Chương 52
Thục Thất
03/05/2022
Mạnh Ngạo người cũng như tên, rất nổi loạn, cậu ta căm hận mọi thứ, vui giận thất thường, còn dễ trở mặt không quen biết. Mặc dù bị gãy chân nhưng vẫn đằng đằng sát khí như một thanh kiếm mới rút ra khỏi vỏ.
Sống với Mạch Ngạo là những tháng ngày mệt mỏi nhất trong đời của Bách Dịch.
Một giây trước có lẽ cậu ta còn cười, một giây sau mặt đã sầm xuống.
Cô Dương cách tuần sẽ gọi điện cho Bách Dịch, hỏi thăm dạo này Mạnh Ngạo thế nào, có lẽ bà ấy cũng biết Mạnh Ngạo rất khó hòa hợp, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mặc dù tính thằng bé hơi xấu nhưng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, cậu đối xử tốt với nó, nó sẽ hiểu.”
Lời này có vẻ chính bà cũng không tin được.
Lúc Mạnh Ngạo tức giận ngay cả là cha cậu ta cũng mắng chứ nói chi là Bách Dịch.
“Anh vừa đi đâu đấy?”Mạnh Ngạo ngồi trên ghế salon, mặt mày u ám, cậu ta không nhìn Bách Dịch mới vào cửa mà chỉ chăm chăm nhìn màn hình tivi phía trước, cho dù ti vi chẳng hề mở, màn hình tối đen.
Bách Dịch vẫn ôn hòa nói: “Tôi ra ngoài dạo loanh quanh.”
Anh đi chạy bộ, môi trường ở tiểu khu này tốt, không khí cũng trong lành, rất thích hợp để vận động.
Nhưng Mạnh Ngạo không tin, giọng cậu ta vẫn bình lặng, nhưng là sự bình lặng trước khi bão táp tới: “Anh đi gặp đồ họ Dương đúng không?”
Bách Dịch lắc đầu: “Cô Dương đang ở nước ngoài, cho là có mọc thêm cánh thì hôm nay cũng không bay về được.”
Bất ngờ Mạnh Ngạo nổi sùng lên, cậu ta mặt mũi hằm hằm, mắt như nứt ra đến nơi, gào lên: “Tôi biết thừa anh là con chó của đồ họ Dương kia! Anh đến giám thị tôi chứ còn gì!”
Bách Dịch làm như không nghe thấy, thản nhiên thay giày rồi đi vào nhà bếp rửa tay.
Mạnh Ngạo gào loạn mấy câu rồi ngừng la hét. Chờ Bách Dịch rửa tay xong ra khỏi nhà bếp, Mạnh Ngạo đã mở tivi, nét mặt cũng dịu hơn, nhìn thấy Bách Dịch đi ra giọng cũng bình tĩnh hơn, nói: “Thứ bảo anh làm cho tôi anh đã làm xong chưa?”
Bách Dịch gật đầu: “Đã làm xong.”
Vì vậy Mạnh Ngạo hiền hòa cười với Bách Dịch.
Có điều cậu ta có cười hiền thế nào đi nữa Bách Dịch cũng không xúc động.
— Ai biết lúc nào cậu ta lại trở mặt.
Dường như Mạnh Ngạo đã quyết định đối nghịch lại với cha của cậu ta. Cậu ta hận cha mình nhất, thứ hai là hận bà Dương, và thứ ba là chính bản thân cậu.
Mẹ ruột của cậu ta mất rất sớm, cậu chào đời không bao lâu thì mẹ đã qua đời vì bệnh. Cha cậu cư xử như một kẻ si tình. Vợ mất cũng không tái hôn, một mình nuôi con. Mạnh Ngạo hồi nhỏ cũng đã trải qua những tháng ngày thật tốt.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp cũng không được dài lâu, Mạnh Ngạo bị bắt cóc, bởi cha cậu đã động chạm đến người khác.
Ý của đối phương là, chỉ cần cha cậu dừng tay thì khẳng định đứa con trai này sẽ được trả lại mà không có bất kỳ thương tổn nào. Nhưng cha cậu không dừng tay.
Dù sao con cái có thể sinh lại, nhưng cơ hội như vậy để lỡ một lần là khó có lại.
Vì vậy Mạnh Ngạo đang sống sờ sờ cứ thế mà bị chém đứt hai chân, đối phương còn mở loa ngoài cho giọng cha của cậu vang vọng ra.
Giữa con trai là lợi ích, cha cậu đã lựa chọn lợi ích.
Tính tình Mạnh Ngạo cũng thay đổi.
Ngã rẽ cuộc đời có lúc đến bất ngờ như vậy khiến người ta không kịp đề phòng, và rồi ruột gan đứt đoạn.
Những chuyện này đều là “sự thật” Bách Dịch đã tổng hợp lại từ những thông tin có được, anh cũng không biết là thật hay giả nhưng nhìn dáng vẻ Mạnh Ngạo, nếu quả thật có chuyện như vậy thì so với tưởng tượng của anh có thể còn thảm hơn.
“Cha tôi không gọi điện cho anh à?” Mạnh Ngạo lạnh giọng hỏi.
Bách Dịch: “Không.”
Chuyện của Mạnh Ngạo chỉ có bà Dương hỏi thăm, nhưng có hỏi cũng không thể coi là cẩn thận. Bà ta thực sự muốn đóng khuôn mình như một người mẹ hiền, nhưng do diễn quá lộ, có lẽ kẻ ngốc cũng không lừa được chứ nói chi đến Mạnh Ngạo không phải là đồ ngốc.
“Tôi đi nấu cơm.” Bách Dịch đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi thẳng vào bếp.
Mạnh Ngạo cũng không có yêu cầu quá lớn với đồ ăn, cậu ăn rất ít, cũng không có món ăn nào quá thích. Tựa như việc ăn uống đối với cậu chỉ là phương tiện cần thiết để duy trì sự sống.
Thậm chí Bách Dịch cảm thấy so với việc ăn uống tốn thời gian, Mạnh Ngạo sẽ thích dịch dinh dưỡng hơn không chừng.
Mặc dù chẳng khác gì nước mũi nhưng mà tiện, uống cũng nhanh, còn tiện mang theo.
Phần lớn thời gian Mạnh Ngạo đều giam mình ở trong phòng, hàng ngày chỉ có khoảng hai tiếng là hoạt động ở tầng một. Thật ra thì cũng chỉ là xem tivi, trong phòng cậu có một dàn máy tính để bàn và một máy tính xách tay.
Có lúc Bách Dịch vào phòng cậu có thấy cậu còn đang nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Mạnh Ngạo không muốn đi học, tất cả các kiến thức của cậu đều là tự học. Bách Dịch không biết cậu học như thế nào nhưng không khỏi không thừa nhận Mạnh Ngạo là một người thông minh. Đây không phải là sự thông minh do mỗi ngày trui rèn, mà là trời sinh.
Cậu ta có bộ óc thông minh bẩm sinh.
Bản thân Bách Dịch cũng đầu tư chứng khoán, nhưng không phải là nghề chính của anh, có lúc được có lúc lại thua, nhưng thu vào không được nhiều mà thua cũng không nhiều.
Có lẽ gan Mạnh Ngạo khá lớn, cậu ta như thể từ bé đã không biết chữ sợ viết như nào, khi xuống tay đến Bách Dịch nhìn cũng thấy thầm thấy sợ.
Sự quyết đoán liều lĩnh, đập nồi dìm thuyền(1) đó Bách Dịch tự nhận là không có.
Nhưng Mạnh Ngạo lại có.
Bách Dịch cảm thấy mình cũng kính nể hơn mấy phần đối với Mạnh Ngạo.
Nếu chân của Mạnh Ngạo còn nguyên vẹn.
Cậu ta đã đã là một người được muôn người chú ý.
Kinh nghiệm và thủ đoạn sau này có thể bồi dưỡng, nhưng ánh mắt và sự quyết đoán là trời sinh.
Bách Dịch nhìn bóng dáng Mạnh Ngạo đẩy xe lăn, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.
— Đáng tiếc.
