Chương 3
Đạm Anh
23/02/2024
Đồng hồ sinh học của Tần Lễ Sơ cực kỳ có quy luật. Nếu không có nhu cầu công việc thì mỗi ngày sẽ đi ngủ vào khoảng 12 giờ đêm, rời giường lúc 6 giờ sáng. Nửa tiếng trả lời email công việc, đồng thời chạy bộ trên máy chạy trong phòng tập thể thao dưới tầng ngầm, tắm rửa xong mới bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng chị Trương nấu là hoành thánh nhỏ.
Hoành thánh tự tay chị Trương gói, thấm đẫm hương vị nhà làm.
Tiên sinh là người phương Bắc, phu nhân tuy rằng cũng là người phương Bắc nhưng lại lớn lên ở phương Nam. Hai người có khẩu vị khác nhau một trời một vực. Tiên sinh thích ăn cay, phu nhân lại thích ăn thanh đạm. Bữa sáng hoành thánh nhỏ, hoành thánh gói cho tiên sinh là nhân nấm thịt heo, nước dùng nhất định phải có dầu điều được chế biến từ gừng tỏi ớt cay, còn phu nhân thích ăn món Quảng Đông, nên nước canh chỉ có thể là nước canh suông, ít dầu và ít muối đun từ nấm.
Tần Lễ Sơ khi ăn sáng cũng là dáng vẻ không chút tùy tiện, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, như một thân cây tùng cao lớn. Từng miếng hoành thánh đút vào trong miệng, quai hàm chuyển động nhai, ăn rất nghiêm túc.
Trên bàn ăn là một tờ nhật báo của tập đoàn Tinh Long, anh vừa ăn vừa xem, tốc độ rất nhanh, đọc nhanh như gió, nuốt xong mấy miếng hoành thánh đã gấp báo lại.
Chị Trương lại gần thu báo cất đi.
Tần Lễ Sơ chợt hỏi: “Cuối tuần chị Tống có tới nấu canh cá không?”
Chị Trương sửng sốt, phản ứng lại nói: “À…sáng thứ bảy đầu bếp Tống có qua đây, vốn dĩ nói muốn chỉ dạy đầu bếp Lâm trong nhà làm canh cá, nhưng được một lúc thì trong nhà đầu bếp Tống có việc đột xuất nên phải trở về, nói là tuần sau sẽ quay lại. Kể từ tối thứ sáu phu nhân uống rượu xong, ăn uống không được tốt lắm. Hai ngày nay đầu bếp Tống làm đồ ăn, phu nhân cũng không ăn được mấy miếng.”
Tần Lễ Sơ khẽ nhíu mày hỏi: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
“Đã gọi rồi ạ. Sáng thứ bảy tôi thấy phu nhân ăn không ngon miệng nên gọi bác sĩ tới đây. Bác sĩ Đới nói là bị cảm do thay đổi thời tiết từ mùa đông sang mùa xuân, kê cho phu nhân một đơn thuốc bắc trị cảm.”
“Cô ấy đã uống chưa?”
“Phu nhân đã uống rồi.” Chị Trương lại nói: “Tiên sinh, thư ký Quý đã tới từ nửa tiếng trước, đang đợi anh ở trong phòng khách.”
“Tôi biết rồi.”
Quý Hiểu Lam nghe thấy tiếng bước chân, từ trên ghế sô pha đứng bật dậy như lò xo, cầm túi công văn, đi về phía Tần Lễ Sơ: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tần.”
“Chào buổi sáng.”
Tần Lễ Sơ đi ra cửa chính.
Quý Hiểu Lam theo sau, báo cáo: “8 giờ sáng nay có một cuộc họp thường kỳ tại công ty cần ngài có mặt. 10 giờ họp video với giám đốc tài chính của công ty con Viễn Dương. 12 giờ, ngài và tổng giám đốc Lâm hẹn dùng bữa…”
Quý Hiểu Lam báo cáo xong lịch trình cả ngày hôm nay, hai người đi qua vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng, ra tới cổng lớn của biệt thự.
