Chương 67
Thục Thất
03/05/2022
Cuối cùng bão tuyết cũng qua đi, nhiệt độ ổn định lại, ít nhất đã có thể mặc áo khoác lông đi ra ngoài một lúc. Mùa đông năm trước Nghiêm Lăng với các anh em khác đều phải chống chọi với giá rét đi tìm vật tư, nhưng vật tư thiếu hụt, nơi nào cũng giống nhau, thường vừa lạnh vừa đói, đúng tình cảnh ăn đói mặc rét.
Nhưng năm nay lại khác biệt, họ đã tìm được một nơi dừng chân, ở thôn này còn có thể trở thành nền tảng đầu tiên cho sự phát triển của họ.
Không cần phải thấp thỏm ngày đêm, cũng không cần phải hoang mang làm thế nào vượt qua được khoảng thời gian lạnh giá nhất.
Ở một nơi khi mà mạng người không có giá trị, họ không còn quá nhiều sức lực để đi tưởng nhớ người đã khuất. Chỉ có nhìn về phía trước mới có thể sinh tồn, những người bi quan khốn khổ ngày hôm qua đều đã chết.
Diệp Minh hà hơi, chà hai tay, sương trắng từ miệng gã bay lên.
Phùng Vân cầm một cái bánh trong tay đang ăn đến là nghiêm túc. Mặt gã bị gió rét thổi cho đỏ bừng, da dẻ như nứt nẻ cả ra, nhưng gã đã sớm thành quen, không cảm thấy ngứa cũng chẳng cảm thấy đau.
“Hai hôm nay đại ca trông phơi phới nhỉ.” Diệp Minh hết chuyện nói bâng quơ.
Phùng Vân gật gù: “Hiếm thấy đại ca như vậy.”
Trong ấn tượng của mọi người, Nghiêm Lăng lúc nào cũng sầm mặt, luôn thận trọng bình tĩnh, khiến cho họ luôn có cảm giác an toàn khi đi theo, nhưng cũng có loại cảm giác giác xa cách không nói ra được. Giống như dù họ gọi là anh Nghiêm hay đại ca, nhưng trong lòng Nghiêm Lăng họ cũng không phải là anh em của hắn.
Tựa như giữa họ ngăn cách một bức tường kính, hai bên có thể nhìn thấy nhau, nhưng lại không thể nào đến được gần nhau.
Lúc này Bách Dịch đang nấu cơm. Đứng trước bếp lò không cảm thấy lạnh, lửa trong lò đang cháy hừng hực, có không ít người đến gần đi qua đi lại. Lò đất được xây ở rìa đường rồi dựng lán lên. Thôn làng này được xây dựng theo kiểu nông thôn mới, các căn nhà cũ đều đã được dỡ bỏ và thay thế bằng các tòa nhà hai ba tầng, trong nhà cũng đều dùng bếp ga cả, lò đất này là hai ngày qua mọi người mới dựng lên.
Mọi người lấy băng ghế nhỏ ngồi cạnh bếp lò, như thế vừa tiết kiệm củi mà cũng ấm áp.
Cây cối không còn sinh trưởng nên củi cũng trở thành thứ quý giá, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Hạo Hạo được Trịnh Tuyết ôm trong lòng, hít hà mùi thơm của bánh bao hấp.
Món Bách Dịch đang làm chính là thứ này. Lần trước làm mì sợi vẫn chưa dùng hết bột mì, mà anh lại không thể làm bánh mì – bánh mì cần phải có đường với trứng gà, đường thì không sao nhưng trứng gà rất hiếm, nếu lấy mấy thứ này ra quả thực anh rất khó để giải thích nguồn gốc.
Hương bột mì bốc lên theo hơi nước sương trắng lượn lờ trong thôn.
Đó là một hương thơm mà không có một hương vị nào sánh được. Bánh bao mới ra lò bông xốp trắng mềm, ấn ngón tay xuống sẽ từ từ đàn hồi trở lại, sau khi xé lớp vỏ trắng căng dẻo bên ngoài sẽ lộ ra ruột bánh bao “thịt” trắng xốp dạng tổ ong dày đặc.
Không cần cho đường, chỉ nhai chút ít thôi là cũng có thể nếm được vị ngọt tự nhiên của bột mì.
Hương vị thức ăn có thể làm ấm và xoa dịu lòng người, ngoài việc lấp đầy cái bụng thì thức ăn còn khiến cho người ta bình tĩnh hơn, mang lại sự thoải mái về tâm lý mà không liên quan đến chức năng vốn có.
Bánh bao mới hấp xong là thơm nhất, có rất nhiều người chê bánh bao không có nhân sẽ không tròn vị, nhưng bánh bao chuẩn mới là bánh không nhân, bản thân nó đã có vị thơm ngọt không gì sánh được.
Trước kia Bách Dịch thích làm bánh bao hoa quế nhất, hoa quế tươi rửa sạch xong sẽ ướp chút đường và mật ong, rồi trộn với bột mì, như thế sẽ làm được những chiếc bánh có đóa hoa quế nho nhỏ xinh đẹp, còn có hương hoa quế ngạt ngào hòa quyện vào làm một với bột mì.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến lấy hoa quế làm nhân bánh.
Lúc này đây tất nhiên sẽ không có ai chê bánh bao không đủ vị.
Có bánh bao ăn đã là hưởng thụ tột đỉnh rồi.
Bánh bao to mềm được Bách Dịch chia cho mọi người. Bánh bao nóng hổi, lớp vỏ mỏng mềm dai giữ lại hơi nóng bên trong, sau khi xé bánh ra, hơi nóng trong chiếc bánh hấp hóa thành sương trắng tỏa hơi lên.
Trịnh Tuyết xé nhỏ từng miếng và cho Hạo Hạo ăn nhanh nhân lúc còn nóng.
Hương vị ngọt ngào của bột mì kích thích sự thèm ăn của mọi người, đồng thời cũng xoa dịu tâm hồn họ.
Mọi thứ có vẻ như không quá tệ.
Nếu như mảnh đất trồng rau kia không bị phá thì tốt rồi, Bách Dịch có hơi đau lòng, nếu không có dưa chua ăn kèm với bánh bao cũng là một bữa cơm ra tấm ra món, đủ để gọi là xa xỉ.
Mùa đông này cũng không cần phải trải qua eo hẹp như thế.
Nhưng trừ Bách Dịch ra tất cả mọi người đều cảm thấy đời này có những chiếc bánh bao to trắng để ăn đã là vô cùng hạnh phúc.
Nhất là những người đổi được kia, họ ở thành phố lớn đa số là không tìm được việc làm, ngày ngày lăn lộn nhưng lại chẳng tìm được thứ lấp đầy bụng, đa phần chỉ ăn bánh bã đậu khô nghẹn ứ cổ họng. Ai may mắn thì tìm được việc làm, mới có thể ăn khoai tây hay khoai lang.
Khoai lang trồng trong thành phố là loại cho ra sản lượng cao nhất, tuy ăn không ngọt bằng trước, mùi vị cũng nhạt hơn, nhưng so với bánh bã đậu thì ngon hơn nhiều.
“Sang năm có thể trồng ngô xem.” Đêm đến Bách Dịch bàn bạc với Nghiêm Lăng, anh nằm ở trên giường, Nghiêm Lăng xoa bóp chân cho anh.
Đứng lâu trong gió rét, đến ban đêm cái chân của Bách Dịch sẽ lại đau nhức không chịu được, thường xuyên bị đau đến toát mồ hôi mà tỉnh lại.
Vì vậy mỗi tối Nghiêm Lăng đều sẽ đun một thau nước nóng, lại dùng khăn lông nhúng ấm rồi lau đùi cho Bách Dịch, hắn xoa bóp cách một lớp khăn lông cho Bách Dịch.
Nghiêm Lăng: “Có đủ phân bón không.”
