Hoa Hồng Đen: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 3: Cậu nhóc bé nhỏ
Miêu Miêu Khuynh Thành
13/06/2021
Cánh cổng sắt mạ vàng sang trọng
hoàn toàn rộng mở cho chiếc BMW tiến vào bên trong biệt phủ Vu gia,
giống như một cách để chào đón cô chủ nhỏ của nó trở về sau mấy năm xa
cách. Không còn ở trên đường lớn, xe đi với tốc độ vừa phải, rồi dừng
hẳn lại trước hiên biệt phủ.
Lúc này, một người làm đã chờ sẵn nhanh chóng tiến lên mở cửa xe. Một đôi giày cao gót màu kem cùng cặp chân dài thon thả của phụ nữ liền xuất hiện ngay sau đó.
Hắc Ly chậm rãi bước ra khỏi xe. Đôi tay từ tốn tháo chiếc kính râm trên mặt xuống. Để mặc cho người làm lấy hành lý ở cốp xe đem cất, cô vẫn đứng lặng quan sát một lượt căn nhà mà mình từng lớn lên.
Nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả. Dù bốn năm trước hay bốn năm sau vẫn vậy...
"Nhiên Nhiên!"
Trong không gian im ắng bỗng có tiếng ai gọi. Giọng nói quen thuộc quen thuộc đến mức Hắc Ly thoáng nghe đã đoán được là ai. Cô ngẩng đầu nhìn người đó, đôi môi hơi cong vẽ nên ý cười nhu hòa: "Bà nội."
Từ trên thềm cao, Vu lão phu nhân Triệu Bích Lệ đang được thím Lan đỡ xuống từng bậc cầu thang. Nhác thấy hình bóng quen thuộc, bước chân của lão phu nhân càng thêm vội vã. Dường như bà chỉ muốn mau chóng tới bên cô cháu gái của mình.
Bởi vì sở hữu chiều cao tiêu chuẩn của người mẫu lại cộng với một đôi cao gót dưới chân, Hắc Ly phải hơi khom lưng cúi người mới có thể miễn cưỡng đón lấy cái ôm ấm áp của bà nội. Nhưng có lẽ là do quá nhớ nhung đứa cháu gái cưng nhất, lão phu nhân đã ôm cô thật chặt. Hồi lâu sau đó, bà mới quyến luyến buông ra.
Tận mắt trông thấy cô cháu gái đang đứng ngay đối diện mình, gương mặt phúc hậu của Triệu Bích Lệ không giấu được vẻ xúc động. Bà đưa tay lên, cẩn thận sờ vào mái tóc đen dài nay đã nhuộm thành đỏ lựu của: "Nhiên Nhiên của bà, con rốt cuộc cũng trở về. Con thay đổi rồi! Trông khác xưa nhiều quá!"
Cô cháu gái cả từ nhỏ đã lớn lên cùng Vu lão phu nhân. Chồng mất sớm, con trai con dâu lại hay bận rộn công việc. Chỉ có nó ở nhà thường lẽo đẽo theo chân bà dạo chơi khắp nơi, bầu bạn để cho bà đỡ một mình sinh buồn chán. Vậy mà đùng một cái, con bé chẳng nói chẳng rằng bỏ ra nước ngoài mấy năm, khiến người bà này chỉ vì nhớ nó mà nhiều đêm trằn trọc chẳng ngủ nổi.
"Bốn năm, con đi lâu như thế cũng chẳng chịu về thăm bà được lấy một lần. Nhiên Nhiên, có phải con đã quên cái thân già này rồi không?"
Đều nói người già và trẻ con như một, cảm xúc thay đổi chóng mặt. Vừa mới yêu thương nhớ nhung xong, Triệu Bích Lệ lại bất ngờ quay sang giận hờn trách móc Hắc Ly vì sự nghiệp mà quên mất gia đình.
Thực ra cũng không thể trách bà.