Quý Hiểu Lam mở cửa xe.
Tần Lễ Sơ bước lên
Quý Hiểu Lam ngồi ở trên ghế phó lái tiếp tục báo cáo các vấn đề khác liên quan đến công việc.
Tần Lễ Sơ nhắm mắt nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Khi xe đi được nửa đường, Quý Hiểu Lam mới nhớ tới một việc: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay Vương Lam xin nghỉ, có cần sắp xếp cho ngài một trợ lý tạm thời không?”
“Không cần.”
“Vâng.”
Quý Hiểu Lam báo cáo xong, cất tài liệu vào túi.
Anh ta mặc tây trang màu đen được là phẳng phiu không một nếp gấp, cà vạt cũng thắt chỉnh tề.
Ông chủ phía trên có tác phong làm việc nghiêm khắc. Thân là thư ký trưởng, anh ta đương nhiên cũng không thể có chút lơ là.
Thời điểm Quý Hiểu Lam còn đang học đại học đã biết đến Tần Lễ Sơ, vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ anh. Sau khi tốt nghiệp, vượt năm ải, chém sáu tướng, cuối cùng cũng thành công tiến vào trụ sở của tập đoàn Tinh Long, lại tốn thời gian hai năm mới lên được chức thư ký trưởng. Những người làm việc bên cạnh quá ưu tú, anh ta không dám thả lỏng dù chỉ một giây, ngoài giờ làm việc cũng cố gắng nâng cao giá trị bản thân, sợ bị mấy kẻ có ý đồ nhóm ngó chức vị này như hổ rình mồi cuỗm mất.
Những năm gần đây, Quý Hiểu Lam tận mắt chứng kiến mỗi một quyết sách sáng suốt vĩ đại của tổng giám đốc Tần, nhìn sản nghiệp của tập đoàn Tinh Long ngày càng trở nên khổng lồ, âm thầm đi vào cuộc sống của đa số người dân trong nước.
Chỉ có duy nhất một quyết sách khiến Quý Hiểu Lam không thể hiểu nổi, chính là tuyển dụng Vương Lam.
Bằng cấp của Vương Lam bình thường, tiếng Anh CET-4-6 cũng chưa đạt, không phải là hạng người cầu tiến. Tiếp xúc lâu ngày, Quý Hiểu Lam quan sát được, Vương Lam nhìn như người trẻ tuổi bồng bột, tinh thần hăng hái, nhưng trên thực tế là kiểu hành xử tùy ý, mắc chứng thích trì hoãn nghiêm trọng, làm việc không đủ khôn khéo biết đưa đẩy, ưu điểm duy nhất chỉ có một cái miệng hay ba hoa chích chòe.
Nhưng mà trợ lý sinh hoạt có một cái miệng biết ăn nói thì có lợi ích gì?
Trợ lý sinh hoạt cũ trước đó cũng tốt nghiệp đại học top 3, tổng giám đốc Tần chưa cần mở miệng đã hiểu được anh đang nghĩ gì, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong sinh hoạt của tổng giám đốc, đáng tiếc sau này lại tìm được công việc khác chức vị cao hơn.
Sau khi Tần Lễ Sơ kết thúc cuộc họp video xong, Quý Hiểu Lam lái xe đưa anh tới Tuệ Tâm Hiên ăn trưa.
Tuệ Tâm Hiên là một nhà hàng Quảng Đông, nổi tiếng gần xa với món bồ câu non chiên giòn, sủi cảo tôm pha lê, bánh bao hấp khoai sọ. Nhà hàng không phải do Quý Hiểu Lam đặt, mà là thư ký của tổng giám đốc Lâm - Lâm Dịch Thâm đặt.
