Chương 33: Hồng nhan tri kỷ
Túy Phong Lâm
12/06/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Vài ánh đèn neon yếu ớt xẹt qua trước cửa kính, chiếu vào mặt Lăng Thiên Dục, vẻ mặt cô cứng đờ một lát, ánh mắt đưa tình lưu chuyển nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này, không lộ hỉ nộ, không phân biệt được là có ý gì. Cười lạnh? Châm biếm? Cười giận? Kỳ Mộc Uyển nhướng mày, nâng ly Mojito trên bàn nhấp một ngụm, tiếp tục "Xem kịch".
Nuôi hoa đâm tay rồi, Lăng Thiên Dục sẽ xử lý như thế nào đây?
Lăng Thiên Dục cười mà không nói, đoán không ra suy nghĩ, cô chỉ vươn tay về phía Liễu Tư Dực.
Kỳ Mộc Uyển không hiểu cô muốn làm gì, nhưng Liễu Tư Dực rất tự nhiên lấy điếu thuốc ra, đặt lên môi cô, ung dung châm lửa cho cô.
Thì ra là muốn thuốc lá, thì ra giữa các nàng có sự ăn ý không cần nói cũng biết, có chuyện không cần phải nói đối phương cũng có thể ngầm hiểu.
Một điếu thuốc, một ly rượu, khiến Lăng Thiên Dục đầy quyến rũ. Kỳ Mộc Uyển nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng phun ra khói thuốc, tràn đầy gợi cảm xinh đẹp của người phụ nữ, trêu chọc trái tim.
Trong mắt Kỳ Mộc Uyển tràn ngập thưởng thức, trong ánh mắt dừng lại kia, Liễu Tư Dực cảm giác được chinh phục và khát vọng. Loại ánh mắt mê luyến này rơi vào trên người Lăng Thiên Dục, khiến trong lòng nàng thêm vài phần buồn bực.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước." Liễu Tư Dực đặt điếu thuốc và bật lửa lên quầy bar, xoay người rời đi.
Không nhìn thì không sao, nàng có thể lựa chọn làm như không thấy, cũng có thể khiến mình rời xa.
Lăng Thiên Dục ra lệnh cho nàng có mặt, nàng đã đến. Không cách nào thỏa mãn nhu cầu khách quý, nàng ở đây chính mình cũng cảm thấy chướng mắt, không bằng để cho bọn họ ở đây muốn làm như thế nào thì làm......
Nàng làm một kẻ râu ria, theo đó mà đến, tùy thời mà đi. Nàng biết mình phóng đại cảm xúc, cũng sẽ sinh ra tưởng tượng dư thừa, nhưng nàng không thể khống chế bản thân, khi loại cảm xúc này gần như mất khống chế, nàng phải rời đi.
Lúc Liễu Tư Dực đi tới cạnh cửa, Lăng Thiên Dục gọi nàng lại: "Em còn nợ tôi một câu trả lời."
Khói mỏng lượn lờ từ từ bay lên, Lăng Thiên Dục rũ tàn thuốc, đi tới bên cạnh Liễu Tư Dực, chờ đợi một câu trả lời.
"Câu trả lời?" Liễu Tư Dực không hiểu, nàng không biết Lăng Thiên Dục bởi vì tin nhắn không biết của ai và nụ cười thần bí kia, buồn bực mấy ngày, cũng vẫn treo ở trong lòng.
"Ai gửi tin nhắn ngày hôm đó?"
"Lam Doanh." Liễu Tư Dực không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Tin nhắn của Lam Doanh em còn cần giấu giếm tôi?"
Khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Tư Dực, dưới sự ngạo mạn không kiêu ngạo không siểm nịnh, có vẻ càng lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng mang theo ba phần lạnh lẽo, "Không có muốn giấu giếm, Lam Doanh kính sợ chị, đó chỉ là phương thức giao lưu thuộc về chúng tôi, không thích hợp cho nhị tiểu thư xem, cho nên tôi có đáp hay không ý nghĩa không lớn."
"Em nhất định phải nói chuyện xa lạ với tôi như vậy?" Lăng Thiên Dục cảm giác được khoảng cách, lần đầu tiên ở chỗ Liễu Tư Dực lĩnh hội được cảm giác người lạ chớ gần.
"Tôi không có xa lạ với nhị tiểu thư, là thời khắc nhớ rõ thân phận của mình."
"Thân phận??" Lăng Thiên Dục buồn bực mà hít sâu một hơi thuốc, bởi vì dùng sức quá mạnh nên bị sặc, nhịn không được ho mấy tiếng.
Liễu Tư Dực muốn mở miệng quan tâm, đã thấy Kỳ Mộc Uyển đi tới, bàn tay vốn hơi giơ lên lại buông xuống, vì phòng ngừa mình lại có loại hành vi theo bản năng này, nàng bỏ tay vào túi.
"Cậu hút ít thuốc thôi, tạo hình lõm rất ngầu, có bản lĩnh cũng đừng sặc." Kỳ Mộc Uyển bưng gạt tàn thuốc tới, Lăng Thiên Dục dập tắt tàn thuốc vào bên trong.
"Nếu Hồng tỷ không vội trở về, thì cùng nhau uống chút rượu nhé?" Kỳ Mộc Uyển đưa ra lời mời, Liễu Tư Dực sẽ đồng ý sao? Cô ấy rất tò mò.
"Tôi vốn đã tan làm rồi." Liễu Tư Dực ngụ ý nàng vốn không muốn xuất hiện, nếu không phải nhị tiểu thư triệu hồi, nàng sẽ không đến.
Kỳ Mộc Uyển cười xua tay, "Được được được, tôi cũng không thích làm khó người khác, hôm nay đặc biệt để Hồng tỷ trở lại một chuyến thật sự xin lỗi."
"Cô đã làm khó người khác rồi." Liễu Tư Dực liếc cô ấy một cái, cười nhạt khách sáo:" Hồng nhan tri kỷ của nhị tiểu thư, lần sau tôi nhất định sẽ tận tâm tiếp đãi."