Những ngày chăm sóc Mạnh Ngạo vừa gọi là kinh tâm động phách, lại có thể nói là bình thản không gợn sóng.
Vế trước là vì thói buồn vui bất chợt của Mạnh Ngạo, vế sau là bởi cả một căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có hai người họ.
Mạnh Ngạo không có bạn bè, cũng chẳng có họ hàng đến thăm, thế giới của cậu ta cũng chỉ rộng lớn như vậy. Biệt thự trông rất rộng nhưng so với đất trời bao la bên ngoài thì thật sự là nhỏ bé đến đáng thương.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Mạnh Ngạo đang ăn cơm lại ném đũa đi.
Cậu ta hất hàm: “Tôi không cần anh thương hại.”
“Tôi dù có gãy chân thì cũng không phải là phế vật.” Mạnh Ngạo không nhìn Bách Dịch.
Vẫn là Bách Dịch vào nhà bếp lấy một đôi đũa sạch khác ra cho Mạnh Ngạo.
Bách Dịch nói: “Tôi không thấy cậu đáng thương, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc.”
Chân mày Mạnh Ngạo cau lại: “Đáng tiếc cái gì?”
Bách Dịch mỉm cười: “Đáng tiếc cậu có bản lĩnh như vậy nhưng lại tự giam bản thân ở một vùng đất trời nhỏ như vậy.”
Mạnh Ngạo nghiến chặt răng, lộ ra sự căm tức: “Nếu tôi ra ngoài, người khác…”
Bách Dịch: “Người khác sẽ thấy vì cậu là người tàn tật mà coi thường cậu?”
Mạnh Ngạo càng tức hơn, cậu ta gắt gao nhìn Bách Dịch chằm chằm, muốn biết vì sao Bách Dịch lại có gan nói ra những lời như vậy.
Bách Dịch dùng đôi đũa dùng chung gắp cho Mạnh Ngạo một miếng cá, giọng anh hết sức dịu dàng nhưng gương mặt lại chín chắn mà bình tĩnh: “Cậu lợi hại như vậy, nhưng ngay cả chút tự tin này cũng không có ư?”
Mạnh Ngạo đè xuống sự căm giận: “Đổi lại là anh, anh có muốn ra ngoài?”
“Tại sao không muốn?” Bách Dịch cũng gắp thêm thức ăn cho mình, “Tôi có bị mất chân thì cũng mạnh hơn họ, những kẻ kia vốn xem thường tôi thì cũng đều là những kẻ phải ngước đầu nhìn tôi, vậy tại sao tôi lại không muốn?”
Mạnh Ngạo không ra ngoài, không phải do có người giam giữ cậu, mà là cậu tự bó chặt mình lại, tự giam cầm chính mình.
Bỗng Mạnh Ngạo không nói thêm gì nữa, cậu dựa vào ghế như đang suy tư.
Đồ ăn trên bàn dần nguội đi.
Vào lúc thức ăn đã nguội tanh rồi Mạnh Ngạo mới ngẩng đầu lên.
Đáy mắt cậu lóe lên, vẻ mặt có thể nói là phấn khích, cậu ta nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười tràn đầy thích thú.
“Đúng.” Mạnh Ngạo nhoẻn cười, cười đến cực kỳ u ám: “Anh nói đúng.”
“Cớ sao tôi lại không ra ngoài?” Mạnh Ngạo, “Kẻ không bằng tôi còn dám lượn lờ ngoài kia, vậy tại sao tôi lại không dám?”
Mạnh Ngạo vô cùng phấn khích: “Không phải ông ta vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con trai cũng không cần ư? Tôi sẽ phá hủy hết toàn bộ những gì ông ta coi là quan trọng nhất.”
Bách Dịch im lặng lắng nghe.
Buổi tối hôm đó, Bách Dịch cùng Mạnh Ngạo ra ngoài biệt thự.
Mạnh Ngạo không muốn để Bách Dịch đẩy xe lăn, tự cậu ta đẩy xe đi, lưng thẳng tắp và đầu ngẩng cao.
Cậu ta trông kiêu ngạo như vậy.
Không biết vì sao, có thể là đã được thời gian dài sống cùng nhau mà Bách Dịch lại sinh ra chút cảm tình với cậu chàng vốn anh không ưa lắm này.
— Anh muốn thấy đối phương luôn kiêu ngạo như vậy.
Họ chỉ đi dạo một vòng trong tiểu khu, nhưng lúc trở về Mạnh Ngạo lại nói không ngừng với anh.
“Không ngờ trong khu chung cư còn có sân golf, còn có sân bóng rổ và cả sân bóng chuyền nữa.” Ánh mắt Mạnh Ngạo như đang phát sáng, “Giờ tôi mới biết đấy.”
Bách Dịch lấy sơ đồ quy hoạch tiểu khu ra cho Mạnh Ngạo xem.
Trừ sân bóng ra còn có một phòng chiếu phim cỡ vừa, còn cả hồ bơi và phòng thể hình.
Bên trong còn có siêu thị cỡ lớn, có thể nói khu chung cư này đầy đủ mọi thứ, dù không đi ra ngoài thì cũng có thể sinh sống tốt ở nơi đây.
Rất hợp với người có hội chứng sợ xã giao hay không muốn ra khỏi cửa.
Có lẽ… cha của Mạnh Ngạo khi chọn khu chung cư này cũng có cân nhắc vì con trai của ông đúng không?
Chẳng qua tình thương của cha cậu ta tựa như sương mai, chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn.
Mạnh Ngạo có lẽ cũng đã nghĩ đến, cậu ta nhìn xong sơ đồ quy hoạch xong thì lặng yên, một lúc sau mới cười hừ một tiếng.
“Ông ta cũng chỉ đang chuộc lỗi thôi, chuyện xấu làm nhiều rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện tốt.”
Mạnh Ngạo nhìn Bách Dịch: “Anh biết một năm ông ta quyên góp ra bên ngoài bao nhiêu tiền không?”
“Anh cho là ông ta nhân từ quá độ?”
“Làm nhiều chuyện xấu rồi nên sợ báo ứng cả.”
Bách Dịch không nói gì.
Mạnh Ngạo lại tiếp: “Chờ tôi đạp đổ ông ta xong, tôi cũng có thể làm người tốt.”
Từ sau ngày hôm đó, tính tình Mạnh Ngạo trông dần tốt hơn, cậu ta không hở tí là nổi giận với Bách Dịch nữa, cũng không vô duyên vô cớ mà móc mỉa Bách Dịch, đa phần thời gian cậu ta đều sẵn lòng ra ngoài. Cậu ta nhiều năm bị kẹt ở trong không gian thu hẹp, đột ngột bước ra ngoài mới phát hiện thế giới là như vậy.
Không phải là tranh ảnh thấy được trong máy tính, cũng không phải là cảnh sắc cảm nhận được qua lời kể của người khác.
Bách Dịch ngoài chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của cậu thì còn hướng dẫn cậu học. Nhưng nhanh chóng Bách Dịch cảm thấy mình bị đào rỗng.
Quả thực Mạnh Ngạo là một thiên tài, cậu ta học cái gì cũng nhanh, hơn nữa cách suy luận phải gọi là học một hiểu mười(2) , Bách Dịch dạy mà chính anh cũng thấy thoải mái. Là thầy thì đều thích dạy học sinh thông minh. Học sinh mà giảng mười mấy lần không hiểu thì dạy cũng đau đầu, hận không được đánh cho một trận, nói không chừng đánh cho một trận mới hiểu.
Có thể là dạy Mạnh Ngạo nhàn hạ quá, Bách Dịch nhàn đến sẵn sàng dạy tiếp.
Nếu không phải thực sự anh không còn gì để dạy nữa thì anh đã tiếp tục dạy rồi.
Cũng vì vậy mà Mạnh Ngạo bắt đầu tôn trọng anh.
Không còn gọi tới quát lui với anh như trước nữa, có khi cần anh giúp chuyện gì cũng biết nói lời nhờ và cảm ơn.
Mạnh Ngạo thích Internet, cậu ta dành một yêu sâu sắc với nó, Bách Dịch thì hoàn toàn không hiểu.
Bách Dịch chỉ hiểu về tài chính.