Cũng mới nửa tiếng trước, Quý Hiểu Lam mới xác định được địa điểm hẹn ăn trưa từ chỗ thư ký của tổng giám đốc Lâm. Sau khi biết được, anh ta thiếu điều trợn trắng hai mắt, thầm diss vài câu trong lòng.
Thư ký nhà ai đặt bàn lại không hỏi thăm trước khẩu vị của đối phương như vậy?
Tổng giám đốc Tần của bọn họ thích ăn cay, cũng không thích đồ ăn nước ngoài, khi đặt cơm đều gọi món cay Tứ Xuyên, quán chuyên nấu món Hồ Nam, hoặc lẩu thập cẩm nhà làm. Tuệ Tâm Hiên này là nhà hàng Quảng Đông chính cống, ớt cũng không cay.
Quý Hiểu Lam định trao đổi lại với thư ký của tổng giám đốc Lâm, không ngờ không đạt được kết quả, nhắn tin hay gọi điện đều không trả lời. Thời gian dư dả cũng không có nhiều, nhất thời cũng không kịp đổi nhà hàng.
Nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn Tần Lễ Sơ đến một gian phòng yên tĩnh.
Thời điểm Tần Lễ Sơ đi vào, Lâm Dịch Thâm đã ở bên trong.
So với Tần Lễ Sơ âu phục trang nghiêm, Lâm Dịch Thâm lại ăn mặc tùy ý hơn, áo lông trắng phối với quần tây vàng nhạt, một đôi mắt hoa đào ôn nhu đa tình. Anh ta nâng cổ tay xem đồng hồ, nói: “Hẹn 12 giờ, không sớm cũng không muốn, phong cách điển hình của anh Sơ.”
Tần Lễ Sơ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có việc gì nói thẳng.”
Lâm Dịch Thâm cười: “Hẹn anh em ra ngoài ăn cơm không được sao? Lâu rồi không gặp, ăn một bữa cơm với anh rồi cùng nhau tâm sự...” anh ta lật thực đơn nói: “À, thư ký kia của anh, chính là người thông minh giỏi ăn nói…”
“Là Quý, không phải Kỷ.”
“Ồ đúng, chính là thư ký Quý cùng tên nhưng không cùng tính với thư ký Kỷ, cho em mượn dùng đi. Gần đây đầu em sắp rụng hết tóc rồi, muốn tìm một thư ký hợp ý khó đến vậy sao? Nếu không phải muốn bò lên giường của em thì là năng lực không ổn, hoặc là chuyên gia gây rối, người hôm nay đi theo em cũng không được. Em nói với cô ấy, muốn ăn cơm với tổng giám đốc Tần của Tinh Long, đặc biệt dặn dò rằng tổng giám đốc Tần thích ăn cay, cuối cùng lại chọn nhà hàng Quảng Đông. Em xuống xe nhìn thấy ba chữ Tuệ Tâm Hiên, đầu cũng muốn phình to.”
Tần Lễ Sơ mở thực đơn trước mắt ra.
Lâm Dịch Thâm lại nói: “Anh có thể ăn không? Không ăn được thì chúng ta đổi chỗ khác.”
Tần Lễ Sơ nói: “Có thể, phu nhân của tôi cũng thích ăn món Quảng Đông.”
Lâm Dịch Thâm nói: “Cũng đúng, em thiếu chút nữa quên mất, đàn em Triệu lớn lên ở vùng duyên hải phía Nam, thích ăn món Quảng Đông không có gì lạ. ngược lại là người lớn lên ở thủ đô như em thích ăn món Quảng Đông mới là kỳ quái. Nhà hàng này có bồ câu non chiên giòn, sủi cảo tôm pha lê và cháo hải sản đều không tệ, còn có bánh tart trứng cũng nổi tiếng. Vỏ bánh làm từ bơ, xốp giòn ngon miệng, nhân trứng mềm thơm phức béo ngậy, ngọt mà không ngấy.”