Nói xong câu đó, trái tim Liễu Tư Dực rất đau, giống như mình nắm một con dao găm, hung ác đâm xuống. Nàng không quay đầu lại, nếu không rời đi, nàng không dám cam đoan mình còn có thể đè nén được cảm xúc hay không.
Kỳ Mộc Uyển đang thử mình sao? Ý cười vi diệu của cô ấy, giống như nhìn thấu tất cả, chỉ là nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mà thôi.
A...... bộ dạng thương nhân kia, cũng thật không được ưa thích.
Nhưng tình yêu là thứ rất thuần túy, nàng không muốn đối phó với việc giả vờ, mệt lắm. Cho dù hôm nay trái với ý của Lăng Thiên Dục, khiến cô mất mặt, Liễu Tư Dực vẫn kiên trì với cá tính và kiêu ngạo của mình.
Nàng đã rất hèn mọn, không muốn mất đi lòng tự trọng nữa.
Phòng bao lại rơi vào yên tĩnh, Kỳ Mộc Uyển nhìn Lăng Thiên Dục trầm mặc, cười nói: "Tính cách đóa hoa hồng này của cậu cũng thật cương nha, đâm người có chút đau."
"Cô ấy chưa từng đâm tôi." Những lời này ẩn hàm tín nhiệm và thân mật, Kỳ Mộc Uyển thậm chí nghe được ý tứ cưng chiều," Hôm nay không phải đâm sao?"
Lăng Thiên Dục đi tới quầy bar, tìm một chai rượu mạnh, uống một ly vào bụng, thở ra một hơi thật sâu: "Cái này không tính là đâm, có điều hai ngày nay cô ấy có hơi lạ lạ."
"Là cô ấy lạ hay là cậu lạ?" Kỳ Mộc Uyển híp mắt cười nói.
"Tôi? Tôi làm sao?" Lăng Thiên Dục không phát hiện ra sự khác thường của mình, Kỳ Mộc Uyển lại phát hiện ra manh mối từ rất nhiều chi tiết, cô ấy thà rằng mình không tinh tế như vậy, cô ấy cũng không muốn trở thành chất thúc đẩy của người khác.
Có nên tìm một cơ hội bày tỏ tâm ý hay không? Kỳ Mộc Uyển vốn định chờ một chút, từ khi gặp Liễu Tư Dực cô ấy liền tràn ngập cảm giác khủng hoảng, đóa hoa hồng này hoàn toàn khác với hai đóa còn lại.
Nếu như tiểu minh tinh Lam Doanh đĩnh đạc như vậy thì thôi, giống như Hải Dụ đơn giản trầm ổn cũng không thành vấn đề, nhưng Liễu Tư Dực tâm tư thâm trầm, lại là kiểu tuyển thủ toàn năng, tài mạo có đủ, còn có cá tính.
Đừng nói Lăng Thiên Dục, đến cô ấy cũng có chút muốn tiếp cận, loại phụ nữ có thể gợi lên dục vọng thăm dò của người khác là đáng sợ nhất.
Cô ấy thật không dám khinh thường.
Trước khi Lăng Thiên Dục chưa thông suốt, Kỳ Mộc Uyển vẫn rất có phần thắng, ví dụ như nếu cô ấy quản lý tập đoàn quản cọc của tam phòng, Lăng Thiên Dục không thể không có cô ấy, trong hoàn cảnh hiện tại, một khoản tiền lớn cho vay mới có thể vượt qua khủng hoảng quản cọc.
Chỉ cần cần thì có cơ hội, chỉ có ở chung nhiều mới có thể sinh ra tình cảm.
Kỳ Mộc Uyển cần phải bình tĩnh, cô ấy cũng không muốn cứ làm hồng nhan tri kỷ của Lăng Thiên Dục.
"Thiên Dục, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Cậu hỏi đi." Lăng Thiên Dục đứng bên cửa sổ sát đất, uống rượu giải sầu nhìn xuống lầu.
"Trong ba đóa kim hoa, ai quan trọng nhất với cậu?"
"Đều quan trọng, thiếu một cũng không được." Lăng Thiên Dục tựa hồ không có thời gian suy nghĩ, cô vẫn luôn cho là như vậy, mặc kệ trên đường thực hiện kế hoạch gặp phải gian nan hiểm trở gì, cô đều phải bảo đảm an toàn cho ba người.
"Ồ~~vậy sao?" Kỳ Mộc Uyển cảm thấy đáp án này không lâu sau, có lẽ sẽ thay đổi.
Đương nhiên, cô ấy hy vọng vĩnh viễn không thay đổi.
Liễu Tư Dực đi rồi, hai người mất đi hứng thú, không ở lại lâu. Vân Thư gọi điện thoại tới, Lăng Thiên Dục càng thêm không có tâm tình uống tiếp, mấy phòng khác gần đây đều bận rộn đi bàn chuyện nghiệp vụ, muốn cùng Minh Đức ký tiếp hợp đồng, chỉ có Lăng Thiên Dục nhàn nhã uống rượu.
Con đường này cô đã dựng xong, Vân Thư hiện tại một bộ chỉ biết Lăng Thiên Dục. Cô ấy tuyên bố nhị tiểu thư có thể tự mình đi giải quyết phiền toái nông dân công kia, đủ để chứng minh kết cấu và độ lượng của con người cô.
Việc nhỏ phản ánh cái nhìn đại cục của một người, Vân Thư thưởng thức loại người không coi thân phận là thân phận này, một cô gái một mình đi tới nơi tụ tập của nông dân công, chính cô ấy cũng làm không được, huống chi Lăng Thiên Dục vốn là người ngoài cuộc.
Nếu như không phải vì chuyện kinh doanh của gia tộc, làm sao cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này?
Đây là lý do thoái thác đối ngoại của Vân Thư, đương nhiên những lời này cũng bị người ta truyền tới chỗ Lăng Xương Khiếu.
Trên bàn hội nghị ngày đó, tuy rằng Lăng Xương Khiếu nói ai ký hợp đồng với Minh Đức người đó sẽ tiếp quản cọc, nhưng đồng thời ông cũng lấy danh nghĩa tập đoàn phái một đội đại biểu đi đàm phán, hy vọng có thể tiếp tục hợp tác.
