Chương 13: 5: Gió thổi rèm bay
Lâm Địch Nhi
02/11/2016
Type-er: Thống
Xa Thành không nói nhiều, thỉnh thoảng gặp phải đèn đỏ mới quay ra nhìn Trì Linh Đồng qua gương chiếu hậu, nói: “Sắp tới rồi!”
Trì Linh Đồng gật đầu, khẽ mỉm cười.
Một trong những chiêu lôi kéo của Nhạc Tĩnh Phân với các nhân viên mà chị ta xem trọng, đó là dẫn họ về nhà ăn cơm, từ đó mối quan hệ trở nên thân thiết.
Trì Linh Đồng tới Thái Hoa được nửa năm thì tới dịp Giáng Sinh, Nhạc Tĩnh Phân bèn mời cô tới nhà ăn cơm. Trì Linh Đồng quen Xa Thành vào ngày đó. Xa Thành có cái hào phóng của đàn ông phương Bắc, không chấp nhặt, luôn vui cười ha hả, anh ta chính là người điều chỉnh bầu không khí trên bàn ăn. Ở công ty, Nhạc Tĩnh Phân là nữ hoàng, ở nhà cũng thế. Ở nhà thay quần áo cũng phải cao giọng, hết sai khiến người giúp việc, rồi lại bắt Xa Thành cầm cái này lấy cái kia. Tính cách của Xa Thành rất tốt, cũng không hề tỏ ra phiền chán.
Trước khi ăn cơm, Nhạc Tĩnh Phân dẫn Trì Linh Đồng đi tham quan biệt thự của nhà bọn họ, thuận miệng hỏi: “Tiểu Trì, em thấy chồng chị thế nào?”
“Vừa ôn hòa, thân thiện vừa nhiệt tình, niềm nở như người thân trong nhà”. Trì Linh Đồng cười nói.
Nhạc Tĩnh Phân cũng mỉm cười, “Ý chị muốn hỏi không phải chuyện này”. Chị ta ngập ngừng, hất tóc, đôi mắt liếc qua phòng bếp, “Em thấy anh ấy có đẹp trai không?”
Trì Linh Đồng chẳng hiểu sao Nhạc Tĩnh Phân lại hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Có lẽ do khiếu thẩm mỹ của người phía nam và người phía bắc không giống nhau, đàn ông phía nam phải trắng trẻo, cao gầy, thanh nhã thì mới được coi là tuấn tú khôi ngô. Còn Tổng giám đốc Xa có tác phong của người phương bắc, cường tráng, rất nam tính, khiến người ta có cảm giác an toàn!”
Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười: “Thực ra cảm giác an toàn của phụ nữ không đến từ đàn ông, mà chính mình phải tạo ra nó”.
Trì Linh Đồng cũng không hiếu kỳ hỏi tại sao. Nếu Nhạc Tĩnh Phân muốn giải thích, tự chị ta sẽ nói tiếp. Nếu chị ta không nói, mà cô lại hỏi thì sẽ thể hiện cô là người ngốc nghếch, không khôn ngoan. Sau này, cô nghe những đồng nghiệp từng đến nhà Nhạc Tĩnh Phân ăn cơm nói rằng, vấn đề này, nhân viên nữ nào Nhạc Tĩnh Phân cũng từng hỏi. Trì Linh Đồng cảm thấy Nhạc Tĩnh Phân quá yêu Xa Thành, yêu tới mức e dè, e dè tới mức thần hồn nhát thần tính.
Chiếc Mercedes của Xa Thành dừng lại trước hội quán cao cấp, vừa bước qua của lớn, đã có người phục vụ tới chào và dẫn đường, rõ ràng Xa Thành là khách quen ở đây.
“Trong sảnh lớn đông người qua lại, không tiện trò chuyện, tôi đã đặt trước một phòng rồi”. Xa Thành quay đầu, nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng nhìn sang, áo sơ mi của người phục vụ trắng như tuyết, nụ cười cũng tựa như đúc từ một khuôn mẫu. Hội quán cao cấp thường là nơi thanh nhã tột bật, tòa nhà năm tầng, bọn họ rẽ vào hàng lang đầu tiên nằm phía tay trái ở tầng ba.
“Mang tới vài món ăn gia đình theo phong vị Hoài Dương, thêm chút bánh ngọt nữa”. Xa Thành không cần xem thực đơn, cũng không hỏi ý kiến Trì Linh Đồng, nói luôn với người phục vụ.
“Được phép chứ?” Sau khi người phục vụ rời đi, anh ta lấy một bao thuốc lá trong túi ra, nhìn Trì Linh Đồng với vẻ dò hỏi.
“Đương nhiên được!” Trì Linh Đồng nhận ra nhãn hiệu mà anh ta hút là “Tam Ngũ”(1), nghe nói vị khá nặng. Ngón áp út cầm điếu thuốc của Xa Thành hơi ố vàng, có lẽ là bị khói thuốc ám vào.
(1)Một hãng thuốc lá, tên gốc của hãng 555, nhưng người ta thường gọi ba con số năm – Tam ngũ
Trong lúc chờ món ăn, Xa Thành hút thuốc, Trì Linh Đồng uống trà lạnh, từng ngụm từng ngụm nhỏ, bầu không khí tĩnh lặng.
Món ăn được bưng lên nhanh chóng, không món nào là không tươi ngon đậm đà, dịu ngon tinh tế, khung cảnh xung quanh lại cực kỳ thoải mái, Trì Linh Đồng không khỏi cảm thán “Người giàu sống sướng thật đấy”.
Xa Thành đang hút thuốc lá, cũng không động đũa, chỉ ra hiệu cho Trì Linh Đồng cứ tự nhiên.
Trì Linh Đồng không khách khí, cũng không vội vã hỏi anh ta tìm cô có việc gì, chỉ chú tâm thưởng thức từng món ăn, càng ăn càng thích, thầm nghĩ nếu một tháng đến đây ăn vài lần, không biết tiền lương mình có đủ hay không?
“Tiểu Trì, mấy hôm trước ở Hải Thiên, cô đã nhìn thấy tôi và giám đốc Ngô?” Xa Thành dập tàn thuốc, mở lời.
Trì Linh Đồng ngẩn lên: “Đúng thế!” Khuôn mặt cô rất bình thản, cũng không phủ nhận.
“Thực ra chúng tôi cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, tôi chỉ hỏi thăm tình hình tài chính gần đây của Thái Hoa thôi. Showroom 4S của tôi muốn mở rộng, thiếu một chút kinh phí, tôi tới mượn Nhạc Tĩnh Phân để xoay vòng vốn, cô ấy lại nói bây giờ Thái Hoa tự lo thân còn khó, khiến tôi hoảng hốt, nên mới đi tìm giám đốc Ngô để hỏi thăm một chút”.
“Tôi cũng không chú ý lắm tới mấy chuyện này, người như chúng tôi chỉ quan tâm tới việc tiền lương có chuyển vào tài khoản ngân hàng đúng hẹn hay không thôi”. Trì Linh Đồng cúi đầu ăn tiếp.
Xa Thành không nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cô có từng nói chuyện này với Nhạc Tĩnh Phân không?”
“Phải nói à?” Trì Linh Đồng hỏi, “Tôi đã quên chuyện này lâu rồi”.
Xa Thành híp mắt lại, lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm lửa, “Tiểu Trì, tôi biết Nhạc Tĩnh Phân ký thác rất nhiều kỳ vọng lên người cô, cô nói thì nhất định cô ấy sẽ nghe, chẳng giấu gì cô, hôm kia, cô ấy đề nghị ly hôn với tôi”.
Chiếc đũa đang gắp hạt điều của Trì Linh Đồng run lên, hạt điều rơi xuống bàn.
“Tổng giám đốc Xa, nếu anh nghi ngờ tôi đã nói gì đó với Chủ tịch Nhạc dẫn đến việc chị ấy đưa ra quyết định như vậy, thì anh lầm rồi”. Trong giọng nói của Trì Linh Đồng có thêm vài phần nghiêm nghị và giận dữ.
“Tiểu Trì, cô đừng kích động. Tôi không có ý đó, hôm nay tôi mời cô ăn cơm, chỉ muốn nhờ cô khuyên nhủ Tĩnh Phân giúp tôi, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, con cũng đã lớn thế này rồi, đừng nên vì chút tiền mà đòi ly hôn, người ngoài sẽ cười chê”. Xa Thành cười cười, hàm răng trắng tinh.
“Tổng giám đốc Xa, xin lỗi, có lẽ phải khiến anh thất vọng. Đến bạn trai tôi còn không có, sao có thể khuyên nhủ được triết lý hôn nhân cao xa gì đó với chủ tịch Nhạc?”
Xa Thành nhếch miệng đầy tâm ý, “Điều này cũng đúng, cô vẫn còn trẻ tuổi. Ừm, Tiểu Trì, khi cô và Tĩnh Phân ra ngoài, có thấy cô ấy đặc biệt thân thiết với người bạn khác phái nào không?”
Trì Linh Đồng thầm nghĩ, người này đúng là “Có bệnh thì vái tứ phương”, bạn bè khác phái đặc biệt thân thiết, có ai dám để cho người ngoài biết không? “Tổng giám đốc Xa, tôi đã ăn no rồi”. Cô đặt đũa xuống, “Cảm ơn bữa tối của anh, nhưng tôi thực sự không thể giúp được. Ở công ty, tôi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ mà thôi, anh cần gì thì có thể hỏi thư ký của Chủ tịch Nhạc, lịch trình hàng ngày của chị ấy và những người chị ấy thường tiếp xúc, thư ký là người biết nhiều nhất”.
Xa Thành tắt tàn thuốc: “Ừm, cô nói đúng. Không ăn thêm chút à, còn rất nhiều món ăn”.
“Thực sự ăn không nổi nữa rồi”. Trì Linh Đồng nói.
Xa Thành rung chuông, người phục vụ đi vào, cầm hóa đơn để anh ký tên, cười nói: “Chủ tịch Nhạc đang ở tầng trên, Tổng giám đốc Xa có muốn tới chào không?”
Xa Thành liếc Trì Linh Đồng, đôi mắt Trì Linh Đồng trong veo như nước, bình thản đón nhận ánh mắt của anh ta. “Không cần. Đừng nói với cô ấy là tôi cũng dùng bữa ở đây”.
Người phục vụ ngẩn ra, vội vàng im miệng.
Khóe môi Trì Linh Đồng thoáng hiện một nụ cười nhạt nhẽo. Hai người bước xuống tầng, vừa đi vào sảnh lớn thì đã nhìn thấy Nhạc Tĩnh Phân đang ngồi trên sofa, khuôn mặt lạnh tựa phủ sương.
Xa Thành sửng sốt, dừng bước. Nhưng Nhạc Tĩnh Phân đã thấy hai người bọn họ, người luôn trấn tĩnh như chị ta, lúc này lại ngây ra, môi run lên cầm cập.
Trì Linh Đồng quay đầu nhìn Xa Thành, trong mắt Xa Thành thoáng hiện vẻ đắc ý khi đã khiêu khích thành công.
“Tiểu Trì… sao em lại đi cùng anh ấy?” Nhạc Tĩnh Phân run run nói không nên lời, không nhìn Xa Thành mà hỏi thẳng Trì Linh Đồng. Lúc này, với chị ta, cú sốc từ sự phẩn bội của Xa Thành đã kém xa sự kích thích khi bị Trì Linh Đồng lừa dối.
“Tổng giám đốc Xa mời tôi tới đây”.Trì Linh Đồng thoải mái đáp, thần thái điềm nhiên như không.
“Tại sao anh ấy phải mời em, em là nhân viên hay là bạn của anh ấy?” Nhạc Tĩnh Phân gần như đã chạm tới ranh giới mất kiểm soát.
“Tĩnh Phân, em đang nói gì với Tiểu Trì vậy, có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói tiếp. Tiểu Trì, tự bắt taxi về đi, đi đường cẩn thận, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô”. Xa Thành chợt bước tới gần Nhạc Tĩnh Phân, hơi khom người, giữ chặt vai chị ta.
Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn Xa Thành, tiêu rồi, hôm nay mình không cẩn thận, đã bị biến thành một quân cờ nghênh chiến của anh ta. Bây giờ Nhạc Tĩnh Phân tức giận tới mức này, câu nói ấy của anh ta, cô nghe xong, không hiểu lầm hơi khó.
“Các người, không ai được rời khỏi đây hết”. Nhạc Tĩnh Phân hất tay Xa Thành ra, ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt, “Hôm nay, ở đây, các người phải giải thích rõ ràng cho tôi. Tại sao anh lại mời Trì Linh Đồng ăn cơm?”
“Anh chỉ giúp em quan tâm tới nhân viên một chút thôi mà. Chỉ là một bữa cơm, có cần phải ngạc nhiên như vậy không?” Xa Thành cũng nghiêm nghị nói.
“Xa Thành, anh đừng bịa chuyện lấp liếm nữa”. Khuôn mặt luôn được chăm dưỡng thường xuyên của Nhạc Tĩnh Phân nhăn nhúm, chị ta nhìn quay sang Trì Linh Đồng, “Đây là lần thứ mấy các người lén lút gặp nhau? Các người nói những gì hả?”
Trì Linh Đồng ngây người vì câu hỏi của chị ta. Nếu ăn ngay nói thật, vậy chẳng khác gì thêm một thùng dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực giữa vợ chồng họ, nếu không nói thì thùng dầu này lại đổ lên người mình.
“Tiểu Trì, còn nghĩ ngợi gì nữa, đi nhanh lên! Tĩnh Phân, em bình tĩnh nghe anh giải thích đã”. Xa Thành vội cầm tay Nhạc Tĩnh Phân.
Nhân viên phục vụ trong sảnh lớn đều nhìn về đây, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ kinh thường, Trì Linh Đồng hít sâu một hơi, hiện tại cảm thấy ở lại nơi này cũng chỉ khiến tình hình càng mất kiểm soát, Nhạc Tĩnh Phân đã không nghe lọt tai bất kỳ lời giải thích nào, “Chủ tịch Nhạc, em sẽ giải thích cho chị sau”.
“Trì Linh Đồng, em đứng yên đấy cho chị”. Nhạc Tĩnh Phân đã mất hết lý trí, vừa dậm chân vừa hét lên.
Trì Linh Đồng không quay đầu lại, ra khỏi hội quán, cô vẫy tay bắt taxi. Cục diện rối loạn này cứ để hai vợ chồng họ dọn dẹp thôi. Lên xe, Trì Linh Đồng quay người nhìn sang, thấy hai người bọn hò bắt đầu tranh luận quyết liệt chuyện gì đó, hai người đều xoay người lại, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cửa lớn, môi đóng vào mở ra liên tục.
Cô chợt bật cười. Màn kịch này của Xa Thành rất kém cỏi, có lẽ hiện tại Nhạc Tĩnh Phân đang bị lời nói của anh ta kích thích giận quá mất không, nhưng bình tĩnh suy ngẫm lại, sẽ nhận ra đây chỉ là cái bẫy của anh ta mà thôi.
Xa Thành cố ý để Nhạc Tĩnh Phân nhìn thấy cô, cố ý nói mập mờ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Cho dù Xa Thành có đẹp trai hơn Phan An, giỏi giang hơn Tử Kiến thì cô cũng không dám nghĩ bậy! Một, anh ta là người đàn ông của người khác; Hai, người đó lại chính là Nhạc Tĩnh Phân. Dám diễn kịch trên đầu nữ hoàng, có muốn sống không hả?
Trì Linh Đồng nghĩ đi nghĩ lại, hành động này của Xa Thành đâu phải cứu vãn hôn nhân, rõ ràng là muốn nhanh chóng ly hôn. Đồng thời, anh ta lại nghe được về cô, nên mới vạch ra kế hoạch như vậy. Xa Thành cũng không thật thà như vẻ bề ngoài, người này là một kẻ thâm hiểm khó dò.
Đi nữa đường thì trời mưa, gió thổi rất mạnh, cần gạt nước ô tô vừa gạt đi một lớp nước mưa, trước mắt lại nhạt nhòa trong nước, tài xế đành đỗ xe ở ven đường, chờ mưa nhỏ rồi đi tiếp.
Trì Linh Đồng thấy không khí quá buồn tẻ bèn lấy điện thoại ra nghe nhạc, vừa mở ra thì có tin nhăn gửi tới.
“Có thật sự chúng ta đã từng gặp nhau?” Trong tin nhắn, Hi Vũ hỏi như vậy.
“Không, cậu đang mộng du”. Cô hồi âm như thế.
“Không, trong mơ cậu luôn yêu kiều nhỏ nhẹ, dịu dàng e thẹn, thế nhưng hôm ấy cậu lại cư xử tệ với tôi, cho nên đây mới là sự thực!” Hi Vũ trả lời rất nhanh.
“Vậy cứ coi là thật đi!”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Không nói được”. Trì Linh Đồng chẳng có tâm trí đâu mà chiến đấu với cậu ta, muốn đáp qua quýt rồi thu binh.
“Không phải đang làm chuyện gì mờ ám chứ?” Hi Vũ biết khó mà không chịu lui.
“Không mượn cậu quan tâm”.
“Tôi không quan tâm, cậu càng được đà làm bậy”.
“Tôi tự nguyện”.
“Cậu là trách nhiệm của tôi”.
“Cậu là sai lầm trong sinh mệnh mà tôi không thể chấp nhận được”.
Có lẽ Hi Vũ cảm thấy tin nhắn không thể biểu lộ được tiếng lòng, bèn gọi điện thoại tới.
“Này, Trì Linh Đồng, cậu thấy không, tôi đã có bạn gái, Khổng Tước cũng có bạn trai, những bạn học còn liên lạc với tôi đều có nữa kia cả rồi. Sao cậu vẫn chưa có? Vì cậu quá xấu tính, đàn ông cũng là người, cho dù người đó có yêu cậu đến đâu, cậu cũng không thể bắt anh ta chạy theo cậu từ sáng đến tối, nịnh bợ cậu để cậu được vui vẻ như một tên hôn quân, cậu hơi cau mày, người ta đã phải đốt lửa khắp nơi để khiến cậu vui vẻ(2). Cậu tự xem xét lại bản thân đi, phải dịu dàng, phải quan tâm, phải nữ tính”.
(2)Có chuyện kể rằng, ngày xưa vì muốn Bao Tự cười, Chu U Vương đã đốt lửa để hiệu triệu chư hầu tới. Câu này để mỉa mai tên hôn quân.
Trì Linh Đồng nghiêm mặt, đúng là không thể mặc kệ, không thể mềm lòng với cậu ta, gặp mặt, lại nhân điện, cho anh ta chút màu sắc thì anh ta đã mở ngay phường nhuộm.
“Tôi muốn tặng toàn bộ sự dịu dàng, quan tâm, quyến rũ cho người đàn ông mà tôi yêu. Loại người sắp thối rữa như cậu, tôi chẳng thèm nhìn nhiều một giây”. Nói xong, ngắt luôn điện thoại.
Bên ngoài xe mưa đã nhỏ đi, tài xế nhìn Trì Linh Đồng, cười híp cả mắt, khởi động xe.
Tuy dạo này đường tình duyên của Nhan Tiểu Úy khá gập nghềnh, nhưng Trì Linh Đồng vẫn coi chị ta như chuyên gia tình yêu và hôn nhân, cô kể hết chuyện ngày hôm nay cho Nhan Tiểu Úy nghe, nhưng cô bỏ đi chi tiết Xa Thành gặp giám đốc phòng tài vụ, chỉ kể rằng, Xa Thành hỏi cô Nhạc Tĩnh Phân có ngoại tình hay không.
“Em không biết thật hay giả vờ không biết đấy?” Nhan Tiểu Úy trợn mắt hỏi.
Trì Linh Đồng ủ rũ chớp mắt, “Biết gì cơ?”
“Chủ tịch Nhạc là người theo đuổi Tổng giám đốc Xa trước. Ngày đó Tổng giám đốc Xa đã có một người bạn gái, đang tính đến chuyện kết hôn rồi, chủ tịch Nhạc lại ‘Nhất Kiến chung tình’ với anh ta . Chủ tịch Nhạc bèn điều động sức người, sức của, sắc đẹp mời đoạt được Tổng giám đốc Xa về. Ha ha, ‘ Phụng tử thành hôn’(3) đấy! Bạn gái của Tổng giám đốc Xa đau khổ tột cùng, gả bừa cho một người nào đó, hình như cũng không mấy hạnh phúc. Chị nghe người ta nói, tổng giám đốc Xa thường vụng trộm gặp chị ta. Chủ tịch Nhạc mà biết sẽ làm ầm lên”.
(3)Lấy nhau vì trót có con.
“Tại sao lại là ‘Phụng tử thành hôn’?” Ngoài trừ chiêu này thì phụ nữ không còn chiêu khác hay sao? Nhạc Tĩnh Phân đã dùng cách đó để đạt lấy Xa Thành, Cam Lộ cũng làm vậy để đoạt lấy ông Trì Minh Chi. Trì Linh Đồng không khỏi nhớ tới chuyện hiện tại ông Trì Minh Chi phải vất vả bôn ba vì con cái, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà trò chuyện với Nhan Tiểu Úy, nói qua loa vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nhan Tiểu Úy kéo cô lại: “Bảo bối, chị nhắc nhở em một chút, em đừng đánh giá chỉ số thông minh của chủ tịch Nhạc quá cao. Cho dù là người phụ nữ coi trọng sự nghiệp, lại giỏi giang đi chăng nữa, gặp phải chuyện gia đình thì cũng căng thẳng chẳng khác gì phụ nữ bình thường đâu. Chị ta chưa chắc đã cho em cơ hội giải thích, hoặc sẽ hại em tới mức thê thảm. Danh dự của phụ nữ cũng quan trọng như sức khỏe vậy, lúc em có nó, em chẳng cảm thấy gì, nhưng khi bị đe dọa, hoặc phải đối mặt với việc đánh mất nó, em mới biết nó quan trọng đến mức nào. Em là nụ hoa mới hé, đừng để sương lạnh hủy hoại tàn phai”.
Trì Linh Đồng nhún vai, chũng chẳng mấy để bụng: “Thanh giả tự thanh”(4).
(4)Người trong sạch thì dù bị hiểu lầm, bôi nhọ, rồi cũng sẽ có lúc mọi người hiểu mình trong sạch.
Nhan Tiểu Úy lắc đầu, không dám đồng tình.
Tối qua Khổng Tước không về nhà, có lẽ bị mọt sách giữ lại vì trời mưa. Mở cửa sổ ra, mưa dứt gió ngừng, trời quang mây tạnh, không khí thổi tới vừa trong lành vừa ẩm ướt, phóng tầm mắt, đâu đâu cũng thấy cảnh vật tốt tươi.
Tâm trạng của Trì Linh Đồng trầm uất một cách khó hiểu, đồ ăn sáng mà Nhan Tiểu Úy mua ở dưới lầu, cô cũng chẳng ăn, rửa mặt xong rồi ra ngoài đi làm luôn.
Nhan Tiểu Úy cắn một miếng táo, đi tới vỗ vai an ủi cô, “Đừng lo, dù sao em cũng là một nhân tài, nơi này không giữ, ắt có nơi khác cần”.
Trì Linh Đồng chỉ cười nhạt.
Vừa xuống nhà, một chiếc ô tô chạy vụt qua người cô, lướt qua vũng nước mưa tích tụ từ đêm qua, bùn bắn tung tóe khắp nơi. Trì Linh Đồng nhìn mấy vết bẩn nhỏ trên chiếc quần màu trắng của mình, dở khóc dở cười, tâm trạng càng ngày càng tệ.
Vừa vào cửa lớn của công ty thì ô tô của Nhạc Tĩnh Phân cũng chạy vào. Hai người đối mặt, Trì Linh Đồng nhìn sắc mặt trắng nhợt như tuyết, hai mắt sưng đỏ của Nhạc Tĩnh Phân, lập tức cảm thấy gió lạnh vù vù thổi tới, gai ốc nổi lên từng cái từng cái. Cô cố gắng dằn xuống sự hoảng hốt trong lòng, mỉm cười với Nhạc Tĩnh Phân, “Chào buổi sáng, Chủ tịch Nhạc!”
