Chương 74: Chiến Cuộc Xoay Vần, Đang Thù Ra Bạn
Trần Thanh Vân
10/04/2013
Y mới đi chừng năm bước, còn cách Bùi phu nhân mấy bước mà mụ đã không chịu nổi, miệng bật tiếng rên rỉ. Cặp ngân câu để rớt xuống đất. Mụ đã hoàn toàn mất sức chống cự chỉ còn chờ đối phương phóng đao đâm vào trước ngực là chịu chết. Nhưng vẻ mặt mụ thản nhiên không sợ chết, tựa hồ con người phạm tối thản nhiên chờ đợi phán quan xử quyết.
Cao Thanh Vân bất mãn về thái độ này hắn dừng bước lại. Đao quang của y lấp loáng trước ngực mụ chừng nửa thước rồi đứng yên, nhưng bất cứ lúc nào y muốn hạ sát mụ cũng được.
Đột nhiên Cao Thanh Vân lớn tiếng :
- Phu nhân đã chẳng trung cùng chồng lại hạ sát mẫu thân A Liệt. Tại hạ chịu lời ủy thác hạ sát phu nhân. Xem chừng phu nhân không còn hối hận gì về cái chết đáng kiếp này.
Bùi phu nhân mắt sáng lên hỏi :
- Các hạ bảo sao ?
Cao Thanh Vân không trả lời. Mục quang y ngó về trước ngực mụ như để tìm yếu huyệt. Lại nghe Bùi phu nhân hấp tấp đáp :
- Không có đâu. Ta không giết chết mẫu thân A Liệt.
Cao Thanh Vân lập tức ngưng thế đao không đâm tới thêm nữa.
Y trẫm giọng hỏi :
- Phu nhân nói thật chăng?
Bùi phu nhân đáp :
- Dĩ nhiên là thật.
Cao Thanh Vân lại hỏi :
- Sao A Liệt bảo phu nhân là hung thủ ?
Bùi phu nhân cười hỏi lại :
- Vì thế mà gã muốn các hạ giết bản nhân ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Đúng thế !
Bùi phu nhân nói :
- Y trả giá thế nào ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái đó ra ngoài vấn đề.
Bùi phu nhân nói :
- Sao lại ra ngoài vấn đề? Nếu gã trả giá cao thì dù bản nhân chẳng phải là hung thủ, các hạ cũng giết bản nhân để lấy công chứ!
Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Tạ Ơn phu nhân có lời chỉ giáo. Tại hạ nguyên trước không nghĩ tới điều đó.
Bùi phu nhân hỏi :
- Thật thế không? Nếu các hạ không nghĩ tới điều đó thì lạ thật.
Mụ lại cười nói tiếp:
- Bây giờ quyền sinh sát là ở trong tay các hạ. Bản nhân nói cho các hạ hay bản nhân không phải là hung thủ. Hôm ấy bản nhân được tin mẫu nhân A Liệt chết cũng lấy làm quái dị.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Sao mà quái dị?
Bùi phu nhân đáp :
- Trừ phi đó là hành vi của người nào muốn yểm hộ cho bản nhân. Nếu không thì họ cần gì phải hạ sát mẫu thân A Liệt. Tại sao hung thủ lại hạ sát y? Phải chăng họ muốn khiến cho thiên hạ đại loạn?
Cao Thanh Vân đáp :
- Chỉ cần nghiên cứu động cơ là việc tìm ra hung thủ chẳng khó khăn gì. Xem chừng phu nhân là người duy nhất muốn giết mẹ con bà đề bịt miệng.
Bùi phu nhân ngắt lời :
- Đúng thế ! Chỉ có mẹ con gã là biết người đàn bà đã phát Huyết vũ thư, nếu giết hai người này đi thì chẳng tài nào lần ra được người phát Huyết vũ thư là ai.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Nếu vậy thì đúng là phu nhân hạ thủ rồi còn gì nữa?
Bùi phu nhân đáp :
- Vì không phải mình nên bản nhân mới lấy làm kỳ. Dĩ nhiên những người trong cuộc hôm đó còn có môn phái lớn và đều có thể hạ sát mẹ con gã, vì mẹ con gã là dòng dõi Tra gia, khi nào họ còn để lại thằng nhỏ mà không giết chết? Nếu quả bản nhân đã hạ thủ giết mẫu thân gã thi quyết không buông tha cả gã nữa. Cao Thanh Vân nói :
- Hôm ấy Âu Dương Tinh cũng ở đó.
Bùi phu nhân nói :
- Âu Dương Tinh tuy võ học thâm uyên, võ công cao cường, nhưng thị hãy còn nhỏ tuổi quá chưa được duyệt lịch thì việc dụ dỗ thị giết chết A Liệt chẳng khó khăn gì và đối với bản nhân lại càng dễ nữa.
Cao Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Phu nhân nói vậy cũng có lý.
Bùi phu nhân nói :
- Bản nhân muốn hành động trong bóng tối, nhưng vụ này đột nhiên biến thành kỳ quái phức tạp, khiến bản nhân phải lộ diện điều tra mới được.
Cao Thanh Vân bụng bảo dạ :
- Mụ nói thực rất đúng. Căn cứ vào điểm này, ta cũng ráng bảo chắc mụ không phải là hung thủ.
Nên biết Bùi phu nhân lúc trước muốn trả thù cho Tra Nhược Vân nên ngấm ngầm thi triển Huyết Vũ thần công khiến cho môn phái lớn sinh lòng hoài nghi hỗn loạn.
Chỗ dụng ý của Bùi phu nhân bất quá chỉ có vậy mà thôi. Vì thế mụ muốn cho thân mình được an toàn mà hết sức lánh không lộ diện, người ngoài cũng chẳng ai nghi dến mụ.
