Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 42: Trừng phạt
Miêu Miêu Khuynh Thành
28/11/2020
Nhờ tác dụng của thuốc, sau một đêm, bên má phải của Hắc Ly đã bớt sưng hơn nhiều. Chỉ còn lại một màu đỏ nhàn nhạt.
Tuy nhiên, với người cực kỳ xem trọng sắc đẹp như cô, việc vác một cái mặt thương tích rõ rành rành ra ngoài tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Cho nên Hắc Ly nguyên ngày đều làm ổ trong phòng.
Trình Đế Uy sợ cô buồn chán nên cũng chẳng đi đâu. Hắn ở bên cô cả ngày. Hai người bọn họ chơi game, rồi chơi gấp giấy, chán quá thì lại...ôm nhau lăn giường.
Nhưng đến buổi tối, Trình Đế Uy nhất quyết lôi Hắc Ly ra ngoài mặc cho cô từ chối.
"Cứ đi đi. Anh muốn có một món quà tặng em." Trình Đế Uy vừa cười vừa nói với Hắc Ly, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Hai người họ lái xe đến một căn biệt thự sang trọng bên ngoài ngoại ô thành phố.
Ra mở cửa cho họ là một người đàn ông trạc tuổi Trình Đế Uy. Trên hai cánh tay anh ta đầy những hình xăm lớn nhỏ khác nhau trông cực kỳ dữ tợn. Nhìn thấy Trình Đế Uy, vẻ mặt anh ta trở nên cung kính, gọi hắn một tiếng 'anh hai'
Hắc Ly im lặng quan sát anh ta. Người này, dựa theo thái độ và cách xưng hô, tám phần là đàn em của Trình Đế Uy. Đúng lúc, anh ta vừa vặn nhìn sang cô, thuận miệng hỏi: "Anh hai, vị bên cạnh anh là?"
Trình Đế Uy cũng cúi đầu nhìn Hắc Ly. Hắn vươn tay ôm vai cô, giọng điệu cao hứng đáp lời: "Cô ấy là chị dâu của cậu, Hắc Ly."
Đáy mắt tên đàn em kia thoáng qua một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta mỉm cười đưa tay tới trước mặt Hắc Ly: "Chào chị dâu. Em tên A Trí."
"Xin chào." Cô cũng gật đầu xem như chào hỏi, đưa tay nắm hờ tay anh ta một cách xã giao.
"Ly à, em hãy vào trong đợi anh. Anh muốn nói chuyện riêng với A Trí một lát." Trình Đế Uy để hai người chào hỏi nhau xong xuôi, liền ghé tai cô thì thầm.
Tuy rằng không hiểu họ định nói gì mà chẳng thể để cô biết, nhưng Hắc Ly vẫn rất ngoan ngoãn đi vào trước. Cô đứng cách hắn một khoảng vừa đủ để không nghe thấy gì.
Đợi khi Hắc Ly đi xa bọn họ, Trình Đế Uy mới liếc qua A Trí, chậm rãi mở miệng lần nữa: "Thứ tôi bảo cậu chuẩn bị, đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Anh hai yên tâm. Em để A Lương và Tưởng Viễn đi xử lí. Chắc nhanh thôi hai đứa nó sẽ mang về cho anh." A Trí nhỏ giọng báo cáo.
Rồi, anh ta nhìn về phía Hắc Ly, trêu trọc nói: "Anh hai, em cứ tưởng lần này anh đến sẽ dẫn theo anh Dực chị Lệ. Hoặc là để Du tỷ, Lý tỷ đi cùng. Ai ngờ anh lại mang tới cho bọn em một người chị dâu. Đúng là kinh hỷ."
Trình Đế Uy khẽ nhếch môi, không hề che dấu tiếu ý: "Cô ấy cùng Du Lạc và Lý Tịnh không giống nhau."
"Em đương nhiên biết. Anh có bao giờ để bọn em gọi Du tỷ, Lý tỷ là chị dâu đâu. Thế nên chị dâu chắc chắn phải có điểm khác hai người họ. Nhưng mà anh hai, cho phép thằng em này mạo muội hỏi một điều được không?"
"Nói đi."
"Thì...rốt cuộc chị dâu với Du tỷ, Lý tỷ khác nhau chỗ nào mà anh đãi ngộ đặc biệt như vậy?" Đây chính là điều A Trí quan tâm nhất.
Du Lạc và Lý Tịnh theo anh hai ngót nghét gần ba năm, nhưng anh hai chỉ cho đàn em gọi là 'Du tỷ', 'Lý tỷ'. Còn cô gái tên Hắc Ly kia, mới ở bên anh hai có mấy tháng thôi. Vậy mà đã trở thành chị dâu của anh ta.
Nghe A Trí hỏi thế, đôi mắt Trình Đế Uy liền nhìn tới Hắc Ly. Hắn thản nhiên đáp: "Cô ấy, là một món bảo bối chơi hoài không chán."
...
Khi Trình Đế Uy ôm eo Hắc Ly bước vào, tất cả cặp mắt của đám đàn em trong phòng đều đổ dồn về phía hai người. Bọn họ gần như đồng thanh gọi hắn hai tiếng 'anh hai'.
Hắc Ly nâng đôi mắt bình thản chậm rãi quét qua mọi thứ một lượt. Trong căn phòng có đủ cả nam lẫn nữ. Nam thì xăm trổ. Nữ thì ăn mặc hở hang thiếu vải, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ, nếu ba của cô, Vu Kính Trung mà nhìn thấy cảnh này, không biết ông sẽ có biểu cảm gì đây. Một người xem trọng nề nếp gia phong như ông, chắc là sẽ tức phát điên mất.