Nhạc Tĩnh Phân lẳng lặng gật đầu, sau đó bước vào tòa nhà với khuôn mặt vô cảm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Trì Linh Đồng đã toát mồ hôi lạnh khắp người. Cô không biết mình đang căng thẳng vì điều gì, nếu Nhạc Tĩnh Phân chẳng cần phân biệt đúng sai mà sa thải cô, cô cũng có thể phóng khoáng rời đi. Thực ra, điều khiến cô lo lắng nhất không phải là chuyện bị sa thải, mà vì hai chữ “Danh dự” mà Nhan Tiểu Úy nói.
Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ vô cùng! Cô biết bản thân vô tội, thế nhưng một đồn mười, mười đồn một trăm, lời đồn liền biến thành chân lý, cho dù cô có trăm ngàn cái miệng cũng uổng phí mà thôi. Cái tên Trì Linh Đồng này, sự trong sạch cũng khó lòng giữ nổi, cô thực sự còn oan hơn Đậu Nga!
Hi vọng duy nhất của Trì Linh Đồng chính là Nhạc Tĩnh Phân không phải là một phụ nữ bình thường, chị ta điềm tĩnh, sắc sảo, thông tuệ, giỏi phân tích.
Nhưng biểu hiện của Nhạc Tĩnh Phân lại khiến người ta khó hiểu. Nỗi đau chỉ chị ta hiện rõ lên mặt, nhưng chị ta có thể xử lý công việc như thường. Giám đốc chi nhánh vào văn phòng chị ta báo cáo, chị ta chăm chú nghe xong, cũng đưa ra mệnh lệnh chuẩn xác. Năm nay hội nghị bất động sản sẽ diễn ra ở Thanh Đài, do Hằng Vũ phụ trách khâu tổ chức, địa điểm là trên một ngọn núi ở một khu nghỉ mát cách Thanh Đài mười lăm km. Thư mời không gửi đến các công ty như lần trước, mà gửi cho từng người, ai tham dự cũng nhận được.
Thư mời bộ phận thiết kế được Nhạc Tĩnh Phân đích thân đưa đến “Tiểu Trì và Tiểu Trần nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, tuần sau đi dự họp với chị”. Chị liếc qua Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng vội vàng tắt màn hình máy tính, cũng không dám thở mạnh. Cô như người trong khúc tướng thanh(5) của Hậu Bảo Lâm(6), chờ đợi một chiếc giày rơi xuống đầu mình, đã qua nửa ngày, Nhạc Tĩnh Phân còn chưa có bất kỳ động thái nào, sao cô có thể bình tĩnh được? Huống chi lúc này cô còn đang chuẩn bị cho kế hoạch riêng – Khế Viên”.
(5)Hay còn gọi là tấu hài, tấu nói – một môn nghệ thuật của TQ, dùng tiếng hát để gây cười, châm biếm một cách hài hước thói hư tật xấu.
(6)Ông là bậc thầy của nghệ thuật tướng thanh TQ.
“Hội nghị diễn ra trong ba ngày ạ?” Trần Thần vui vẻ ra mặt, vụng trộm nháy mắt với Trì Linh Đồng, đây chính là kỳ nghỉ ba ngày từ trên trời rơi xuống, còn bao ăn bao uống bao ở!
“Ừ!” Nhạc Tĩnh Phân nghiêm nghị gật đầu với tất cả mọi người, sau đó quay người bước ra ngoài.
“Linh Đồng, bãi biển nằm sát khu nghỉ mát kia chính là bãi biển đẹp nhất Thanh Đài, cô nhất định phải ăn mặt đẹp vào, tốt nhất là mang theo bikini khiêu gợi, để tôi ngắm thử vóc dáng yêu kiều của cô”. Trần Thần không thèm quan tâm tới ánh mắt đố kỵ có thể giết người của các đồng nghiệp khác, kích động chạy tới ô làm việc của Trì Linh Đồng.
“Anh mặc thì tôi mới mặc”. Trì Linh Đồng chẳng buồn nâng mắt.
Trần Thần chột dạ nhìn dáng người gầy gò như dân tị nạn của mình, ngượng ngùng nói: “Vậy tôi không ngắm nữa được chưa?”
Trì Linh Đồng mỉm cười, xua tay đuổi anh ta đi. Bản thiết kế Khế Viên đã hoàn thành phần khung, nhưng cô vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng chưa biết sửa thế nào, đành tìm một cái USB rồi chuyển tài liệu vào đó, thầm nghĩ tối về sẽ ngẫm lại cẩn thận hơn.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, rốt cuộc chiếc giày kia cũng rơi xuống.
“Hôm nay không phải tăng ca, mọi người về trước đi, tôi và Tiểu Trì tâm sự chút việc riêng”. Nhạc Tĩnh Phân không gọi Trì Linh Đồng vào văn phòng của mình mà đi tới phòng thiết kế, nói trước mặt cả phòng. Khuôn mặt Trì Linh Đồng lập tức tái mét đi.
Trần Thần và những đồng nghiệp khác tò mò nhìn hai người, nhanh chân nhanh tay vội vã thu dọn đồ đạc, rồi ra về.
Trì Linh Đồng lo lắng ngồi yên, Nhạc Tĩnh Phân ngồi đối diện với cô, ánh mắt rất lạnh lùng. Hàng lang đã trở nên tĩnh lặng. “Em nói hôm nay sẽ cho chị một lời giải thích, chị vẫn luôn chờ đợi”. Nhạc Tĩnh Phân nói.
Trì Linh Đồng xếp lại câu chữ trong đầu, lúc này mới nói: “Chủ tịch Nhạc … Tổng giám đốc Xa nói giữa hai người có chút mâu thuẫn, anh ấy cho rằng em là người khác đặc biệt với chị, cho nên muốn em nói với chị mấy lời hay giúp anh ấy, chỉ có vậy thôi”.
Nhạc Tĩnh Phân cười lạnh, “Em tưởng chị là đồ ngốc à?”
“Trong lòng em, chủ tịch Nhạc là một người phụ nữ mạnh mẽ khiến em ngưỡng mộ. Những câu khen ngợi kiểu này, chủ tịch Nhạc hẳn là nghe nhiều rồi, không cần em nói ra thêm. Chủ tịch Nhạc, khi chị đưa em từ Tân Giang tới Thái Hoa, về lối sống, đạo đức của em, nhất định chị đã tìm hiểu kỹ. Còn Tổng giám đốc Xa là người chồng chị đã chung sống nhiều năm, chị nhất định cũng hiểu rõ anh ấy. Chị nghĩ tổng giám đốc Xa có thể tìm em vì chuyện gì đây?” Trì Linh Đồng ngẩng đầu , đón nhận ánh mắt của Nhạc Tĩnh Phân.
Nhạc Tĩnh Phân im lặng, đánh giá Trì Linh Đồng bằng ánh mắt vừa nghiền ngẫm vừa đánh giá vô cùng phức tạp. Hồi lâu, chị ta mới thở dài nói: “Khi chị bình tâm lại, ngẫm nghĩ rất lâu, chị cảm thấy tối qua chị đã đánh mất lý trí, mất khống chế, giữa em và Xa Thành không thể xảy ra chuyện gì, vì trong lòng Xa Thành có người khác… nhưng chị vẫn không thể hiểu nổi sao anh ấy lại mời em ăn cơm?”
“Em đã nói lý do rồi”.
Nhạc Tĩnh Phân nhướn mày, tỏ vẻ hoài nghi: “Vậy mấy hôm trước, chị thấy em lên xe của anh ấy, hai người đã đi tới những đâu?”
Hóa ra hiểu nhầm chuyện này! Trì Linh Đồng bối rối cười: “Đó… là xe của bạn em”.
“Không phải Xa Thành? Không đúng, em đang nói dối, em đang có tật giật mình”. Ánh mắt của Nhạc Tĩnh Phân lạnh lẽo.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ đáp: “Chủ tịch Nhạc, không phải cứ có tật mới giật mình, đôi khi, người có tật đã được đào tạo bài bản rồi, sẽ không còn giật mình nữa, còn người giật mình thường rất ít khi làm việc xấu, nhưng lại bị nghi ngờ là có tật”.
“Được, chị chấp nhận lời giải thích của em. Coi như Xa Thành cố ý nói ra mấy câu kia để thăm dò chị còn tình cảm với anh ta hay không. Nhưng Tiểu Trì, sau khi em tới Thái Hoa, gặp gỡ qua lại với ai chị đều biết hết, Mercedes không phải loại xe đâu đâu cũng thấy. Trừ khi em nói cho chị biết bạn em họ gì tên gì, chị mới có thể hoàn toàn tin tưởng em”.
Nhạc Tĩnh Phân biết những câu này hơi quá đáng, nhưng chị ta chẳng còn cách nào khác. Một khi phụ nữ có lòng hoài nghi, mười con ngựa cũng không thể kéo về. Bây giờ cần có sức lực của mười con ngựa để xóa bỏ sự nghi ngờ của chị ta, bởi vì chị ta thực sự rất để tâm, rất rất để tâm tới Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng đờ ra, trong đầu thoáng hiện bóng dáng của Bùi Địch Thanh. Nếu cô gọi một cú điện thoại, chắc chắn Bùi Địch Thanh có thể lái xe tới đây ngay tức thì. Nhưng một khi anh đến đây, sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn, sợ rằng Nhạc Tĩnh Phân sẽ nổi điên.
“Chủ tịch Nhạc, em… hình như cũng có quyền tự do kết bạn…” Cô ấp úng, căng thẳng xoa xoa tay.
“Tiểu Trì, em phải hiểu tâm trạng của chị, nếu là em thì em cũng sẽ làm như vậy”.
Trì Linh Đồng sắp khóc tới nơi.
“Chẳng lẽ thực sự là Xa Thành?” Nhạc Tĩnh Phân thấy Trì Linh Đồng ấp úng, trong lòng rối thành một nùi.
“Không phải, không phải…” Trì Linh Đồng vội xua tay, “Không phải thật mà…”
“Thế anh ta là ai? Chị không cần gặp mặt anh ta, em chỉ cần nói tên là được”.
“Anh ấy…” Trì Linh Đồng chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.
Hàng lang tĩnh lặng chợt vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.
Bước chân này tựa như ánh sáng trước bình minh, lập tức soi chiếu lên người Trì Linh Đồng, cô mừng rỡ nhìn ra phía ngoài, hai hàng mi thanh tú của Nhạc Tĩnh Phân thì nhướn lên giận dữ.
“Linh Đồng, cô phải tăng ca sao?” Tiêu Tử Thần đứng trước cửa, thanh tao nhã nhặn, ánh mắt u sầu, thấy có người khác cũng ở đây, vội gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.
“Hết giờ làm rồi”. Dường như Nhạc Tĩnh Phân thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, mỉm cười, mấp máy môi hỏi Trì Linh Đồng ở một góc nhìn mà Tiêu Tử Thần không thể thấy được, “Là anh ta?”
Trì Linh Đồng suýt chút nữa thì bất ngờ tới mức đần luôn, may mà cô nhanh chóng cười nói: “Chẳng phải đã nói sẽ đứng chờ ở dưới cửa à, sao lại lên đây?”
Tiêu Tử Thần tỏ vẻ ngơ ngác, may mà khí chất mọt sách của anh ta quá đậm, nên người khác chỉ nghĩ rằng anh ta trầm tĩnh điềm đạm.
“Chủ tịch Nhạc, em có thể về được chưa?” Cô lập tức ung dung thoải mái, cũng chẳng thèm quen tâm xem Tiêu Tử Thần có phối hợp hay không, vội vàng bước tới cạnh anh ta.
“Vậy cùng xuống tầng!” Nhạc Tĩnh Phân nói với vẻ mặt bình thản.
Mặt Trì Linh Đồng tối đi, sao vàng bay loạn xạ trước mắt. Nếu để Nhạc Tĩnh Phân thấy được mọt sách không lái Mercedes, chẳng phải lại rơi vào cảnh ‘Vạn kiếp bất phục’ (7)?
(7)Muôn đời không thể níu giữ, không thể giải thích, không thể trở lại.
