Chương 76: Đừng suy nghĩ lung tung
Yêu Có Xa Lắm Không
28/05/2021
Lúc chuông cửa vang lên, Chu Đình Vũ nhanh chóng mở cửa nhà ra.
Khi cô nhận được điện thoại của Lôi Dương cô đang tăng ca ở văn phòng, nghe nói Hàn Linh Hi ngã vào hồ thì hoảng sợ, đến giờ cô vẫn còn run rẩy không thôi.
Biết là Hàn Linh Hi phát sốt mới vô ý trượt chân, Chu Đình Vũ không ngồi yên được, thông báo với các đồng nghiệp vài câu rồi lái xe về nhà, lấy hộp thuốc đợi sẵn ở phòng khách.
Nhìn Lôi Dương ôm Hàn Linh Hi trong lòng, đầu tóc rối bời nửa khô nửa ướt, mặc quần áo đã thay, chỉ là không vừa người lắm, lỏng lẻo rộng thùng thình khoác trên người. Sao người con gái này lại làm bản thân chật vật như vậy?
Chu Đình Vũ vừa giận vừa thương, nhanh chóng đưa họ vào nhà, mới phát hiện phía sau Lôi Dương còn có một người đàn ông xa lạ theo đuôi.
"Đây là bạn anh, Lý Kha, chúng anh cùng đưa Linh Hi về."
Lôi Dương dựa theo lời Chu Đình Vũ dặn dò ôm Hàn Linh Hi vào phòng ngủ của cô.
Đồ trên người Hàn Linh Hi không vừa vặn, lại từng ngâm trong nước, Chu Đình Vũ muốn thay áo ngủ cho cô, nhưng có đàn ông ở đây không thích hợp. Trong lòng Lôi Dương đầy áy náy giải thích ngắn gọn với Chu Đình Vũ rồi dẫn Lý Kha rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, rõ ràng là bầu không khí không đúng, Hàn Linh Hi liếc nhìn Chu Đình Vũ, đánh vỡ im lặng xấu hổ, nhỏ giọng giải thích rõ: "Đình Vũ, đó là ngoài ý muốn."
"Cậu muốn ra ngoài với Lôi Dương, tại sao lại không nói với mình?" Chu Đình Vũ trầm mặc, "Nhiệt độ bên ngoài thấp vậy, cậu còn để rơi vào trong nước?"
"Vốn là mình muốn nói với cậu, sau lại lỡ quên mất đợi nhớ ra rồi thì lại cảm thấy cậu đang bận, thì dứt khoát không nói. Còn chuyện rơi xuống nước, là không cẩn thận đạp hụt, lần sau sẽ không... không, không có lần sau!"
Để ngăn cản Chu Đình Vũ nã pháo với mình, Hàn Linh Hi cố gắng làm hình tượng của bản thân có vẻ như điềm đạm đáng yêu, đừng thấy ngày thường Chu Đình Vũ ngoan ngoãn vâng lời, lúc nổi nóng lên là đáng sợ lắm, cô vẫn chưa quên vụ uống say một đêm không về lần trước, đối phương "dằn vặt" tinh thần và cơ thể của cô thế nào, chuyện này là mình đuối lý, nhưng tốt xấu gì cũng là bệnh nhân, cho dù cậu ấy tức giận nhưng cũng có thể nhẹ tay với bệnh nhân chứ.
Quả nhiên, Chu Đình Vũ không tra hỏi nữa, sắc mặt khó coi thoáng dịu xuống, cầm áo ngủ đưa tới trước mặt Hàn Linh Hi, "Thay quần áo."
Thấy cô gái kia nằm bất động, cô thở dài, giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán của Hàn Linh Hi, cúi người xuống bắt đầu giúp đối phương cởi quần áo.
Cơ thể của Hàn Linh Hi đang phát sốt, bàn tay đối phương lại hơi lạnh, chạm vào da thịt của cô làm Hàn Linh Hi có cảm giác rất kỳ diệu.
Đôi tay tinh xảo ấy cởi từng nút áo cô đang mặc, phải đỡ cô dậy mới có thể cởi áo ra, cứ như vậy, giống như Hàn Linh Hi được Chu Đình Vũ ôm vào lòng.
