Chương 85: Còn chưa thừa nhận
Phong Hiểu Anh Hàn
13/11/2022
Nửa tháng sau Chu Vận Ninh trở về từ chuyến công tác đến thành phố D. Cô ấy trở về vào một đêm khuya thanh vắng.
Mười giờ tối, Giang Lăng vừa tắm xong mới đi ra phòng tắm. Cô định trở về phòng sách xử lý công việc chưa hoàn thành, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ từ cửa chính.
Cạch.
Cô dừng bước, tìm âm thanh nhìn qua.
Cánh cửa mở ra một khe hở, Chu Vận Ninh lén lút nhìn trộm vào trong, lúc này mới đẩy cửa ra nghiêng người tiến vào, cô ấy mau mắn kéo hành lý vào rồi đóng cửa lại. Đóng cửa xong cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay đầu thì trông thấy một phòng sáng sủa.
“Á!” Chu Vận Ninh hoảng sợ, nhưng cô ấy phản ứng mau lẹ lập tức bịt miệng, che lại tiếng thét kinh hãi kia.
Giang Lăng thắc mắc: “Vận Ninh?”
“Lăng Lăng, sao chị lại ở nhà?” Cô ấy buông tay ra, ném hành lý sang một bên rồi đi nhanh tới trước mặt Giang Lăng, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, “Dạo này chị đều ở đây hả?”
Giang Lăng quan sát cô ấy một cái mới nói: “Cũng không phải, chị mới đi một chuyến tới thành phố A tìm em họ của chị.”
Chu Vận Ninh dời mắt, hơi kinh ngạc: “Ơ? Đệ Đệ đến thành phố A hả?”
Giang Lăng đáp: “Không phải Tiểu Nhuy, là một cậu em họ khác của chị.”
Chu Vận Ninh nói: “Chị còn một cậu em họ à? Ở thành phố A sao em chưa từng nghe nói?”
“Ừm, là cháu trai của em trai ông nội chị.” Giang Lăng gật đầu, “Cậu ấy luôn sống ở thành phố A, lần này chị đi là tìm cậu ấy giúp điều tra chuyện công ty của ba chị.”
“Công ty của ba chị? Chẳng phải ông ta bị hội đồng quản trị khai trừ rồi sao? Vả lại đang ở trong thời kỳ bảo lãnh chờ xét xử, làm sao còn có công ty chứ?” Thời gian này Chu Vận Ninh đi công tác ở thành phố D, cô ấy không hề biết việc làm lét lút của Giang Thiệu Quân.
Giang Lăng nói: “Ông ta dùng danh nghĩa của Giang Vĩ Ngọc đăng ký một công ty ở thành phố A, chị cũng mới biết chuyện này gần đây thôi.”
Chu Vận Ninh kinh ngạc: “Ông ta…”
Giang Lăng ngồi trên sô pha, điềm tĩnh nói: “Đoán chừng là muốn đợi thời trở lại.”
“Chỉ dựa vào ông ta, còn có đứa con riêng kia? Thật sự có được không?” Chu Vận Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.
Giang Lăng từ tốn cất tiếng: “Mặc kệ ông ta có được không, chúng ta đã biết chuyện này nên chỉ cần có biện pháp xử lý là được. Dù sao những việc lén lút ông ta làm gần đây cũng không ít.”
“Cũng phải.” Chu Vận Ninh hơi đăm chiêu gật đầu, cô ấy không tiếp tục đề tài này nữa, “Vậy hôm nay chị mới về thành phố B hả? Vừa về tới liền qua đây? Sao không cùng Chu Dư Ngôn, à không phải.” Nhận ra mình nói lỡ lời, cô ấy nói lại, “Xin lỗi em nói năng hơi lộn xộn, ý em là chị về rồi sao Chu Dư Ngôn không tới đón chị?”
Giang Lăng tựa vào sô pha, biếng nhác nói: “Chị về bên này ở để tiện đi làm.” Cô dừng một chút nói thêm, “Cơ mà ai đó có lẽ đang giận dỗi.”
“Ồ?” Chu Vận Ninh nghe không hiểu.
“Không nói về chị nữa.” Giang Lăng bâng quơ chuyển đề tài, “Vận Ninh, ngược lại là em, ban nãy là sao thế?”