Lúc nãy, Trình Đế Uy đã nói cho A Trí về thân phận của Hắc Ly. Bây giờ, anh ta lại giới thiệu lại với tất cả những người khác. Bọn họ từng kẻ một tiến lên chào hỏi, gọi cô là 'chị dâu'.
Vì Trình Đế Uy là anh hai của cả hội, thế nên vị trí chính giữa dành cho hắn và Hắc Ly.
Ngay khi hai người ngồi xuống ghế, tiếng nhạc ồn ã tức thì được vang lên. Có mấy cô gái bắt đầu đứng dậy nhảy nhót hát hò.
Hắc Ly cầm cốc rượu mạnh A Trí rót cho mình, đưa lên môi uống một ngụm lớn.
Rượu của bọn họ với rượu trong những buổi tiệc ở giới thượng lưu căn bản không giống nhau. Nồng độ cồn trong rượu này cực kì cao, uống vào rất dễ bị say.
Nhưng Hắc Ly từng là đào tiếp khách, cô đã sớm làm quen với đủ thứ rượu trên đời. Chút ít này đâu đủ với cô.
Bất quá, dường như người đàn ông bên cạnh có vẻ không mấy hài lòng khi thấy cô một ngụm uống nhiều đến thế. Hắn véo nhẹ mũi cô, khẽ mắng: "Uống vừa thôi. Không chốc nữa ở trên giường có ngất đi, anh cũng không tha cho em."
Lời nói suồng sã chẳng hề che dấu ý tứ thốt ra từ miệng Trình Đế Uy khiến không ít kẻ xung quanh nghe được.
Một tên đàn em của hắn vừa cười vừa góp lời: "Anh hai à, anh nhất định phải cẩn thận đấy. Chị dâu xinh đẹp thế kia, coi chừng có ngày bị cướp mất."
Cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đều nghe rõ mồm một câu vừa xong. Hắn quay sang cô, thuận tiện hỏi luôn: "Thật sao em yêu? Liệu có kẻ dám cướp em khỏi anh ư?"
Hắc Ly chẳng biết ý của Trình Đế Uy là gì. Cô nép vào lòng hắn, kiêu kỳ nhếch môi trả lời: "Cái này cũng có thể đấy chứ. Dù sao thì...đàn ông trên đời đâu phải chỉ có mình anh."
Tuyên bố của cô khiến không ít kẻ phải 'ồ' lên kinh ngạc. Chưa một nữ nhân nào dám đáp lại anh hai bọn họ một cách lớn mật như vậy. Quả là khó tin mà.
Trình Đế Uy thì bị đáp án của Hắc Ly làm cho bật cười thành tiếng. Hắn nghiêng đầu, đột nhiên cắn nhẹ lên môi cô, càn rỡ nói: "Em nói cũng đúng. Bất quá...nếu thật sự xảy ra chuyện này, anh sẽ giết chết kẻ đó ngay lập tức."
Vẻ mặt Trình Đế Uy lộ ra tia rét lạnh như có như không làm Hắc Ly bất giác rùng mình. Cô thừa hiểu rằng người đàn ông bên ngoài lông bông này, bên trong nguy hiểm thế nào.
Bản tính độc chiếm điên cuồng, hắn rất ghét kẻ khác lấy đi đồ của mình. Cộng thêm tính cách nói là làm, nếu thực sự có người có ý đồ với cô, e là hắn sẽ không ngại xử chết người ta đâu.
Nở nụ cười ôn hòa, Hắc Ly đưa tay xoa nhẹ lên lồng ngực hắn, cốt để chấn an người đàn ông này: "Được rồi. Ai mà dám cướp đồ của Trình thiếu anh chứ, trừ phi là chán sống."
Đầu mày Trình Đế Uy bây giờ mới chậm rãi dãn ra. Được dỗ ngọt là ngoan luôn.
Lúc này, A Trí đi đâu trở về, từ bên ngoài bước vào phòng. Anh ta tới chỗ Trình Đế Uy, vẻ mặt đầy hào hứng: "Anh hai, hàng đã về."
Những người khác nghe được câu này, tức khắc đều trở nên thích thú. Chỉ riêng Hắc Ly là không hiểu, có chuyện gì ư?
Trình Đế Uy dường như biết rõ tâm tình của cô. Hắn liền nói với A Trí: "Đưa cho chị dâu chú xem đi."
Anh ta vâng lệnh, thả xuống mặt bàn hai, ba bịch thuốc. Bên trong chứa đầy những viên thuốc lớn nhỏ đủ màu.
Hắc Ly cầm một bịch lên xem, khuôn mặt thoáng chốc hơi tái đi: "Cái này là...thuốc lắc?"
"Chị dâu thông minh!" A Trí tươi cười tán thưởng.
"Đưa thuốc cho mọi người đi." Trình Đế Uy phất tay ra hiệu.
Từng bịch thuốc bị xé không thương tiếc. Từng viên thuốc đủ màu được những người khác ngậm vào trong miệng.
Nhưng ngược với vẻ vui thích của họ, cõi lòng Hắc Ly không mấy tốt đẹp.
Trình Đế Uy cũng chưa dùng thuốc. Hắn thu hết biểu cảm của cô vào mắt, đột nhiên giơ tay giật lấy bịch thuốc trong tay cô.
