Chương 18:
Lộc Thời An
20/10/2021
Màn đêm buông xuống, quán bar là thú vui tiêu khiển nhất của những người trẻ tuổi. Tại nơi thương nghiệp xa hoa, hội sở được trang hoàng nhã nhặn nhìn vào cũng biết là khu vui chơi của kẻ có tiền.
Mạnh Duật Đường tựa người vào ghế sofa, lười nhác ôm lấy Muộn Khê cùng tiếp chuyện với vài người bạn.
Một lúc sau, cửa chính bị mở ra Phó Tư Duyên nắm tay Triệu Kim Mạn đi vào. Mạnh Duật Đường nhìn bọn họ huýt sáo, lông mày hơi nhếch lên.
“Phó Tư Duyên, không ngờ tôi mới đi nước ngoài vài ngày cậu đã vội vàng kết hôn. Cậu tàn nhẫn thật đấy, bản thân tôi đang bất hòa với người yêu vậy mà cậu lại đi kết hôn. Cậu bị cái gì kích thích à?”
Phó Tư Duyên dường như bỏ lời cậu ta nói ra đằng sau, dẫn Triệu Kim Mạn ngồi xuống lấy chai nước trái cây cho cô. Thấy vậy cô liền che cốc thủy tinh rỗng lại: “Anh cho em uống rượu nhé?”
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn ly cocktail trước mặt, nóng lòng muốn thử vậy mà Phó Tư Duyên lại nhẫn tâm lắc đầu xê dịch ly cocktail ra phía xa, rót chai nước nho vào cốc.
“Phó Tư Duyên, em chỉ uống thử một chút thôi.”
“Em phải biết rõ bản thân mình tửu lượng thế nào chứ.” Anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
Cô là người thích uống rượu nhưng tửu lượng lại cực kỳ tệ, bình thường uống một ly đã bắt đầu say xỉn. Lần trước cô uống rượu gọi điện cho anh, Phó Tư Duyên lập tức phát hiện tửu lượng cô quá thấp, tốt nhất không nên động vào bia rượu.
Triệu Kim Mạn đành ngậm ngùi nghe theo, cô nhìn Muộn Khê ngồi đối diện đưa tay chào hỏi cô ấy. Cô nhớ rõ cô gái này là nghệ sĩ trong giới giải trí, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lạnh nhạt, kiêu ngạo. Dường như cô ấy đi theo Mạnh Duật Đường tới đây, quan hệ giữa bọn họ cô không tiện hỏi.
Dù sao mấy người ở đây đều là bạn của anh, chưa hề thân thuộc với cô nếu hỏi sẽ bị coi là vô duyên tọc mạch.
Sau màn chào hỏi nhàm chán, Mạnh Duật Đường cởi mở lên tiếng: “Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng Phó Tư Duyên – người kết hôn sớm.”
Kết hôn sớm? Bọn họ đều thấy Phó Tư Duyên kết hôn sớm sao? Dù anh lớn hơn cô vài tuổi nhưng tính ra đúng là kết hôn sớm thật. Đây là độ tuổi độc thân hoàng kim, vậy mà anh lại kết hôn với cô. Triệu Kim Mạn đau lòng giúp anh.
Phó Tư Duyên nghe họ nói vậy chỉ cười, liếc nhìn cô rồi cúi đầu hỏi: “Em cũng thấy tôi kết hôn quá sớm à?”
“Nào có, phải nói cuộc hôn nhân này của chúng ta phải là duyên trời tác hợp mới đúng.”
“Ồ! Em thấy nó giống duyên trời tác hợp? Nói như thế, hẳn là em rất thích tôi?” Phó Tư Duyên trêu ghẹo cô.
Triệu Kim Mạn bối rối, cô không thể phủ nhận rằng mình thích anh. Đối với cô mà nói, Phó Tư Duyên rất hấp dẫn, mọi hành động của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp.