Đất có thể tái tạo lại, cộng thêm nhân lực gia tăng chắc sẽ hồi phục nhanh chóng.
Nhưng bây giờ họ vừa không có nhiều đất, cũng không có nhiều phân bón như vậy.
Chẳng qua vấn đề này cũng không làm khó được Bách Dịch. Anh suy nghĩ một chút: “Chỗ phân bón trong tay tôi chống đỡ qua hai mùa thì không thành vấn đề.”
“Chúng ta có thể nuôi bò.”
Phân bò không chỉ để làm nhiên liệu đốt mà còn là một loại phân bón tốt.
Nghiêm Lăng không cười nhạo suy nghĩ hão huyền của Bách Dịch mà vô cùng nghiêm túc nói: “Bò lấy đâu ra?”
Bây giờ đã không thể thấy được động vật, cho dù có thì chắc chắn cũng ẩn núp ở nơi con người không tìm thấy được.
“Đến đầu xuân chúng ta có thể đến trang trại nuôi bò nào đó gần đây tìm thử xem.” Bách Dịch hỏi ý kiến Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng ấn mạnh chân Bách Dịch xuống, Bách Dịch đau đến kêu lên, Nghiêm Lăng lại nhẹ tay hơn: “Tận thế đã sáu năm rồi, coi như có bò thật thì cũng đã bị bắt làm thịt từ lâu.”
Lời Nghiêm Lăng nói đúng là sự thật, nhưng Bách Dịch có kế hoạch của riêng mình, trong không gian của anh cái gì cũng có, bởi vì là không gian đa chiều nên dường như không thiếu một thứ gì, động vật cũng có thể tìm được.
Sở dĩ anh đề nghị như vậy chính là vì muốn tìm một cơ hội lấy những loài động vật này ra.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Chỉ cần chăn nuôi, cho chúng nó ăn các thứ như dây khoai lang và để chúng nó sinh sản là có thể phát triển bền vững.
Mặc dù dây khoai lang người cũng ăn được, nhưng sau khi trồng ngô là sẽ giải quyết được khẩu phần ăn của mọi người. Dây khoai lang có thể dùng vào việc khác.
Thái độ của Bách Dịch trở nên kiên quyết hơn.
Nghiêm Lăng dường như cũng nhận ra được điều gì đó.
Hắn vẫn luôn biết sự khác biệt của Bách Dịch, nhưng hắn không truy cứu sâu, cũng không hỏi đến, càng không khiến Bách Dịch tự nói ra.
Có chút bí mật giữ kín trong lòng mới là thích hợp nhất.
“Không cần nói với tôi.” Nghiêm Lăng nghiêm mặt, “Cũng đừng nói cho người khác.”
“Bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng chính mạng của anh.”
Hắn giữ lấy cằm Bách Dịch, mắt sáng như đuốc: “Biết chưa?”
Bách Dịch nhất thời kẹt chữ, không nói ra được một câu, không phát ra được một tiếng.
Anh chỉ cảm thấy Nghiêm Lăng trước mắt quyến rũ quá đỗi.
Trên giường với dưới giường, như thể là hai người.
Vì vậy anh kéo lấy cổ tay Nghiêm Lăng, mỉm cười nói: “Đã biết, sĩ quan nói chuẩn.”
Một giây sau, sĩ quan bị học sinh đè lên giường mềm mại, học sinh luôn có nhiệt huyết rất lớn, khiến cho thầy khó có thể chống cự.
Huấn luyện nhẹ một chút thì đối phương nói hắn không ra sức, huấn luyện nặng hắn lại sợ làm đối phương bị thương.
Chẳng qua đến cuối cùng, huấn luyện nặng hay nhẹ đã không còn do lý trí của hắn quyết định.
Bách Dịch rất muốn có một cái sân nhỏ, cũng muốn một gian bếp nhỏ, mấy năm nay Nghiêm Lăng đều dãi gió dầm mưa, chưa từng nghỉ ngơi đúng nghĩa, dinh dưỡng cũng không bổ sung đủ. Anh muốn tẩm bổ cho Nghiêm Lăng, nhưng không có cơ hội.
Anh không cần giải thích với Nghiêm Lăng nguyên liệu nấu ăn lấy từ đâu ra, cũng không cần vắt kiệt não nghĩ lời nói dối.
— Còn những người khác, Bách Dịch không muốn hao phí hơi sức đi giải thích cho họ.
Anh cũng không cho mình là chúa cứu thế, cũng không vô tư được như Hà Thanh.
Vô tư đến mức đặc biệt như Hà Thanh cuối cùng vẫn phải lựa chọn bỏ qua một nhóm người và đổi lấy hy vọng những người khác được sống.
Bách Dịch chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một người tốt với nghĩa rộng, cũng không hy vọng trở thành kẻ xấu.
Vì thế phần lớn anh thường là một người hời hợt.
Sự quan tâm của anh và cả tình yêu, chỉ có thể dành cho rất ít người.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, gặt hái trên thương trường chỉ làm cho anh thấy hưng phấn, sau khi niềm hưng phấn qua đi cũng chỉ còn lại sự trống rỗng vô định. Cuộc sống của anh người ngoài nhìn vào thấy vô cùng mỹ mãn, cha mẹ thuộc tầng lớp trí thức cao, có địa vị xã hội lại có tiền, anh là một doanh nhân trẻ thành đạt, tiền đồ rộng mở.
Có lúc anh bận rộn đến nửa đêm, khi trở về căn hộ trống trải của mình cũng chỉ cảm thấy mệt nhoài, đầu óc chỉ nghĩ đến ngày mai phải đi bàn công việc, phải đi gặp khách hàng.
Cuộc sống như vậy mới bắt đầu mấy năm là lúc anh thấy vui vẻ nhất, anh được tự do lại tràn đầy năng lượng, cảm thấy mình có cả thế giới.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Nhưng theo thời gian đẩy đưa, cuộc sống mãi một màu, có lúc anh cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, chỉ thỉnh thoảng khi nào có những cuộc đàm phán hay phi vụ lớn mới có thể khiến anh hào hứng trở lại.
Còn tình yêu, đối với Bách Dịch đây đúng là một thứ xa lạ nhưng lại cũng quen thuộc. Anh đã thấy những cuộc cãi vã, những lần chia tay rồi lại tái hợp của các cặp đôi. Anh không cảm thấy tình yêu có gì thú vị, còn thấy phiền phức nhiều hơn – tại sao phải tốn thời gian vào tình cảm của một người nào đó.
Liệu điều mình nhận về có xứng với những thứ mình bỏ ra không mới là vấn đề, đợi sau khi cảm xúc mãnh liệt lui dần vậy cần phải xử lý ra sao?
Anh không thể nào mãi mãi nhiệt tình với một người.
Đến một ngày nồng nhiệt tan phai, hoặc giả đối phương theo gót như anh, chia tay hòa bình.
Hay chăng anh sẽ trở thành một gã phụ tình.
Cho đến khi gặp được Chương Lệ, anh mới hiểu được điều đặc biệt của ái tình.
Nó vĩnh viễn nhiệt nồng, chỉ cần nó vẫn còn vậy mọi vấn đề cũng sẽ không phải là vấn đề nữa.
Bất kỳ thứ tình cảm nào đến mức độ cao nhất đều không gì có thể thay thế, cũng không có khả năng biến mất.
Trong đầu Bách Dịch rối như mớ bòng bong, huấn luyện viên của anh thấy anh không nghiêm túc lại dùng lực mạnh hơn để anh nhận được sự dạy dỗ.
Bách Dịch thở dốc, vầng trán rỉ từng giọt mồ hôi, chờ khi anh có thể thở bình thường lại mới lấy ra một điếu thuốc trên đầu giường.
Anh đã không còn nghiện thuốc lá, nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy giờ phút này không có một điếu sẽ giống như thiếu mất điều gì.