Dán vào cổ của cô, lúc mũi thở ra là mùi thơm thoang thoảng, tâm trạng Hàn Linh Hi nhộn nhạo, vươn tay ôm vòng eo mềm mại mỏng manh của Chu Đình Vũ.
Chu Đình Vũ cúi đầu, thấy ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Hàn Linh Hi, gò má cô ửng đỏ càng lộ vẻ trắng mịn, môi lại tái nhợt không có chút sắc.
"Khó chịu hử?"
Ngón cái mơn trớn theo khóe miệng của cô, ấn lên cánh môi nhợt nhạt ấy, động tác của Chu Đình Vũ rất nhẹ, như là đang chạm vào một đồ vật dễ bể.
Hàn Linh Hi lắc đầu, rúc vào lòng cô, "Chỉ là có hơi choáng, nóng."
Lấy ra một tay cầm súng đo nhiệt độ trong ngăn kéo ra, Chu Đình Vũ đo nhiệt độ cho Hàn Linh Hi, 37.8 độ, cô đang sốt nhẹ.
"Uống thuốc trước rồi đợi mai khá hơn chút hẳn tắm."
Chu Đình Vũ bưng ly nước và thuốc nhìn Hàn Linh Hi uống, sau đó để cô nằm lại trên giường, lấy khăn mặt cẩn thận tỉ mỉ chà lau nước trên tóc Hàn Linh Hi.
Mặc dù cơ thể không khỏe, nhưng Hàn Linh Hi vẫn không muốn ngủ, nằm trên giường ngắm nhìn gương mặt của Chu Đình Vũ, cậu ấy rũ con ngươi, toàn bộ lực chú ý đều ở trên tóc mình, không hề nháy mắt lấy một cái, đầy kiên nhẫn dùng khăn khô thấm nước còn lưu lại trên tóc mình.
"Cậu không tức giận à?"
"Cậu nói xem?" Chu Đình Vũ tức giận trừng mắt với cô, đúng là cái người khiến người ta không bớt lo mà.
Động tác trên tay của cô không hề ngừng, Hàn Linh Hi đang sốt, để cô ngủ với tóc ướt như vậy, hơi lạnh thấm vào cơ thể, sáng mai có thể sẽ đau đầu, phải lau khô mới được.
Đến nhà vệ sinh lấy máy sấy, Chu Đình Vũ ngồi xổm bên giường, dùng mức gió thấp nhất cẩn thận sấy tóc của Hàn Linh Hi. Hàn Linh Hi hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ vuốt ve dịu dàng, khóe miệng giương lên.
Cái biểu cảm này bị Chu Đình Vũ thấy, không biết nói gì, làm ra chuyện này không biết xấu hổ mà còn cười.
"Nếu mai vẫn không giảm sốt, mình dẫn cậu đi khám bác sĩ."
"Không sao đâu, chỉ là đau đầu phát sốt bình thường thôi." Hàn Linh Hi không để ý, thể chất của cô chỉ kém hơn Chu Đình Vũ một chút, nhưng mà từ nhỏ đến lớn không có bị bệnh nặng gì, nhiều lắm cũng chỉ phát sốt cảm mạo.
Cô lật người thấy trên tủ đầu giường của Chu Đình Vũ có thêm một khung hình, cô gái mặc váy đỏ đó, không phải mình à?
"Này, Đình Vũ, sao cậu lại có hình này thế? Không phải poster của Seven à?"
"Làm giám đốc sáng tạo của công ty, có gì mà mình không lấy được." Chu Đình Vũ không cho là đúng, tất cả sản phẩm poster của Seven đều trong máy tính của cô, là cố ý lấy từ chỗ nhiếp ảnh. Cô rất thích Hàn Linh Hi xinh đẹp lôi cuốn trong ống kính, chọn vài tấm ảnh ra kẹp vào khung hình đặt ở phòng ngủ, mỗi ngày mở mắt là có thể thấy.
"Để ở vị trí rõ ràng như vậy, không sợ người khác thấy sẽ cảm thấy kỳ lạ à?"
"Vậy thì có gì đâu, khách tới cũng sẽ không vào phòng ngủ của cậu." Chu Đình Vũ nháy mắt một cái, "Phòng ngủ của con gái là nơi cất giấu bí mật tốt nhất, thật sự bị thấy, thì đó là bạn rất thân."