"Chưa dùng cái này bao giờ đúng không?"
Hắc Ly khó khăn gật đầu. Cô làm gái nhảy, rượu bia, thuốc lá có thứ nào chưa từng thử. Nhưng còn chất cấm, cô không dám.
Thực ra cũng không hẳn là không dám, chỉ là Hắc Ly cảm thấy, cô vẫn chưa đủ can đảm đến vậy. Đủ can đảm để sa ngã hoàn toàn. Trong thâm tâm cô dường như đang níu kéo, níu kéo chút gì đó thuộc về Vu An Nhiên.
"Bước lên con đường này, em sẽ không thể quay đầu. Hoặc là dừng ngay từ phút đầu tiên, hoặc là sa đọa đến tận cùng. Đừng nửa vời, em sẽ khiến bản thân mất hứng." Trình Đế Uy nói với cô. Tay hắn từ từ bóc bịch thuốc ra, cầm lấy một viên màu vàng, đặt lên môi Hắc Ly: "Chỉ là một viên thuốc cũng khiến Black Rose sợ ư?"
Dứt lời, hắn thu tay về, ngậm luôn viên thuốc đó vào miệng.
Đã sa đọa, thì phải sa đọa đến tận cùng sao?
Chẳng biết tìm đâu ra can đảm, Hắc Ly đột nhiên vươn tay cầm bịch thuốc trên bàn. Cô lấy ra một viên màu đỏ.
"Không làm được thì đừng có cố." Trình Đế Uy nhìn Hắc Ly, giọng nói pha chút giễu cợt.
Không làm được? Cô hoàn toàn có thể đấy.
Viên thuốc màu đỏ được Hắc Ly đưa lên môi, rồi từ từ biến mất. Cô quay đầu, nở nụ cười kiêu kỳ: "Chẳng phải chỉ là một viên thuốc thôi ư?"
Đồ của Trình Đế Uy quả nhiên luôn phải tốt. Thuốc phát huy tác dụng, chẳng mấy chốc, cô đã cảm giác đầu ngón tay tê buồn. Tâm trí dần trở nên mơ hồ.
Tiếng nhạc vẫn đều đều bên tai như dẫn dụ. Hắc Ly đứng dậy, bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc. Kĩ năng nhảy của cô rất tốt, cũng rất quyến rũ mê hoặc.
Mấy người đàn ông xung quanh dường như đã không kìm được mà dán ánh mắt thèm khát về phía Hắc Ly. Nhưng trong mắt cô, lại chỉ có mình nam nhân đối diện.
Hắc Ly mỉm cười yêu mị, đột nhiên kéo cao vạt váy, để lộ cặp đùi thon trắng nõn. Tiếng hú hét càng trở nên hoang dại hơn bao giờ hết.
Đôi mắt Trình Đế Uy hơi tối đi. Hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô quay về.
Kéo cả thân thể xinh đẹp ngồi lên đùi mình, Trình Đế Uy vén vài sợi tóc toán loạn trước mặt Hắc Ly sang một bên, trầm giọng hỏi: "Từ khi nào mà gan em càng ngày càng lớn như vậy hả?"
Hắc Ly lúc này đã ngấm thuốc. Cô khẽ cười, cúi đầu xuống. Chóp mũi hai người cạ vào nhau, hơi thở đan cài: "Từ khi gặp anh đấy!"
Nói rồi, Hắc Ly bất ngờ chủ động hôn lên môi Trình Đế Uy ngay trước mặt bao người. Cứ ngỡ chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng không. Càng hôn sâu, cô càng bạo dạn, chủ động ôm cổ hắn. Thậm chí hai chân cô còn chống lên nệm ghế, kẹp hai chân hắn ở giữa, tạo thành tư thế nữ thượng nam hạ đầy kích thích.
Bất quá, người dùng thuốc đâu chỉ có mình Hắc Ly. Trình Đế Uy một tay vòng ra sau xoa nhẹ tấm lưng trần của cô. Một tay khác càng lớn mật, luồn vào trong áo cô, phủ lên nơi tròn trịa mà nắn bóp.
Dường như không ai có thể tách hai người họ ra được, nếu tiếng chuông điện thoại của Trình Đế Uy không kêu lên inh ỏi.
...
"Anh lại muốn cho em xem cái gì nữa đây?" Ngồi trên đùi Trình Đế Uy, Hắc Ly khó hiểu hỏi hắn.
Bây giờ, bọn họ đã không ở trong căn phòng ồn ào kia nữa, mà lên một căn phòng ngủ yên tĩnh ở trên tầng hai.
"Suỵt!" Trình Đế Uy đặt tay lên môi cô ra hiệu im lặng: "Em sẽ biết ngay thôi."
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. A Trí từ ngoài bước vào. Theo sau anh ta còn có hai tên đàn em khác. Hai người họ đang giữ chặt một cô gái không ngừng vùng vẫy.
Bởi vì cô ta bị bịt miệng và mắt, cho nên Hắc Ly không thể nhìn ra đó là ai.
"Cởi trói cho cô ta." Trình Đế Uy trầm giọng ra lệnh.
A Trí tiến tới xé băng dính trong miệng và cởi bỏ bịt mắt cho cô ta. Bây giờ, cả khuôn mặt người đó đã hiện ra.
Hắc Ly kinh ngạc không thốt nên lời. Đó là...