Hôm ấy A Liệt cũng có mặt giữa lúc môn phái lớn mở cuộc điều tra. Chàng cũng chẳng nhận ra hung thủ là người đàn bà. Vậy mụ rất có thể tiếp tục ẩn núp sau bức màn, cần gì phải lộ diện.
Cao Thanh Vân bất giác chìm đắm vào hai luồng tư tưởng mâu thuẫn. Bùi phu nhân mà chết thì y được hưởng bí bảo của môn phái lớn. Vừa rồi Bùi phu nhân thi triển ÂHồi hoàn thất câu mà y không phí chút hơi sức cũng chống được. Thậm chí y còn đả bại mụ một cách dễ dàng. Bây giờ Cao Thanh Vân biết rằng Bùi phu nhân không phải là hung thủ giết mẫu thân A Liệt thì khi nào y lại hạ sát mu.
Bùi phu nhận thấy đối phương vẻ mặt âm trầm không nhất định, thỉnh thoảng mắt lộ dung quang thì trong lòng kinh hãi. Mụ biết nội tâm y đang bi hai ngả chánh tà tranh chấp.
Mụ là người bôn tẩu giang hồ đã lâu, duyệt lịch phong phú, nên hiễu kỹ tính người thiện ác.
Đồng thời mụ chắc A Liệt đã trả giá rất đắt.
Vì thế mụ nghĩ rằng Cao Thanh Vân có thể tham lam trọng lợi mà đen tối lương tâm hạ sát mụ để mụ phải hàm oan, vĩnh viễn không bao giờ rửa sạch.
Đến lúc Cao Thanh Vân phóng hung quang nhìn vào mặt mụ không trấn tĩnh được nữa, vội hỏi :
- Cao Thanh Vân, phải chăng các hạ bị mối lợi đánh đắm lương tri rồi?
Cao Thanh Vân dáp :
- Nếu như phu nhân thì giết người cũng không cho là phản bội lương tâm.
Bùi phu nhân chợt cảm thấy lạnh người run bần bật.
Mụ vốn là ngườl lạnh lẽo và gan dạ phi thường, nhưng đến lúc đứng trước tử thần cũng không khỏi kinh hãi.
May mà đầu óc mụ chưa mất hết bình tĩnh, vội hỏi :
- Bản nhân có là người đáng chết không? Sao các hạ chẳng nghĩ giùm A Liệt coi.
Cao Thanh Vân đáp :
- Phu nhân cứ yên tâm, đừng sợ gã bị lương tâm cắn rứt.
Bùi phu nhân nói :
- Thế tất hỏng bét !Gã đã vĩnh viễn không biết ai là kẻ thù giết mẫu thân thì ra sống trên đời cũng vô dụng mà thôi.
Cao Thanh Vân hững hờ nói :
- Dù gã có không biết cũng chẳng lấy gì làm đau khổ.
Bùi phu nhân nói :
- Các hạ đã nói vậy thì đành là hết chuyện.
Cao Thanh Vân nói :
- Việc đời là như vậy. Chẳng bao giờ có chuyện công bằng tuyệt đối. Thường khi trong lúc vô tình người ta làm điều lầm lẫn cũng có thể gây nên nỗi oan khuất suốt dời không rửa được.
Bùi phu nhân nói :
- Nếu vậy các hạ hạ thủ đi thôi.
Mụ nói câu nầy sắc mặt càng lợt lạt, nhưng không tỏ vẻ gì khiếp sợ.
Cao Thanh Vân trợn mắt lên nhìn mụ, thái độ rất hung hãn. Mục quang của y có thể khiến cho bất cứ ai cũng phát khiếp. Lưỡi đao của y dù có giết đến hàng ngàn người cũng không mềm lòng.
Bùi phu nhân lại hỏi :
- Sao các hạ còn chưa hạ thủ ?
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi lại :
- Khi phu nhân thầm lén với Lực Nhất Điều, trong lòng có nghĩ đến đấng trượng phu không ?
Bùi phu nhân lắc đầu đáp :
- Không. Bản nhân chỉ nghĩ tới Tra Nhược Vân.
Mụ Ở trước mặt Bạch nhật thích khách, ý chí hoàn toàn bị tan vỡ điều gì cũng bộc bạch hết với y.
Cao Thanh Vân vẫn chưa hạ thủ nói :
- Vụ đó đã xảy ra trước đây mười mấy năm, phu nhân vẫn còn nhớ đến y?
Bùi phu nhân đáp :
- Vụ này đã xảy ra trước đây hai chục năm. Nếu bản nhân không chạm trán phải tên oan gia đó thì khi nào bản nhân chịu lấy tên vũ phu Bùi Khôn Lượng.
Cao Thanh Vân lại hỏi :
- Phu nhân nói thế là nghĩa làm sao ?
Bùi phu nhân đột nhiên phát giác ra một tia hy vọng thoát chết liền phấn khởi tinh thần. Cân não mụ cũng linh động trở lại. Nhưng hy vọng đó từ đâu đưa tới thì mụ không hay.
Mự liền nói :
- Bùi Khôn Lượng nguyên là đại sư huynh của bản nhân, nhưng khi trước hai người chúng ta ít khi gặp mặt. Việc liên lạc giữa bản nhân với Tra Nhược Vân hắn hoàn toàn không hay biết....
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Dù hắn có biết cũng không can thiệp, vẫn không ghen tức được, vì hắn kém Tra Nhược Vân đủ mọi phương diện. Hơn nữa điều kiện trọng yếu là hắn đã mất tư cách làm người trượng phu.
Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi hỏi :
- Sao? Vì lẽ gì mà y mất tư cách làm trượng phu ?
Bùi phu nhân như người sắp chết đuối trông thấy phiến gỗ bồng bềnh trên mặc nước liền nắm lấy. Mụ đáp :
- Phải rồi ! Bản nhân lấy hắn bấy lâu mà không sinh đẻ nên để hết tinh thần vào việc luyện võ công và mong gặp Tra Nhược Vân để ôn lại chuyện cũ.
