Chương 20:
Lộc Thời An
20/10/2021
Anh ôm cô bước vào tháng máy, Triệu Kim Mạn bắt đầu giống như dây leo bám vào người anh. Có người bước vào cùng họ.
Phó Tư Duyên ôm chặt Triệu Kim Mạn trong ngực, sau đó cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô ngang bướng xoay người, chỉ để cho anh nhìn đằng sau gáy mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài qua mông một chút, ôm chặt lấy đường cong xinh đẹp. Đôi giày cao gót dưới chân càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.
Cô gái nhỏ này, thật biết quyến rũ người khác, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người cô cũng khiến anh say mê. Đôi tay Phó Tư Duyên siết chặt eo cô, chậm rãi sát gần.
“Phó Tư Duyên, buông em ra! Anh đi mà tìm em gái thân thiết từ bé của anh.”
Bộ dạng tức giận này của cô giống như mèo con cáu kỉnh.
Cửa thang máy lại mở ra, người ban nãy bước vào cùng họ giờ đã rời đi. Giờ đây bên trong không gian chật hẹp chỉ còn mình cô và anh.
Bàn tay Phó Tư Duyên lần mò xuống phía dưới thâm nhập, chậm rãi vuốt ve nơi thần bí mê hồn qua lớp quần lót.
Trêu đùa một lúc anh mới đẩy quần lót ra chạm vào bên trong. Bị anh đùa nghịch như vậy khiến chân cô đứng không nổi, một tay chống vào thang máy, tay kia nắm lấy bàn tay càn quấy của anh.
Cô thấy mình trong gương thang máy, hai má ửng hồng, trên trán láng mịn lấm tấm mồ hôi không chút sức lực cản anh. Bàn tay kia vẫn tiếp tục nghịch ngợm đùa giỡn kéo hẳn quần lót của cô xuống.
Huyệt nhỏ không có quần lót bảo hộ, dâm dịch bị anh trêu đùa mà tiết ra chạy dọc bắp đùi chảy xuống. Hoa huyệt ướt át làm cô cảm thấy khó chịu trống rỗng.
Phó Tư Duyên cởi hẳn chiếc quần lót, gấp gọn cất vào túi áo vest.
Sau đó tiếp tục sờ nắn tiểu huyệt, mở miệng trêu chọc cô: “Như vậy thôi mà em đã ướt rồi.”
Giọng nói Phó Tư Duyên trầm khàn lọt vào tai cô, làm hai chân Triệu Kim Mạn run lên. Hôm nay cô quả thật có chút tức giận, bởi vì cái cách hất hàm kiêu ngạo của cô em gái hờ nhà anh.
“Chẳng phải do anh mà em mới vậy à? Em nói cho anh biết, hôm nay cấm anh chạm vào em.”
Cô nhìn bảng điện tử đếm số tầng trên thang máy, đứng cách xa anh. Bởi vì hoa huyệt còn chảy mà cô đành phải khép chặt chân lại. Đợi tới khi thang máy mở, Triệu Kim Mạn vội vàng đi ra.
Vào tới phòng, cô không còn cảnh giác nữa mở khom lưng cởi giày. Lúc này vạt váy kéo lên, phía dưới không mặc quần lót, hoa huyệt xinh đẹp cứ thế hiện ra trước mắt anh.
Phó Tư Duyên ôm lấy cô mà Triệu Kim Mạn bị anh tập kích nên hoảng sợ, bất mãn đẩy anh ra. Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch, rất nhanh anh đã bắt lấy tay cô đẩy cô vào sát tường.
Thật ra huyệt nhỏ của cô rất khó chịu nhưng cô không thể nhận thua ngay lúc này được. Không thể để anh đắc ý.
Phó Tư Duyên ôm chặt Triệu Kim Mạn trong ngực, sau đó cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô ngang bướng xoay người, chỉ để cho anh nhìn đằng sau gáy mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài qua mông một chút, ôm chặt lấy đường cong xinh đẹp. Đôi giày cao gót dưới chân càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.
Cô gái nhỏ này, thật biết quyến rũ người khác, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người cô cũng khiến anh say mê. Đôi tay Phó Tư Duyên siết chặt eo cô, chậm rãi sát gần.
“Phó Tư Duyên, buông em ra! Anh đi mà tìm em gái thân thiết từ bé của anh.”
Bộ dạng tức giận này của cô giống như mèo con cáu kỉnh.
Cửa thang máy lại mở ra, người ban nãy bước vào cùng họ giờ đã rời đi. Giờ đây bên trong không gian chật hẹp chỉ còn mình cô và anh.
Bàn tay Phó Tư Duyên lần mò xuống phía dưới thâm nhập, chậm rãi vuốt ve nơi thần bí mê hồn qua lớp quần lót.
Trêu đùa một lúc anh mới đẩy quần lót ra chạm vào bên trong. Bị anh đùa nghịch như vậy khiến chân cô đứng không nổi, một tay chống vào thang máy, tay kia nắm lấy bàn tay càn quấy của anh.
Cô thấy mình trong gương thang máy, hai má ửng hồng, trên trán láng mịn lấm tấm mồ hôi không chút sức lực cản anh. Bàn tay kia vẫn tiếp tục nghịch ngợm đùa giỡn kéo hẳn quần lót của cô xuống.
Huyệt nhỏ không có quần lót bảo hộ, dâm dịch bị anh trêu đùa mà tiết ra chạy dọc bắp đùi chảy xuống. Hoa huyệt ướt át làm cô cảm thấy khó chịu trống rỗng.
Phó Tư Duyên cởi hẳn chiếc quần lót, gấp gọn cất vào túi áo vest.
Sau đó tiếp tục sờ nắn tiểu huyệt, mở miệng trêu chọc cô: “Như vậy thôi mà em đã ướt rồi.”
Giọng nói Phó Tư Duyên trầm khàn lọt vào tai cô, làm hai chân Triệu Kim Mạn run lên. Hôm nay cô quả thật có chút tức giận, bởi vì cái cách hất hàm kiêu ngạo của cô em gái hờ nhà anh.
“Chẳng phải do anh mà em mới vậy à? Em nói cho anh biết, hôm nay cấm anh chạm vào em.”
Cô nhìn bảng điện tử đếm số tầng trên thang máy, đứng cách xa anh. Bởi vì hoa huyệt còn chảy mà cô đành phải khép chặt chân lại. Đợi tới khi thang máy mở, Triệu Kim Mạn vội vàng đi ra.
Vào tới phòng, cô không còn cảnh giác nữa mở khom lưng cởi giày. Lúc này vạt váy kéo lên, phía dưới không mặc quần lót, hoa huyệt xinh đẹp cứ thế hiện ra trước mắt anh.
Phó Tư Duyên ôm lấy cô mà Triệu Kim Mạn bị anh tập kích nên hoảng sợ, bất mãn đẩy anh ra. Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch, rất nhanh anh đã bắt lấy tay cô đẩy cô vào sát tường.
Thật ra huyệt nhỏ của cô rất khó chịu nhưng cô không thể nhận thua ngay lúc này được. Không thể để anh đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.