Thôi đi, có cô gái nào mà không để ảnh của mình trong phòng ngủ của mình, không bỏ hình của người yêu, lại cố ý bỏ ảnh chụp của bạn thân? Hàn Linh Hi bĩu môi, lý do này của Chu Đình Vũ vốn không có cơ sở, bản thân nó có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đợi đã... thứ này, có vẻ từng thấy đâu đó rồi.
Hàn Linh Hi nhớ ra rồi, lúc trước cô đến nhà chị họ Dung Tĩnh Hi, vào phòng ngủ tâm sự với chị ấy, trong phòng ngủ của chị để ảnh chụp chung của chị và Mộ Ngưng, đặt ảnh chụp ở nơi riêng tư nhất lại thân nhất là vì...
Chị và Mộ Ngưng là quan hệ bạn gái?
Hàn Linh Hi ngồi dậy cái vèo, động tác quá mạnh làm cô chóng mặt buồn nôn, ngay lập tức nằm xuống lại, Chu Đình Vũ không thể giải thích cho hành động không đầu không đuôi lần này của cô, thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Không, không có gì..."
Mình đúng là đầu gỗ mà, vậy mà lại không hay biết gì, đến giờ Dung Tĩnh Hi và Mộ Ngưng vẫn chưa lập gia đình, gia đình hai bên có thái độ ngầm đồng ý, nên chuyện tình cảm của họ được chấp nhận, thân phận con gái nuôi chỉ là để ngụy trang? Liên tưởng đến các loại bá đạo của Mộ Ngưng với Dung Tĩnh Hi, đầu óc Hàn Linh Hi như được khai thông, hiểu hết tất cả, cho nên lúc cô còn đang trong giai đoạn mông lung, hai người kia đã bên nhau rất nhiều năm rồi? Thảo nào Dung Tĩnh Hi lại hoàn toàn không kinh ngạc về việc mình thích con gái.
Thế giới này thật quá nhỏ...
Sau khi hết khiếp sợ, Hàn Linh Hi lại bắt đầu rối rắm, nhưng mà vì sao chị họ lại thích Mộ Ngưng, con gái trên đời này đầy ra đó, vì sao Dung Tĩnh Hi lại chọn Mộ Ngưng? Mộ Ngưng hung dữ như vậy, tính tình lại xấu, vốn không hợp với chị họ, lại còn là kiểu người mình ghét nhất nữa chứ!
"Không còn sớm, Linh Hi, hôm nay cậu cần nghỉ ngơi sớm đó."
Chu Đình Vũ sờ sờ tóc của Hàn Linh Hi cảm thấy gần như khô rồi, tắt máy sấy bỏ vào ngăn kéo, lại kéo bốn góc chăn giúp cô, để gối nằm ngang, "Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai mình nấu cháo cho cậu ăn."
Hàn Linh Hi thấy Chu Đình Vũ xoay người đẩy cửa ra có ý muốn đi ra ngoài, lập tức gọi cô lại: "Này, cậu đi đâu vậy?"
"Mình đến phòng cậu ngủ."
"Ơ? Cậu không... với mình..." Nói được nửa câu thì miễn cưỡng chặn lại, mấy lời chủ động mời đối phương ngủ với mình có phải không có tự tôn lắm không, Hàn Linh Hi có hơi thất vọng, trong ánh mắt cũng mang ảo não, người yêu bệnh không phải là nên kích thích cảm giác thương tiếc của đối phương à, không phải thích hợp nhất để xúc tiến tình cảm à, người đẹp bị bệnh nằm liệt giường Chu Đình Vũ lại muốn sang sát vách ngủ! Là do giá trị hấp dẫn của mình giảm rồi hay là cậu ấy tăng ca đến choáng váng đầu rồi?
Chu Đình Vũ thấy biểu cảm trên mặt Hàn Linh Hi thay đổi liên tục trong ổ chăn, có thể biết được đại khái cô đang suy nghĩ gì, liền giải thích: "Cậu đang sốt, bên cạnh có người có thể ngủ không được thoải mái, ngoan, đừng nghĩ lung tung, sáng mai mình gọi cậu dậy ăn sáng."
Hàn Linh Hi: "..." Cậu ấy cố ý kêu Lôi Dương ôm mình vào phòng ngủ của cậu ấy! Có thể không làm người ta suy nghĩ lung tung à, đây là ý gì vậy!?
