Chương 87: Hoàn chính văn
Úy Không
02/09/2020
Editor: Dì Annie
Lại một năm trôi qua, cuối hạ đầu thu.
Chuông cửa vang lên, nhân viên đúng giờ lại giao đồ ăn sáng đến.
Mặc dù hai người rất ít khi tự nấu, nhưng hai năm qua vẫn duy trì thói quen cùng nhau ăn sáng ở nhà.
Đương nhiên, phần lớn lúc đi làm, cơm trưa cơm tối gì cũng ăn cùng nhau.
Sau khi ở chung thành thói quen, kết quả là người nào đó càng ngày càng không để ý đến hình tượng của mình.
Ví dụ như giờ phút này, đầu tóc Tần Mặc như gà bới, một tay cầm bánh quẩy, một tay bưng ly sữa đậu nàng, trái một ngụm phải một ngụm, còn dùng một ngón tay còn trống lướt màn hình di động trên bàn.
Diệp Mân nhìn người đối diện, dù không đến nỗi mập ra đầu hói, nhưng khí chất tự phụ của người đàn ông năm nào không còn mấy nữa, cô yên lặng thở dài.
Tần Mặc đang nhìn điện thoại, bỗng nhiên cười ha hả, đọc mẩu tin trên màn hình: "Độ tuổi trung bình của những người sáng lập Khoa học kỹ thuật Tương Lai là hai mươi bảy tuổi, nếu thành công lên sàn chứng khoán thì sẽ là đội ngũ công ty trẻ nhất nước được niêm yết."
Diệp Mân cười nói: "Cảm ơn Lâm ca đã đem độ tuổi bình quân của chúng ta kéo xuống một tuổi.
Hiện tại, định giá của công ty bọn họ hơn một tỷ đô la, trở thành doanh nghiệp kì lân trong ngành, đang chuẩn bị phát hành công khai lần đầu*, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là sang năm có thể phát hành.
*còn gọi là IPO (Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
Mọi thứ thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Tần Mặc đặt điện thoại xuống, nhìn cô nói: "Đúng vậy, sinh nhật hai mươi tám tuổi của anh đã qua được vài tháng." Nói xong, anh lại sờ lên sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay, "Từ lần đầu tiên em tặng quà sinh nhật cho anh đến giờ đã bốn năm rồi. Lâm ca tốt nghiệp tiến sĩ xong liền kết hôn, bây giờ con đã biết bò, đầu năm A Phong cũng trở thành người có gia đình rồi, mà anh... vẫn là nam thanh niên chưa lập gia đình Tần Mặc."
Diệp Mân nhìn anh, cười không nói.
Tần Mặc quay đầu chỉ vào bầu trời ngoài cửa sổ: "Em nhìn đi, mặt trời bên ngoài vừa đỏ lại vừa tròn, có giống đang thúc giục chúng ta mau kết hôn không?"
Diệp Mân buồn cười nói: "Sắp IPO rồi, anh còn sức lực chuẩn bị đến việc này hả?"
Tần Mặc nói: "Năm ngoái là vì công ty muốn mở rộng sang lĩnh vực thiết bị đầu cuối, năm trước là vì nghiên cứu phát triển PHX03 đời thứ ba, năm trước nữa là PHX02 đời thứ hai và cuộc thi thị giác máy tính, bây giờ thì lại vì chuẩn bị IPO. Chờ thêm vài năm nữa, khẳng định là công ty sẽ càng bận rộn, có phải em định đợi đến sáu mươi tuổi về hưu rồi mới kết hôn không?"
Diệp Mân cười nói: "Không chừng sáu mươi tuổi còn chưa về hưu được đâu!"
Tần Mặc gắp một miếng trứng ốp la bỏ vào miệng cô: "Em muốn anh tức chết hả? Sao Lâm ca và A Phong lại có thời gian?"
Diệp Mân nhai trứng rán, đáp: "Vợ của người ta cũng có phải là người trong công ty đâu, có nhiều thời gian tự do."
Tần Mặc căm phẫn cắn một miếng bánh quẩy: "Chẳng lẽ em muốn hơn ba mươi tuổi anh vẫn chưa lấy được vợ hả? Trước kia ngày nào anh cũng cười nhạo bọn họ, bây giờ đến lượt bọn họ ngày nào cũng cười nhạo anh."
Diệp Mân: "Em là phụ nữ, em không vội thì anh vội gì chứ?"
