Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 117: Ngoại truyện 4 ~ Theo đuổi vợ cũ (4)
Miêu Miêu Khuynh Thành
29/11/2020
Quả đúng như lời Lâm Tử Hạo nói, Vu Kính Trung không phải người đàn
ông duy nhất có ý định theo đuổi Lâm Nhã An. Ở chung hơn một tháng, ông
mới phát hiện xung quanh cô vợ cũ của mình có rất nhiều 'vệ tinh'.
Phải kể đến trong một buổi sáng ngày chủ nhật nào đó, tiết trời không lạnh lắm. Tuyết cũng đã ngừng rơi từ đêm hôm qua. Vu Kính Trung đẩy cửa bước ra ngoài ban công.
Không khí sáng sớm mùa đông trong lành dễ chịu khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Tất nhiên, đó là nếu Vu Kính Trung không bất ngờ nhìn thấy Lâm Nhã An đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ với một người đàn ông trẻ ở ngay lối rẽ vào biệt thự.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Vu Kính Trung vội đi vào trong nhà. Ông bước nhanh xuống tầng một, trước khi Lâm Nhã An kịp chạm tới tay nắm thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Sự xuất hiện của Vu Kính Trung ngay trước cửa khiến cho cả Lâm Nhã An lẫn người đàn ông đều ngạc nhiên.
Lúc này, Vu Kính Trung mới cẩn thận đánh giá anh ta. Tóc vàng da trắng mắt xanh, là một người đàn ông phương Tây chính hiệu. Trông anh ta vẫn còn khá trẻ, nhìn như có vẻ mới ngoài ba mươi tuổi.
"Ann, anh ấy là ai vậy?" Người đàn ông liếc qua Vu Kính Trung rồi lại quay sang Lâm Nhã An. Anh ta khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi.
"Tôi là..."
"Mike, anh ấy là bạn thân của tôi." Chẳng để cho Vu Kính Trung kịp nói, Lâm Nhã An đã lập tức cắt ngang.
Một câu trả lời ngoài dự đoán.
“Bởi vì anh ấy tới đây công tác dài hạn nên sống tạm ở nhà tôi." Lâm Nhã An bịa bừa một cái lí do nào đó để giải thích cho sự có mặt của Vu Kính Trung.
May mắn, Mike hoàn toàn không hề nghi ngờ. Anh ta còn rất thân thiện chào hỏi Vu Kính Trung: "Xin chào, tôi là Mike, hàng xóm của Ann."
"Xin chào!" Vu Kính Trung đáp lại một cách khá gượng gạo.
Dường như không muốn ông khó xử, Lâm Nhã An liền lên tiếng giải vây: "Mike, hình như sắp tới giờ Amy thức dậy rồi đấy! Cậu không định về với cô bé sao?"
"Vẫn còn nửa tiếng nữa cơ." Mike giơ tay xem đồng hồ, khẽ cười: "Nhưng mà có lẽ tôi nên về chuẩn bị bữa sáng cho con bé. Tối gặp nhé, Ann!"
"Tối gặp!"
Khi Mike đi khỏi, Lâm Nhã An mới xách hai túi đồ vừa mua ở siêu thị lách qua Vu Kính Trung, bước vào trong nhà.
Vu Kính Trung bị Lâm Nhã An làm cho ngây người mất mấy giây. Sau khi hoàn hồn, ông cũng vội nối gót đi theo bà.
"Tại sao em lại giới thiệu với cậu ta rằng anh là bạn thân của em?" Trong lúc Lâm Nhã An xếp đồ vào tủ lạnh, Vu Kính Trung liền ngồi xuống bàn ăn, thuận miệng hỏi.
Hai chữ 'bạn thân' này khiến ông không khỏi cảm thấy khó chịu. Bởi vì địa vị của ông trong lòng Lâm Nhã An cứ như bị hạ thấp vậy. Chẳng lẽ giờ bà chỉ coi ông là bạn thân thôi ư?
"Em nghĩ đó là câu trả lời hợp lí nhất rồi!" Lâm Nhã An đóng cửa tủ lạnh: "Không lẽ anh muốn em giới thiệu anh là chồng cũ của em?"
Chồng cũ vợ cũ ở chung một nhà, nói ra ai nghe chắc chắn cũng sẽ cảm thấy kì cục. Cho nên hai chữ 'bạn thân' đặt vào hoàn cảnh này quả thật vô cùng hợp lí.
Vu Kính Trung chẳng còn lời nào để phản bác. Ông đành đổi chủ đề: "Vậy, em nói thêm về Mike cho anh nghe đi."
"Nói thêm về Mike?" Lâm Nhã An có chút bất ngờ: "Anh hứng thú với cậu ta à?"
Đoạn đối thoại của hai người, nếu gặp phải kẻ 'đầu óc đen tối' thì thể nào cũng sẽ liên tưởng ngay đến mấy chuyện mờ ám. Nhưng Vu Kính Trung chỉ đan hai tay vào nhau, trầm mặc không đáp.