Vu lão phu nhân năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy này, người ta còn chẳng biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Nguyện vọng duy nhất của bà đơn giản chỉ là muốn bên con cháu trong những năm tháng cuối đời. Cháu gái đi biền biệt mấy năm, khó mà tránh khỏi cảm thấy chạnh lòng.
"Con xin lỗi." Hắc Ly đặt tay lên vai Triệu Bích Lệ. Khuôn mặt xinh đẹp hơi lộ vẻ áy náy: "Lần này về con sẽ không bao giờ đi nữa đâu."
Cô cũng biết rằng bản thân đã sai. Trong những đứa cháu của mình, bà nội thương cô nhiều nhất. Vậy mà cô ra nước ngoài lâu như thế lại chẳng thèm quay về thăm bà nội nổi một lần, quả thật là bất hiếu với bà.
"Thật ư?" Lão phu nhân dường như không hoàn toàn tin tưởng. Để cho chắc chắn, bà còn bắt Hắc Ly phải khẳng định lại lần nữa: "Con hứa đấy nhé! Sau này không được đi nữa đâu đấy."
"Vâng. Con đảm bảo với bà nội mà."
[...]
Hôm nay là thứ sáu, vẫn là ngày phải đi làm. Vợ chồng Vu Kính Trung đã cùng với Vu Tử Hạo đến Vu thị. Tuy rằng cậu em trai song sinh này của Hắc Ly mới chỉ qua tuổi hai mươi hai chưa lâu, nhưng vì tương lai kế thừa gia nghiệp nên ba mẹ cô sớm cho nó tập quen dần với công việc của tập đoàn.
Vu An Hạo thì quyết định học y, để có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa. Không còn áp lực về việc thừa kế, thằng bé hoàn toàn được quyền tự do lựa chọn ngành nghề mà bản thân yêu thích. Và bây giờ An Hạo đang thực tập ở bệnh viện của mợ Y Ninh.
Hiện tại, các thành viên trong gia đình hầu như chẳng còn ai ở nhà. Người làm ai nấy cũng đều bận rộn với công việc của mình. Khi Hắc Ly bước vào, cả căn biệt phủ rộng lớn hoàn toàn chìm vào khoảng không gian yên tĩnh đến kì lạ.
Đôi mắt hoa đào hơi lơ đãng liếc một vòng quanh sảnh lớn. Tức thì, lọt vào tầm mắt của cô chính là một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi. Thằng bé đứng nép sau trụ cầu thang, dùng cặp mắt đen tròn len lén nhìn về phía này. Trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ rụt rè lẫn thêm chút gì đó sợ hãi, dường như là do thấy người lạ trong nhà. Hai người một lớn một nhỏ không ai lên tiếng, chỉ có bốn mắt đối diện cùng nhìn nhau trong im lặng.
Đúng lúc này, Vu lão phu nhân chẳng hề báo trước mà bất ngờ xuất hiện sau lưng Hắc Ly. Bà cũng đã thấy cậu nhóc đang đứng nép đằng kia. Khuôn mặt đẹp lão vốn mang theo ý cười vì cháu gái trở về, phút chốc lại thoáng biến thành không vui.
"Nhóc con, mau qua đây." Dùng chất giọng lạnh nhạt hiếm thấy, Triệu Bích Lệ nghiêm nghị phất tay ra hiệu cho cậu nhóc mau mau đến bên mình. Tuy nhiên, chính vẻ lãnh đạm của bà khiến cho Hắc Ly ít nhiều khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Theo như những gì cô nhớ, bà nội là một người rất yêu quý trẻ con. Đối với chúng vẫn luôn luôn dịu dàng ân cần. Vậy mà với đứa nhỏ này, sao cô cứ cảm thấy thái độ của bà...hình như có chút khó chịu cùng chán ghét thì phải?
Trông cậu nhóc bé nhỏ kia cũng có vẻ khá sợ Triệu Bích Lệ. Chẳng dám chậm trễ thêm một giây phút nào, đôi chân ngắn ngủn vội lon ton chạy đến chỗ bà.