Tần Mặc xùy một tiếng, âm trầm nói: "Đương nhiên là em không vội rồi, ba ngày hai bữa liền có hẹn em, đoán chừng trong lòng em còn muốn cưỡi lừa tìm ngựa đúng không?"
Nghĩ đến gần đây, số đàn ông nhìn chằm chằm cô hình như càng ngày càng nhiều, anh liền thấy giận không có chỗ phát tiết.
Vì sao mấy tên đàn ông xấu xa kia không sợ, đơn giản là vì thấy cô chưa kết hôn.
Diệp Mân đứng lên nói: "Con lừa, mau ăn nhanh lên rồi còn ra ngoài, lát nữa em có buổi thuyết trình ở trường, phải đến công ty sớm để chuẩn bị nữa."
Tần Mặc bỗng nhiên cười xấu xa, nhịn không được nói trắng ra: "Nhưng mà ở phương diện nào đó thì anh rất giống con lừa."
Diệp Mân không đáp, nguýt anh, thu dọn bát đĩa vừa ăn xong bỏ vào máy rửa bát rồi đi thay quần áo.
Lúc đi ra, Tần Mặc cũng đã chuẩn bị xong, đang đứng soi gương lớn ở cửa trước đợi cô.
Không thể không nói, tóc tai được chăm sóc tốt, quần là áo lượt, khí chất vốn mất đi lại như quay về, vẫn là Tần thiếu gia kiêu căng dương dương tự đắc.
Khó trách chủ đề thảo luận về anh trên mạng vẫn không hề suy giảm.
Thấy Diệp Mân ra, Tần Mặc nói: "Buổi trưa anh đến trường đón em, chúng ta đến căn tin trường ăn cơm, ôn lại chút kỷ niệm sân trường."
"Được."
*
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên về trường thuyết trình, nhưng lại là lần đầu Diệp Mân diễn thuyết một mình.
Các sinh viên rất nhiệt tình, ngồi chật cả hội trường.
Cuối cùng là phần đặt câu hỏi, lúc đầu phần lớn câu hỏi đều xoay quanh vấn đề khởi nghiệp và công việc.
Còn một vấn đề cuối cùng, Diệp Mân chọn trúng một nam sinh hăng hái giơ tay.
Dáng dấp nam sinh kia rất đẹp trai sáng sửa, cầm micro trợ lý đưa đến, cười hỏi: "Học tỷ, em muốn hỏi chị một vấn đề cá nhân, nữ sinh ưu tú như chị có bài xích tình yêu chị em không ạ?"
Diệp Mân cười đáp: "Đương nhiên là không, mọi người đều biết, Giang tổng trong nhóm bọn chị cũng yêu người lớn tuổi hơn."
Nam sinh kia nói: "Vậy là em còn có cơ hội đúng không ạ?"
Cả hội trường cười vang.
Diệp Mân cũng cười, ra vẻ tiếc nuối thở dài: "Là chị không có cơ hội."
Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Tần Mặc đang vểnh khóe miệng, ôm cánh tay tựa ở cửa.
Thấy cô nhìn qua, anh nhướng nhướng mày với cô.
Hôm nay cô mặc âu phục đen, chân đi giày cao gót, đeo trang sức, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất trưởng thành tài trí, còn có chút ưu nhã.
Vẻ ngoài của đàn ông nổi bật nhất là ở tuổi thiếu niên, nhưng phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi mới chính thức nở rộ.
Người phụ nữ trên bục giảng chói mắt như thế.
Kết thúc buổi thuyết trình, ra khỏi khu lớp học mới hơn mười một giờ, vẫn còn cách giờ cơm một khoảng.
Diệp Mân và Tần Mặc tạm biệt trợ lí, quyết định đi dạo sân trường một lúc.
Bất tri bất giác đã đi đến sân tập, trên sân có nhóm tân sinh viên mặc đồng phục đang huấn luyện quân sự.
Thì ra lại đến kì huấn luyện quân sự hàng năm.
Diệp Mân dừng bước, nhìn các thiếu niên rực rỡ thanh xuân trên sân, cười nói: "Thật không ngờ đã mười năm từ lần huấn luyện quân sự năm nhất đó, có đôi khi em lại cảm thấy như vừa mới hôm qua."
Tần Măc nói: "Huấn luyện quân sự có gì ý nghĩa đâu mà em còn nhớ kỹ thế?"
Diêp Mân quay đầu nhìn anh, cười nói: "Đó là vì kì huấn luyện quân sự năm đó em thầm mến một nam sinh."