Đều cùng là đàn ông, Vu Kính Trung sao có thể không nhận ra tâm ý mà Mike dành cho Lâm Nhã An kia chứ? Vẫn thường hay nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ông muốn xem tình địch của mình rốt cuộc có gì đặc biệt.
Lâm Nhã An múc cháo đã nấu từ trong nồi ra hai cái bát nhỏ, đặt vào khay sứ. Sau đó bà lại đem khay bưng tới chỗ bàn ăn.
Cháo cá trong bát bắt đầu bốc hơi nghi ngút, đồng thời dậy hương thơm phức. Còn có cả chút hành, chút rau và thịt cá trông rất bắt mắt. Mùa đông mà ăn sáng như thế này thì quả là một ý tưởng không tồi.
"Mike là ông chủ của một công ty kinh doanh đồ nội thất. Năm nay cậu ấy mới ba mươi tám tuổi." Lâm Nhã An ăn xong muỗng cháo đầu tiên mới cất tiếng trả lời câu hỏi của ông chồng cũ: "Ngoài ra, cậu ấy là một single dad* có một cô con gái bảy tuổi."
*single dad: bố đơn thân.
"Là cô bé Amy mà em vừa nhắc tới lúc nãy sao?" Vu Kính Trung nghi hoặc.
"Vâng." Lâm Nhã An gật đầu.
"Thế, cậu ta đã từng ly hôn à?" Có vẻ Vu Kính Trung quyết định bới móc toàn bộ lí lịch của tình địch.
"Phải." Thái độ của Lâm Nhã An trở nên lạnh nhạt hơn: "Vợ cậu ấy ngoại tình."
Đôi mắt bà như đùa cợt liếc nhìn người đàn ông ở đối diện.
"Khụ!"
Câu nói vừa rồi làm cho Vu Kính Trung suýt nữa thì bị sặc cháo. Chẳng biết là hữu ý hay vô tình, nhưng ông cứ có cảm giác Lâm Nhã An đang cố tình đá xéo mình.
"Vậy, em cảm thấy Mike là người như thế nào?" Chủ yếu là suy nghĩ của Lâm Nhã An về Mike. Vu Kính Trung muốn xem thử cô vợ cũ nghĩ gì về anh ta.
"Mike ấy hả..." Vẻ mặt Lâm Nhã An hơi trầm tư: "Đó là một người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng."
Người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng sao? Lâm Nhã An nghĩ vậy về Mike ư?
Trong không khí vô hình chung xuất hiện một mùi chua loét. Hình như có ai đó vừa đánh vỡ bình giấm thì phải!
Phải kể đến trong một buổi sáng ngày chủ nhật nào đó, tiết trời không lạnh lắm. Tuyết cũng đã ngừng rơi từ đêm hôm qua. Vu Kính Trung đẩy cửa bước ra ngoài ban công.
Không khí sáng sớm mùa đông trong lành dễ chịu khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Tất nhiên, đó là nếu Vu Kính Trung không bất ngờ nhìn thấy Lâm Nhã An đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ với một người đàn ông trẻ ở ngay lối rẽ vào biệt thự.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Vu Kính Trung vội đi vào trong nhà. Ông bước nhanh xuống tầng một, trước khi Lâm Nhã An kịp chạm tới tay nắm thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Sự xuất hiện của Vu Kính Trung ngay trước cửa khiến cho cả Lâm Nhã An lẫn người đàn ông đều ngạc nhiên.
Lúc này, Vu Kính Trung mới cẩn thận đánh giá anh ta. Tóc vàng da trắng mắt xanh, là một người đàn ông phương Tây chính hiệu. Trông anh ta vẫn còn khá trẻ, nhìn như có vẻ mới ngoài ba mươi tuổi.
"Ann, anh ấy là ai vậy?" Người đàn ông liếc qua Vu Kính Trung rồi lại quay sang Lâm Nhã An. Anh ta khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi.
"Tôi là..."
"Mike, anh ấy là bạn thân của tôi." Chẳng để cho Vu Kính Trung kịp nói, Lâm Nhã An đã lập tức cắt ngang.
Một câu trả lời ngoài dự đoán.
“Bởi vì anh ấy tới đây công tác dài hạn nên sống tạm ở nhà tôi." Lâm Nhã An bịa bừa một cái lí do nào đó để giải thích cho sự có mặt của Vu Kính Trung.
May mắn, Mike hoàn toàn không hề nghi ngờ. Anh ta còn rất thân thiện chào hỏi Vu Kính Trung: "Xin chào, tôi là Mike, hàng xóm của Ann."
"Xin chào!" Vu Kính Trung đáp lại một cách khá gượng gạo.
Dường như không muốn ông khó xử, Lâm Nhã An liền lên tiếng giải vây: "Mike, hình như sắp tới giờ Amy thức dậy rồi đấy! Cậu không định về với cô bé sao?"