Tần Lễ Sơ sửa đúng: “Phu nhân của tôi không phải họ Triệu.”
Lâm Dịch Thâm như muốn nói gì đó.
Tần Lễ Sơ lại nói: “Cũng không phải họ Bạch.”
“Em biết, chỉ là thuận miệng thôi, hiện giờ là họ Tử đúng không? Đàn em thực sự rất có cá tính, ba mẹ vợ kia của anh tranh đấu tên họ, tranh tới tranh lui, chắc chắn không ngờ tới cuối cùng đàn em chẳng chọn theo họ của ai cả.”
Vẻ mặt của Tần Lễ Sơ lạnh nhạt, dường như không muốn đề cập tới vấn đề này.
Lâm Dịch Thâm sửa miệng nói: “Gọi món đi, bữa cơm này uất ức cho tổng giám đốc Tần rồi. Lần sau em cùng anh đi ăn món cay Tứ Xuyên, lát nữa về em sẽ đuổi việc thư ký…” Anh ta thở dài nói: “Thư ký tốt khó tìm quá, anh thật sự không định cho em mượn Quý Hiểu Lam sao? Cho người ta cá, đừng dạy người ta câu cá, anh dứt khoát cho em mượn Quý Hiểu Lam vài ngày đi. Đợi em tìm được thư ký mới rồi, để cho cậu ta giúp huấn luyện vài tuần. Em đảm bảo không bạc đãi cậu ta, cho cậu ta tiền lương gấp đôi.”
“Cậu biết là tôi đang có dự định tiến quân vào lĩnh vực trò chơi. Để thư ký trưởng của tôi tới công ty game của cậu làm việc?”
Lâm Dịch Thâm nói: “Em tin vào nhân phẩm của Kỷ đại nhân,…” vừa nhìn Tần Lễ Sơ một cái, lập tức sửa lại miệng: “Thôi vậy, mấy năm gần đây tốc độ mở rộng của Tinh Long như ăn tươi nuốt sống người, em cũng không dám.”
Tần Lễ Sơ lộ ra ý cười hiếm thấy, hừ nhẹ một tiếng.
Tần Lễ Sơ cũng không phải không ăn được món Quảng Đông, chỉ là không thích ăn, muốn ăn thì vẫn có thể ăn.
Lâm Dịch Thâm chọn vài món, anh nếm thử nhưng không hợp khẩu vị.
Cuối cùng anh gọi người phục vụ mang tương ớt lên, pha nửa bát tương ớt, gắp sủi cảo tôm chấm tương ớt ăn. Lâm Dịch Thâm ở một bên cảm khái: “Đúng là phí phạm của trời, anh và đàn em cùng ăn món Quảng Đông, đàn em có dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn anh không?”
Tần Lễ Sơ nói: “Tôi không ăn món Quảng Đông cùng cô ấy.”
Lâm Dịch Thâm nói giỡn: “Sao em cảm thấy đàn em gả cho em sẽ hạnh phúc hơn nhỉ?”
Ánh mắt Tần Lễ Sơ tối lại.
Lâm Dịch Thâm lập tức sửa miệng: “Nói đùa nói đùa thôi, không có tài sản như nhà họ Tần, sao có thể cưới được đàn em?” anh ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sáng nay em vừa mới thấy đàn em, nhưng không hẳn là gặp, chỉ là vừa vặn nhìn thấy đàn em đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê. Người đàn ông kia em có quen, là một vị luật sư, chuyên giải quyết các vụ kiện ly hôn. Anh và đàn em có vấn đề gì trong hôn nhân à?”
Tần Lễ Sơ nói: “Không có vấn đề gì, cô ấy yêu tôi sâu đậm, từ cấp ba đã bắt đầu thích tôi, lên đại học theo đuổi tôi bốn năm, làm phu nhân của tôi ba năm, hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc.”