“Học được từ bao giờ?” Nghiêm Lăng nhìn đóm lửa lúc sáng lúc tối, vẻ mặt mơ hồ.
Một tay Bách Dịch giơ tay cao cầm điếu thuốc, một tay lại mân mê vành tai Nghiêm Lăng. Anh nhớ lại chuyện xưa, cười nói: “Hồi lớp mười một, nhưng hồi đó cũng chỉ hút giả vờ, hút vào miệng xong lại nhả khói ra luôn, chưa hít xuống phổi. Lên đại học rồi mới tập hút thuốc thật.”
Thời trẻ của anh cũng đã làm vài ba chuyện hoang đường, tập hút thuốc có lẽ chính là chuyện sai lầm nực cười nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng theo thời gian, hút thuốc đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Nếu không phải ở bên Asa không có thuốc lá, nói không chừng mãi mãi anh sẽ không cai được.
“Tôi biết hút thuốc là không tốt, có hại cho cơ thể.” Bách Dịch dụi tắt điếu thuốc, cười với Nghiêm Lăng, “Sau này sẽ không hút nữa.”
Nghiêm Lăng nhấp môi, hắn hỏi đột ngột: “Tôi trông hung dữ lắm à?”
Bách Dịch thoáng ngẩn ra, lạ lùng nói: “Sao lại hỏi thế?”
“Tôi trông như sẽ quản lý anh, không cho anh hút thuốc sao?” Nghiêm Lăng mím chặt môi rồi lại bật hỏi, “Anh sợ tôi lắm à?”
Sự không vui của hắn thể hiện hết ra trên mặt: “Tôi không nghĩ anh sẽ sợ tôi.”
Xem này, người này đáng yêu biết bao.
Nụ cười của Bách Dịch loan rộng hơn, ánh mắt anh như sâu thẳm hơn.
Bách Dịch vươn tay ra vuốt ve gò má Nghiêm Lăng.
Sau đó anh thở dài: “Ngốc nghếch, tôi vì yêu cậu nên mới sợ cậu.”
Bởi vì yêu nên mới sợ hãi.
Nỗi sợ không phải là do người, mà là sợ sẽ mất đi người.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đôi môi Nghiêm Lăng vẫn luôn bặm chặt cũng buông lỏng ra, hắn nhìn như tâm tư giấu kín, nhưng nếu hiểu rõ hắn, để ý hắn vậy sẽ phát hiện ra hắn là một người thẳng thắn. Trước ngày tận thế có lẽ hắn cũng là một người thích nói thích cười, một người có thể nâng ly cạn chén cùng với bạn bè.
Có lẽ hắn sẽ có phần nghiêm túc, nhưng cũng không giả dối.
Một người như vậy đáng quý nhường nào?
Tai Nghiêm Lăng đỏ bừng, gương mặt ngàn năm không đổi, vô cùng đứng đắn của hắn kia, giờ lại mấp máy khóe môi như muốn nói điều gì.
Bách Dịch cũng chuyển chủ đề: “Mau đi ngủ thôi, sáng sớm mai tôi làm bánh canh cho cậu, tiếc là không có dầu ớt.”
Ngay khi Bách Dịch ôm lấy Nghiêm Lăng định chìm vào giấc ngủ, Nghiêm Lăng lại bất ngờ vòng tay bịt kín hai tai anh.
Bách Dịch cứng đờ, anh không biết Nghiêm Lăng làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngoài kia xảy ra chuyện gì sao? Hay là Nghiêm Lăng đột nhiên giở thói? Giở thói đi bịt tai người ta, đây là tật xấu gì vậy?
Bách Dịch không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hai tai anh bị Nghiêm Lăng che lại, thực ra vẫn có thể nghe thấy tiếng động, chỉ là giống như nghe qua một cánh cửa gỗ, hoặc là một cánh cửa sổ.
Anh nghe thấy giọng của Nghiêm Lăng, tựa như từ phương xa vọng tới.
— “Tôi cũng yêu anh.”
Đầu tiên Bách Dịch ngẩn ra, sau đó lại muốn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt của Nghiêm Lăng. Anh có dự cảm, vẻ mặt của Nghiêm Lăng lúc này chắc chắn sẽ rất đáng yêu, rất đáng để nhìn xem, cũng đáng để làm kỷ niệm.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đáng tiếc sức của Nghiêm Lăng quá lớn, Bách Dịch không thể ngoảnh đầu được.
“Buông ra đi.” Bách Dịch nói.
Nhưng Nghiêm Lăng bất động như núi.
Hai người giằng co một hồi, chung quy Bách Dịch cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cứ ở tư thế đó mà nhắm mắt ngủ luôn.
Đối với Nghiêm Lăng, nói ra một tiếng yêu cũng khó như lên trời.
Còn những thứ khác, cũng không nhất định phải gay gắt quá.
Vào đêm hôm ấy, Bách Dịch mơ một giấc mộng đẹp, anh mơ thấy mình trở về thế giới thực, một ngày bận rộn anh trở về nhà từ công ty, trong nhà vọng ra tiếng người, trên gương mặt anh bất giác hiện lên ý cười.
Chờ anh mở cửa, trên bàn trà có đặt máy tính bảng, trên màn hình là khuôn mặt của cha mẹ anh.
Có người ngồi ở trên sô pha đang gọi video với cha mẹ anh.
Họ đang trò chuyện rất vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Nhưng vừa nhìn thấy anh trở về, người đó lập tức đứng dậy đi về phía anh.
Họ đứng ở lối vào ôm lấy nhau, đón nhận một nụ hôn ngắn ngủi, sau đó anh đi chào hỏi cha mẹ, nói vài chuyện gần đây.
Xong họ lại ăn chút đồ ăn vặt, ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Lúc xem phim họ không nói gì, nhưng Bách Dịch cũng chẳng thấy xa cách và gượng gạo, trong giấc mơ anh vô cùng an lòng.
Giấc mơ này khiến cho Bách Dịch ba ngày sau vẫn duy trì trạng thái tâm tình vui vẻ.
“Anh Bách tâm tình tốt thế?” Sau khi Diệp Minh nhận ra Bách Dịch lớn tuổi hơn là bắt đầu gọi Bách Dịch là anh Bách, những người khác cứ thế cũng gọi theo gã, vì vậy Bách Dịch bỗng nhiên như cao hơn một bậc vậy.
Nhất là giờ những người có mắt đều nhìn ra được mối quan hệ giữa Bách Dịch với Nghiêm Lăng.
Mặc dù họ không ôm hôn nhau trước mặt mọi người, nhưng người đang yêu đầu mày cuối mắt luôn có tình ý triền miên, không cần phải để ý nhiều cũng có thể thấy được.
Bách Dịch lấy khoai lang nướng chín đưa cho Diệp Minh: “Cậu ăn đi, lấp kín cái miệng của cậu lại.”
Diệp Minh cười hì hì nhận lấy, râu mép gã đã lại mọc lại, gã thích râu ria, cảm thấy đàn ông có chỏm râu trông sẽ đẹp trai hơn, càng đậm hơi thở đàn ông, càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Bách Dịch không thích, anh luôn cảm thấy để râu trông sẽ già hơn, lại còn khó giữ vệ sinh.
Có điều sở thích của người khác, Bách Dịch cũng không thắc mắc làm gì.
Mùa đông dài đằng đẵng lại không có việc gì làm, vì vậy đa phần thời gian mọi người đều tụ tập ở nhà kho rộng nhất, ở giữa đặt một chậu củi, sau đó ai làm việc đó hoặc là tán chuyện đôi câu.
Mọi người thích nhất là nói về chuyến trước ngày tận thế, họ sẽ kể lúc đó họ sống ở thành phố nào rồi làm việc ra sao.
Có những phiền muộn, lại có những ước mơ.
Nhưng không có một ai nhắc đến chuyện sau ngày tận thế.