Cao Thanh Vân chau mày hỏi :
- Phải chăng phu nhân nói thế để tự bào chữa cho mình về việc thầm vụng với đàn ông cũng có thể tha thứ được?
Bùi phu nhân đáp :
- Tùy các hạ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Có người cho đó là số kiếp vậy phải cắn răng mà chịu. Cũng có người cho là có thể tha thứ được Cao Thanh Vân nói :
- Tình thực tại hạ chưa phân tích vấn đề này.
Bùi phu nhân nói :
- Bây giờ các hạ đã thấy sự việc, thử nghĩ kỹ lại coi.
Cao Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi thu bảo đao về nói:
- Thôi được! Tại hạ không phải là con người chỉ ham lợi. Nói đi nói lại vấn đề không còn ở phu nhân mà là ở trong lòng tại hạ Â& Bùi phu nhân thở phào một cái, đáp :
- Các hạ không giết bản nhân. Bản nhân rất cảm kích.
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ đi thôi.
Y sực nhớ ra chuyện gì dừng lại hỏi :
- Về tình hình môn phái lớn, nhất định phu nhân biết tường tận. Phu nhân có thể cho tại hạ nghe được chăng ?
Bùi phu nhân đáp :
- Sao lại không được ? Thực lực môn phái lớn hiện đã tăng gia. Rất nhiều cao thủ tới đây. Vì A Liệt là người thừa kế của nhà họ Tra mà bọn họ muốn nhổ cỏ trừ rễ, nên môn phái nào cũng coi vụ này rất quan trọng.
Cao Thanh Vân nói :
- Theo lời phu nhân thì hiện giờ bao nhiêu tai vạ đều đổ hết lên đầu A Liệt phải không ?
Bùi phu nhân gật đầu đáp :
- Đây là một việc thông thường, tiên sinh hiểu được có đúng thế không ?
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ muốn hỏi cho biết, chứ không có ý gì phiền trách phu nhân cả.
Bùi phu nhân nói :
- Còn Cực Lạc Giáo thì các phái lớn đã được Trinh Huyền Đạo Chân Nhân ở Võ Đương báo tin, đều hiểu là một tổ chức cực kỳ tà ác và bí mật. Những hán tử trong tổ chức này từ giáo chủ đến các vị cung phụng đều là những tay cao thủ danh gia đương thời. Vì lẽ đó mà các phái lớn tìm cách tinh trừng những người ở phái mình đã gia nhập Cực Lạc Giáo tìm cách thoát ly chúng hay đuổi chúng ra ngoài môn hộ. Nếu không thì nguy hiểm đến cả đồng phái.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Dĩ nhiên là thế. Tại hạ chưa hiểu mọi người đối với Lục Minh Vũ ra sao?
Bùi phu nhân đáp :
- Hắn chưa lộ hình tích như các hạ đã biết đó. Các phái lớn chưa nắm được bằng chứng xác thực, nên không biết đối phó với hắn bằng cách nào. Có đúng thế không?
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ thì tin rằng hắn là một vị bang chủ, địa vị không phải tầm thường tất không khi nào dám hành động một cách khinh xuất.
Bùi phu nhân đáp :
- Chính là thế đó! Tình thế của các hạ cũng chẳng yên ổn gì hơn A Liệt, cuộc phiến động của Lục Minh Vũ và bọn thủ hạ của hắn đã biến các hạ thành đồng đảng với A Liệt.
Cao Thanh Vân nói :
- Lục Minh Vũ là con người hèn hạ nham hiểm, bất cứ việc gì bần cùng đều làm.. Bùi phu nhân đáp :
- Theo chỗ bản nhân biết thì một số cao thủ đã tới đây khiến cho thanh thế của hắn tăng lên rất nhiều. Nhưng điều trọng yếu nhất là bọn viện binh tư nhân của hắn nghe nói cũng đã đến đây.
Không hiểu hắn lo sợ điều gì ?
Cao Thanh Vân nghĩ thầm :
- Vụ này thì mình biết rồi. Hắn sợ thanh Tru tiên kiếm của phái Ma Nữ.
Dĩ nhiên y không nói ra, hàm hồ hỏi lại :
- Phu nhân có thể điều tra thêm sẽ rõ. Viện binh tư nhân của hắn là ai?
Bùi phu nhân đáp :
- Theo chỗ bản nhân biết thì họ không phải là người Cái Bang.
Cao Thanh Vân hơi biến sắc hỏi :
- Ủa ! Không phải người Cái Bang ư ?
Bùi phu nhân nói :
- Giả tỷ các hạ cho bản nhân một chút manh mối thì hoặc giả có thể nghĩ ra được.
Lời yêu cầu của mụ thật hợp tình hợp lý. Vì nếu mụ quả có một chút đầu mối thì dễ bề chứng thực. Mụ cũng nhận ra Cao Thanh Vân rất quan tâm đến việc này thì tất phải có nguyên nhân.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Được rồi ! Nhưng phụ nhân có giữ kín cho không ?
Bùi phu nhân đáp :
- Bản nhân không nói với một ai.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Chắc phu nhân đã nghe nói đến tên Nhân ma Sa Thiên Hoàn rồi chứ ?
Bùi phu nhân biến sắc hỏi lại :
- Lão còn sống ở thế gian ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Năm nay lão mới ngoài tuổi.
Bùi phu nhân nói :
- Nếu vậy thì kỳ thiệt ! Hai chục năm trước lão đã hoành hành trong thiên hạ khá lâu. Bản tính lão đã tàn ác vừa thích giết người, lại nổi tiếng muốn ăn thịt người. Nếu lão chưa chết thì sao hai chục năm nay không thấy hành tung lão đâu?