Lâm Dịch Thâm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Anh ta lý giải một cách hợp lý nói: “Cũng có thể là tìm cố vấn hỏi giúp bạn thân vài vấn đề. Em có quen vị luật sư đó, sau này chỉ cần anh và đàn em lên tiếng, nếu phải kiện tụng ly hôn, có thể được giảm giá 20%.”
Bữa sáng chị Trương nấu là hoành thánh nhỏ.
Hoành thánh tự tay chị Trương gói, thấm đẫm hương vị nhà làm.
Tiên sinh là người phương Bắc, phu nhân tuy rằng cũng là người phương Bắc nhưng lại lớn lên ở phương Nam. Hai người có khẩu vị khác nhau một trời một vực. Tiên sinh thích ăn cay, phu nhân lại thích ăn thanh đạm. Bữa sáng hoành thánh nhỏ, hoành thánh gói cho tiên sinh là nhân nấm thịt heo, nước dùng nhất định phải có dầu điều được chế biến từ gừng tỏi ớt cay, còn phu nhân thích ăn món Quảng Đông, nên nước canh chỉ có thể là nước canh suông, ít dầu và ít muối đun từ nấm.
Tần Lễ Sơ khi ăn sáng cũng là dáng vẻ không chút tùy tiện, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, như một thân cây tùng cao lớn. Từng miếng hoành thánh đút vào trong miệng, quai hàm chuyển động nhai, ăn rất nghiêm túc.
Trên bàn ăn là một tờ nhật báo của tập đoàn Tinh Long, anh vừa ăn vừa xem, tốc độ rất nhanh, đọc nhanh như gió, nuốt xong mấy miếng hoành thánh đã gấp báo lại.
Chị Trương lại gần thu báo cất đi.
Tần Lễ Sơ chợt hỏi: “Cuối tuần chị Tống có tới nấu canh cá không?”
Chị Trương sửng sốt, phản ứng lại nói: “À…sáng thứ bảy đầu bếp Tống có qua đây, vốn dĩ nói muốn chỉ dạy đầu bếp Lâm trong nhà làm canh cá, nhưng được một lúc thì trong nhà đầu bếp Tống có việc đột xuất nên phải trở về, nói là tuần sau sẽ quay lại. Kể từ tối thứ sáu phu nhân uống rượu xong, ăn uống không được tốt lắm. Hai ngày nay đầu bếp Tống làm đồ ăn, phu nhân cũng không ăn được mấy miếng.”
Tần Lễ Sơ khẽ nhíu mày hỏi: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
“Đã gọi rồi ạ. Sáng thứ bảy tôi thấy phu nhân ăn không ngon miệng nên gọi bác sĩ tới đây. Bác sĩ Đới nói là bị cảm do thay đổi thời tiết từ mùa đông sang mùa xuân, kê cho phu nhân một đơn thuốc bắc trị cảm.”
“Cô ấy đã uống chưa?”
“Phu nhân đã uống rồi.” Chị Trương lại nói: “Tiên sinh, thư ký Quý đã tới từ nửa tiếng trước, đang đợi anh ở trong phòng khách.”
“Tôi biết rồi.”
Quý Hiểu Lam nghe thấy tiếng bước chân, từ trên ghế sô pha đứng bật dậy như lò xo, cầm túi công văn, đi về phía Tần Lễ Sơ: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tần.”
“Chào buổi sáng.”
Tần Lễ Sơ đi ra cửa chính.
Quý Hiểu Lam theo sau, báo cáo: “8 giờ sáng nay có một cuộc họp thường kỳ tại công ty cần ngài có mặt. 10 giờ họp video với giám đốc tài chính của công ty con Viễn Dương. 12 giờ, ngài và tổng giám đốc Lâm hẹn dùng bữa…”
Quý Hiểu Lam báo cáo xong lịch trình cả ngày hôm nay, hai người đi qua vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng, ra tới cổng lớn của biệt thự.
Quý Hiểu Lam mở cửa xe.
