Chương 30:
Lộc Thời An
20/10/2021
Phó Tư Duyên trở nên điên cuồng hơn, anh giữ lấy eo cô, thứ kia giống như mãnh thú lao vào tiểu huyệt yếu ớt.
Nụ hôn từ môi anh rơi xuống tấm lưng trắng mịn như cơn mưa dày đặc, anh nghiêm túc dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt non mềm. Phía dưới lại không dịu dàng như vậy, gậy thịt hung hãn đâm trái đụng phải, cắm thẳng vào khe hẹp xô đẩy qua lại.
“Sâu quá, giáo sư tha cho em đi!” Cô chìm đắm trong việc cosplay nhân vật, dường như cô thật sự coi mình đang bị anh bắt nạt.
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào đến tận xương, Phó Tư Duyên như được cô cổ vũ, tay đặt bên eo nắm chặt hơn hung hăng thúc vào.
Ánh đèn điện bên ngoài cửa kính hắt vào, chiếu lên thân hình hoàn mỹ vừa được Phó Tư Duyên ép sát. Triệu Kim Mạn từ trên cao nhìn xuống thành phố, tiểu huyệt co rút phấn khích vì bị anh đè lên cửa kính mà làm.
Nơi đó của cô chật hẹp, ướt át, vách thịt mềm mại co dãn hút chặt lấy anh. Phó Tư Duyên tiếp tục cắn lấy tai cô, trêu đùa vuốt ve nó không biết chán.
Phía dưới tiếp tục đâm xuyên cửa huyệt, anh bóp eo cô, “Nói anh nghe ai đang làm em? Có thích anh làm em như thế không?”
Triệu Kim Mạn bị anh trêu trọc tới thần hồn điên đảo, ngực cô bị đè ép vào cửa kính thủy tinh, nơi giao hợp vang lên vài âm thành dâm mỹ khiến cô đỏ mặt.
“Ông xã, em thích côn thịt của ông xã nhất.”
“Ông xã hay giáo sư?” Lòng bàn tay anh vỗ lên bờ mông căng tròn đang vểnh lên.
“Giáo sư cũng là ông xã, em đều thích. Anh mạnh lên một chút.”
Triệu Kim Mạn hô tới kiều diễm, âm thanh kia lọt vào tai Phó Tư Duyên như bùa mê thuốc lú.
Sóng triều mãnh liệt mênh mông, côn thịt ngày càng vào sâu, nghiền nát hoa huyệt đem lại từng đợt khoái cảm dập dềnh. Hoa huyệt hưng phấn trào ra ái dịch, chảy dọc xuống bắp đùi.
Triệu Kim Mạn bị làm tới mệt mỏi, cô cong mông hùa theo động tác va chạm mãnh liệt, cô cắn môi, hóp bụng lại.
Hoa huyệt ấm nóng bao quanh côn thịt to dài không cho anh động, cách lớp áo mưa Phó Tư Duyên có thể cảm nhận được tiểu huyệt co thắt nuốt lấy anh.
Phó Tư Duyên rút vật to lớn từ trong hoa huyệt ra, chất lỏng tanh nồng theo đó tuôn xuống. Triệu Kim Mạn cúi đầu chống đỡ tay lên cửa kính nhìn anh ngồi xổm xuống, ngón tay luồn vào hoa huyệt giúp cô lấy ra chất lỏng dính nhớp.
Vừa mới qua cao trào, thân thể cô mẫn cảm vô cùng, anh vừa chạm vào đã ‘ưm’ lên một tiếng.
Phó Tư Duyên cong môi, nhẹ giọng nói: “Mạn Mạn còn đói sao? Có muốn ông xã cho em ăn no thêm nữa không?”
Cô đói khát đến thế à?
Triệu Kim Mạn hoài nghi bản thân, cô không hề như thế nhưng nếu cùng Phó Tư Duyên làm thêm vài hiệp nữa thì cô không ngại. Người đàn ông này rất biết cách chiều chuộng cô, thoải mái tới mức Triệu Kim Mạn không muốn ngừng.
“Phó tổng, một lần nữa đổi lấy một chiếc xe thì thế nào?”