Dụ Nhân!
"Đồ khốn, các người có biết tôi là ai không? Nếu để ba tôi phát hiện, các người sẽ chết chắc..." Vừa được cởi bịt miệng, Dụ Nhân đã không ngừng chửi bới hai kẻ đang giữ chặt cô ta. Càng liều mạng giãy giụa.
Nhưng chính tiếng hét của cô ta làm Hắc Ly khó chịu. Cô hơi chau mày không vui. Tất nhiên, Trình Đế Uy cũng nhận ra điều này. Hắn nghiêm giọng quát: "Câm miệng lại nếu không tôi cắt lưỡi cô cho chó ăn!"
Giọng nói của hắn đã thành công khiến Dụ Nhân im miệng. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Tất cả lời định tuân ra đều phải nuốt xuống.
Đôi mắt Dụ Nhân dần dần hiện lên sự tức giận tột cùng. Có vẻ cô ta đã biết vì sao mình bị lôi tới đây rồi. Cô ta nhìn thẳng bọn họ, tiếp tục mắng chửi: "Đế Uy, anh vì con đ.iếm này mà bắt em tới đây ư? Anh vì ả ta mà muốn xử lý em sao?"
"A Trí, bịt miệng cô ta lại đi. Thật ồn ào." Hắc Ly nhịn không nổi, nhăn mặt ra lệnh.
A Trí nghe thế, vội lấy khăn bịt chặt miệng Dụ Nhân, khiến cho cô ta chẳng nói được nữa, chỉ phát ra những tiếng 'ư...ư...' không rõ ràng.
"Con gái cưng của Dụ lão đại, Dụ Nhân." Trình Đế Uy nói thân phận của cô ta cho Hắc Ly. Hắn hỏi: "Cô ta là kẻ đã đánh em hôm qua đúng không?"
Hắc Ly không phủ nhận gật đầu. Từ lúc Dụ Nhân lộ mặt, lửa giận vốn đã xuôi trong lòng cô lại bùng lên một lần nữa. Thật muốn nhào tới cào cho cô ta vài đường cơ bản.
"Cô ta tát em mấy cái?" Trình Đế Uy tiếp tục hỏi.
Hắc Ly giơ ngón trỏ ra. Ý là một cái.
"Một sao?" Trình Đế Uy suy tư tự hỏi. Hắn ngẩng đầu nói với đàn em: "A Trí, tát cô ta mười cái cho tôi."
Mười cái? Câu nói của hắn khiến Hắc Ly sửng sốt, đồng thời làm cho Dụ Nhân trợn trừng mắt.
Cô ta mới đánh cục cưng của hắn một cái bạt tai. Hắn đã để cho đàn em lực lưỡng kia tát cô ta mười cái? Huống hồ, nam nữ thể lực khác biệt, lực đạo cũng không giống nhau.
Thiên lí ở đâu vậy?
Nhưng Trình Đế Uy đâu có quản nhiều đến thế. Hắn chỉ là có nợ có trả, vậy thôi: "Dụ Nhân, cô hiểu tôi mà. Tôi là kẻ bị đánh một thì ắt phải trả mười. Vốn dĩ tôi định để Ly tự mình ra tay. Nhưng rồi lại nghĩ, da mặt cô dày như vậy, cô ấy tát có khi chưa đến ba cái liền bật móng tay. Vậy nên, cô chịu khó để cho A Trí đánh đi, đánh đau nhớ lâu."
Dụ Nhân nghe hắn nói mà tức muốn ngất xỉu. Ông trời mau xuống mà nhìn. Đây là lời của kẻ nói đạo lí sao? Rõ ràng là ỷ thế hiếp người.
Trình Đế Uy nhếch môi lạnh nhạt. Hắn lặp lại lần nữa: "A Trí, chú cởi bịt miệng, tát cô ta mười cái cho anh."
A Trí mặc dù không thích đánh phụ nữ nhưng lệnh của đại ca, nào dám không nghe. Anh ta tháo bịt miệng...
"Bốppp."
Chưa kịp để Dụ Nhân nói gì, một cái tát cực mạnh đã giáng xuống, khiến mặt cô ta lệch sang một bên.
Dụ Nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó liền kêu khóc xin tha.
"Bốppp."
Cái tát thứ hai giáng xuống má bên kia, làm cho khoé miệng cô ta bật máu.
"Bốppp."
"Đợi đã." Trình Đế Uy đột nhiên ra hiệu dừng lại.
"Sao thế anh hai?" A Trí khó hiểu nhìn hắn.
"Cô ta ồn quá, làm cục cưng của tôi khó chịu. A Lương, lấy thuốc bắt cô ta im."
"Không! Đế Uy, em xin anh! Em sẽ không kêu, anh đừng làm thế..." Dụ Nhân kêu gào van xin. Cô ta cũng là con gái xã hội đen, đương nhiên hiểu thứ Trình Đế Uy nói chính là thuốc lắc.
Cô ta không muốn bị tống một đống thuốc vào miệng. Cô ta sẽ chết vì sốc thuốc mất.
Nhưng lời Trình Đế Uy đã nói ra, hắn khó bao giờ thay đổi.
Dụ Nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn từng viên thuốc đổ vào trong miệng mà lực bất tòng tâm. Cả người cô ta bị ghì xuống sàn nhà lạnh băng, miệng thì bị ép cạy mở.