Giống như cuộc đời của họ đã dừng lại vào ngày tận thế đến đó rồi.
Tất cả mọi người đều đang nhớ lại quá khứ, đối với tương lai không có một chút ngóng trông nào.
Thỉnh thoảng Bách Dịch cũng qua đó, như phần lớn anh thà ở cùng Nghiêm Lăng trong gian phòng không có lửa sưởi hơn.
Lúc mọi người nói chuyện trời chuyện đất, Bách Dịch sẽ cảm thấy họ đang cùng nhau dệt một giấc mộng không thể thành hiện thực, quá khứ sẽ không thể làm lại, họ không có cách nào trở lại thời điểm trước ngày tận thế với cuộc sống làm việc bình lặng, bận rộn vì cuộc sống hay tiếp tục với tất cả mọi điều bình thường trước kia khi tỉnh lại cơn mơ.
Dường như họ không ý thức được, cuộc sống như vậy mãi mãi không thể quay lại, mà cho tới nay họ cũng không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.
Bách Dịch cũng sẽ dành cho Nghiêm Lăng những bữa ăn thịnh soạn nhất, chẳng hạn như lấy đồ hộp không cần hâm nóng, bánh mì hay một ít thức ăn không cần phải nấu ở trong không gian ra.
Nhưng Nghiêm Lăng không muốn ăn, hắn cảm thấy những hưởng thụ không cần thiết sẽ bào mòn ý chí của hắn.
Sẽ khiến hắn đắm chìm vào đó và sẽ khó có thể khoác súng lên.
Sau khi Bách Dịch biết suy nghĩ của hắn mới thấy quả thật anh có tầm nhìn xa.
Nhưng Bách Dịch cũng không nghĩ ra được lý do có thể thuyết phục Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng: “Anh không cần phải để ý đến tôi, anh cứ ăn đi.”
Trước khi ngủ, Nghiêm Lăng sẽ phải xoa xoa gò má Bách Dịch, tựa thể chỉ có như vậy hắn mới chắc chắn rằng Bách Dịch đang ở ngay bên hắn, hết thảy những điều này đều không đáng chào đón.
Bách Dịch: “Ừm, tôi biết rồi.”
Nghiêm Lăng nhướn mày, lại bắt lấy bả vai Bách Dịch, kỳ quái nói: “Anh giận à?”
Bách Dịch gật đầu, nhưng vẫn quay lưng về phía Nghiêm Lăng không muốn quay lại: “Đúng, tôi đang giận đấy.”
Nghiêm Lăng càng thêm khó hiểu: “Bởi vì tôi không ăn đồ anh cho tôi ư?”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bách Dịch ngồi dậy, anh chăm chú nhìn Nghiêm Lăng, trên mặt không có một chút tức giận, anh chỉ bình tĩnh nói: “Cậu cần những thức ăn đó, không phải cậu cần, là cơ thể cậu cần.”
“Cậu cho cậu làm bằng sắt à?” Bách Dịch chau mày, anh vẫn luôn tươi cười, rất ít khi có lúc nghiêm túc như vậy.
“Tôi không hy vọng có một ngày cậu sẽ ngã gục vì vết thương cũ và thiếu dinh dưỡng, gục ngã đến không thể gượng lên được.” Bách Dịch có thể nói là lạnh lùng vô tình, “Cậu yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, tôi tuyệt đối sẽ không chết vì tình, tôi sẽ lại tìm và yêu một người.”
Trong nét mặt Nghiêm Lăng có sự kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Bách Dịch lại bốc hỏa ngùn ngụt như vậy, bình thường tính tình Bách Dịch cũng không như thế.
Mà vấn đề lớn nhất là, hắn không cảm thấy mình lựa chọn như vậy là sai lầm.
Nơi này tất cả mọi người đều chịu khổ cực, mỗi một người đều sống như thế.
Hắn không nên khác biệt với mọi người, nhất là sự khác biệt dựa trên hy sinh của Bách Dịch.
“Anh nghe tôi nói.” Nghiêm Lăng bắt lấy tay Bách Dịch, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi không biết anh có bao nhiêu thứ, cũng không biết anh giấu ở đâu, những thứ đó đều không quan trọng, tôi sẽ không hỏi, cũng không muốn biết.”
“Nhưng chỉ cần là vật tư, rồi ắt sẽ có ngày dùng hết.”
“Nếu như có một ngày chúng ta gặp bất trắc.” Nghiêm Lăng siết chặt tay Bách Dịch, “Những thứ đó có thể cứu được anh.”
“Hiện tại tôi không ăn mấy thứ đó cũng sẽ không chết được.”
Nghiêm Lăng: “Nhưng nếu đến cảnh khốn cùng, không có những thứ đó anh sẽ thiếu mất một phần hy vọng sinh tồn.”
Bách Dịch không có cảm xúc gì, anh khiến người ta không nhìn ra được nỗi sầu hiện tại của anh.
“Cho nên cậu cảm thấy, hiện giờ cậu không ăn đồ ăn tôi cho cậu cũng là vì có thể sẽ đến một ngày nào đó những thứ này sẽ là nước đi cuối cùng bảo toàn tính mạng của tôi?” Bách Dịch bất ngờ ngồi bật dậy, anh quay lưng lại với Nghiêm Lăng.
“Cậu đã nghĩ xong đường lui cho cả tôi.” Bách Dịch muốn rút tay về, đáng tiếc Nghiêm Lăng quá khỏe, trong giọng điệu của anh không khỏi có có phần cợt giễu, “Nhưng cậu cũng không hỏi tôi có cần đường lui này hay không.”
Bách Dịch không nói ra được mình đang có cảm xúc gì, có lẽ có chút cảm động, nhưng tức giận lại còn nhiều hơn.
Giống như Nghiêm Lăng vẫn luôn chuẩn bị sẵn đường chết, hắn chưa bao giờ tiếc thương cho sinh mệnh của mình.
Bách Dịch: “Thôi quên đi.”
Lửa giận của anh đến nhanh mà đi cũng nhanh, Bách Dịch rất ít khi nổi giận, bởi vì anh cảm thấy cảm xúc thay đổi không giúp được gì cho sự phát triển của mọi chuyện, tức giận hay đau buồn đều là sự xúc động cuối cùng của kẻ yếu đuối.
Bách Dịch hít sâu một hơi, lại nằm về chỗ: “Ngủ đi.”
Anh nhìn trần nhà, trong lòng không hề bình tĩnh, nhưng nhìn bên ngoài anh lại chẳng khác gì mọi khi.
Có người từ phía sau nhích gần lại, ôm lấy eo anh.
Lưng anh dán sát lồng ngực của đối phương.
Cái ôm trong lòng đối phương vẫn ấm áp như thế.
“Tôi hiểu ý của anh.” Từng nụ hôn của Nghiêm Lăng áp lên cần cổ Bách Dịch.
Giọng của hắn dịu dàng hiếm thấy, những môi hôn triền miên tinh tế. Bách Dịch ngước cổ lên, cuối cùng lại như người lớn yêu chiều trẻ nhỏ nói: “Cứ theo cậu đi.”
Anh nghĩ, anh không nên ép buộc Nghiêm Lăng, Nghiêm Lăng có chính kiến riêng của hắn, có tín điều làm người của riêng hắn.
Anh không nên áp đặt suy nghĩ của mình cho hắn.
Bách Dịch xoay người ôm lấy Nghiêm Lăng, anh ghé bên tai Nghiêm Lăng thầm thì: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải tin rằng tôi sẽ luôn ở đây.”
Giọng Nghiêm Lăng trầm khàn: “Tôi biết.”
Bách Dịch không tin.
Anh cảm thấy Nghiêm Lăng như là một người theo chủ nghĩa bi quan, mọi thứ đều nghĩ theo chiều hướng xấu, trước khi làm việc cũng cân nhắc kỹ đến kết quả xấu nhất.