Chẳng biết bước vào thang máy kiểu gì, cũng chẳng rõ đi tới cửa ra sao, Trì Linh Đồng cắn môi, nhắm mắt lại, chờ Nhạc Tĩnh Phân tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tiểu Trì, em giấu kỹ thật đấy, có bạn trai xuất sắc như vậy mà không nói gì, hại chị còn giới thiệu đối tượng cho em”. Nhạc Tĩnh Phân vui vẻ thoải mái nói.
Trì Linh Đồng mở mắt ra mà không thể tin nổi.
Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Thần lại nhìn cô với vẻ mù mờ. Ôi, trời ơi, đây không phải là mơ! Một chiếc Mercedes màu đen sang trọng đang đứng trước cửa công ty. Ông trời đúng là mẹ ruột của cô! Kệ đi, Trì Linh Đồng như thoát khỏi gông cùm, cười ngốc nghếch, “Chủ tịch Nhạc, hẹn chị ngày mai nhé!”
Tảng đá lớn trong lòng Nhạc Tĩnh Phân cũng được dời đi, nụ cười hiền hòa hơn hẳn: “Mau đi hẹn hò đi! Ôi, tuổi trẻ thích thật, nhìn mà hâm mộ”.
“Đi thôi!” Trì Linh Đồng giật góc áo Tiêu Tử Thần.
Tiêu Tử Thần ú ớ ngơ ngác, nhưng vẫn không quên phép lịch sự, chào tạm biệt Nhạc Tĩnh Phân.
“Xe này đẹp thật đấy!”Lên xe, Trì Linh Đồng ngồi ở ghế phụ cạnh tay lái, hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia.
Tiêu Tử Thần nâng kính mắt, nói: “Xe của cha tôi hỏng rồi, đây là xe tôi mượn của Tử Hoàn”.
“Ừ!” Trì Linh Đồng phấn khởi, ngó ngoáy liên tục.
“Không phải cô không biết lái xe à?” Tiêu Tử Thần thấy cô vui mừng hớn hở, bèn hỏi.
“Đúng thế! Nhưng mà điều đó cũng không ảnh hưởng tới sở thích yêu xe sang của tôi mà, anh nhìn bảng điều khiển phát sáng này, bốn cái ghế dựa này, tay lái tròn này, bộ phận nào trông cũng đáng yêu”.
Môi của Tiêu Tử Thần giật giật.
Xe lái tới sườn núi tiếp theo thì cảnh biển hiện ra trước mắt.
“Tối qua anh với Khổng Tước vui vẻ lãng mạn lắm hả!” Trì Linh Đồng đang vui, giọng nói cũng tươi tỉnh hơn mấy phần, “Khổng Tước bảo anh tới đón tôi à, hẹn nhau ở chỗ nào thế?”
Tiêu Tử Thần ngẩn ra, không trả lời, sắc mặt âm u như biển đêm.
“Hay chúng ta tới Mỹ Thực Phủ ăn lẩu đi, em trai anh rất thú vị”. Trì Linh Đồng đề nghị.
“Tối qua Khổng Tước không ở cùng tôi, hôm nay cô ấy nói tới công ty cô chơi”. Tiêu Tử Thần chợt buồn bã nói.
Trì Linh Đồng kêu lên thất thanh, hoảng hốt che miệng.
Tiêu Tử Thần im lặng lái xe. Bên ngoài, hoàng hôn dần dần buông xuống, từng chiếc từng chiếc đèn đường dần sáng lên.
***
Xe từ từ chạy vào khu nhà của Trì Linh Đồng, trước mắt hai người là một chiếc xe thể thao màu đỏ. Xe thể thao đỗ ở cổng vào khu nhà, Mercedes đành đợi ở đằng sau. Cửa xe thể thao vừa mở, Khổng Tước uốn éo xuống xe, gần bước vào tòa nhà, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với người ngồi ở ghế lái, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nụ cười ấy vừa nhạt nhòa vừa sáng rõ, vừa bất ngờ, lại vừa hợp tình đúng lý.
Xe thể thao màu đỏ lẳng lặng quay đầu, một cú ngoặc hình chữ U phóng khoáng và nhanh chóng tới mức Trì Linh Đồng chẳng kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt chủ nhân chiếc xe.
Cô liếc trộm Tiêu Tử Thần qua khóe mắt. Bình thường mọt sách vẫn luôn hiền lành nho nhã, trông thì rất dễ lừa bịp, nhưng khi nổi giận lại trở nên đằng đằng sát khí. Môi mỏng nhếch lên, sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay đang giữ tay lái trắng bệch.
“Cô xuống xe ở đây đi!” Cũng làm khó mọt sách còn giữ được lý trí như vậy. Trì Linh Đồng không động đậy. Dường như cô nên nói gì đó với mọt sách, nhưng cô cũng chẳng biết nói gì nữa!
Chỉ trong phút chốc, chợt hiểu rằng những điều đã nói không thể thành sự thật, chỉ trong phút chốc, nhận ra khuôn mặt em đã trở nên xa lạ khác xưa…
Bài hát cũ của Trương Học Hữu vang lên bên tai cô, cô cúi đầu, tuy người phạm lỗi không phải là cô nhưng cô cũng cảm thấy áy náy.
“Cô còn việc gì nữa không?” Tiêu Tử Thần quay ra nhìn cô, khuôn mặt lạnh băng, tim tựa tro tàn.
Trì Linh Đồng chẳng còn mặt mũi đâu mà đối diện với anh ta, vội đẩy cửa xe xuống.
Khổng Tước còn chưa lên tầng, đứng dưới ánh đèn, dường như còn chìm đắm trong tình cảnh khi nãy. Cô nàng thấy Trì Linh Đồng bước ra từ trong bóng tối, lại thấy chiếc xe Mercedes màu đen phía sau cô, bèn mỉm cười mờ ám, “Cưng, ái chà, mau giới thiệu… A!” Cô nàng nhìn qua vai Trì Linh Đồng, thấy bóng dáng người ngồi trong Mercedes, hoảng hốt kêu thất thanh.
Trì Linh Đồng nhắm mắt, “Yếu tưởng nhân bất tri, trừ phi kỷ mạc vi” (8), giữa dòng lịch sử biến đổi không ngừng hàng ngàn năm qua, cổ ngữ vẫn cứ là vàng thật.
(8)Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.
Chiếc Mercedes đen chầm chậm lùi về phía sau, rồi quay đầu ở một ngã tư.
“Tử Thần, anh hãy nghe em giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ đâu…” Khổng Tước chạy trên giày cao gót, đập liên tục vào cửa sổ xe.
Tiêu Tử Thần bình tĩnh xoay bánh lái, nhìn hai bên đường, như thể trước mắt không tồn tại người này.
“Tử Thần, em không làm chuyện có lỗi với anh. Anh bình tĩnh đi, nghe em nói đã…” Khổng Tước bật khóc, thấy Tiêu Tử Thần định tăng tốc, vội đưa tay giữ đầu xe. “Anh đã nói sẽ không bao giờ rời bỏ em, cũng sẽ không khiến em đau khổ, bây giờ anh lại không chịu nghe em giải thích…”
Tiêu Tử Thần tức giận đập vào tay lái, chẳng may chạm phải tiếng còi xe. Một tiếng còi chói vang lên, khiến Khổng Tước hoảng hốt, ngã khỏi đầu xe.
Anh ta đành bất đắc dĩ dừng xe lại.
“Tử Thần, hai chúng ta yêu nhau hơn ba năm, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm em dành cho anh sao? Người em yêu là anh, vĩnh viễn là anh. Cho nên em không nói chuyện em gặp anh ta, là vì sợ anh hiểu lầm. Anh nghĩ mà xem… anh ta từng làm tổn thương em như vậy, em còn có thể yêu anh ta nữa ư?”
Tiêu Tử Thần ngẩng đầu, lông mày nhíu lại đầy đau khổ.
Khổng Tước từ từ đứng dậy, tới trước cửa sổ xe, đưa tay định chạm vào khuôn mặt Tiêu Tử Thần, bị anh ta đẩy ra.
“Từ Thần, người khác đang nhìn em, anh để em vào xe đi, được không? Em sẽ nói hết với anh”. Mắt Khổng Tước đẫm lệ, yếu đuối đáng thương. “Mãi chúng ta mới có dịp đi du lịch cùng nhau, không thể làm hỏng kỳ nghỉ này được”.
Tiêu Tử Thần im lặng. Một lúc sau, cửa xe “cạch” một tiếng mở ra, Khổng Tước mừng phát cuồng, vội vàng ngồi vào trong.
Trì Linh Đồng đứng dưới tán cây, chỉ nghe thấy Khổng Tước liên tục nói: “Tử Thần, Tử Thần, em yêu anh, em trân trọng anh…”
Chiếc Mercedes đen lẳng lặng rời khỏi tầm mắt cô, cô hít sau một hơi gió biển, cười nhạt, quay người lên nhà. Nhà ai mở nhạc rất to, từng nốt nhạc như dòng nước lặng lẽ trôi đi, tựa như âm thanh của tự nhiên, tiếng gió rít hòa vào tiếng sáo bi thương, sự mê loạn và những vết thương tâm hồn đến từ tận cùng sinh mệnh, trong thoáng chốc khiến thế giớ này mịt mù sương phủ.
Không biết Khổng Tước và Tiêu Tử Thần đã nói với nhau những gì, trở lại vào rạng sáng, Khổng Tước đã khóc tới mức mặt mũi biến dạng. Kỳ nghỉ của hai người còn chưa kết thúc, nhưng ngày hôm sau bọn họ đã trở về Tân Giang. Cô và Tiêu Tử Hoàn cùng tiễn họ ra sân bay, lúc về, Tiêu Tử Hoàn chỉ tặc lưỡi, quay ra nhìn cô, hỏi: “Cô và… bà chị dâu tương lai kia của tôi là bạn thật à?”
“Thật trăm phần trăm”.
Tiêu Tử Hoàn lắc đầu, “Vật hợp loài, người chia theo bầy, hai người có tiếng nói chung sao?”
“Đương nhiên, chúng tôi không giấu nhau chuyện gì!”
Tiêu Tử Hoàn bật cười: “Trì Linh Đồng, tôi thấy cô đúng là một quái nhân”.
“Không, tôi là một người khác biệt”. Cô nhấn mạnh.
Tiêu Tử Hoàn cười to, lúc cô xuống xe, anh ta còn cố đưa cho cô một tờ phiếu giảm giá ở Mỹ Thực Phủ, để cô đưa bạn bè tới đó ăn lẩu.
Buổi tối cuối tuần, Trì Linh Đồng và Bùi Địch Thanh uống trà ở một phòng khách kiểu Hồng Kông, cô nhắc tới sự tích chói lọi của Tiêu Tử Thần ở Thái Hoa hôm trước. Bùi Địch Thanh chẳng thiết ăn uống gì nữa, buông đũa xuống hỏi cô: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Món bánh trà Vân Thôn rất ngon, Trì Linh Đồng bèn ăn liền tù tì mấy cái, “Cứ coi như vậy đi!” Đáng tiếc, một lúc sau anh hùng gặp vận rủi, cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
“Vậy tức là, sau này tôi có thể đường đường chính chính lái xe tới Thái Hoa đón cô rồi”. Bùi Địch Thanh thấy rất vui.
Trì Linh Đồng lườm anh ta: “Tại anh cả đấy, suýt nữa hại chết tôi rồi. Xe còn có thể nhìn lầm, chứ khuôn mặt này, anh định giải thích thế nào?”
“Chủ tịch Nhạc nhà cô chưa từng gặp tôi”. Bùi Địch Thanh gõ vào đũa của cô, “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với cô, khi nói chuyện thì nuốt hết đồ ăn trong miệng trước đã”.
Cô hơi sửng sốt: “Chẳng phải hai người có rất nhiều cơ hội gặp mặt ư?”
“Những lần đó, Phó tổng luôn thay mặt tôi đứng ra lo liệu, thân phận khi ở ngoài của tôi là Frank”.
“Gian xảo! Frank cũng không được, sau này tôi không bao giờ ngồi xe anh nữa, miễn bị ai nhìn thấy, chưa chắc lần sau còn may mắn như vậy”. Người thông minh phải biết tiến lùi.
Bùi Địch Thanh cũng không nài ép, đổi đề tài: “Nhận được thư mời tham dự Hội nghị bất động sản chưa?”
