Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 106: Tâm nguyện của em
Miêu Miêu Khuynh Thành
29/11/2020
"Hắc Ly, chúng ta chia tay đi!"
Câu nói bất ngờ thốt ra của Trình Đế Uy khiến người trong lòng thoáng chốc trở nên cứng đờ. Hắc Ly chậm rãi buông hai tay. Cô lùi lại một bước, vẻ mặt khó tin nhìn hắn: "Tại sao?"
"Chẳng lẽ em quên rồi ư? Mối quan hệ này vốn chỉ là một trò chơi mà thôi." Thái độ của Trình Đế Uy lạnh nhạt. Hắn ngồi xuống sofa, tự rót một cốc nước cho mình.
Ừ nhỉ! Hắc Ly suýt nữa thì quên mất mục đích thực sự mình tiếp cận Trình Đế Uy là gì. Có lẽ vì sau khi nhận ra tình cảm của bản thân, cô đã quá đắm chìm vào sự cưng chiều của hắn nên dần dần không còn nghĩ tới nó.
Thậm chí Hắc Ly còn từng ảo tưởng rằng, Trình Đế Uy dịu dàng với cô như vậy chắc do có chút tình cảm rồi chăng. Nhưng đến hôm nay, khi hắn nhắc lại mối quan hệ giữa bọn họ, cô mới chợt nhận ra bản thân đang tự mình đa tình quá nhiều.
Người đàn ông này là Trình Đế Uy, một tên thiếu gia phong lưu thành tính. Xung quanh hắn lúc nào mà chẳng có mỹ nữ nóng bỏng. Du Lạc, Lý Tịnh và còn rất nhiều người khác. Miễn bọn họ khiến hắn hài lòng thì hắn đều sẽ cưng chiều, sẽ dịu dàng.
Dường như Hắc Ly đối với hắn cũng giống những cô gái ấy, chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng cô không có quyền phàn nàn về Trình Đế Uy. Bởi chính cô đã lựa chọn điều này. Tiếp cận hắn, mượn tay hắn để trả đũa Vu Kính Trung và tống cổ Thẩm Chi Lăng ra khỏi nhà hoàn toàn là quyết định của cô.
Nuốt cảm giác chua chát vào tận đáy lòng, Hắc Ly vẫn mỉm cười kiêu kì. Cô ngồi xuống bên Trình Đế Uy, gục đầu lên vai hắn.
"Tất nhiên em chưa từng quên. Nhưng em muốn biết một chuyện."
"Là gì?"
"Anh...có từng thích em bao giờ chưa? Dù chỉ là một chút cảm giác thôi."
Một câu hỏi ngoài dự đoán của Hắc Ly khiến Trình Đế Uy không thể đáp ngay trong lúc này. Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Tại sao ư? Vì em thích anh!
"Bởi vì em muốn biết cảm giác chinh phục được một người đàn ông phong lưu nhưng chưa từng có tình cảm với ai là như thế nào!"
Hắc Ly chống cằm mỉm cười rất ung dung. Cô tuyệt đối sẽ không nói ra tình cảm thật của bản thân với một người không thích mình.
Quả nhiên...
"Chưa từng thích." Trình Đế Uy lạnh lùng đáp. Hắn chẳng thèm nhìn Hắc Ly, liền đứng dậy: "Em còn gì muốn hỏi nữa không?"
"Đã hết." Hắc Ly cũng thu lại ánh mắt. Cô đang bận tập trung ngắm nghía bộ nails mà mình vừa mới làm cuối tuần trước, hạ giọng đuổi người: "Trình nhị thiếu gia, anh đi được rồi đấy!"
Cánh cửa khép lại. Giống như mối quan hệ giữa hai người coi như kết thúc từ đây.
Thực ra Hắc Ly không biết, lúc Trình Đế Uy nói ra những lời kia với cô và kể cả khi nghe những lời cô nói, tâm trạng hắn bỗng trở nên khó chịu. Cảm giác này xuất hiện đột ngột mà hắn chẳng thể hiểu nguyên cớ do đâu.
