Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 19: Tấm ảnh
Miêu Miêu Khuynh Thành
27/11/2020
"Vậy là Liên Hi đã nghi ngờ rồi sao?" Trình Đế Uy lắc lắc thứ chất lỏng màu
đỏ đậm trong chiếc ly thủy tinh. Hắn ngồi trên mép giường, đưa ly rượu
lên môi nhấp một ngụm. Đôi mắt tà tứ khẽ liếc nhìn người con gái trước
bàn trang điểm.
"Vâng." Hắc Ly đáp nhẹ một tiếng. Tay cô cầm chiếc lược gỗ, từ từ chải thẳng mái tóc dài buông xõa, nói tiếp: "Liên Hi phát hiện ra xe của anh. Hơn nữa còn mấy lần nhìn thấy em từ xa. Cũng may không thấy mặt. Nhưng để đảm bảo an toàn, em nghĩ sau này anh nên đến trường em ít thôi."
"Chậc, quỷ nha đầu này! Đúng là chuyên đi phá hư chuyện tốt của người khác." Trình Đế Uy nhỏ giọng oán giận.
Hắc Ly không phản ứng, chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông kia qua gương. Mở ngăn kéo bàn trang điểm để chiếc lược vào trong, tay cô vô tình đụng trúng cuốn sổ cất sâu trong góc.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng Hắc Ly vẫn quyết định lấy nó ra. Cuốn sổ này là sổ trắng, hoàn toàn không có bất cứ ghi chép gì, chỉ kẹp duy nhất một tấm hình nhỏ.
Tấm hình đó được chụp ở khuôn viên của học viện Tống Tường. Trong hình có một đôi nam nữ. Người nữ đương nhiên là Hắc Ly. Còn người nam...
"Ly, đã muộn rồi!"
Giọng nói của Trình Đế Uy bất ngờ vang lên sau lưng Hắc Ly khiến cô giật nảy mình. Vội vàng cất lại cuốn sổ vào ngăn kéo, cô quay người đối diện với hắn, hơi mỉm cười gượng gạo: "Có chuyện gì không anh?"
Trình Đế Uy nhìn chằm chằm Hắc Ly trong giây lát. Ánh mắt của hắn khiến cô khẽ run rẩy, tựa như xuyên thấu tâm can, thăm dò xem cô đang nghĩ gì.
Nhưng sau cùng, hắn chỉ đi tới gần Hắc Ly, chống tay lên mặt bàn trang điểm, hoàn toàn vây cô trong phạm vi của mình. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau mang tai, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: "Đã muộn rồi! Nên đi ngủ thôi."
Khuôn mặt Hắc Ly vì câu nói kia mà thoáng chốc trở nên ửng đỏ. Cô thừa hiểu từ 'ngủ' Trình Đế Uy nói đến ở đây có ý nghĩa như thế nào. Hai người họ nếu qua đêm với nhau thì làm gì có chuyện chỉ đắp chăn mơ đẹp.
Hắn quả thật là người đàn ông tinh lực dồi dào, mỗi khi hoan ái đều phải đem cô hành đến mức rã rời mới chịu để yên. Mặc dù đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, nhưng cứ nghĩ tới bản thân bị nam nhân trước mắt chinh phục như thế nào, Hắc Ly lại cảm thấy xấu hổ.
Tất nhiên, xấu hổ thì xấu hổ, còn làm đương nhiên vẫn cứ làm. Vòng tay ôm cổ hắn, cô chủ động dâng lên đôi môi mình...
Một trận thiêu đốt, lửa tình mãnh liệt...
Kéo chăn che đi thân thể người con gái, Trình Đế Uy hài lòng nhìn tấm lưng trần của cô. Trên bờ lưng trắng nõn phủ đầy vết tích mà hắn để lại, như một cách để người đàn ông khẳng định quyền sở hữu.
Châm lửa hút điếu thuốc, đôi mắt hắn vô tình như có như không liếc về phía ngăn kéo bàn trang điểm. Nhớ tới bộ dạng lén lút của Hắc Ly lúc nãy, Trình Đế Uy liền bước xuống giường. Mở ngăn kéo bàn trang điểm, hắn rất nhanh đã tìm được cuốn sổ tay kia.
Mấy trang giữa của cuốn sổ bị cộm lên, Trình Đế Uy không nghĩ ngợi, lật đến trang đó. Tấm ảnh nhỏ ngay lập tức đập vào mắt hắn.