Trong lúc vô tình Bách Dịch đã ở bên Mạnh Ngạo hai năm, anh tận mắt chứng kiến Mạnh Ngạo lột xác.
Từ một thiếu niên có thù với cả thế giới mà biến thành một người thanh niên kiêu ngạo nhưng đầy lý trí.
Mạnh Ngạo cũng đã hoàn toàn có vẻ ngoài của nam giới trưởng thành. Cậu ta còn bắt đầu luyện thể hình, mặc dù có khó khăn nhưng vóc dáng càng ngày càng to lớn. Bách Dịch nhìn cơ ngực của cậu đều có cảm giác bản thân mình quá lười.
… Mặc dù cũng kiên trì luyện tập nhưng bởi vấn đề thể chất của Bách Dịch, quả thực không thể luyện được cơ ngực đẹp cường tráng, nhưng cơ bụng thì có.
“Thế nào?” Sau khi gõ cửa Bách Dịch vào thẳng phòng Mạnh Ngạo. Hiện tại quan hệ giữa anh và Mạnh Ngạo đã không phải là mối quan hệ giữa bảo mẫu và người chủ mà vừa là thầy vừa là bạn, Bách Dịch ở trước mặt Mạnh Ngạo cũng càng tự nhiên hơn.
Mạnh Ngạo đang ngồi trên ghế ngoảnh đầu lại, cười với anh: “Thị trường chứng khoán biến động rồi.”
Cậu ta đào cái hố cho cha mình, lại nhìn ông ta nhảy xuống.
Bây giờ cổ phiếu của xí nghiệp Mạnh thị đều giảm hết, mặc dù không giảm nhiều nhưng đối với sự ổn định tăng trưởng xí nghiệp mà nói, giảm một thôi là đã đánh vào niềm tin của vô số người nắm giữ cổ phiếu.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Bách Dịch bưng một ly nước ấm đến cho Mạnh Ngạo, đặt ở trên bàn, còn bản thân thì ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ngạo mà nhìn màn hình máy tính.
“Cậu muốn làm đến mức độ nào?” Bách Dịch hỏi.
Mạnh Ngạo cười đáp: “Em cũng không biết.”
Bách Dịch cũng không hỏi nữa.
Anh chỉ nói với Mạnh Ngạo: “Nước được rồi đó, đi tắm đi.”
Mạnh Ngạo vươn tay ra, Bách Dịch thở dài, nhưng vẫn gọi là yêu chiều cởi quần áo cho Mạnh Ngạo, sau đó đẩy Mạnh Ngạo vào nhà tắm. Hiện tại Mạnh Ngạo không bài xích Bách Dịch chăm sóc cậu. Bách Dịch nhìn lưng Mạnh Ngạo, anh cũng không biết mình mong đợi điều gì, nhưng quả thật anh muốn thấy được hình xăm ở sau lưng Mạnh Ngạo.
Mạnh Ngạo là một người phức tạp lại mâu thuẫn như vậy, nhưng cậu cũng rất hấp dẫn, trên người cậu có sự hoang dã tàn bạo và lý trí lạnh lùng, cậu ta là một thể rối ren nhưng lại thu hút người ta như thế.
Mà sức hút như vậy, anh chỉ từng tìm thấy ở Chương Lệ và Asa.
Cho dù Mạnh Ngạo còn cực đoan hơn hai người trước, nhưng sức hút vẫn không giảm.
Bách Dịch đẩy Mạnh Ngạo vào tới phòng tắm, Mạnh Ngạo nhướn mày nhìn Bách Dịch, dùng giọng điệu như khiêu khích nói: “Muốn tắm cho tôi hửm?”
Bách Dịch nhún vai, không hề chi đáp: “Nếu cậu muốn.”
Vốn công việc của anh cũng gồm cả một mục này.
Kết quả Mạnh Ngạo cười phá lên: “Ra ngoài đi, tôi tự làm được, tôi sợ anh nhìn tôi xong sau lại tự ti mặc cảm, ngày mai lại xin từ chức mất.”
Bách Dịch cũng cười: “Cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng, nếu cậu đã nói như thế, vậy tôi nhất định phải nhìn thử chút.”
Lúc này Mạnh Ngạo mới biến sắc, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng lúng túng, nghiêng đầu nói: “Anh mau đi ra đi, tôi muốn cởi đồ.”
Bách Dịch trêu cậu ta đủ rồi, cũng không tiếp tục ở lại nhà tắm nữa mà tự mình bước ra ngoài.
Chờ sau khi Bách Dịch đi rồi một tay Mạnh Ngạo mới chống cơ thể, cởi quần ra và nằm vào bồn tắm, hắn đang thẳng tắp, mới vừa nói chuyện với Bách Dịch thì có động tĩnh.
Đôi môi mím chặt và cơ mặt hắn căng lên trông dữ tợn, động tác tay cũng càng mạnh hơn.
Như thể không phải phát tiết mà là tự hành hạ mình.
Mạnh Ngạo ngửa cổ, một lát sau mới tháo nước và lại xả đầy lần nữa.
Cậu nhìn ra được, Bách Dịch có người trong lòng, thỉnh thoảng Bách Dịch sẽ ngẩn người tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng nghĩ một chút sẽ lại lộ nụ cười.
Nụ cười kia khiến cậu cảm thấy thật chướng mắt.
Mới đầu chỉ là chướng mắt thôi, nhưng lâu dài, chướng mắt lại thành tức giận.
Bên cạnh cậu chỉ có một mình Bách Dịch, giống như bậc cha anh của cậu, giống như người bạn của cậu, cũng giống như… người yêu của cậu.
Không ai cần Bách Dịch hơn cậu.
Ai cướp của cậu, kẻ đó chính là kẻ thù.
Chuyện cư xử với kẻ thù, từ trước đến giờ cậu sẽ không bao giờ nhân từ.
Vật hay là người cậu mong muốn thì dù là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hay kể cả đối phương không muốn thì cậu cũng phải chiếm được.
Sau khi Mạnh Ngạo trưởng thành càng làm được nhiều chuyện, cậu bắt đầu tiếp xúc với những người trong giới kinh doanh ở địa phương, giao thiệp dưới danh con trai của Mạnh Thành. Hiện giờ cậu như cá gặp nước, dù là người khác chỉ trỏ sau lưng cậu nói cái gì thì trước mặt đều phải khen cậu tuổi trẻ tài cao, rất giống cha cậu.
Ở trước mặt người ngoài, tính tình của Mạnh Ngạo cũng không che đậy, nhưng càng không che đậy thì càng có nhiều người tiến đến bên hắn hơn.
Dẫu gì là một cậu ấm, tính tình rõ ràng như vậy cũng có thể gọi là đơn thuần.
Một người đơn thuần thì dễ khống chế hơn người phức tạp nhiều, lợi dụng cũng càng dễ hơn.
Thậm chí Mạnh Ngạo còn liên lạc với tình nhân của Mạnh Thành.
Mạnh Thành là một người cả đời phong lưu, sau khi ông ta kết hôn nhưng vẫn có không ít tình nhân ở bên ngoài. Vợ mới mất, bà Dương bước lên và ở bên Mạnh Thành gần mười năm, nhưng hai năm trở lại đây bà Dương cũng “thất sủng rồi”.
Bà được một khoản tiền và ra nước ngoài, theo Mạnh Thành nhiều năm như vậy nhưng trừ tiền ra bà cũng chẳng có được thứ gì khác.
Không có con cái, không có gia đình, không có người yêu.
Một mình lẻ loi ra nước ngoài – bởi bà biết quá nhiều, Mạnh Thành tuyệt đối sẽ không để bà ở lại trong nước.
Đối xử với tình nhân theo mình nhiều năm mà còn nhẫn tâm như vậy.
Bách Dịch cảm thấy Mạnh Thành hẳn là kẻ không tim không phổi, cả đời cũng không biết chữ yêu viết như thế nào.
Tình nhân hiện tại của Mạnh Thành chỉ có đôi mươi, so với Mạnh Ngạo chỉ lớn hơn hai tuổi.