Hải Dụ chính là một trong những đại biểu của tổng công ty tập đoàn, Lăng Thiên Dục căn bản không cần tốn nhiều sức cũng có thể giành được nghiệp vụ hợp tác với Minh Đức, nhưng cô ấy không thể tham dự quá mạnh mẽ, lần này nổi bật đủ nhiều rồi.
Cô ấy còn muốn dò đường, cho nên Vân Thư vẫn án binh bất động.
Trước mắt tam phòng, tứ phòng coi Lăng Thương Bắc của đại phòng là cái đinh trong mắt, như cô dự liệu, bọn họ cảm thấy là Lăng Thương Bắc mơ ước quản cọc, muốn thừa dịp sấn vào. Cho nên hiện tại khối thịt mỡ quản cọc này đến cuối cùng rơi vào nhà ai, còn chưa biết được.
Bởi vì bọn họ tìm Vân Thư đàm phán đều thất bại, cho dù ra giá quy định, đưa ra không gian lợi nhuận rất nhỏ giá bán cũng không thành.
Bọn họ gặp nút thắt trên đường thương trường —— Vân Thư, một người phụ nữ nước đổ đầu vịt, một người không thể nào xuống tay, không cách nào xã giao, có lẽ lấy bao nhiêu lợi ích cũng nói không được chuyện.
Mấy phòng này đều rất tích cực, chỉ có Lăng Thiên Dục không coi ra gì, bình thường đến công ty mình làm việc, nên ăn nên uống nên chơi thì chơi...... hoàn toàn đặt bản thân đứng ngoài cuộc.
Ngày gia đình cuối tuần, Lăng Xương Khiếu đơn độc giữ cô lại.
Đĩa than trong thư phòng mở nhạc nhẹ, không có ca từ, chỉ có giai điệu, phảng phất có thể làm cho cuộc sống xốc nổi nhanh chóng chậm lại. Lăng Xương Khiếu lắc nhẹ trên ghế nằm, bưng một bình trà, đối diện với cảnh đêm ngoài cửa sổ.
"Ông nội, ông tìm con?" Lăng Thiên Dục cẩn thận từng li từng tí hơn bất kỳ lúc nào, cô gần như có thể đoán được tại sao ông lão giữ nàng lại.
Tay trái Lăng Xương Khiếu chỉ chỉ cái ghế, Lăng Thiên Dục chuyển đến bên cạnh ghế nằm của ông, ngồi xuống, cô trông có vẻ có hơi dè dặt, có điều cũng hồi hộp cho ông xem.
"Lời ông nội nói ra vô dụng sao?" Lăng Xương Khiếu hôm nay nói chuyện đặc biệt ôn hòa, Lăng Thiên Dục cũng vững vàng bình tĩnh, "Ở nhà chúng ta, lời của ông nội chính là thánh chỉ, sao lại vô dụng được ạ?"
Lăng Xương Khiếu hừ nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cô: "Thế chính là việc kinh doanh trong nhà làm con chướng mắt."
"Sao ông nội lại nói ra lời này?" Lăng Thiên Dục tiếp tục căng thẳng, sắm vai nhân vật vô tội, cô vốn nên đứng ngoài cuộc, cô muốn lặng lẽ không một tiếng động khống chế toàn cục, lại muốn biểu hiện mình là bị ép tham dự trong đó.
"Ta bảo các con đi bàn chuyện nghiệp vụ quản cọc, lão tam lão tứ tất nhiên là rất liều mạng, Thương Bắc cũng không dừng lại, chỉ có con là rất thảnh thơi, nên làm gì thì làm, căn bản không để chuyện này ở trong lòng, không phải chướng mắt chuyện kinh doanh trong nhà thì là cái gì?"
Lăng Thiên Dục than nhẹ một hơi, nhìn Lăng Xương Khiếu, trong mắt ảm đạm: "Ông nội, con vốn là người ngoài trong nhà, chưa từng đọc qua việc kinh doanh của gia tộc, cũng không có ý tranh đấu gì, chuyện xảy ra sau khi ông công khai nói mình tìm người nối nghiệp, thứ lỗi cho con ích kỷ, con chỉ có cái gì cũng không làm chỉ sợ mới an toàn."
"Con là sợ ta hoài nghi con muốn thượng vị?"
"Sợ chứ ạ, con cũng sợ roi của ông nội, cũng sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dù sao con cũng không cách nào chống lại các phòng khác, cho nên thầm nghĩ thủ địa bàn của chính mình, tự cung tự cấp."
Lăng Thiên Dục từng chữ châu ngọc, đánh thẳng vào trái tim Lăng Xương Khiếu, cũng gợi lên áy náy của ông, trong thư phòng của ông đến nay còn đặt ảnh của ba Lăng Thiên Dục Lăng Quốc Thao, thường xuyên xem, thường xuyên nhớ, thường xuyên ở sau lưng người khác rơi nước mắt tung hoành, nhớ vợ nhớ con.
Ông quả thật đối với nhị phòng rất hà khắc, nhưng gần đây ông mới phát hiện tài năng của Lăng Thiên Dục bị mai một, tam phòng gặp chuyện không may đến nay cô bị ép gia nhập vào trong đó, xử lý đâu vào đấy, từng chuyện từng chuyện đều thành thạo.
Hiện tại cô tự bảo vệ mình, thật ra không có gì sai, cô xác thực không có thế lực gì, điều kiện không cho phép cô có dã tâm, Lăng Xương Khiếu đều có thể hiểu. Nhưng nếu năng lực của cô thật sự kinh người, bởi vì ân oán trước kia bị bỏ qua, chẳng phải là tổn thất của công ty, là thất sách của ông.
Lăng Xương Khiếu nặng nề thở dài một hơi, từ trên ghế đứng lên, Lăng Thiên Dục cũng theo đó đứng lên, quan sát vẻ mặt của ông thay đổi.
"Nếu nói lần này ông nội công khai cạnh tranh công bằng là vì cho con cơ hội thì sao?"