Trong tấm ảnh, Hắc Ly mỉm cười vô cùng rạng rỡ. Chiếc váy trắng tinh khôi mà đơn giản càng điểm tô thêm khí chất thanh thuần của cô. Mái tóc đen dài thẳng tắp, chứ chưa làm xoăn như bây giờ. Trình Đế Uy có thể thấy, người trong hình và cô gái đang nằm trên giường đằng kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cũng đúng thôi. Nếu Hắc Ly không trải qua cú sốc hôn nhân của ba mẹ hẳn bây giờ cô vẫn sẽ là Vu An Nhiên, vẫn là đứa con ngoan của gia đình. Thậm chí, cô và Trình Đế Uy hắn cũng chẳng có cơ hội quen biết ấy chứ.
Nhưng, cái mà hắn thật sự chú tâm là ánh mắt của Hắc Ly. Ánh mắt cô không hướng vào ống kính máy ảnh mà lại nhìn chàng trai bên cạnh.
Giả sử bắt buộc phải đặt lên bàn cân so sánh giữa hai người thì Trình Đế Uy chính là bad boy chính hiệu, còn người trong ảnh lại ở thế đối lập, một good boy chuẩn mực. Ở anh ta toát lên một loại khí chất ôn văn nho nhã, khiến cho người khác an tâm tin tưởng.
Cái nhìn mà Hắc Ly dành cho anh ta giống như cái nhìn của các thiếu nữ đối với chàng trai mình thích. Hắn có thể đọc được trong đôi mắt đẹp đẽ ấy là sự sùng bái và ái mộ.
Khuôn mặt Trình Đế Uy không một biến đổi. Hắn lẳng lặng đặt tấm ảnh vào cuốn sổ rồi cất về chỗ cũ.
...
"Tối nay em về Vu gia dùng bữa. Khả năng là sẽ qua đêm ở đó luôn." Hắc Ly thắt lại chiếc nơ buộc trên ngực áo, thuận miệng nói với Trình Đế Uy.
"Về Vu gia?" Trình Đế Uy có chút ngạc nhiên vì thông báo này của cô. Hắn đi tới bên cạnh Hắc Ly, khẽ nhếch môi, mở miệng trêu chọc: "Sao vậy? Em đây là suy nghĩ thông suốt rồi, quyết định làm hoà với mẹ kế con riêng đấy à?"
Hắc Ly lười để ý hắn. Cô lấy chiếc kẹp tóc hình nơ bản to kẹp lại mái tóc xoăn dài để chuẩn bị đi học.
Hôm nay là sinh nhật Vu Kính Trung. Ba cô vốn không muốn tổ chức rình rang nên mọi năm đều chỉ làm một bữa cơm họp mặt gia đình.
Nhưng mà năm nay...e rằng chỉ một bữa cơm nhỏ thôi cũng sẽ náo nhiệt lắm rồi đây.
"Vâng." Hắc Ly đáp nhẹ một tiếng. Tay cô cầm chiếc lược gỗ, từ từ chải thẳng mái tóc dài buông xõa, nói tiếp: "Liên Hi phát hiện ra xe của anh. Hơn nữa còn mấy lần nhìn thấy em từ xa. Cũng may không thấy mặt. Nhưng để đảm bảo an toàn, em nghĩ sau này anh nên đến trường em ít thôi."
"Chậc, quỷ nha đầu này! Đúng là chuyên đi phá hư chuyện tốt của người khác." Trình Đế Uy nhỏ giọng oán giận.
Hắc Ly không phản ứng, chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông kia qua gương. Mở ngăn kéo bàn trang điểm để chiếc lược vào trong, tay cô vô tình đụng trúng cuốn sổ cất sâu trong góc.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng Hắc Ly vẫn quyết định lấy nó ra. Cuốn sổ này là sổ trắng, hoàn toàn không có bất cứ ghi chép gì, chỉ kẹp duy nhất một tấm hình nhỏ.
Tấm hình đó được chụp ở khuôn viên của học viện Tống Tường. Trong hình có một đôi nam nữ. Người nữ đương nhiên là Hắc Ly. Còn người nam...
"Ly, đã muộn rồi!"
Giọng nói của Trình Đế Uy bất ngờ vang lên sau lưng Hắc Ly khiến cô giật nảy mình. Vội vàng cất lại cuốn sổ vào ngăn kéo, cô quay người đối diện với hắn, hơi mỉm cười gượng gạo: "Có chuyện gì không anh?"
Trình Đế Uy nhìn chằm chằm Hắc Ly trong giây lát. Ánh mắt của hắn khiến cô khẽ run rẩy, tựa như xuyên thấu tâm can, thăm dò xem cô đang nghĩ gì.
Nhưng sau cùng, hắn chỉ đi tới gần Hắc Ly, chống tay lên mặt bàn trang điểm, hoàn toàn vây cô trong phạm vi của mình. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau mang tai, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: "Đã muộn rồi! Nên đi ngủ thôi."
