Hoa Hồng Đen: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 69: Thử lòng
Miêu Miêu Khuynh Thành
09/04/2023
“Nó là con gái ruột của em, là đứa trẻ có cùng huyết thống do chính em sinh ra.”
“Ba của nó là một người bạn trai em quen sau khi sang Mỹ không lâu. Nhưng khi con bé chào đời, bọn em cảm thấy đôi bên không hợp rồi liền chia tay.”
“Em biết mình không nên giấu anh chuyện này. Thật xin lỗi!”
“Anh cứ suy nghĩ kĩ đi. Nếu anh có thể chấp nhận con bé thì anh và em tiếp tục. Còn không, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây.”
Những lời nói ban sáng của Hắc Ly vẫn luôn không ngừng văng vẳng trong đầu Trình Đế Uy, mặc cho bên hắn lúc này là tiếng nhạc êm dịu của quán bar. Hắn bóp chặt cốc rượu trên tay, mơ màng nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua thứ chất lỏng màu hổ phách trong cốc.
“Sao mà ngồi ngây người ra thế anh bạn của tôi?”
Lưng đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau. Trình Đế Uy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tư Bách Niên đang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Hắn lại cúi đầu, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, cũng chẳng buồn mở miệng chào hỏi.
Đúng lúc này, bartender tới chỗ của Tư Bách Niên, ngỏ ý hỏi anh ấy muốn uống gì. Người đàn ông xoa xoa cằm, dường như là đang suy tư. Thế nhưng rất nhanh anh ấy đã đưa ra lựa chọn: “Tôi muốn một ly cocktail có vị rượu chính là Martini.”
“Ok. Sẽ có ngay.”
Sau đó bartender liền rời đi để chuẩn bị. Bây giờ Tư Bách Niên mới chậm rãi nhìn sang Trình Đế Uy, mở miệng trêu chọc bạn tốt: “Rốt cuộc là kẻ nào không biết tốt xấu, chọc cho Trình thiếu của chúng ta mặt mày nhăn nhó khó ở thế này!”
“Đừng nói linh tinh.”
“Rồi rồi.” Tư Bách Niên nhún vai. Xong anh ấy lại hỏi: “Nói đi. Hôm nay gọi tôi ra hẳn là có chuyện gì đúng không?”
Bạn thân bao nhiêu năm, làm sao anh ấy không nhận ra tên này đang có tâm sự chứ!
Trình Đế Uy trầm mặc chẳng đáp. Hắn dùng ngón cái miết quanh miệng cốc, hồi lâu sau mới chịu mở miệng: “Niên, có phải cậu đã sớm biết Hắc Ly có một cô con gái đúng không?”
Vậy là Irina đã kể cho cậu ta rồi sao…
Lần này tới lượt Tư Bách Niên trầm mặc. Bartender đặt trước mặt anh ấy một ly cocktail có màu trắng ngọc. Anh ấy từ từ nhấp một ngụm, cuối cùng thừa nhận: “Đúng. Từ lần đầu gặp em ấy tôi đã biết rồi.”
“Vậy tại sao cậu không nói cho tôi?” Trình Đế Uy quay sang nhìn người bên cạnh. Trong giọng nói dường như ẩn chứa sự tức giận.
“Nói cho cậu để làm gì?” Tư Bách Niên vẫn rất bình tĩnh vặn lại: “Có con là chuyện riêng của Irina. Dù tôi là bạn hay quản lý của em ấy thì cũng chẳng có tư cách tiết lộ bí mật này ra ngoài nếu em ấy không muốn.”
Đúng vậy.
Hắc Ly yêu cầu tất cả những người đã biết phải giữ im lặng về sự tồn tại của Tiểu Kiều Kiều. Thế nên dù là Tư Bách Niên hay Phong Dực cũng đều không thể kể về cô bé với Trình Đế Uy và bất kì ai khác.
“Cho nên cậu tức giận à?”
Tư Bách Niên nhìn Trình Đế Uy im lặng. Anh ấy lại một mình nói tiếp: “Uy à, cậu đang tức giận về cái gì? Cậu tức giận vì Irina đã giấu cậu chuyện có một đứa con. Hay là, cậu tức giận vì cô ấy có con với người đàn ông khác?”