Lão cáo già...... Lăng Thiên Dục ở trong lòng mắng một câu, ông rõ ràng là bởi vì tức giận, lửa giận không có chỗ phát tiết, dùng loại phương pháp thay thế này cho tam phòng đả kích và trừng phạt lớn nhất, nhưng còn ở trước mặt mình giả bộ hiền từ.
Nhưng trong lòng ông rốt cuộc thuộc ai tiếp quản, không biết được. Chỉ có một điểm có thể khẳng định, hôm nay ông có thể tìm Lăng Thiên Dục trở về, chứng minh ông xác thực hi vọng Lăng Thiên Dục coi trọng.
Đó là chuyện tốt.
"Ông nội, con không biết ông muốn con tham gia cuộc cạnh tranh này đến mức nào, nhưng con hy vọng chỉ vì con là cháu gái của ông, ông cảm thấy con có năng lực, chứ không phải vì tài nguyên của con có giá trị lợi dụng." Lăng Thiên Dục nhìn thấu tất cả, đủ để chứng minh cô thông minh như thế nào.
Ý của cô là không muốn bị lợi dụng, Vân Thư và Kỳ Mộc Uyển đều có thể coi là tài nguyên có lợi cho việc quản cọc. Nếu như muốn dùng hết tài nguyên rồi đá văng cô, cô thà rằng không bắt đầu, cũng không gia nhập, cái gì cũng không cần.
Những thứ cô đề cập đều là nguyên nhân, Lăng Xương Khiếu có chút kinh ngạc sự thông suốt và thông minh của cô, cũng có chút vui mừng, năng lực tiềm lực của Lăng Thiên Dục hẳn là không chỉ ngừng như trước mắt.
Lăng Xương Khiếu muốn thử xem năng lực của cô, xem cô đến tột cùng năng lực tới trình độ nào, nếu như tổn thất quản cọc lần này có thể làm cho ông thấy rõ năng lực của những người này, vậy cũng đáng giá.
"Mặc kệ là cái gì, con cứ việc buông tay làm là được, thành hay không ta chỉ xem kết quả."
"Được, có những lời này của ông nội thì con yên tâm rồi, con sẽ làm thật nghiêm túc." Lăng Thiên Dục trả lời trôi chảy, Lăng Xương Khiếu nói chuyện rất kín đáo, vẫn luôn đúng trọng tâm, đứng ở chỗ cao nhìn xuống mọi người, không tỏ thái độ chính là thái độ của ông, ai cũng không thể đoán được gì từ ngữ cảnh của ông.
Mỗi câu trả lời của Lăng Thiên Dục đều suy nghĩ cặn kẽ, mặc dù trông có vẻ rất chân thành, nhưng hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng có mưu đồ riêng.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, ai là đạo ai là ma, vừa nhìn hiểu ngay.
Sau khi cô đi, Lăng Xương Khiếu gọi quản gia Lâm Hoàn tới.
"Ông gần đây theo dõi bọn chúng, cảm thấy thế nào?"
Lâm Hoàn muốn nói lại thôi, không biết trả lời như thế nào, cái này giống như hoàng đế hỏi tổng quản vị hoàng tử nào biểu hiện tốt, ông ấy nói ai cũng không đúng, chỉ có thể nói: "Vì quản cọc, đều rất liều mạng."
"Này, ông không cần nói lời khách sáo, có gì nói nấy là được." Lăng Xương Khiếu buông ấm trà xuống, ánh mắt thoáng nhìn ảnh của Lăng Quốc Thao úp ngược trong giá sách, vẻ mặt hơi thay đổi.
Lâm Hoàn nói: "Lần này là khủng hoảng cũng là thời cơ, lão gia muốn truyền ngôi phải chọn một người có năng lực, giang sơn khổ sở giành được, người thừa kế nhất định phải chọn thật tốt. Chuyện quản cọc, mấy phòng xử lý như thế nào, cạnh tranh như thế nào, lão gia tự có định đoạt."
"Ông đó, nói chuyện liền biết gặp may." Lăng Xương Khiếu cười một nụ cười gian tà:" Lần này để cho bọn chúng chó cắn chó là được rồi, tôi vẫn là câu nói kia, có năng lực thì ở."
Lâm Hoàn cười: "Lão gia anh minh."
Thế giới này sợ là chỉ có Lăng Xương Khiếu sẽ dùng chó cắn chó để hình dung con cháu của mình, máu lạnh không gì hơn cái này. Đều là cốt nhục ruột thịt, sự lạnh lùng vô tình của ông không đáng để nhị tiểu thư biến thành chân tình, sau khi Lâm Hoàn rời khỏi liền gửi cho Lăng Thiên Dục một tin tức quan trọng.
Lăng Thiên Dục chậm chạp chưa hành động chính là chờ xem phản ứng của Lăng Xương Khiếu bên kia, quả nhiên thời cơ không phải không tới, chỉ là thời điểm chưa tới. Tin tức Lâm Hoàn cũng tới: Người có năng lực thì ở.
"Nếu ông khẩn cấp như vậy muốn đem cọc ống tặng cho cháu gái, tôi sao có thể không nhận chứ?" Lăng Thiên Dục cười xóa tin nhắn, ngược lại gọi cho Vân Thư một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại được chuyển, là một tiếng vang huyên náo, giọng Vân Thư trong bối cảnh hỗn loạn có chút nhỏ: "Chuyện gì?"
"Hai ngày nay định ý đồ hợp tác ra đi, thái độ của lão già mình nắm chuẩn rồi, có thể hành động."
"Biết rồi, ngày mốt đi, hoãn một chút thì tốt hơn." Vân Thư bên kia vẫn có chút hỗn loạn, Lăng Thiên Dục tò mò hỏi: "Cậu đang ở đâu, sao lại loạn thành như vậy?"
"Mình đang ở Rose, đại ca cậu cũng ở đây, bên này có người gây chuyện đánh nhau, thật là hỏng bét."
Lăng Thiên Dục trong lòng căng thẳng: "Hồng Tâm có ở đó không?"
"Có, còn bị thương một chút, cậu đừng......" Vân Thư vừa định nói đừng lo lắng, Lăng Thiên Dục đã cúp điện thoại, một cước đạp ga phóng đến quán bar.
