa rồi vì sao anh lại thần thần bí bí.
Cô tưởng anh lại làm chuyện gì kinh ngạc hay kinh hãi, không ngờ anh dẫn cô đến chơi bóng thật.
"Anh hẹn Chu Văn Hiên à?"
Tần Mặc gật đầu nói: "Đúng vậy, chắc anh ta tới rồi, chúng ta cũng vào thôi."
Diệp Mân một lời khó nói hết: "Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày thử việc thứ hai, phương thức hẹn hò của anh có cần phải đa dạng vậy không."
"Đương nhiên là cần, mặc dù tạm thời chúng ta yêu đương bí mật ở công ty, nhưng nhất định phải công khai trước mặt Chu Văn Hiên, để anh ta bỏ ý đồ làm loạn với em."
Khóe miệng Diệp Mân giật giật: "Sao mà anh ngây thơ thế hả?"
Tần Mặc không thèm để ý, lấy vợt, quần áo và giày chuẩn bị sẵn cho cô ở cốp sau, kéo tay cô đi vào sân quần vợt.
"Ôi, Diệp Mân cũng tới à em?" Nhìn Diệp Mân mặc đồ thể thao, Chu Văn Hiên đang làm nóng người trên sân cười chào hỏi, nhưng rõ ràng không để ý đến việc hai người nắm tay nhau.
Tần Mặc nhíu mày, dời tay lên bả vai Diệp Mân, ôm cô đi về phía trước: "Anh không phát hiện ra gì hả, hay là giả bộ không thấy?"
Chu Văn Hiên nhẹ nhàng liếc anh người, lãnh đạm nói: "À, chuyện hai người ở bên nhau ấy hả? Buổi trưa tôi biết rồi."
Tần Mặc: ???
Diệp Mân hất tay anh ra, cười nói: "Buổi trưa em nói chuyện phiếm với học trưởng trên Wechat đã nói cho anh ấy biết rồi."
Tần thiếu gia chuẩn bị giương oai diễu võ với Chu Văn Hiên, bị nghẹn hỏng cả buổi, quay đầu trách mắng: "Em có bạn trai rồi mà còn trò chuyện Wechat với người đàn ông có ý đồ với mình làm gì chứ?"
Chu Văn Hiên chậc chậc lắc đầu: "Diệp Mân, mắt nhìn người của em không tốt nha, người này từng có cả đống tiền sự thì không nói, lại còn can thiệp vào mối quan hệ tự do của em, anh cảm thấy em nên suy nghĩ lại một chút."
Tần Mặc giận tím mặt: "Chu Văn Hiên, không ngờ dáng vẻ anh đạo mạo thế này mà lại là tiểu nhân châm ngòi ly gián."
Chu Văn Hiên nói: "Sao? Cậu giương oai diễu võ được mà không cho tôi châm ngòi ly gián à?"
Diệp Mân: "..."
Không phải chứ, sao lại có cảm giác Chu học trưởng bị Tần thiếu gia dạy hư thế này?
Cô yên lặng tránh tay Tần Mặc, đi về phía ngoài sân nói: "Các anh đánh trước đi, trước tiên em ngồi xem đã."
Tần Mặc lấy trong túi ra hai quả banh lông, một quả nhét vào túi quần, một quả cầm trong tay lắc lắc nói với Chu Văn Hiên: "Hôm nay tôi không hạ thủ lưu tình đâu."
Chu Văn Hiên lui về phía bên kia lưới: "Xuất chiêu đi, để tôi xem rốt cuộc cậu lợi hại thế nào?"
"Xin chào, chị là Diệp tiểu thư đúng không ạ?" Diệp Mân lấy bình nước trong túi, vừa uống vừa quan sát tình hình kịch liệt trên sân bóng, một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh cô, cười chào hỏi.
Diệp Mân quay đầu, xác định mình không biết người này, nhưng mà cô gái này thật xinh đẹp, mặc đồ đánh tennis, hai đùi thon dài khỏe khoắn, trên mặt là thần thái sáng láng sau khi vận động.