Nhìn biểu cảm phong phú của cô, Phó Tư Duyên ngạc nhiên. Trước giờ trước mặt anh, cô vẫn luôn đóng vai chim hoàng yến ngoan ngoãn nhu thuận.
Cố Từ ngồi bên cạnh anh ghé sát lại gần thấp giọng hỏi: “Là cô ấy?”
“Ừ.” Phó Tư Duyên nhàn nhạt đáp lời.
Thấy anh không phủ nhận, Cố Từ nói tiếp: “Cậu không bản thân gán ghép miễn cưỡng sẽ khiến cho tên điên kia làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi à?”
Tay đặt trên thành ghế của anh hơi cuộn vào, tay còn lại đặt sau lưng cô gõ thành từng nhịp theo quy luật, “Tôi sẽ không cho anh ta cơ hội đó.”
Cố Từ nhướn mày, nhìn anh đầy hứng thú mà Triệu Kim Mạn cũng nghe loáng thoáng được câu nói của anh nhưng dù tò mò cô cũng không hỏi bởi đây là chuyện riêng của Phó Tư Duyên.
Cửa phòng bao một lần nữa bị mở ra, người bước vào là một cô gái cao gầy mặc chiếc váy hai dây màu xanh biếc. Cô ta tháo kính râm xuống, lộ ra cái nhìn đầy thù địch với cô.
Có lẽ cô ta là mối tình đầu của Phó Tư Duyên chăng? Cho nên khi nghe tin anh mang vợ mình đến hội sở, cô ta lập tức đến khiêu khích?
Triệu Kim Mạn nghĩ xong bèn lấy điện thoại mở Wechat nhắn tin cho Chung Nghênh: Mình nên ứng phó với mối tình đầu của Phó Tư Duyên như thế nào đây?
Chung Nghênh: Mạn Mạn, cậu phải nhớ rằng cậu tốt đẹp hơn cô ta bởi vì người kết hôn với Phó Tư Duyên là cậu.
Thẩm Mục Chi đứng dậy đón tuy nhiên giọng điệu lại có chút không kiên nhẫn: “Sao em lại tới đây?”
“Vì sao em không thể tới đây chứ?” Thẩm Chi Khanh hất cầm ngạo mạn đáp.
Mạnh Duật Đường tựa người vào ghế sofa, lười nhác ôm lấy Muộn Khê cùng tiếp chuyện với vài người bạn.
Một lúc sau, cửa chính bị mở ra Phó Tư Duyên nắm tay Triệu Kim Mạn đi vào. Mạnh Duật Đường nhìn bọn họ huýt sáo, lông mày hơi nhếch lên.
“Phó Tư Duyên, không ngờ tôi mới đi nước ngoài vài ngày cậu đã vội vàng kết hôn. Cậu tàn nhẫn thật đấy, bản thân tôi đang bất hòa với người yêu vậy mà cậu lại đi kết hôn. Cậu bị cái gì kích thích à?”
Phó Tư Duyên dường như bỏ lời cậu ta nói ra đằng sau, dẫn Triệu Kim Mạn ngồi xuống lấy chai nước trái cây cho cô. Thấy vậy cô liền che cốc thủy tinh rỗng lại: “Anh cho em uống rượu nhé?”
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn ly cocktail trước mặt, nóng lòng muốn thử vậy mà Phó Tư Duyên lại nhẫn tâm lắc đầu xê dịch ly cocktail ra phía xa, rót chai nước nho vào cốc.
“Phó Tư Duyên, em chỉ uống thử một chút thôi.”
“Em phải biết rõ bản thân mình tửu lượng thế nào chứ.” Anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
Cô là người thích uống rượu nhưng tửu lượng lại cực kỳ tệ, bình thường uống một ly đã bắt đầu say xỉn. Lần trước cô uống rượu gọi điện cho anh, Phó Tư Duyên lập tức phát hiện tửu lượng cô quá thấp, tốt nhất không nên động vào bia rượu.