Bây giờ, Hắc Ly mới được quan sát rõ gương mặt của cậu nhóc. Xong, chính cô cũng phải giật mình vì kinh ngạc.
Đây, thằng bé này chẳng phải...chính là Vu An Niên ư?
Lúc này, một người làm đã chờ sẵn nhanh chóng tiến lên mở cửa xe. Một đôi giày cao gót màu kem cùng cặp chân dài thon thả của phụ nữ liền xuất hiện ngay sau đó.
Hắc Ly chậm rãi bước ra khỏi xe. Đôi tay từ tốn tháo chiếc kính râm trên mặt xuống. Để mặc cho người làm lấy hành lý ở cốp xe đem cất, cô vẫn đứng lặng quan sát một lượt căn nhà mà mình từng lớn lên.
Nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả. Dù bốn năm trước hay bốn năm sau vẫn vậy...
"Nhiên Nhiên!"
Trong không gian im ắng bỗng có tiếng ai gọi. Giọng nói quen thuộc quen thuộc đến mức Hắc Ly thoáng nghe đã đoán được là ai. Cô ngẩng đầu nhìn người đó, đôi môi hơi cong vẽ nên ý cười nhu hòa: "Bà nội."
Từ trên thềm cao, Vu lão phu nhân Triệu Bích Lệ đang được thím Lan đỡ xuống từng bậc cầu thang. Nhác thấy hình bóng quen thuộc, bước chân của lão phu nhân càng thêm vội vã. Dường như bà chỉ muốn mau chóng tới bên cô cháu gái của mình.
Bởi vì sở hữu chiều cao tiêu chuẩn của người mẫu lại cộng với một đôi cao gót dưới chân, Hắc Ly phải hơi khom lưng cúi người mới có thể miễn cưỡng đón lấy cái ôm ấm áp của bà nội. Nhưng có lẽ là do quá nhớ nhung đứa cháu gái cưng nhất, lão phu nhân đã ôm cô thật chặt. Hồi lâu sau đó, bà mới quyến luyến buông ra.
Tận mắt trông thấy cô cháu gái đang đứng ngay đối diện mình, gương mặt phúc hậu của Triệu Bích Lệ không giấu được vẻ xúc động. Bà đưa tay lên, cẩn thận sờ vào mái tóc đen dài nay đã nhuộm thành đỏ lựu của: "Nhiên Nhiên của bà, con rốt cuộc cũng trở về. Con thay đổi rồi! Trông khác xưa nhiều quá!"
Cô cháu gái cả từ nhỏ đã lớn lên cùng Vu lão phu nhân. Chồng mất sớm, con trai con dâu lại hay bận rộn công việc. Chỉ có nó ở nhà thường lẽo đẽo theo chân bà dạo chơi khắp nơi, bầu bạn để cho bà đỡ một mình sinh buồn chán. Vậy mà đùng một cái, con bé chẳng nói chẳng rằng bỏ ra nước ngoài mấy năm, khiến người bà này chỉ vì nhớ nó mà nhiều đêm trằn trọc chẳng ngủ nổi.
"Bốn năm, con đi lâu như thế cũng chẳng chịu về thăm bà được lấy một lần. Nhiên Nhiên, có phải con đã quên cái thân già này rồi không?"
Đều nói người già và trẻ con như một, cảm xúc thay đổi chóng mặt. Vừa mới yêu thương nhớ nhung xong, Triệu Bích Lệ lại bất ngờ quay sang giận hờn trách móc Hắc Ly vì sự nghiệp mà quên mất gia đình.
Thực ra cũng không thể trách bà.
Vu lão phu nhân năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy này, người ta còn chẳng biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Nguyện vọng duy nhất của bà đơn giản chỉ là muốn bên con cháu trong những năm tháng cuối đời. Cháu gái đi biền biệt mấy năm, khó mà tránh khỏi cảm thấy chạnh lòng.