Cô ấy không biết lấy đâu ra một tấm danh thiếp: "Em là phóng viên tạp chí kinh tế tài chính, em vẫn luôn muốn hẹn chị phỏng vấn, có gặp được Tần tiên sinh vài lần, em muốn xin anh ấy Wechat của chị mà anh ấy kiểu gì cũng không cho, chỉ cho của Lâm Khải Phong. Không ngờ hôm nay em gặp được chị ở đây."
Diệp Mân nhận danh thiếp của cô ấy, phía trên có hai chữ "Khương Nghiên", nhớ ra lần trước Chu Văn Hiên có trêu chọc chuyện "Người đẹp phóng viên" này, cô cười nói: "Tôi có gì tốt đâu mà phỏng vấn?"
Khương Nghiên nói: "Đương nhiên là tốt rồi, phỏng vấn chị giá trị hơn mấy nam đồng sự của chị nhiều, người như bọn họ ở Thung lũng Silicon thu nhỏ nhiều lắm, rất nhiều, nhưng con gái khởi nghiệp trong ngành khoa học kỹ thuật thì không có mấy người. Nhất định phải viết thật nhiều bài báo để cổ vũ phái nữ không nên bị thành kiến cứng nhắc trói buộc, mạnh dạn chọn khối tự nhiên và ngành khoa học kỹ thuật."
Diệp Mân buồn cười nói: "Nhưng mà phỏng vấn tôi thì bài báo không được thu hút như một số người khác đâu."
Một số người khác là ai, không cần nói cũng biết.
Khương Nghiêng nói: "Chị nói Tần Mặc sao ạ?" Cô bĩu môi, "Anh ấy khá thích hợp để làm điểm nóng tin tức, trên mạng có đầy tin bóc phốt, con gái trên mạng thì thích nhìn loại soái ca thế này, đúng là quá nông cạn."
Diệp Mân cười khẽ lắc đầu.
Khương Nghiên nói: "Đúng rồi, em có thể mạo muội hỏi chị một câu không? Chị có đối tượng chưa ạ?"
Diệp Mân gật đầu.
"Thật ạ?" Mặc Khương Nghiên tràn ngập sự hiếu kỳ của phóng viên, "Là người như thế nào ạ?"
Diệp Mân chỉ vào người nào đó đang đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng.
Khương Nghiên nhìn theo hướng tay cô, khuôn mặt vốn tươi cười lập tức căng cứng, cả buổi mới ngượng ngùng cười: "Ôi... Em có chút không ngờ tới."
Diệp Mân nói đùa: "Quả thật tôi cũng rất nông cạn."
Khương Nghiên cười khan hai tiếng, lại hỏi: "Đúng rồi, chị cũng biết Chu luật sư sao ạ?"
Diệp Mân gật đầu.
Khương Nghiên cười hì hì chỉ vào anh, thăm dò hỏi: "Vậy anh ấy có bạn gái không chị?"
"Hẳn là không có."
Khương Nghiên thở phào một cái, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám lừa gạt em."
Đấu xong một hiệp ác liệt, Tần Mặc tranh thủ nghỉ ngơi trước khi bắt đầu ván kế tiếp.
Anh vừa chạy về trình diện cô vừa uống nước, nhìn thấy cô gái bên cạnh Diệp Mân, cau mày nói: "Phóng viên Khương, không phải tôi đã nói là không nhận lời phỏng vấn rồi sao?"
Khương Nghiên ngồi thẳng người nhướng mày, cầm điện thoại lắc lắc: "Tôi đã add Wechat của Diệp tiểu thư rồi, chị ấy cũng đã đồng ý phỏng vấn. Chuyện phỏng vấn Tần tiên sinh không quan trọng với tôi."
Nói xong, cô ấy đi về phía đối diện, đi được hai bước lại nghĩ tới điều gì, quay đầu tiếc nuối nói: "Diệp tiểu thư, em nói thật một câu nha, mắt nhìn người của chị không tốt chút nào." Nói rồi lại quay đầu chạy về phía Chu Văn Hiên, "Chu luật sư, chúng ta đánh một ván đi."