Thực ra Trình Đế Uy không biết, khi cánh cửa ngăn cách hai người, đôi mắt Hắc Ly đã phiếm hồng. Nhìn về phía cửa hồi lâu, cô liền cầm lấy điện thoại đặt trên bàn nước, gọi vào một số.
Đầu kia bắt máy.
"Mẹ à, thủ tục đăng ký hộ chiếu của con làm đến đâu rồi?"
...
Vu An Tình vo tròn rồi vứt tờ giấy đã dính đầy máu vào trong thùng rác gần đó. Hành động này của cô vô tình bị Phong Khải từ bên ngoài bước vào trông thấy được. Nhưng anh cũng chẳng lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ hỏi một câu đơn giản: "Em không sao chứ?"
"Em chưa bao giờ ổn hơn." Vu An Tình đưa tay quệt nhẹ cánh mũi, bình thản nói.
Kể từ khi nhập viện, những triệu chứng của bệnh hồi trước chưa từng thấy, bắt đầu xuất hiện với tần suất dày đặc. Cô sẽ thường xuyên bị chảy máu cam, thỉnh thoảng lại xuất huyết hoặc bầm tím trên da. Lâu dần cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Phong Khải im lặng nhìn Vu An Tình chằm chằm. Từ lúc biết mình mắc bệnh đến bây giờ, cô trở nên trầm tính hơn hẳn. Không còn hoạt bát như trước, cũng ít nói đi nhiều.
Tô Y Ninh tiến hành một số phương pháp trị liệu đơn giản cho Vu An Tình, xem như cố gắng duy trì sự sống. Mấy lần trị liệu, Phong Khải đều ở cùng cô. Chỉ đứng một bên quan sát thôi mà anh cũng có cảm giác khá đau. Ấy vậy, cô, người chịu đựng trực tiếp thì vẫn một vẻ mặt bình tĩnh chẳng thể hiện gì.
Từng sự thay đổi của Vu An Tình làm cho Phong Khải thấy lo lắng trong lòng. Thà rằng đau thì cô cứ kêu, sợ thì cô cứ khóc. Như vậy anh còn đỡ phiền não hơn.
Bởi đối với những người mắc bệnh nan y ở giai đoạn nguy hiểm như Vu An Tình, nếu vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận bệnh tật thì chỉ có hai nguyên do.
Hoặc họ sở hữu thần kinh thép, khả năng chịu đựng cực kì tốt. Hoặc là họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống này, đã...sẵn sàng để đón nhận cái chết.
Đúng vậy.
Dạo gần đây, Vu An Tình thường hay nằm mơ, lặp đi lặp lại một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô bị bóng tối bao trùm, chỉ duy nhất một mình cô. Dù gọi đến khản cả giọng cũng chẳng có ai hồi đáp.
Đôi khi, những giấc mơ không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Mà chúng giống như một điềm báo cho điều gì đó sắp xảy ra. Những giấc mơ của Vu An Tình, cô biết điềm báo của nó là gì.
"Đừng nhìn em như thế. Anh đứng nãy giờ mà không cảm thấy mỏi chân sao!" Vu An Tình không nhìn Phong Khải. Vẻ mặt cô thản nhiên. Đôi mắt chỉ tập trung vào chiếc khung thêu nhỏ trên tay.
Khả năng vẽ của An Tình rất tốt. Thời gian qua, vì phải ở trong bệnh viện chẳng thể đi đâu, cô đành nhờ Phong Khải tìm cho một vài miếng vải, tùy tiện vẽ mấy hình đơn giản lên đó rồi tập tành thêu thùa. Âu cũng là một cách giết thời gian.
"Tiểu Tình, bệnh của em sẽ qua khỏi thôi." Đây là câu nói An Tình đã nghe nhiều nhất trong suốt thời gian nằm viện vừ qua.
Đối với việc điều trị bệnh, ý chí của bệnh nhân có ảnh hưởng không hề nhỏ. Cô hiểu rõ bọn họ đang muốn cô không được từ bỏ hi vọng, còn một hơi thở tức là vẫn còn tia hi vọng.