“Ặc, em…” Chu Vận Ninh sửng sốt, “Đừng nói nữa, em ——”
Không biết nghĩ tới cái gì, cô ấy như là nghẹn họng, hồi lâu sau mới thở ra một hơi.
“Lăng Lăng, em hỏi chị một vấn đề.”
Giang Lăng đáp lại: “Em hỏi đi.”
Chu Vận Ninh quanh co một lúc lâu mới túm lấy góc áo của cô nói: “Nếu, nếu, em nói là nếu đó ——”
“Ừm, em đừng gấp, từ từ nói.” Giang Lăng nhìn ra vẻ căng thẳng ở đáy mắt cô ấy, cô dịu dàng khuyên bảo.
Chu Vận Ninh lấy lại tinh thần rồi nói: “Nếu một người bạn trai cũ của chị, là cái loại đã chia tay nhiều năm rồi ấy. Chị vốn không muốn gặp lại anh ta, nhưng một ngày nào đó không thể không gặp mặt. Thì là, thì là, gặp lại nhau tại một sự kiện.”
Giang Lăng chợt hiểu ra ý tứ của cô ấy: “Ý em là, em gặp được bạn trai cũ tại hội nghị kinh doanh thượng đỉnh ở thành phố D?”
Chu Vận Ninh gật đầu thật mạnh, cô ấy căng thẳng nắm tay cô: “Lăng Lăng, phải làm sao đây?”
Giang Lăng nói: “Bạn trai cũ thôi mà, tại sao em phải căng thẳng như vậy? Coi như anh ta không tồn tại là được, dù gặp mặt cứ coi là người xa lạ thì được rồi.”
“Không không không, không phải vấn đề này.” Chu Vận Ninh nhắm mắt lại, thẹn thùng đỏ mặt, “Là, là em không cẩn thận ngủ với anh ta!”
Giang Lăng thay cô ấy nói hết lời: “Cho nên em muốn hỏi, không cẩn thận ngủ với bạn trai cũ thì phải làm sao?”
“Ừm.” Chu Vận Ninh tỏ vẻ khẩn trương.
Giang Lăng hỏi: “Hai người có dùng biện pháp an toàn không?”
“Em, hôm đó, em cũng không biết, dù gì hôm đó em uống say, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ——” Chu Vận Ninh sốt ruột lên là nói năng lộn xộn.
“Đừng sốt ruột.” Giang Lăng nói, “Ngủ cũng ngủ rồi, chẳng phải chuyện gì đáng ngại.”
Chu Vận Ninh lắc đầu, tỏ vẻ cam chịu: “Không phải, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta lại đòi em chịu trách nhiệm!”
“Chịu trách nhiệm?” Giang Lăng hỏi, “Vậy ý của em thế nào?”
“Em đương nhiên không muốn rồi, đã là bạn trai cũ thì tại sao em còn phải chịu trách nhiệm? Hơn nữa việc đó là ngoài ý muốn!” Chu Vận Ninh nhấn mạnh.
Giang Lăng nói theo lời cô ấy: “Đúng vậy, cả hai đều là người trưởng thành. Đây chỉ là việc bình thường, em không chịu trách nhiệm, anh ta lại chẳng thể làm gì em, cho nên em cần gì phải lo lắng chứ?”
“Đúng ha, em cần gì lo lắng?” Chu Vận Ninh sửng sốt.
Giang Lăng nói tiếp: “Chuyện này chẳng có gì đáng lo, chỉ cần em không muốn, sự ép buộc của anh ta không có tác dụng gì.”
“Chị nói phải.” Chu Vận Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”
Như là suy nghĩ thông suốt, tâm trạng của cô ấy cũng sáng sủa theo: “Em hiểu rồi Lăng Lăng, cảm ơn chị.”
Giang Lăng cười cười: “Không còn sớm nữa, em mau đi tắm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Chu Vận Ninh gật đầu đứng dậy, kéo hành lý trở về phòng.
***
Tập đoàn Quân Trạch, văn phòng tổng giám đốc.
“Anh đặc biệt tới đây tìm tôi là vì để tôi làm thùng rác của anh?” Khuôn mặt Phó Dĩ Hành lạnh băng, thờ ơ nhìn người ngồi trên sô pha.
