Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 76: Hình như em thích anh rồi!
Miêu Miêu Khuynh Thành
29/11/2020
Trình Đế Uy nhận được cuộc gọi của Hắc Ly. Nghe thấy tiếng thút thít
từ đầu bên kia, hắn không nghĩ nhiều, vội vàng hỏi địa chỉ rồi chạy đến
chỗ cô.
Khuôn viên bệnh viện không quá rộng, Trình Đế Uy rất nhanh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế đá. Hai tay cô ôm mặt, có lẽ kể từ lúc gọi cho hắn đến bây giờ vẫn luôn khóc.
Hiện tại đã gần chín giờ tối. Khuôn viên chẳng còn mấy ai qua lại nên sự hiện diện của cô cũng không gây quá nhiều chú ý.
Trình Đế Uy bước vội tới bên Hắc Ly. Càng lại gần, hắn càng nghe rõ tiếng khóc nỉ non. Bàn tay đặt lên đầu cô, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt, khẽ nói: "Đừng khóc nữa. Anh tới rồi."
Cô gái trên ghế thoáng cử động. Hắc Ly vòng tay ôm chặt Trình Đế Uy, gục mặt vào người hắn. Tiếng khóc kìm nén bắt đầu lớn hơn.
"Nói cho anh biết. Chuyện gì đã xảy ra?" Trình Đế Uy thở dài, nhỏ giọng hỏi cô.
"Hu hu, Trình Đế Uy, em ghét ba! Em ghét ba!"
...
Đưa Hắc Ly về nhà, mượn ánh sáng màu cam của đèn phòng ngủ, Trình Đế Uy mới thấy được gương mặt cô lúc này. Đôi mắt sưng húp lên vì khóc, lông mi vẫn ướt nước mắt. Bên má trái đỏ ửng, hiển nhiên là dấu tay.
"Là ba em đánh em sao?" Trình Đế Uy hết sức nhẹ nhàng chạm lên bên má bị thương, giọng nói có chút gì đó khó chịu.
Hắc Ly uất nghẹn gật đầu.
"Tại sao lại bị đánh?" Hắc giúp cô vén tóc ra sau vành tai, tiếp tục hỏi.
"Ba nghĩ em đẩy Thẩm Chi Lăng ngã cầu thang, bắt em phải xin lỗi bà ta nhưng em không làm..." Hắc Ly cấu chặt váy, trả lời Trình Đế Uy. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện vừa nãy, càng nói giọng cô càng nhỏ dần. Cảm giác oan ức trào lên khiến cô khó thốt ra thành lời.
"Được rồi." Hắn đặt ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng: "Anh hiểu rồi. Em không cần nói nữa."
"Ngoan, ngồi đây. Đợi anh đi lấy đá chườm mặt cho em!"
Trong lúc Hắc Ly nằm thơ thẩn nhìn trần nhà, điện thoại của cô ở trên bàn chợt đổ chuông.
Là Lâm Nhã An gọi tới.
"Nhiên Bảo, con đang ở đâu?" Vừa bắt máy, Hắc Ly liền nghe được giọng mẹ ở đầu bên kia vô cùng gấp gáp.
"Con đang ở nhà. Có chuyện gì không mẹ?" Cô dùng đầu ngón tay vẽ vẽ lung tung trong không trung, bình thản đáp.
Nếu lúc này Lâm Nhã An gọi cho cô, tám phần là Triệu Bích Lệ đã nói bà nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện. Hẳn bà đang lo lắng nên mới gọi hỏi cô.
Quả nhiên...
"Chuyện ở bệnh viện bà nội con đã kể với mẹ. Nhiên Bảo, con không sao chứ?"
Hắc Ly cười khổ, vẫn chỉ có mẹ luôn lo lắng cho cô nhất. Cô đưa tay vuốt tóc, giọng điệu ra vẻ bất cần: "Cũng chỉ là một cái bạt tai thôi mà. Làm gì đau như mấy trận đòn ngày xưa mẹ đánh khi con hư!"
"Nhiên Bảo à..." Lời con gái nói khiến cõi lòng Lâm Nhã An bất giác cảm thấy xót xa. Thực ra bà biết da con gái vô cùng mềm, đánh vào đảm bảo không tránh khỏi để lại dấu tích. Mẹ chồng bảo lúc đó tiếng bạt tai rất to, chắc chắn là rất đau.
Hắc Ly thấy đầu kia hơi im ắng. Cô liền bật cười, cố tỏ ra vui vẻ: "Mẹ, sao mẹ lại không nói nữa vậy?"
