Chương 11: Chương 4.2
Lâm Địch Nhi
02/11/2016
Type-er: Niệm Vũ
"Rất ngon." Tiêu Tử Thần lau tay, đẩy kính mắt theo thói quen.
"Tử Thần tiết kiệm lời khen quá!" Khổng Tước nhìn hai người, "Thế nhưng hải sản ở nhà hàng này ăn ngon thật. Tử Thần, trước khi chúng mình về Tân Giang, quay lại đây ăn một lần được không?"
"Được!"
Chưa tới tám giờ, bữa cơm tối đã kết thúc, Trì Linh Đồng thanh toán xong, bước ra khỏi nhà hàng, nhìn về phía biển lớn, hít một hơi gió biển, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn ra. Bấy giờ, bãi tắm vẫn có cả biển người, trên con đường nhỏ ven biển, từng nhóm người túm năm tụm ba tản bộ.
"Cưng ơi, tớ và Tử Thần đưa cậu về trước nhé, sau đó chúng tớ muốn đi ra ngoài chơi một chút." Khổng Tước nói.
Trì Linh Đồng đang định đáp thì Hi Vũ vừa cùng búp bê Tây đi rửa tay xong quay ra, "Hai người không tiện đường, để tôi đưa cậu ấy về."
"Không cần đâu." Trì Linh Đồng từ chối theo phản xạ, "Tôi có thể bắt taxi mà."
"Tôi cũng không ăn thịt cậu, cậu sợ gì chứ?" Hi Vũ không nhịn được, khẽ nhíu mày.
"Ai sợ hả?"
"Không sợ thì ở yên đấy, coi như tôi báo đáp tình cảm bữa cơm này của cậu." Cậu ta khoát tay với Tiêu Tử Thần và Khổng Tước, "Sau này thường xuyên liên lạc nhé!"
Khổng Tước cũng không nài ép, kéo tay Tiêu Tử Thần đi về phía đỗ xe. Tiêu Tử Thần quay đầu nhìn Trì Linh Đồng, Khổng Tước nói gì đó, anh ta gật đầu.
Búp bê Tây quả thực không có thái độ thù địch với Trì Linh Đồng, nhân lúc Hi Vũ đi lấy xe bèn bước tới gần cô: "Bạn học của cô làm nghề gì thế?"
"Cô làm nghề gì?" Trì Linh Đầu nghiêng đầu nhìn cô ta.
Búp bê Tây khẽ nhún vai: "Tôi là người mẫu ô tô, cô từng nghe tới nghề này chưa?"
"Các cô gái chân dài bên ô tô. Có phải khi Hi Vũ đi mua xe thì 'nhất kiến chung tình' (*)với cô không?"
(*)Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên
Búp bê Tây mỉm cười quyến rũ: "Anh ấy còn cần phải mua xe nữa sao?"
Trì Linh Đồng hơi hoang mang.
"Bạn của tôi nói, người như anh ấy, sau này sẽ có lái xe riêng đưa đón, chuyện gì cũng không phải đích thân ra tay."
"Bạn trai?"
Búp bê Tây gật đầu, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, tặc lưỡi:"Thời tiết tối nay đẹp nhỉ!"
Chuyển chủ đề nhanh thật đấy, Trì Linh Đồng cười khẩy trong lòng.
Hi Vũ lái một chiếc Passat(*) màu bạc, Trì Linh Đồng chiếm lấy ghế phía sau. Xe không đi dọc theo đường về của Trì Linh Đồng mà rẽ vào một khúc cua, dừng lại trước một hộp đêm với ánh đèn mờ ảo, búp bê Tây xuống xe trước.
(*) Một hãng ô tô của Đức
"Bye bye!" Búp bê Tây nhoài người bên cửa sổ xe, vẫy tay với Trì Linh Đồng.
"Cậu bỏ lại vị hôn thê của mình ở một nơi đầy cám dỗ thế này, không thấy lo lắng sao?" Trì Linh Đồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn thấy cái gáy của Hi Vũ.
"Vị hôn thê của tôi không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được. Phải ra được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể làm kinh tế, còn so tài được với lưu manh."
"Người mà cậu lấy chắc phải là cao thủ đại nội mất!"
"Nhưng chắc chắn cậu phải công nhận là cô ấy xinh đẹp hơn cậu, dịu dàng yêu kiều, chẳng hề kém cạnh bất kỳ ngôi sao nào."
"Đúng rồi, phí biểu diễn cũng không thấp!"
Hi Vũ trượt tay lái, xe đột nhiên lao về phía một cây tuyết tùng ven đường, chỉ cách năm centimet nữa thì xe phanh lại, từng chiếc từng chiếc lá kim rơi trên xe, hai người đều sợ tới toát mồ hôi.
"Cậu muốn mưu sát tôi à?" Trì Linh Đồng mắng, tay đặt lên cửa xe.
Hi Vũ khóa cửa xe "phịch", quay người lại, "Có phải lúc này cậu đang cảm thấy rất đắc ý không?"
"Đắc ý cái gì?"
"Cậu chính là kẻ chủ mưu, còn giả vờ?"
Trì Linh Đồng ngẩn người vì câu hỏi của cậu ta: "Tôi cướp tiền của cậu hay là hại cả gia đình cậu hả?"
Hi Vũ đẩy lưng ghế ra sau, khiến lưng ghế nằm ngang, sau đó cậu ta nhảy sang hàng ghế sau.
"Cậu định làm gì thế?" Trì Linh Đồng hoảng hốt.
"Tại sao cậu không thay đổi?" Hi Vũ giữ chặt hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mình. "Tôi nói thật cho cậu biết, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì tôi đã thích cậu rồi, sau đó thành tích, năng lực của cậu đã chứng minh tôi không nhìn lầm người. Bạn học bàn tán trêu đùa hai chúng ta, tôi cực kỳ vui vẻ, cho rằng chuyện này đúng là ý trời. Khi đó cậu rất xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng thuần khiết, bóng hình của cậu tựa như một con dao khắc sâu vào trái tim tôi. Sau khi chia tay, có rất nhiều cô gái khác theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn cứ nhớ về cậu. Lúc này, bên cạnh tôi cũng có một cô gái rất tốt. Bảy năm qua đi, ai cũng thay đổi, tôi cho rằng cậu không phải ngoại lệ. Tôi muốn gặp lại cậu, xóa sạch những tâm tư kia đi, sau đó có thể ở bắt đầu ở bên cô ấy. Nhưng cậu nhìn cậu có khác gì bảy năm trước không, đến ngực cũng chẳng to lên chút nào, thế này là cậu đang hành hạ tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Liên quan khỉ gì đến tôi, đồ háo sắc." Trì Linh Đồng sợ hãi che ngực, "Lúc đó tôi còn ngây thơ ngốc nghếch, leo nhầm thuyền giặc. Thực ra tôi chưa từng thích cậu."
"Chẳng phải chúng ta từng cầm tay? Từng suýt nữa thì hôn môi?" Mắt Hi Vũ nóng lên, khuôn mặt kề sát tới chỗ Trì Linh Đồng, "Môi cậu vẫn hồng hào như năm ấy."
"Cậu là đồ biến thái, cút ra chỗ khác đi." Trì Linh Đồng lấy tay che miệng.
"Không lẽ cậu chưa từng hôn ai bao giờ?" Ực, tiếng nuốt nước miếng!
"Tránh ra..." Trì Linh Đồng lấy một cái đệm dựa, vội vàng để chen vào giữa hai người.
"Cậu thấy không, cậu lại khiến tôi mơ mộng rồi. Cậu cũng chưa quên được tôi! Thực ra cho dù hiện tại cậu có bạn trai, hay đã kết hôn, tôi cũng sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để quyến rũ cậu."
"Tôi thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành."
"Cậu đúng là đồ có mắt mà không thấy vàng nạm ngọc, bây giờ tôi được rất nhiều người phụ nữ theo đuổi, cậu không biết trân trọng thì chỉ có thiệt thôi." Hi Vũ lắc đầu, ngồi thẳng người, không tới gần cô nữa.
"Vậy thì xin cậu cứ để tôi thiệt thòi đi!"
"Trì Linh Đồng, cậu đừng tỏ ra thanh cao nữa. Trong 'Kiêu hãnh và định kiến', Darcy và Elizabeth luôn đối chọi gay gắt , nhưng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau! Cậu luôn né tránh tôi, nhưng coi chừng sau này vẫn về bên tôi. Tới khi đó, tôi muốn cậu trả giá gấp bội vì những tổn thương mà cậu đã mang đến cho tôi."
"Cậu cứ theo đuổi hạnh phúc của cậu đi, đừng để ý đến tôi. Tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, rồi lại bao trùm lên trên cuộc sống, yên tâm, những chuyện này sẽ không xảy ra trong thực tế đâu. Cậu không chịu đưa tôi về nhà thì tôi đập vỡ cửa kính đấy."
"Chúng ta đi xem phim đi!"
"Hi Vũ, tôi đang nói tiếng ngoài hành tinh chắc?" Trì Linh Đồng cực kỳ bực bội.
Hi Vũ thở dài, ngoan ngoãn quay về ghế trước, khởi động xe.
Trì Linh Đồng chỉ cho Hi Vũ dừng xe trước cổng khu nhà, không cho cậu ta đi sâu vào trong. Cô sợ cậu ta biết cô ở nhà nào, thỉnh thoảng sẽ tới cửa gây rối.
"Không mời tôi vào nhà uống trà sao?" Hi Vũ đứng dựa vào cửa xe, hỏi.
"Tôi mời cậu ăn cơm, cậu lại đưa tôi về nhà, hai chúng ta không ai nợ ai."