Cố gắng đắp chăn lại cho chân tay lộ ra ngoài, Hàn Linh Hi xoay người đưa lưng về phía Chu Đình Vũ, giọng nói ồm ồm: "Mình biết rồi, cậu đi đi, ngủ ngon."
"Linh Hi, chuyện đó..."
Chu Đình Vũ còn muốn dặn gì đó, lời còn chưa dứt, điện thoại để bên ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông lớn, cô liếc nhìn bóng lưng Hàn Linh Hi, trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại.
... Đi thật?
Hàn Linh Hi hoài nghi xoay người nhìn về phía cửa, làm gì còn bóng dáng Chu Đình Vũ.
Cứ đi vậy à?
Cụt hứng muốn chôn đầu vào gối đầu, lúc này Hàn Linh Hi mới phát hiện cả người bủn rủn mỏi nhừ, cô nửa trợn nửa mở mắt, nghe được Chu Đình Vũ đang nói chuyện với người trong điện thoại, gián đoạn, giọng nói không rõ ràng lắm.
"... Sao vậy? Đúng rồi, tôi có đề cập tới, ừ, được, tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ lời anh nói, còn nữa, xin cố gắng đừng gọi điện cho tôi giờ này, không tiện lắm, ừm..."
Vểnh tai lên muốn nghe kỹ, tiếng nói của Chu Đình Vũ ngoài cửa lại ngày càng xa, chắc là vừa rồi cậu ấy đi đến ban công phòng khách rồi, sau đó là cửa bị khép lại vang lên tiếng va chạm. Chắc là cố gắng không để mình nghe được, mới muốn làm như vậy.
Hàn Linh Hi nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng có nghi ngờ, Chu Đình Vũ đang gọi điện với ai, tại sao lại muốn né mình để gọi, cậu ấy nói "giờ này" là vì khoảng thời gian này mình ở nhà sao, nên Chu Đình Vũ không tiện nghe điện thoại? Mấy ngày trước, Chu Đình Vũ cũng từng tránh mình đến phòng ngủ gọi điện thoại.
Cô gái này... gần đây thật sự rất khả nghi mà.
***
Khi cô nhận được điện thoại của Lôi Dương cô đang tăng ca ở văn phòng, nghe nói Hàn Linh Hi ngã vào hồ thì hoảng sợ, đến giờ cô vẫn còn run rẩy không thôi.
Biết là Hàn Linh Hi phát sốt mới vô ý trượt chân, Chu Đình Vũ không ngồi yên được, thông báo với các đồng nghiệp vài câu rồi lái xe về nhà, lấy hộp thuốc đợi sẵn ở phòng khách.
Nhìn Lôi Dương ôm Hàn Linh Hi trong lòng, đầu tóc rối bời nửa khô nửa ướt, mặc quần áo đã thay, chỉ là không vừa người lắm, lỏng lẻo rộng thùng thình khoác trên người. Sao người con gái này lại làm bản thân chật vật như vậy?
Chu Đình Vũ vừa giận vừa thương, nhanh chóng đưa họ vào nhà, mới phát hiện phía sau Lôi Dương còn có một người đàn ông xa lạ theo đuôi.
"Đây là bạn anh, Lý Kha, chúng anh cùng đưa Linh Hi về."
Lôi Dương dựa theo lời Chu Đình Vũ dặn dò ôm Hàn Linh Hi vào phòng ngủ của cô.
Đồ trên người Hàn Linh Hi không vừa vặn, lại từng ngâm trong nước, Chu Đình Vũ muốn thay áo ngủ cho cô, nhưng có đàn ông ở đây không thích hợp. Trong lòng Lôi Dương đầy áy náy giải thích ngắn gọn với Chu Đình Vũ rồi dẫn Lý Kha rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, rõ ràng là bầu không khí không đúng, Hàn Linh Hi liếc nhìn Chu Đình Vũ, đánh vỡ im lặng xấu hổ, nhỏ giọng giải thích rõ: "Đình Vũ, đó là ngoài ý muốn."
"Cậu muốn ra ngoài với Lôi Dương, tại sao lại không nói với mình?" Chu Đình Vũ trầm mặc, "Nhiệt độ bên ngoài thấp vậy, cậu còn để rơi vào trong nước?"