Khuôn mặt Hắc Ly vì câu nói kia mà thoáng chốc trở nên ửng đỏ. Cô thừa hiểu từ 'ngủ' Trình Đế Uy nói đến ở đây có ý nghĩa như thế nào. Hai người họ nếu qua đêm với nhau thì làm gì có chuyện chỉ đắp chăn mơ đẹp.
Hắn quả thật là người đàn ông tinh lực dồi dào, mỗi khi hoan ái đều phải đem cô hành đến mức rã rời mới chịu để yên. Mặc dù đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, nhưng cứ nghĩ tới bản thân bị nam nhân trước mắt chinh phục như thế nào, Hắc Ly lại cảm thấy xấu hổ.
Tất nhiên, xấu hổ thì xấu hổ, còn làm đương nhiên vẫn cứ làm. Vòng tay ôm cổ hắn, cô chủ động dâng lên đôi môi mình...
Một trận thiêu đốt, lửa tình mãnh liệt...
Kéo chăn che đi thân thể người con gái, Trình Đế Uy hài lòng nhìn tấm lưng trần của cô. Trên bờ lưng trắng nõn phủ đầy vết tích mà hắn để lại, như một cách để người đàn ông khẳng định quyền sở hữu.
Châm lửa hút điếu thuốc, đôi mắt hắn vô tình như có như không liếc về phía ngăn kéo bàn trang điểm. Nhớ tới bộ dạng lén lút của Hắc Ly lúc nãy, Trình Đế Uy liền bước xuống giường. Mở ngăn kéo bàn trang điểm, hắn rất nhanh đã tìm được cuốn sổ tay kia.
Mấy trang giữa của cuốn sổ bị cộm lên, Trình Đế Uy không nghĩ ngợi, lật đến trang đó. Tấm ảnh nhỏ ngay lập tức đập vào mắt hắn.
Trong tấm ảnh, Hắc Ly mỉm cười vô cùng rạng rỡ. Chiếc váy trắng tinh khôi mà đơn giản càng điểm tô thêm khí chất thanh thuần của cô. Mái tóc đen dài thẳng tắp, chứ chưa làm xoăn như bây giờ. Trình Đế Uy có thể thấy, người trong hình và cô gái đang nằm trên giường đằng kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cũng đúng thôi. Nếu Hắc Ly không trải qua cú sốc hôn nhân của ba mẹ hẳn bây giờ cô vẫn sẽ là Vu An Nhiên, vẫn là đứa con ngoan của gia đình. Thậm chí, cô và Trình Đế Uy hắn cũng chẳng có cơ hội quen biết ấy chứ.
Nhưng, cái mà hắn thật sự chú tâm là ánh mắt của Hắc Ly. Ánh mắt cô không hướng vào ống kính máy ảnh mà lại nhìn chàng trai bên cạnh.
Giả sử bắt buộc phải đặt lên bàn cân so sánh giữa hai người thì Trình Đế Uy chính là bad boy chính hiệu, còn người trong ảnh lại ở thế đối lập, một good boy chuẩn mực. Ở anh ta toát lên một loại khí chất ôn văn nho nhã, khiến cho người khác an tâm tin tưởng.
Cái nhìn mà Hắc Ly dành cho anh ta giống như cái nhìn của các thiếu nữ đối với chàng trai mình thích. Hắn có thể đọc được trong đôi mắt đẹp đẽ ấy là sự sùng bái và ái mộ.
Khuôn mặt Trình Đế Uy không một biến đổi. Hắn lẳng lặng đặt tấm ảnh vào cuốn sổ rồi cất về chỗ cũ.
...
"Tối nay em về Vu gia dùng bữa. Khả năng là sẽ qua đêm ở đó luôn." Hắc Ly thắt lại chiếc nơ buộc trên ngực áo, thuận miệng nói với Trình Đế Uy.
"Về Vu gia?" Trình Đế Uy có chút ngạc nhiên vì thông báo này của cô. Hắn đi tới bên cạnh Hắc Ly, khẽ nhếch môi, mở miệng trêu chọc: "Sao vậy? Em đây là suy nghĩ thông suốt rồi, quyết định làm hoà với mẹ kế con riêng đấy à?"
Hắc Ly lười để ý hắn. Cô lấy chiếc kẹp tóc hình nơ bản to kẹp lại mái tóc xoăn dài để chuẩn bị đi học.
Hôm nay là sinh nhật Vu Kính Trung. Ba cô vốn không muốn tổ chức rình rang nên mọi năm đều chỉ làm một bữa cơm họp mặt gia đình.
Nhưng mà năm nay...e rằng chỉ một bữa cơm nhỏ thôi cũng sẽ náo nhiệt lắm rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.