"Sau khi về đến nhà có thể gửi tin nhắn cho tôi được không?" Hi Vũ im lặng hồi lâu, rồi lại nói.
"Tạm biệt!" Cô quay đầu bước đi, đi một lúc, lẳng lặng quay đầu, thấy Hi Vũ vẫn đứng yên ở đó, màn đêm giăng kín khiến bóng dáng của cậu ta trở nên mơ hồ.
Cô biết thái độ của mình với cậu ta hơi quá đáng, nhưng cô thực sự không dám thả lỏng, chỉ sợ mình quá lịch sự, cậu ta sẽ được đà lấn tới, sau đó lịch sử lặp lại, vậy thì có gì hay ho? Nhưng cậu ta lại cho cô gợi ý, tìm một "Đạo cụ", thỉnh thoảng có những buổi họp mặt quan trọng, có thể loại bỏ không ít phiền phức.
*****
Cũng sắp nửa đêm rồi mà Khổng Tước còn chưa trở về, Trì Linh Đồng để cửa chờ Khổng Tước, nhưng mắt díu lại không mở ra nổi, đành nằm nhoài trước laptop chơi cờ tỷ phú với ba người xa lạ để giết thời gian.
Bùi Địch Thanh gửi tin nhắn tới, ba chữ và một dấu hỏi cuối câu: Đã ngủ chưa?
Cô hồi âm lại hai chữ và một dấu hỏi cuối câu: Việc gì?
Vừa gửi xong thì điện thoại reo lên, cô còn tưởng là tên Hi Vũ bám dai như nhặng kia, cô bấm nút nghe, giận dữ mắng khẽ: "Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Đối phương không lên tiếng, chỉ có tiếng thở khi nhanh khi chậm truyền tới theo sóng điện thoại.
"Không phải cậu định mượn rượu giả điên đấy chứ, tôi nói cho cậu biết, tôi chịu không nổi nữa rồi. Đồng chí Hi Vũ, nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy thì chúng ta còn không làm được cả bạn học đâu."
"Hi Vũ là ai?" Đối phương hỏi.
Cô kinh ngạc, xấu hổ tới mức cổ cũng đỏ bừng, cười ngây ngô: "Tổng giám đốc Bùi, là anh đấy à!"
"Đang đợi điện thoại của người khác sao?"
"Không phải, anh gọi đúng lúc lắm." Cô từ từ đóng laptop lại, nhoài người trên giường, tìm một tư thế thoải mái. "Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Tôi đang xem bản thiết kế, có nhiều điểm muốn hỏi cô, ngày mai cô có rảnh không?"
"Mai là chủ nhật, tôi có! Tôi cũng đã tra lại tài liệu rồi, mai nói cả thể."
"Ừm, bữa tối vui không?" Dường như Bùi Địch Thanh chỉ thuận miệng hỏi.
Ngay sau đó, Trì Linh Đồng bèn ai oán kể lại từng chi tiết trong bữa cơm, rồi nói ra sáng kiến của mình, "Tôi hối hận lắm, lẽ ra cũng phải mang một người bạn trai đi, hơn nữa không nên vạch trần lời nói dối của cậu ta, thế thì sau này cậu ta chẳng còn lý do gì để quấy rầy tôi nữa."
"Hay cô thử cân nhắc tôi xem? Nể tình cô góp sức chuyện phim trường, chút việc nhỏ ấy tôi có thể giúp cô!" Cách loa nghe, trong bóng tối, giọng Bùi Địch Thanh trầm ấp như không có thật.
"Thôi thôi, nhờ anh chẳng khác gì tự hại mình." Tuy không ngồi đối diện với anh nhưng Trì Linh Đồng vẫn lắc đầu như trống bỏi. "Giúp anh sửa chữa bản thiết kế phim trường là công việc ngầm không thể để lộ. Nếu lại mời anh làm bạn trai tham dự tụ họp, đương nhiên anh cũng không thể diễn như thật được, một khi thân phận của anh bị lộ, cậu ta sẽ cho rằng tôi bám lấy người giàu có, nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Anh phải hiểu là Trái Đất này chỉ như một xóm nhỏ mà thôi, nếu đứng ở đầu xóm hay cuối xóm, không may bị người quen bắt gặp, chuyện này truyền tới tai Chủ tịch Nhạc, tôi còn đường sống nữa không?"
Bùi Địch Thanh cười: "Hằng Vũ sẽ cho cô một con đường lớn thênh thang."
"Tôi đây chẳng có ưu điểm gì đặc biệt ngoài sự chuyên tâm. Anh cũng đừng làm xấu thanh danh của tôi."
"Không phải tôi coi thường sự chuyên tâm, nhưng có một số người, một số việc không đáng để cô làm vậy." Giọng anh chợt trầm xuống, dường như vô cùng xúc động, "Nghỉ sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp mặt. Ừm, lần trước chúng ta đang nói tới đâu nhỉ?"
"Nhà ở An Huy, ngày mai sẽ nói tới nhà bạt của người Mông Cổ."
"Được, tối mai tôi tới đón cô."
Hơn nửa đêm, Khổng Tước trở về, cả người nồng nặc mùi khói thuốc. Trì Linh Đồng ngáp hết lần này tới lần khác, "Không nỡ rời xa nhau như vậy thì sao không đến ở nhà anh ta?"
Khổng Tước xông vào nhà tắm như chuẩn bị đánh nhau: "Ngủ đi, tớ tắm rửa đã."
Trì Linh Đồng dụi dụi mắt, trèo lên giường, chỉ chốc lát đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đã lâu không ngủ thẳng một lèo đến khi tự nhiên tỉnh dậy, khi đôi mắt từ từ mở ra, thấy ánh mặt trời lọt qua rèm cửa sổ, khóe môi cô thoáng hiện vẻ ngái ngủ, cô xoay người, thấy bên cạnh không có ai, vài chiếc quần chiếc áo bị rải ở một bên giường. Cô khoan khoái duỗi người, lê dép ra khỏi phòng, "Khổng Tước?"
"Sáng sớm đã đi đâu rồi ấy, hại chị ngủ không ngon giấc." Nhan Tiểu Úy bước ra từ trong phòng, ai oán nói, dưới mắt thâm quầng.
"Hôm nay đỡ phải đánh phấn mắt nhé, thế này đã đẹp rồi!" Trì Linh Đồng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tiêu Tử Thần đã đón Khổng Tước đi chơi.
"Là một chiếc Ferrari màu đỏ, người đàn ông lái xe rất đẹp trai." Ánh mắt Nhan Tiểu Úy thoáng hiện vẻ ước ao hâm mộ.
"Người đàn ông nào cơ?"
"Người đàn ông tới đón ấy! Chị đứng trên ban công nhìn thấy mà, quá phong cách, không thể không chú ý. Khi bạn em đi xuống, hai người còn hôn nhau nồng nhiệt."
"Chị có nhìn nhầm không đấy!" Có vẻ như Tiêu Tử Thần không làm được loại chuyện thu hút sự chú ý đến vậy.
"Thị lực của chị là 2.0 nhé, cho dù có một con muỗi bay qua mặt chị, thì chị cũng có thể nhận ra nó là đực hay là cái."
Trì Linh Đồng đứng ngẩn ra, chẳng nghĩ được gì nữa.
"Điện thoại của em đang kêu kìa." Nhan Tiểu Úy nhắc.
Cô hoảng hốt quay người chạy vào phòng, điện thoại di động trên tủ đầu giường kêu như khóc như kể.
Giọng nói của Khổng Tước như mặt trời mọc trên mặt biển lúc hừng đông, tươi mát mà trong sáng. "Cậu tới Vịnh nước cạn nói với Tử Thần hộ tớ là hôm qua tớ ăn nhiều hải sản quá, hôm nay thấy bụng dạ hơi khó chịu, muốn ngủ bù thêm."
"Cậu đang làm trò gì thế?" Trì Linh Đồng tức giận tới mức muốn đánh cô nàng.
"Tớ sẽ kể cho cậu sau. Giống như ngày xưa ấy, nhưng cậu tuyệt đối không được để lộ đâu đấy."
"Tớ không làm, cậu tự đi mà gọi cho anh ta." Thời cấp ba, Khổng Tước hẹn hò với nam sinh, về nhà rất muộn, luôn nói với mẹ là mình làm bài tập ở nhà Trì Linh Đồng. Thỉnh thoảng mẹ Khổng gọi điện tới kiểm tra, Trì Linh Đồng sẽ luôn nói bằng giọng của một cô bé ngoan rằng: "Cô ơi, con và Khổng Tước đang thảo luận một đề bài, sau khi giải xong, cậu ấy sẽ về nhà ngay." Trì Linh Đồng là học sinh xuất sắc, mẹ Khổng chưa bao giờ hoài nghi.
"Tối qua lúc tớ nói chuyện với anh ấy thì điện thoại gần hết pin. Anh ấy lại học y, trong điện thoại hỏi cái này hỏi cái kia, rất dễ lộ."
"Vậy cậu đưa số điện thoại của anh ta đây, để tớ gọi."
"Nếu cậu gọi, anh ấy nhất định sẽ hỏi địa chỉ, sau đó lái xe tới thăm tớ. Cậu cứ nói tớ đã uống thuốc, hiện giờ đang ngủ rất ngon là được. Đồng Đồng, nhờ cả vào cậu đấy, tớ yêu cậu."
"Đúng là tớ đã kết bạn nhầm người. Hóa ra cậu hao tâm tổn trí tìm cách đến ở nhà tớ cho bằng được, là để tiện làm thế này đây!" Trì Linh Đồng nghiến răng nghiến lợi.
Khổng Tước nũng nịu nói: "Tớ biết cưng yêu tớ, thương tớ nhất mà, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu. Bây giờ cậu đi nhanh đi, Tử Thần rất ghét người tới trễ. Cậu giúp tớ xin lỗi anh ấy, nói là ngày mai tớ sẽ tới thăm cha mẹ anh ấy."