"Vốn là mình muốn nói với cậu, sau lại lỡ quên mất đợi nhớ ra rồi thì lại cảm thấy cậu đang bận, thì dứt khoát không nói. Còn chuyện rơi xuống nước, là không cẩn thận đạp hụt, lần sau sẽ không... không, không có lần sau!"
Để ngăn cản Chu Đình Vũ nã pháo với mình, Hàn Linh Hi cố gắng làm hình tượng của bản thân có vẻ như điềm đạm đáng yêu, đừng thấy ngày thường Chu Đình Vũ ngoan ngoãn vâng lời, lúc nổi nóng lên là đáng sợ lắm, cô vẫn chưa quên vụ uống say một đêm không về lần trước, đối phương "dằn vặt" tinh thần và cơ thể của cô thế nào, chuyện này là mình đuối lý, nhưng tốt xấu gì cũng là bệnh nhân, cho dù cậu ấy tức giận nhưng cũng có thể nhẹ tay với bệnh nhân chứ.
Quả nhiên, Chu Đình Vũ không tra hỏi nữa, sắc mặt khó coi thoáng dịu xuống, cầm áo ngủ đưa tới trước mặt Hàn Linh Hi, "Thay quần áo."
Thấy cô gái kia nằm bất động, cô thở dài, giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán của Hàn Linh Hi, cúi người xuống bắt đầu giúp đối phương cởi quần áo.
Cơ thể của Hàn Linh Hi đang phát sốt, bàn tay đối phương lại hơi lạnh, chạm vào da thịt của cô làm Hàn Linh Hi có cảm giác rất kỳ diệu.
Đôi tay tinh xảo ấy cởi từng nút áo cô đang mặc, phải đỡ cô dậy mới có thể cởi áo ra, cứ như vậy, giống như Hàn Linh Hi được Chu Đình Vũ ôm vào lòng.
Dán vào cổ của cô, lúc mũi thở ra là mùi thơm thoang thoảng, tâm trạng Hàn Linh Hi nhộn nhạo, vươn tay ôm vòng eo mềm mại mỏng manh của Chu Đình Vũ.
Chu Đình Vũ cúi đầu, thấy ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Hàn Linh Hi, gò má cô ửng đỏ càng lộ vẻ trắng mịn, môi lại tái nhợt không có chút sắc.
"Khó chịu hử?"
Ngón cái mơn trớn theo khóe miệng của cô, ấn lên cánh môi nhợt nhạt ấy, động tác của Chu Đình Vũ rất nhẹ, như là đang chạm vào một đồ vật dễ bể.
Hàn Linh Hi lắc đầu, rúc vào lòng cô, "Chỉ là có hơi choáng, nóng."
Lấy ra một tay cầm súng đo nhiệt độ trong ngăn kéo ra, Chu Đình Vũ đo nhiệt độ cho Hàn Linh Hi, 37.8 độ, cô đang sốt nhẹ.
"Uống thuốc trước rồi đợi mai khá hơn chút hẳn tắm."
Chu Đình Vũ bưng ly nước và thuốc nhìn Hàn Linh Hi uống, sau đó để cô nằm lại trên giường, lấy khăn mặt cẩn thận tỉ mỉ chà lau nước trên tóc Hàn Linh Hi.
Mặc dù cơ thể không khỏe, nhưng Hàn Linh Hi vẫn không muốn ngủ, nằm trên giường ngắm nhìn gương mặt của Chu Đình Vũ, cậu ấy rũ con ngươi, toàn bộ lực chú ý đều ở trên tóc mình, không hề nháy mắt lấy một cái, đầy kiên nhẫn dùng khăn khô thấm nước còn lưu lại trên tóc mình.
"Cậu không tức giận à?"
"Cậu nói xem?" Chu Đình Vũ tức giận trừng mắt với cô, đúng là cái người khiến người ta không bớt lo mà.
Động tác trên tay của cô không hề ngừng, Hàn Linh Hi đang sốt, để cô ngủ với tóc ướt như vậy, hơi lạnh thấm vào cơ thể, sáng mai có thể sẽ đau đầu, phải lau khô mới được.