"Vâng. Em hiểu mà!" Vu An Tình mỉm cười, nhưng cũng chỉ đáp cho có lệ mà thôi.
Sức khỏe của mình thế nào chẳng lẽ cô còn không biết ư? Mỗi một ngày trôi qua, cô càng lúc càng cảm nhận rõ ràng thần chết đang đến gần. Nếu thật sự tới lúc ấy, Vu An Tình chỉ mong bản thân mình sẽ được ra đi nhẹ nhàng một chút. Bởi vì cô rất là sợ đau nha.
Phong Khải hoàn toàn bất lực. Quả thật anh chẳng còn cách nào để vực dậy tinh thần cùng ý chí đã về số âm của Vu An Tình.
Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, Phong Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại không nhịn được thở dài phiền não: "Tình à, em bảo anh nên làm gì với em bây giờ? Em cứ như vậy. Nếu lỡ thật sự không qua khỏi...thì cả ba em lẫn An Kỳ sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào đây?"
Và cả anh nữa. Anh sẽ phải chấp nhận sự thật phũ phàng này kiểu gì!
Vu An Tình hiểu tâm trạng của Phong Khải. Tuy vậy, cô cố tình làm lơ ạn. Thực ra An Tình nghĩ Phong Khải cũng đã đoán được kết cục của cô rồi. Chỉ là anh không cam tâm đối diện với sự thật mà thôi.
Tựa đầu vào vai anh, An Tình nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh Khải, mấy ngày nữa ba với dì An sẽ đưa em ra nước ngoài, chữa bệnh. Nhưng lỡ như...Chỉ là lỡ như thôi nhé. Lỡ như em không còn hơi thở để mà quay trở về. Trước đó, anh có thể giúp em hoàn thành một tâm nguyện được không anh?"
"Em nói đi." Phong Khải cẩn trọng hôn lên tóc cô: "Anh nhất định sẽ cố gắng giúp em."
"Em...anh giúp em gặp lại mẹ em lần cuối được không?"
Câu nói bất ngờ thốt ra của Trình Đế Uy khiến người trong lòng thoáng chốc trở nên cứng đờ. Hắc Ly chậm rãi buông hai tay. Cô lùi lại một bước, vẻ mặt khó tin nhìn hắn: "Tại sao?"
"Chẳng lẽ em quên rồi ư? Mối quan hệ này vốn chỉ là một trò chơi mà thôi." Thái độ của Trình Đế Uy lạnh nhạt. Hắn ngồi xuống sofa, tự rót một cốc nước cho mình.
Ừ nhỉ! Hắc Ly suýt nữa thì quên mất mục đích thực sự mình tiếp cận Trình Đế Uy là gì. Có lẽ vì sau khi nhận ra tình cảm của bản thân, cô đã quá đắm chìm vào sự cưng chiều của hắn nên dần dần không còn nghĩ tới nó.
Thậm chí Hắc Ly còn từng ảo tưởng rằng, Trình Đế Uy dịu dàng với cô như vậy chắc do có chút tình cảm rồi chăng. Nhưng đến hôm nay, khi hắn nhắc lại mối quan hệ giữa bọn họ, cô mới chợt nhận ra bản thân đang tự mình đa tình quá nhiều.
Người đàn ông này là Trình Đế Uy, một tên thiếu gia phong lưu thành tính. Xung quanh hắn lúc nào mà chẳng có mỹ nữ nóng bỏng. Du Lạc, Lý Tịnh và còn rất nhiều người khác. Miễn bọn họ khiến hắn hài lòng thì hắn đều sẽ cưng chiều, sẽ dịu dàng.
Dường như Hắc Ly đối với hắn cũng giống những cô gái ấy, chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng cô không có quyền phàn nàn về Trình Đế Uy. Bởi chính cô đã lựa chọn điều này. Tiếp cận hắn, mượn tay hắn để trả đũa Vu Kính Trung và tống cổ Thẩm Chi Lăng ra khỏi nhà hoàn toàn là quyết định của cô.