Nhìn Tần Mặc đen mặt đi tới, Diệp Mân vừa đưa nước cho anh vừa cười hết sức vui vẻ.
Tần Mặc ngửa đầu hớp hai ngụm lớn, dùng sức lau miệng, tức giận nói: "Anh thấy cái cô phóng viên Khương này và Chu đại luật sư xứng đôi ghê, đều rất thích châm ngòi ly gián."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lâm nhị cẩu: Cả thiên hạ đều biết hai đồng bọn của bọn tôi yêu nhau, ngoại trừ hai bọn tôi... (bưng khay thức ăn chó lên).
Mười giờ tối, Diệp Mân đang ở trong căn hộ chung cư.
Tần Mặc mặc quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một tay ôm bạn gái vừa theo đuổi được, một tay cầm remote chỉnh tới chỉnh lui.
"Này, anh có thể về được rồi đó." Diệp Mân chọc chọc anh, cười nhắc nhở.
Tần Mặc nói: "Còn sớm mà, không vội."
Diệp Mân: "Nhưng mà em rất vội đấy được không? Cả ngày nay em mệt muốn chết, em phải đi ngủ, ngày mai còn đi làm nữa."
"Vậy em đi ngủ đi."
Diệp Mân tránh người khỏi khuỷu tay anh, ánh mắt dò xét nhìn anh: "Tần Mặc, anh muốn làm gì?"
Tần Mặc chớp mắt mấy cái, mặt vô tội: "Có muốn làm gì đâu, anh đang xem TV." Dừng một chút, lại nghiêm túc nói, "Nhưng mà nếu em muốn làm chút gì đó thì anh rất sẵn lòng phối hợp."
Diệp Mân cầm đệm tựa lưng đập lên đầu anh: "Bây giờ anh vẫn đang trong thời gian thử việc, thành thật một chút cho em đi."
Tần Mặc cười, ném remote xuống, đoạt lại đệm tựa lưng, lại thuận thế chồm người lên đè cô dưới thân, chóp mũi hai người chạm nhau, anh nói: "Em đừng có mà không nói lý như thế, rõ ràng em nói anh đã chính thức được chọn, sao giờ thành thử việc rồi?"
Hơi thở nóng bỏng của anh phun trên mặt, Diệp Mân có chút ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, nói: "Cái này gọi là đảm nhiệm tạm thời chứ có gọi là chính quy đâu. Có ai nhận chức mà không phải thử việc hai ba tháng?"
"Hai ba tháng?" Tần Mặc trừng mắt, lớn tiếng kháng nghị, "Em có nhân tính chút được không? Muốn anh nhịn chết hả?"
Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan đột nhiên bị phóng to, rốt cuộc khiến Diệp Mân phá lên cười.
Cô đẩy anh ra, ngồi xuống cười nói: "Không phải hơn một năm nay anh vẫn thế à?" Nói rồi lại giả vờ kinh ngạc than nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ anh lén lút hẹn với người khác?"
Tần Mặc cả giận nói: "Em coi anh là loại người nào vậy? Trước kia độc thân bây giờ có bạn gái sao mà giống nhau được?"
Diệp Mân nghiêng đầu hỏi: "Vì thế tốc độ yêu đương của anh đều nhanh như vậy à?"
Tần Mặc nghẹn họng, lửa giận lập tức tiêu tan, yếu ớt hỏi: "Thế này đi, em nói xem phải thử việc bao lâu?"
Diệp Mân nói: "Ba tháng."
"Không được, nhân viên công ty chúng ta cũng chỉ thực tập có hai tháng."
"Vậy thì hai tháng đi."
"Một tháng."
"Hai tháng."
"Mỗi người lui một chút, nửa tháng."
Diệp Mân gật gật đầu: "Được thôi, vậy thì nửa tháng."
Tần Mặc thỏa mãn vỗ tay thành tiếng.
Cũng đã chờ đợi hơn một năm, còn sợ gì nửa tháng?
Hừ, như vậy là quá coi thường anh rồi.
Diệp Mân đẩy anh: "Vậy bây giờ anh có thể đi về rồi đó."
"Đợi thêm lát nữa."