Không chờ Trì Linh Đồng trả lời, Khổng Tước đã ngắt máy. Trì Linh Đồng bực đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.
Đường bờ biển của Thanh Đài có hình lượn sóng, có mấy cảng thiên nhiên, có cả cảng là bãi tắm tự nhiên. Vịnh nước cạn là bãi biển đẹp nhất trong số đó, nhưng không được quảng cáo nhiều ra bên ngoài. Phía sau bãi biển là núi rừng trùng điệp, với những căn biệt thự khác nhau, quanh năm có binh lính mặc đồng phục canh gác.
Trì Linh Đồng bước xuống taxi, thấy dưới những cây dù che nắng trên bãi cát, có vài người mặc áo tắm túm năm tụm ba, có người đang hóng gió biển, có người lại đang chơi đùa trong sóng nước, còn có mấy đứa trẻ đang xây lâu đài trên bãi cát. Những con sóng cuốn lên bọt nước trắng tựa tuyết, cuồn cuộn xô vào bờ, tạo nên những tiếng rầm rì.
Trì Linh Đồng nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng nhận ra Tiêu Tử Thần, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần dài phẳng phiu, đang ngồi trên ghế nằm màu trắng, bên người có một cái túi lớn, ánh mắt nhìn thẳng ra biển .
Cô lấy lại bình tĩnh, vừa thầm mắng Khổng Tước mấy câu, vừa chầm chậm đi tới.
Mọt sách bị lừa bịp một cách dễ dàng, Trì Linh Đồng chỉ nói vài ba câu đã khiến anh ta hoàn toàn tin tưởng, trong mắt chẳng hề lộ vẻ hoài nghi, còn chu đáo mời cô ngồi xuống, xếp hoa quả, đồ uống, cảm ơn cô hết lần này tới lần khác. Trì Linh Đồng không khỏi cảm thấy tội lỗi. Ức hiếp người hiền lành quả thực khiến người ta khinh bỉ, "Không cần phiền phức như vậy, tôi đi ngay ấy mà." Cô rất sợ ngồi ở đây lâu, dưới ánh mắt trong trẻo thanh khiết của anh ta, cô sẽ tự động khai sạch sành sanh.
Tiêu Tử Thần đưa cho cô một cốc ô mai ướp lạnh: "Thời tiết đẹp thế này, nếu không biết bơi thì ngồi đây hóng gió biển cũng được! Có những người ăn hải sản thì bụng sẽ khó chịu, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi, cô không phải lo cho Khổng Tước đâu."
Anh ta còn an ủi lại cô, sao Trì Linh Đồng có thể không toát mồ hôi? "Vậy tôi ngồi đây, anh cứ đi tắm biển đi!" Trì Linh Đồng nhìn cái túi lớn để cạnh ghế tựa. Đây là lần đầu tiên cô tới bãi tắm Vịnh nước cạn, dường như biển càng xanh hơn, trời càng cao hơn.
Tiêu Tử Thần nở một nụ cười gượng gạo: "Hay là tôi mua cho cô một bộ áo tắm, thêm một cái phao nữa, rồi cô cũng ra tắm biển luôn?"
Trì Linh Đồng biết anh ta đang giúp Khổng Tước làm trọn đạo đãi khách, lắc đầu nói: "Tôi là một con vịt cạn, không thể để anh cười chê được." Cô nhớ tới việc tối qua đạp nhầm vào chân anh ta hai lần, mặt lại đỏ bừng.
Tiêu Tử Thần không nói gì thêm nữa, đứng lên đi tới phòng thay đồ.
Trì Linh Đồng uống một nửa cốc nước ô mai, nhìn quanh quất, trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một người đàn ông có thân hình rất đẹp, tuy không phải loại người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vai rộng chân dài, cơ bụng cực kỳ hoàn hảo. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta thoáng hiện vẻ nghiêm nghị, không biết do cận thị hay bị cát bay vào mắt, anh ta luôn híp mắt, chớp mắt liên tục. Trì Linh Đồng kinh ngạc đến há mồm, Khổng Tước đúng là có mắt thần, mọt sách hóa ra lại là một người đàn ông rất nam tính.
"Vậy tôi xuống tắm đây!" Tiêu Tử Thần đưa tay lên mắt, chạm phải khoảng không, bấy giờ mới nhớ ra mình không đeo kính.
"Anh có từng cân nhắc đổi sang loại kính mắt khác, hay là dùng kính áp tròng không?" Mọt sách có đôi mắt khá đẹp, lại bị đôi kính gọng đen che khuất, thật là đáng tiếc. Trì Linh Đồng thầm nghĩ, anh ta mà thay kính đi thì quả thực có thể đem ra so sánh với Bae Yong Joon ấy chứ.
"Gọng kính mà tôi đang đeo là do Khổng Tước chọn riêng cho tôi, tôi rất thích nó." Tiêu Tử Thần đứng trước mặt Trì Linh Đồng, để thân trần, ánh mắt dịu dàng.
Sở thích hóng chuyện của Trì Linh Đồng lại bắt đầu sục sôi: "Có thể tiết lộ một chút về sự bắt đầu của tình sử lãng mạn giữa anh và Khổng Tước không?" Về chuyện này, Trì Linh Đồng đã hỏi Khổng Tước nhiều lần, nhưng Khổng Tước ngậm chặt miệng, đánh chết cũng không nói ra một chữ.
Tiêu Tử Thần ngẩn người, ngồi xuống, Trì Linh Đồng vội đưa cho anh ta một cái khăn để khoác lên người, nhà giáo ưu tú đức cao vọng trọng như vậy mà để lộ cơ thể, thực sự là chuyện tổn hại tới cốt cách thanh nhã của anh ta.
Tiêu Tử Thần dường như vừa do dự, vừa nhớ lại, im lặng một lúc lâu.
"Ha ha, nếu thấy bất tiện thì anh cứ bịa bừa một chuyển kể cho vui cùng được."
"Tôi chưa bao giờ nói dối." Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói, "Cũng không có gì bất tiện. Tôi và Khổng Tước gặp nhau trong bệnh viện, cô ấy...tự sát, được đưa vào viện cấp cứu, bác sĩ cấp cứu là bạn của tôi. Khi đang cấp cứu thì vợ anh ta đột nhiên bị tai nạn giao thông, vừa hay tôi lại ở đó, cho nên làm thay việc của anh ta. Chúng tôi đã quen nhau như vậy đấy."
Trì Linh Đồng kinh ngạc, cô nàng Khổng Tước này chỉ đứt tay thôi mà đã kêu tới kêu lui rồi ấy chứ. "Cô ấy tự sát bao giờ, ở đâu, vì sao tự sát?"
"Ba năm trước, Thanh Đài, vì tình!"
"Cô ấy thua trận dưới tay ai?"
"Đây là chuyện riêng tư của Khổng Tước, tôi không tiện nói ra."
"Vậy nên anh đã mở lòng hảo tâm, giúp cô ấy thu dọn hậu quả?" Trì Linh Đồng mơ màng nghĩ.
Tiêu Tử Thần chớp mắt: "Tôi cảm thấy một cô gái cố chấp, sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì tình yêu như vậy chắc chắn phải rất tốt bụng, hiểu rõ cuộc sống, xứng đáng để tôi tôn trọng và trân trọng."
Nếu Khổng Tước mà cố chấp với tình yêu thì lợn cái cũng bay lên tận trời rồi. Từ khi Khổng Tước mới biết yêu tới giờ, thiên tình sử chói lóa của cô nàng, Trì Linh Đồng rõ như lòng bàn tay, nên khi cô biết cô nàng qua lại với Tiêu Tử Thần lâu như vậy, Trì Linh Đồng thực sự cho rằng đây là kỳ tích thứ mười một của thế giới.
Trì Linh Đồng thấy hơi thương cảm cho mọt sách. Thế nhưng ai chẳng có bí mật của riêng mình, người không biết gì mới là người hạnh phúc, "Sau đó anh mới theo cô ấy chuyển tới Tân Giang? Ồ, hóa ra anh làm việc ở bệnh viện?"
"Thanh Đài là nơi mà Khổng Tước từng bị tổn thương, cô ấy nói ở đây không vui. Tôi cũng muốn chuyên tâm nghiên cứu, bởi vậy chúng tôi cùng tới Tân Giang. Việc dạy học khá nhàn nhã, tôi cũng có thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Cô nhìn mọt sách, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, "Tôi...không bôi kem chống nắng, tôi về trước đây, anh cứ từ từ tắm biển nhé."
Tiêu Tử Thần cũng đứng lên theo, "Cô vừa giúp tôi chăm sóc Khổng Tước, vừa cất công tới tận đây báo cho tôi biết. Tôi nên đưa cô về."
"Nhưng anh thay đồ rồi mà!" Trì Linh Đồng áy náy nói.
"Tôi có thể mặc lại."
Trì Linh Đồng thấy anh ta kiên quyết như vậy, biết mọt sách thực ra rất cố chấp, "Hay là anh cứ xuống tắm một lúc đi, tôi đợi anh!"
"Cô đừng bước ra khỏi dù che nắng, như vậy tia tử ngoại sẽ không làm tổn thương da cô." Anh ta dùng tay vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Trì Linh Đồng thấy rất buồn cười, nhớ lại trong "Tây Du Ký", khi Tôn Ngộ Không có việc phải ra ngoài, cũng vẽ cho Đường Tăng một cái vòng tròn, "Đi đi, trước khi anh quay lại, tôi sẽ không dời đi nửa bước." Cô xua xua tay.