Đến nhà vệ sinh lấy máy sấy, Chu Đình Vũ ngồi xổm bên giường, dùng mức gió thấp nhất cẩn thận sấy tóc của Hàn Linh Hi. Hàn Linh Hi hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ vuốt ve dịu dàng, khóe miệng giương lên.
Cái biểu cảm này bị Chu Đình Vũ thấy, không biết nói gì, làm ra chuyện này không biết xấu hổ mà còn cười.
"Nếu mai vẫn không giảm sốt, mình dẫn cậu đi khám bác sĩ."
"Không sao đâu, chỉ là đau đầu phát sốt bình thường thôi." Hàn Linh Hi không để ý, thể chất của cô chỉ kém hơn Chu Đình Vũ một chút, nhưng mà từ nhỏ đến lớn không có bị bệnh nặng gì, nhiều lắm cũng chỉ phát sốt cảm mạo.
Cô lật người thấy trên tủ đầu giường của Chu Đình Vũ có thêm một khung hình, cô gái mặc váy đỏ đó, không phải mình à?
"Này, Đình Vũ, sao cậu lại có hình này thế? Không phải poster của Seven à?"
"Làm giám đốc sáng tạo của công ty, có gì mà mình không lấy được." Chu Đình Vũ không cho là đúng, tất cả sản phẩm poster của Seven đều trong máy tính của cô, là cố ý lấy từ chỗ nhiếp ảnh. Cô rất thích Hàn Linh Hi xinh đẹp lôi cuốn trong ống kính, chọn vài tấm ảnh ra kẹp vào khung hình đặt ở phòng ngủ, mỗi ngày mở mắt là có thể thấy.
"Để ở vị trí rõ ràng như vậy, không sợ người khác thấy sẽ cảm thấy kỳ lạ à?"
"Vậy thì có gì đâu, khách tới cũng sẽ không vào phòng ngủ của cậu." Chu Đình Vũ nháy mắt một cái, "Phòng ngủ của con gái là nơi cất giấu bí mật tốt nhất, thật sự bị thấy, thì đó là bạn rất thân."
Thôi đi, có cô gái nào mà không để ảnh của mình trong phòng ngủ của mình, không bỏ hình của người yêu, lại cố ý bỏ ảnh chụp của bạn thân? Hàn Linh Hi bĩu môi, lý do này của Chu Đình Vũ vốn không có cơ sở, bản thân nó có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đợi đã... thứ này, có vẻ từng thấy đâu đó rồi.
Hàn Linh Hi nhớ ra rồi, lúc trước cô đến nhà chị họ Dung Tĩnh Hi, vào phòng ngủ tâm sự với chị ấy, trong phòng ngủ của chị để ảnh chụp chung của chị và Mộ Ngưng, đặt ảnh chụp ở nơi riêng tư nhất lại thân nhất là vì...
Chị và Mộ Ngưng là quan hệ bạn gái?
Hàn Linh Hi ngồi dậy cái vèo, động tác quá mạnh làm cô chóng mặt buồn nôn, ngay lập tức nằm xuống lại, Chu Đình Vũ không thể giải thích cho hành động không đầu không đuôi lần này của cô, thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Không, không có gì..."
Mình đúng là đầu gỗ mà, vậy mà lại không hay biết gì, đến giờ Dung Tĩnh Hi và Mộ Ngưng vẫn chưa lập gia đình, gia đình hai bên có thái độ ngầm đồng ý, nên chuyện tình cảm của họ được chấp nhận, thân phận con gái nuôi chỉ là để ngụy trang? Liên tưởng đến các loại bá đạo của Mộ Ngưng với Dung Tĩnh Hi, đầu óc Hàn Linh Hi như được khai thông, hiểu hết tất cả, cho nên lúc cô còn đang trong giai đoạn mông lung, hai người kia đã bên nhau rất nhiều năm rồi? Thảo nào Dung Tĩnh Hi lại hoàn toàn không kinh ngạc về việc mình thích con gái.
Thế giới này thật quá nhỏ...
Sau khi hết khiếp sợ, Hàn Linh Hi lại bắt đầu rối rắm, nhưng mà vì sao chị họ lại thích Mộ Ngưng, con gái trên đời này đầy ra đó, vì sao Dung Tĩnh Hi lại chọn Mộ Ngưng? Mộ Ngưng hung dữ như vậy, tính tình lại xấu, vốn không hợp với chị họ, lại còn là kiểu người mình ghét nhất nữa chứ!