Nước mắt hối hận rốt cuộc trào ra trên gương mặt xinh đẹp. Cô ta hối hận rồi. Trình Đế Uy người đàn ông này là kẻ không thể chọc vào, tuyệt đối không thể...
Tuy nhiên, với người cực kỳ xem trọng sắc đẹp như cô, việc vác một cái mặt thương tích rõ rành rành ra ngoài tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Cho nên Hắc Ly nguyên ngày đều làm ổ trong phòng.
Trình Đế Uy sợ cô buồn chán nên cũng chẳng đi đâu. Hắn ở bên cô cả ngày. Hai người bọn họ chơi game, rồi chơi gấp giấy, chán quá thì lại...ôm nhau lăn giường.
Nhưng đến buổi tối, Trình Đế Uy nhất quyết lôi Hắc Ly ra ngoài mặc cho cô từ chối.
"Cứ đi đi. Anh muốn có một món quà tặng em." Trình Đế Uy vừa cười vừa nói với Hắc Ly, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Hai người họ lái xe đến một căn biệt thự sang trọng bên ngoài ngoại ô thành phố.
Ra mở cửa cho họ là một người đàn ông trạc tuổi Trình Đế Uy. Trên hai cánh tay anh ta đầy những hình xăm lớn nhỏ khác nhau trông cực kỳ dữ tợn. Nhìn thấy Trình Đế Uy, vẻ mặt anh ta trở nên cung kính, gọi hắn một tiếng 'anh hai'
Hắc Ly im lặng quan sát anh ta. Người này, dựa theo thái độ và cách xưng hô, tám phần là đàn em của Trình Đế Uy. Đúng lúc, anh ta vừa vặn nhìn sang cô, thuận miệng hỏi: "Anh hai, vị bên cạnh anh là?"
Trình Đế Uy cũng cúi đầu nhìn Hắc Ly. Hắn vươn tay ôm vai cô, giọng điệu cao hứng đáp lời: "Cô ấy là chị dâu của cậu, Hắc Ly."
Đáy mắt tên đàn em kia thoáng qua một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta mỉm cười đưa tay tới trước mặt Hắc Ly: "Chào chị dâu. Em tên A Trí."
"Xin chào." Cô cũng gật đầu xem như chào hỏi, đưa tay nắm hờ tay anh ta một cách xã giao.
"Ly à, em hãy vào trong đợi anh. Anh muốn nói chuyện riêng với A Trí một lát." Trình Đế Uy để hai người chào hỏi nhau xong xuôi, liền ghé tai cô thì thầm.
Tuy rằng không hiểu họ định nói gì mà chẳng thể để cô biết, nhưng Hắc Ly vẫn rất ngoan ngoãn đi vào trước. Cô đứng cách hắn một khoảng vừa đủ để không nghe thấy gì.
Đợi khi Hắc Ly đi xa bọn họ, Trình Đế Uy mới liếc qua A Trí, chậm rãi mở miệng lần nữa: "Thứ tôi bảo cậu chuẩn bị, đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Anh hai yên tâm. Em để A Lương và Tưởng Viễn đi xử lí. Chắc nhanh thôi hai đứa nó sẽ mang về cho anh." A Trí nhỏ giọng báo cáo.
Rồi, anh ta nhìn về phía Hắc Ly, trêu trọc nói: "Anh hai, em cứ tưởng lần này anh đến sẽ dẫn theo anh Dực chị Lệ. Hoặc là để Du tỷ, Lý tỷ đi cùng. Ai ngờ anh lại mang tới cho bọn em một người chị dâu. Đúng là kinh hỷ."
Trình Đế Uy khẽ nhếch môi, không hề che dấu tiếu ý: "Cô ấy cùng Du Lạc và Lý Tịnh không giống nhau."
"Em đương nhiên biết. Anh có bao giờ để bọn em gọi Du tỷ, Lý tỷ là chị dâu đâu. Thế nên chị dâu chắc chắn phải có điểm khác hai người họ. Nhưng mà anh hai, cho phép thằng em này mạo muội hỏi một điều được không?"
"Nói đi."
"Thì...rốt cuộc chị dâu với Du tỷ, Lý tỷ khác nhau chỗ nào mà anh đãi ngộ đặc biệt như vậy?" Đây chính là điều A Trí quan tâm nhất.
Du Lạc và Lý Tịnh theo anh hai ngót nghét gần ba năm, nhưng anh hai chỉ cho đàn em gọi là 'Du tỷ', 'Lý tỷ'. Còn cô gái tên Hắc Ly kia, mới ở bên anh hai có mấy tháng thôi. Vậy mà đã trở thành chị dâu của anh ta.
Nghe A Trí hỏi thế, đôi mắt Trình Đế Uy liền nhìn tới Hắc Ly. Hắn thản nhiên đáp: "Cô ấy, là một món bảo bối chơi hoài không chán."
...
Khi Trình Đế Uy ôm eo Hắc Ly bước vào, tất cả cặp mắt của đám đàn em trong phòng đều đổ dồn về phía hai người. Bọn họ gần như đồng thanh gọi hắn hai tiếng 'anh hai'.
Hắc Ly nâng đôi mắt bình thản chậm rãi quét qua mọi thứ một lượt. Trong căn phòng có đủ cả nam lẫn nữ. Nam thì xăm trổ. Nữ thì ăn mặc hở hang thiếu vải, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ, nếu ba của cô, Vu Kính Trung mà nhìn thấy cảnh này, không biết ông sẽ có biểu cảm gì đây. Một người xem trọng nề nếp gia phong như ông, chắc là sẽ tức phát điên mất.