Nhưng cũng không phải là một thiếu nữ ngây thơ, cô ả đi theo Mạnh Thành không bao lâu Mạnh Thành đã sẵn lòng dẫn ả đến tham gia giao lưu thương mại, để ả xuất hiện trước mọi người, còn nói đối phương là bạn gái của ông.
Cô ả này có một gương mặt ngây thơ, không phải nét đẹp sắc sảo nhưng nhìn cũng khiến người ta cảm thấy cô ả không có mưu mô, là một cô gái ngây ngô, trong trắng lại ngọt ngào.
Nhưng Bách Dịch và Mạnh Ngạo lại không cảm thấy vậy.
Một người ngây thơ thật sự sẽ không ở bên Mạnh Thành.
Mạnh Thành đã già rồi, hơn nữa thực sự vóc dáng ông ta chẳng ra sao.
Bách Dịch từng thấy ảnh Mạnh Thành, ông ta cũng từng lên tivi. Hồi còn trẻ ngoại hình của ông ta cũng không nổi trội, sau này có tuổi lại mặt càng to hơn, mắt thì ti hí, mũi tẹt, cộng thêm mặt đầy nếp nhăn, quả thực cách chữ anh tuấn một vạn tám ngàn dặm.
Dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ – nhưng nền móng kém như vậy, có chỉnh lại cũng chỉ chính được thành người bình thường, không chỉnh thành ‘soái ca’ được.
Thật may mắn ngoại hình của Mạnh Ngạo không giống Mạnh Thành, cậu ta với người mẹ quá cố như đúng ra từ một khuôn.
Cô ả trẻ tuổi họ Lương, tên là Lương Tinh. Sau khi Mạnh Ngạo liên lạc với cô ả, ả mới bắt đầu tỏ vẻ ngây ngô thật.
Chỉ nói mình với Mạnh Thành là thật lòng yêu nhau, cô yêu Mạnh Thành, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, sau này cũng sẽ yêu thương Mạnh Ngạo – tất nhiên là thương như con trai mình.
Tuy nhiên, phải mất một thời gian dài dụ dỗ, cô ả mới dần động lòng.
Đúng vậy, nếu cô ả gả cho Mạnh Thành nhìn trông như một bước lên trời đấy, nhưng Mạnh Thành còn có con trai, hơn nữa còn là người con duy nhất của Mạnh Thành. Vậy làm sao có thể cùng chung tài sản với cô được, nhất định là sẽ chứng thực trước khi kết hôn, dù có ly dị hay sau này Mạnh Thành mất, cô cũng chỉ có nhận được nhiều chừng ấy.
Nhưng lựa chọn hợp tác với Mạnh Ngạo lại khác.
Mạnh Ngạo hứa hẹn, nếu kế hoạch của họ thành công, vậy tất cả mọi thứ của Mạnh Thành bây giờ sẽ thuộc về cô.
Còn Mạnh Ngạo đến một đồng cũng không cần.
Đối với kiểu một đồng cũng không cần này hiển nhiên Lương Tinh không tin, nhưng cám dỗ này quả thật quá lớn.
Vốn cô ả đến chỉ vì tiền, nếu có cơ hội nhận được nhiều hơn mà còn không cần phải tốn quá nhiều thời gian cho một lão già vậy tất nhiên cô ả sẵn lòng.
Sở dĩ mãi cô không đồng ý cũng là vì vẫn chưa tin tưởng Mạnh Ngạo.
Trước tiên cô ả phải thấy được thành ý của Mạnh Ngạo.
Sau này Bách Dịch biết được Mạnh Ngạo liên lạc với Lương Tinh thì không khỏi khen ngợi. Mặc dù đã nhiều năm Mạnh Ngạo không tiếp xúc với bên ngoài nhưng cậu ta rất có khả năng điều khiển lòng người. Cậu ta quá thông minh! Tinh ranh ma mãnh(3)! Khiến Bách Dịch cảm thấy chẳng đến mấy năm nữa bản thân mình cũng không còn là đối thủ của cậu.
Tại sao cậu ta dám tìm Lương Tinh? Bởi vì người bên cạnh Mạnh Thành, chỉ có Lương Tinh mới có thể phản bội ông ta.
Thứ Mạnh Ngạo có thể cho những người bên cạnh Mạnh Thành thì ông ta cũng có thể cho họ, vậy họ cần gì phải quay một vòng, còn phải gánh nguy hiểm đi giúp Mạnh Ngạo chứ?
Chỉ có Lương Tinh là khác.
Hơn nữa Lương Tinh sẽ tuyệt đối không nói những chuyện này với Mạnh Thành.
Cô ả là một người thông minh, chắc chắn ả sẽ hiểu. Nói những lời này với Mạnh Thành Mạnh Ngạo sẽ chẳng có việc gì. Dù thế nào đi nữa Mạnh Ngạo cũng là con trai ruột của Mạnh Thành, đã thế lại còn là duy nhất. Nhưng cô thì chưa chắc.
Giả sử Mạnh Thành không chia tay cô thì cũng sẽ dấy lên nghi ngờ với cô, sẽ hoài nghi cô có phải đã qua lại nói gì đó với Mạnh Ngạo không, có tiết lộ chuyện về mình hay không.
Cho ví dụ, giống như hai cô bạn thân, bạn trai một người lại lặng lẽ âm thầm lấy lòng người kia, ám chỉ đối phương muốn chia tay với bạn thân của mình, sau đó lại theo đuổi cô ta.
Nếu như cô ấy nói với bạn thân của mình, thì bạn thân sẽ cảm kích cô, sẽ không hận cô ư?
Coi như không hận cô, nhưng trong lòng lại không có vướng mắc ư?
Có mấy lời không thể nói, cho dù là đối phương có ý tốt.
Nếu như chỉ tìm một người không thẹn với lương tâm và sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào, vậy trái lại không thành vấn đề.
Nhưng hiển nhiên Lương Tinh sẽ không rút lui, cô ả bỏ ra nhiều như vậy, sao có thể chẳng nhận cái gì được?
Chẳng lẽ cô ưa Mạnh Thành già xấu, hôi miệng?
Cô ả đã có mục tiêu rõ ràng ngay từ ban đầu, toan tính chính là tiền của Mạnh Thành.
Mạnh Ngạo cũng hiểu, chỉ thiếu một chút thì Lương Tinh sẽ phản bội hoàn toàn.
Hơn nữa từ tin tức mà Lương Tinh đã tiết lộ cũng hiểu, Mạnh Thành có rất nhiều chuyện đã không tránh cô ả. Cô ả ngụy trang quá tài, Mạnh Thành đúng là đã nghĩ cô là một cô nàng ngây ngô trong trắng ngọt ngào, là thật sự yêu ông ta.
“Anh nói xem, làm gì mới tốt?” Mạnh Ngạo hỏi Bách Dịch.
Bách Dịch vừa pha trà vừa nói: “Soạn một bản hợp đồng không đền bù tặng cho cô ta, cậu ký xuống, lấy thân phận chủ tịch xí nghiệp Mạnh thị ký tên.”
Mạnh Ngạo thoáng sửng sốt, sau đó cười phá lên: “Cái này hay!’
Mở một chi phiếu trông, giống như treo ở trước mặt con lừa một củ cà rốt, để được ăn cà rốt thì con lừa cũng sẽ phải liều mạng lao về phía trước.
Một cách không chế kẻ tham lam tốt nhất.
Sợ nhất chính là đối phương vô dục vô cầu.
Mạnh Ngạo hỏi bất ngờ: “Vậy anh muốn cái gì?”
Bách Dịch: “Sau khi phá hủy Mạnh thị thì dừng tay đi.”
Anh không muốn nhìn Mạnh Ngạo tự hủy diệt chính mình.
Một người như vậy, cậu ta hẳn nên sống thật lâu, hơn nữa cũng sống thật khỏe mạnh.
Trong mắt Bách Dịch, Mạnh Ngạo giống như một viên ngọc cao cấp có khuyết điểm, khuyết điểm của cậu càng khiến cậu trở nên có một không hai.
Nụ cười của Mạnh Ngạo vụt tắt, ánh mắt cậu ta sắc lạnh nhìn Bách Dịch, phải một lúc sau mới gật đầu.