Xa Thành không nói nhiều, thỉnh thoảng gặp phải đèn đỏ mới quay ra nhìn Trì Linh Đồng qua gương chiếu hậu, nói: “Sắp tới rồi!”
Trì Linh Đồng gật đầu, khẽ mỉm cười.
Một trong những chiêu lôi kéo của Nhạc Tĩnh Phân với các nhân viên mà chị ta xem trọng, đó là dẫn họ về nhà ăn cơm, từ đó mối quan hệ trở nên thân thiết.
Trì Linh Đồng tới Thái Hoa được nửa năm thì tới dịp Giáng Sinh, Nhạc Tĩnh Phân bèn mời cô tới nhà ăn cơm. Trì Linh Đồng quen Xa Thành vào ngày đó. Xa Thành có cái hào phóng của đàn ông phương Bắc, không chấp nhặt, luôn vui cười ha hả, anh ta chính là người điều chỉnh bầu không khí trên bàn ăn. Ở công ty, Nhạc Tĩnh Phân là nữ hoàng, ở nhà cũng thế. Ở nhà thay quần áo cũng phải cao giọng, hết sai khiến người giúp việc, rồi lại bắt Xa Thành cầm cái này lấy cái kia. Tính cách của Xa Thành rất tốt, cũng không hề tỏ ra phiền chán.
Trước khi ăn cơm, Nhạc Tĩnh Phân dẫn Trì Linh Đồng đi tham quan biệt thự của nhà bọn họ, thuận miệng hỏi: “Tiểu Trì, em thấy chồng chị thế nào?”
“Vừa ôn hòa, thân thiện vừa nhiệt tình, niềm nở như người thân trong nhà”. Trì Linh Đồng cười nói.
Nhạc Tĩnh Phân cũng mỉm cười, “Ý chị muốn hỏi không phải chuyện này”. Chị ta ngập ngừng, hất tóc, đôi mắt liếc qua phòng bếp, “Em thấy anh ấy có đẹp trai không?”
Trì Linh Đồng chẳng hiểu sao Nhạc Tĩnh Phân lại hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Có lẽ do khiếu thẩm mỹ của người phía nam và người phía bắc không giống nhau, đàn ông phía nam phải trắng trẻo, cao gầy, thanh nhã thì mới được coi là tuấn tú khôi ngô. Còn Tổng giám đốc Xa có tác phong của người phương bắc, cường tráng, rất nam tính, khiến người ta có cảm giác an toàn!”
Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười: “Thực ra cảm giác an toàn của phụ nữ không đến từ đàn ông, mà chính mình phải tạo ra nó”.
Trì Linh Đồng cũng không hiếu kỳ hỏi tại sao. Nếu Nhạc Tĩnh Phân muốn giải thích, tự chị ta sẽ nói tiếp. Nếu chị ta không nói, mà cô lại hỏi thì sẽ thể hiện cô là người ngốc nghếch, không khôn ngoan. Sau này, cô nghe những đồng nghiệp từng đến nhà Nhạc Tĩnh Phân ăn cơm nói rằng, vấn đề này, nhân viên nữ nào Nhạc Tĩnh Phân cũng từng hỏi. Trì Linh Đồng cảm thấy Nhạc Tĩnh Phân quá yêu Xa Thành, yêu tới mức e dè, e dè tới mức thần hồn nhát thần tính.
Chiếc Mercedes của Xa Thành dừng lại trước hội quán cao cấp, vừa bước qua của lớn, đã có người phục vụ tới chào và dẫn đường, rõ ràng Xa Thành là khách quen ở đây.
“Trong sảnh lớn đông người qua lại, không tiện trò chuyện, tôi đã đặt trước một phòng rồi”. Xa Thành quay đầu, nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng nhìn sang, áo sơ mi của người phục vụ trắng như tuyết, nụ cười cũng tựa như đúc từ một khuôn mẫu. Hội quán cao cấp thường là nơi thanh nhã tột bật, tòa nhà năm tầng, bọn họ rẽ vào hàng lang đầu tiên nằm phía tay trái ở tầng ba.
“Mang tới vài món ăn gia đình theo phong vị Hoài Dương, thêm chút bánh ngọt nữa”. Xa Thành không cần xem thực đơn, cũng không hỏi ý kiến Trì Linh Đồng, nói luôn với người phục vụ.
“Được phép chứ?” Sau khi người phục vụ rời đi, anh ta lấy một bao thuốc lá trong túi ra, nhìn Trì Linh Đồng với vẻ dò hỏi.
“Đương nhiên được!” Trì Linh Đồng nhận ra nhãn hiệu mà anh ta hút là “Tam Ngũ”(1), nghe nói vị khá nặng. Ngón áp út cầm điếu thuốc của Xa Thành hơi ố vàng, có lẽ là bị khói thuốc ám vào.
(1)Một hãng thuốc lá, tên gốc của hãng 555, nhưng người ta thường gọi ba con số năm – Tam ngũ
Trong lúc chờ món ăn, Xa Thành hút thuốc, Trì Linh Đồng uống trà lạnh, từng ngụm từng ngụm nhỏ, bầu không khí tĩnh lặng.
Món ăn được bưng lên nhanh chóng, không món nào là không tươi ngon đậm đà, dịu ngon tinh tế, khung cảnh xung quanh lại cực kỳ thoải mái, Trì Linh Đồng không khỏi cảm thán “Người giàu sống sướng thật đấy”.
Xa Thành đang hút thuốc lá, cũng không động đũa, chỉ ra hiệu cho Trì Linh Đồng cứ tự nhiên.
Trì Linh Đồng không khách khí, cũng không vội vã hỏi anh ta tìm cô có việc gì, chỉ chú tâm thưởng thức từng món ăn, càng ăn càng thích, thầm nghĩ nếu một tháng đến đây ăn vài lần, không biết tiền lương mình có đủ hay không?
“Tiểu Trì, mấy hôm trước ở Hải Thiên, cô đã nhìn thấy tôi và giám đốc Ngô?” Xa Thành dập tàn thuốc, mở lời.
Trì Linh Đồng ngẩn lên: “Đúng thế!” Khuôn mặt cô rất bình thản, cũng không phủ nhận.
“Thực ra chúng tôi cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, tôi chỉ hỏi thăm tình hình tài chính gần đây của Thái Hoa thôi. Showroom 4S của tôi muốn mở rộng, thiếu một chút kinh phí, tôi tới mượn Nhạc Tĩnh Phân để xoay vòng vốn, cô ấy lại nói bây giờ Thái Hoa tự lo thân còn khó, khiến tôi hoảng hốt, nên mới đi tìm giám đốc Ngô để hỏi thăm một chút”.
“Tôi cũng không chú ý lắm tới mấy chuyện này, người như chúng tôi chỉ quan tâm tới việc tiền lương có chuyển vào tài khoản ngân hàng đúng hẹn hay không thôi”. Trì Linh Đồng cúi đầu ăn tiếp.
Xa Thành không nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cô có từng nói chuyện này với Nhạc Tĩnh Phân không?”
“Phải nói à?” Trì Linh Đồng hỏi, “Tôi đã quên chuyện này lâu rồi”.
Xa Thành híp mắt lại, lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm lửa, “Tiểu Trì, tôi biết Nhạc Tĩnh Phân ký thác rất nhiều kỳ vọng lên người cô, cô nói thì nhất định cô ấy sẽ nghe, chẳng giấu gì cô, hôm kia, cô ấy đề nghị ly hôn với tôi”.
Chiếc đũa đang gắp hạt điều của Trì Linh Đồng run lên, hạt điều rơi xuống bàn.
“Tổng giám đốc Xa, nếu anh nghi ngờ tôi đã nói gì đó với Chủ tịch Nhạc dẫn đến việc chị ấy đưa ra quyết định như vậy, thì anh lầm rồi”. Trong giọng nói của Trì Linh Đồng có thêm vài phần nghiêm nghị và giận dữ.
“Tiểu Trì, cô đừng kích động. Tôi không có ý đó, hôm nay tôi mời cô ăn cơm, chỉ muốn nhờ cô khuyên nhủ Tĩnh Phân giúp tôi, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, con cũng đã lớn thế này rồi, đừng nên vì chút tiền mà đòi ly hôn, người ngoài sẽ cười chê”. Xa Thành cười cười, hàm răng trắng tinh.
“Tổng giám đốc Xa, xin lỗi, có lẽ phải khiến anh thất vọng. Đến bạn trai tôi còn không có, sao có thể khuyên nhủ được triết lý hôn nhân cao xa gì đó với chủ tịch Nhạc?”
Xa Thành nhếch miệng đầy tâm ý, “Điều này cũng đúng, cô vẫn còn trẻ tuổi. Ừm, Tiểu Trì, khi cô và Tĩnh Phân ra ngoài, có thấy cô ấy đặc biệt thân thiết với người bạn khác phái nào không?”
Trì Linh Đồng thầm nghĩ, người này đúng là “Có bệnh thì vái tứ phương”, bạn bè khác phái đặc biệt thân thiết, có ai dám để cho người ngoài biết không? “Tổng giám đốc Xa, tôi đã ăn no rồi”. Cô đặt đũa xuống, “Cảm ơn bữa tối của anh, nhưng tôi thực sự không thể giúp được. Ở công ty, tôi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ mà thôi, anh cần gì thì có thể hỏi thư ký của Chủ tịch Nhạc, lịch trình hàng ngày của chị ấy và những người chị ấy thường tiếp xúc, thư ký là người biết nhiều nhất”.
Xa Thành tắt tàn thuốc: “Ừm, cô nói đúng. Không ăn thêm chút à, còn rất nhiều món ăn”.
“Thực sự ăn không nổi nữa rồi”. Trì Linh Đồng nói.
Xa Thành rung chuông, người phục vụ đi vào, cầm hóa đơn để anh ký tên, cười nói: “Chủ tịch Nhạc đang ở tầng trên, Tổng giám đốc Xa có muốn tới chào không?”
Xa Thành liếc Trì Linh Đồng, đôi mắt Trì Linh Đồng trong veo như nước, bình thản đón nhận ánh mắt của anh ta. “Không cần. Đừng nói với cô ấy là tôi cũng dùng bữa ở đây”.
Người phục vụ ngẩn ra, vội vàng im miệng.
Khóe môi Trì Linh Đồng thoáng hiện một nụ cười nhạt nhẽo. Hai người bước xuống tầng, vừa đi vào sảnh lớn thì đã nhìn thấy Nhạc Tĩnh Phân đang ngồi trên sofa, khuôn mặt lạnh tựa phủ sương.
Xa Thành sửng sốt, dừng bước. Nhưng Nhạc Tĩnh Phân đã thấy hai người bọn họ, người luôn trấn tĩnh như chị ta, lúc này lại ngây ra, môi run lên cầm cập.
Trì Linh Đồng quay đầu nhìn Xa Thành, trong mắt Xa Thành thoáng hiện vẻ đắc ý khi đã khiêu khích thành công.
“Tiểu Trì… sao em lại đi cùng anh ấy?” Nhạc Tĩnh Phân run run nói không nên lời, không nhìn Xa Thành mà hỏi thẳng Trì Linh Đồng. Lúc này, với chị ta, cú sốc từ sự phẩn bội của Xa Thành đã kém xa sự kích thích khi bị Trì Linh Đồng lừa dối.
“Tổng giám đốc Xa mời tôi tới đây”.Trì Linh Đồng thoải mái đáp, thần thái điềm nhiên như không.
“Tại sao anh ấy phải mời em, em là nhân viên hay là bạn của anh ấy?” Nhạc Tĩnh Phân gần như đã chạm tới ranh giới mất kiểm soát.
“Tĩnh Phân, em đang nói gì với Tiểu Trì vậy, có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói tiếp. Tiểu Trì, tự bắt taxi về đi, đi đường cẩn thận, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô”. Xa Thành chợt bước tới gần Nhạc Tĩnh Phân, hơi khom người, giữ chặt vai chị ta.
Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn Xa Thành, tiêu rồi, hôm nay mình không cẩn thận, đã bị biến thành một quân cờ nghênh chiến của anh ta. Bây giờ Nhạc Tĩnh Phân tức giận tới mức này, câu nói ấy của anh ta, cô nghe xong, không hiểu lầm hơi khó.