Lúc nãy, Trình Đế Uy đã nói cho A Trí về thân phận của Hắc Ly. Bây giờ, anh ta lại giới thiệu lại với tất cả những người khác. Bọn họ từng kẻ một tiến lên chào hỏi, gọi cô là 'chị dâu'.
Vì Trình Đế Uy là anh hai của cả hội, thế nên vị trí chính giữa dành cho hắn và Hắc Ly.
Ngay khi hai người ngồi xuống ghế, tiếng nhạc ồn ã tức thì được vang lên. Có mấy cô gái bắt đầu đứng dậy nhảy nhót hát hò.
Hắc Ly cầm cốc rượu mạnh A Trí rót cho mình, đưa lên môi uống một ngụm lớn.
Rượu của bọn họ với rượu trong những buổi tiệc ở giới thượng lưu căn bản không giống nhau. Nồng độ cồn trong rượu này cực kì cao, uống vào rất dễ bị say.
Nhưng Hắc Ly từng là đào tiếp khách, cô đã sớm làm quen với đủ thứ rượu trên đời. Chút ít này đâu đủ với cô.
Bất quá, dường như người đàn ông bên cạnh có vẻ không mấy hài lòng khi thấy cô một ngụm uống nhiều đến thế. Hắn véo nhẹ mũi cô, khẽ mắng: "Uống vừa thôi. Không chốc nữa ở trên giường có ngất đi, anh cũng không tha cho em."
Lời nói suồng sã chẳng hề che dấu ý tứ thốt ra từ miệng Trình Đế Uy khiến không ít kẻ xung quanh nghe được.
Một tên đàn em của hắn vừa cười vừa góp lời: "Anh hai à, anh nhất định phải cẩn thận đấy. Chị dâu xinh đẹp thế kia, coi chừng có ngày bị cướp mất."
Cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đều nghe rõ mồm một câu vừa xong. Hắn quay sang cô, thuận tiện hỏi luôn: "Thật sao em yêu? Liệu có kẻ dám cướp em khỏi anh ư?"
Hắc Ly chẳng biết ý của Trình Đế Uy là gì. Cô nép vào lòng hắn, kiêu kỳ nhếch môi trả lời: "Cái này cũng có thể đấy chứ. Dù sao thì...đàn ông trên đời đâu phải chỉ có mình anh."
Tuyên bố của cô khiến không ít kẻ phải 'ồ' lên kinh ngạc. Chưa một nữ nhân nào dám đáp lại anh hai bọn họ một cách lớn mật như vậy. Quả là khó tin mà.
Trình Đế Uy thì bị đáp án của Hắc Ly làm cho bật cười thành tiếng. Hắn nghiêng đầu, đột nhiên cắn nhẹ lên môi cô, càn rỡ nói: "Em nói cũng đúng. Bất quá...nếu thật sự xảy ra chuyện này, anh sẽ giết chết kẻ đó ngay lập tức."
Vẻ mặt Trình Đế Uy lộ ra tia rét lạnh như có như không làm Hắc Ly bất giác rùng mình. Cô thừa hiểu rằng người đàn ông bên ngoài lông bông này, bên trong nguy hiểm thế nào.
Bản tính độc chiếm điên cuồng, hắn rất ghét kẻ khác lấy đi đồ của mình. Cộng thêm tính cách nói là làm, nếu thực sự có người có ý đồ với cô, e là hắn sẽ không ngại xử chết người ta đâu.
Nở nụ cười ôn hòa, Hắc Ly đưa tay xoa nhẹ lên lồng ngực hắn, cốt để chấn an người đàn ông này: "Được rồi. Ai mà dám cướp đồ của Trình thiếu anh chứ, trừ phi là chán sống."
Đầu mày Trình Đế Uy bây giờ mới chậm rãi dãn ra. Được dỗ ngọt là ngoan luôn.
Lúc này, A Trí đi đâu trở về, từ bên ngoài bước vào phòng. Anh ta tới chỗ Trình Đế Uy, vẻ mặt đầy hào hứng: "Anh hai, hàng đã về."
Những người khác nghe được câu này, tức khắc đều trở nên thích thú. Chỉ riêng Hắc Ly là không hiểu, có chuyện gì ư?
Trình Đế Uy dường như biết rõ tâm tình của cô. Hắn liền nói với A Trí: "Đưa cho chị dâu chú xem đi."
Anh ta vâng lệnh, thả xuống mặt bàn hai, ba bịch thuốc. Bên trong chứa đầy những viên thuốc lớn nhỏ đủ màu.
Hắc Ly cầm một bịch lên xem, khuôn mặt thoáng chốc hơi tái đi: "Cái này là...thuốc lắc?"
"Chị dâu thông minh!" A Trí tươi cười tán thưởng.
"Đưa thuốc cho mọi người đi." Trình Đế Uy phất tay ra hiệu.
Từng bịch thuốc bị xé không thương tiếc. Từng viên thuốc đủ màu được những người khác ngậm vào trong miệng.
Nhưng ngược với vẻ vui thích của họ, cõi lòng Hắc Ly không mấy tốt đẹp.
Trình Đế Uy cũng chưa dùng thuốc. Hắn thu hết biểu cảm của cô vào mắt, đột nhiên giơ tay giật lấy bịch thuốc trong tay cô.
"Chưa dùng cái này bao giờ đúng không?"