Chu Dư Ngôn châm biếm: “Nếu Phó tổng tự coi mình là thùng rác thì tôi cũng hết cách.”
Phó Dĩ Hành cười khẩy một tiếng: “Nếu tôi là thùng rác thì Chu tổng là cái gì?”
Chu Dư Ngôn không nói tiếp, anh nhìn chai rượu trên bàn trà: “Có đôi khi tôi rất hâm mộ cậu.”
Phó Dĩ Hành thoáng nhấc mắt lên, khóe mắt nhìn thấy Giang Nhuy đang trốn ở cửa dè dặt nhìn lén, anh ta lạnh lùng cất tiếng: “À.”
Chu Dư Ngôn cầm lên chai rượu, giơ lên về phía anh ta, anh thong dong nói: “Cùng tôi uống một ly?”
“…”
Phó Dĩ Hành không đáp lại anh mà nhìn sang Giang Nhuy. Giang Nhuy nhìn lén bị phát hiện chỉ đành đi tới, cậu còn bưng một khay trà bánh trên tay.
“Cái đó, anh rể, uống rượu không tốt đâu, hay là uống cà phê hoặc trà đi.” Cậu đặt khay xuống nói bổ sung, “Em ở bên ngoài gặp được trợ lý Từ, đây là do anh ấy chuẩn bị, em thuận tiện bưng vào.”
Phó Dĩ Hành nói: “Cậu gọi anh ta là anh rể làm gì? Chị họ của cậu còn chưa thừa nhận anh ta đâu.”
“…”
“Cái này…” Giang Nhuy nhìn anh một cái, dè dặt cất tiếng, “Dù sao cũng đính hôn rồi.”
“Đúng, là đính hôn.” Chu Dư Ngôn nở nụ cười tự giễu.
Giang Nhuy thấy phản ứng này của anh, cậu tưởng rằng mình nói sai gì rồi, nhất thời bối rối đứng tại chỗ.
Phó Dĩ Hành liếc cậu một cái rồi nói: “Nếu cậu có việc thì về trước đi.”
Giang Nhuy nhất thời như được trút gánh nặng: “Vậy em không quấy rầy hai anh nữa.”
Cậu bỏ lại một câu, sau đó gần như chạy trối chết.
Chờ cậu rời khỏi, Chu Dư Ngôn chuyển hướng nhìn sang Phó Dĩ Hành: “Sao Giang Nhuy lại ở đây?”
Phó Dĩ Hành nói bâng quơ: “Cậu ấy qua đây ký hợp đồng đại diện thương hiệu, Tầm Tầm vốn định bảo cậu ấy buổi tối cùng chúng tôi ăn bữa cơm.” Anh ta liếc nhìn mặt bàn, còn nói, “Thế nào? Chu tổng coi chỗ của tôi là quán bar sao?”
“Vậy cậu thấy thế nào, tôi có thể làm gì?” Chu Dư Ngôn tựa vào sô pha, vẻ mặt có mấy phần hờ hững.
Phó Dĩ Hành nhìn về phía cửa sổ sát đất: “Trong loại chuyện này, không phải Chu tổng có cách nhất sao?”
“Không được, không thể như vậy nữa.” Chu Dư Ngôn kéo ra cà vạt, có chút bực bội. Anh lập tức bác bỏ đề nghị của Phó Dĩ Hành.
Bởi vì anh bất giác nhớ tới cú điện thoại ngoài ý muốn hôm ấy ——
Khi đó, Chu Vận Ninh hỏi Giang Lăng: “Lỡ như…lỡ như mang thai thì làm sao?”
Lúc ấy Giang Lăng trả lời rằng: “Mang thai thì sinh ra thôi, cũng không phải không nuôi nổi.”
Chu Vận Ninh: “Sinh ra? Khoan đã…vậy nếu có rồi, chị sẽ kết hôn với anh ta hả?”
Giang Lăng: “Kết hôn là chuyện xa xôi, chị chưa từng nghĩ tới. Hơn nữa cũng không phải kết hôn mới có thể sinh con.”
À, mang thai thì sinh ra thôi.
Nếu lại dùng cách này thì chỉ sẽ đẩy cô đi xa hơn thôi.