Tần Lễ Sơ bước lên
Quý Hiểu Lam ngồi ở trên ghế phó lái tiếp tục báo cáo các vấn đề khác liên quan đến công việc.
Tần Lễ Sơ nhắm mắt nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Khi xe đi được nửa đường, Quý Hiểu Lam mới nhớ tới một việc: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay Vương Lam xin nghỉ, có cần sắp xếp cho ngài một trợ lý tạm thời không?”
“Không cần.”
“Vâng.”
Quý Hiểu Lam báo cáo xong, cất tài liệu vào túi.
Anh ta mặc tây trang màu đen được là phẳng phiu không một nếp gấp, cà vạt cũng thắt chỉnh tề.
Ông chủ phía trên có tác phong làm việc nghiêm khắc. Thân là thư ký trưởng, anh ta đương nhiên cũng không thể có chút lơ là.
Thời điểm Quý Hiểu Lam còn đang học đại học đã biết đến Tần Lễ Sơ, vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ anh. Sau khi tốt nghiệp, vượt năm ải, chém sáu tướng, cuối cùng cũng thành công tiến vào trụ sở của tập đoàn Tinh Long, lại tốn thời gian hai năm mới lên được chức thư ký trưởng. Những người làm việc bên cạnh quá ưu tú, anh ta không dám thả lỏng dù chỉ một giây, ngoài giờ làm việc cũng cố gắng nâng cao giá trị bản thân, sợ bị mấy kẻ có ý đồ nhóm ngó chức vị này như hổ rình mồi cuỗm mất.
Những năm gần đây, Quý Hiểu Lam tận mắt chứng kiến mỗi một quyết sách sáng suốt vĩ đại của tổng giám đốc Tần, nhìn sản nghiệp của tập đoàn Tinh Long ngày càng trở nên khổng lồ, âm thầm đi vào cuộc sống của đa số người dân trong nước.
Chỉ có duy nhất một quyết sách khiến Quý Hiểu Lam không thể hiểu nổi, chính là tuyển dụng Vương Lam.
Bằng cấp của Vương Lam bình thường, tiếng Anh CET-4-6 cũng chưa đạt, không phải là hạng người cầu tiến. Tiếp xúc lâu ngày, Quý Hiểu Lam quan sát được, Vương Lam nhìn như người trẻ tuổi bồng bột, tinh thần hăng hái, nhưng trên thực tế là kiểu hành xử tùy ý, mắc chứng thích trì hoãn nghiêm trọng, làm việc không đủ khôn khéo biết đưa đẩy, ưu điểm duy nhất chỉ có một cái miệng hay ba hoa chích chòe.
Nhưng mà trợ lý sinh hoạt có một cái miệng biết ăn nói thì có lợi ích gì?
Trợ lý sinh hoạt cũ trước đó cũng tốt nghiệp đại học top 3, tổng giám đốc Tần chưa cần mở miệng đã hiểu được anh đang nghĩ gì, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong sinh hoạt của tổng giám đốc, đáng tiếc sau này lại tìm được công việc khác chức vị cao hơn.
Sau khi Tần Lễ Sơ kết thúc cuộc họp video xong, Quý Hiểu Lam lái xe đưa anh tới Tuệ Tâm Hiên ăn trưa.
Tuệ Tâm Hiên là một nhà hàng Quảng Đông, nổi tiếng gần xa với món bồ câu non chiên giòn, sủi cảo tôm pha lê, bánh bao hấp khoai sọ. Nhà hàng không phải do Quý Hiểu Lam đặt, mà là thư ký của tổng giám đốc Lâm - Lâm Dịch Thâm đặt.
Cũng mới nửa tiếng trước, Quý Hiểu Lam mới xác định được địa điểm hẹn ăn trưa từ chỗ thư ký của tổng giám đốc Lâm. Sau khi biết được, anh ta thiếu điều trợn trắng hai mắt, thầm diss vài câu trong lòng.