Tần Mặc kinh ngạc: "Em còn thầm mến nữa hả?"
Diệp Mân nhún vai: "Đúng vậy, còn thầm mến rất lâu nữa đó!"
Tần Mặc liếc xéo cô, giọng chua loét: "Là loại người nào mà có thể khiến Tiểu Diệp học bá thầm mến rất lâu vậy!"
Diệp Mân mím môi nói: "Rất đẹp trai."
Tần Mặc xùy một tiếng: "Có thể đẹp trai hơn anh à?"
Diệp Mân nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhớ đến Tần Mặc năm mười tám tuổi, gật đầu: "Hẳn là đẹp trai hơn một chút."
Tần Mặc bĩu môi khinh thường: "Anh có biết người đó không?" Nói xong, lại khoát tay, "Quên đi, mặc kệ cậu ta là ai, đã không ở bên em thì chắc chắn là cậu ta không có mắt."
Diệp Mân cười gật đầu: "Quả thật là không có mắt."
Tần Mặc nghe vậy, đắc ý cười: "Vậy anh phải cảm ơn cậu ta không có mắt mới đem cơ hội vàng đó nhường cho anh."
Diệp Mân nhìn ý cười trên mặt anh, nhìn không được cười khẽ, sau đó lại nhìn những người trẻ tuổi trên sân tập, đột nhiên nói: "Ăn cơm xong chúng ta về lấy hộ khẩu đến cục dân chính."
"Hả?" Tần Mặc không kịp phản ứng.
Diệp Mân xoay người, cười chọc chọc mặt anh: "Đi kết hôn đó!"
Tần Mặc chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, bế bổng cô lên xoay một vòng, cười vang nói: "Cuối cùng anh cũng kết hôn rồi!"
Hoàn chính văn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, chính văn đã kết thúc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ viết phiên ngoại, muốn phiên ngoại thế nào có thể bình luận dưới chương này nha –
Sắp tới mỗ sẽ viết một bộ huyền huyễn tên là "Mùa xuân đến muộn", nhưng bối cảnh thì chưa xác định, dù sao thì cũng sẽ đào hố, mọi người có thể lưu vào danh sách đọc trước.
**
Dì Annie: Cuối cùng cũng hoàn chính văn, còn hai phiên ngoại về Tần Mặc - Diệp Mân mình sẽ tranh thủ hoàn thành vào ngày mai. Thật ra vẫn còn hơn mười phiên ngoại về Chu Văn Hiên và Giang Lâm, mình sẽ cố gắng edit từ từ, nhưng có lẽ không ra chương đều như trước vì mình đi làm lại rồi.
Lần đầu edit mà lại là một bộ truyện dài. Ban đầu khi mình nhảy hố thì tác giả vẫn còn đang viết nên mình không nghĩ là nó dài thế này, còn định khi edit hoàn tất thì mới đăng, nhưng đợi mãi mà tác giả vẫn ra chương mới nên mình vừa edit vừa đăng luôn.
Đây là lần đầu mình edit, vốn từ của mình cũng không tốt nên có gì sai sót các bạn hãy chỉ bảo cho mình để mình có thêm kinh nghiệm nha! Mình vừa edit theo bản convert trên WidiDich và Tangthuvien vừa đối chiếu với bản gốc trên Tấn Giang, với sự trợ giúp của Baidu Baike và Google Dịch, tuy có hơi lâu nhưng mình cũng học thêm rất nhiều thứ.
Có thể mình edit không được hay lắm nhưng cũng là sự cố gắng của mình, hơn nữa mình còn tìm hiểu và chú thích khá kĩ ở một số chương. Nếu các bạn có tham khảo hay post truyện đi đâu thì hãy nhắn với mình một câu, vì công sức mình tìm hiểu cũng mất thời gian lắm mọi người ơi huhu:(((
Mục đích của mình khi edit truyện cũng là để lưu lại sau này đọc và rèn luyện vốn tiếng Trung của mình, nên nếu mình thấy công sức của mình bị người khác cướp đi thì mình xin phép được ngừng đăng tải truyện. Mình cũng không muốn điều đó xảy ra đâu, nhưng các bạn nghĩ đi, nếu bạn bỏ thời gian 3-4 tiếng một ngày để edit một chương (đôi khi còn lâu hơn vì phải tra cứu tiếng Trung) rồi lại bị người khác copy thì sẽ buồn lắm đó!