"Không còn sớm, Linh Hi, hôm nay cậu cần nghỉ ngơi sớm đó."
Chu Đình Vũ sờ sờ tóc của Hàn Linh Hi cảm thấy gần như khô rồi, tắt máy sấy bỏ vào ngăn kéo, lại kéo bốn góc chăn giúp cô, để gối nằm ngang, "Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai mình nấu cháo cho cậu ăn."
Hàn Linh Hi thấy Chu Đình Vũ xoay người đẩy cửa ra có ý muốn đi ra ngoài, lập tức gọi cô lại: "Này, cậu đi đâu vậy?"
"Mình đến phòng cậu ngủ."
"Ơ? Cậu không... với mình..." Nói được nửa câu thì miễn cưỡng chặn lại, mấy lời chủ động mời đối phương ngủ với mình có phải không có tự tôn lắm không, Hàn Linh Hi có hơi thất vọng, trong ánh mắt cũng mang ảo não, người yêu bệnh không phải là nên kích thích cảm giác thương tiếc của đối phương à, không phải thích hợp nhất để xúc tiến tình cảm à, người đẹp bị bệnh nằm liệt giường Chu Đình Vũ lại muốn sang sát vách ngủ! Là do giá trị hấp dẫn của mình giảm rồi hay là cậu ấy tăng ca đến choáng váng đầu rồi?
Chu Đình Vũ thấy biểu cảm trên mặt Hàn Linh Hi thay đổi liên tục trong ổ chăn, có thể biết được đại khái cô đang suy nghĩ gì, liền giải thích: "Cậu đang sốt, bên cạnh có người có thể ngủ không được thoải mái, ngoan, đừng nghĩ lung tung, sáng mai mình gọi cậu dậy ăn sáng."
Hàn Linh Hi: "..." Cậu ấy cố ý kêu Lôi Dương ôm mình vào phòng ngủ của cậu ấy! Có thể không làm người ta suy nghĩ lung tung à, đây là ý gì vậy!?
Cố gắng đắp chăn lại cho chân tay lộ ra ngoài, Hàn Linh Hi xoay người đưa lưng về phía Chu Đình Vũ, giọng nói ồm ồm: "Mình biết rồi, cậu đi đi, ngủ ngon."
"Linh Hi, chuyện đó..."
Chu Đình Vũ còn muốn dặn gì đó, lời còn chưa dứt, điện thoại để bên ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông lớn, cô liếc nhìn bóng lưng Hàn Linh Hi, trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại.
... Đi thật?
Hàn Linh Hi hoài nghi xoay người nhìn về phía cửa, làm gì còn bóng dáng Chu Đình Vũ.
Cứ đi vậy à?
Cụt hứng muốn chôn đầu vào gối đầu, lúc này Hàn Linh Hi mới phát hiện cả người bủn rủn mỏi nhừ, cô nửa trợn nửa mở mắt, nghe được Chu Đình Vũ đang nói chuyện với người trong điện thoại, gián đoạn, giọng nói không rõ ràng lắm.
"... Sao vậy? Đúng rồi, tôi có đề cập tới, ừ, được, tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ lời anh nói, còn nữa, xin cố gắng đừng gọi điện cho tôi giờ này, không tiện lắm, ừm..."
Vểnh tai lên muốn nghe kỹ, tiếng nói của Chu Đình Vũ ngoài cửa lại ngày càng xa, chắc là vừa rồi cậu ấy đi đến ban công phòng khách rồi, sau đó là cửa bị khép lại vang lên tiếng va chạm. Chắc là cố gắng không để mình nghe được, mới muốn làm như vậy.
Hàn Linh Hi nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng có nghi ngờ, Chu Đình Vũ đang gọi điện với ai, tại sao lại muốn né mình để gọi, cậu ấy nói "giờ này" là vì khoảng thời gian này mình ở nhà sao, nên Chu Đình Vũ không tiện nghe điện thoại? Mấy ngày trước, Chu Đình Vũ cũng từng tránh mình đến phòng ngủ gọi điện thoại.
Cô gái này... gần đây thật sự rất khả nghi mà.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.