Nuốt cảm giác chua chát vào tận đáy lòng, Hắc Ly vẫn mỉm cười kiêu kì. Cô ngồi xuống bên Trình Đế Uy, gục đầu lên vai hắn.
"Tất nhiên em chưa từng quên. Nhưng em muốn biết một chuyện."
"Là gì?"
"Anh...có từng thích em bao giờ chưa? Dù chỉ là một chút cảm giác thôi."
Một câu hỏi ngoài dự đoán của Hắc Ly khiến Trình Đế Uy không thể đáp ngay trong lúc này. Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Tại sao ư? Vì em thích anh!
"Bởi vì em muốn biết cảm giác chinh phục được một người đàn ông phong lưu nhưng chưa từng có tình cảm với ai là như thế nào!"
Hắc Ly chống cằm mỉm cười rất ung dung. Cô tuyệt đối sẽ không nói ra tình cảm thật của bản thân với một người không thích mình.
Quả nhiên...
"Chưa từng thích." Trình Đế Uy lạnh lùng đáp. Hắn chẳng thèm nhìn Hắc Ly, liền đứng dậy: "Em còn gì muốn hỏi nữa không?"
"Đã hết." Hắc Ly cũng thu lại ánh mắt. Cô đang bận tập trung ngắm nghía bộ nails mà mình vừa mới làm cuối tuần trước, hạ giọng đuổi người: "Trình nhị thiếu gia, anh đi được rồi đấy!"
Cánh cửa khép lại. Giống như mối quan hệ giữa hai người coi như kết thúc từ đây.
Thực ra Hắc Ly không biết, lúc Trình Đế Uy nói ra những lời kia với cô và kể cả khi nghe những lời cô nói, tâm trạng hắn bỗng trở nên khó chịu. Cảm giác này xuất hiện đột ngột mà hắn chẳng thể hiểu nguyên cớ do đâu.
Thực ra Trình Đế Uy không biết, khi cánh cửa ngăn cách hai người, đôi mắt Hắc Ly đã phiếm hồng. Nhìn về phía cửa hồi lâu, cô liền cầm lấy điện thoại đặt trên bàn nước, gọi vào một số.
Đầu kia bắt máy.
"Mẹ à, thủ tục đăng ký hộ chiếu của con làm đến đâu rồi?"
...
Vu An Tình vo tròn rồi vứt tờ giấy đã dính đầy máu vào trong thùng rác gần đó. Hành động này của cô vô tình bị Phong Khải từ bên ngoài bước vào trông thấy được. Nhưng anh cũng chẳng lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ hỏi một câu đơn giản: "Em không sao chứ?"
"Em chưa bao giờ ổn hơn." Vu An Tình đưa tay quệt nhẹ cánh mũi, bình thản nói.
Kể từ khi nhập viện, những triệu chứng của bệnh hồi trước chưa từng thấy, bắt đầu xuất hiện với tần suất dày đặc. Cô sẽ thường xuyên bị chảy máu cam, thỉnh thoảng lại xuất huyết hoặc bầm tím trên da. Lâu dần cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Phong Khải im lặng nhìn Vu An Tình chằm chằm. Từ lúc biết mình mắc bệnh đến bây giờ, cô trở nên trầm tính hơn hẳn. Không còn hoạt bát như trước, cũng ít nói đi nhiều.
Tô Y Ninh tiến hành một số phương pháp trị liệu đơn giản cho Vu An Tình, xem như cố gắng duy trì sự sống. Mấy lần trị liệu, Phong Khải đều ở cùng cô. Chỉ đứng một bên quan sát thôi mà anh cũng có cảm giác khá đau. Ấy vậy, cô, người chịu đựng trực tiếp thì vẫn một vẻ mặt bình tĩnh chẳng thể hiện gì.
Từng sự thay đổi của Vu An Tình làm cho Phong Khải thấy lo lắng trong lòng. Thà rằng đau thì cô cứ kêu, sợ thì cô cứ khóc. Như vậy anh còn đỡ phiền não hơn.