Cao Thanh Vân đáp :
- Lão sợ Tiêu Dao lão nhân nên không dám xuất hiện trên chốn giang hồ để hành động tàn ác. Tiêu Dao lão nhân còn sống ngày nào là lão không dám hoành hành ngang ngược ngày ấy.
Bùi phu nhân thở phào một cái hỏi :
- Đã thế thì khi nào lão còn dám đến chỗ Lục Minh Vũ nữa?
Cao Thanh Vân đáp :
- Câu chuyện không phải chỉ có vậy. Chính Sa Thiên Hoàn tuy không ra đời, nhưng truyền nhân của lão vẫn có thể làm ác được. Tiêu Dao lão nhân đã tuyên bố là không can thiệp vào công việc của truyền nhân Sa Thiên Hoàn.
Bùi phu nhân ngạc nhiên nói :
- Dường như các hạ hiểu nhiều lắm. Bất luận thế nào mình cũng chỉ mong Nhân ma Sa Thiên Hoàn đừng ra đời là các đại môn phái không cần sợ mấy.
Cao Thanh Vân lên giọng trào phúng hỏi :
- Vậy các phái lớn lo âu chuyện gì?
Bùi phu nhân đáp :
- Người ngoài thì bản nhân không biết. Riêng Thần Câu Môn ở Phụng Dương đã có điều xích mích với Sa Thiên Hoàn. Đây là việc xảy ra nhiều năm về trước. Bản môn đã có mấy vị tiền bối chết về tay lão. Tín điều của lão ác ma này là nhổ cỏ trừ gốc. Lão chỉ thích tiêu diệt cả gia phái người ta.
Cao Thanh Vân nói :
- Phu nhân nói đúng lắm ! Lão ác ma đó mà ra đời thì ít ra cũng sáu bảy môn phái bị hắn tiêu diệt. Hiện giờ ta cũng nên lo nghĩ một điều là mình không địch nổi truyền nhân của lão.
Y lộ vẻ băn khoăn nói tiếp :
- Khi nào tại hạ bị bại về tay truyền nhân của Sa Thiên Hoàn, tức là ngày các môn phái gặp tai họa đó. Nói tóm lại võ lâm thiên hạ gặp một phen đại loạn, người chết vô số.
Bùi phu nhân tuy lộ vẻ kinh hãi nhưng nụ nghi ngờ không hiểu lắm, hỏi :
- Các hạ nói vậy là nghĩa làm sao ? Dù các hạ không địch nổi truyền nhân của Sa Thiên Hoàn, nhưng chính lão không dám ló mặt ra, chẳnlg lẽ truyền nhân của lão cũng ghê gớm như lão hay sao?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tại hạ phân tích cho phu nhân biết rõ tình hình nghiêm trọng. Võ công của Sa Thiên Hoàn theo tà đạo đến cực điểm mà không có nhân vật kỳ tài như Tiêu Dao lão nhân xuất hiện thì không ai địch nổi. Và chỗ đáng sợ nhất là lúc hắn ra tay hiểm độc vô cùng, khiến người ta khó biết đường đối phó. Như vậy dù có tay cao thủ xuýt xoát với hắn cũng không địch nổi.. Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Võ công tà môn của hắn rất bá đạo, thòi gian luyện tập rất mau chóng không giống như công phu của các phái chính tông chúng ta phải mất nhiều năm rèn luyện cực khổ mới thành tựu.
Bùi phu nhân nghe tới đây liền tỉnh ngộ, hỏi tiếp :
- Nếu vậy truyền nhân của Sa Thiên Hoàn cũng là một thế lực khủng khiếp rồi chăng ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Đứng thế ! Lục Minh Vũ ở Cực Lạc Giáo mà thu hút được nhiều nhân tài của các phái mà các phái không hay biết là vì hắn theo thủ pháp của Nhân ma Sa Thiên Hoàn. Do đó tại hạ tin rằng Lục Minh Vũ cũng là một tên đồ đệ cao thủ của Sa Thiên Hoàn. Những viện binh của hắn hiện giờ chắc không ngoài bọn đồ đệ của Nhân ma.
Bùi phu nhân nói :
- Thế thì đáng sợ thật ! Vậy các hạ lo luyện tập chuyên để đối phó với Lục Minh Vũ chăng ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Điều đáng sợ hơn nữa :
Lục Minh Vũ chưa nhất định đã phải là truyền nhân chân chính của Sa Thiên Hoàn mà bản lãnh hắn đã cao thâm hơn tại hạ. Trường hợp Sa Thiên Hoàn còn có truyền nhân cao minh hơn Lục Minh Vũ thì phu nhân thử nghĩ coi hiện nay tình thế võ lâm nguy hiểm đến thế nào.
Bùi phu nhân bất giác sợ run. Cao Thanh Vân thấy vậy mỉm cười nói :
- Phu nhân không phải là nhân vật quang đầu với họ thì việc gì mà hoang mang như vậy?
Bùi phu nhân đáp :
- Nếu các hạ nhìn thấy Lục Minh Vũ đối phó với bản nhân sẽ hiểu ngay không phải bản nhân lo lắng một cách vu vơ mà là chuyện thực sự rất đáng sợ.
Cao Thanh Vân tỉnh ngộ gật đầu nói :
- Đúng thế ! Phu nhân đã nhiều phen phá hoại đại sự của hắn, lại khiến hắn xuýt chết về tay phu nhân, nên hắn coi phu nhân bằng con mắt hiềm nghi là phải lắm.
Bùi phu nhân nói :
- Giả tỷ hắn chỉ là Cực Lạc giáo chủ thì bản nhân cũng không sợ lắm, vì bề ngoài hắn là lãnh tụ Cái Bang, lúc hành động còn có phen úy kỵ.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nếu quả trong bối cảnh hắn lại là môn hạ Nhân Ma Sa Thiên Hoàn thì rất có thể hắn phái cao thủ khác gia hại bản nhân.