“Tôi chẳng biết nữa.” Người đàn ông lại uống một ngụm rượu lớn. Xong hắn bỗng thở dài: “Chỉ là khi nghe tin Ly Ly có một đứa con riêng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác không thoải mái.”
“Niên, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm thế nào?”
Trình Đế Uy cất giọng khàn khàn. Bây giờ trong lòng hắn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt. Hắn yêu Hắc Ly. Nhưng bên cạnh cô lại có một đứa bé chẳng liên quan đến hắn…
Trái ngược với thái độ của anh bạn nhà mình, Tư Bách Niên thì vẫn rất ung dung: “Việc này đơn giản mà. Đâu phức tạp đến mức cậu phải rầu rĩ thế.”
“Khi tình yêu của cậu đủ lớn, dù cô gái đó có là mẹ đơn thân cũng chẳng sao. Khi cậu thật sự yêu cô ấy, cậu sẽ chấp nhận đứa con của cô ấy.” Anh uống một ngụm cocktail cho nhuận giọng, rồi lại tiếp tục công cuộc khai thông trí óc cho Trình Đế Uy: “Còn nếu cậu cảm thấy không thể chấp nhận việc cô ấy có con riêng thì tự giác mà rời đi. Đừng có dây dưa mà làm khổ người ta.”
“Giữa tình yêu mới và đứa con, thường phụ nữ sẽ không ngần ngại mà chọn vế sau. Con cái là báu vật trời cho, còn tình yêu thì có hay không chẳng được.”
Người đàn ông vừa nghe vừa khẽ lắc lắc ly rượu trong tay. Dường như những lời của Tư Bách Niên đã bắt đầu khiến hắn phải suy ngẫm. Nhân cơ hội này, Tư thiếu liền bồi thêm một câu: “Dù sao Kiều Kiều cũng rất đáng yêu. Hơn nữa con bé còn đang tìm người yêu cho mẹ nó. M.ua m.ột t.ặng m.ột đấy, thằng ngu mới không lấy.”
M.ua m.ột t.ặng m.ột sao?
Tuy rẳng chưa thể tìm được đáp án cho bản thân, nhưng câu nói của tên bạn tốt đã khiến tâm trạng Trình Đế Uy bỗng chốc dễ chịu hơn hẳn.
“Được rồi, nói vậy là đủ.” Hắn bất ngờ kéo ghế đứng dậy: “Giờ tôi hơi mệt, về trước đây.”
“Ừ. Về đi.” Tư Bách Niên vui vẻ vẫy tay với bạn tốt. Xong…
Hình như có gì đó hơi sai sai. Ơ, hắn chưa trả tiền rượu mà nhỉ?
Trong lúc Tư Bách Niên còn đang ngớ người, Trình Đế Uy đột nhiên quay đầu và thốt ra một câu khiến anh ấy suýt ói máu: “À này, tí nữa trả tiền ly rượu giúp tôi luôn nhé.”
Cái gì chứ?
Tư Bách Niên trợn trừng mắt: “Tên kia, cậu thiếu tiền à? Uống có ly rượu cũng bảo tôi trả tiền!”
“Đúng thế. Tôi đang thiếu tiền trầm trọng.” Bản lĩnh chai mặt của Trình Đế Uy đã luyện tới đẳng cấp thượng thừa. Hắn cười rất vô tội: “Nuôi cá sấu hết tiền rồi.”
Tư Bách Niên trực tiếp thổ huyết.
[…]
“Irina, mọi chuyện đã xong.”
Sau khi Trình Đế Uy vừa rời khỏi không lâu, Tư Bách Niên lập tức rút điện thoại ra gọi để “báo cáo” tình hình cho “chủ mưu”.
“Anh ấy có phát hiện gì không ạ?” Hắc Ly ngồi trên giường bệnh, tươi cười hỏi. Vốn dĩ đây là kế hoạch của cô để thử lòng Trình Đế Uy, mà Tư Bách Niên cũng vừa vặn cộng tác giúp đỡ.