Thư ký nhà ai đặt bàn lại không hỏi thăm trước khẩu vị của đối phương như vậy?
Tổng giám đốc Tần của bọn họ thích ăn cay, cũng không thích đồ ăn nước ngoài, khi đặt cơm đều gọi món cay Tứ Xuyên, quán chuyên nấu món Hồ Nam, hoặc lẩu thập cẩm nhà làm. Tuệ Tâm Hiên này là nhà hàng Quảng Đông chính cống, ớt cũng không cay.
Quý Hiểu Lam định trao đổi lại với thư ký của tổng giám đốc Lâm, không ngờ không đạt được kết quả, nhắn tin hay gọi điện đều không trả lời. Thời gian dư dả cũng không có nhiều, nhất thời cũng không kịp đổi nhà hàng.
Nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn Tần Lễ Sơ đến một gian phòng yên tĩnh.
Thời điểm Tần Lễ Sơ đi vào, Lâm Dịch Thâm đã ở bên trong.
So với Tần Lễ Sơ âu phục trang nghiêm, Lâm Dịch Thâm lại ăn mặc tùy ý hơn, áo lông trắng phối với quần tây vàng nhạt, một đôi mắt hoa đào ôn nhu đa tình. Anh ta nâng cổ tay xem đồng hồ, nói: “Hẹn 12 giờ, không sớm cũng không muốn, phong cách điển hình của anh Sơ.”
Tần Lễ Sơ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có việc gì nói thẳng.”
Lâm Dịch Thâm cười: “Hẹn anh em ra ngoài ăn cơm không được sao? Lâu rồi không gặp, ăn một bữa cơm với anh rồi cùng nhau tâm sự...” anh ta lật thực đơn nói: “À, thư ký kia của anh, chính là người thông minh giỏi ăn nói…”
“Là Quý, không phải Kỷ.”
“Ồ đúng, chính là thư ký Quý cùng tên nhưng không cùng tính với thư ký Kỷ, cho em mượn dùng đi. Gần đây đầu em sắp rụng hết tóc rồi, muốn tìm một thư ký hợp ý khó đến vậy sao? Nếu không phải muốn bò lên giường của em thì là năng lực không ổn, hoặc là chuyên gia gây rối, người hôm nay đi theo em cũng không được. Em nói với cô ấy, muốn ăn cơm với tổng giám đốc Tần của Tinh Long, đặc biệt dặn dò rằng tổng giám đốc Tần thích ăn cay, cuối cùng lại chọn nhà hàng Quảng Đông. Em xuống xe nhìn thấy ba chữ Tuệ Tâm Hiên, đầu cũng muốn phình to.”
Tần Lễ Sơ mở thực đơn trước mắt ra.
Lâm Dịch Thâm lại nói: “Anh có thể ăn không? Không ăn được thì chúng ta đổi chỗ khác.”
Tần Lễ Sơ nói: “Có thể, phu nhân của tôi cũng thích ăn món Quảng Đông.”
Lâm Dịch Thâm nói: “Cũng đúng, em thiếu chút nữa quên mất, đàn em Triệu lớn lên ở vùng duyên hải phía Nam, thích ăn món Quảng Đông không có gì lạ. ngược lại là người lớn lên ở thủ đô như em thích ăn món Quảng Đông mới là kỳ quái. Nhà hàng này có bồ câu non chiên giòn, sủi cảo tôm pha lê và cháo hải sản đều không tệ, còn có bánh tart trứng cũng nổi tiếng. Vỏ bánh làm từ bơ, xốp giòn ngon miệng, nhân trứng mềm thơm phức béo ngậy, ngọt mà không ngấy.”
Tần Lễ Sơ sửa đúng: “Phu nhân của tôi không phải họ Triệu.”
Lâm Dịch Thâm như muốn nói gì đó.
Tần Lễ Sơ lại nói: “Cũng không phải họ Bạch.”