“Các người, không ai được rời khỏi đây hết”. Nhạc Tĩnh Phân hất tay Xa Thành ra, ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt, “Hôm nay, ở đây, các người phải giải thích rõ ràng cho tôi. Tại sao anh lại mời Trì Linh Đồng ăn cơm?”
“Anh chỉ giúp em quan tâm tới nhân viên một chút thôi mà. Chỉ là một bữa cơm, có cần phải ngạc nhiên như vậy không?” Xa Thành cũng nghiêm nghị nói.
“Xa Thành, anh đừng bịa chuyện lấp liếm nữa”. Khuôn mặt luôn được chăm dưỡng thường xuyên của Nhạc Tĩnh Phân nhăn nhúm, chị ta nhìn quay sang Trì Linh Đồng, “Đây là lần thứ mấy các người lén lút gặp nhau? Các người nói những gì hả?”
Trì Linh Đồng ngây người vì câu hỏi của chị ta. Nếu ăn ngay nói thật, vậy chẳng khác gì thêm một thùng dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực giữa vợ chồng họ, nếu không nói thì thùng dầu này lại đổ lên người mình.
“Tiểu Trì, còn nghĩ ngợi gì nữa, đi nhanh lên! Tĩnh Phân, em bình tĩnh nghe anh giải thích đã”. Xa Thành vội cầm tay Nhạc Tĩnh Phân.
Nhân viên phục vụ trong sảnh lớn đều nhìn về đây, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ kinh thường, Trì Linh Đồng hít sâu một hơi, hiện tại cảm thấy ở lại nơi này cũng chỉ khiến tình hình càng mất kiểm soát, Nhạc Tĩnh Phân đã không nghe lọt tai bất kỳ lời giải thích nào, “Chủ tịch Nhạc, em sẽ giải thích cho chị sau”.
“Trì Linh Đồng, em đứng yên đấy cho chị”. Nhạc Tĩnh Phân đã mất hết lý trí, vừa dậm chân vừa hét lên.
Trì Linh Đồng không quay đầu lại, ra khỏi hội quán, cô vẫy tay bắt taxi. Cục diện rối loạn này cứ để hai vợ chồng họ dọn dẹp thôi. Lên xe, Trì Linh Đồng quay người nhìn sang, thấy hai người bọn hò bắt đầu tranh luận quyết liệt chuyện gì đó, hai người đều xoay người lại, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cửa lớn, môi đóng vào mở ra liên tục.
Cô chợt bật cười. Màn kịch này của Xa Thành rất kém cỏi, có lẽ hiện tại Nhạc Tĩnh Phân đang bị lời nói của anh ta kích thích giận quá mất không, nhưng bình tĩnh suy ngẫm lại, sẽ nhận ra đây chỉ là cái bẫy của anh ta mà thôi.
Xa Thành cố ý để Nhạc Tĩnh Phân nhìn thấy cô, cố ý nói mập mờ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Cho dù Xa Thành có đẹp trai hơn Phan An, giỏi giang hơn Tử Kiến thì cô cũng không dám nghĩ bậy! Một, anh ta là người đàn ông của người khác; Hai, người đó lại chính là Nhạc Tĩnh Phân. Dám diễn kịch trên đầu nữ hoàng, có muốn sống không hả?
Trì Linh Đồng nghĩ đi nghĩ lại, hành động này của Xa Thành đâu phải cứu vãn hôn nhân, rõ ràng là muốn nhanh chóng ly hôn. Đồng thời, anh ta lại nghe được về cô, nên mới vạch ra kế hoạch như vậy. Xa Thành cũng không thật thà như vẻ bề ngoài, người này là một kẻ thâm hiểm khó dò.
Đi nữa đường thì trời mưa, gió thổi rất mạnh, cần gạt nước ô tô vừa gạt đi một lớp nước mưa, trước mắt lại nhạt nhòa trong nước, tài xế đành đỗ xe ở ven đường, chờ mưa nhỏ rồi đi tiếp.
Trì Linh Đồng thấy không khí quá buồn tẻ bèn lấy điện thoại ra nghe nhạc, vừa mở ra thì có tin nhăn gửi tới.
“Có thật sự chúng ta đã từng gặp nhau?” Trong tin nhắn, Hi Vũ hỏi như vậy.
“Không, cậu đang mộng du”. Cô hồi âm như thế.
“Không, trong mơ cậu luôn yêu kiều nhỏ nhẹ, dịu dàng e thẹn, thế nhưng hôm ấy cậu lại cư xử tệ với tôi, cho nên đây mới là sự thực!” Hi Vũ trả lời rất nhanh.
“Vậy cứ coi là thật đi!”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Không nói được”. Trì Linh Đồng chẳng có tâm trí đâu mà chiến đấu với cậu ta, muốn đáp qua quýt rồi thu binh.
“Không phải đang làm chuyện gì mờ ám chứ?” Hi Vũ biết khó mà không chịu lui.
“Không mượn cậu quan tâm”.
“Tôi không quan tâm, cậu càng được đà làm bậy”.
“Tôi tự nguyện”.
“Cậu là trách nhiệm của tôi”.
“Cậu là sai lầm trong sinh mệnh mà tôi không thể chấp nhận được”.
Có lẽ Hi Vũ cảm thấy tin nhắn không thể biểu lộ được tiếng lòng, bèn gọi điện thoại tới.
“Này, Trì Linh Đồng, cậu thấy không, tôi đã có bạn gái, Khổng Tước cũng có bạn trai, những bạn học còn liên lạc với tôi đều có nữa kia cả rồi. Sao cậu vẫn chưa có? Vì cậu quá xấu tính, đàn ông cũng là người, cho dù người đó có yêu cậu đến đâu, cậu cũng không thể bắt anh ta chạy theo cậu từ sáng đến tối, nịnh bợ cậu để cậu được vui vẻ như một tên hôn quân, cậu hơi cau mày, người ta đã phải đốt lửa khắp nơi để khiến cậu vui vẻ(2). Cậu tự xem xét lại bản thân đi, phải dịu dàng, phải quan tâm, phải nữ tính”.
(2)Có chuyện kể rằng, ngày xưa vì muốn Bao Tự cười, Chu U Vương đã đốt lửa để hiệu triệu chư hầu tới. Câu này để mỉa mai tên hôn quân.
Trì Linh Đồng nghiêm mặt, đúng là không thể mặc kệ, không thể mềm lòng với cậu ta, gặp mặt, lại nhân điện, cho anh ta chút màu sắc thì anh ta đã mở ngay phường nhuộm.
“Tôi muốn tặng toàn bộ sự dịu dàng, quan tâm, quyến rũ cho người đàn ông mà tôi yêu. Loại người sắp thối rữa như cậu, tôi chẳng thèm nhìn nhiều một giây”. Nói xong, ngắt luôn điện thoại.
Bên ngoài xe mưa đã nhỏ đi, tài xế nhìn Trì Linh Đồng, cười híp cả mắt, khởi động xe.
Tuy dạo này đường tình duyên của Nhan Tiểu Úy khá gập nghềnh, nhưng Trì Linh Đồng vẫn coi chị ta như chuyên gia tình yêu và hôn nhân, cô kể hết chuyện ngày hôm nay cho Nhan Tiểu Úy nghe, nhưng cô bỏ đi chi tiết Xa Thành gặp giám đốc phòng tài vụ, chỉ kể rằng, Xa Thành hỏi cô Nhạc Tĩnh Phân có ngoại tình hay không.
“Em không biết thật hay giả vờ không biết đấy?” Nhan Tiểu Úy trợn mắt hỏi.
Trì Linh Đồng ủ rũ chớp mắt, “Biết gì cơ?”
“Chủ tịch Nhạc là người theo đuổi Tổng giám đốc Xa trước. Ngày đó Tổng giám đốc Xa đã có một người bạn gái, đang tính đến chuyện kết hôn rồi, chủ tịch Nhạc lại ‘Nhất Kiến chung tình’ với anh ta . Chủ tịch Nhạc bèn điều động sức người, sức của, sắc đẹp mời đoạt được Tổng giám đốc Xa về. Ha ha, ‘ Phụng tử thành hôn’(3) đấy! Bạn gái của Tổng giám đốc Xa đau khổ tột cùng, gả bừa cho một người nào đó, hình như cũng không mấy hạnh phúc. Chị nghe người ta nói, tổng giám đốc Xa thường vụng trộm gặp chị ta. Chủ tịch Nhạc mà biết sẽ làm ầm lên”.
(3)Lấy nhau vì trót có con.
“Tại sao lại là ‘Phụng tử thành hôn’?” Ngoài trừ chiêu này thì phụ nữ không còn chiêu khác hay sao? Nhạc Tĩnh Phân đã dùng cách đó để đạt lấy Xa Thành, Cam Lộ cũng làm vậy để đoạt lấy ông Trì Minh Chi. Trì Linh Đồng không khỏi nhớ tới chuyện hiện tại ông Trì Minh Chi phải vất vả bôn ba vì con cái, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà trò chuyện với Nhan Tiểu Úy, nói qua loa vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nhan Tiểu Úy kéo cô lại: “Bảo bối, chị nhắc nhở em một chút, em đừng đánh giá chỉ số thông minh của chủ tịch Nhạc quá cao. Cho dù là người phụ nữ coi trọng sự nghiệp, lại giỏi giang đi chăng nữa, gặp phải chuyện gia đình thì cũng căng thẳng chẳng khác gì phụ nữ bình thường đâu. Chị ta chưa chắc đã cho em cơ hội giải thích, hoặc sẽ hại em tới mức thê thảm. Danh dự của phụ nữ cũng quan trọng như sức khỏe vậy, lúc em có nó, em chẳng cảm thấy gì, nhưng khi bị đe dọa, hoặc phải đối mặt với việc đánh mất nó, em mới biết nó quan trọng đến mức nào. Em là nụ hoa mới hé, đừng để sương lạnh hủy hoại tàn phai”.
Trì Linh Đồng nhún vai, chũng chẳng mấy để bụng: “Thanh giả tự thanh”(4).
(4)Người trong sạch thì dù bị hiểu lầm, bôi nhọ, rồi cũng sẽ có lúc mọi người hiểu mình trong sạch.
Nhan Tiểu Úy lắc đầu, không dám đồng tình.
Tối qua Khổng Tước không về nhà, có lẽ bị mọt sách giữ lại vì trời mưa. Mở cửa sổ ra, mưa dứt gió ngừng, trời quang mây tạnh, không khí thổi tới vừa trong lành vừa ẩm ướt, phóng tầm mắt, đâu đâu cũng thấy cảnh vật tốt tươi.
Tâm trạng của Trì Linh Đồng trầm uất một cách khó hiểu, đồ ăn sáng mà Nhan Tiểu Úy mua ở dưới lầu, cô cũng chẳng ăn, rửa mặt xong rồi ra ngoài đi làm luôn.
Nhan Tiểu Úy cắn một miếng táo, đi tới vỗ vai an ủi cô, “Đừng lo, dù sao em cũng là một nhân tài, nơi này không giữ, ắt có nơi khác cần”.
Trì Linh Đồng chỉ cười nhạt.
Vừa xuống nhà, một chiếc ô tô chạy vụt qua người cô, lướt qua vũng nước mưa tích tụ từ đêm qua, bùn bắn tung tóe khắp nơi. Trì Linh Đồng nhìn mấy vết bẩn nhỏ trên chiếc quần màu trắng của mình, dở khóc dở cười, tâm trạng càng ngày càng tệ.
Vừa vào cửa lớn của công ty thì ô tô của Nhạc Tĩnh Phân cũng chạy vào. Hai người đối mặt, Trì Linh Đồng nhìn sắc mặt trắng nhợt như tuyết, hai mắt sưng đỏ của Nhạc Tĩnh Phân, lập tức cảm thấy gió lạnh vù vù thổi tới, gai ốc nổi lên từng cái từng cái. Cô cố gắng dằn xuống sự hoảng hốt trong lòng, mỉm cười với Nhạc Tĩnh Phân, “Chào buổi sáng, Chủ tịch Nhạc!”