“Chẳng phải lo. Còn lâu cậu ta mới biết.”
Tư Bách Niên rất tự tin vào khả năng của bản thân. Xong anh ấy lại hỏi: “Nhưng em có cảm thấy việc này phiền không? Dù sao Kiều Kiều cũng là con cậu ta, trực tiếp nói ra sự thật cho nhanh. Bày đặt mấy trò thử lòng làm gì?”
“Việc này không phải chủ ý của em.” Hắc Ly đúng là có khổ mà không thể nói: “Ý tưởng do ba em nghĩ ra, mục đích để kiểm tra anh ấy.”
Chính vào hôm cô trở về nhà, ba đã bảo cô phải làm vậy. Tuy bây giờ ông đang đi Nhật công tác nhưng ở nhà vẫn luôn có một Lâm phu nhân túc trực kiểm tra. Chỉ cần Trình Đế Uy sơ sẩy một chút liền coi như xong.
“Haha, Vu tiên sinh với Vu phu nhân đúng là đặc biệt.”
Tư Bách Niên nghe mà chỉ biết đau khổ thay cho anh bạn thân nhà mình. Hắc Ly cũng lực bất tòng tâm. Nhị vị phụ huynh đã ra tay, cô có muốn cũng chẳng thể làm gì.
“A Niên…”
Đầu máy bên kia có người gọi tên, Tư Bách Niên thoáng nhướng mày: “Sao vậy?”
“Em…” Hắc Ly hơi ngập ngừng. Cô khẽ hỏi: “Anh nghĩ liệu anh ấy có qua được cửa ải của ba mẹ em không?”
Sau đó là một hồi trầm mặc.
Trong điện thoại bỗng vang lên tiếng cười giòn giã. Liền theo là giọng nói ấm áp của người đàn ông: “Không tin tưởng cậu ta đến thế à?”
“Chỉ là em có chút lo lắng.”
“Đừng lo.” Tư Bách Niên khẽ khàng chấn an Hắc Ly: “Anh quen biết Đế Uy nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ con người cậu ta. Irina, em phải tin tưởng bạn trai em chứ!”
“Ba của nó là một người bạn trai em quen sau khi sang Mỹ không lâu. Nhưng khi con bé chào đời, bọn em cảm thấy đôi bên không hợp rồi liền chia tay.”
“Em biết mình không nên giấu anh chuyện này. Thật xin lỗi!”
“Anh cứ suy nghĩ kĩ đi. Nếu anh có thể chấp nhận con bé thì anh và em tiếp tục. Còn không, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây.”
Những lời nói ban sáng của Hắc Ly vẫn luôn không ngừng văng vẳng trong đầu Trình Đế Uy, mặc cho bên hắn lúc này là tiếng nhạc êm dịu của quán bar. Hắn bóp chặt cốc rượu trên tay, mơ màng nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua thứ chất lỏng màu hổ phách trong cốc.
“Sao mà ngồi ngây người ra thế anh bạn của tôi?”
Lưng đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau. Trình Đế Uy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tư Bách Niên đang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Hắn lại cúi đầu, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, cũng chẳng buồn mở miệng chào hỏi.
Đúng lúc này, bartender tới chỗ của Tư Bách Niên, ngỏ ý hỏi anh ấy muốn uống gì. Người đàn ông xoa xoa cằm, dường như là đang suy tư. Thế nhưng rất nhanh anh ấy đã đưa ra lựa chọn: “Tôi muốn một ly cocktail có vị rượu chính là Martini.”
“Ok. Sẽ có ngay.”
Sau đó bartender liền rời đi để chuẩn bị. Bây giờ Tư Bách Niên mới chậm rãi nhìn sang Trình Đế Uy, mở miệng trêu chọc bạn tốt: “Rốt cuộc là kẻ nào không biết tốt xấu, chọc cho Trình thiếu của chúng ta mặt mày nhăn nhó khó ở thế này!”
“Đừng nói linh tinh.”