Cậu ta đồng ý đáp: “Được.”
Tôi nghe anh, không phải là vì anh nói đúng.”
Mà bởi vì người nói là anh.
Sống với Mạch Ngạo là những tháng ngày mệt mỏi nhất trong đời của Bách Dịch.
Một giây trước có lẽ cậu ta còn cười, một giây sau mặt đã sầm xuống.
Cô Dương cách tuần sẽ gọi điện cho Bách Dịch, hỏi thăm dạo này Mạnh Ngạo thế nào, có lẽ bà ấy cũng biết Mạnh Ngạo rất khó hòa hợp, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mặc dù tính thằng bé hơi xấu nhưng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, cậu đối xử tốt với nó, nó sẽ hiểu.”
Lời này có vẻ chính bà cũng không tin được.
Lúc Mạnh Ngạo tức giận ngay cả là cha cậu ta cũng mắng chứ nói chi là Bách Dịch.
“Anh vừa đi đâu đấy?”Mạnh Ngạo ngồi trên ghế salon, mặt mày u ám, cậu ta không nhìn Bách Dịch mới vào cửa mà chỉ chăm chăm nhìn màn hình tivi phía trước, cho dù ti vi chẳng hề mở, màn hình tối đen.
Bách Dịch vẫn ôn hòa nói: “Tôi ra ngoài dạo loanh quanh.”
Anh đi chạy bộ, môi trường ở tiểu khu này tốt, không khí cũng trong lành, rất thích hợp để vận động.
Nhưng Mạnh Ngạo không tin, giọng cậu ta vẫn bình lặng, nhưng là sự bình lặng trước khi bão táp tới: “Anh đi gặp đồ họ Dương đúng không?”
Bách Dịch lắc đầu: “Cô Dương đang ở nước ngoài, cho là có mọc thêm cánh thì hôm nay cũng không bay về được.”
Bất ngờ Mạnh Ngạo nổi sùng lên, cậu ta mặt mũi hằm hằm, mắt như nứt ra đến nơi, gào lên: “Tôi biết thừa anh là con chó của đồ họ Dương kia! Anh đến giám thị tôi chứ còn gì!”
Bách Dịch làm như không nghe thấy, thản nhiên thay giày rồi đi vào nhà bếp rửa tay.
Mạnh Ngạo gào loạn mấy câu rồi ngừng la hét. Chờ Bách Dịch rửa tay xong ra khỏi nhà bếp, Mạnh Ngạo đã mở tivi, nét mặt cũng dịu hơn, nhìn thấy Bách Dịch đi ra giọng cũng bình tĩnh hơn, nói: “Thứ bảo anh làm cho tôi anh đã làm xong chưa?”
Bách Dịch gật đầu: “Đã làm xong.”
Vì vậy Mạnh Ngạo hiền hòa cười với Bách Dịch.
Có điều cậu ta có cười hiền thế nào đi nữa Bách Dịch cũng không xúc động.
— Ai biết lúc nào cậu ta lại trở mặt.
Dường như Mạnh Ngạo đã quyết định đối nghịch lại với cha của cậu ta. Cậu ta hận cha mình nhất, thứ hai là hận bà Dương, và thứ ba là chính bản thân cậu.
Mẹ ruột của cậu ta mất rất sớm, cậu chào đời không bao lâu thì mẹ đã qua đời vì bệnh. Cha cậu cư xử như một kẻ si tình. Vợ mất cũng không tái hôn, một mình nuôi con. Mạnh Ngạo hồi nhỏ cũng đã trải qua những tháng ngày thật tốt.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp cũng không được dài lâu, Mạnh Ngạo bị bắt cóc, bởi cha cậu đã động chạm đến người khác.
Ý của đối phương là, chỉ cần cha cậu dừng tay thì khẳng định đứa con trai này sẽ được trả lại mà không có bất kỳ thương tổn nào. Nhưng cha cậu không dừng tay.
Dù sao con cái có thể sinh lại, nhưng cơ hội như vậy để lỡ một lần là khó có lại.
Vì vậy Mạnh Ngạo đang sống sờ sờ cứ thế mà bị chém đứt hai chân, đối phương còn mở loa ngoài cho giọng cha của cậu vang vọng ra.
Giữa con trai là lợi ích, cha cậu đã lựa chọn lợi ích.
Tính tình Mạnh Ngạo cũng thay đổi.
Ngã rẽ cuộc đời có lúc đến bất ngờ như vậy khiến người ta không kịp đề phòng, và rồi ruột gan đứt đoạn.
Những chuyện này đều là “sự thật” Bách Dịch đã tổng hợp lại từ những thông tin có được, anh cũng không biết là thật hay giả nhưng nhìn dáng vẻ Mạnh Ngạo, nếu quả thật có chuyện như vậy thì so với tưởng tượng của anh có thể còn thảm hơn.
“Cha tôi không gọi điện cho anh à?” Mạnh Ngạo lạnh giọng hỏi.
Bách Dịch: “Không.”
Chuyện của Mạnh Ngạo chỉ có bà Dương hỏi thăm, nhưng có hỏi cũng không thể coi là cẩn thận. Bà ta thực sự muốn đóng khuôn mình như một người mẹ hiền, nhưng do diễn quá lộ, có lẽ kẻ ngốc cũng không lừa được chứ nói chi đến Mạnh Ngạo không phải là đồ ngốc.
“Tôi đi nấu cơm.” Bách Dịch đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi thẳng vào bếp.
Mạnh Ngạo cũng không có yêu cầu quá lớn với đồ ăn, cậu ăn rất ít, cũng không có món ăn nào quá thích. Tựa như việc ăn uống đối với cậu chỉ là phương tiện cần thiết để duy trì sự sống.
Thậm chí Bách Dịch cảm thấy so với việc ăn uống tốn thời gian, Mạnh Ngạo sẽ thích dịch dinh dưỡng hơn không chừng.
Mặc dù chẳng khác gì nước mũi nhưng mà tiện, uống cũng nhanh, còn tiện mang theo.
Phần lớn thời gian Mạnh Ngạo đều giam mình ở trong phòng, hàng ngày chỉ có khoảng hai tiếng là hoạt động ở tầng một. Thật ra thì cũng chỉ là xem tivi, trong phòng cậu có một dàn máy tính để bàn và một máy tính xách tay.
Có lúc Bách Dịch vào phòng cậu có thấy cậu còn đang nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Mạnh Ngạo không muốn đi học, tất cả các kiến thức của cậu đều là tự học. Bách Dịch không biết cậu học như thế nào nhưng không khỏi không thừa nhận Mạnh Ngạo là một người thông minh. Đây không phải là sự thông minh do mỗi ngày trui rèn, mà là trời sinh.
Cậu ta có bộ óc thông minh bẩm sinh.
Bản thân Bách Dịch cũng đầu tư chứng khoán, nhưng không phải là nghề chính của anh, có lúc được có lúc lại thua, nhưng thu vào không được nhiều mà thua cũng không nhiều.
Có lẽ gan Mạnh Ngạo khá lớn, cậu ta như thể từ bé đã không biết chữ sợ viết như nào, khi xuống tay đến Bách Dịch nhìn cũng thấy thầm thấy sợ.
Sự quyết đoán liều lĩnh, đập nồi dìm thuyền(1) đó Bách Dịch tự nhận là không có.
Nhưng Mạnh Ngạo lại có.
Bách Dịch cảm thấy mình cũng kính nể hơn mấy phần đối với Mạnh Ngạo.
Nếu chân của Mạnh Ngạo còn nguyên vẹn.
Cậu ta đã đã là một người được muôn người chú ý.
Kinh nghiệm và thủ đoạn sau này có thể bồi dưỡng, nhưng ánh mắt và sự quyết đoán là trời sinh.
Bách Dịch nhìn bóng dáng Mạnh Ngạo đẩy xe lăn, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.
— Đáng tiếc.
Những ngày chăm sóc Mạnh Ngạo vừa gọi là kinh tâm động phách, lại có thể nói là bình thản không gợn sóng.
Vế trước là vì thói buồn vui bất chợt của Mạnh Ngạo, vế sau là bởi cả một căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có hai người họ.