Như thể sợ cô nói mà không giữ lời, Tiêu Tử Thần cứ đi được vài bước lại quay đầu nhìn, cho tới khi cả người anh ta ngâm trong nước biển.
Trì Linh Đồng nâng cằm, thầm nghĩ: Tuy mọt sách rất nhạt nhẽo, nhưng con người cũng không xấu xa. Anh đánh đổi tình cảm của cả đời mình để thấy Khổng Tước xòe đuôi một lần, thế nhưng Khổng Tước có cam tâm chỉ xòe đuôi vì một mình anh ta hay không?
Điện thoại di động kêu, cô liếc nhìn Tiêu Tử Thần đang ngâm mình trong nước biển, mở điện thoại, lần này là Bùi Địch Thanh.
Bùi Địch Thanh nghe thấy tiếng sóng biển dào dạt: "Cô đang ở bãi biển?"
"Tổng giám đốc Bùi phán đoán như thần!"
Bùi Địch Thanh bật cười: "Buổi chiều tôi rảnh, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn trưa?"
"Bây giờ tôi đang ở Vịnh nước cạn. Bữa trưa thì xin miễn, tôi muốn về nghỉ ngơi một lúc rồi mới ra ngoài. Chiều nay tôi sẽ gọi điện cho anh."
"Cô bơi giỏi lắm à?" Dường như Bùi Địch Thanh đang rất rảnh rỗi, không có ý định ngắt máy.
"Ngại quá, tôi đang hầu hạ một vị công tử đọc sách, cũng không phải bản thân thích thú gì."
"Đi cùng với bạn trai cũ của cô?"
"Tôi không tốt bụng đến thế. Tôi đang theo hầu bạn trai của bạn gái." Câu này nghe thật kỳ quặc, Trì Linh Đồng phì cười.
"Lòng hảo tâm của cô không tồi, sao không suy nghĩ tới việc chuyển sang làm việc ở các tổ chức từ thiện?"
"Nếu có một ngày chuyện giữa anh và tôi bị bại lộ, có lẽ tôi sẽ thử."
"Nói như thể tôi đang lôi cố xuống nước ấy. Linh Đồng, lần trước cô nói với tôi ý tưởng Khế Viên, Nhật báo Kinh tế đang tìm kiếm những tác phẩm thiết kế các khu nhà vừa thời thượng vừa cá tính, tôi nghĩ cô có thể tham gia dự thi."
"Tôi chỉ nói bừa thôi, có vài phong cách kiến trúc phương Tây tôi vẫn chưa hiểu rõ." Anh gọi cô là gì cơ --- Linh Đồng? Trì Linh Đồng sờ sờ cánh tay, nổi lên một lớp da gà, đúng là không quen nổi!
"Cô Trì, cô quên rằng trước mắt cô có sẵn một thầy giáo ư?"
Ánh mắt Trì Linh Đồng sáng lên: "Anh muốn hợp tác với tôi?"
"Không phải hợp tác, là giúp đỡ, dù sao đó cũng là cảm hứng của cô."
"Có điều kiện kèm theo không?"
"Buổi chiều gặp mặt rồi nói tiếp. Đã hai mươi tư tuổi rồi, đừng hết mời cơm bạn trai cũ lại theo hầu bạn trai của người ta như thế, nên tìm một người bạn trai cho mình đi thôi."
"Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Tôi còn sợ để quá lâu, tới mức 'Có bệnh thì vái tứ phương', lại đến với Trần Thần cũng nên?"
"Là người đồng nghiệp ăn mặc rất cá tính đó à?"
"Ừm, đàn ông có tuổi tác thích hợp xuất hiện trong cuộc sống của tôi cũng chỉ có anh ta thôi." Cô đau khổ nói.
"Cô mới hai mươi tư, sốt ruột làm gì, tình yêu là cảm xúc, không thể miễn cưỡng."
"Nhưng vừa có người nói tôi đã hai mươi tư rồi, như thể tuổi này còn chưa có bạn trai thì sẽ khiến trật tự xã hội đảo lộn?" Trì Linh Đồng thấy mưu mô của mình thực hiện thành công, bèn hỏi ngược lại.
Bùi Địch Thanh không nhịn được bèn bật cười.
*****
Khi Tiêu Tử Thần thay quần áo xong thì ánh nắng đã chiếu thẳng lên vai người ta. Tuy bên ngoài nhiệt độ rất cao nhưng anh ta không bật điều hòa mà mở cửa sổ, để mặc cho gió biển thổi vào trong xe.
Xe chạy một lúc thì tới một con đường lớn trong rừng. Từng tòa nhà ven đường, Trì Linh Đồng đều đã nhìn quen mắt. Khi đi tới một tòa nhà ba tầng kiểu Nga màu nâu đỏ, Tiêu Tử Thần dừng xe, "Đây là nhà tôi."
"Nơi này là đường Quế Lâm." Trì Linh Đồng đã nhận ra, không ngờ đường Quế Lâm lại gần Vịnh nước cạn như thế. Tòa nhà màu nâu đỏ lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, tràn đầy hơi thở quý tộc thần bí.
"Đúng, sau khi cha tôi chuyển từ Tây Xương về Thanh Đài thì chúng tôi vẫn luôn ở đây. Trước kia nơi này chính là nhà của một ông chủ nghề báo người Nga. Hôm nay cô giúp việc đã làm rất nhiều món ăn chỉ để đón Khổng Tước, nếu tôi không về nhà thì cô ấy sẽ rất buồn. Nếu cô không ngại, mong cô hạ cố cùng ăn một bữa cơm trưa với chúng tôi!"
"Tôi ngại." Trì Linh Đồng thốt lên. Không có Khổng Tước, cô và Tiêu Tử Thần chỉ là người qua đường A và người qua đường B mà thôi, thế giới này còn chưa hòa hợp tới mức tất cả đều là người một nhà! Nếu hôm nay Khổng Tước ở đâu, cô đi theo ăn ké thì còn được. Nhưng giờ không được, có hiềm nghi thay mận đổi đào! "Tôi đã hẹn ăn trưa với bạn rồi, phiền anh đưa tôi tới chỗ giao lộ là được."
Tiêu Tử Thần không động đậy: "Khi tôi thay quần áo thì đã nói với người trong nhà rồi."
Trì Linh Đồng nhíu mày: "Anh không định nhờ tôi giả vờ thành Khổng Tước đấy chứ?" Điều này quá hoang đường.
"Không, tôi nói cô là bạn của Khổng Tước. Cha tôi rất mến khách. Không sao đâu, chỉ là một bữa cơm đạm bạc thôi." Tiêu Tử Thần nói ra từng câu từng chữ, vẻ mặt bình thản như một cốc nước nước trắng.
"Anh không thấy làm như vậy sẽ khiến người khác khó chịu sao?" Trì Linh Đồng hơi bực bội.
Tiêu Tử Thần bối rối nhìn cô, "Tôi...chỉ nghĩ hai nơi gần nhau như vậy, lại vào đúng giữa trưa, cho nên mới nói theo lẽ đương nhiên."
Cánh cửa gỗ của tòa nhà mở ra, một cụ ông tóc bạc bước tới, "Tử Thần, sao không mời khách vào trong nhà?" Nói xong, ông đi xuống thềm, đến gần xe.
Trì Linh Đồng mím môi, bây giờ thì cô đã hết đường trốn.
"Đây là cha tôi - Tiêu Hoa, còn đây là bạn của Khổng Tước - Trì Linh Đồng." Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, giới thiệu hai người với nhau.
"Tử Thần nói rằng cháu là nhà thiết kế , là một cô bé rất xuất sắc. Mau vào đi, cô giúp việc đã dọn cơm lên bàn từ lâu rồi." Ông Tiêu Hoa nhiệt tình mở cửa xe cho Trì Linh Đồng, "Sau này nơi đây cũng chính là nhà của Khổng Tước, cháu có thể tới chơi bất cứ lúc nào, đừng ngại nhé."
"Xin lỗi vì đã làm phiền, bác Tiêu." Trì Linh Đồng chẳng biết làm sao, đành đi theo Tiêu Tử Thần vào nhà, khi bước lên cầu thang, cô quay đầu trừng mắt với Tiêu Tử Thần một cách hung ác.
Bước qua cửa là vào phòng khách, trên tường có treo mấy bức tranh danh nhân, tranh phong cảnh, một chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cổ của Đức, bốn thanh hợp âm chuẩn bị báo giờ, âm thanh rất êm tai, ở phía đông có một chiếc tủ kính bằng gỗ anh đào, bên trong có bày đủ loại huân huy chương, TV được đặt trên một chiếc bàn làm từ gỗ sồi, chỉ có một mặt bàn và bốn chân đỡ, nhưng kết cấu vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Cạnh bàn là một chiếc kệ thấp, bên kệ đặt một chiếc máy quay đĩa kiểu cũ, trong máy có đĩa nhạc, hầu hết là hí khúc(*). Trì Linh Đồng đứng đây, chợt cảm thấy bản thân như lạc vào quá khứ..
(*)Là nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, bao gồm ca múa, diễn tuồng...
"Phòng ăn ở chỗ này, mau tới đây rửa tay nào!" Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề tươi cười dẫn Trì Linh Đồng vào phòng rửa tay, "Ở đây có xà phòng, còn khăn mặt thì ở trên giá."
Trì Linh Đồng nói cảm ơn, cô thấy tuy phòng rửa tay không được trang trí một cách xa hoa nhưng mỗi viên gạch men đều được lau tới sáng loáng, tạo cảm giác nếp sống nơi đây rất lịch sự.
Tiêu Tử Thần đứng ở cửa phòng rửa tay đợi cô, ánh mắt lộ vẻ áy náy, "Ăn cơm xong tôi sẽ đưa cô về." Nói như thể đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với cô.