Đây không phải là lỗi của Nghiêm Lăng.
Chỉ là hắn không có lựa chọn.
Hắn chỉ có thể đi thẳng xuống con đường hầm tăm tối, một cơ hội không thể quay đầu lại.
Nhưng năm nay lại khác biệt, họ đã tìm được một nơi dừng chân, ở thôn này còn có thể trở thành nền tảng đầu tiên cho sự phát triển của họ.
Không cần phải thấp thỏm ngày đêm, cũng không cần phải hoang mang làm thế nào vượt qua được khoảng thời gian lạnh giá nhất.
Ở một nơi khi mà mạng người không có giá trị, họ không còn quá nhiều sức lực để đi tưởng nhớ người đã khuất. Chỉ có nhìn về phía trước mới có thể sinh tồn, những người bi quan khốn khổ ngày hôm qua đều đã chết.
Diệp Minh hà hơi, chà hai tay, sương trắng từ miệng gã bay lên.
Phùng Vân cầm một cái bánh trong tay đang ăn đến là nghiêm túc. Mặt gã bị gió rét thổi cho đỏ bừng, da dẻ như nứt nẻ cả ra, nhưng gã đã sớm thành quen, không cảm thấy ngứa cũng chẳng cảm thấy đau.
“Hai hôm nay đại ca trông phơi phới nhỉ.” Diệp Minh hết chuyện nói bâng quơ.
Phùng Vân gật gù: “Hiếm thấy đại ca như vậy.”
Trong ấn tượng của mọi người, Nghiêm Lăng lúc nào cũng sầm mặt, luôn thận trọng bình tĩnh, khiến cho họ luôn có cảm giác an toàn khi đi theo, nhưng cũng có loại cảm giác giác xa cách không nói ra được. Giống như dù họ gọi là anh Nghiêm hay đại ca, nhưng trong lòng Nghiêm Lăng họ cũng không phải là anh em của hắn.
Tựa như giữa họ ngăn cách một bức tường kính, hai bên có thể nhìn thấy nhau, nhưng lại không thể nào đến được gần nhau.
Lúc này Bách Dịch đang nấu cơm. Đứng trước bếp lò không cảm thấy lạnh, lửa trong lò đang cháy hừng hực, có không ít người đến gần đi qua đi lại. Lò đất được xây ở rìa đường rồi dựng lán lên. Thôn làng này được xây dựng theo kiểu nông thôn mới, các căn nhà cũ đều đã được dỡ bỏ và thay thế bằng các tòa nhà hai ba tầng, trong nhà cũng đều dùng bếp ga cả, lò đất này là hai ngày qua mọi người mới dựng lên.
Mọi người lấy băng ghế nhỏ ngồi cạnh bếp lò, như thế vừa tiết kiệm củi mà cũng ấm áp.
Cây cối không còn sinh trưởng nên củi cũng trở thành thứ quý giá, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Hạo Hạo được Trịnh Tuyết ôm trong lòng, hít hà mùi thơm của bánh bao hấp.
Món Bách Dịch đang làm chính là thứ này. Lần trước làm mì sợi vẫn chưa dùng hết bột mì, mà anh lại không thể làm bánh mì – bánh mì cần phải có đường với trứng gà, đường thì không sao nhưng trứng gà rất hiếm, nếu lấy mấy thứ này ra quả thực anh rất khó để giải thích nguồn gốc.
Hương bột mì bốc lên theo hơi nước sương trắng lượn lờ trong thôn.
Đó là một hương thơm mà không có một hương vị nào sánh được. Bánh bao mới ra lò bông xốp trắng mềm, ấn ngón tay xuống sẽ từ từ đàn hồi trở lại, sau khi xé lớp vỏ trắng căng dẻo bên ngoài sẽ lộ ra ruột bánh bao “thịt” trắng xốp dạng tổ ong dày đặc.
Không cần cho đường, chỉ nhai chút ít thôi là cũng có thể nếm được vị ngọt tự nhiên của bột mì.
Hương vị thức ăn có thể làm ấm và xoa dịu lòng người, ngoài việc lấp đầy cái bụng thì thức ăn còn khiến cho người ta bình tĩnh hơn, mang lại sự thoải mái về tâm lý mà không liên quan đến chức năng vốn có.
Bánh bao mới hấp xong là thơm nhất, có rất nhiều người chê bánh bao không có nhân sẽ không tròn vị, nhưng bánh bao chuẩn mới là bánh không nhân, bản thân nó đã có vị thơm ngọt không gì sánh được.
Trước kia Bách Dịch thích làm bánh bao hoa quế nhất, hoa quế tươi rửa sạch xong sẽ ướp chút đường và mật ong, rồi trộn với bột mì, như thế sẽ làm được những chiếc bánh có đóa hoa quế nho nhỏ xinh đẹp, còn có hương hoa quế ngạt ngào hòa quyện vào làm một với bột mì.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến lấy hoa quế làm nhân bánh.
Lúc này đây tất nhiên sẽ không có ai chê bánh bao không đủ vị.
Có bánh bao ăn đã là hưởng thụ tột đỉnh rồi.
Bánh bao to mềm được Bách Dịch chia cho mọi người. Bánh bao nóng hổi, lớp vỏ mỏng mềm dai giữ lại hơi nóng bên trong, sau khi xé bánh ra, hơi nóng trong chiếc bánh hấp hóa thành sương trắng tỏa hơi lên.
Trịnh Tuyết xé nhỏ từng miếng và cho Hạo Hạo ăn nhanh nhân lúc còn nóng.
Hương vị ngọt ngào của bột mì kích thích sự thèm ăn của mọi người, đồng thời cũng xoa dịu tâm hồn họ.
Mọi thứ có vẻ như không quá tệ.
Nếu như mảnh đất trồng rau kia không bị phá thì tốt rồi, Bách Dịch có hơi đau lòng, nếu không có dưa chua ăn kèm với bánh bao cũng là một bữa cơm ra tấm ra món, đủ để gọi là xa xỉ.
Mùa đông này cũng không cần phải trải qua eo hẹp như thế.
Nhưng trừ Bách Dịch ra tất cả mọi người đều cảm thấy đời này có những chiếc bánh bao to trắng để ăn đã là vô cùng hạnh phúc.
Nhất là những người đổi được kia, họ ở thành phố lớn đa số là không tìm được việc làm, ngày ngày lăn lộn nhưng lại chẳng tìm được thứ lấp đầy bụng, đa phần chỉ ăn bánh bã đậu khô nghẹn ứ cổ họng. Ai may mắn thì tìm được việc làm, mới có thể ăn khoai tây hay khoai lang.
Khoai lang trồng trong thành phố là loại cho ra sản lượng cao nhất, tuy ăn không ngọt bằng trước, mùi vị cũng nhạt hơn, nhưng so với bánh bã đậu thì ngon hơn nhiều.
“Sang năm có thể trồng ngô xem.” Đêm đến Bách Dịch bàn bạc với Nghiêm Lăng, anh nằm ở trên giường, Nghiêm Lăng xoa bóp chân cho anh.
Đứng lâu trong gió rét, đến ban đêm cái chân của Bách Dịch sẽ lại đau nhức không chịu được, thường xuyên bị đau đến toát mồ hôi mà tỉnh lại.
Vì vậy mỗi tối Nghiêm Lăng đều sẽ đun một thau nước nóng, lại dùng khăn lông nhúng ấm rồi lau đùi cho Bách Dịch, hắn xoa bóp cách một lớp khăn lông cho Bách Dịch.
Nghiêm Lăng: “Có đủ phân bón không.”
Đất có thể tái tạo lại, cộng thêm nhân lực gia tăng chắc sẽ hồi phục nhanh chóng.
Nhưng bây giờ họ vừa không có nhiều đất, cũng không có nhiều phân bón như vậy.