Bởi đối với những người mắc bệnh nan y ở giai đoạn nguy hiểm như Vu An Tình, nếu vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận bệnh tật thì chỉ có hai nguyên do.
Hoặc họ sở hữu thần kinh thép, khả năng chịu đựng cực kì tốt. Hoặc là họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống này, đã...sẵn sàng để đón nhận cái chết.
Đúng vậy.
Dạo gần đây, Vu An Tình thường hay nằm mơ, lặp đi lặp lại một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô bị bóng tối bao trùm, chỉ duy nhất một mình cô. Dù gọi đến khản cả giọng cũng chẳng có ai hồi đáp.
Đôi khi, những giấc mơ không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Mà chúng giống như một điềm báo cho điều gì đó sắp xảy ra. Những giấc mơ của Vu An Tình, cô biết điềm báo của nó là gì.
"Đừng nhìn em như thế. Anh đứng nãy giờ mà không cảm thấy mỏi chân sao!" Vu An Tình không nhìn Phong Khải. Vẻ mặt cô thản nhiên. Đôi mắt chỉ tập trung vào chiếc khung thêu nhỏ trên tay.
Khả năng vẽ của An Tình rất tốt. Thời gian qua, vì phải ở trong bệnh viện chẳng thể đi đâu, cô đành nhờ Phong Khải tìm cho một vài miếng vải, tùy tiện vẽ mấy hình đơn giản lên đó rồi tập tành thêu thùa. Âu cũng là một cách giết thời gian.
"Tiểu Tình, bệnh của em sẽ qua khỏi thôi." Đây là câu nói An Tình đã nghe nhiều nhất trong suốt thời gian nằm viện vừ qua.
Đối với việc điều trị bệnh, ý chí của bệnh nhân có ảnh hưởng không hề nhỏ. Cô hiểu rõ bọn họ đang muốn cô không được từ bỏ hi vọng, còn một hơi thở tức là vẫn còn tia hi vọng.
"Vâng. Em hiểu mà!" Vu An Tình mỉm cười, nhưng cũng chỉ đáp cho có lệ mà thôi.
Sức khỏe của mình thế nào chẳng lẽ cô còn không biết ư? Mỗi một ngày trôi qua, cô càng lúc càng cảm nhận rõ ràng thần chết đang đến gần. Nếu thật sự tới lúc ấy, Vu An Tình chỉ mong bản thân mình sẽ được ra đi nhẹ nhàng một chút. Bởi vì cô rất là sợ đau nha.
Phong Khải hoàn toàn bất lực. Quả thật anh chẳng còn cách nào để vực dậy tinh thần cùng ý chí đã về số âm của Vu An Tình.
Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, Phong Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại không nhịn được thở dài phiền não: "Tình à, em bảo anh nên làm gì với em bây giờ? Em cứ như vậy. Nếu lỡ thật sự không qua khỏi...thì cả ba em lẫn An Kỳ sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào đây?"
Và cả anh nữa. Anh sẽ phải chấp nhận sự thật phũ phàng này kiểu gì!
Vu An Tình hiểu tâm trạng của Phong Khải. Tuy vậy, cô cố tình làm lơ ạn. Thực ra An Tình nghĩ Phong Khải cũng đã đoán được kết cục của cô rồi. Chỉ là anh không cam tâm đối diện với sự thật mà thôi.
Tựa đầu vào vai anh, An Tình nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh Khải, mấy ngày nữa ba với dì An sẽ đưa em ra nước ngoài, chữa bệnh. Nhưng lỡ như...Chỉ là lỡ như thôi nhé. Lỡ như em không còn hơi thở để mà quay trở về. Trước đó, anh có thể giúp em hoàn thành một tâm nguyện được không anh?"
"Em nói đi." Phong Khải cẩn trọng hôn lên tóc cô: "Anh nhất định sẽ cố gắng giúp em."
"Em...anh giúp em gặp lại mẹ em lần cuối được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.