Anh vừa dứt lời, tiếng đập cửa đã vang lên, tiếng Giang Lâm bên ngoài truyền đến: "Lão Tần, lúc nào rồi hả, sao cậu còn chưa về?"
Diệp Mân hết sức vui mừng.
Tần Mặc trừng cô, trả lời: "Về ngay đây."
Anh đứng lên, véo mặt Diệp Mân một cái, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng chạy ra cửa.
Giang Lâm bên nhà sát vách vừa đi vừa làu bàu phàn nàn: "Lão Tần, cậu cũng phải biết ý tứ một chút đi chứ, dù gì Diệp Mân cũng là con gái, có chuyện gì ban ngày thảo luận không được sao, muộn thế này còn ở nhà người ta nhiều thì không tốt."
Tần Mặc hít sâu một hơi, nhếch môi cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc quăn rối bời của cậu: "Lâm ca dạy rất phải."
Giang Lâm đắc ý hiên ngang ngẩng đầu: "Về sau cậu chú ý hơn là được."
Tần Mặc: "..."
Hình như lâu lắm rồi không đánh người, bỗng nhiên hơi ngứa tay.
Sáng hôm sau.
Mấy người họ chân trước chân sau ra cửa, khó khăn lắm mới đi cùng thang máy.
Tần Mặc đứng cạnh Diệp Mân, lén lút nắm chặt tay cô.
Diệp Mân quay đầu liếc anh, còn anh thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đứng đắn vô tội, bị cô dùng sức bấm vào tay thế mà mặt anh cũng không đổi sắc.
Lâm Khải Phong ngáp một cái nói: "Từ hôm nay ba người chúng ta đã chính thức bước vào xã hội. Các cậu không biết đó thôi, hôm qua ba mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới, đang chuẩn bị sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Má ơi, đáng sợ quá à, tôi vẫn còn là đứa trẻ đó!"
Tần Mặc nói: "Đứa trẻ hai lăm tuổi nặng hơn một trăm cân à?"
Lâm Khải Phong than thở: "Loại đàn ông mỗi ngày đều có thể nhận quà của con gái, đi thang máy cũng có thể được thổ lộ như cậu thì biết cái gì là nỗi khổ của nhân gian đâu?"
Diệp Mân quay đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Quà của phụ nữ? Thổ lộ trong thang máy?"
Tần Mặc nói: "Quà nào? Thổ lộ nào? Không phải tôi thì cậu đừng có nói lung tung."
Lâm Khải Phong nói: "Ngay tuần trước lúc chúng ta đi thang máy xuống lấy hàng mẫu đó, không biết cô gái ở công ty nào đó nói thích cậu, còn hỏi xin Wechat của cậu. Khỏi phải nói cô ấy còn rất xinh đẹp nữa."
Diệp Mân cười lạnh nhìn phản ứng của Tần Mặc.
Tần thiếu gia lườm cô một chút, lạnh lùng nói: "Lâu rồi tôi không trao đổi Wechat với ai hết, cũng không nhớ rõ chuyện như vậy."
Thang máy ding một tiếng.
Cuối cùng Diệp Mân cũng rút tay ra khỏi tay Tần Mặc được, bước ra ngoài trước.
Lâm Khải Phong tiếp tục nói: "Lão Tần, cậu cũng thật là, lúc trước mỹ nữ bắt chuyện với cậu, không phải là cậu thích nhất kiểu lạt mềm buộc chặt này à? Sao bây giờ không thèm để ý đến người ta rồi."
Ánh mắt Tần Mặc lẳng lặng nhìn cô gái đang đi phía trước, hắng giọng nói: "Vì tôi đã gặp được người mình thật lòng thích rồi, từ bây giờ tôi muốn toàn tâm toàn ý."
Lâm Khải Phong và Giang Lâm đồng loạt quay đầu nhìn anh như quái vật.
"Mẹ nó! Không phải chứ? Sao câu này nói ra từ miệng cậu có cảm giác đáng sợ thế nhỉ?" Lâm Khải Phong vốn còn hơi buồn ngủ, nghe câu này xong tỉnh táo cả người.