Chẳng qua vấn đề này cũng không làm khó được Bách Dịch. Anh suy nghĩ một chút: “Chỗ phân bón trong tay tôi chống đỡ qua hai mùa thì không thành vấn đề.”
“Chúng ta có thể nuôi bò.”
Phân bò không chỉ để làm nhiên liệu đốt mà còn là một loại phân bón tốt.
Nghiêm Lăng không cười nhạo suy nghĩ hão huyền của Bách Dịch mà vô cùng nghiêm túc nói: “Bò lấy đâu ra?”
Bây giờ đã không thể thấy được động vật, cho dù có thì chắc chắn cũng ẩn núp ở nơi con người không tìm thấy được.
“Đến đầu xuân chúng ta có thể đến trang trại nuôi bò nào đó gần đây tìm thử xem.” Bách Dịch hỏi ý kiến Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng ấn mạnh chân Bách Dịch xuống, Bách Dịch đau đến kêu lên, Nghiêm Lăng lại nhẹ tay hơn: “Tận thế đã sáu năm rồi, coi như có bò thật thì cũng đã bị bắt làm thịt từ lâu.”
Lời Nghiêm Lăng nói đúng là sự thật, nhưng Bách Dịch có kế hoạch của riêng mình, trong không gian của anh cái gì cũng có, bởi vì là không gian đa chiều nên dường như không thiếu một thứ gì, động vật cũng có thể tìm được.
Sở dĩ anh đề nghị như vậy chính là vì muốn tìm một cơ hội lấy những loài động vật này ra.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Chỉ cần chăn nuôi, cho chúng nó ăn các thứ như dây khoai lang và để chúng nó sinh sản là có thể phát triển bền vững.
Mặc dù dây khoai lang người cũng ăn được, nhưng sau khi trồng ngô là sẽ giải quyết được khẩu phần ăn của mọi người. Dây khoai lang có thể dùng vào việc khác.
Thái độ của Bách Dịch trở nên kiên quyết hơn.
Nghiêm Lăng dường như cũng nhận ra được điều gì đó.
Hắn vẫn luôn biết sự khác biệt của Bách Dịch, nhưng hắn không truy cứu sâu, cũng không hỏi đến, càng không khiến Bách Dịch tự nói ra.
Có chút bí mật giữ kín trong lòng mới là thích hợp nhất.
“Không cần nói với tôi.” Nghiêm Lăng nghiêm mặt, “Cũng đừng nói cho người khác.”
“Bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng chính mạng của anh.”
Hắn giữ lấy cằm Bách Dịch, mắt sáng như đuốc: “Biết chưa?”
Bách Dịch nhất thời kẹt chữ, không nói ra được một câu, không phát ra được một tiếng.
Anh chỉ cảm thấy Nghiêm Lăng trước mắt quyến rũ quá đỗi.
Trên giường với dưới giường, như thể là hai người.
Vì vậy anh kéo lấy cổ tay Nghiêm Lăng, mỉm cười nói: “Đã biết, sĩ quan nói chuẩn.”
Một giây sau, sĩ quan bị học sinh đè lên giường mềm mại, học sinh luôn có nhiệt huyết rất lớn, khiến cho thầy khó có thể chống cự.
Huấn luyện nhẹ một chút thì đối phương nói hắn không ra sức, huấn luyện nặng hắn lại sợ làm đối phương bị thương.
Chẳng qua đến cuối cùng, huấn luyện nặng hay nhẹ đã không còn do lý trí của hắn quyết định.
Bách Dịch rất muốn có một cái sân nhỏ, cũng muốn một gian bếp nhỏ, mấy năm nay Nghiêm Lăng đều dãi gió dầm mưa, chưa từng nghỉ ngơi đúng nghĩa, dinh dưỡng cũng không bổ sung đủ. Anh muốn tẩm bổ cho Nghiêm Lăng, nhưng không có cơ hội.
Anh không cần giải thích với Nghiêm Lăng nguyên liệu nấu ăn lấy từ đâu ra, cũng không cần vắt kiệt não nghĩ lời nói dối.
— Còn những người khác, Bách Dịch không muốn hao phí hơi sức đi giải thích cho họ.
Anh cũng không cho mình là chúa cứu thế, cũng không vô tư được như Hà Thanh.
Vô tư đến mức đặc biệt như Hà Thanh cuối cùng vẫn phải lựa chọn bỏ qua một nhóm người và đổi lấy hy vọng những người khác được sống.
Bách Dịch chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một người tốt với nghĩa rộng, cũng không hy vọng trở thành kẻ xấu.
Vì thế phần lớn anh thường là một người hời hợt.
Sự quan tâm của anh và cả tình yêu, chỉ có thể dành cho rất ít người.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, gặt hái trên thương trường chỉ làm cho anh thấy hưng phấn, sau khi niềm hưng phấn qua đi cũng chỉ còn lại sự trống rỗng vô định. Cuộc sống của anh người ngoài nhìn vào thấy vô cùng mỹ mãn, cha mẹ thuộc tầng lớp trí thức cao, có địa vị xã hội lại có tiền, anh là một doanh nhân trẻ thành đạt, tiền đồ rộng mở.
Có lúc anh bận rộn đến nửa đêm, khi trở về căn hộ trống trải của mình cũng chỉ cảm thấy mệt nhoài, đầu óc chỉ nghĩ đến ngày mai phải đi bàn công việc, phải đi gặp khách hàng.
Cuộc sống như vậy mới bắt đầu mấy năm là lúc anh thấy vui vẻ nhất, anh được tự do lại tràn đầy năng lượng, cảm thấy mình có cả thế giới.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Nhưng theo thời gian đẩy đưa, cuộc sống mãi một màu, có lúc anh cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, chỉ thỉnh thoảng khi nào có những cuộc đàm phán hay phi vụ lớn mới có thể khiến anh hào hứng trở lại.
Còn tình yêu, đối với Bách Dịch đây đúng là một thứ xa lạ nhưng lại cũng quen thuộc. Anh đã thấy những cuộc cãi vã, những lần chia tay rồi lại tái hợp của các cặp đôi. Anh không cảm thấy tình yêu có gì thú vị, còn thấy phiền phức nhiều hơn – tại sao phải tốn thời gian vào tình cảm của một người nào đó.
Liệu điều mình nhận về có xứng với những thứ mình bỏ ra không mới là vấn đề, đợi sau khi cảm xúc mãnh liệt lui dần vậy cần phải xử lý ra sao?
Anh không thể nào mãi mãi nhiệt tình với một người.
Đến một ngày nồng nhiệt tan phai, hoặc giả đối phương theo gót như anh, chia tay hòa bình.
Hay chăng anh sẽ trở thành một gã phụ tình.
Cho đến khi gặp được Chương Lệ, anh mới hiểu được điều đặc biệt của ái tình.
Nó vĩnh viễn nhiệt nồng, chỉ cần nó vẫn còn vậy mọi vấn đề cũng sẽ không phải là vấn đề nữa.
Bất kỳ thứ tình cảm nào đến mức độ cao nhất đều không gì có thể thay thế, cũng không có khả năng biến mất.
Trong đầu Bách Dịch rối như mớ bòng bong, huấn luyện viên của anh thấy anh không nghiêm túc lại dùng lực mạnh hơn để anh nhận được sự dạy dỗ.
Bách Dịch thở dốc, vầng trán rỉ từng giọt mồ hôi, chờ khi anh có thể thở bình thường lại mới lấy ra một điếu thuốc trên đầu giường.
Anh đã không còn nghiện thuốc lá, nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy giờ phút này không có một điếu sẽ giống như thiếu mất điều gì.
“Học được từ bao giờ?” Nghiêm Lăng nhìn đóm lửa lúc sáng lúc tối, vẻ mặt mơ hồ.