Triệu Kim Mạn đành ngậm ngùi nghe theo, cô nhìn Muộn Khê ngồi đối diện đưa tay chào hỏi cô ấy. Cô nhớ rõ cô gái này là nghệ sĩ trong giới giải trí, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lạnh nhạt, kiêu ngạo. Dường như cô ấy đi theo Mạnh Duật Đường tới đây, quan hệ giữa bọn họ cô không tiện hỏi.
Dù sao mấy người ở đây đều là bạn của anh, chưa hề thân thuộc với cô nếu hỏi sẽ bị coi là vô duyên tọc mạch.
Sau màn chào hỏi nhàm chán, Mạnh Duật Đường cởi mở lên tiếng: “Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng Phó Tư Duyên – người kết hôn sớm.”
Kết hôn sớm? Bọn họ đều thấy Phó Tư Duyên kết hôn sớm sao? Dù anh lớn hơn cô vài tuổi nhưng tính ra đúng là kết hôn sớm thật. Đây là độ tuổi độc thân hoàng kim, vậy mà anh lại kết hôn với cô. Triệu Kim Mạn đau lòng giúp anh.
Phó Tư Duyên nghe họ nói vậy chỉ cười, liếc nhìn cô rồi cúi đầu hỏi: “Em cũng thấy tôi kết hôn quá sớm à?”
“Nào có, phải nói cuộc hôn nhân này của chúng ta phải là duyên trời tác hợp mới đúng.”
“Ồ! Em thấy nó giống duyên trời tác hợp? Nói như thế, hẳn là em rất thích tôi?” Phó Tư Duyên trêu ghẹo cô.
Triệu Kim Mạn bối rối, cô không thể phủ nhận rằng mình thích anh. Đối với cô mà nói, Phó Tư Duyên rất hấp dẫn, mọi hành động của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp.
Nhìn biểu cảm phong phú của cô, Phó Tư Duyên ngạc nhiên. Trước giờ trước mặt anh, cô vẫn luôn đóng vai chim hoàng yến ngoan ngoãn nhu thuận.
Cố Từ ngồi bên cạnh anh ghé sát lại gần thấp giọng hỏi: “Là cô ấy?”
“Ừ.” Phó Tư Duyên nhàn nhạt đáp lời.
Thấy anh không phủ nhận, Cố Từ nói tiếp: “Cậu không bản thân gán ghép miễn cưỡng sẽ khiến cho tên điên kia làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi à?”
Tay đặt trên thành ghế của anh hơi cuộn vào, tay còn lại đặt sau lưng cô gõ thành từng nhịp theo quy luật, “Tôi sẽ không cho anh ta cơ hội đó.”
Cố Từ nhướn mày, nhìn anh đầy hứng thú mà Triệu Kim Mạn cũng nghe loáng thoáng được câu nói của anh nhưng dù tò mò cô cũng không hỏi bởi đây là chuyện riêng của Phó Tư Duyên.
Cửa phòng bao một lần nữa bị mở ra, người bước vào là một cô gái cao gầy mặc chiếc váy hai dây màu xanh biếc. Cô ta tháo kính râm xuống, lộ ra cái nhìn đầy thù địch với cô.
Có lẽ cô ta là mối tình đầu của Phó Tư Duyên chăng? Cho nên khi nghe tin anh mang vợ mình đến hội sở, cô ta lập tức đến khiêu khích?
Triệu Kim Mạn nghĩ xong bèn lấy điện thoại mở Wechat nhắn tin cho Chung Nghênh: Mình nên ứng phó với mối tình đầu của Phó Tư Duyên như thế nào đây?
Chung Nghênh: Mạn Mạn, cậu phải nhớ rằng cậu tốt đẹp hơn cô ta bởi vì người kết hôn với Phó Tư Duyên là cậu.
Thẩm Mục Chi đứng dậy đón tuy nhiên giọng điệu lại có chút không kiên nhẫn: “Sao em lại tới đây?”
“Vì sao em không thể tới đây chứ?” Thẩm Chi Khanh hất cầm ngạo mạn đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.