Cao Thanh Vân nghiêm nghị đáp :
- Đúng thế thật ! Nếu hắn phái người khác ám toán thì rất nguy hiểm cho phu nhân. Có điều tại hạ nghĩ rằng thế nào bọn họ cũng còn thu thập tại hạ trước.
Bùi phu nhân hỏi :
- Theo lời vừa tự thuật của các hạ thì có lẽ Lục Minh Vũ chưa hiểu các hạ cũng là người thụ nghiệp ở Tiêu Dao lão Nhàn và chưa hành động ngay tức khắc. Phải vậy không ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Nhưng chưa hẳn là truyền nhân của Sa Thiên Hoàn thì bản lãnh đủ hoành hành thiên hạ hắn dám hành động ngay. Trừ phi có người trương kỳ biểu của Tiêu Dao lão nhân xuất hiện trong võ lâm thì truyền nhân của Sa Thiên Hoàn còn phải đả bại người đó trước đã rồi sau mới dám hành động ngang ngược. Trăng đã sắp tàn, đêm sắp hết.
Gió lạnh vi vu như cắt da. Bùi phu nhân bất giác co người lại.
Cao Thanh Vân nói :
- Bây giờ phu nhân đã hiểu rõ tình hình nghiêm trọng. Tại hạ có việc muốn ủy thác, mong phu nhân hết sức làm cho bằng được.
Bùi phu nhân nói :
- Cái đó thì nhất định rồi. Các hạ cứ yên tâm. Có điều bản nhân chưa biết chúng ta nên liên lạc bằng cách nào ?
Cao Thanh Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Theo những tài liệu của phu nhân vừa cho mà phán đoán thì truyền nhân của Nhân ma đã đến tăng viện Lục Minh Vũ. Vì thế tại hạ càng phải giữ kín hành tung để khỏi bị chúng ám toán.
Bùi phu nhân nói :
- Phải rồi ! Chính vì các hạ không ra mặt được nên sự liên lạc càng khó khăn hơn.
Cao Thanh Vân nói :
- Biện pháp hay nhất là tại hạ hóa trang làm người của Phụng Dương môn mới tiện tiếp xúc với phu nhân. Còn làm người khác thì có điều không ổn.
Bùi phu nhân mắt sáng lên đáp :
- Nếu vậy các hạ hóa trang làm người này!
Mụ trỏ vào xác chết nói tiếp :
- Hắn là môn hạ của phái Phụng Dương nhưng ít ra ngoài. Hôm qua mới đến Lạc Dương, chưa mấy người biết.
Cao Thanh Vân bất mãn về thái độ này hắn dừng bước lại. Đao quang của y lấp loáng trước ngực mụ chừng nửa thước rồi đứng yên, nhưng bất cứ lúc nào y muốn hạ sát mụ cũng được.
Đột nhiên Cao Thanh Vân lớn tiếng :
- Phu nhân đã chẳng trung cùng chồng lại hạ sát mẫu thân A Liệt. Tại hạ chịu lời ủy thác hạ sát phu nhân. Xem chừng phu nhân không còn hối hận gì về cái chết đáng kiếp này.
Bùi phu nhân mắt sáng lên hỏi :
- Các hạ bảo sao ?
Cao Thanh Vân không trả lời. Mục quang y ngó về trước ngực mụ như để tìm yếu huyệt. Lại nghe Bùi phu nhân hấp tấp đáp :
- Không có đâu. Ta không giết chết mẫu thân A Liệt.
Cao Thanh Vân lập tức ngưng thế đao không đâm tới thêm nữa.
Y trẫm giọng hỏi :
- Phu nhân nói thật chăng?
Bùi phu nhân đáp :
- Dĩ nhiên là thật.
Cao Thanh Vân lại hỏi :
- Sao A Liệt bảo phu nhân là hung thủ ?
Bùi phu nhân cười hỏi lại :
- Vì thế mà gã muốn các hạ giết bản nhân ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Đúng thế !
Bùi phu nhân nói :
- Y trả giá thế nào ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Cái đó ra ngoài vấn đề.
Bùi phu nhân nói :
- Sao lại ra ngoài vấn đề? Nếu gã trả giá cao thì dù bản nhân chẳng phải là hung thủ, các hạ cũng giết bản nhân để lấy công chứ!
Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Tạ Ơn phu nhân có lời chỉ giáo. Tại hạ nguyên trước không nghĩ tới điều đó.
Bùi phu nhân hỏi :
- Thật thế không? Nếu các hạ không nghĩ tới điều đó thì lạ thật.
Mụ lại cười nói tiếp:
- Bây giờ quyền sinh sát là ở trong tay các hạ. Bản nhân nói cho các hạ hay bản nhân không phải là hung thủ. Hôm ấy bản nhân được tin mẫu nhân A Liệt chết cũng lấy làm quái dị.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Sao mà quái dị?
Bùi phu nhân đáp :
- Trừ phi đó là hành vi của người nào muốn yểm hộ cho bản nhân. Nếu không thì họ cần gì phải hạ sát mẫu thân A Liệt. Tại sao hung thủ lại hạ sát y? Phải chăng họ muốn khiến cho thiên hạ đại loạn?
Cao Thanh Vân đáp :
- Chỉ cần nghiên cứu động cơ là việc tìm ra hung thủ chẳng khó khăn gì. Xem chừng phu nhân là người duy nhất muốn giết mẹ con bà đề bịt miệng.
Bùi phu nhân ngắt lời :
- Đúng thế ! Chỉ có mẹ con gã là biết người đàn bà đã phát Huyết vũ thư, nếu giết hai người này đi thì chẳng tài nào lần ra được người phát Huyết vũ thư là ai.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Nếu vậy thì đúng là phu nhân hạ thủ rồi còn gì nữa?