Mạnh Ngạo không có bạn bè, cũng chẳng có họ hàng đến thăm, thế giới của cậu ta cũng chỉ rộng lớn như vậy. Biệt thự trông rất rộng nhưng so với đất trời bao la bên ngoài thì thật sự là nhỏ bé đến đáng thương.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Mạnh Ngạo đang ăn cơm lại ném đũa đi.
Cậu ta hất hàm: “Tôi không cần anh thương hại.”
“Tôi dù có gãy chân thì cũng không phải là phế vật.” Mạnh Ngạo không nhìn Bách Dịch.
Vẫn là Bách Dịch vào nhà bếp lấy một đôi đũa sạch khác ra cho Mạnh Ngạo.
Bách Dịch nói: “Tôi không thấy cậu đáng thương, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc.”
Chân mày Mạnh Ngạo cau lại: “Đáng tiếc cái gì?”
Bách Dịch mỉm cười: “Đáng tiếc cậu có bản lĩnh như vậy nhưng lại tự giam bản thân ở một vùng đất trời nhỏ như vậy.”
Mạnh Ngạo nghiến chặt răng, lộ ra sự căm tức: “Nếu tôi ra ngoài, người khác…”
Bách Dịch: “Người khác sẽ thấy vì cậu là người tàn tật mà coi thường cậu?”
Mạnh Ngạo càng tức hơn, cậu ta gắt gao nhìn Bách Dịch chằm chằm, muốn biết vì sao Bách Dịch lại có gan nói ra những lời như vậy.
Bách Dịch dùng đôi đũa dùng chung gắp cho Mạnh Ngạo một miếng cá, giọng anh hết sức dịu dàng nhưng gương mặt lại chín chắn mà bình tĩnh: “Cậu lợi hại như vậy, nhưng ngay cả chút tự tin này cũng không có ư?”
Mạnh Ngạo đè xuống sự căm giận: “Đổi lại là anh, anh có muốn ra ngoài?”
“Tại sao không muốn?” Bách Dịch cũng gắp thêm thức ăn cho mình, “Tôi có bị mất chân thì cũng mạnh hơn họ, những kẻ kia vốn xem thường tôi thì cũng đều là những kẻ phải ngước đầu nhìn tôi, vậy tại sao tôi lại không muốn?”
Mạnh Ngạo không ra ngoài, không phải do có người giam giữ cậu, mà là cậu tự bó chặt mình lại, tự giam cầm chính mình.
Bỗng Mạnh Ngạo không nói thêm gì nữa, cậu dựa vào ghế như đang suy tư.
Đồ ăn trên bàn dần nguội đi.
Vào lúc thức ăn đã nguội tanh rồi Mạnh Ngạo mới ngẩng đầu lên.
Đáy mắt cậu lóe lên, vẻ mặt có thể nói là phấn khích, cậu ta nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười tràn đầy thích thú.
“Đúng.” Mạnh Ngạo nhoẻn cười, cười đến cực kỳ u ám: “Anh nói đúng.”
“Cớ sao tôi lại không ra ngoài?” Mạnh Ngạo, “Kẻ không bằng tôi còn dám lượn lờ ngoài kia, vậy tại sao tôi lại không dám?”
Mạnh Ngạo vô cùng phấn khích: “Không phải ông ta vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con trai cũng không cần ư? Tôi sẽ phá hủy hết toàn bộ những gì ông ta coi là quan trọng nhất.”
Bách Dịch im lặng lắng nghe.
Buổi tối hôm đó, Bách Dịch cùng Mạnh Ngạo ra ngoài biệt thự.
Mạnh Ngạo không muốn để Bách Dịch đẩy xe lăn, tự cậu ta đẩy xe đi, lưng thẳng tắp và đầu ngẩng cao.
Cậu ta trông kiêu ngạo như vậy.
Không biết vì sao, có thể là đã được thời gian dài sống cùng nhau mà Bách Dịch lại sinh ra chút cảm tình với cậu chàng vốn anh không ưa lắm này.
— Anh muốn thấy đối phương luôn kiêu ngạo như vậy.
Họ chỉ đi dạo một vòng trong tiểu khu, nhưng lúc trở về Mạnh Ngạo lại nói không ngừng với anh.
“Không ngờ trong khu chung cư còn có sân golf, còn có sân bóng rổ và cả sân bóng chuyền nữa.” Ánh mắt Mạnh Ngạo như đang phát sáng, “Giờ tôi mới biết đấy.”
Bách Dịch lấy sơ đồ quy hoạch tiểu khu ra cho Mạnh Ngạo xem.
Trừ sân bóng ra còn có một phòng chiếu phim cỡ vừa, còn cả hồ bơi và phòng thể hình.
Bên trong còn có siêu thị cỡ lớn, có thể nói khu chung cư này đầy đủ mọi thứ, dù không đi ra ngoài thì cũng có thể sinh sống tốt ở nơi đây.
Rất hợp với người có hội chứng sợ xã giao hay không muốn ra khỏi cửa.
Có lẽ… cha của Mạnh Ngạo khi chọn khu chung cư này cũng có cân nhắc vì con trai của ông đúng không?
Chẳng qua tình thương của cha cậu ta tựa như sương mai, chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn.
Mạnh Ngạo có lẽ cũng đã nghĩ đến, cậu ta nhìn xong sơ đồ quy hoạch xong thì lặng yên, một lúc sau mới cười hừ một tiếng.
“Ông ta cũng chỉ đang chuộc lỗi thôi, chuyện xấu làm nhiều rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện tốt.”
Mạnh Ngạo nhìn Bách Dịch: “Anh biết một năm ông ta quyên góp ra bên ngoài bao nhiêu tiền không?”
“Anh cho là ông ta nhân từ quá độ?”
“Làm nhiều chuyện xấu rồi nên sợ báo ứng cả.”
Bách Dịch không nói gì.
Mạnh Ngạo lại tiếp: “Chờ tôi đạp đổ ông ta xong, tôi cũng có thể làm người tốt.”
Từ sau ngày hôm đó, tính tình Mạnh Ngạo trông dần tốt hơn, cậu ta không hở tí là nổi giận với Bách Dịch nữa, cũng không vô duyên vô cớ mà móc mỉa Bách Dịch, đa phần thời gian cậu ta đều sẵn lòng ra ngoài. Cậu ta nhiều năm bị kẹt ở trong không gian thu hẹp, đột ngột bước ra ngoài mới phát hiện thế giới là như vậy.
Không phải là tranh ảnh thấy được trong máy tính, cũng không phải là cảnh sắc cảm nhận được qua lời kể của người khác.
Bách Dịch ngoài chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của cậu thì còn hướng dẫn cậu học. Nhưng nhanh chóng Bách Dịch cảm thấy mình bị đào rỗng.
Quả thực Mạnh Ngạo là một thiên tài, cậu ta học cái gì cũng nhanh, hơn nữa cách suy luận phải gọi là học một hiểu mười(2) , Bách Dịch dạy mà chính anh cũng thấy thoải mái. Là thầy thì đều thích dạy học sinh thông minh. Học sinh mà giảng mười mấy lần không hiểu thì dạy cũng đau đầu, hận không được đánh cho một trận, nói không chừng đánh cho một trận mới hiểu.
Có thể là dạy Mạnh Ngạo nhàn hạ quá, Bách Dịch nhàn đến sẵn sàng dạy tiếp.
Nếu không phải thực sự anh không còn gì để dạy nữa thì anh đã tiếp tục dạy rồi.
Cũng vì vậy mà Mạnh Ngạo bắt đầu tôn trọng anh.
Không còn gọi tới quát lui với anh như trước nữa, có khi cần anh giúp chuyện gì cũng biết nói lời nhờ và cảm ơn.
Mạnh Ngạo thích Internet, cậu ta dành một yêu sâu sắc với nó, Bách Dịch thì hoàn toàn không hiểu.
Bách Dịch chỉ hiểu về tài chính.
Trong lúc vô tình Bách Dịch đã ở bên Mạnh Ngạo hai năm, anh tận mắt chứng kiến Mạnh Ngạo lột xác.