Nhạc Tĩnh Phân lẳng lặng gật đầu, sau đó bước vào tòa nhà với khuôn mặt vô cảm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Trì Linh Đồng đã toát mồ hôi lạnh khắp người. Cô không biết mình đang căng thẳng vì điều gì, nếu Nhạc Tĩnh Phân chẳng cần phân biệt đúng sai mà sa thải cô, cô cũng có thể phóng khoáng rời đi. Thực ra, điều khiến cô lo lắng nhất không phải là chuyện bị sa thải, mà vì hai chữ “Danh dự” mà Nhan Tiểu Úy nói.
Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ vô cùng! Cô biết bản thân vô tội, thế nhưng một đồn mười, mười đồn một trăm, lời đồn liền biến thành chân lý, cho dù cô có trăm ngàn cái miệng cũng uổng phí mà thôi. Cái tên Trì Linh Đồng này, sự trong sạch cũng khó lòng giữ nổi, cô thực sự còn oan hơn Đậu Nga!
Hi vọng duy nhất của Trì Linh Đồng chính là Nhạc Tĩnh Phân không phải là một phụ nữ bình thường, chị ta điềm tĩnh, sắc sảo, thông tuệ, giỏi phân tích.
Nhưng biểu hiện của Nhạc Tĩnh Phân lại khiến người ta khó hiểu. Nỗi đau chỉ chị ta hiện rõ lên mặt, nhưng chị ta có thể xử lý công việc như thường. Giám đốc chi nhánh vào văn phòng chị ta báo cáo, chị ta chăm chú nghe xong, cũng đưa ra mệnh lệnh chuẩn xác. Năm nay hội nghị bất động sản sẽ diễn ra ở Thanh Đài, do Hằng Vũ phụ trách khâu tổ chức, địa điểm là trên một ngọn núi ở một khu nghỉ mát cách Thanh Đài mười lăm km. Thư mời không gửi đến các công ty như lần trước, mà gửi cho từng người, ai tham dự cũng nhận được.
Thư mời bộ phận thiết kế được Nhạc Tĩnh Phân đích thân đưa đến “Tiểu Trì và Tiểu Trần nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, tuần sau đi dự họp với chị”. Chị liếc qua Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng vội vàng tắt màn hình máy tính, cũng không dám thở mạnh. Cô như người trong khúc tướng thanh(5) của Hậu Bảo Lâm(6), chờ đợi một chiếc giày rơi xuống đầu mình, đã qua nửa ngày, Nhạc Tĩnh Phân còn chưa có bất kỳ động thái nào, sao cô có thể bình tĩnh được? Huống chi lúc này cô còn đang chuẩn bị cho kế hoạch riêng – Khế Viên”.
(5)Hay còn gọi là tấu hài, tấu nói – một môn nghệ thuật của TQ, dùng tiếng hát để gây cười, châm biếm một cách hài hước thói hư tật xấu.
(6)Ông là bậc thầy của nghệ thuật tướng thanh TQ.
“Hội nghị diễn ra trong ba ngày ạ?” Trần Thần vui vẻ ra mặt, vụng trộm nháy mắt với Trì Linh Đồng, đây chính là kỳ nghỉ ba ngày từ trên trời rơi xuống, còn bao ăn bao uống bao ở!
“Ừ!” Nhạc Tĩnh Phân nghiêm nghị gật đầu với tất cả mọi người, sau đó quay người bước ra ngoài.
“Linh Đồng, bãi biển nằm sát khu nghỉ mát kia chính là bãi biển đẹp nhất Thanh Đài, cô nhất định phải ăn mặt đẹp vào, tốt nhất là mang theo bikini khiêu gợi, để tôi ngắm thử vóc dáng yêu kiều của cô”. Trần Thần không thèm quan tâm tới ánh mắt đố kỵ có thể giết người của các đồng nghiệp khác, kích động chạy tới ô làm việc của Trì Linh Đồng.
“Anh mặc thì tôi mới mặc”. Trì Linh Đồng chẳng buồn nâng mắt.
Trần Thần chột dạ nhìn dáng người gầy gò như dân tị nạn của mình, ngượng ngùng nói: “Vậy tôi không ngắm nữa được chưa?”
Trì Linh Đồng mỉm cười, xua tay đuổi anh ta đi. Bản thiết kế Khế Viên đã hoàn thành phần khung, nhưng cô vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng chưa biết sửa thế nào, đành tìm một cái USB rồi chuyển tài liệu vào đó, thầm nghĩ tối về sẽ ngẫm lại cẩn thận hơn.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, rốt cuộc chiếc giày kia cũng rơi xuống.
“Hôm nay không phải tăng ca, mọi người về trước đi, tôi và Tiểu Trì tâm sự chút việc riêng”. Nhạc Tĩnh Phân không gọi Trì Linh Đồng vào văn phòng của mình mà đi tới phòng thiết kế, nói trước mặt cả phòng. Khuôn mặt Trì Linh Đồng lập tức tái mét đi.
Trần Thần và những đồng nghiệp khác tò mò nhìn hai người, nhanh chân nhanh tay vội vã thu dọn đồ đạc, rồi ra về.
Trì Linh Đồng lo lắng ngồi yên, Nhạc Tĩnh Phân ngồi đối diện với cô, ánh mắt rất lạnh lùng. Hàng lang đã trở nên tĩnh lặng. “Em nói hôm nay sẽ cho chị một lời giải thích, chị vẫn luôn chờ đợi”. Nhạc Tĩnh Phân nói.
Trì Linh Đồng xếp lại câu chữ trong đầu, lúc này mới nói: “Chủ tịch Nhạc … Tổng giám đốc Xa nói giữa hai người có chút mâu thuẫn, anh ấy cho rằng em là người khác đặc biệt với chị, cho nên muốn em nói với chị mấy lời hay giúp anh ấy, chỉ có vậy thôi”.
Nhạc Tĩnh Phân cười lạnh, “Em tưởng chị là đồ ngốc à?”
“Trong lòng em, chủ tịch Nhạc là một người phụ nữ mạnh mẽ khiến em ngưỡng mộ. Những câu khen ngợi kiểu này, chủ tịch Nhạc hẳn là nghe nhiều rồi, không cần em nói ra thêm. Chủ tịch Nhạc, khi chị đưa em từ Tân Giang tới Thái Hoa, về lối sống, đạo đức của em, nhất định chị đã tìm hiểu kỹ. Còn Tổng giám đốc Xa là người chồng chị đã chung sống nhiều năm, chị nhất định cũng hiểu rõ anh ấy. Chị nghĩ tổng giám đốc Xa có thể tìm em vì chuyện gì đây?” Trì Linh Đồng ngẩng đầu , đón nhận ánh mắt của Nhạc Tĩnh Phân.
Nhạc Tĩnh Phân im lặng, đánh giá Trì Linh Đồng bằng ánh mắt vừa nghiền ngẫm vừa đánh giá vô cùng phức tạp. Hồi lâu, chị ta mới thở dài nói: “Khi chị bình tâm lại, ngẫm nghĩ rất lâu, chị cảm thấy tối qua chị đã đánh mất lý trí, mất khống chế, giữa em và Xa Thành không thể xảy ra chuyện gì, vì trong lòng Xa Thành có người khác… nhưng chị vẫn không thể hiểu nổi sao anh ấy lại mời em ăn cơm?”
“Em đã nói lý do rồi”.
Nhạc Tĩnh Phân nhướn mày, tỏ vẻ hoài nghi: “Vậy mấy hôm trước, chị thấy em lên xe của anh ấy, hai người đã đi tới những đâu?”
Hóa ra hiểu nhầm chuyện này! Trì Linh Đồng bối rối cười: “Đó… là xe của bạn em”.
“Không phải Xa Thành? Không đúng, em đang nói dối, em đang có tật giật mình”. Ánh mắt của Nhạc Tĩnh Phân lạnh lẽo.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ đáp: “Chủ tịch Nhạc, không phải cứ có tật mới giật mình, đôi khi, người có tật đã được đào tạo bài bản rồi, sẽ không còn giật mình nữa, còn người giật mình thường rất ít khi làm việc xấu, nhưng lại bị nghi ngờ là có tật”.
“Được, chị chấp nhận lời giải thích của em. Coi như Xa Thành cố ý nói ra mấy câu kia để thăm dò chị còn tình cảm với anh ta hay không. Nhưng Tiểu Trì, sau khi em tới Thái Hoa, gặp gỡ qua lại với ai chị đều biết hết, Mercedes không phải loại xe đâu đâu cũng thấy. Trừ khi em nói cho chị biết bạn em họ gì tên gì, chị mới có thể hoàn toàn tin tưởng em”.
Nhạc Tĩnh Phân biết những câu này hơi quá đáng, nhưng chị ta chẳng còn cách nào khác. Một khi phụ nữ có lòng hoài nghi, mười con ngựa cũng không thể kéo về. Bây giờ cần có sức lực của mười con ngựa để xóa bỏ sự nghi ngờ của chị ta, bởi vì chị ta thực sự rất để tâm, rất rất để tâm tới Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng đờ ra, trong đầu thoáng hiện bóng dáng của Bùi Địch Thanh. Nếu cô gọi một cú điện thoại, chắc chắn Bùi Địch Thanh có thể lái xe tới đây ngay tức thì. Nhưng một khi anh đến đây, sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn, sợ rằng Nhạc Tĩnh Phân sẽ nổi điên.
“Chủ tịch Nhạc, em… hình như cũng có quyền tự do kết bạn…” Cô ấp úng, căng thẳng xoa xoa tay.
“Tiểu Trì, em phải hiểu tâm trạng của chị, nếu là em thì em cũng sẽ làm như vậy”.
Trì Linh Đồng sắp khóc tới nơi.
“Chẳng lẽ thực sự là Xa Thành?” Nhạc Tĩnh Phân thấy Trì Linh Đồng ấp úng, trong lòng rối thành một nùi.
“Không phải, không phải…” Trì Linh Đồng vội xua tay, “Không phải thật mà…”
“Thế anh ta là ai? Chị không cần gặp mặt anh ta, em chỉ cần nói tên là được”.
“Anh ấy…” Trì Linh Đồng chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.
Hàng lang tĩnh lặng chợt vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.
Bước chân này tựa như ánh sáng trước bình minh, lập tức soi chiếu lên người Trì Linh Đồng, cô mừng rỡ nhìn ra phía ngoài, hai hàng mi thanh tú của Nhạc Tĩnh Phân thì nhướn lên giận dữ.
“Linh Đồng, cô phải tăng ca sao?” Tiêu Tử Thần đứng trước cửa, thanh tao nhã nhặn, ánh mắt u sầu, thấy có người khác cũng ở đây, vội gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.
“Hết giờ làm rồi”. Dường như Nhạc Tĩnh Phân thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, mỉm cười, mấp máy môi hỏi Trì Linh Đồng ở một góc nhìn mà Tiêu Tử Thần không thể thấy được, “Là anh ta?”
Trì Linh Đồng suýt chút nữa thì bất ngờ tới mức đần luôn, may mà cô nhanh chóng cười nói: “Chẳng phải đã nói sẽ đứng chờ ở dưới cửa à, sao lại lên đây?”
Tiêu Tử Thần tỏ vẻ ngơ ngác, may mà khí chất mọt sách của anh ta quá đậm, nên người khác chỉ nghĩ rằng anh ta trầm tĩnh điềm đạm.
“Chủ tịch Nhạc, em có thể về được chưa?” Cô lập tức ung dung thoải mái, cũng chẳng thèm quen tâm xem Tiêu Tử Thần có phối hợp hay không, vội vàng bước tới cạnh anh ta.
“Vậy cùng xuống tầng!” Nhạc Tĩnh Phân nói với vẻ mặt bình thản.
Mặt Trì Linh Đồng tối đi, sao vàng bay loạn xạ trước mắt. Nếu để Nhạc Tĩnh Phân thấy được mọt sách không lái Mercedes, chẳng phải lại rơi vào cảnh ‘Vạn kiếp bất phục’ (7)?
(7)Muôn đời không thể níu giữ, không thể giải thích, không thể trở lại.