Bùi phu nhân đáp :
- Vì không phải mình nên bản nhân mới lấy làm kỳ. Dĩ nhiên những người trong cuộc hôm đó còn có môn phái lớn và đều có thể hạ sát mẹ con gã, vì mẹ con gã là dòng dõi Tra gia, khi nào họ còn để lại thằng nhỏ mà không giết chết? Nếu quả bản nhân đã hạ thủ giết mẫu thân gã thi quyết không buông tha cả gã nữa. Cao Thanh Vân nói :
- Hôm ấy Âu Dương Tinh cũng ở đó.
Bùi phu nhân nói :
- Âu Dương Tinh tuy võ học thâm uyên, võ công cao cường, nhưng thị hãy còn nhỏ tuổi quá chưa được duyệt lịch thì việc dụ dỗ thị giết chết A Liệt chẳng khó khăn gì và đối với bản nhân lại càng dễ nữa.
Cao Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Phu nhân nói vậy cũng có lý.
Bùi phu nhân nói :
- Bản nhân muốn hành động trong bóng tối, nhưng vụ này đột nhiên biến thành kỳ quái phức tạp, khiến bản nhân phải lộ diện điều tra mới được.
Cao Thanh Vân bụng bảo dạ :
- Mụ nói thực rất đúng. Căn cứ vào điểm này, ta cũng ráng bảo chắc mụ không phải là hung thủ.
Nên biết Bùi phu nhân lúc trước muốn trả thù cho Tra Nhược Vân nên ngấm ngầm thi triển Huyết Vũ thần công khiến cho môn phái lớn sinh lòng hoài nghi hỗn loạn.
Chỗ dụng ý của Bùi phu nhân bất quá chỉ có vậy mà thôi. Vì thế mụ muốn cho thân mình được an toàn mà hết sức lánh không lộ diện, người ngoài cũng chẳng ai nghi dến mụ.
Hôm ấy A Liệt cũng có mặt giữa lúc môn phái lớn mở cuộc điều tra. Chàng cũng chẳng nhận ra hung thủ là người đàn bà. Vậy mụ rất có thể tiếp tục ẩn núp sau bức màn, cần gì phải lộ diện.
Cao Thanh Vân bất giác chìm đắm vào hai luồng tư tưởng mâu thuẫn. Bùi phu nhân mà chết thì y được hưởng bí bảo của môn phái lớn. Vừa rồi Bùi phu nhân thi triển ÂHồi hoàn thất câu mà y không phí chút hơi sức cũng chống được. Thậm chí y còn đả bại mụ một cách dễ dàng. Bây giờ Cao Thanh Vân biết rằng Bùi phu nhân không phải là hung thủ giết mẫu thân A Liệt thì khi nào y lại hạ sát mu.
Bùi phu nhận thấy đối phương vẻ mặt âm trầm không nhất định, thỉnh thoảng mắt lộ dung quang thì trong lòng kinh hãi. Mụ biết nội tâm y đang bi hai ngả chánh tà tranh chấp.
Mụ là người bôn tẩu giang hồ đã lâu, duyệt lịch phong phú, nên hiễu kỹ tính người thiện ác.
Đồng thời mụ chắc A Liệt đã trả giá rất đắt.
Vì thế mụ nghĩ rằng Cao Thanh Vân có thể tham lam trọng lợi mà đen tối lương tâm hạ sát mụ để mụ phải hàm oan, vĩnh viễn không bao giờ rửa sạch.
Đến lúc Cao Thanh Vân phóng hung quang nhìn vào mặt mụ không trấn tĩnh được nữa, vội hỏi :
- Cao Thanh Vân, phải chăng các hạ bị mối lợi đánh đắm lương tri rồi?
Cao Thanh Vân dáp :
- Nếu như phu nhân thì giết người cũng không cho là phản bội lương tâm.
Bùi phu nhân chợt cảm thấy lạnh người run bần bật.
Mụ vốn là ngườl lạnh lẽo và gan dạ phi thường, nhưng đến lúc đứng trước tử thần cũng không khỏi kinh hãi.
May mà đầu óc mụ chưa mất hết bình tĩnh, vội hỏi :
- Bản nhân có là người đáng chết không? Sao các hạ chẳng nghĩ giùm A Liệt coi.
Cao Thanh Vân đáp :
- Phu nhân cứ yên tâm, đừng sợ gã bị lương tâm cắn rứt.
Bùi phu nhân nói :
- Thế tất hỏng bét !Gã đã vĩnh viễn không biết ai là kẻ thù giết mẫu thân thì ra sống trên đời cũng vô dụng mà thôi.
Cao Thanh Vân hững hờ nói :
- Dù gã có không biết cũng chẳng lấy gì làm đau khổ.
Bùi phu nhân nói :
- Các hạ đã nói vậy thì đành là hết chuyện.
Cao Thanh Vân nói :
- Việc đời là như vậy. Chẳng bao giờ có chuyện công bằng tuyệt đối. Thường khi trong lúc vô tình người ta làm điều lầm lẫn cũng có thể gây nên nỗi oan khuất suốt dời không rửa được.
Bùi phu nhân nói :
- Nếu vậy các hạ hạ thủ đi thôi.
Mụ nói câu nầy sắc mặt càng lợt lạt, nhưng không tỏ vẻ gì khiếp sợ.
Cao Thanh Vân trợn mắt lên nhìn mụ, thái độ rất hung hãn. Mục quang của y có thể khiến cho bất cứ ai cũng phát khiếp. Lưỡi đao của y dù có giết đến hàng ngàn người cũng không mềm lòng.
Bùi phu nhân lại hỏi :
- Sao các hạ còn chưa hạ thủ ?
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi lại :
- Khi phu nhân thầm lén với Lực Nhất Điều, trong lòng có nghĩ đến đấng trượng phu không ?
Bùi phu nhân lắc đầu đáp :
- Không. Bản nhân chỉ nghĩ tới Tra Nhược Vân.