“Nếu vậy thì mời Chu tổng quay về đi.” Phó Dĩ Hành xem thời gian trước mắt, chẳng hề khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách, “Lát nữa tôi còn phải đi đón Tầm Tầm tan làm.”
“…”
Mười giờ tối, Giang Lăng vừa tắm xong mới đi ra phòng tắm. Cô định trở về phòng sách xử lý công việc chưa hoàn thành, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ từ cửa chính.
Cạch.
Cô dừng bước, tìm âm thanh nhìn qua.
Cánh cửa mở ra một khe hở, Chu Vận Ninh lén lút nhìn trộm vào trong, lúc này mới đẩy cửa ra nghiêng người tiến vào, cô ấy mau mắn kéo hành lý vào rồi đóng cửa lại. Đóng cửa xong cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay đầu thì trông thấy một phòng sáng sủa.
“Á!” Chu Vận Ninh hoảng sợ, nhưng cô ấy phản ứng mau lẹ lập tức bịt miệng, che lại tiếng thét kinh hãi kia.
Giang Lăng thắc mắc: “Vận Ninh?”
“Lăng Lăng, sao chị lại ở nhà?” Cô ấy buông tay ra, ném hành lý sang một bên rồi đi nhanh tới trước mặt Giang Lăng, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, “Dạo này chị đều ở đây hả?”
Giang Lăng quan sát cô ấy một cái mới nói: “Cũng không phải, chị mới đi một chuyến tới thành phố A tìm em họ của chị.”
Chu Vận Ninh dời mắt, hơi kinh ngạc: “Ơ? Đệ Đệ đến thành phố A hả?”
Giang Lăng đáp: “Không phải Tiểu Nhuy, là một cậu em họ khác của chị.”
Chu Vận Ninh nói: “Chị còn một cậu em họ à? Ở thành phố A sao em chưa từng nghe nói?”
“Ừm, là cháu trai của em trai ông nội chị.” Giang Lăng gật đầu, “Cậu ấy luôn sống ở thành phố A, lần này chị đi là tìm cậu ấy giúp điều tra chuyện công ty của ba chị.”
“Công ty của ba chị? Chẳng phải ông ta bị hội đồng quản trị khai trừ rồi sao? Vả lại đang ở trong thời kỳ bảo lãnh chờ xét xử, làm sao còn có công ty chứ?” Thời gian này Chu Vận Ninh đi công tác ở thành phố D, cô ấy không hề biết việc làm lét lút của Giang Thiệu Quân.
Giang Lăng nói: “Ông ta dùng danh nghĩa của Giang Vĩ Ngọc đăng ký một công ty ở thành phố A, chị cũng mới biết chuyện này gần đây thôi.”
Chu Vận Ninh kinh ngạc: “Ông ta…”
Giang Lăng ngồi trên sô pha, điềm tĩnh nói: “Đoán chừng là muốn đợi thời trở lại.”
“Chỉ dựa vào ông ta, còn có đứa con riêng kia? Thật sự có được không?” Chu Vận Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.
Giang Lăng từ tốn cất tiếng: “Mặc kệ ông ta có được không, chúng ta đã biết chuyện này nên chỉ cần có biện pháp xử lý là được. Dù sao những việc lén lút ông ta làm gần đây cũng không ít.”
“Cũng phải.” Chu Vận Ninh hơi đăm chiêu gật đầu, cô ấy không tiếp tục đề tài này nữa, “Vậy hôm nay chị mới về thành phố B hả? Vừa về tới liền qua đây? Sao không cùng Chu Dư Ngôn, à không phải.” Nhận ra mình nói lỡ lời, cô ấy nói lại, “Xin lỗi em nói năng hơi lộn xộn, ý em là chị về rồi sao Chu Dư Ngôn không tới đón chị?”
Giang Lăng tựa vào sô pha, biếng nhác nói: “Chị về bên này ở để tiện đi làm.” Cô dừng một chút nói thêm, “Cơ mà ai đó có lẽ đang giận dỗi.”
“Ồ?” Chu Vận Ninh nghe không hiểu.
“Không nói về chị nữa.” Giang Lăng bâng quơ chuyển đề tài, “Vận Ninh, ngược lại là em, ban nãy là sao thế?”
“Ặc, em…” Chu Vận Ninh sửng sốt, “Đừng nói nữa, em ——”
Không biết nghĩ tới cái gì, cô ấy như là nghẹn họng, hồi lâu sau mới thở ra một hơi.