________________
Vài ánh đèn neon yếu ớt xẹt qua trước cửa kính, chiếu vào mặt Lăng Thiên Dục, vẻ mặt cô cứng đờ một lát, ánh mắt đưa tình lưu chuyển nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này, không lộ hỉ nộ, không phân biệt được là có ý gì. Cười lạnh? Châm biếm? Cười giận? Kỳ Mộc Uyển nhướng mày, nâng ly Mojito trên bàn nhấp một ngụm, tiếp tục "Xem kịch".
Nuôi hoa đâm tay rồi, Lăng Thiên Dục sẽ xử lý như thế nào đây?
Lăng Thiên Dục cười mà không nói, đoán không ra suy nghĩ, cô chỉ vươn tay về phía Liễu Tư Dực.
Kỳ Mộc Uyển không hiểu cô muốn làm gì, nhưng Liễu Tư Dực rất tự nhiên lấy điếu thuốc ra, đặt lên môi cô, ung dung châm lửa cho cô.
Thì ra là muốn thuốc lá, thì ra giữa các nàng có sự ăn ý không cần nói cũng biết, có chuyện không cần phải nói đối phương cũng có thể ngầm hiểu.
Một điếu thuốc, một ly rượu, khiến Lăng Thiên Dục đầy quyến rũ. Kỳ Mộc Uyển nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng phun ra khói thuốc, tràn đầy gợi cảm xinh đẹp của người phụ nữ, trêu chọc trái tim.
Trong mắt Kỳ Mộc Uyển tràn ngập thưởng thức, trong ánh mắt dừng lại kia, Liễu Tư Dực cảm giác được chinh phục và khát vọng. Loại ánh mắt mê luyến này rơi vào trên người Lăng Thiên Dục, khiến trong lòng nàng thêm vài phần buồn bực.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước." Liễu Tư Dực đặt điếu thuốc và bật lửa lên quầy bar, xoay người rời đi.
Không nhìn thì không sao, nàng có thể lựa chọn làm như không thấy, cũng có thể khiến mình rời xa.
Lăng Thiên Dục ra lệnh cho nàng có mặt, nàng đã đến. Không cách nào thỏa mãn nhu cầu khách quý, nàng ở đây chính mình cũng cảm thấy chướng mắt, không bằng để cho bọn họ ở đây muốn làm như thế nào thì làm......
Nàng làm một kẻ râu ria, theo đó mà đến, tùy thời mà đi. Nàng biết mình phóng đại cảm xúc, cũng sẽ sinh ra tưởng tượng dư thừa, nhưng nàng không thể khống chế bản thân, khi loại cảm xúc này gần như mất khống chế, nàng phải rời đi.
Lúc Liễu Tư Dực đi tới cạnh cửa, Lăng Thiên Dục gọi nàng lại: "Em còn nợ tôi một câu trả lời."
Khói mỏng lượn lờ từ từ bay lên, Lăng Thiên Dục rũ tàn thuốc, đi tới bên cạnh Liễu Tư Dực, chờ đợi một câu trả lời.
"Câu trả lời?" Liễu Tư Dực không hiểu, nàng không biết Lăng Thiên Dục bởi vì tin nhắn không biết của ai và nụ cười thần bí kia, buồn bực mấy ngày, cũng vẫn treo ở trong lòng.
"Ai gửi tin nhắn ngày hôm đó?"
"Lam Doanh." Liễu Tư Dực không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Tin nhắn của Lam Doanh em còn cần giấu giếm tôi?"
Khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Tư Dực, dưới sự ngạo mạn không kiêu ngạo không siểm nịnh, có vẻ càng lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng mang theo ba phần lạnh lẽo, "Không có muốn giấu giếm, Lam Doanh kính sợ chị, đó chỉ là phương thức giao lưu thuộc về chúng tôi, không thích hợp cho nhị tiểu thư xem, cho nên tôi có đáp hay không ý nghĩa không lớn."
"Em nhất định phải nói chuyện xa lạ với tôi như vậy?" Lăng Thiên Dục cảm giác được khoảng cách, lần đầu tiên ở chỗ Liễu Tư Dực lĩnh hội được cảm giác người lạ chớ gần.
"Tôi không có xa lạ với nhị tiểu thư, là thời khắc nhớ rõ thân phận của mình."
"Thân phận??" Lăng Thiên Dục buồn bực mà hít sâu một hơi thuốc, bởi vì dùng sức quá mạnh nên bị sặc, nhịn không được ho mấy tiếng.
Liễu Tư Dực muốn mở miệng quan tâm, đã thấy Kỳ Mộc Uyển đi tới, bàn tay vốn hơi giơ lên lại buông xuống, vì phòng ngừa mình lại có loại hành vi theo bản năng này, nàng bỏ tay vào túi.
"Cậu hút ít thuốc thôi, tạo hình lõm rất ngầu, có bản lĩnh cũng đừng sặc." Kỳ Mộc Uyển bưng gạt tàn thuốc tới, Lăng Thiên Dục dập tắt tàn thuốc vào bên trong.
"Nếu Hồng tỷ không vội trở về, thì cùng nhau uống chút rượu nhé?" Kỳ Mộc Uyển đưa ra lời mời, Liễu Tư Dực sẽ đồng ý sao? Cô ấy rất tò mò.
"Tôi vốn đã tan làm rồi." Liễu Tư Dực ngụ ý nàng vốn không muốn xuất hiện, nếu không phải nhị tiểu thư triệu hồi, nàng sẽ không đến.
Kỳ Mộc Uyển cười xua tay, "Được được được, tôi cũng không thích làm khó người khác, hôm nay đặc biệt để Hồng tỷ trở lại một chuyến thật sự xin lỗi."
"Cô đã làm khó người khác rồi." Liễu Tư Dực liếc cô ấy một cái, cười nhạt khách sáo:" Hồng nhan tri kỷ của nhị tiểu thư, lần sau tôi nhất định sẽ tận tâm tiếp đãi."