Một tay Bách Dịch giơ tay cao cầm điếu thuốc, một tay lại mân mê vành tai Nghiêm Lăng. Anh nhớ lại chuyện xưa, cười nói: “Hồi lớp mười một, nhưng hồi đó cũng chỉ hút giả vờ, hút vào miệng xong lại nhả khói ra luôn, chưa hít xuống phổi. Lên đại học rồi mới tập hút thuốc thật.”
Thời trẻ của anh cũng đã làm vài ba chuyện hoang đường, tập hút thuốc có lẽ chính là chuyện sai lầm nực cười nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng theo thời gian, hút thuốc đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Nếu không phải ở bên Asa không có thuốc lá, nói không chừng mãi mãi anh sẽ không cai được.
“Tôi biết hút thuốc là không tốt, có hại cho cơ thể.” Bách Dịch dụi tắt điếu thuốc, cười với Nghiêm Lăng, “Sau này sẽ không hút nữa.”
Nghiêm Lăng nhấp môi, hắn hỏi đột ngột: “Tôi trông hung dữ lắm à?”
Bách Dịch thoáng ngẩn ra, lạ lùng nói: “Sao lại hỏi thế?”
“Tôi trông như sẽ quản lý anh, không cho anh hút thuốc sao?” Nghiêm Lăng mím chặt môi rồi lại bật hỏi, “Anh sợ tôi lắm à?”
Sự không vui của hắn thể hiện hết ra trên mặt: “Tôi không nghĩ anh sẽ sợ tôi.”
Xem này, người này đáng yêu biết bao.
Nụ cười của Bách Dịch loan rộng hơn, ánh mắt anh như sâu thẳm hơn.
Bách Dịch vươn tay ra vuốt ve gò má Nghiêm Lăng.
Sau đó anh thở dài: “Ngốc nghếch, tôi vì yêu cậu nên mới sợ cậu.”
Bởi vì yêu nên mới sợ hãi.
Nỗi sợ không phải là do người, mà là sợ sẽ mất đi người.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đôi môi Nghiêm Lăng vẫn luôn bặm chặt cũng buông lỏng ra, hắn nhìn như tâm tư giấu kín, nhưng nếu hiểu rõ hắn, để ý hắn vậy sẽ phát hiện ra hắn là một người thẳng thắn. Trước ngày tận thế có lẽ hắn cũng là một người thích nói thích cười, một người có thể nâng ly cạn chén cùng với bạn bè.
Có lẽ hắn sẽ có phần nghiêm túc, nhưng cũng không giả dối.
Một người như vậy đáng quý nhường nào?
Tai Nghiêm Lăng đỏ bừng, gương mặt ngàn năm không đổi, vô cùng đứng đắn của hắn kia, giờ lại mấp máy khóe môi như muốn nói điều gì.
Bách Dịch cũng chuyển chủ đề: “Mau đi ngủ thôi, sáng sớm mai tôi làm bánh canh cho cậu, tiếc là không có dầu ớt.”
Ngay khi Bách Dịch ôm lấy Nghiêm Lăng định chìm vào giấc ngủ, Nghiêm Lăng lại bất ngờ vòng tay bịt kín hai tai anh.
Bách Dịch cứng đờ, anh không biết Nghiêm Lăng làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngoài kia xảy ra chuyện gì sao? Hay là Nghiêm Lăng đột nhiên giở thói? Giở thói đi bịt tai người ta, đây là tật xấu gì vậy?
Bách Dịch không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hai tai anh bị Nghiêm Lăng che lại, thực ra vẫn có thể nghe thấy tiếng động, chỉ là giống như nghe qua một cánh cửa gỗ, hoặc là một cánh cửa sổ.
Anh nghe thấy giọng của Nghiêm Lăng, tựa như từ phương xa vọng tới.
— “Tôi cũng yêu anh.”
Đầu tiên Bách Dịch ngẩn ra, sau đó lại muốn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt của Nghiêm Lăng. Anh có dự cảm, vẻ mặt của Nghiêm Lăng lúc này chắc chắn sẽ rất đáng yêu, rất đáng để nhìn xem, cũng đáng để làm kỷ niệm.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đáng tiếc sức của Nghiêm Lăng quá lớn, Bách Dịch không thể ngoảnh đầu được.
“Buông ra đi.” Bách Dịch nói.
Nhưng Nghiêm Lăng bất động như núi.
Hai người giằng co một hồi, chung quy Bách Dịch cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cứ ở tư thế đó mà nhắm mắt ngủ luôn.
Đối với Nghiêm Lăng, nói ra một tiếng yêu cũng khó như lên trời.
Còn những thứ khác, cũng không nhất định phải gay gắt quá.
Vào đêm hôm ấy, Bách Dịch mơ một giấc mộng đẹp, anh mơ thấy mình trở về thế giới thực, một ngày bận rộn anh trở về nhà từ công ty, trong nhà vọng ra tiếng người, trên gương mặt anh bất giác hiện lên ý cười.
Chờ anh mở cửa, trên bàn trà có đặt máy tính bảng, trên màn hình là khuôn mặt của cha mẹ anh.
Có người ngồi ở trên sô pha đang gọi video với cha mẹ anh.
Họ đang trò chuyện rất vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Nhưng vừa nhìn thấy anh trở về, người đó lập tức đứng dậy đi về phía anh.
Họ đứng ở lối vào ôm lấy nhau, đón nhận một nụ hôn ngắn ngủi, sau đó anh đi chào hỏi cha mẹ, nói vài chuyện gần đây.
Xong họ lại ăn chút đồ ăn vặt, ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Lúc xem phim họ không nói gì, nhưng Bách Dịch cũng chẳng thấy xa cách và gượng gạo, trong giấc mơ anh vô cùng an lòng.
Giấc mơ này khiến cho Bách Dịch ba ngày sau vẫn duy trì trạng thái tâm tình vui vẻ.
“Anh Bách tâm tình tốt thế?” Sau khi Diệp Minh nhận ra Bách Dịch lớn tuổi hơn là bắt đầu gọi Bách Dịch là anh Bách, những người khác cứ thế cũng gọi theo gã, vì vậy Bách Dịch bỗng nhiên như cao hơn một bậc vậy.
Nhất là giờ những người có mắt đều nhìn ra được mối quan hệ giữa Bách Dịch với Nghiêm Lăng.
Mặc dù họ không ôm hôn nhau trước mặt mọi người, nhưng người đang yêu đầu mày cuối mắt luôn có tình ý triền miên, không cần phải để ý nhiều cũng có thể thấy được.
Bách Dịch lấy khoai lang nướng chín đưa cho Diệp Minh: “Cậu ăn đi, lấp kín cái miệng của cậu lại.”
Diệp Minh cười hì hì nhận lấy, râu mép gã đã lại mọc lại, gã thích râu ria, cảm thấy đàn ông có chỏm râu trông sẽ đẹp trai hơn, càng đậm hơi thở đàn ông, càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Bách Dịch không thích, anh luôn cảm thấy để râu trông sẽ già hơn, lại còn khó giữ vệ sinh.
Có điều sở thích của người khác, Bách Dịch cũng không thắc mắc làm gì.
Mùa đông dài đằng đẵng lại không có việc gì làm, vì vậy đa phần thời gian mọi người đều tụ tập ở nhà kho rộng nhất, ở giữa đặt một chậu củi, sau đó ai làm việc đó hoặc là tán chuyện đôi câu.
Mọi người thích nhất là nói về chuyến trước ngày tận thế, họ sẽ kể lúc đó họ sống ở thành phố nào rồi làm việc ra sao.
Có những phiền muộn, lại có những ước mơ.
Nhưng không có một ai nhắc đến chuyện sau ngày tận thế.
Giống như cuộc đời của họ đã dừng lại vào ngày tận thế đến đó rồi.
Tất cả mọi người đều đang nhớ lại quá khứ, đối với tương lai không có một chút ngóng trông nào.