“Lăng Lăng, em hỏi chị một vấn đề.”
Giang Lăng đáp lại: “Em hỏi đi.”
Chu Vận Ninh quanh co một lúc lâu mới túm lấy góc áo của cô nói: “Nếu, nếu, em nói là nếu đó ——”
“Ừm, em đừng gấp, từ từ nói.” Giang Lăng nhìn ra vẻ căng thẳng ở đáy mắt cô ấy, cô dịu dàng khuyên bảo.
Chu Vận Ninh lấy lại tinh thần rồi nói: “Nếu một người bạn trai cũ của chị, là cái loại đã chia tay nhiều năm rồi ấy. Chị vốn không muốn gặp lại anh ta, nhưng một ngày nào đó không thể không gặp mặt. Thì là, thì là, gặp lại nhau tại một sự kiện.”
Giang Lăng chợt hiểu ra ý tứ của cô ấy: “Ý em là, em gặp được bạn trai cũ tại hội nghị kinh doanh thượng đỉnh ở thành phố D?”
Chu Vận Ninh gật đầu thật mạnh, cô ấy căng thẳng nắm tay cô: “Lăng Lăng, phải làm sao đây?”
Giang Lăng nói: “Bạn trai cũ thôi mà, tại sao em phải căng thẳng như vậy? Coi như anh ta không tồn tại là được, dù gặp mặt cứ coi là người xa lạ thì được rồi.”
“Không không không, không phải vấn đề này.” Chu Vận Ninh nhắm mắt lại, thẹn thùng đỏ mặt, “Là, là em không cẩn thận ngủ với anh ta!”
Giang Lăng thay cô ấy nói hết lời: “Cho nên em muốn hỏi, không cẩn thận ngủ với bạn trai cũ thì phải làm sao?”
“Ừm.” Chu Vận Ninh tỏ vẻ khẩn trương.
Giang Lăng hỏi: “Hai người có dùng biện pháp an toàn không?”
“Em, hôm đó, em cũng không biết, dù gì hôm đó em uống say, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ——” Chu Vận Ninh sốt ruột lên là nói năng lộn xộn.
“Đừng sốt ruột.” Giang Lăng nói, “Ngủ cũng ngủ rồi, chẳng phải chuyện gì đáng ngại.”
Chu Vận Ninh lắc đầu, tỏ vẻ cam chịu: “Không phải, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta lại đòi em chịu trách nhiệm!”
“Chịu trách nhiệm?” Giang Lăng hỏi, “Vậy ý của em thế nào?”
“Em đương nhiên không muốn rồi, đã là bạn trai cũ thì tại sao em còn phải chịu trách nhiệm? Hơn nữa việc đó là ngoài ý muốn!” Chu Vận Ninh nhấn mạnh.
Giang Lăng nói theo lời cô ấy: “Đúng vậy, cả hai đều là người trưởng thành. Đây chỉ là việc bình thường, em không chịu trách nhiệm, anh ta lại chẳng thể làm gì em, cho nên em cần gì phải lo lắng chứ?”
“Đúng ha, em cần gì lo lắng?” Chu Vận Ninh sửng sốt.
Giang Lăng nói tiếp: “Chuyện này chẳng có gì đáng lo, chỉ cần em không muốn, sự ép buộc của anh ta không có tác dụng gì.”
“Chị nói phải.” Chu Vận Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”
Như là suy nghĩ thông suốt, tâm trạng của cô ấy cũng sáng sủa theo: “Em hiểu rồi Lăng Lăng, cảm ơn chị.”
Giang Lăng cười cười: “Không còn sớm nữa, em mau đi tắm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Chu Vận Ninh gật đầu đứng dậy, kéo hành lý trở về phòng.
***
Tập đoàn Quân Trạch, văn phòng tổng giám đốc.
“Anh đặc biệt tới đây tìm tôi là vì để tôi làm thùng rác của anh?” Khuôn mặt Phó Dĩ Hành lạnh băng, thờ ơ nhìn người ngồi trên sô pha.
Chu Dư Ngôn châm biếm: “Nếu Phó tổng tự coi mình là thùng rác thì tôi cũng hết cách.”