Nói xong câu đó, trái tim Liễu Tư Dực rất đau, giống như mình nắm một con dao găm, hung ác đâm xuống. Nàng không quay đầu lại, nếu không rời đi, nàng không dám cam đoan mình còn có thể đè nén được cảm xúc hay không.
Kỳ Mộc Uyển đang thử mình sao? Ý cười vi diệu của cô ấy, giống như nhìn thấu tất cả, chỉ là nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mà thôi.
A...... bộ dạng thương nhân kia, cũng thật không được ưa thích.
Nhưng tình yêu là thứ rất thuần túy, nàng không muốn đối phó với việc giả vờ, mệt lắm. Cho dù hôm nay trái với ý của Lăng Thiên Dục, khiến cô mất mặt, Liễu Tư Dực vẫn kiên trì với cá tính và kiêu ngạo của mình.
Nàng đã rất hèn mọn, không muốn mất đi lòng tự trọng nữa.
Phòng bao lại rơi vào yên tĩnh, Kỳ Mộc Uyển nhìn Lăng Thiên Dục trầm mặc, cười nói: "Tính cách đóa hoa hồng này của cậu cũng thật cương nha, đâm người có chút đau."
"Cô ấy chưa từng đâm tôi." Những lời này ẩn hàm tín nhiệm và thân mật, Kỳ Mộc Uyển thậm chí nghe được ý tứ cưng chiều," Hôm nay không phải đâm sao?"
Lăng Thiên Dục đi tới quầy bar, tìm một chai rượu mạnh, uống một ly vào bụng, thở ra một hơi thật sâu: "Cái này không tính là đâm, có điều hai ngày nay cô ấy có hơi lạ lạ."
"Là cô ấy lạ hay là cậu lạ?" Kỳ Mộc Uyển híp mắt cười nói.
"Tôi? Tôi làm sao?" Lăng Thiên Dục không phát hiện ra sự khác thường của mình, Kỳ Mộc Uyển lại phát hiện ra manh mối từ rất nhiều chi tiết, cô ấy thà rằng mình không tinh tế như vậy, cô ấy cũng không muốn trở thành chất thúc đẩy của người khác.
Có nên tìm một cơ hội bày tỏ tâm ý hay không? Kỳ Mộc Uyển vốn định chờ một chút, từ khi gặp Liễu Tư Dực cô ấy liền tràn ngập cảm giác khủng hoảng, đóa hoa hồng này hoàn toàn khác với hai đóa còn lại.
Nếu như tiểu minh tinh Lam Doanh đĩnh đạc như vậy thì thôi, giống như Hải Dụ đơn giản trầm ổn cũng không thành vấn đề, nhưng Liễu Tư Dực tâm tư thâm trầm, lại là kiểu tuyển thủ toàn năng, tài mạo có đủ, còn có cá tính.
Đừng nói Lăng Thiên Dục, đến cô ấy cũng có chút muốn tiếp cận, loại phụ nữ có thể gợi lên dục vọng thăm dò của người khác là đáng sợ nhất.
Cô ấy thật không dám khinh thường.
Trước khi Lăng Thiên Dục chưa thông suốt, Kỳ Mộc Uyển vẫn rất có phần thắng, ví dụ như nếu cô ấy quản lý tập đoàn quản cọc của tam phòng, Lăng Thiên Dục không thể không có cô ấy, trong hoàn cảnh hiện tại, một khoản tiền lớn cho vay mới có thể vượt qua khủng hoảng quản cọc.
Chỉ cần cần thì có cơ hội, chỉ có ở chung nhiều mới có thể sinh ra tình cảm.
Kỳ Mộc Uyển cần phải bình tĩnh, cô ấy cũng không muốn cứ làm hồng nhan tri kỷ của Lăng Thiên Dục.
"Thiên Dục, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Cậu hỏi đi." Lăng Thiên Dục đứng bên cửa sổ sát đất, uống rượu giải sầu nhìn xuống lầu.
"Trong ba đóa kim hoa, ai quan trọng nhất với cậu?"
"Đều quan trọng, thiếu một cũng không được." Lăng Thiên Dục tựa hồ không có thời gian suy nghĩ, cô vẫn luôn cho là như vậy, mặc kệ trên đường thực hiện kế hoạch gặp phải gian nan hiểm trở gì, cô đều phải bảo đảm an toàn cho ba người.
"Ồ~~vậy sao?" Kỳ Mộc Uyển cảm thấy đáp án này không lâu sau, có lẽ sẽ thay đổi.
Đương nhiên, cô ấy hy vọng vĩnh viễn không thay đổi.
Liễu Tư Dực đi rồi, hai người mất đi hứng thú, không ở lại lâu. Vân Thư gọi điện thoại tới, Lăng Thiên Dục càng thêm không có tâm tình uống tiếp, mấy phòng khác gần đây đều bận rộn đi bàn chuyện nghiệp vụ, muốn cùng Minh Đức ký tiếp hợp đồng, chỉ có Lăng Thiên Dục nhàn nhã uống rượu.
Con đường này cô đã dựng xong, Vân Thư hiện tại một bộ chỉ biết Lăng Thiên Dục. Cô ấy tuyên bố nhị tiểu thư có thể tự mình đi giải quyết phiền toái nông dân công kia, đủ để chứng minh kết cấu và độ lượng của con người cô.
Việc nhỏ phản ánh cái nhìn đại cục của một người, Vân Thư thưởng thức loại người không coi thân phận là thân phận này, một cô gái một mình đi tới nơi tụ tập của nông dân công, chính cô ấy cũng làm không được, huống chi Lăng Thiên Dục vốn là người ngoài cuộc.
Nếu như không phải vì chuyện kinh doanh của gia tộc, làm sao cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này?
Đây là lý do thoái thác đối ngoại của Vân Thư, đương nhiên những lời này cũng bị người ta truyền tới chỗ Lăng Xương Khiếu.
Trên bàn hội nghị ngày đó, tuy rằng Lăng Xương Khiếu nói ai ký hợp đồng với Minh Đức người đó sẽ tiếp quản cọc, nhưng đồng thời ông cũng lấy danh nghĩa tập đoàn phái một đội đại biểu đi đàm phán, hy vọng có thể tiếp tục hợp tác.