"Rất ngon." Tiêu Tử Thần lau tay, đẩy kính mắt theo thói quen.
"Tử Thần tiết kiệm lời khen quá!" Khổng Tước nhìn hai người, "Thế nhưng hải sản ở nhà hàng này ăn ngon thật. Tử Thần, trước khi chúng mình về Tân Giang, quay lại đây ăn một lần được không?"
"Được!"
Chưa tới tám giờ, bữa cơm tối đã kết thúc, Trì Linh Đồng thanh toán xong, bước ra khỏi nhà hàng, nhìn về phía biển lớn, hít một hơi gió biển, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn ra. Bấy giờ, bãi tắm vẫn có cả biển người, trên con đường nhỏ ven biển, từng nhóm người túm năm tụm ba tản bộ.
"Cưng ơi, tớ và Tử Thần đưa cậu về trước nhé, sau đó chúng tớ muốn đi ra ngoài chơi một chút." Khổng Tước nói.
Trì Linh Đồng đang định đáp thì Hi Vũ vừa cùng búp bê Tây đi rửa tay xong quay ra, "Hai người không tiện đường, để tôi đưa cậu ấy về."
"Không cần đâu." Trì Linh Đồng từ chối theo phản xạ, "Tôi có thể bắt taxi mà."
"Tôi cũng không ăn thịt cậu, cậu sợ gì chứ?" Hi Vũ không nhịn được, khẽ nhíu mày.
"Ai sợ hả?"
"Không sợ thì ở yên đấy, coi như tôi báo đáp tình cảm bữa cơm này của cậu." Cậu ta khoát tay với Tiêu Tử Thần và Khổng Tước, "Sau này thường xuyên liên lạc nhé!"
Khổng Tước cũng không nài ép, kéo tay Tiêu Tử Thần đi về phía đỗ xe. Tiêu Tử Thần quay đầu nhìn Trì Linh Đồng, Khổng Tước nói gì đó, anh ta gật đầu.
Búp bê Tây quả thực không có thái độ thù địch với Trì Linh Đồng, nhân lúc Hi Vũ đi lấy xe bèn bước tới gần cô: "Bạn học của cô làm nghề gì thế?"
"Cô làm nghề gì?" Trì Linh Đầu nghiêng đầu nhìn cô ta.
Búp bê Tây khẽ nhún vai: "Tôi là người mẫu ô tô, cô từng nghe tới nghề này chưa?"
"Các cô gái chân dài bên ô tô. Có phải khi Hi Vũ đi mua xe thì 'nhất kiến chung tình' (*)với cô không?"
(*)Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên
Búp bê Tây mỉm cười quyến rũ: "Anh ấy còn cần phải mua xe nữa sao?"
Trì Linh Đồng hơi hoang mang.
"Bạn của tôi nói, người như anh ấy, sau này sẽ có lái xe riêng đưa đón, chuyện gì cũng không phải đích thân ra tay."
"Bạn trai?"
Búp bê Tây gật đầu, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, tặc lưỡi:"Thời tiết tối nay đẹp nhỉ!"
Chuyển chủ đề nhanh thật đấy, Trì Linh Đồng cười khẩy trong lòng.
Hi Vũ lái một chiếc Passat(*) màu bạc, Trì Linh Đồng chiếm lấy ghế phía sau. Xe không đi dọc theo đường về của Trì Linh Đồng mà rẽ vào một khúc cua, dừng lại trước một hộp đêm với ánh đèn mờ ảo, búp bê Tây xuống xe trước.
(*) Một hãng ô tô của Đức
"Bye bye!" Búp bê Tây nhoài người bên cửa sổ xe, vẫy tay với Trì Linh Đồng.
"Cậu bỏ lại vị hôn thê của mình ở một nơi đầy cám dỗ thế này, không thấy lo lắng sao?" Trì Linh Đồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn thấy cái gáy của Hi Vũ.
"Vị hôn thê của tôi không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được. Phải ra được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể làm kinh tế, còn so tài được với lưu manh."
"Người mà cậu lấy chắc phải là cao thủ đại nội mất!"
"Nhưng chắc chắn cậu phải công nhận là cô ấy xinh đẹp hơn cậu, dịu dàng yêu kiều, chẳng hề kém cạnh bất kỳ ngôi sao nào."
"Đúng rồi, phí biểu diễn cũng không thấp!"
Hi Vũ trượt tay lái, xe đột nhiên lao về phía một cây tuyết tùng ven đường, chỉ cách năm centimet nữa thì xe phanh lại, từng chiếc từng chiếc lá kim rơi trên xe, hai người đều sợ tới toát mồ hôi.
"Cậu muốn mưu sát tôi à?" Trì Linh Đồng mắng, tay đặt lên cửa xe.
Hi Vũ khóa cửa xe "phịch", quay người lại, "Có phải lúc này cậu đang cảm thấy rất đắc ý không?"
"Đắc ý cái gì?"
"Cậu chính là kẻ chủ mưu, còn giả vờ?"
Trì Linh Đồng ngẩn người vì câu hỏi của cậu ta: "Tôi cướp tiền của cậu hay là hại cả gia đình cậu hả?"
Hi Vũ đẩy lưng ghế ra sau, khiến lưng ghế nằm ngang, sau đó cậu ta nhảy sang hàng ghế sau.
"Cậu định làm gì thế?" Trì Linh Đồng hoảng hốt.
"Tại sao cậu không thay đổi?" Hi Vũ giữ chặt hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mình. "Tôi nói thật cho cậu biết, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì tôi đã thích cậu rồi, sau đó thành tích, năng lực của cậu đã chứng minh tôi không nhìn lầm người. Bạn học bàn tán trêu đùa hai chúng ta, tôi cực kỳ vui vẻ, cho rằng chuyện này đúng là ý trời. Khi đó cậu rất xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng thuần khiết, bóng hình của cậu tựa như một con dao khắc sâu vào trái tim tôi. Sau khi chia tay, có rất nhiều cô gái khác theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn cứ nhớ về cậu. Lúc này, bên cạnh tôi cũng có một cô gái rất tốt. Bảy năm qua đi, ai cũng thay đổi, tôi cho rằng cậu không phải ngoại lệ. Tôi muốn gặp lại cậu, xóa sạch những tâm tư kia đi, sau đó có thể ở bắt đầu ở bên cô ấy. Nhưng cậu nhìn cậu có khác gì bảy năm trước không, đến ngực cũng chẳng to lên chút nào, thế này là cậu đang hành hạ tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Liên quan khỉ gì đến tôi, đồ háo sắc." Trì Linh Đồng sợ hãi che ngực, "Lúc đó tôi còn ngây thơ ngốc nghếch, leo nhầm thuyền giặc. Thực ra tôi chưa từng thích cậu."
"Chẳng phải chúng ta từng cầm tay? Từng suýt nữa thì hôn môi?" Mắt Hi Vũ nóng lên, khuôn mặt kề sát tới chỗ Trì Linh Đồng, "Môi cậu vẫn hồng hào như năm ấy."
"Cậu là đồ biến thái, cút ra chỗ khác đi." Trì Linh Đồng lấy tay che miệng.
"Không lẽ cậu chưa từng hôn ai bao giờ?" Ực, tiếng nuốt nước miếng!
"Tránh ra..." Trì Linh Đồng lấy một cái đệm dựa, vội vàng để chen vào giữa hai người.
"Cậu thấy không, cậu lại khiến tôi mơ mộng rồi. Cậu cũng chưa quên được tôi! Thực ra cho dù hiện tại cậu có bạn trai, hay đã kết hôn, tôi cũng sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để quyến rũ cậu."
"Tôi thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành."
"Cậu đúng là đồ có mắt mà không thấy vàng nạm ngọc, bây giờ tôi được rất nhiều người phụ nữ theo đuổi, cậu không biết trân trọng thì chỉ có thiệt thôi." Hi Vũ lắc đầu, ngồi thẳng người, không tới gần cô nữa.
"Vậy thì xin cậu cứ để tôi thiệt thòi đi!"
"Trì Linh Đồng, cậu đừng tỏ ra thanh cao nữa. Trong 'Kiêu hãnh và định kiến', Darcy và Elizabeth luôn đối chọi gay gắt , nhưng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau! Cậu luôn né tránh tôi, nhưng coi chừng sau này vẫn về bên tôi. Tới khi đó, tôi muốn cậu trả giá gấp bội vì những tổn thương mà cậu đã mang đến cho tôi."
"Cậu cứ theo đuổi hạnh phúc của cậu đi, đừng để ý đến tôi. Tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, rồi lại bao trùm lên trên cuộc sống, yên tâm, những chuyện này sẽ không xảy ra trong thực tế đâu. Cậu không chịu đưa tôi về nhà thì tôi đập vỡ cửa kính đấy."
"Chúng ta đi xem phim đi!"
"Hi Vũ, tôi đang nói tiếng ngoài hành tinh chắc?" Trì Linh Đồng cực kỳ bực bội.
Hi Vũ thở dài, ngoan ngoãn quay về ghế trước, khởi động xe.
Trì Linh Đồng chỉ cho Hi Vũ dừng xe trước cổng khu nhà, không cho cậu ta đi sâu vào trong. Cô sợ cậu ta biết cô ở nhà nào, thỉnh thoảng sẽ tới cửa gây rối.
"Không mời tôi vào nhà uống trà sao?" Hi Vũ đứng dựa vào cửa xe, hỏi.
"Tôi mời cậu ăn cơm, cậu lại đưa tôi về nhà, hai chúng ta không ai nợ ai."
"Sau khi về đến nhà có thể gửi tin nhắn cho tôi được không?" Hi Vũ im lặng hồi lâu, rồi lại nói.