Anh thoải mái đồng ý, “Được, nhưng phải để anh tự mình quyết định cách thức.”
Nụ hôn từ môi anh rơi xuống tấm lưng trắng mịn như cơn mưa dày đặc, anh nghiêm túc dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt non mềm. Phía dưới lại không dịu dàng như vậy, gậy thịt hung hãn đâm trái đụng phải, cắm thẳng vào khe hẹp xô đẩy qua lại.
“Sâu quá, giáo sư tha cho em đi!” Cô chìm đắm trong việc cosplay nhân vật, dường như cô thật sự coi mình đang bị anh bắt nạt.
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào đến tận xương, Phó Tư Duyên như được cô cổ vũ, tay đặt bên eo nắm chặt hơn hung hăng thúc vào.
Ánh đèn điện bên ngoài cửa kính hắt vào, chiếu lên thân hình hoàn mỹ vừa được Phó Tư Duyên ép sát. Triệu Kim Mạn từ trên cao nhìn xuống thành phố, tiểu huyệt co rút phấn khích vì bị anh đè lên cửa kính mà làm.
Nơi đó của cô chật hẹp, ướt át, vách thịt mềm mại co dãn hút chặt lấy anh. Phó Tư Duyên tiếp tục cắn lấy tai cô, trêu đùa vuốt ve nó không biết chán.
Phía dưới tiếp tục đâm xuyên cửa huyệt, anh bóp eo cô, “Nói anh nghe ai đang làm em? Có thích anh làm em như thế không?”
Triệu Kim Mạn bị anh trêu trọc tới thần hồn điên đảo, ngực cô bị đè ép vào cửa kính thủy tinh, nơi giao hợp vang lên vài âm thành dâm mỹ khiến cô đỏ mặt.
“Ông xã, em thích côn thịt của ông xã nhất.”
“Ông xã hay giáo sư?” Lòng bàn tay anh vỗ lên bờ mông căng tròn đang vểnh lên.
“Giáo sư cũng là ông xã, em đều thích. Anh mạnh lên một chút.”
Triệu Kim Mạn hô tới kiều diễm, âm thanh kia lọt vào tai Phó Tư Duyên như bùa mê thuốc lú.
Sóng triều mãnh liệt mênh mông, côn thịt ngày càng vào sâu, nghiền nát hoa huyệt đem lại từng đợt khoái cảm dập dềnh. Hoa huyệt hưng phấn trào ra ái dịch, chảy dọc xuống bắp đùi.
Triệu Kim Mạn bị làm tới mệt mỏi, cô cong mông hùa theo động tác va chạm mãnh liệt, cô cắn môi, hóp bụng lại.
Hoa huyệt ấm nóng bao quanh côn thịt to dài không cho anh động, cách lớp áo mưa Phó Tư Duyên có thể cảm nhận được tiểu huyệt co thắt nuốt lấy anh.
Phó Tư Duyên rút vật to lớn từ trong hoa huyệt ra, chất lỏng tanh nồng theo đó tuôn xuống. Triệu Kim Mạn cúi đầu chống đỡ tay lên cửa kính nhìn anh ngồi xổm xuống, ngón tay luồn vào hoa huyệt giúp cô lấy ra chất lỏng dính nhớp.
Vừa mới qua cao trào, thân thể cô mẫn cảm vô cùng, anh vừa chạm vào đã ‘ưm’ lên một tiếng.
Phó Tư Duyên cong môi, nhẹ giọng nói: “Mạn Mạn còn đói sao? Có muốn ông xã cho em ăn no thêm nữa không?”
Cô đói khát đến thế à?
Triệu Kim Mạn hoài nghi bản thân, cô không hề như thế nhưng nếu cùng Phó Tư Duyên làm thêm vài hiệp nữa thì cô không ngại. Người đàn ông này rất biết cách chiều chuộng cô, thoải mái tới mức Triệu Kim Mạn không muốn ngừng.
“Phó tổng, một lần nữa đổi lấy một chiếc xe thì thế nào?”
Anh thoải mái đồng ý, “Được, nhưng phải để anh tự mình quyết định cách thức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.