Chẳng biết bước vào thang máy kiểu gì, cũng chẳng rõ đi tới cửa ra sao, Trì Linh Đồng cắn môi, nhắm mắt lại, chờ Nhạc Tĩnh Phân tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tiểu Trì, em giấu kỹ thật đấy, có bạn trai xuất sắc như vậy mà không nói gì, hại chị còn giới thiệu đối tượng cho em”. Nhạc Tĩnh Phân vui vẻ thoải mái nói.
Trì Linh Đồng mở mắt ra mà không thể tin nổi.
Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Thần lại nhìn cô với vẻ mù mờ. Ôi, trời ơi, đây không phải là mơ! Một chiếc Mercedes màu đen sang trọng đang đứng trước cửa công ty. Ông trời đúng là mẹ ruột của cô! Kệ đi, Trì Linh Đồng như thoát khỏi gông cùm, cười ngốc nghếch, “Chủ tịch Nhạc, hẹn chị ngày mai nhé!”
Tảng đá lớn trong lòng Nhạc Tĩnh Phân cũng được dời đi, nụ cười hiền hòa hơn hẳn: “Mau đi hẹn hò đi! Ôi, tuổi trẻ thích thật, nhìn mà hâm mộ”.
“Đi thôi!” Trì Linh Đồng giật góc áo Tiêu Tử Thần.
Tiêu Tử Thần ú ớ ngơ ngác, nhưng vẫn không quên phép lịch sự, chào tạm biệt Nhạc Tĩnh Phân.
“Xe này đẹp thật đấy!”Lên xe, Trì Linh Đồng ngồi ở ghế phụ cạnh tay lái, hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia.
Tiêu Tử Thần nâng kính mắt, nói: “Xe của cha tôi hỏng rồi, đây là xe tôi mượn của Tử Hoàn”.
“Ừ!” Trì Linh Đồng phấn khởi, ngó ngoáy liên tục.
“Không phải cô không biết lái xe à?” Tiêu Tử Thần thấy cô vui mừng hớn hở, bèn hỏi.
“Đúng thế! Nhưng mà điều đó cũng không ảnh hưởng tới sở thích yêu xe sang của tôi mà, anh nhìn bảng điều khiển phát sáng này, bốn cái ghế dựa này, tay lái tròn này, bộ phận nào trông cũng đáng yêu”.
Môi của Tiêu Tử Thần giật giật.
Xe lái tới sườn núi tiếp theo thì cảnh biển hiện ra trước mắt.
“Tối qua anh với Khổng Tước vui vẻ lãng mạn lắm hả!” Trì Linh Đồng đang vui, giọng nói cũng tươi tỉnh hơn mấy phần, “Khổng Tước bảo anh tới đón tôi à, hẹn nhau ở chỗ nào thế?”
Tiêu Tử Thần ngẩn ra, không trả lời, sắc mặt âm u như biển đêm.
“Hay chúng ta tới Mỹ Thực Phủ ăn lẩu đi, em trai anh rất thú vị”. Trì Linh Đồng đề nghị.
“Tối qua Khổng Tước không ở cùng tôi, hôm nay cô ấy nói tới công ty cô chơi”. Tiêu Tử Thần chợt buồn bã nói.
Trì Linh Đồng kêu lên thất thanh, hoảng hốt che miệng.
Tiêu Tử Thần im lặng lái xe. Bên ngoài, hoàng hôn dần dần buông xuống, từng chiếc từng chiếc đèn đường dần sáng lên.
***
Xe từ từ chạy vào khu nhà của Trì Linh Đồng, trước mắt hai người là một chiếc xe thể thao màu đỏ. Xe thể thao đỗ ở cổng vào khu nhà, Mercedes đành đợi ở đằng sau. Cửa xe thể thao vừa mở, Khổng Tước uốn éo xuống xe, gần bước vào tòa nhà, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với người ngồi ở ghế lái, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nụ cười ấy vừa nhạt nhòa vừa sáng rõ, vừa bất ngờ, lại vừa hợp tình đúng lý.
Xe thể thao màu đỏ lẳng lặng quay đầu, một cú ngoặc hình chữ U phóng khoáng và nhanh chóng tới mức Trì Linh Đồng chẳng kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt chủ nhân chiếc xe.
Cô liếc trộm Tiêu Tử Thần qua khóe mắt. Bình thường mọt sách vẫn luôn hiền lành nho nhã, trông thì rất dễ lừa bịp, nhưng khi nổi giận lại trở nên đằng đằng sát khí. Môi mỏng nhếch lên, sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay đang giữ tay lái trắng bệch.
“Cô xuống xe ở đây đi!” Cũng làm khó mọt sách còn giữ được lý trí như vậy. Trì Linh Đồng không động đậy. Dường như cô nên nói gì đó với mọt sách, nhưng cô cũng chẳng biết nói gì nữa!
Chỉ trong phút chốc, chợt hiểu rằng những điều đã nói không thể thành sự thật, chỉ trong phút chốc, nhận ra khuôn mặt em đã trở nên xa lạ khác xưa…
Bài hát cũ của Trương Học Hữu vang lên bên tai cô, cô cúi đầu, tuy người phạm lỗi không phải là cô nhưng cô cũng cảm thấy áy náy.
“Cô còn việc gì nữa không?” Tiêu Tử Thần quay ra nhìn cô, khuôn mặt lạnh băng, tim tựa tro tàn.
Trì Linh Đồng chẳng còn mặt mũi đâu mà đối diện với anh ta, vội đẩy cửa xe xuống.
Khổng Tước còn chưa lên tầng, đứng dưới ánh đèn, dường như còn chìm đắm trong tình cảnh khi nãy. Cô nàng thấy Trì Linh Đồng bước ra từ trong bóng tối, lại thấy chiếc xe Mercedes màu đen phía sau cô, bèn mỉm cười mờ ám, “Cưng, ái chà, mau giới thiệu… A!” Cô nàng nhìn qua vai Trì Linh Đồng, thấy bóng dáng người ngồi trong Mercedes, hoảng hốt kêu thất thanh.
Trì Linh Đồng nhắm mắt, “Yếu tưởng nhân bất tri, trừ phi kỷ mạc vi” (8), giữa dòng lịch sử biến đổi không ngừng hàng ngàn năm qua, cổ ngữ vẫn cứ là vàng thật.
(8)Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.
Chiếc Mercedes đen chầm chậm lùi về phía sau, rồi quay đầu ở một ngã tư.
“Tử Thần, anh hãy nghe em giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ đâu…” Khổng Tước chạy trên giày cao gót, đập liên tục vào cửa sổ xe.
Tiêu Tử Thần bình tĩnh xoay bánh lái, nhìn hai bên đường, như thể trước mắt không tồn tại người này.
“Tử Thần, em không làm chuyện có lỗi với anh. Anh bình tĩnh đi, nghe em nói đã…” Khổng Tước bật khóc, thấy Tiêu Tử Thần định tăng tốc, vội đưa tay giữ đầu xe. “Anh đã nói sẽ không bao giờ rời bỏ em, cũng sẽ không khiến em đau khổ, bây giờ anh lại không chịu nghe em giải thích…”
Tiêu Tử Thần tức giận đập vào tay lái, chẳng may chạm phải tiếng còi xe. Một tiếng còi chói vang lên, khiến Khổng Tước hoảng hốt, ngã khỏi đầu xe.
Anh ta đành bất đắc dĩ dừng xe lại.
“Tử Thần, hai chúng ta yêu nhau hơn ba năm, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm em dành cho anh sao? Người em yêu là anh, vĩnh viễn là anh. Cho nên em không nói chuyện em gặp anh ta, là vì sợ anh hiểu lầm. Anh nghĩ mà xem… anh ta từng làm tổn thương em như vậy, em còn có thể yêu anh ta nữa ư?”
Tiêu Tử Thần ngẩng đầu, lông mày nhíu lại đầy đau khổ.
Khổng Tước từ từ đứng dậy, tới trước cửa sổ xe, đưa tay định chạm vào khuôn mặt Tiêu Tử Thần, bị anh ta đẩy ra.
“Từ Thần, người khác đang nhìn em, anh để em vào xe đi, được không? Em sẽ nói hết với anh”. Mắt Khổng Tước đẫm lệ, yếu đuối đáng thương. “Mãi chúng ta mới có dịp đi du lịch cùng nhau, không thể làm hỏng kỳ nghỉ này được”.
Tiêu Tử Thần im lặng. Một lúc sau, cửa xe “cạch” một tiếng mở ra, Khổng Tước mừng phát cuồng, vội vàng ngồi vào trong.
Trì Linh Đồng đứng dưới tán cây, chỉ nghe thấy Khổng Tước liên tục nói: “Tử Thần, Tử Thần, em yêu anh, em trân trọng anh…”
Chiếc Mercedes đen lẳng lặng rời khỏi tầm mắt cô, cô hít sau một hơi gió biển, cười nhạt, quay người lên nhà. Nhà ai mở nhạc rất to, từng nốt nhạc như dòng nước lặng lẽ trôi đi, tựa như âm thanh của tự nhiên, tiếng gió rít hòa vào tiếng sáo bi thương, sự mê loạn và những vết thương tâm hồn đến từ tận cùng sinh mệnh, trong thoáng chốc khiến thế giớ này mịt mù sương phủ.
Không biết Khổng Tước và Tiêu Tử Thần đã nói với nhau những gì, trở lại vào rạng sáng, Khổng Tước đã khóc tới mức mặt mũi biến dạng. Kỳ nghỉ của hai người còn chưa kết thúc, nhưng ngày hôm sau bọn họ đã trở về Tân Giang. Cô và Tiêu Tử Hoàn cùng tiễn họ ra sân bay, lúc về, Tiêu Tử Hoàn chỉ tặc lưỡi, quay ra nhìn cô, hỏi: “Cô và… bà chị dâu tương lai kia của tôi là bạn thật à?”
“Thật trăm phần trăm”.
Tiêu Tử Hoàn lắc đầu, “Vật hợp loài, người chia theo bầy, hai người có tiếng nói chung sao?”
“Đương nhiên, chúng tôi không giấu nhau chuyện gì!”
Tiêu Tử Hoàn bật cười: “Trì Linh Đồng, tôi thấy cô đúng là một quái nhân”.
“Không, tôi là một người khác biệt”. Cô nhấn mạnh.
Tiêu Tử Hoàn cười to, lúc cô xuống xe, anh ta còn cố đưa cho cô một tờ phiếu giảm giá ở Mỹ Thực Phủ, để cô đưa bạn bè tới đó ăn lẩu.
Buổi tối cuối tuần, Trì Linh Đồng và Bùi Địch Thanh uống trà ở một phòng khách kiểu Hồng Kông, cô nhắc tới sự tích chói lọi của Tiêu Tử Thần ở Thái Hoa hôm trước. Bùi Địch Thanh chẳng thiết ăn uống gì nữa, buông đũa xuống hỏi cô: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Món bánh trà Vân Thôn rất ngon, Trì Linh Đồng bèn ăn liền tù tì mấy cái, “Cứ coi như vậy đi!” Đáng tiếc, một lúc sau anh hùng gặp vận rủi, cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
“Vậy tức là, sau này tôi có thể đường đường chính chính lái xe tới Thái Hoa đón cô rồi”. Bùi Địch Thanh thấy rất vui.
Trì Linh Đồng lườm anh ta: “Tại anh cả đấy, suýt nữa hại chết tôi rồi. Xe còn có thể nhìn lầm, chứ khuôn mặt này, anh định giải thích thế nào?”
“Chủ tịch Nhạc nhà cô chưa từng gặp tôi”. Bùi Địch Thanh gõ vào đũa của cô, “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với cô, khi nói chuyện thì nuốt hết đồ ăn trong miệng trước đã”.
Cô hơi sửng sốt: “Chẳng phải hai người có rất nhiều cơ hội gặp mặt ư?”
“Những lần đó, Phó tổng luôn thay mặt tôi đứng ra lo liệu, thân phận khi ở ngoài của tôi là Frank”.
“Gian xảo! Frank cũng không được, sau này tôi không bao giờ ngồi xe anh nữa, miễn bị ai nhìn thấy, chưa chắc lần sau còn may mắn như vậy”. Người thông minh phải biết tiến lùi.
Bùi Địch Thanh cũng không nài ép, đổi đề tài: “Nhận được thư mời tham dự Hội nghị bất động sản chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.