Lời cuối cùng mình xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình và truyện đầu tiên của mình, cảm ơn các bạn đã nhiệt tình bình chọn cho từng chương truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Lại một năm trôi qua, cuối hạ đầu thu.
Chuông cửa vang lên, nhân viên đúng giờ lại giao đồ ăn sáng đến.
Mặc dù hai người rất ít khi tự nấu, nhưng hai năm qua vẫn duy trì thói quen cùng nhau ăn sáng ở nhà.
Đương nhiên, phần lớn lúc đi làm, cơm trưa cơm tối gì cũng ăn cùng nhau.
Sau khi ở chung thành thói quen, kết quả là người nào đó càng ngày càng không để ý đến hình tượng của mình.
Ví dụ như giờ phút này, đầu tóc Tần Mặc như gà bới, một tay cầm bánh quẩy, một tay bưng ly sữa đậu nàng, trái một ngụm phải một ngụm, còn dùng một ngón tay còn trống lướt màn hình di động trên bàn.
Diệp Mân nhìn người đối diện, dù không đến nỗi mập ra đầu hói, nhưng khí chất tự phụ của người đàn ông năm nào không còn mấy nữa, cô yên lặng thở dài.
Tần Mặc đang nhìn điện thoại, bỗng nhiên cười ha hả, đọc mẩu tin trên màn hình: "Độ tuổi trung bình của những người sáng lập Khoa học kỹ thuật Tương Lai là hai mươi bảy tuổi, nếu thành công lên sàn chứng khoán thì sẽ là đội ngũ công ty trẻ nhất nước được niêm yết."
Diệp Mân cười nói: "Cảm ơn Lâm ca đã đem độ tuổi bình quân của chúng ta kéo xuống một tuổi.
Hiện tại, định giá của công ty bọn họ hơn một tỷ đô la, trở thành doanh nghiệp kì lân trong ngành, đang chuẩn bị phát hành công khai lần đầu*, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là sang năm có thể phát hành.
*còn gọi là IPO (Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
Mọi thứ thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Tần Mặc đặt điện thoại xuống, nhìn cô nói: "Đúng vậy, sinh nhật hai mươi tám tuổi của anh đã qua được vài tháng." Nói xong, anh lại sờ lên sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay, "Từ lần đầu tiên em tặng quà sinh nhật cho anh đến giờ đã bốn năm rồi. Lâm ca tốt nghiệp tiến sĩ xong liền kết hôn, bây giờ con đã biết bò, đầu năm A Phong cũng trở thành người có gia đình rồi, mà anh... vẫn là nam thanh niên chưa lập gia đình Tần Mặc."
Diệp Mân nhìn anh, cười không nói.
Tần Mặc quay đầu chỉ vào bầu trời ngoài cửa sổ: "Em nhìn đi, mặt trời bên ngoài vừa đỏ lại vừa tròn, có giống đang thúc giục chúng ta mau kết hôn không?"
Diệp Mân buồn cười nói: "Sắp IPO rồi, anh còn sức lực chuẩn bị đến việc này hả?"
Tần Mặc nói: "Năm ngoái là vì công ty muốn mở rộng sang lĩnh vực thiết bị đầu cuối, năm trước là vì nghiên cứu phát triển PHX03 đời thứ ba, năm trước nữa là PHX02 đời thứ hai và cuộc thi thị giác máy tính, bây giờ thì lại vì chuẩn bị IPO. Chờ thêm vài năm nữa, khẳng định là công ty sẽ càng bận rộn, có phải em định đợi đến sáu mươi tuổi về hưu rồi mới kết hôn không?"
Diệp Mân cười nói: "Không chừng sáu mươi tuổi còn chưa về hưu được đâu!"
Tần Mặc gắp một miếng trứng ốp la bỏ vào miệng cô: "Em muốn anh tức chết hả? Sao Lâm ca và A Phong lại có thời gian?"
Diệp Mân nhai trứng rán, đáp: "Vợ của người ta cũng có phải là người trong công ty đâu, có nhiều thời gian tự do."
Tần Mặc căm phẫn cắn một miếng bánh quẩy: "Chẳng lẽ em muốn hơn ba mươi tuổi anh vẫn chưa lấy được vợ hả? Trước kia ngày nào anh cũng cười nhạo bọn họ, bây giờ đến lượt bọn họ ngày nào cũng cười nhạo anh."
Diệp Mân: "Em là phụ nữ, em không vội thì anh vội gì chứ?"
Tần Mặc xùy một tiếng, âm trầm nói: "Đương nhiên là em không vội rồi, ba ngày hai bữa liền có hẹn em, đoán chừng trong lòng em còn muốn cưỡi lừa tìm ngựa đúng không?"