“Em biết, chỉ là thuận miệng thôi, hiện giờ là họ Tử đúng không? Đàn em thực sự rất có cá tính, ba mẹ vợ kia của anh tranh đấu tên họ, tranh tới tranh lui, chắc chắn không ngờ tới cuối cùng đàn em chẳng chọn theo họ của ai cả.”
Vẻ mặt của Tần Lễ Sơ lạnh nhạt, dường như không muốn đề cập tới vấn đề này.
Lâm Dịch Thâm sửa miệng nói: “Gọi món đi, bữa cơm này uất ức cho tổng giám đốc Tần rồi. Lần sau em cùng anh đi ăn món cay Tứ Xuyên, lát nữa về em sẽ đuổi việc thư ký…” Anh ta thở dài nói: “Thư ký tốt khó tìm quá, anh thật sự không định cho em mượn Quý Hiểu Lam sao? Cho người ta cá, đừng dạy người ta câu cá, anh dứt khoát cho em mượn Quý Hiểu Lam vài ngày đi. Đợi em tìm được thư ký mới rồi, để cho cậu ta giúp huấn luyện vài tuần. Em đảm bảo không bạc đãi cậu ta, cho cậu ta tiền lương gấp đôi.”
“Cậu biết là tôi đang có dự định tiến quân vào lĩnh vực trò chơi. Để thư ký trưởng của tôi tới công ty game của cậu làm việc?”
Lâm Dịch Thâm nói: “Em tin vào nhân phẩm của Kỷ đại nhân,…” vừa nhìn Tần Lễ Sơ một cái, lập tức sửa lại miệng: “Thôi vậy, mấy năm gần đây tốc độ mở rộng của Tinh Long như ăn tươi nuốt sống người, em cũng không dám.”
Tần Lễ Sơ lộ ra ý cười hiếm thấy, hừ nhẹ một tiếng.
Tần Lễ Sơ cũng không phải không ăn được món Quảng Đông, chỉ là không thích ăn, muốn ăn thì vẫn có thể ăn.
Lâm Dịch Thâm chọn vài món, anh nếm thử nhưng không hợp khẩu vị.
Cuối cùng anh gọi người phục vụ mang tương ớt lên, pha nửa bát tương ớt, gắp sủi cảo tôm chấm tương ớt ăn. Lâm Dịch Thâm ở một bên cảm khái: “Đúng là phí phạm của trời, anh và đàn em cùng ăn món Quảng Đông, đàn em có dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn anh không?”
Tần Lễ Sơ nói: “Tôi không ăn món Quảng Đông cùng cô ấy.”
Lâm Dịch Thâm nói giỡn: “Sao em cảm thấy đàn em gả cho em sẽ hạnh phúc hơn nhỉ?”
Ánh mắt Tần Lễ Sơ tối lại.
Lâm Dịch Thâm lập tức sửa miệng: “Nói đùa nói đùa thôi, không có tài sản như nhà họ Tần, sao có thể cưới được đàn em?” anh ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sáng nay em vừa mới thấy đàn em, nhưng không hẳn là gặp, chỉ là vừa vặn nhìn thấy đàn em đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê. Người đàn ông kia em có quen, là một vị luật sư, chuyên giải quyết các vụ kiện ly hôn. Anh và đàn em có vấn đề gì trong hôn nhân à?”
Tần Lễ Sơ nói: “Không có vấn đề gì, cô ấy yêu tôi sâu đậm, từ cấp ba đã bắt đầu thích tôi, lên đại học theo đuổi tôi bốn năm, làm phu nhân của tôi ba năm, hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc.”
Lâm Dịch Thâm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Anh ta lý giải một cách hợp lý nói: “Cũng có thể là tìm cố vấn hỏi giúp bạn thân vài vấn đề. Em có quen vị luật sư đó, sau này chỉ cần anh và đàn em lên tiếng, nếu phải kiện tụng ly hôn, có thể được giảm giá 20%.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.