Cánh tay Tần Mặc khoát lên vai cậu và Giang Lâm, vỗ vỗ nói: "Nói ra thì có thể các cậu không tin, nhưng quả thật là như thế. Tần Mặc tôi đã gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình."
"Không phải chứ, người đó là ai? Không phải mỗi ngày cậu đều ở cùng bọn tôi à, buổi tối còn ngủ cùng phòng với Giang Lâm nữa, sao có thời gian đi tìm chân mệnh thiên nữ gì chứ?"
Giang Lâm gật đầu liên tục: "Hai mươi bốn giờ của cậu đều nằm dưới mí mắt bọn tôi, thời gian đâu mà làm chuyện này?"
Tần Mặc thở dài, bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường: "Các cậu cố gắng ngẫm lại đi."
Giang Lâm và Lâm Khải Phong bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ nát óc cũng không ra.
"Không lẽ gần đây cậu ra ngoài tìm với học trưởng của Diệp Mân à?"
"Tôi ra ngoài tìm cùng Chu luật sư làm gì?"
Tần Mặc than thở: "Tôi thật sự lo lắng cho tương lai của hai tên đầu gỗ các cậu!"
"Không phải hả?" Lâm Khải Phong nhíu mày, nghĩ tới gì đó, hỏi Diệp Mân trước mặt, "Còn Diệp Mân, cậu có biết không?"
Diệp Mân quay đầu nhìn Tần Mặc cười, nhún vai, từ chối cho ý kiến, nói: "Đi nhanh lên đi, hai tháng sau là dây chuyền sản xuất chạy rồi, tài liệu còn chưa chuẩn bị, các cậu không vội hả?"
Lâm Khải Phong vỗ trán, tăng tốc: "Thật là, đều là do lão Tần nói gì mà chân mệnh thiên nữ khiến cho kỹ thuật trạch chuyên tâm vào sự nghiệp như tôi suýt chút nữa bị cậu ta ảnh hưởng xấu, vẫn là Tiểu Diệp học bá sáng suốt nhất."
Tần Mặc: ???
Con mẹ nó chứ...
Diệp Mân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh, nếu không nhớ ra bây giờ mình đang cùng anh trên một con thuyền, chỉ sợ cô đã cười trên nỗi đau của người khác.
Trước giờ Tần Mặc không cảm thấy thời gian dài dằng dặc như thế, trước kia một ngày làm việc chớp mắt đã qua, nhưng ngày hôm nay lại dài như nửa thế kỷ. Ban đầu công việc bận rộn, chỉ có mỗi thời gian ăn cơm là nhàn rỗi lại có hai cái bóng đèn kè kè theo đuôi theo dõi.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được tới bảy giờ tan làm.
Mọi người cùng nhau xuống tầng, Tần Mặc nóng lòng muốn thoát khỏi bóng đèn, nghiêm túc nói: "Tôi với Diệp Mân đi đánh tennis, hai cậu có muốn đi không?"
Hai cái bóng đèn vọt nhanh: "Làm việc cả ngày đã mệt chết rồi, không đi không đi, các cậu chơi vui vẻ."
Nhìn hai bóng dáng chạy xa, Tần Mặc thở phào: "Đi thôi em."
Lên xe, Diệp Mân thuận miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Tần Mặc thần bí nhìn cô: "Đến nơi em sẽ biết."
Nửa tiếng sau, cô nhìn thấy bảng hiệu của sân quần vợt.
Diệp Mân mơ hồ hiểu được vừa rồi vì sao anh lại thần thần bí bí.
Cô tưởng anh lại làm chuyện gì kinh ngạc hay kinh hãi, không ngờ anh dẫn cô đến chơi bóng thật.
"Anh hẹn Chu Văn Hiên à?"
Tần Mặc gật đầu nói: "Đúng vậy, chắc anh ta tới rồi, chúng ta cũng vào thôi."
Diệp Mân một lời khó nói hết: "Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày thử việc thứ hai, phương thức hẹn hò của anh có cần phải đa dạng vậy không."