Hải Dụ chính là một trong những đại biểu của tổng công ty tập đoàn, Lăng Thiên Dục căn bản không cần tốn nhiều sức cũng có thể giành được nghiệp vụ hợp tác với Minh Đức, nhưng cô ấy không thể tham dự quá mạnh mẽ, lần này nổi bật đủ nhiều rồi.
Cô ấy còn muốn dò đường, cho nên Vân Thư vẫn án binh bất động.
Trước mắt tam phòng, tứ phòng coi Lăng Thương Bắc của đại phòng là cái đinh trong mắt, như cô dự liệu, bọn họ cảm thấy là Lăng Thương Bắc mơ ước quản cọc, muốn thừa dịp sấn vào. Cho nên hiện tại khối thịt mỡ quản cọc này đến cuối cùng rơi vào nhà ai, còn chưa biết được.
Bởi vì bọn họ tìm Vân Thư đàm phán đều thất bại, cho dù ra giá quy định, đưa ra không gian lợi nhuận rất nhỏ giá bán cũng không thành.
Bọn họ gặp nút thắt trên đường thương trường —— Vân Thư, một người phụ nữ nước đổ đầu vịt, một người không thể nào xuống tay, không cách nào xã giao, có lẽ lấy bao nhiêu lợi ích cũng nói không được chuyện.
Mấy phòng này đều rất tích cực, chỉ có Lăng Thiên Dục không coi ra gì, bình thường đến công ty mình làm việc, nên ăn nên uống nên chơi thì chơi...... hoàn toàn đặt bản thân đứng ngoài cuộc.
Ngày gia đình cuối tuần, Lăng Xương Khiếu đơn độc giữ cô lại.
Đĩa than trong thư phòng mở nhạc nhẹ, không có ca từ, chỉ có giai điệu, phảng phất có thể làm cho cuộc sống xốc nổi nhanh chóng chậm lại. Lăng Xương Khiếu lắc nhẹ trên ghế nằm, bưng một bình trà, đối diện với cảnh đêm ngoài cửa sổ.
"Ông nội, ông tìm con?" Lăng Thiên Dục cẩn thận từng li từng tí hơn bất kỳ lúc nào, cô gần như có thể đoán được tại sao ông lão giữ nàng lại.
Tay trái Lăng Xương Khiếu chỉ chỉ cái ghế, Lăng Thiên Dục chuyển đến bên cạnh ghế nằm của ông, ngồi xuống, cô trông có vẻ có hơi dè dặt, có điều cũng hồi hộp cho ông xem.
"Lời ông nội nói ra vô dụng sao?" Lăng Xương Khiếu hôm nay nói chuyện đặc biệt ôn hòa, Lăng Thiên Dục cũng vững vàng bình tĩnh, "Ở nhà chúng ta, lời của ông nội chính là thánh chỉ, sao lại vô dụng được ạ?"
Lăng Xương Khiếu hừ nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cô: "Thế chính là việc kinh doanh trong nhà làm con chướng mắt."
"Sao ông nội lại nói ra lời này?" Lăng Thiên Dục tiếp tục căng thẳng, sắm vai nhân vật vô tội, cô vốn nên đứng ngoài cuộc, cô muốn lặng lẽ không một tiếng động khống chế toàn cục, lại muốn biểu hiện mình là bị ép tham dự trong đó.
"Ta bảo các con đi bàn chuyện nghiệp vụ quản cọc, lão tam lão tứ tất nhiên là rất liều mạng, Thương Bắc cũng không dừng lại, chỉ có con là rất thảnh thơi, nên làm gì thì làm, căn bản không để chuyện này ở trong lòng, không phải chướng mắt chuyện kinh doanh trong nhà thì là cái gì?"
Lăng Thiên Dục than nhẹ một hơi, nhìn Lăng Xương Khiếu, trong mắt ảm đạm: "Ông nội, con vốn là người ngoài trong nhà, chưa từng đọc qua việc kinh doanh của gia tộc, cũng không có ý tranh đấu gì, chuyện xảy ra sau khi ông công khai nói mình tìm người nối nghiệp, thứ lỗi cho con ích kỷ, con chỉ có cái gì cũng không làm chỉ sợ mới an toàn."
"Con là sợ ta hoài nghi con muốn thượng vị?"
"Sợ chứ ạ, con cũng sợ roi của ông nội, cũng sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dù sao con cũng không cách nào chống lại các phòng khác, cho nên thầm nghĩ thủ địa bàn của chính mình, tự cung tự cấp."
Lăng Thiên Dục từng chữ châu ngọc, đánh thẳng vào trái tim Lăng Xương Khiếu, cũng gợi lên áy náy của ông, trong thư phòng của ông đến nay còn đặt ảnh của ba Lăng Thiên Dục Lăng Quốc Thao, thường xuyên xem, thường xuyên nhớ, thường xuyên ở sau lưng người khác rơi nước mắt tung hoành, nhớ vợ nhớ con.
Ông quả thật đối với nhị phòng rất hà khắc, nhưng gần đây ông mới phát hiện tài năng của Lăng Thiên Dục bị mai một, tam phòng gặp chuyện không may đến nay cô bị ép gia nhập vào trong đó, xử lý đâu vào đấy, từng chuyện từng chuyện đều thành thạo.
Hiện tại cô tự bảo vệ mình, thật ra không có gì sai, cô xác thực không có thế lực gì, điều kiện không cho phép cô có dã tâm, Lăng Xương Khiếu đều có thể hiểu. Nhưng nếu năng lực của cô thật sự kinh người, bởi vì ân oán trước kia bị bỏ qua, chẳng phải là tổn thất của công ty, là thất sách của ông.
Lăng Xương Khiếu nặng nề thở dài một hơi, từ trên ghế đứng lên, Lăng Thiên Dục cũng theo đó đứng lên, quan sát vẻ mặt của ông thay đổi.
"Nếu nói lần này ông nội công khai cạnh tranh công bằng là vì cho con cơ hội thì sao?"