Từ một thiếu niên có thù với cả thế giới mà biến thành một người thanh niên kiêu ngạo nhưng đầy lý trí.
Mạnh Ngạo cũng đã hoàn toàn có vẻ ngoài của nam giới trưởng thành. Cậu ta còn bắt đầu luyện thể hình, mặc dù có khó khăn nhưng vóc dáng càng ngày càng to lớn. Bách Dịch nhìn cơ ngực của cậu đều có cảm giác bản thân mình quá lười.
… Mặc dù cũng kiên trì luyện tập nhưng bởi vấn đề thể chất của Bách Dịch, quả thực không thể luyện được cơ ngực đẹp cường tráng, nhưng cơ bụng thì có.
“Thế nào?” Sau khi gõ cửa Bách Dịch vào thẳng phòng Mạnh Ngạo. Hiện tại quan hệ giữa anh và Mạnh Ngạo đã không phải là mối quan hệ giữa bảo mẫu và người chủ mà vừa là thầy vừa là bạn, Bách Dịch ở trước mặt Mạnh Ngạo cũng càng tự nhiên hơn.
Mạnh Ngạo đang ngồi trên ghế ngoảnh đầu lại, cười với anh: “Thị trường chứng khoán biến động rồi.”
Cậu ta đào cái hố cho cha mình, lại nhìn ông ta nhảy xuống.
Bây giờ cổ phiếu của xí nghiệp Mạnh thị đều giảm hết, mặc dù không giảm nhiều nhưng đối với sự ổn định tăng trưởng xí nghiệp mà nói, giảm một thôi là đã đánh vào niềm tin của vô số người nắm giữ cổ phiếu.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Bách Dịch bưng một ly nước ấm đến cho Mạnh Ngạo, đặt ở trên bàn, còn bản thân thì ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ngạo mà nhìn màn hình máy tính.
“Cậu muốn làm đến mức độ nào?” Bách Dịch hỏi.
Mạnh Ngạo cười đáp: “Em cũng không biết.”
Bách Dịch cũng không hỏi nữa.
Anh chỉ nói với Mạnh Ngạo: “Nước được rồi đó, đi tắm đi.”
Mạnh Ngạo vươn tay ra, Bách Dịch thở dài, nhưng vẫn gọi là yêu chiều cởi quần áo cho Mạnh Ngạo, sau đó đẩy Mạnh Ngạo vào nhà tắm. Hiện tại Mạnh Ngạo không bài xích Bách Dịch chăm sóc cậu. Bách Dịch nhìn lưng Mạnh Ngạo, anh cũng không biết mình mong đợi điều gì, nhưng quả thật anh muốn thấy được hình xăm ở sau lưng Mạnh Ngạo.
Mạnh Ngạo là một người phức tạp lại mâu thuẫn như vậy, nhưng cậu cũng rất hấp dẫn, trên người cậu có sự hoang dã tàn bạo và lý trí lạnh lùng, cậu ta là một thể rối ren nhưng lại thu hút người ta như thế.
Mà sức hút như vậy, anh chỉ từng tìm thấy ở Chương Lệ và Asa.
Cho dù Mạnh Ngạo còn cực đoan hơn hai người trước, nhưng sức hút vẫn không giảm.
Bách Dịch đẩy Mạnh Ngạo vào tới phòng tắm, Mạnh Ngạo nhướn mày nhìn Bách Dịch, dùng giọng điệu như khiêu khích nói: “Muốn tắm cho tôi hửm?”
Bách Dịch nhún vai, không hề chi đáp: “Nếu cậu muốn.”
Vốn công việc của anh cũng gồm cả một mục này.
Kết quả Mạnh Ngạo cười phá lên: “Ra ngoài đi, tôi tự làm được, tôi sợ anh nhìn tôi xong sau lại tự ti mặc cảm, ngày mai lại xin từ chức mất.”
Bách Dịch cũng cười: “Cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng, nếu cậu đã nói như thế, vậy tôi nhất định phải nhìn thử chút.”
Lúc này Mạnh Ngạo mới biến sắc, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng lúng túng, nghiêng đầu nói: “Anh mau đi ra đi, tôi muốn cởi đồ.”
Bách Dịch trêu cậu ta đủ rồi, cũng không tiếp tục ở lại nhà tắm nữa mà tự mình bước ra ngoài.
Chờ sau khi Bách Dịch đi rồi một tay Mạnh Ngạo mới chống cơ thể, cởi quần ra và nằm vào bồn tắm, hắn đang thẳng tắp, mới vừa nói chuyện với Bách Dịch thì có động tĩnh.
Đôi môi mím chặt và cơ mặt hắn căng lên trông dữ tợn, động tác tay cũng càng mạnh hơn.
Như thể không phải phát tiết mà là tự hành hạ mình.
Mạnh Ngạo ngửa cổ, một lát sau mới tháo nước và lại xả đầy lần nữa.
Cậu nhìn ra được, Bách Dịch có người trong lòng, thỉnh thoảng Bách Dịch sẽ ngẩn người tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng nghĩ một chút sẽ lại lộ nụ cười.
Nụ cười kia khiến cậu cảm thấy thật chướng mắt.
Mới đầu chỉ là chướng mắt thôi, nhưng lâu dài, chướng mắt lại thành tức giận.
Bên cạnh cậu chỉ có một mình Bách Dịch, giống như bậc cha anh của cậu, giống như người bạn của cậu, cũng giống như… người yêu của cậu.
Không ai cần Bách Dịch hơn cậu.
Ai cướp của cậu, kẻ đó chính là kẻ thù.
Chuyện cư xử với kẻ thù, từ trước đến giờ cậu sẽ không bao giờ nhân từ.
Vật hay là người cậu mong muốn thì dù là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hay kể cả đối phương không muốn thì cậu cũng phải chiếm được.
Sau khi Mạnh Ngạo trưởng thành càng làm được nhiều chuyện, cậu bắt đầu tiếp xúc với những người trong giới kinh doanh ở địa phương, giao thiệp dưới danh con trai của Mạnh Thành. Hiện giờ cậu như cá gặp nước, dù là người khác chỉ trỏ sau lưng cậu nói cái gì thì trước mặt đều phải khen cậu tuổi trẻ tài cao, rất giống cha cậu.
Ở trước mặt người ngoài, tính tình của Mạnh Ngạo cũng không che đậy, nhưng càng không che đậy thì càng có nhiều người tiến đến bên hắn hơn.
Dẫu gì là một cậu ấm, tính tình rõ ràng như vậy cũng có thể gọi là đơn thuần.
Một người đơn thuần thì dễ khống chế hơn người phức tạp nhiều, lợi dụng cũng càng dễ hơn.
Thậm chí Mạnh Ngạo còn liên lạc với tình nhân của Mạnh Thành.
Mạnh Thành là một người cả đời phong lưu, sau khi ông ta kết hôn nhưng vẫn có không ít tình nhân ở bên ngoài. Vợ mới mất, bà Dương bước lên và ở bên Mạnh Thành gần mười năm, nhưng hai năm trở lại đây bà Dương cũng “thất sủng rồi”.
Bà được một khoản tiền và ra nước ngoài, theo Mạnh Thành nhiều năm như vậy nhưng trừ tiền ra bà cũng chẳng có được thứ gì khác.
Không có con cái, không có gia đình, không có người yêu.
Một mình lẻ loi ra nước ngoài – bởi bà biết quá nhiều, Mạnh Thành tuyệt đối sẽ không để bà ở lại trong nước.
Đối xử với tình nhân theo mình nhiều năm mà còn nhẫn tâm như vậy.
Bách Dịch cảm thấy Mạnh Thành hẳn là kẻ không tim không phổi, cả đời cũng không biết chữ yêu viết như thế nào.
Tình nhân hiện tại của Mạnh Thành chỉ có đôi mươi, so với Mạnh Ngạo chỉ lớn hơn hai tuổi.
Nhưng cũng không phải là một thiếu nữ ngây thơ, cô ả đi theo Mạnh Thành không bao lâu Mạnh Thành đã sẵn lòng dẫn ả đến tham gia giao lưu thương mại, để ả xuất hiện trước mọi người, còn nói đối phương là bạn gái của ông.