"Đương nhiên là cần, mặc dù tạm thời chúng ta yêu đương bí mật ở công ty, nhưng nhất định phải công khai trước mặt Chu Văn Hiên, để anh ta bỏ ý đồ làm loạn với em."
Khóe miệng Diệp Mân giật giật: "Sao mà anh ngây thơ thế hả?"
Tần Mặc không thèm để ý, lấy vợt, quần áo và giày chuẩn bị sẵn cho cô ở cốp sau, kéo tay cô đi vào sân quần vợt.
"Ôi, Diệp Mân cũng tới à em?" Nhìn Diệp Mân mặc đồ thể thao, Chu Văn Hiên đang làm nóng người trên sân cười chào hỏi, nhưng rõ ràng không để ý đến việc hai người nắm tay nhau.
Tần Mặc nhíu mày, dời tay lên bả vai Diệp Mân, ôm cô đi về phía trước: "Anh không phát hiện ra gì hả, hay là giả bộ không thấy?"
Chu Văn Hiên nhẹ nhàng liếc anh người, lãnh đạm nói: "À, chuyện hai người ở bên nhau ấy hả? Buổi trưa tôi biết rồi."
Tần Mặc: ???
Diệp Mân hất tay anh ra, cười nói: "Buổi trưa em nói chuyện phiếm với học trưởng trên Wechat đã nói cho anh ấy biết rồi."
Tần thiếu gia chuẩn bị giương oai diễu võ với Chu Văn Hiên, bị nghẹn hỏng cả buổi, quay đầu trách mắng: "Em có bạn trai rồi mà còn trò chuyện Wechat với người đàn ông có ý đồ với mình làm gì chứ?"
Chu Văn Hiên chậc chậc lắc đầu: "Diệp Mân, mắt nhìn người của em không tốt nha, người này từng có cả đống tiền sự thì không nói, lại còn can thiệp vào mối quan hệ tự do của em, anh cảm thấy em nên suy nghĩ lại một chút."
Tần Mặc giận tím mặt: "Chu Văn Hiên, không ngờ dáng vẻ anh đạo mạo thế này mà lại là tiểu nhân châm ngòi ly gián."
Chu Văn Hiên nói: "Sao? Cậu giương oai diễu võ được mà không cho tôi châm ngòi ly gián à?"
Diệp Mân: "..."
Không phải chứ, sao lại có cảm giác Chu học trưởng bị Tần thiếu gia dạy hư thế này?
Cô yên lặng tránh tay Tần Mặc, đi về phía ngoài sân nói: "Các anh đánh trước đi, trước tiên em ngồi xem đã."
Tần Mặc lấy trong túi ra hai quả banh lông, một quả nhét vào túi quần, một quả cầm trong tay lắc lắc nói với Chu Văn Hiên: "Hôm nay tôi không hạ thủ lưu tình đâu."
Chu Văn Hiên lui về phía bên kia lưới: "Xuất chiêu đi, để tôi xem rốt cuộc cậu lợi hại thế nào?"
"Xin chào, chị là Diệp tiểu thư đúng không ạ?" Diệp Mân lấy bình nước trong túi, vừa uống vừa quan sát tình hình kịch liệt trên sân bóng, một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh cô, cười chào hỏi.
Diệp Mân quay đầu, xác định mình không biết người này, nhưng mà cô gái này thật xinh đẹp, mặc đồ đánh tennis, hai đùi thon dài khỏe khoắn, trên mặt là thần thái sáng láng sau khi vận động.
Cô ấy không biết lấy đâu ra một tấm danh thiếp: "Em là phóng viên tạp chí kinh tế tài chính, em vẫn luôn muốn hẹn chị phỏng vấn, có gặp được Tần tiên sinh vài lần, em muốn xin anh ấy Wechat của chị mà anh ấy kiểu gì cũng không cho, chỉ cho của Lâm Khải Phong. Không ngờ hôm nay em gặp được chị ở đây."
Diệp Mân nhận danh thiếp của cô ấy, phía trên có hai chữ "Khương Nghiên", nhớ ra lần trước Chu Văn Hiên có trêu chọc chuyện "Người đẹp phóng viên" này, cô cười nói: "Tôi có gì tốt đâu mà phỏng vấn?"