"Con xin lỗi." Hắc Ly đặt tay lên vai Triệu Bích Lệ. Khuôn mặt xinh đẹp hơi lộ vẻ áy náy: "Lần này về con sẽ không bao giờ đi nữa đâu."
Cô cũng biết rằng bản thân đã sai. Trong những đứa cháu của mình, bà nội thương cô nhiều nhất. Vậy mà cô ra nước ngoài lâu như thế lại chẳng thèm quay về thăm bà nội nổi một lần, quả thật là bất hiếu với bà.
"Thật ư?" Lão phu nhân dường như không hoàn toàn tin tưởng. Để cho chắc chắn, bà còn bắt Hắc Ly phải khẳng định lại lần nữa: "Con hứa đấy nhé! Sau này không được đi nữa đâu đấy."
"Vâng. Con đảm bảo với bà nội mà."
[...]
Hôm nay là thứ sáu, vẫn là ngày phải đi làm. Vợ chồng Vu Kính Trung đã cùng với Vu Tử Hạo đến Vu thị. Tuy rằng cậu em trai song sinh này của Hắc Ly mới chỉ qua tuổi hai mươi hai chưa lâu, nhưng vì tương lai kế thừa gia nghiệp nên ba mẹ cô sớm cho nó tập quen dần với công việc của tập đoàn.
Vu An Hạo thì quyết định học y, để có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa. Không còn áp lực về việc thừa kế, thằng bé hoàn toàn được quyền tự do lựa chọn ngành nghề mà bản thân yêu thích. Và bây giờ An Hạo đang thực tập ở bệnh viện của mợ Y Ninh.
Hiện tại, các thành viên trong gia đình hầu như chẳng còn ai ở nhà. Người làm ai nấy cũng đều bận rộn với công việc của mình. Khi Hắc Ly bước vào, cả căn biệt phủ rộng lớn hoàn toàn chìm vào khoảng không gian yên tĩnh đến kì lạ.
Đôi mắt hoa đào hơi lơ đãng liếc một vòng quanh sảnh lớn. Tức thì, lọt vào tầm mắt của cô chính là một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi. Thằng bé đứng nép sau trụ cầu thang, dùng cặp mắt đen tròn len lén nhìn về phía này. Trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ rụt rè lẫn thêm chút gì đó sợ hãi, dường như là do thấy người lạ trong nhà. Hai người một lớn một nhỏ không ai lên tiếng, chỉ có bốn mắt đối diện cùng nhìn nhau trong im lặng.
Đúng lúc này, Vu lão phu nhân chẳng hề báo trước mà bất ngờ xuất hiện sau lưng Hắc Ly. Bà cũng đã thấy cậu nhóc đang đứng nép đằng kia. Khuôn mặt đẹp lão vốn mang theo ý cười vì cháu gái trở về, phút chốc lại thoáng biến thành không vui.
"Nhóc con, mau qua đây." Dùng chất giọng lạnh nhạt hiếm thấy, Triệu Bích Lệ nghiêm nghị phất tay ra hiệu cho cậu nhóc mau mau đến bên mình. Tuy nhiên, chính vẻ lãnh đạm của bà khiến cho Hắc Ly ít nhiều khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Theo như những gì cô nhớ, bà nội là một người rất yêu quý trẻ con. Đối với chúng vẫn luôn luôn dịu dàng ân cần. Vậy mà với đứa nhỏ này, sao cô cứ cảm thấy thái độ của bà...hình như có chút khó chịu cùng chán ghét thì phải?
Trông cậu nhóc bé nhỏ kia cũng có vẻ khá sợ Triệu Bích Lệ. Chẳng dám chậm trễ thêm một giây phút nào, đôi chân ngắn ngủn vội lon ton chạy đến chỗ bà.
Bây giờ, Hắc Ly mới được quan sát rõ gương mặt của cậu nhóc. Xong, chính cô cũng phải giật mình vì kinh ngạc.
Đây, thằng bé này chẳng phải...chính là Vu An Niên ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.