"Vẫn còn nửa tiếng nữa cơ." Mike giơ tay xem đồng hồ, khẽ cười: "Nhưng mà có lẽ tôi nên về chuẩn bị bữa sáng cho con bé. Tối gặp nhé, Ann!"
"Tối gặp!"
Khi Mike đi khỏi, Lâm Nhã An mới xách hai túi đồ vừa mua ở siêu thị lách qua Vu Kính Trung, bước vào trong nhà.
Vu Kính Trung bị Lâm Nhã An làm cho ngây người mất mấy giây. Sau khi hoàn hồn, ông cũng vội nối gót đi theo bà.
"Tại sao em lại giới thiệu với cậu ta rằng anh là bạn thân của em?" Trong lúc Lâm Nhã An xếp đồ vào tủ lạnh, Vu Kính Trung liền ngồi xuống bàn ăn, thuận miệng hỏi.
Hai chữ 'bạn thân' này khiến ông không khỏi cảm thấy khó chịu. Bởi vì địa vị của ông trong lòng Lâm Nhã An cứ như bị hạ thấp vậy. Chẳng lẽ giờ bà chỉ coi ông là bạn thân thôi ư?
"Em nghĩ đó là câu trả lời hợp lí nhất rồi!" Lâm Nhã An đóng cửa tủ lạnh: "Không lẽ anh muốn em giới thiệu anh là chồng cũ của em?"
Chồng cũ vợ cũ ở chung một nhà, nói ra ai nghe chắc chắn cũng sẽ cảm thấy kì cục. Cho nên hai chữ 'bạn thân' đặt vào hoàn cảnh này quả thật vô cùng hợp lí.
Vu Kính Trung chẳng còn lời nào để phản bác. Ông đành đổi chủ đề: "Vậy, em nói thêm về Mike cho anh nghe đi."
"Nói thêm về Mike?" Lâm Nhã An có chút bất ngờ: "Anh hứng thú với cậu ta à?"
Đoạn đối thoại của hai người, nếu gặp phải kẻ 'đầu óc đen tối' thì thể nào cũng sẽ liên tưởng ngay đến mấy chuyện mờ ám. Nhưng Vu Kính Trung chỉ đan hai tay vào nhau, trầm mặc không đáp.
Đều cùng là đàn ông, Vu Kính Trung sao có thể không nhận ra tâm ý mà Mike dành cho Lâm Nhã An kia chứ? Vẫn thường hay nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ông muốn xem tình địch của mình rốt cuộc có gì đặc biệt.
Lâm Nhã An múc cháo đã nấu từ trong nồi ra hai cái bát nhỏ, đặt vào khay sứ. Sau đó bà lại đem khay bưng tới chỗ bàn ăn.
Cháo cá trong bát bắt đầu bốc hơi nghi ngút, đồng thời dậy hương thơm phức. Còn có cả chút hành, chút rau và thịt cá trông rất bắt mắt. Mùa đông mà ăn sáng như thế này thì quả là một ý tưởng không tồi.
"Mike là ông chủ của một công ty kinh doanh đồ nội thất. Năm nay cậu ấy mới ba mươi tám tuổi." Lâm Nhã An ăn xong muỗng cháo đầu tiên mới cất tiếng trả lời câu hỏi của ông chồng cũ: "Ngoài ra, cậu ấy là một single dad* có một cô con gái bảy tuổi."
*single dad: bố đơn thân.
"Là cô bé Amy mà em vừa nhắc tới lúc nãy sao?" Vu Kính Trung nghi hoặc.
"Vâng." Lâm Nhã An gật đầu.
"Thế, cậu ta đã từng ly hôn à?" Có vẻ Vu Kính Trung quyết định bới móc toàn bộ lí lịch của tình địch.
"Phải." Thái độ của Lâm Nhã An trở nên lạnh nhạt hơn: "Vợ cậu ấy ngoại tình."
Đôi mắt bà như đùa cợt liếc nhìn người đàn ông ở đối diện.
"Khụ!"
Câu nói vừa rồi làm cho Vu Kính Trung suýt nữa thì bị sặc cháo. Chẳng biết là hữu ý hay vô tình, nhưng ông cứ có cảm giác Lâm Nhã An đang cố tình đá xéo mình.
"Vậy, em cảm thấy Mike là người như thế nào?" Chủ yếu là suy nghĩ của Lâm Nhã An về Mike. Vu Kính Trung muốn xem thử cô vợ cũ nghĩ gì về anh ta.
"Mike ấy hả..." Vẻ mặt Lâm Nhã An hơi trầm tư: "Đó là một người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng."
Người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng sao? Lâm Nhã An nghĩ vậy về Mike ư?
Trong không khí vô hình chung xuất hiện một mùi chua loét. Hình như có ai đó vừa đánh vỡ bình giấm thì phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.