Hắc Ly khó khăn gật đầu. Cô làm gái nhảy, rượu bia, thuốc lá có thứ nào chưa từng thử. Nhưng còn chất cấm, cô không dám.
Thực ra cũng không hẳn là không dám, chỉ là Hắc Ly cảm thấy, cô vẫn chưa đủ can đảm đến vậy. Đủ can đảm để sa ngã hoàn toàn. Trong thâm tâm cô dường như đang níu kéo, níu kéo chút gì đó thuộc về Vu An Nhiên.
"Bước lên con đường này, em sẽ không thể quay đầu. Hoặc là dừng ngay từ phút đầu tiên, hoặc là sa đọa đến tận cùng. Đừng nửa vời, em sẽ khiến bản thân mất hứng." Trình Đế Uy nói với cô. Tay hắn từ từ bóc bịch thuốc ra, cầm lấy một viên màu vàng, đặt lên môi Hắc Ly: "Chỉ là một viên thuốc cũng khiến Black Rose sợ ư?"
Dứt lời, hắn thu tay về, ngậm luôn viên thuốc đó vào miệng.
Đã sa đọa, thì phải sa đọa đến tận cùng sao?
Chẳng biết tìm đâu ra can đảm, Hắc Ly đột nhiên vươn tay cầm bịch thuốc trên bàn. Cô lấy ra một viên màu đỏ.
"Không làm được thì đừng có cố." Trình Đế Uy nhìn Hắc Ly, giọng nói pha chút giễu cợt.
Không làm được? Cô hoàn toàn có thể đấy.
Viên thuốc màu đỏ được Hắc Ly đưa lên môi, rồi từ từ biến mất. Cô quay đầu, nở nụ cười kiêu kỳ: "Chẳng phải chỉ là một viên thuốc thôi ư?"
Đồ của Trình Đế Uy quả nhiên luôn phải tốt. Thuốc phát huy tác dụng, chẳng mấy chốc, cô đã cảm giác đầu ngón tay tê buồn. Tâm trí dần trở nên mơ hồ.
Tiếng nhạc vẫn đều đều bên tai như dẫn dụ. Hắc Ly đứng dậy, bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc. Kĩ năng nhảy của cô rất tốt, cũng rất quyến rũ mê hoặc.
Mấy người đàn ông xung quanh dường như đã không kìm được mà dán ánh mắt thèm khát về phía Hắc Ly. Nhưng trong mắt cô, lại chỉ có mình nam nhân đối diện.
Hắc Ly mỉm cười yêu mị, đột nhiên kéo cao vạt váy, để lộ cặp đùi thon trắng nõn. Tiếng hú hét càng trở nên hoang dại hơn bao giờ hết.
Đôi mắt Trình Đế Uy hơi tối đi. Hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô quay về.
Kéo cả thân thể xinh đẹp ngồi lên đùi mình, Trình Đế Uy vén vài sợi tóc toán loạn trước mặt Hắc Ly sang một bên, trầm giọng hỏi: "Từ khi nào mà gan em càng ngày càng lớn như vậy hả?"
Hắc Ly lúc này đã ngấm thuốc. Cô khẽ cười, cúi đầu xuống. Chóp mũi hai người cạ vào nhau, hơi thở đan cài: "Từ khi gặp anh đấy!"
Nói rồi, Hắc Ly bất ngờ chủ động hôn lên môi Trình Đế Uy ngay trước mặt bao người. Cứ ngỡ chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng không. Càng hôn sâu, cô càng bạo dạn, chủ động ôm cổ hắn. Thậm chí hai chân cô còn chống lên nệm ghế, kẹp hai chân hắn ở giữa, tạo thành tư thế nữ thượng nam hạ đầy kích thích.
Bất quá, người dùng thuốc đâu chỉ có mình Hắc Ly. Trình Đế Uy một tay vòng ra sau xoa nhẹ tấm lưng trần của cô. Một tay khác càng lớn mật, luồn vào trong áo cô, phủ lên nơi tròn trịa mà nắn bóp.
Dường như không ai có thể tách hai người họ ra được, nếu tiếng chuông điện thoại của Trình Đế Uy không kêu lên inh ỏi.
...
"Anh lại muốn cho em xem cái gì nữa đây?" Ngồi trên đùi Trình Đế Uy, Hắc Ly khó hiểu hỏi hắn.
Bây giờ, bọn họ đã không ở trong căn phòng ồn ào kia nữa, mà lên một căn phòng ngủ yên tĩnh ở trên tầng hai.
"Suỵt!" Trình Đế Uy đặt tay lên môi cô ra hiệu im lặng: "Em sẽ biết ngay thôi."
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. A Trí từ ngoài bước vào. Theo sau anh ta còn có hai tên đàn em khác. Hai người họ đang giữ chặt một cô gái không ngừng vùng vẫy.
Bởi vì cô ta bị bịt miệng và mắt, cho nên Hắc Ly không thể nhìn ra đó là ai.
"Cởi trói cho cô ta." Trình Đế Uy trầm giọng ra lệnh.
A Trí tiến tới xé băng dính trong miệng và cởi bỏ bịt mắt cho cô ta. Bây giờ, cả khuôn mặt người đó đã hiện ra.
Hắc Ly kinh ngạc không thốt nên lời. Đó là...
Dụ Nhân!