Khương Nghiên nói: "Đương nhiên là tốt rồi, phỏng vấn chị giá trị hơn mấy nam đồng sự của chị nhiều, người như bọn họ ở Thung lũng Silicon thu nhỏ nhiều lắm, rất nhiều, nhưng con gái khởi nghiệp trong ngành khoa học kỹ thuật thì không có mấy người. Nhất định phải viết thật nhiều bài báo để cổ vũ phái nữ không nên bị thành kiến cứng nhắc trói buộc, mạnh dạn chọn khối tự nhiên và ngành khoa học kỹ thuật."
Diệp Mân buồn cười nói: "Nhưng mà phỏng vấn tôi thì bài báo không được thu hút như một số người khác đâu."
Một số người khác là ai, không cần nói cũng biết.
Khương Nghiêng nói: "Chị nói Tần Mặc sao ạ?" Cô bĩu môi, "Anh ấy khá thích hợp để làm điểm nóng tin tức, trên mạng có đầy tin bóc phốt, con gái trên mạng thì thích nhìn loại soái ca thế này, đúng là quá nông cạn."
Diệp Mân cười khẽ lắc đầu.
Khương Nghiên nói: "Đúng rồi, em có thể mạo muội hỏi chị một câu không? Chị có đối tượng chưa ạ?"
Diệp Mân gật đầu.
"Thật ạ?" Mặc Khương Nghiên tràn ngập sự hiếu kỳ của phóng viên, "Là người như thế nào ạ?"
Diệp Mân chỉ vào người nào đó đang đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng.
Khương Nghiên nhìn theo hướng tay cô, khuôn mặt vốn tươi cười lập tức căng cứng, cả buổi mới ngượng ngùng cười: "Ôi... Em có chút không ngờ tới."
Diệp Mân nói đùa: "Quả thật tôi cũng rất nông cạn."
Khương Nghiên cười khan hai tiếng, lại hỏi: "Đúng rồi, chị cũng biết Chu luật sư sao ạ?"
Diệp Mân gật đầu.
Khương Nghiên cười hì hì chỉ vào anh, thăm dò hỏi: "Vậy anh ấy có bạn gái không chị?"
"Hẳn là không có."
Khương Nghiên thở phào một cái, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám lừa gạt em."
Đấu xong một hiệp ác liệt, Tần Mặc tranh thủ nghỉ ngơi trước khi bắt đầu ván kế tiếp.
Anh vừa chạy về trình diện cô vừa uống nước, nhìn thấy cô gái bên cạnh Diệp Mân, cau mày nói: "Phóng viên Khương, không phải tôi đã nói là không nhận lời phỏng vấn rồi sao?"
Khương Nghiên ngồi thẳng người nhướng mày, cầm điện thoại lắc lắc: "Tôi đã add Wechat của Diệp tiểu thư rồi, chị ấy cũng đã đồng ý phỏng vấn. Chuyện phỏng vấn Tần tiên sinh không quan trọng với tôi."
Nói xong, cô ấy đi về phía đối diện, đi được hai bước lại nghĩ tới điều gì, quay đầu tiếc nuối nói: "Diệp tiểu thư, em nói thật một câu nha, mắt nhìn người của chị không tốt chút nào." Nói rồi lại quay đầu chạy về phía Chu Văn Hiên, "Chu luật sư, chúng ta đánh một ván đi."
Nhìn Tần Mặc đen mặt đi tới, Diệp Mân vừa đưa nước cho anh vừa cười hết sức vui vẻ.
Tần Mặc ngửa đầu hớp hai ngụm lớn, dùng sức lau miệng, tức giận nói: "Anh thấy cái cô phóng viên Khương này và Chu đại luật sư xứng đôi ghê, đều rất thích châm ngòi ly gián."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lâm nhị cẩu: Cả thiên hạ đều biết hai đồng bọn của bọn tôi yêu nhau, ngoại trừ hai bọn tôi... (bưng khay thức ăn chó lên).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.