Nghĩ đến gần đây, số đàn ông nhìn chằm chằm cô hình như càng ngày càng nhiều, anh liền thấy giận không có chỗ phát tiết.
Vì sao mấy tên đàn ông xấu xa kia không sợ, đơn giản là vì thấy cô chưa kết hôn.
Diệp Mân đứng lên nói: "Con lừa, mau ăn nhanh lên rồi còn ra ngoài, lát nữa em có buổi thuyết trình ở trường, phải đến công ty sớm để chuẩn bị nữa."
Tần Mặc bỗng nhiên cười xấu xa, nhịn không được nói trắng ra: "Nhưng mà ở phương diện nào đó thì anh rất giống con lừa."
Diệp Mân không đáp, nguýt anh, thu dọn bát đĩa vừa ăn xong bỏ vào máy rửa bát rồi đi thay quần áo.
Lúc đi ra, Tần Mặc cũng đã chuẩn bị xong, đang đứng soi gương lớn ở cửa trước đợi cô.
Không thể không nói, tóc tai được chăm sóc tốt, quần là áo lượt, khí chất vốn mất đi lại như quay về, vẫn là Tần thiếu gia kiêu căng dương dương tự đắc.
Khó trách chủ đề thảo luận về anh trên mạng vẫn không hề suy giảm.
Thấy Diệp Mân ra, Tần Mặc nói: "Buổi trưa anh đến trường đón em, chúng ta đến căn tin trường ăn cơm, ôn lại chút kỷ niệm sân trường."
"Được."
*
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên về trường thuyết trình, nhưng lại là lần đầu Diệp Mân diễn thuyết một mình.
Các sinh viên rất nhiệt tình, ngồi chật cả hội trường.
Cuối cùng là phần đặt câu hỏi, lúc đầu phần lớn câu hỏi đều xoay quanh vấn đề khởi nghiệp và công việc.
Còn một vấn đề cuối cùng, Diệp Mân chọn trúng một nam sinh hăng hái giơ tay.
Dáng dấp nam sinh kia rất đẹp trai sáng sửa, cầm micro trợ lý đưa đến, cười hỏi: "Học tỷ, em muốn hỏi chị một vấn đề cá nhân, nữ sinh ưu tú như chị có bài xích tình yêu chị em không ạ?"
Diệp Mân cười đáp: "Đương nhiên là không, mọi người đều biết, Giang tổng trong nhóm bọn chị cũng yêu người lớn tuổi hơn."
Nam sinh kia nói: "Vậy là em còn có cơ hội đúng không ạ?"
Cả hội trường cười vang.
Diệp Mân cũng cười, ra vẻ tiếc nuối thở dài: "Là chị không có cơ hội."
Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Tần Mặc đang vểnh khóe miệng, ôm cánh tay tựa ở cửa.
Thấy cô nhìn qua, anh nhướng nhướng mày với cô.
Hôm nay cô mặc âu phục đen, chân đi giày cao gót, đeo trang sức, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất trưởng thành tài trí, còn có chút ưu nhã.
Vẻ ngoài của đàn ông nổi bật nhất là ở tuổi thiếu niên, nhưng phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi mới chính thức nở rộ.
Người phụ nữ trên bục giảng chói mắt như thế.
Kết thúc buổi thuyết trình, ra khỏi khu lớp học mới hơn mười một giờ, vẫn còn cách giờ cơm một khoảng.
Diệp Mân và Tần Mặc tạm biệt trợ lí, quyết định đi dạo sân trường một lúc.
Bất tri bất giác đã đi đến sân tập, trên sân có nhóm tân sinh viên mặc đồng phục đang huấn luyện quân sự.
Thì ra lại đến kì huấn luyện quân sự hàng năm.
Diệp Mân dừng bước, nhìn các thiếu niên rực rỡ thanh xuân trên sân, cười nói: "Thật không ngờ đã mười năm từ lần huấn luyện quân sự năm nhất đó, có đôi khi em lại cảm thấy như vừa mới hôm qua."
Tần Măc nói: "Huấn luyện quân sự có gì ý nghĩa đâu mà em còn nhớ kỹ thế?"
Diêp Mân quay đầu nhìn anh, cười nói: "Đó là vì kì huấn luyện quân sự năm đó em thầm mến một nam sinh."
Tần Mặc kinh ngạc: "Em còn thầm mến nữa hả?"