"Hay bây giờ mẹ đến nhà con nha!" Lâm Nhã An bất ngờ nói một câu. Bà phải tận mắt kiểm tra con gái thì mới an tâm.
Đúng lúc này, Trình Đế Uy đột ngột bước vào dọa cho Hắc Ly giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại.
"Đừng mẹ ơi! Mẹ đừng có đến đây!" Cô vội vàng giữ chặt điện thoại, nói to với người bên kia để ngăn cản. Hiện tại Trình Đế Uy đang ở đây, mẹ mà đến thì cô chỉ còn nước độn thổ.
"Con mệt lắm! Chuẩn bị đi ngủ. Mai có gì con tới chỗ mẹ nói chuyện. Mẹ không cần đến đâu." Bịa đại một cái lí do chống chế, Hắc Ly vẫn là lần đầu tiên nói dối mẹ. Biết mẹ cũng chỉ vì lo lắng cho mình, nhưng cô không thể để mẹ thấy Trình Đế Uy được.
Trình Đế Uy dường như cũng phần nào hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn cười gian manh, ngồi xuống bên cạnh Hắc Ly, đột ngột hôn 'chụt' một cái thật kêu lên má cô.
Hắc Ly bị hành động của Trình Đế Uy làm hốt hoảng. Cô nhanh tay bịt loa, tránh để mẹ nghe thấy gì không nên nghe, lại quay ngắt ra trừng mắt lườm hắn.
Ở đầu kia, Lâm Nhã An vẫn chẳng hề hay biết con gái vừa bị lưu manh động tay động chân. Bà thấy con gái bảo đi ngủ, chỉ đơn giản nhắc nhở: "Thế Nhiên Bảo mau nghỉ ngơi đi, mẹ không đến nữa. À, đừng quên chườm đá đấy nhé!"
"Vâng ạ. Tạm biệt mẹ. Chúc mẹ ngủ ngon." Đã diễn thì phải diễn trót lọt, Hắc Ly nói lời tạm biệt rồi vội vàng cúp máy.
Ném điện thoại qua một bên, cô vơ lấy cái gối gần nhất, bực tức đập mạnh vào người Trình Đế Uy: "Em đã cố ý nói dối để mẹ không đến. Anh lại còn ở đó mà bày trò con bò khiến mẹ em nghi ngờ. Ngứa đòn hả trời?"
"Rồi, rồi. Tại anh. Anh sai rồi. Em đừng đánh nữa!" Trình Đế Uy vừa cười ngất vừa né tránh cái gối cô đập tới. Nói thì nói thế, chứ rốt cuộc hắn vẫn để Hắc Ly đánh chán mới thôi.
"Nào, mau chườm đá đi!"
Hắc Ly cầm túi đá to đặt lên bên má bị thương. Cảm giác đau xót nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc nãy. Cô dựa đầu vào vai Trình Đế Uy, đột nhiên hỏi hắn: "Uy, anh có tin em không?"
"Tin cái gì?" Hắn vòng tay ôm vai cô, cúi đầu hỏi ngược lại.
"Tin là em không đẩy Thẩm Chi Lăng ấy. Ba em không tin. Vậy anh có tin không?" Cô ngước lên nhìn hắn. Trong mắt tựa như đang chờ mong.
"Tin." Chỉ một chữ hồi đáp.
"Vì sao?" Hắc Ly muốn biết lí do. Cô không cần câu trả lời có lệ.
Trình Đế Uy đưa tay nâng cằm Hắc Ly. Đôi mắt hai người chạm nhau. Hắn búng nhẹ lên trán cô: "Ngốc ạ, em không phải người độc ác như vậy!"
Thực ra, em vốn rất lương thiện. Chỉ là những mưu tính khiến em trở nên thâm sâu. Nhưng bản chất chắc chắn không đổi.
"Em không phải người độc ác như vậy!" Câu nói của Trình Đế Uy xoáy sâu vào lòng Hắc Ly. Cô đẩy hắn, quay người ra chỗ khác.
Bàn tay đặt lên nơi ngực trái cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập nhanh hơn.
Tại sao, mỗi câu nói của hắn lại khiến cảm xúc của cô biến đổi?
Chẳng biết từ lúc nào nữa, cô trở nên dựa dẫm vào hắn. Không chỉ vậy, chốc chốc cô lại nghĩ tới hắn, và luôn luôn để ý hắn nghĩ gì về mình.
Loại cảm giác này rất quen thuộc. Nó cũng từng xuất hiện khi Hắc Ly xác định được tình cảm của mình với Hoắc Dật Minh ba năm trước. Tuy nhiên, bây giờ nó lại mãnh liệt hơn rất nhiều. Cứ như ngọn lửa cháy mãi không ngừng
Trình Đế Uy, có lẽ em đã thích anh mất rồi!