Phó Dĩ Hành cười khẩy một tiếng: “Nếu tôi là thùng rác thì Chu tổng là cái gì?”
Chu Dư Ngôn không nói tiếp, anh nhìn chai rượu trên bàn trà: “Có đôi khi tôi rất hâm mộ cậu.”
Phó Dĩ Hành thoáng nhấc mắt lên, khóe mắt nhìn thấy Giang Nhuy đang trốn ở cửa dè dặt nhìn lén, anh ta lạnh lùng cất tiếng: “À.”
Chu Dư Ngôn cầm lên chai rượu, giơ lên về phía anh ta, anh thong dong nói: “Cùng tôi uống một ly?”
“…”
Phó Dĩ Hành không đáp lại anh mà nhìn sang Giang Nhuy. Giang Nhuy nhìn lén bị phát hiện chỉ đành đi tới, cậu còn bưng một khay trà bánh trên tay.
“Cái đó, anh rể, uống rượu không tốt đâu, hay là uống cà phê hoặc trà đi.” Cậu đặt khay xuống nói bổ sung, “Em ở bên ngoài gặp được trợ lý Từ, đây là do anh ấy chuẩn bị, em thuận tiện bưng vào.”
Phó Dĩ Hành nói: “Cậu gọi anh ta là anh rể làm gì? Chị họ của cậu còn chưa thừa nhận anh ta đâu.”
“…”
“Cái này…” Giang Nhuy nhìn anh một cái, dè dặt cất tiếng, “Dù sao cũng đính hôn rồi.”
“Đúng, là đính hôn.” Chu Dư Ngôn nở nụ cười tự giễu.
Giang Nhuy thấy phản ứng này của anh, cậu tưởng rằng mình nói sai gì rồi, nhất thời bối rối đứng tại chỗ.
Phó Dĩ Hành liếc cậu một cái rồi nói: “Nếu cậu có việc thì về trước đi.”
Giang Nhuy nhất thời như được trút gánh nặng: “Vậy em không quấy rầy hai anh nữa.”
Cậu bỏ lại một câu, sau đó gần như chạy trối chết.
Chờ cậu rời khỏi, Chu Dư Ngôn chuyển hướng nhìn sang Phó Dĩ Hành: “Sao Giang Nhuy lại ở đây?”
Phó Dĩ Hành nói bâng quơ: “Cậu ấy qua đây ký hợp đồng đại diện thương hiệu, Tầm Tầm vốn định bảo cậu ấy buổi tối cùng chúng tôi ăn bữa cơm.” Anh ta liếc nhìn mặt bàn, còn nói, “Thế nào? Chu tổng coi chỗ của tôi là quán bar sao?”
“Vậy cậu thấy thế nào, tôi có thể làm gì?” Chu Dư Ngôn tựa vào sô pha, vẻ mặt có mấy phần hờ hững.
Phó Dĩ Hành nhìn về phía cửa sổ sát đất: “Trong loại chuyện này, không phải Chu tổng có cách nhất sao?”
“Không được, không thể như vậy nữa.” Chu Dư Ngôn kéo ra cà vạt, có chút bực bội. Anh lập tức bác bỏ đề nghị của Phó Dĩ Hành.
Bởi vì anh bất giác nhớ tới cú điện thoại ngoài ý muốn hôm ấy ——
Khi đó, Chu Vận Ninh hỏi Giang Lăng: “Lỡ như…lỡ như mang thai thì làm sao?”
Lúc ấy Giang Lăng trả lời rằng: “Mang thai thì sinh ra thôi, cũng không phải không nuôi nổi.”
Chu Vận Ninh: “Sinh ra? Khoan đã…vậy nếu có rồi, chị sẽ kết hôn với anh ta hả?”
Giang Lăng: “Kết hôn là chuyện xa xôi, chị chưa từng nghĩ tới. Hơn nữa cũng không phải kết hôn mới có thể sinh con.”
À, mang thai thì sinh ra thôi.
Nếu lại dùng cách này thì chỉ sẽ đẩy cô đi xa hơn thôi.
“Nếu vậy thì mời Chu tổng quay về đi.” Phó Dĩ Hành xem thời gian trước mắt, chẳng hề khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách, “Lát nữa tôi còn phải đi đón Tầm Tầm tan làm.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.