Lão cáo già...... Lăng Thiên Dục ở trong lòng mắng một câu, ông rõ ràng là bởi vì tức giận, lửa giận không có chỗ phát tiết, dùng loại phương pháp thay thế này cho tam phòng đả kích và trừng phạt lớn nhất, nhưng còn ở trước mặt mình giả bộ hiền từ.
Nhưng trong lòng ông rốt cuộc thuộc ai tiếp quản, không biết được. Chỉ có một điểm có thể khẳng định, hôm nay ông có thể tìm Lăng Thiên Dục trở về, chứng minh ông xác thực hi vọng Lăng Thiên Dục coi trọng.
Đó là chuyện tốt.
"Ông nội, con không biết ông muốn con tham gia cuộc cạnh tranh này đến mức nào, nhưng con hy vọng chỉ vì con là cháu gái của ông, ông cảm thấy con có năng lực, chứ không phải vì tài nguyên của con có giá trị lợi dụng." Lăng Thiên Dục nhìn thấu tất cả, đủ để chứng minh cô thông minh như thế nào.
Ý của cô là không muốn bị lợi dụng, Vân Thư và Kỳ Mộc Uyển đều có thể coi là tài nguyên có lợi cho việc quản cọc. Nếu như muốn dùng hết tài nguyên rồi đá văng cô, cô thà rằng không bắt đầu, cũng không gia nhập, cái gì cũng không cần.
Những thứ cô đề cập đều là nguyên nhân, Lăng Xương Khiếu có chút kinh ngạc sự thông suốt và thông minh của cô, cũng có chút vui mừng, năng lực tiềm lực của Lăng Thiên Dục hẳn là không chỉ ngừng như trước mắt.
Lăng Xương Khiếu muốn thử xem năng lực của cô, xem cô đến tột cùng năng lực tới trình độ nào, nếu như tổn thất quản cọc lần này có thể làm cho ông thấy rõ năng lực của những người này, vậy cũng đáng giá.
"Mặc kệ là cái gì, con cứ việc buông tay làm là được, thành hay không ta chỉ xem kết quả."
"Được, có những lời này của ông nội thì con yên tâm rồi, con sẽ làm thật nghiêm túc." Lăng Thiên Dục trả lời trôi chảy, Lăng Xương Khiếu nói chuyện rất kín đáo, vẫn luôn đúng trọng tâm, đứng ở chỗ cao nhìn xuống mọi người, không tỏ thái độ chính là thái độ của ông, ai cũng không thể đoán được gì từ ngữ cảnh của ông.
Mỗi câu trả lời của Lăng Thiên Dục đều suy nghĩ cặn kẽ, mặc dù trông có vẻ rất chân thành, nhưng hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng có mưu đồ riêng.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, ai là đạo ai là ma, vừa nhìn hiểu ngay.
Sau khi cô đi, Lăng Xương Khiếu gọi quản gia Lâm Hoàn tới.
"Ông gần đây theo dõi bọn chúng, cảm thấy thế nào?"
Lâm Hoàn muốn nói lại thôi, không biết trả lời như thế nào, cái này giống như hoàng đế hỏi tổng quản vị hoàng tử nào biểu hiện tốt, ông ấy nói ai cũng không đúng, chỉ có thể nói: "Vì quản cọc, đều rất liều mạng."
"Này, ông không cần nói lời khách sáo, có gì nói nấy là được." Lăng Xương Khiếu buông ấm trà xuống, ánh mắt thoáng nhìn ảnh của Lăng Quốc Thao úp ngược trong giá sách, vẻ mặt hơi thay đổi.
Lâm Hoàn nói: "Lần này là khủng hoảng cũng là thời cơ, lão gia muốn truyền ngôi phải chọn một người có năng lực, giang sơn khổ sở giành được, người thừa kế nhất định phải chọn thật tốt. Chuyện quản cọc, mấy phòng xử lý như thế nào, cạnh tranh như thế nào, lão gia tự có định đoạt."
"Ông đó, nói chuyện liền biết gặp may." Lăng Xương Khiếu cười một nụ cười gian tà:" Lần này để cho bọn chúng chó cắn chó là được rồi, tôi vẫn là câu nói kia, có năng lực thì ở."
Lâm Hoàn cười: "Lão gia anh minh."
Thế giới này sợ là chỉ có Lăng Xương Khiếu sẽ dùng chó cắn chó để hình dung con cháu của mình, máu lạnh không gì hơn cái này. Đều là cốt nhục ruột thịt, sự lạnh lùng vô tình của ông không đáng để nhị tiểu thư biến thành chân tình, sau khi Lâm Hoàn rời khỏi liền gửi cho Lăng Thiên Dục một tin tức quan trọng.
Lăng Thiên Dục chậm chạp chưa hành động chính là chờ xem phản ứng của Lăng Xương Khiếu bên kia, quả nhiên thời cơ không phải không tới, chỉ là thời điểm chưa tới. Tin tức Lâm Hoàn cũng tới: Người có năng lực thì ở.
"Nếu ông khẩn cấp như vậy muốn đem cọc ống tặng cho cháu gái, tôi sao có thể không nhận chứ?" Lăng Thiên Dục cười xóa tin nhắn, ngược lại gọi cho Vân Thư một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại được chuyển, là một tiếng vang huyên náo, giọng Vân Thư trong bối cảnh hỗn loạn có chút nhỏ: "Chuyện gì?"
"Hai ngày nay định ý đồ hợp tác ra đi, thái độ của lão già mình nắm chuẩn rồi, có thể hành động."
"Biết rồi, ngày mốt đi, hoãn một chút thì tốt hơn." Vân Thư bên kia vẫn có chút hỗn loạn, Lăng Thiên Dục tò mò hỏi: "Cậu đang ở đâu, sao lại loạn thành như vậy?"
"Mình đang ở Rose, đại ca cậu cũng ở đây, bên này có người gây chuyện đánh nhau, thật là hỏng bét."
Lăng Thiên Dục trong lòng căng thẳng: "Hồng Tâm có ở đó không?"
"Có, còn bị thương một chút, cậu đừng......" Vân Thư vừa định nói đừng lo lắng, Lăng Thiên Dục đã cúp điện thoại, một cước đạp ga phóng đến quán bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.