Khuôn viên bệnh viện không quá rộng, Trình Đế Uy rất nhanh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế đá. Hai tay cô ôm mặt, có lẽ kể từ lúc gọi cho hắn đến bây giờ vẫn luôn khóc.
Hiện tại đã gần chín giờ tối. Khuôn viên chẳng còn mấy ai qua lại nên sự hiện diện của cô cũng không gây quá nhiều chú ý.
Trình Đế Uy bước vội tới bên Hắc Ly. Càng lại gần, hắn càng nghe rõ tiếng khóc nỉ non. Bàn tay đặt lên đầu cô, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt, khẽ nói: "Đừng khóc nữa. Anh tới rồi."
Cô gái trên ghế thoáng cử động. Hắc Ly vòng tay ôm chặt Trình Đế Uy, gục mặt vào người hắn. Tiếng khóc kìm nén bắt đầu lớn hơn.
"Nói cho anh biết. Chuyện gì đã xảy ra?" Trình Đế Uy thở dài, nhỏ giọng hỏi cô.
"Hu hu, Trình Đế Uy, em ghét ba! Em ghét ba!"
...
Đưa Hắc Ly về nhà, mượn ánh sáng màu cam của đèn phòng ngủ, Trình Đế Uy mới thấy được gương mặt cô lúc này. Đôi mắt sưng húp lên vì khóc, lông mi vẫn ướt nước mắt. Bên má trái đỏ ửng, hiển nhiên là dấu tay.
"Là ba em đánh em sao?" Trình Đế Uy hết sức nhẹ nhàng chạm lên bên má bị thương, giọng nói có chút gì đó khó chịu.
Hắc Ly uất nghẹn gật đầu.
"Tại sao lại bị đánh?" Hắc giúp cô vén tóc ra sau vành tai, tiếp tục hỏi.
"Ba nghĩ em đẩy Thẩm Chi Lăng ngã cầu thang, bắt em phải xin lỗi bà ta nhưng em không làm..." Hắc Ly cấu chặt váy, trả lời Trình Đế Uy. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện vừa nãy, càng nói giọng cô càng nhỏ dần. Cảm giác oan ức trào lên khiến cô khó thốt ra thành lời.
"Được rồi." Hắn đặt ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng: "Anh hiểu rồi. Em không cần nói nữa."
"Ngoan, ngồi đây. Đợi anh đi lấy đá chườm mặt cho em!"
Trong lúc Hắc Ly nằm thơ thẩn nhìn trần nhà, điện thoại của cô ở trên bàn chợt đổ chuông.
Là Lâm Nhã An gọi tới.
"Nhiên Bảo, con đang ở đâu?" Vừa bắt máy, Hắc Ly liền nghe được giọng mẹ ở đầu bên kia vô cùng gấp gáp.
"Con đang ở nhà. Có chuyện gì không mẹ?" Cô dùng đầu ngón tay vẽ vẽ lung tung trong không trung, bình thản đáp.
Nếu lúc này Lâm Nhã An gọi cho cô, tám phần là Triệu Bích Lệ đã nói bà nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện. Hẳn bà đang lo lắng nên mới gọi hỏi cô.
Quả nhiên...
"Chuyện ở bệnh viện bà nội con đã kể với mẹ. Nhiên Bảo, con không sao chứ?"
Hắc Ly cười khổ, vẫn chỉ có mẹ luôn lo lắng cho cô nhất. Cô đưa tay vuốt tóc, giọng điệu ra vẻ bất cần: "Cũng chỉ là một cái bạt tai thôi mà. Làm gì đau như mấy trận đòn ngày xưa mẹ đánh khi con hư!"
"Nhiên Bảo à..." Lời con gái nói khiến cõi lòng Lâm Nhã An bất giác cảm thấy xót xa. Thực ra bà biết da con gái vô cùng mềm, đánh vào đảm bảo không tránh khỏi để lại dấu tích. Mẹ chồng bảo lúc đó tiếng bạt tai rất to, chắc chắn là rất đau.
Hắc Ly thấy đầu kia hơi im ắng. Cô liền bật cười, cố tỏ ra vui vẻ: "Mẹ, sao mẹ lại không nói nữa vậy?"
"Hay bây giờ mẹ đến nhà con nha!" Lâm Nhã An bất ngờ nói một câu. Bà phải tận mắt kiểm tra con gái thì mới an tâm.