“Rồi rồi.” Tư Bách Niên nhún vai. Xong anh ấy lại hỏi: “Nói đi. Hôm nay gọi tôi ra hẳn là có chuyện gì đúng không?”
Bạn thân bao nhiêu năm, làm sao anh ấy không nhận ra tên này đang có tâm sự chứ!
Trình Đế Uy trầm mặc chẳng đáp. Hắn dùng ngón cái miết quanh miệng cốc, hồi lâu sau mới chịu mở miệng: “Niên, có phải cậu đã sớm biết Hắc Ly có một cô con gái đúng không?”
Vậy là Irina đã kể cho cậu ta rồi sao…
Lần này tới lượt Tư Bách Niên trầm mặc. Bartender đặt trước mặt anh ấy một ly cocktail có màu trắng ngọc. Anh ấy từ từ nhấp một ngụm, cuối cùng thừa nhận: “Đúng. Từ lần đầu gặp em ấy tôi đã biết rồi.”
“Vậy tại sao cậu không nói cho tôi?” Trình Đế Uy quay sang nhìn người bên cạnh. Trong giọng nói dường như ẩn chứa sự tức giận.
“Nói cho cậu để làm gì?” Tư Bách Niên vẫn rất bình tĩnh vặn lại: “Có con là chuyện riêng của Irina. Dù tôi là bạn hay quản lý của em ấy thì cũng chẳng có tư cách tiết lộ bí mật này ra ngoài nếu em ấy không muốn.”
Đúng vậy.
Hắc Ly yêu cầu tất cả những người đã biết phải giữ im lặng về sự tồn tại của Tiểu Kiều Kiều. Thế nên dù là Tư Bách Niên hay Phong Dực cũng đều không thể kể về cô bé với Trình Đế Uy và bất kì ai khác.
“Cho nên cậu tức giận à?”
Tư Bách Niên nhìn Trình Đế Uy im lặng. Anh ấy lại một mình nói tiếp: “Uy à, cậu đang tức giận về cái gì? Cậu tức giận vì Irina đã giấu cậu chuyện có một đứa con. Hay là, cậu tức giận vì cô ấy có con với người đàn ông khác?”
“Tôi chẳng biết nữa.” Người đàn ông lại uống một ngụm rượu lớn. Xong hắn bỗng thở dài: “Chỉ là khi nghe tin Ly Ly có một đứa con riêng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác không thoải mái.”
“Niên, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm thế nào?”
Trình Đế Uy cất giọng khàn khàn. Bây giờ trong lòng hắn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt. Hắn yêu Hắc Ly. Nhưng bên cạnh cô lại có một đứa bé chẳng liên quan đến hắn…
Trái ngược với thái độ của anh bạn nhà mình, Tư Bách Niên thì vẫn rất ung dung: “Việc này đơn giản mà. Đâu phức tạp đến mức cậu phải rầu rĩ thế.”
“Khi tình yêu của cậu đủ lớn, dù cô gái đó có là mẹ đơn thân cũng chẳng sao. Khi cậu thật sự yêu cô ấy, cậu sẽ chấp nhận đứa con của cô ấy.” Anh uống một ngụm cocktail cho nhuận giọng, rồi lại tiếp tục công cuộc khai thông trí óc cho Trình Đế Uy: “Còn nếu cậu cảm thấy không thể chấp nhận việc cô ấy có con riêng thì tự giác mà rời đi. Đừng có dây dưa mà làm khổ người ta.”
“Giữa tình yêu mới và đứa con, thường phụ nữ sẽ không ngần ngại mà chọn vế sau. Con cái là báu vật trời cho, còn tình yêu thì có hay không chẳng được.”
Người đàn ông vừa nghe vừa khẽ lắc lắc ly rượu trong tay. Dường như những lời của Tư Bách Niên đã bắt đầu khiến hắn phải suy ngẫm. Nhân cơ hội này, Tư thiếu liền bồi thêm một câu: “Dù sao Kiều Kiều cũng rất đáng yêu. Hơn nữa con bé còn đang tìm người yêu cho mẹ nó. M.ua m.ột t.ặng m.ột đấy, thằng ngu mới không lấy.”