"Tạm biệt!" Cô quay đầu bước đi, đi một lúc, lẳng lặng quay đầu, thấy Hi Vũ vẫn đứng yên ở đó, màn đêm giăng kín khiến bóng dáng của cậu ta trở nên mơ hồ.
Cô biết thái độ của mình với cậu ta hơi quá đáng, nhưng cô thực sự không dám thả lỏng, chỉ sợ mình quá lịch sự, cậu ta sẽ được đà lấn tới, sau đó lịch sử lặp lại, vậy thì có gì hay ho? Nhưng cậu ta lại cho cô gợi ý, tìm một "Đạo cụ", thỉnh thoảng có những buổi họp mặt quan trọng, có thể loại bỏ không ít phiền phức.
*****
Cũng sắp nửa đêm rồi mà Khổng Tước còn chưa trở về, Trì Linh Đồng để cửa chờ Khổng Tước, nhưng mắt díu lại không mở ra nổi, đành nằm nhoài trước laptop chơi cờ tỷ phú với ba người xa lạ để giết thời gian.
Bùi Địch Thanh gửi tin nhắn tới, ba chữ và một dấu hỏi cuối câu: Đã ngủ chưa?
Cô hồi âm lại hai chữ và một dấu hỏi cuối câu: Việc gì?
Vừa gửi xong thì điện thoại reo lên, cô còn tưởng là tên Hi Vũ bám dai như nhặng kia, cô bấm nút nghe, giận dữ mắng khẽ: "Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Đối phương không lên tiếng, chỉ có tiếng thở khi nhanh khi chậm truyền tới theo sóng điện thoại.
"Không phải cậu định mượn rượu giả điên đấy chứ, tôi nói cho cậu biết, tôi chịu không nổi nữa rồi. Đồng chí Hi Vũ, nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy thì chúng ta còn không làm được cả bạn học đâu."
"Hi Vũ là ai?" Đối phương hỏi.
Cô kinh ngạc, xấu hổ tới mức cổ cũng đỏ bừng, cười ngây ngô: "Tổng giám đốc Bùi, là anh đấy à!"
"Đang đợi điện thoại của người khác sao?"
"Không phải, anh gọi đúng lúc lắm." Cô từ từ đóng laptop lại, nhoài người trên giường, tìm một tư thế thoải mái. "Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Tôi đang xem bản thiết kế, có nhiều điểm muốn hỏi cô, ngày mai cô có rảnh không?"
"Mai là chủ nhật, tôi có! Tôi cũng đã tra lại tài liệu rồi, mai nói cả thể."
"Ừm, bữa tối vui không?" Dường như Bùi Địch Thanh chỉ thuận miệng hỏi.
Ngay sau đó, Trì Linh Đồng bèn ai oán kể lại từng chi tiết trong bữa cơm, rồi nói ra sáng kiến của mình, "Tôi hối hận lắm, lẽ ra cũng phải mang một người bạn trai đi, hơn nữa không nên vạch trần lời nói dối của cậu ta, thế thì sau này cậu ta chẳng còn lý do gì để quấy rầy tôi nữa."
"Hay cô thử cân nhắc tôi xem? Nể tình cô góp sức chuyện phim trường, chút việc nhỏ ấy tôi có thể giúp cô!" Cách loa nghe, trong bóng tối, giọng Bùi Địch Thanh trầm ấp như không có thật.
"Thôi thôi, nhờ anh chẳng khác gì tự hại mình." Tuy không ngồi đối diện với anh nhưng Trì Linh Đồng vẫn lắc đầu như trống bỏi. "Giúp anh sửa chữa bản thiết kế phim trường là công việc ngầm không thể để lộ. Nếu lại mời anh làm bạn trai tham dự tụ họp, đương nhiên anh cũng không thể diễn như thật được, một khi thân phận của anh bị lộ, cậu ta sẽ cho rằng tôi bám lấy người giàu có, nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Anh phải hiểu là Trái Đất này chỉ như một xóm nhỏ mà thôi, nếu đứng ở đầu xóm hay cuối xóm, không may bị người quen bắt gặp, chuyện này truyền tới tai Chủ tịch Nhạc, tôi còn đường sống nữa không?"
Bùi Địch Thanh cười: "Hằng Vũ sẽ cho cô một con đường lớn thênh thang."
"Tôi đây chẳng có ưu điểm gì đặc biệt ngoài sự chuyên tâm. Anh cũng đừng làm xấu thanh danh của tôi."
"Không phải tôi coi thường sự chuyên tâm, nhưng có một số người, một số việc không đáng để cô làm vậy." Giọng anh chợt trầm xuống, dường như vô cùng xúc động, "Nghỉ sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp mặt. Ừm, lần trước chúng ta đang nói tới đâu nhỉ?"
"Nhà ở An Huy, ngày mai sẽ nói tới nhà bạt của người Mông Cổ."
"Được, tối mai tôi tới đón cô."
Hơn nửa đêm, Khổng Tước trở về, cả người nồng nặc mùi khói thuốc. Trì Linh Đồng ngáp hết lần này tới lần khác, "Không nỡ rời xa nhau như vậy thì sao không đến ở nhà anh ta?"
Khổng Tước xông vào nhà tắm như chuẩn bị đánh nhau: "Ngủ đi, tớ tắm rửa đã."
Trì Linh Đồng dụi dụi mắt, trèo lên giường, chỉ chốc lát đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đã lâu không ngủ thẳng một lèo đến khi tự nhiên tỉnh dậy, khi đôi mắt từ từ mở ra, thấy ánh mặt trời lọt qua rèm cửa sổ, khóe môi cô thoáng hiện vẻ ngái ngủ, cô xoay người, thấy bên cạnh không có ai, vài chiếc quần chiếc áo bị rải ở một bên giường. Cô khoan khoái duỗi người, lê dép ra khỏi phòng, "Khổng Tước?"
"Sáng sớm đã đi đâu rồi ấy, hại chị ngủ không ngon giấc." Nhan Tiểu Úy bước ra từ trong phòng, ai oán nói, dưới mắt thâm quầng.
"Hôm nay đỡ phải đánh phấn mắt nhé, thế này đã đẹp rồi!" Trì Linh Đồng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tiêu Tử Thần đã đón Khổng Tước đi chơi.
"Là một chiếc Ferrari màu đỏ, người đàn ông lái xe rất đẹp trai." Ánh mắt Nhan Tiểu Úy thoáng hiện vẻ ước ao hâm mộ.
"Người đàn ông nào cơ?"
"Người đàn ông tới đón ấy! Chị đứng trên ban công nhìn thấy mà, quá phong cách, không thể không chú ý. Khi bạn em đi xuống, hai người còn hôn nhau nồng nhiệt."
"Chị có nhìn nhầm không đấy!" Có vẻ như Tiêu Tử Thần không làm được loại chuyện thu hút sự chú ý đến vậy.
"Thị lực của chị là 2.0 nhé, cho dù có một con muỗi bay qua mặt chị, thì chị cũng có thể nhận ra nó là đực hay là cái."
Trì Linh Đồng đứng ngẩn ra, chẳng nghĩ được gì nữa.
"Điện thoại của em đang kêu kìa." Nhan Tiểu Úy nhắc.
Cô hoảng hốt quay người chạy vào phòng, điện thoại di động trên tủ đầu giường kêu như khóc như kể.
Giọng nói của Khổng Tước như mặt trời mọc trên mặt biển lúc hừng đông, tươi mát mà trong sáng. "Cậu tới Vịnh nước cạn nói với Tử Thần hộ tớ là hôm qua tớ ăn nhiều hải sản quá, hôm nay thấy bụng dạ hơi khó chịu, muốn ngủ bù thêm."
"Cậu đang làm trò gì thế?" Trì Linh Đồng tức giận tới mức muốn đánh cô nàng.
"Tớ sẽ kể cho cậu sau. Giống như ngày xưa ấy, nhưng cậu tuyệt đối không được để lộ đâu đấy."
"Tớ không làm, cậu tự đi mà gọi cho anh ta." Thời cấp ba, Khổng Tước hẹn hò với nam sinh, về nhà rất muộn, luôn nói với mẹ là mình làm bài tập ở nhà Trì Linh Đồng. Thỉnh thoảng mẹ Khổng gọi điện tới kiểm tra, Trì Linh Đồng sẽ luôn nói bằng giọng của một cô bé ngoan rằng: "Cô ơi, con và Khổng Tước đang thảo luận một đề bài, sau khi giải xong, cậu ấy sẽ về nhà ngay." Trì Linh Đồng là học sinh xuất sắc, mẹ Khổng chưa bao giờ hoài nghi.
"Tối qua lúc tớ nói chuyện với anh ấy thì điện thoại gần hết pin. Anh ấy lại học y, trong điện thoại hỏi cái này hỏi cái kia, rất dễ lộ."
"Vậy cậu đưa số điện thoại của anh ta đây, để tớ gọi."
"Nếu cậu gọi, anh ấy nhất định sẽ hỏi địa chỉ, sau đó lái xe tới thăm tớ. Cậu cứ nói tớ đã uống thuốc, hiện giờ đang ngủ rất ngon là được. Đồng Đồng, nhờ cả vào cậu đấy, tớ yêu cậu."
"Đúng là tớ đã kết bạn nhầm người. Hóa ra cậu hao tâm tổn trí tìm cách đến ở nhà tớ cho bằng được, là để tiện làm thế này đây!" Trì Linh Đồng nghiến răng nghiến lợi.
Khổng Tước nũng nịu nói: "Tớ biết cưng yêu tớ, thương tớ nhất mà, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu. Bây giờ cậu đi nhanh đi, Tử Thần rất ghét người tới trễ. Cậu giúp tớ xin lỗi anh ấy, nói là ngày mai tớ sẽ tới thăm cha mẹ anh ấy."