Đúng lúc này, Trình Đế Uy đột ngột bước vào dọa cho Hắc Ly giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại.
"Đừng mẹ ơi! Mẹ đừng có đến đây!" Cô vội vàng giữ chặt điện thoại, nói to với người bên kia để ngăn cản. Hiện tại Trình Đế Uy đang ở đây, mẹ mà đến thì cô chỉ còn nước độn thổ.
"Con mệt lắm! Chuẩn bị đi ngủ. Mai có gì con tới chỗ mẹ nói chuyện. Mẹ không cần đến đâu." Bịa đại một cái lí do chống chế, Hắc Ly vẫn là lần đầu tiên nói dối mẹ. Biết mẹ cũng chỉ vì lo lắng cho mình, nhưng cô không thể để mẹ thấy Trình Đế Uy được.
Trình Đế Uy dường như cũng phần nào hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn cười gian manh, ngồi xuống bên cạnh Hắc Ly, đột ngột hôn 'chụt' một cái thật kêu lên má cô.
Hắc Ly bị hành động của Trình Đế Uy làm hốt hoảng. Cô nhanh tay bịt loa, tránh để mẹ nghe thấy gì không nên nghe, lại quay ngắt ra trừng mắt lườm hắn.
Ở đầu kia, Lâm Nhã An vẫn chẳng hề hay biết con gái vừa bị lưu manh động tay động chân. Bà thấy con gái bảo đi ngủ, chỉ đơn giản nhắc nhở: "Thế Nhiên Bảo mau nghỉ ngơi đi, mẹ không đến nữa. À, đừng quên chườm đá đấy nhé!"
"Vâng ạ. Tạm biệt mẹ. Chúc mẹ ngủ ngon." Đã diễn thì phải diễn trót lọt, Hắc Ly nói lời tạm biệt rồi vội vàng cúp máy.
Ném điện thoại qua một bên, cô vơ lấy cái gối gần nhất, bực tức đập mạnh vào người Trình Đế Uy: "Em đã cố ý nói dối để mẹ không đến. Anh lại còn ở đó mà bày trò con bò khiến mẹ em nghi ngờ. Ngứa đòn hả trời?"
"Rồi, rồi. Tại anh. Anh sai rồi. Em đừng đánh nữa!" Trình Đế Uy vừa cười ngất vừa né tránh cái gối cô đập tới. Nói thì nói thế, chứ rốt cuộc hắn vẫn để Hắc Ly đánh chán mới thôi.
"Nào, mau chườm đá đi!"
Hắc Ly cầm túi đá to đặt lên bên má bị thương. Cảm giác đau xót nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc nãy. Cô dựa đầu vào vai Trình Đế Uy, đột nhiên hỏi hắn: "Uy, anh có tin em không?"
"Tin cái gì?" Hắn vòng tay ôm vai cô, cúi đầu hỏi ngược lại.
"Tin là em không đẩy Thẩm Chi Lăng ấy. Ba em không tin. Vậy anh có tin không?" Cô ngước lên nhìn hắn. Trong mắt tựa như đang chờ mong.
"Tin." Chỉ một chữ hồi đáp.
"Vì sao?" Hắc Ly muốn biết lí do. Cô không cần câu trả lời có lệ.
Trình Đế Uy đưa tay nâng cằm Hắc Ly. Đôi mắt hai người chạm nhau. Hắn búng nhẹ lên trán cô: "Ngốc ạ, em không phải người độc ác như vậy!"
Thực ra, em vốn rất lương thiện. Chỉ là những mưu tính khiến em trở nên thâm sâu. Nhưng bản chất chắc chắn không đổi.
"Em không phải người độc ác như vậy!" Câu nói của Trình Đế Uy xoáy sâu vào lòng Hắc Ly. Cô đẩy hắn, quay người ra chỗ khác.
Bàn tay đặt lên nơi ngực trái cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập nhanh hơn.
Tại sao, mỗi câu nói của hắn lại khiến cảm xúc của cô biến đổi?
Chẳng biết từ lúc nào nữa, cô trở nên dựa dẫm vào hắn. Không chỉ vậy, chốc chốc cô lại nghĩ tới hắn, và luôn luôn để ý hắn nghĩ gì về mình.
Loại cảm giác này rất quen thuộc. Nó cũng từng xuất hiện khi Hắc Ly xác định được tình cảm của mình với Hoắc Dật Minh ba năm trước. Tuy nhiên, bây giờ nó lại mãnh liệt hơn rất nhiều. Cứ như ngọn lửa cháy mãi không ngừng
Trình Đế Uy, có lẽ em đã thích anh mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.