Diệp Mân nhún vai: "Đúng vậy, còn thầm mến rất lâu nữa đó!"
Tần Mặc liếc xéo cô, giọng chua loét: "Là loại người nào mà có thể khiến Tiểu Diệp học bá thầm mến rất lâu vậy!"
Diệp Mân mím môi nói: "Rất đẹp trai."
Tần Mặc xùy một tiếng: "Có thể đẹp trai hơn anh à?"
Diệp Mân nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhớ đến Tần Mặc năm mười tám tuổi, gật đầu: "Hẳn là đẹp trai hơn một chút."
Tần Mặc bĩu môi khinh thường: "Anh có biết người đó không?" Nói xong, lại khoát tay, "Quên đi, mặc kệ cậu ta là ai, đã không ở bên em thì chắc chắn là cậu ta không có mắt."
Diệp Mân cười gật đầu: "Quả thật là không có mắt."
Tần Mặc nghe vậy, đắc ý cười: "Vậy anh phải cảm ơn cậu ta không có mắt mới đem cơ hội vàng đó nhường cho anh."
Diệp Mân nhìn ý cười trên mặt anh, nhìn không được cười khẽ, sau đó lại nhìn những người trẻ tuổi trên sân tập, đột nhiên nói: "Ăn cơm xong chúng ta về lấy hộ khẩu đến cục dân chính."
"Hả?" Tần Mặc không kịp phản ứng.
Diệp Mân xoay người, cười chọc chọc mặt anh: "Đi kết hôn đó!"
Tần Mặc chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, bế bổng cô lên xoay một vòng, cười vang nói: "Cuối cùng anh cũng kết hôn rồi!"
Hoàn chính văn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, chính văn đã kết thúc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ viết phiên ngoại, muốn phiên ngoại thế nào có thể bình luận dưới chương này nha –
Sắp tới mỗ sẽ viết một bộ huyền huyễn tên là "Mùa xuân đến muộn", nhưng bối cảnh thì chưa xác định, dù sao thì cũng sẽ đào hố, mọi người có thể lưu vào danh sách đọc trước.
**
Dì Annie: Cuối cùng cũng hoàn chính văn, còn hai phiên ngoại về Tần Mặc - Diệp Mân mình sẽ tranh thủ hoàn thành vào ngày mai. Thật ra vẫn còn hơn mười phiên ngoại về Chu Văn Hiên và Giang Lâm, mình sẽ cố gắng edit từ từ, nhưng có lẽ không ra chương đều như trước vì mình đi làm lại rồi.
Lần đầu edit mà lại là một bộ truyện dài. Ban đầu khi mình nhảy hố thì tác giả vẫn còn đang viết nên mình không nghĩ là nó dài thế này, còn định khi edit hoàn tất thì mới đăng, nhưng đợi mãi mà tác giả vẫn ra chương mới nên mình vừa edit vừa đăng luôn.
Đây là lần đầu mình edit, vốn từ của mình cũng không tốt nên có gì sai sót các bạn hãy chỉ bảo cho mình để mình có thêm kinh nghiệm nha! Mình vừa edit theo bản convert trên WidiDich và Tangthuvien vừa đối chiếu với bản gốc trên Tấn Giang, với sự trợ giúp của Baidu Baike và Google Dịch, tuy có hơi lâu nhưng mình cũng học thêm rất nhiều thứ.
Có thể mình edit không được hay lắm nhưng cũng là sự cố gắng của mình, hơn nữa mình còn tìm hiểu và chú thích khá kĩ ở một số chương. Nếu các bạn có tham khảo hay post truyện đi đâu thì hãy nhắn với mình một câu, vì công sức mình tìm hiểu cũng mất thời gian lắm mọi người ơi huhu:(((
Mục đích của mình khi edit truyện cũng là để lưu lại sau này đọc và rèn luyện vốn tiếng Trung của mình, nên nếu mình thấy công sức của mình bị người khác cướp đi thì mình xin phép được ngừng đăng tải truyện. Mình cũng không muốn điều đó xảy ra đâu, nhưng các bạn nghĩ đi, nếu bạn bỏ thời gian 3-4 tiếng một ngày để edit một chương (đôi khi còn lâu hơn vì phải tra cứu tiếng Trung) rồi lại bị người khác copy thì sẽ buồn lắm đó!
Lời cuối cùng mình xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình và truyện đầu tiên của mình, cảm ơn các bạn đã nhiệt tình bình chọn cho từng chương truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.