Thỉnh thoảng Bách Dịch cũng qua đó, như phần lớn anh thà ở cùng Nghiêm Lăng trong gian phòng không có lửa sưởi hơn.
Lúc mọi người nói chuyện trời chuyện đất, Bách Dịch sẽ cảm thấy họ đang cùng nhau dệt một giấc mộng không thể thành hiện thực, quá khứ sẽ không thể làm lại, họ không có cách nào trở lại thời điểm trước ngày tận thế với cuộc sống làm việc bình lặng, bận rộn vì cuộc sống hay tiếp tục với tất cả mọi điều bình thường trước kia khi tỉnh lại cơn mơ.
Dường như họ không ý thức được, cuộc sống như vậy mãi mãi không thể quay lại, mà cho tới nay họ cũng không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.
Bách Dịch cũng sẽ dành cho Nghiêm Lăng những bữa ăn thịnh soạn nhất, chẳng hạn như lấy đồ hộp không cần hâm nóng, bánh mì hay một ít thức ăn không cần phải nấu ở trong không gian ra.
Nhưng Nghiêm Lăng không muốn ăn, hắn cảm thấy những hưởng thụ không cần thiết sẽ bào mòn ý chí của hắn.
Sẽ khiến hắn đắm chìm vào đó và sẽ khó có thể khoác súng lên.
Sau khi Bách Dịch biết suy nghĩ của hắn mới thấy quả thật anh có tầm nhìn xa.
Nhưng Bách Dịch cũng không nghĩ ra được lý do có thể thuyết phục Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng: “Anh không cần phải để ý đến tôi, anh cứ ăn đi.”
Trước khi ngủ, Nghiêm Lăng sẽ phải xoa xoa gò má Bách Dịch, tựa thể chỉ có như vậy hắn mới chắc chắn rằng Bách Dịch đang ở ngay bên hắn, hết thảy những điều này đều không đáng chào đón.
Bách Dịch: “Ừm, tôi biết rồi.”
Nghiêm Lăng nhướn mày, lại bắt lấy bả vai Bách Dịch, kỳ quái nói: “Anh giận à?”
Bách Dịch gật đầu, nhưng vẫn quay lưng về phía Nghiêm Lăng không muốn quay lại: “Đúng, tôi đang giận đấy.”
Nghiêm Lăng càng thêm khó hiểu: “Bởi vì tôi không ăn đồ anh cho tôi ư?”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bách Dịch ngồi dậy, anh chăm chú nhìn Nghiêm Lăng, trên mặt không có một chút tức giận, anh chỉ bình tĩnh nói: “Cậu cần những thức ăn đó, không phải cậu cần, là cơ thể cậu cần.”
“Cậu cho cậu làm bằng sắt à?” Bách Dịch chau mày, anh vẫn luôn tươi cười, rất ít khi có lúc nghiêm túc như vậy.
“Tôi không hy vọng có một ngày cậu sẽ ngã gục vì vết thương cũ và thiếu dinh dưỡng, gục ngã đến không thể gượng lên được.” Bách Dịch có thể nói là lạnh lùng vô tình, “Cậu yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, tôi tuyệt đối sẽ không chết vì tình, tôi sẽ lại tìm và yêu một người.”
Trong nét mặt Nghiêm Lăng có sự kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Bách Dịch lại bốc hỏa ngùn ngụt như vậy, bình thường tính tình Bách Dịch cũng không như thế.
Mà vấn đề lớn nhất là, hắn không cảm thấy mình lựa chọn như vậy là sai lầm.
Nơi này tất cả mọi người đều chịu khổ cực, mỗi một người đều sống như thế.
Hắn không nên khác biệt với mọi người, nhất là sự khác biệt dựa trên hy sinh của Bách Dịch.
“Anh nghe tôi nói.” Nghiêm Lăng bắt lấy tay Bách Dịch, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi không biết anh có bao nhiêu thứ, cũng không biết anh giấu ở đâu, những thứ đó đều không quan trọng, tôi sẽ không hỏi, cũng không muốn biết.”
“Nhưng chỉ cần là vật tư, rồi ắt sẽ có ngày dùng hết.”
“Nếu như có một ngày chúng ta gặp bất trắc.” Nghiêm Lăng siết chặt tay Bách Dịch, “Những thứ đó có thể cứu được anh.”
“Hiện tại tôi không ăn mấy thứ đó cũng sẽ không chết được.”
Nghiêm Lăng: “Nhưng nếu đến cảnh khốn cùng, không có những thứ đó anh sẽ thiếu mất một phần hy vọng sinh tồn.”
Bách Dịch không có cảm xúc gì, anh khiến người ta không nhìn ra được nỗi sầu hiện tại của anh.
“Cho nên cậu cảm thấy, hiện giờ cậu không ăn đồ ăn tôi cho cậu cũng là vì có thể sẽ đến một ngày nào đó những thứ này sẽ là nước đi cuối cùng bảo toàn tính mạng của tôi?” Bách Dịch bất ngờ ngồi bật dậy, anh quay lưng lại với Nghiêm Lăng.
“Cậu đã nghĩ xong đường lui cho cả tôi.” Bách Dịch muốn rút tay về, đáng tiếc Nghiêm Lăng quá khỏe, trong giọng điệu của anh không khỏi có có phần cợt giễu, “Nhưng cậu cũng không hỏi tôi có cần đường lui này hay không.”
Bách Dịch không nói ra được mình đang có cảm xúc gì, có lẽ có chút cảm động, nhưng tức giận lại còn nhiều hơn.
Giống như Nghiêm Lăng vẫn luôn chuẩn bị sẵn đường chết, hắn chưa bao giờ tiếc thương cho sinh mệnh của mình.
Bách Dịch: “Thôi quên đi.”
Lửa giận của anh đến nhanh mà đi cũng nhanh, Bách Dịch rất ít khi nổi giận, bởi vì anh cảm thấy cảm xúc thay đổi không giúp được gì cho sự phát triển của mọi chuyện, tức giận hay đau buồn đều là sự xúc động cuối cùng của kẻ yếu đuối.
Bách Dịch hít sâu một hơi, lại nằm về chỗ: “Ngủ đi.”
Anh nhìn trần nhà, trong lòng không hề bình tĩnh, nhưng nhìn bên ngoài anh lại chẳng khác gì mọi khi.
Có người từ phía sau nhích gần lại, ôm lấy eo anh.
Lưng anh dán sát lồng ngực của đối phương.
Cái ôm trong lòng đối phương vẫn ấm áp như thế.
“Tôi hiểu ý của anh.” Từng nụ hôn của Nghiêm Lăng áp lên cần cổ Bách Dịch.
Giọng của hắn dịu dàng hiếm thấy, những môi hôn triền miên tinh tế. Bách Dịch ngước cổ lên, cuối cùng lại như người lớn yêu chiều trẻ nhỏ nói: “Cứ theo cậu đi.”
Anh nghĩ, anh không nên ép buộc Nghiêm Lăng, Nghiêm Lăng có chính kiến riêng của hắn, có tín điều làm người của riêng hắn.
Anh không nên áp đặt suy nghĩ của mình cho hắn.
Bách Dịch xoay người ôm lấy Nghiêm Lăng, anh ghé bên tai Nghiêm Lăng thầm thì: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải tin rằng tôi sẽ luôn ở đây.”
Giọng Nghiêm Lăng trầm khàn: “Tôi biết.”
Bách Dịch không tin.
Anh cảm thấy Nghiêm Lăng như là một người theo chủ nghĩa bi quan, mọi thứ đều nghĩ theo chiều hướng xấu, trước khi làm việc cũng cân nhắc kỹ đến kết quả xấu nhất.
Đây không phải là lỗi của Nghiêm Lăng.
Chỉ là hắn không có lựa chọn.
Hắn chỉ có thể đi thẳng xuống con đường hầm tăm tối, một cơ hội không thể quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.