M.ua m.ột t.ặng m.ột sao?
Tuy rẳng chưa thể tìm được đáp án cho bản thân, nhưng câu nói của tên bạn tốt đã khiến tâm trạng Trình Đế Uy bỗng chốc dễ chịu hơn hẳn.
“Được rồi, nói vậy là đủ.” Hắn bất ngờ kéo ghế đứng dậy: “Giờ tôi hơi mệt, về trước đây.”
“Ừ. Về đi.” Tư Bách Niên vui vẻ vẫy tay với bạn tốt. Xong…
Hình như có gì đó hơi sai sai. Ơ, hắn chưa trả tiền rượu mà nhỉ?
Trong lúc Tư Bách Niên còn đang ngớ người, Trình Đế Uy đột nhiên quay đầu và thốt ra một câu khiến anh ấy suýt ói máu: “À này, tí nữa trả tiền ly rượu giúp tôi luôn nhé.”
Cái gì chứ?
Tư Bách Niên trợn trừng mắt: “Tên kia, cậu thiếu tiền à? Uống có ly rượu cũng bảo tôi trả tiền!”
“Đúng thế. Tôi đang thiếu tiền trầm trọng.” Bản lĩnh chai mặt của Trình Đế Uy đã luyện tới đẳng cấp thượng thừa. Hắn cười rất vô tội: “Nuôi cá sấu hết tiền rồi.”
Tư Bách Niên trực tiếp thổ huyết.
[…]
“Irina, mọi chuyện đã xong.”
Sau khi Trình Đế Uy vừa rời khỏi không lâu, Tư Bách Niên lập tức rút điện thoại ra gọi để “báo cáo” tình hình cho “chủ mưu”.
“Anh ấy có phát hiện gì không ạ?” Hắc Ly ngồi trên giường bệnh, tươi cười hỏi. Vốn dĩ đây là kế hoạch của cô để thử lòng Trình Đế Uy, mà Tư Bách Niên cũng vừa vặn cộng tác giúp đỡ.
“Chẳng phải lo. Còn lâu cậu ta mới biết.”
Tư Bách Niên rất tự tin vào khả năng của bản thân. Xong anh ấy lại hỏi: “Nhưng em có cảm thấy việc này phiền không? Dù sao Kiều Kiều cũng là con cậu ta, trực tiếp nói ra sự thật cho nhanh. Bày đặt mấy trò thử lòng làm gì?”
“Việc này không phải chủ ý của em.” Hắc Ly đúng là có khổ mà không thể nói: “Ý tưởng do ba em nghĩ ra, mục đích để kiểm tra anh ấy.”
Chính vào hôm cô trở về nhà, ba đã bảo cô phải làm vậy. Tuy bây giờ ông đang đi Nhật công tác nhưng ở nhà vẫn luôn có một Lâm phu nhân túc trực kiểm tra. Chỉ cần Trình Đế Uy sơ sẩy một chút liền coi như xong.
“Haha, Vu tiên sinh với Vu phu nhân đúng là đặc biệt.”
Tư Bách Niên nghe mà chỉ biết đau khổ thay cho anh bạn thân nhà mình. Hắc Ly cũng lực bất tòng tâm. Nhị vị phụ huynh đã ra tay, cô có muốn cũng chẳng thể làm gì.
“A Niên…”
Đầu máy bên kia có người gọi tên, Tư Bách Niên thoáng nhướng mày: “Sao vậy?”
“Em…” Hắc Ly hơi ngập ngừng. Cô khẽ hỏi: “Anh nghĩ liệu anh ấy có qua được cửa ải của ba mẹ em không?”
Sau đó là một hồi trầm mặc.
Trong điện thoại bỗng vang lên tiếng cười giòn giã. Liền theo là giọng nói ấm áp của người đàn ông: “Không tin tưởng cậu ta đến thế à?”
“Chỉ là em có chút lo lắng.”
“Đừng lo.” Tư Bách Niên khẽ khàng chấn an Hắc Ly: “Anh quen biết Đế Uy nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ con người cậu ta. Irina, em phải tin tưởng bạn trai em chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.