Không chờ Trì Linh Đồng trả lời, Khổng Tước đã ngắt máy. Trì Linh Đồng bực đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.
Đường bờ biển của Thanh Đài có hình lượn sóng, có mấy cảng thiên nhiên, có cả cảng là bãi tắm tự nhiên. Vịnh nước cạn là bãi biển đẹp nhất trong số đó, nhưng không được quảng cáo nhiều ra bên ngoài. Phía sau bãi biển là núi rừng trùng điệp, với những căn biệt thự khác nhau, quanh năm có binh lính mặc đồng phục canh gác.
Trì Linh Đồng bước xuống taxi, thấy dưới những cây dù che nắng trên bãi cát, có vài người mặc áo tắm túm năm tụm ba, có người đang hóng gió biển, có người lại đang chơi đùa trong sóng nước, còn có mấy đứa trẻ đang xây lâu đài trên bãi cát. Những con sóng cuốn lên bọt nước trắng tựa tuyết, cuồn cuộn xô vào bờ, tạo nên những tiếng rầm rì.
Trì Linh Đồng nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng nhận ra Tiêu Tử Thần, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần dài phẳng phiu, đang ngồi trên ghế nằm màu trắng, bên người có một cái túi lớn, ánh mắt nhìn thẳng ra biển .
Cô lấy lại bình tĩnh, vừa thầm mắng Khổng Tước mấy câu, vừa chầm chậm đi tới.
Mọt sách bị lừa bịp một cách dễ dàng, Trì Linh Đồng chỉ nói vài ba câu đã khiến anh ta hoàn toàn tin tưởng, trong mắt chẳng hề lộ vẻ hoài nghi, còn chu đáo mời cô ngồi xuống, xếp hoa quả, đồ uống, cảm ơn cô hết lần này tới lần khác. Trì Linh Đồng không khỏi cảm thấy tội lỗi. Ức hiếp người hiền lành quả thực khiến người ta khinh bỉ, "Không cần phiền phức như vậy, tôi đi ngay ấy mà." Cô rất sợ ngồi ở đây lâu, dưới ánh mắt trong trẻo thanh khiết của anh ta, cô sẽ tự động khai sạch sành sanh.
Tiêu Tử Thần đưa cho cô một cốc ô mai ướp lạnh: "Thời tiết đẹp thế này, nếu không biết bơi thì ngồi đây hóng gió biển cũng được! Có những người ăn hải sản thì bụng sẽ khó chịu, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi, cô không phải lo cho Khổng Tước đâu."
Anh ta còn an ủi lại cô, sao Trì Linh Đồng có thể không toát mồ hôi? "Vậy tôi ngồi đây, anh cứ đi tắm biển đi!" Trì Linh Đồng nhìn cái túi lớn để cạnh ghế tựa. Đây là lần đầu tiên cô tới bãi tắm Vịnh nước cạn, dường như biển càng xanh hơn, trời càng cao hơn.
Tiêu Tử Thần nở một nụ cười gượng gạo: "Hay là tôi mua cho cô một bộ áo tắm, thêm một cái phao nữa, rồi cô cũng ra tắm biển luôn?"
Trì Linh Đồng biết anh ta đang giúp Khổng Tước làm trọn đạo đãi khách, lắc đầu nói: "Tôi là một con vịt cạn, không thể để anh cười chê được." Cô nhớ tới việc tối qua đạp nhầm vào chân anh ta hai lần, mặt lại đỏ bừng.
Tiêu Tử Thần không nói gì thêm nữa, đứng lên đi tới phòng thay đồ.
Trì Linh Đồng uống một nửa cốc nước ô mai, nhìn quanh quất, trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một người đàn ông có thân hình rất đẹp, tuy không phải loại người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vai rộng chân dài, cơ bụng cực kỳ hoàn hảo. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta thoáng hiện vẻ nghiêm nghị, không biết do cận thị hay bị cát bay vào mắt, anh ta luôn híp mắt, chớp mắt liên tục. Trì Linh Đồng kinh ngạc đến há mồm, Khổng Tước đúng là có mắt thần, mọt sách hóa ra lại là một người đàn ông rất nam tính.
"Vậy tôi xuống tắm đây!" Tiêu Tử Thần đưa tay lên mắt, chạm phải khoảng không, bấy giờ mới nhớ ra mình không đeo kính.
"Anh có từng cân nhắc đổi sang loại kính mắt khác, hay là dùng kính áp tròng không?" Mọt sách có đôi mắt khá đẹp, lại bị đôi kính gọng đen che khuất, thật là đáng tiếc. Trì Linh Đồng thầm nghĩ, anh ta mà thay kính đi thì quả thực có thể đem ra so sánh với Bae Yong Joon ấy chứ.
"Gọng kính mà tôi đang đeo là do Khổng Tước chọn riêng cho tôi, tôi rất thích nó." Tiêu Tử Thần đứng trước mặt Trì Linh Đồng, để thân trần, ánh mắt dịu dàng.
Sở thích hóng chuyện của Trì Linh Đồng lại bắt đầu sục sôi: "Có thể tiết lộ một chút về sự bắt đầu của tình sử lãng mạn giữa anh và Khổng Tước không?" Về chuyện này, Trì Linh Đồng đã hỏi Khổng Tước nhiều lần, nhưng Khổng Tước ngậm chặt miệng, đánh chết cũng không nói ra một chữ.
Tiêu Tử Thần ngẩn người, ngồi xuống, Trì Linh Đồng vội đưa cho anh ta một cái khăn để khoác lên người, nhà giáo ưu tú đức cao vọng trọng như vậy mà để lộ cơ thể, thực sự là chuyện tổn hại tới cốt cách thanh nhã của anh ta.
Tiêu Tử Thần dường như vừa do dự, vừa nhớ lại, im lặng một lúc lâu.
"Ha ha, nếu thấy bất tiện thì anh cứ bịa bừa một chuyển kể cho vui cùng được."
"Tôi chưa bao giờ nói dối." Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói, "Cũng không có gì bất tiện. Tôi và Khổng Tước gặp nhau trong bệnh viện, cô ấy...tự sát, được đưa vào viện cấp cứu, bác sĩ cấp cứu là bạn của tôi. Khi đang cấp cứu thì vợ anh ta đột nhiên bị tai nạn giao thông, vừa hay tôi lại ở đó, cho nên làm thay việc của anh ta. Chúng tôi đã quen nhau như vậy đấy."
Trì Linh Đồng kinh ngạc, cô nàng Khổng Tước này chỉ đứt tay thôi mà đã kêu tới kêu lui rồi ấy chứ. "Cô ấy tự sát bao giờ, ở đâu, vì sao tự sát?"
"Ba năm trước, Thanh Đài, vì tình!"
"Cô ấy thua trận dưới tay ai?"
"Đây là chuyện riêng tư của Khổng Tước, tôi không tiện nói ra."
"Vậy nên anh đã mở lòng hảo tâm, giúp cô ấy thu dọn hậu quả?" Trì Linh Đồng mơ màng nghĩ.
Tiêu Tử Thần chớp mắt: "Tôi cảm thấy một cô gái cố chấp, sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì tình yêu như vậy chắc chắn phải rất tốt bụng, hiểu rõ cuộc sống, xứng đáng để tôi tôn trọng và trân trọng."
Nếu Khổng Tước mà cố chấp với tình yêu thì lợn cái cũng bay lên tận trời rồi. Từ khi Khổng Tước mới biết yêu tới giờ, thiên tình sử chói lóa của cô nàng, Trì Linh Đồng rõ như lòng bàn tay, nên khi cô biết cô nàng qua lại với Tiêu Tử Thần lâu như vậy, Trì Linh Đồng thực sự cho rằng đây là kỳ tích thứ mười một của thế giới.
Trì Linh Đồng thấy hơi thương cảm cho mọt sách. Thế nhưng ai chẳng có bí mật của riêng mình, người không biết gì mới là người hạnh phúc, "Sau đó anh mới theo cô ấy chuyển tới Tân Giang? Ồ, hóa ra anh làm việc ở bệnh viện?"
"Thanh Đài là nơi mà Khổng Tước từng bị tổn thương, cô ấy nói ở đây không vui. Tôi cũng muốn chuyên tâm nghiên cứu, bởi vậy chúng tôi cùng tới Tân Giang. Việc dạy học khá nhàn nhã, tôi cũng có thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Cô nhìn mọt sách, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, "Tôi...không bôi kem chống nắng, tôi về trước đây, anh cứ từ từ tắm biển nhé."
Tiêu Tử Thần cũng đứng lên theo, "Cô vừa giúp tôi chăm sóc Khổng Tước, vừa cất công tới tận đây báo cho tôi biết. Tôi nên đưa cô về."
"Nhưng anh thay đồ rồi mà!" Trì Linh Đồng áy náy nói.
"Tôi có thể mặc lại."
Trì Linh Đồng thấy anh ta kiên quyết như vậy, biết mọt sách thực ra rất cố chấp, "Hay là anh cứ xuống tắm một lúc đi, tôi đợi anh!"
"Cô đừng bước ra khỏi dù che nắng, như vậy tia tử ngoại sẽ không làm tổn thương da cô." Anh ta dùng tay vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Trì Linh Đồng thấy rất buồn cười, nhớ lại trong "Tây Du Ký", khi Tôn Ngộ Không có việc phải ra ngoài, cũng vẽ cho Đường Tăng một cái vòng tròn, "Đi đi, trước khi anh quay lại, tôi sẽ không dời đi nửa bước." Cô xua xua tay.