"Đồ khốn, các người có biết tôi là ai không? Nếu để ba tôi phát hiện, các người sẽ chết chắc..." Vừa được cởi bịt miệng, Dụ Nhân đã không ngừng chửi bới hai kẻ đang giữ chặt cô ta. Càng liều mạng giãy giụa.
Nhưng chính tiếng hét của cô ta làm Hắc Ly khó chịu. Cô hơi chau mày không vui. Tất nhiên, Trình Đế Uy cũng nhận ra điều này. Hắn nghiêm giọng quát: "Câm miệng lại nếu không tôi cắt lưỡi cô cho chó ăn!"
Giọng nói của hắn đã thành công khiến Dụ Nhân im miệng. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Tất cả lời định tuân ra đều phải nuốt xuống.
Đôi mắt Dụ Nhân dần dần hiện lên sự tức giận tột cùng. Có vẻ cô ta đã biết vì sao mình bị lôi tới đây rồi. Cô ta nhìn thẳng bọn họ, tiếp tục mắng chửi: "Đế Uy, anh vì con đ.iếm này mà bắt em tới đây ư? Anh vì ả ta mà muốn xử lý em sao?"
"A Trí, bịt miệng cô ta lại đi. Thật ồn ào." Hắc Ly nhịn không nổi, nhăn mặt ra lệnh.
A Trí nghe thế, vội lấy khăn bịt chặt miệng Dụ Nhân, khiến cho cô ta chẳng nói được nữa, chỉ phát ra những tiếng 'ư...ư...' không rõ ràng.
"Con gái cưng của Dụ lão đại, Dụ Nhân." Trình Đế Uy nói thân phận của cô ta cho Hắc Ly. Hắn hỏi: "Cô ta là kẻ đã đánh em hôm qua đúng không?"
Hắc Ly không phủ nhận gật đầu. Từ lúc Dụ Nhân lộ mặt, lửa giận vốn đã xuôi trong lòng cô lại bùng lên một lần nữa. Thật muốn nhào tới cào cho cô ta vài đường cơ bản.
"Cô ta tát em mấy cái?" Trình Đế Uy tiếp tục hỏi.
Hắc Ly giơ ngón trỏ ra. Ý là một cái.
"Một sao?" Trình Đế Uy suy tư tự hỏi. Hắn ngẩng đầu nói với đàn em: "A Trí, tát cô ta mười cái cho tôi."
Mười cái? Câu nói của hắn khiến Hắc Ly sửng sốt, đồng thời làm cho Dụ Nhân trợn trừng mắt.
Cô ta mới đánh cục cưng của hắn một cái bạt tai. Hắn đã để cho đàn em lực lưỡng kia tát cô ta mười cái? Huống hồ, nam nữ thể lực khác biệt, lực đạo cũng không giống nhau.
Thiên lí ở đâu vậy?
Nhưng Trình Đế Uy đâu có quản nhiều đến thế. Hắn chỉ là có nợ có trả, vậy thôi: "Dụ Nhân, cô hiểu tôi mà. Tôi là kẻ bị đánh một thì ắt phải trả mười. Vốn dĩ tôi định để Ly tự mình ra tay. Nhưng rồi lại nghĩ, da mặt cô dày như vậy, cô ấy tát có khi chưa đến ba cái liền bật móng tay. Vậy nên, cô chịu khó để cho A Trí đánh đi, đánh đau nhớ lâu."
Dụ Nhân nghe hắn nói mà tức muốn ngất xỉu. Ông trời mau xuống mà nhìn. Đây là lời của kẻ nói đạo lí sao? Rõ ràng là ỷ thế hiếp người.
Trình Đế Uy nhếch môi lạnh nhạt. Hắn lặp lại lần nữa: "A Trí, chú cởi bịt miệng, tát cô ta mười cái cho anh."
A Trí mặc dù không thích đánh phụ nữ nhưng lệnh của đại ca, nào dám không nghe. Anh ta tháo bịt miệng...
"Bốppp."
Chưa kịp để Dụ Nhân nói gì, một cái tát cực mạnh đã giáng xuống, khiến mặt cô ta lệch sang một bên.
Dụ Nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó liền kêu khóc xin tha.
"Bốppp."
Cái tát thứ hai giáng xuống má bên kia, làm cho khoé miệng cô ta bật máu.
"Bốppp."
"Đợi đã." Trình Đế Uy đột nhiên ra hiệu dừng lại.
"Sao thế anh hai?" A Trí khó hiểu nhìn hắn.
"Cô ta ồn quá, làm cục cưng của tôi khó chịu. A Lương, lấy thuốc bắt cô ta im."
"Không! Đế Uy, em xin anh! Em sẽ không kêu, anh đừng làm thế..." Dụ Nhân kêu gào van xin. Cô ta cũng là con gái xã hội đen, đương nhiên hiểu thứ Trình Đế Uy nói chính là thuốc lắc.
Cô ta không muốn bị tống một đống thuốc vào miệng. Cô ta sẽ chết vì sốc thuốc mất.
Nhưng lời Trình Đế Uy đã nói ra, hắn khó bao giờ thay đổi.
Dụ Nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn từng viên thuốc đổ vào trong miệng mà lực bất tòng tâm. Cả người cô ta bị ghì xuống sàn nhà lạnh băng, miệng thì bị ép cạy mở.
Nước mắt hối hận rốt cuộc trào ra trên gương mặt xinh đẹp. Cô ta hối hận rồi. Trình Đế Uy người đàn ông này là kẻ không thể chọc vào, tuyệt đối không thể...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.