Cô ả này có một gương mặt ngây thơ, không phải nét đẹp sắc sảo nhưng nhìn cũng khiến người ta cảm thấy cô ả không có mưu mô, là một cô gái ngây ngô, trong trắng lại ngọt ngào.
Nhưng Bách Dịch và Mạnh Ngạo lại không cảm thấy vậy.
Một người ngây thơ thật sự sẽ không ở bên Mạnh Thành.
Mạnh Thành đã già rồi, hơn nữa thực sự vóc dáng ông ta chẳng ra sao.
Bách Dịch từng thấy ảnh Mạnh Thành, ông ta cũng từng lên tivi. Hồi còn trẻ ngoại hình của ông ta cũng không nổi trội, sau này có tuổi lại mặt càng to hơn, mắt thì ti hí, mũi tẹt, cộng thêm mặt đầy nếp nhăn, quả thực cách chữ anh tuấn một vạn tám ngàn dặm.
Dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ – nhưng nền móng kém như vậy, có chỉnh lại cũng chỉ chính được thành người bình thường, không chỉnh thành ‘soái ca’ được.
Thật may mắn ngoại hình của Mạnh Ngạo không giống Mạnh Thành, cậu ta với người mẹ quá cố như đúng ra từ một khuôn.
Cô ả trẻ tuổi họ Lương, tên là Lương Tinh. Sau khi Mạnh Ngạo liên lạc với cô ả, ả mới bắt đầu tỏ vẻ ngây ngô thật.
Chỉ nói mình với Mạnh Thành là thật lòng yêu nhau, cô yêu Mạnh Thành, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, sau này cũng sẽ yêu thương Mạnh Ngạo – tất nhiên là thương như con trai mình.
Tuy nhiên, phải mất một thời gian dài dụ dỗ, cô ả mới dần động lòng.
Đúng vậy, nếu cô ả gả cho Mạnh Thành nhìn trông như một bước lên trời đấy, nhưng Mạnh Thành còn có con trai, hơn nữa còn là người con duy nhất của Mạnh Thành. Vậy làm sao có thể cùng chung tài sản với cô được, nhất định là sẽ chứng thực trước khi kết hôn, dù có ly dị hay sau này Mạnh Thành mất, cô cũng chỉ có nhận được nhiều chừng ấy.
Nhưng lựa chọn hợp tác với Mạnh Ngạo lại khác.
Mạnh Ngạo hứa hẹn, nếu kế hoạch của họ thành công, vậy tất cả mọi thứ của Mạnh Thành bây giờ sẽ thuộc về cô.
Còn Mạnh Ngạo đến một đồng cũng không cần.
Đối với kiểu một đồng cũng không cần này hiển nhiên Lương Tinh không tin, nhưng cám dỗ này quả thật quá lớn.
Vốn cô ả đến chỉ vì tiền, nếu có cơ hội nhận được nhiều hơn mà còn không cần phải tốn quá nhiều thời gian cho một lão già vậy tất nhiên cô ả sẵn lòng.
Sở dĩ mãi cô không đồng ý cũng là vì vẫn chưa tin tưởng Mạnh Ngạo.
Trước tiên cô ả phải thấy được thành ý của Mạnh Ngạo.
Sau này Bách Dịch biết được Mạnh Ngạo liên lạc với Lương Tinh thì không khỏi khen ngợi. Mặc dù đã nhiều năm Mạnh Ngạo không tiếp xúc với bên ngoài nhưng cậu ta rất có khả năng điều khiển lòng người. Cậu ta quá thông minh! Tinh ranh ma mãnh(3)! Khiến Bách Dịch cảm thấy chẳng đến mấy năm nữa bản thân mình cũng không còn là đối thủ của cậu.
Tại sao cậu ta dám tìm Lương Tinh? Bởi vì người bên cạnh Mạnh Thành, chỉ có Lương Tinh mới có thể phản bội ông ta.
Thứ Mạnh Ngạo có thể cho những người bên cạnh Mạnh Thành thì ông ta cũng có thể cho họ, vậy họ cần gì phải quay một vòng, còn phải gánh nguy hiểm đi giúp Mạnh Ngạo chứ?
Chỉ có Lương Tinh là khác.
Hơn nữa Lương Tinh sẽ tuyệt đối không nói những chuyện này với Mạnh Thành.
Cô ả là một người thông minh, chắc chắn ả sẽ hiểu. Nói những lời này với Mạnh Thành Mạnh Ngạo sẽ chẳng có việc gì. Dù thế nào đi nữa Mạnh Ngạo cũng là con trai ruột của Mạnh Thành, đã thế lại còn là duy nhất. Nhưng cô thì chưa chắc.
Giả sử Mạnh Thành không chia tay cô thì cũng sẽ dấy lên nghi ngờ với cô, sẽ hoài nghi cô có phải đã qua lại nói gì đó với Mạnh Ngạo không, có tiết lộ chuyện về mình hay không.
Cho ví dụ, giống như hai cô bạn thân, bạn trai một người lại lặng lẽ âm thầm lấy lòng người kia, ám chỉ đối phương muốn chia tay với bạn thân của mình, sau đó lại theo đuổi cô ta.
Nếu như cô ấy nói với bạn thân của mình, thì bạn thân sẽ cảm kích cô, sẽ không hận cô ư?
Coi như không hận cô, nhưng trong lòng lại không có vướng mắc ư?
Có mấy lời không thể nói, cho dù là đối phương có ý tốt.
Nếu như chỉ tìm một người không thẹn với lương tâm và sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào, vậy trái lại không thành vấn đề.
Nhưng hiển nhiên Lương Tinh sẽ không rút lui, cô ả bỏ ra nhiều như vậy, sao có thể chẳng nhận cái gì được?
Chẳng lẽ cô ưa Mạnh Thành già xấu, hôi miệng?
Cô ả đã có mục tiêu rõ ràng ngay từ ban đầu, toan tính chính là tiền của Mạnh Thành.
Mạnh Ngạo cũng hiểu, chỉ thiếu một chút thì Lương Tinh sẽ phản bội hoàn toàn.
Hơn nữa từ tin tức mà Lương Tinh đã tiết lộ cũng hiểu, Mạnh Thành có rất nhiều chuyện đã không tránh cô ả. Cô ả ngụy trang quá tài, Mạnh Thành đúng là đã nghĩ cô là một cô nàng ngây ngô trong trắng ngọt ngào, là thật sự yêu ông ta.
“Anh nói xem, làm gì mới tốt?” Mạnh Ngạo hỏi Bách Dịch.
Bách Dịch vừa pha trà vừa nói: “Soạn một bản hợp đồng không đền bù tặng cho cô ta, cậu ký xuống, lấy thân phận chủ tịch xí nghiệp Mạnh thị ký tên.”
Mạnh Ngạo thoáng sửng sốt, sau đó cười phá lên: “Cái này hay!’
Mở một chi phiếu trông, giống như treo ở trước mặt con lừa một củ cà rốt, để được ăn cà rốt thì con lừa cũng sẽ phải liều mạng lao về phía trước.
Một cách không chế kẻ tham lam tốt nhất.
Sợ nhất chính là đối phương vô dục vô cầu.
Mạnh Ngạo hỏi bất ngờ: “Vậy anh muốn cái gì?”
Bách Dịch: “Sau khi phá hủy Mạnh thị thì dừng tay đi.”
Anh không muốn nhìn Mạnh Ngạo tự hủy diệt chính mình.
Một người như vậy, cậu ta hẳn nên sống thật lâu, hơn nữa cũng sống thật khỏe mạnh.
Trong mắt Bách Dịch, Mạnh Ngạo giống như một viên ngọc cao cấp có khuyết điểm, khuyết điểm của cậu càng khiến cậu trở nên có một không hai.
Nụ cười của Mạnh Ngạo vụt tắt, ánh mắt cậu ta sắc lạnh nhìn Bách Dịch, phải một lúc sau mới gật đầu.
Cậu ta đồng ý đáp: “Được.”
Tôi nghe anh, không phải là vì anh nói đúng.”
Mà bởi vì người nói là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.