Như thể sợ cô nói mà không giữ lời, Tiêu Tử Thần cứ đi được vài bước lại quay đầu nhìn, cho tới khi cả người anh ta ngâm trong nước biển.
Trì Linh Đồng nâng cằm, thầm nghĩ: Tuy mọt sách rất nhạt nhẽo, nhưng con người cũng không xấu xa. Anh đánh đổi tình cảm của cả đời mình để thấy Khổng Tước xòe đuôi một lần, thế nhưng Khổng Tước có cam tâm chỉ xòe đuôi vì một mình anh ta hay không?
Điện thoại di động kêu, cô liếc nhìn Tiêu Tử Thần đang ngâm mình trong nước biển, mở điện thoại, lần này là Bùi Địch Thanh.
Bùi Địch Thanh nghe thấy tiếng sóng biển dào dạt: "Cô đang ở bãi biển?"
"Tổng giám đốc Bùi phán đoán như thần!"
Bùi Địch Thanh bật cười: "Buổi chiều tôi rảnh, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn trưa?"
"Bây giờ tôi đang ở Vịnh nước cạn. Bữa trưa thì xin miễn, tôi muốn về nghỉ ngơi một lúc rồi mới ra ngoài. Chiều nay tôi sẽ gọi điện cho anh."
"Cô bơi giỏi lắm à?" Dường như Bùi Địch Thanh đang rất rảnh rỗi, không có ý định ngắt máy.
"Ngại quá, tôi đang hầu hạ một vị công tử đọc sách, cũng không phải bản thân thích thú gì."
"Đi cùng với bạn trai cũ của cô?"
"Tôi không tốt bụng đến thế. Tôi đang theo hầu bạn trai của bạn gái." Câu này nghe thật kỳ quặc, Trì Linh Đồng phì cười.
"Lòng hảo tâm của cô không tồi, sao không suy nghĩ tới việc chuyển sang làm việc ở các tổ chức từ thiện?"
"Nếu có một ngày chuyện giữa anh và tôi bị bại lộ, có lẽ tôi sẽ thử."
"Nói như thể tôi đang lôi cố xuống nước ấy. Linh Đồng, lần trước cô nói với tôi ý tưởng Khế Viên, Nhật báo Kinh tế đang tìm kiếm những tác phẩm thiết kế các khu nhà vừa thời thượng vừa cá tính, tôi nghĩ cô có thể tham gia dự thi."
"Tôi chỉ nói bừa thôi, có vài phong cách kiến trúc phương Tây tôi vẫn chưa hiểu rõ." Anh gọi cô là gì cơ --- Linh Đồng? Trì Linh Đồng sờ sờ cánh tay, nổi lên một lớp da gà, đúng là không quen nổi!
"Cô Trì, cô quên rằng trước mắt cô có sẵn một thầy giáo ư?"
Ánh mắt Trì Linh Đồng sáng lên: "Anh muốn hợp tác với tôi?"
"Không phải hợp tác, là giúp đỡ, dù sao đó cũng là cảm hứng của cô."
"Có điều kiện kèm theo không?"
"Buổi chiều gặp mặt rồi nói tiếp. Đã hai mươi tư tuổi rồi, đừng hết mời cơm bạn trai cũ lại theo hầu bạn trai của người ta như thế, nên tìm một người bạn trai cho mình đi thôi."
"Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Tôi còn sợ để quá lâu, tới mức 'Có bệnh thì vái tứ phương', lại đến với Trần Thần cũng nên?"
"Là người đồng nghiệp ăn mặc rất cá tính đó à?"
"Ừm, đàn ông có tuổi tác thích hợp xuất hiện trong cuộc sống của tôi cũng chỉ có anh ta thôi." Cô đau khổ nói.
"Cô mới hai mươi tư, sốt ruột làm gì, tình yêu là cảm xúc, không thể miễn cưỡng."
"Nhưng vừa có người nói tôi đã hai mươi tư rồi, như thể tuổi này còn chưa có bạn trai thì sẽ khiến trật tự xã hội đảo lộn?" Trì Linh Đồng thấy mưu mô của mình thực hiện thành công, bèn hỏi ngược lại.
Bùi Địch Thanh không nhịn được bèn bật cười.
*****
Khi Tiêu Tử Thần thay quần áo xong thì ánh nắng đã chiếu thẳng lên vai người ta. Tuy bên ngoài nhiệt độ rất cao nhưng anh ta không bật điều hòa mà mở cửa sổ, để mặc cho gió biển thổi vào trong xe.
Xe chạy một lúc thì tới một con đường lớn trong rừng. Từng tòa nhà ven đường, Trì Linh Đồng đều đã nhìn quen mắt. Khi đi tới một tòa nhà ba tầng kiểu Nga màu nâu đỏ, Tiêu Tử Thần dừng xe, "Đây là nhà tôi."
"Nơi này là đường Quế Lâm." Trì Linh Đồng đã nhận ra, không ngờ đường Quế Lâm lại gần Vịnh nước cạn như thế. Tòa nhà màu nâu đỏ lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, tràn đầy hơi thở quý tộc thần bí.
"Đúng, sau khi cha tôi chuyển từ Tây Xương về Thanh Đài thì chúng tôi vẫn luôn ở đây. Trước kia nơi này chính là nhà của một ông chủ nghề báo người Nga. Hôm nay cô giúp việc đã làm rất nhiều món ăn chỉ để đón Khổng Tước, nếu tôi không về nhà thì cô ấy sẽ rất buồn. Nếu cô không ngại, mong cô hạ cố cùng ăn một bữa cơm trưa với chúng tôi!"
"Tôi ngại." Trì Linh Đồng thốt lên. Không có Khổng Tước, cô và Tiêu Tử Thần chỉ là người qua đường A và người qua đường B mà thôi, thế giới này còn chưa hòa hợp tới mức tất cả đều là người một nhà! Nếu hôm nay Khổng Tước ở đâu, cô đi theo ăn ké thì còn được. Nhưng giờ không được, có hiềm nghi thay mận đổi đào! "Tôi đã hẹn ăn trưa với bạn rồi, phiền anh đưa tôi tới chỗ giao lộ là được."
Tiêu Tử Thần không động đậy: "Khi tôi thay quần áo thì đã nói với người trong nhà rồi."
Trì Linh Đồng nhíu mày: "Anh không định nhờ tôi giả vờ thành Khổng Tước đấy chứ?" Điều này quá hoang đường.
"Không, tôi nói cô là bạn của Khổng Tước. Cha tôi rất mến khách. Không sao đâu, chỉ là một bữa cơm đạm bạc thôi." Tiêu Tử Thần nói ra từng câu từng chữ, vẻ mặt bình thản như một cốc nước nước trắng.
"Anh không thấy làm như vậy sẽ khiến người khác khó chịu sao?" Trì Linh Đồng hơi bực bội.
Tiêu Tử Thần bối rối nhìn cô, "Tôi...chỉ nghĩ hai nơi gần nhau như vậy, lại vào đúng giữa trưa, cho nên mới nói theo lẽ đương nhiên."
Cánh cửa gỗ của tòa nhà mở ra, một cụ ông tóc bạc bước tới, "Tử Thần, sao không mời khách vào trong nhà?" Nói xong, ông đi xuống thềm, đến gần xe.
Trì Linh Đồng mím môi, bây giờ thì cô đã hết đường trốn.
"Đây là cha tôi - Tiêu Hoa, còn đây là bạn của Khổng Tước - Trì Linh Đồng." Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, giới thiệu hai người với nhau.
"Tử Thần nói rằng cháu là nhà thiết kế , là một cô bé rất xuất sắc. Mau vào đi, cô giúp việc đã dọn cơm lên bàn từ lâu rồi." Ông Tiêu Hoa nhiệt tình mở cửa xe cho Trì Linh Đồng, "Sau này nơi đây cũng chính là nhà của Khổng Tước, cháu có thể tới chơi bất cứ lúc nào, đừng ngại nhé."
"Xin lỗi vì đã làm phiền, bác Tiêu." Trì Linh Đồng chẳng biết làm sao, đành đi theo Tiêu Tử Thần vào nhà, khi bước lên cầu thang, cô quay đầu trừng mắt với Tiêu Tử Thần một cách hung ác.
Bước qua cửa là vào phòng khách, trên tường có treo mấy bức tranh danh nhân, tranh phong cảnh, một chiếc đồng hồ quả lắc kiểu cổ của Đức, bốn thanh hợp âm chuẩn bị báo giờ, âm thanh rất êm tai, ở phía đông có một chiếc tủ kính bằng gỗ anh đào, bên trong có bày đủ loại huân huy chương, TV được đặt trên một chiếc bàn làm từ gỗ sồi, chỉ có một mặt bàn và bốn chân đỡ, nhưng kết cấu vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Cạnh bàn là một chiếc kệ thấp, bên kệ đặt một chiếc máy quay đĩa kiểu cũ, trong máy có đĩa nhạc, hầu hết là hí khúc(*). Trì Linh Đồng đứng đây, chợt cảm thấy bản thân như lạc vào quá khứ..
(*)Là nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, bao gồm ca múa, diễn tuồng...
"Phòng ăn ở chỗ này, mau tới đây rửa tay nào!" Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề tươi cười dẫn Trì Linh Đồng vào phòng rửa tay, "Ở đây có xà phòng, còn khăn mặt thì ở trên giá."
Trì Linh Đồng nói cảm ơn, cô thấy tuy phòng rửa tay không được trang trí một cách xa hoa nhưng mỗi viên gạch men đều được lau tới sáng loáng, tạo cảm giác nếp sống nơi đây rất lịch sự.
Tiêu Tử Thần đứng ở cửa phòng rửa tay đợi cô, ánh mắt lộ vẻ áy náy, "Ăn cơm xong tôi sẽ đưa cô về." Nói như thể đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.