Mụ Ở trước mặt Bạch nhật thích khách, ý chí hoàn toàn bị tan vỡ điều gì cũng bộc bạch hết với y.
Cao Thanh Vân vẫn chưa hạ thủ nói :
- Vụ đó đã xảy ra trước đây mười mấy năm, phu nhân vẫn còn nhớ đến y?
Bùi phu nhân đáp :
- Vụ này đã xảy ra trước đây hai chục năm. Nếu bản nhân không chạm trán phải tên oan gia đó thì khi nào bản nhân chịu lấy tên vũ phu Bùi Khôn Lượng.
Cao Thanh Vân lại hỏi :
- Phu nhân nói thế là nghĩa làm sao ?
Bùi phu nhân đột nhiên phát giác ra một tia hy vọng thoát chết liền phấn khởi tinh thần. Cân não mụ cũng linh động trở lại. Nhưng hy vọng đó từ đâu đưa tới thì mụ không hay.
Mự liền nói :
- Bùi Khôn Lượng nguyên là đại sư huynh của bản nhân, nhưng khi trước hai người chúng ta ít khi gặp mặt. Việc liên lạc giữa bản nhân với Tra Nhược Vân hắn hoàn toàn không hay biết....
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Dù hắn có biết cũng không can thiệp, vẫn không ghen tức được, vì hắn kém Tra Nhược Vân đủ mọi phương diện. Hơn nữa điều kiện trọng yếu là hắn đã mất tư cách làm người trượng phu.
Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi hỏi :
- Sao? Vì lẽ gì mà y mất tư cách làm trượng phu ?
Bùi phu nhân như người sắp chết đuối trông thấy phiến gỗ bồng bềnh trên mặc nước liền nắm lấy. Mụ đáp :
- Phải rồi ! Bản nhân lấy hắn bấy lâu mà không sinh đẻ nên để hết tinh thần vào việc luyện võ công và mong gặp Tra Nhược Vân để ôn lại chuyện cũ.
Cao Thanh Vân chau mày hỏi :
- Phải chăng phu nhân nói thế để tự bào chữa cho mình về việc thầm vụng với đàn ông cũng có thể tha thứ được?
Bùi phu nhân đáp :
- Tùy các hạ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Có người cho đó là số kiếp vậy phải cắn răng mà chịu. Cũng có người cho là có thể tha thứ được Cao Thanh Vân nói :
- Tình thực tại hạ chưa phân tích vấn đề này.
Bùi phu nhân nói :
- Bây giờ các hạ đã thấy sự việc, thử nghĩ kỹ lại coi.
Cao Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi thu bảo đao về nói:
- Thôi được! Tại hạ không phải là con người chỉ ham lợi. Nói đi nói lại vấn đề không còn ở phu nhân mà là ở trong lòng tại hạ Â& Bùi phu nhân thở phào một cái, đáp :
- Các hạ không giết bản nhân. Bản nhân rất cảm kích.
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ đi thôi.
Y sực nhớ ra chuyện gì dừng lại hỏi :
- Về tình hình môn phái lớn, nhất định phu nhân biết tường tận. Phu nhân có thể cho tại hạ nghe được chăng ?
Bùi phu nhân đáp :
- Sao lại không được ? Thực lực môn phái lớn hiện đã tăng gia. Rất nhiều cao thủ tới đây. Vì A Liệt là người thừa kế của nhà họ Tra mà bọn họ muốn nhổ cỏ trừ rễ, nên môn phái nào cũng coi vụ này rất quan trọng.
Cao Thanh Vân nói :
- Theo lời phu nhân thì hiện giờ bao nhiêu tai vạ đều đổ hết lên đầu A Liệt phải không ?
Bùi phu nhân gật đầu đáp :
- Đây là một việc thông thường, tiên sinh hiểu được có đúng thế không ?
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ muốn hỏi cho biết, chứ không có ý gì phiền trách phu nhân cả.
Bùi phu nhân nói :
- Còn Cực Lạc Giáo thì các phái lớn đã được Trinh Huyền Đạo Chân Nhân ở Võ Đương báo tin, đều hiểu là một tổ chức cực kỳ tà ác và bí mật. Những hán tử trong tổ chức này từ giáo chủ đến các vị cung phụng đều là những tay cao thủ danh gia đương thời. Vì lẽ đó mà các phái lớn tìm cách tinh trừng những người ở phái mình đã gia nhập Cực Lạc Giáo tìm cách thoát ly chúng hay đuổi chúng ra ngoài môn hộ. Nếu không thì nguy hiểm đến cả đồng phái.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Dĩ nhiên là thế. Tại hạ chưa hiểu mọi người đối với Lục Minh Vũ ra sao?
Bùi phu nhân đáp :
- Hắn chưa lộ hình tích như các hạ đã biết đó. Các phái lớn chưa nắm được bằng chứng xác thực, nên không biết đối phó với hắn bằng cách nào. Có đúng thế không?
Cao Thanh Vân nói :
- Tại hạ thì tin rằng hắn là một vị bang chủ, địa vị không phải tầm thường tất không khi nào dám hành động một cách khinh xuất.
Bùi phu nhân đáp :
- Chính là thế đó! Tình thế của các hạ cũng chẳng yên ổn gì hơn A Liệt, cuộc phiến động của Lục Minh Vũ và bọn thủ hạ của hắn đã biến các hạ thành đồng đảng với A Liệt.
Cao Thanh Vân nói :
- Lục Minh Vũ là con người hèn hạ nham hiểm, bất cứ việc gì bần cùng đều làm.. Bùi phu nhân đáp :
- Theo chỗ bản nhân biết thì một số cao thủ đã tới đây khiến cho thanh thế của hắn tăng lên rất nhiều. Nhưng điều trọng yếu nhất là bọn viện binh tư nhân của hắn nghe nói cũng đã đến đây.
Không hiểu hắn lo sợ điều gì ?
Cao Thanh Vân nghĩ thầm :
- Vụ này thì mình biết rồi. Hắn sợ thanh Tru tiên kiếm của phái Ma Nữ.
Dĩ nhiên y không nói ra, hàm hồ hỏi lại :
- Phu nhân có thể điều tra thêm sẽ rõ. Viện binh tư nhân của hắn là ai?
Bùi phu nhân đáp :
- Theo chỗ bản nhân biết thì họ không phải là người Cái Bang.
Cao Thanh Vân hơi biến sắc hỏi :
- Ủa ! Không phải người Cái Bang ư ?
Bùi phu nhân nói :
- Giả tỷ các hạ cho bản nhân một chút manh mối thì hoặc giả có thể nghĩ ra được.
Lời yêu cầu của mụ thật hợp tình hợp lý. Vì nếu mụ quả có một chút đầu mối thì dễ bề chứng thực. Mụ cũng nhận ra Cao Thanh Vân rất quan tâm đến việc này thì tất phải có nguyên nhân.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Được rồi ! Nhưng phụ nhân có giữ kín cho không ?
Bùi phu nhân đáp :
- Bản nhân không nói với một ai.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Chắc phu nhân đã nghe nói đến tên Nhân ma Sa Thiên Hoàn rồi chứ ?
Bùi phu nhân biến sắc hỏi lại :
- Lão còn sống ở thế gian ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Năm nay lão mới ngoài tuổi.
Bùi phu nhân nói :
- Nếu vậy thì kỳ thiệt ! Hai chục năm trước lão đã hoành hành trong thiên hạ khá lâu. Bản tính lão đã tàn ác vừa thích giết người, lại nổi tiếng muốn ăn thịt người. Nếu lão chưa chết thì sao hai chục năm nay không thấy hành tung lão đâu?
Cao Thanh Vân đáp :
- Lão sợ Tiêu Dao lão nhân nên không dám xuất hiện trên chốn giang hồ để hành động tàn ác. Tiêu Dao lão nhân còn sống ngày nào là lão không dám hoành hành ngang ngược ngày ấy.
Bùi phu nhân thở phào một cái hỏi :
- Đã thế thì khi nào lão còn dám đến chỗ Lục Minh Vũ nữa?
Cao Thanh Vân đáp :
- Câu chuyện không phải chỉ có vậy. Chính Sa Thiên Hoàn tuy không ra đời, nhưng truyền nhân của lão vẫn có thể làm ác được. Tiêu Dao lão nhân đã tuyên bố là không can thiệp vào công việc của truyền nhân Sa Thiên Hoàn.
Bùi phu nhân ngạc nhiên nói :
- Dường như các hạ hiểu nhiều lắm. Bất luận thế nào mình cũng chỉ mong Nhân ma Sa Thiên Hoàn đừng ra đời là các đại môn phái không cần sợ mấy.
Cao Thanh Vân lên giọng trào phúng hỏi :
- Vậy các phái lớn lo âu chuyện gì?
Bùi phu nhân đáp :
- Người ngoài thì bản nhân không biết. Riêng Thần Câu Môn ở Phụng Dương đã có điều xích mích với Sa Thiên Hoàn. Đây là việc xảy ra nhiều năm về trước. Bản môn đã có mấy vị tiền bối chết về tay lão. Tín điều của lão ác ma này là nhổ cỏ trừ gốc. Lão chỉ thích tiêu diệt cả gia phái người ta.
Cao Thanh Vân nói :
- Phu nhân nói đúng lắm ! Lão ác ma đó mà ra đời thì ít ra cũng sáu bảy môn phái bị hắn tiêu diệt. Hiện giờ ta cũng nên lo nghĩ một điều là mình không địch nổi truyền nhân của lão.
Y lộ vẻ băn khoăn nói tiếp :
- Khi nào tại hạ bị bại về tay truyền nhân của Sa Thiên Hoàn, tức là ngày các môn phái gặp tai họa đó. Nói tóm lại võ lâm thiên hạ gặp một phen đại loạn, người chết vô số.
Bùi phu nhân tuy lộ vẻ kinh hãi nhưng nụ nghi ngờ không hiểu lắm, hỏi :
- Các hạ nói vậy là nghĩa làm sao ? Dù các hạ không địch nổi truyền nhân của Sa Thiên Hoàn, nhưng chính lão không dám ló mặt ra, chẳnlg lẽ truyền nhân của lão cũng ghê gớm như lão hay sao?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tại hạ phân tích cho phu nhân biết rõ tình hình nghiêm trọng. Võ công của Sa Thiên Hoàn theo tà đạo đến cực điểm mà không có nhân vật kỳ tài như Tiêu Dao lão nhân xuất hiện thì không ai địch nổi. Và chỗ đáng sợ nhất là lúc hắn ra tay hiểm độc vô cùng, khiến người ta khó biết đường đối phó. Như vậy dù có tay cao thủ xuýt xoát với hắn cũng không địch nổi.. Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Võ công tà môn của hắn rất bá đạo, thòi gian luyện tập rất mau chóng không giống như công phu của các phái chính tông chúng ta phải mất nhiều năm rèn luyện cực khổ mới thành tựu.
Bùi phu nhân nghe tới đây liền tỉnh ngộ, hỏi tiếp :
- Nếu vậy truyền nhân của Sa Thiên Hoàn cũng là một thế lực khủng khiếp rồi chăng ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Đứng thế ! Lục Minh Vũ ở Cực Lạc Giáo mà thu hút được nhiều nhân tài của các phái mà các phái không hay biết là vì hắn theo thủ pháp của Nhân ma Sa Thiên Hoàn. Do đó tại hạ tin rằng Lục Minh Vũ cũng là một tên đồ đệ cao thủ của Sa Thiên Hoàn. Những viện binh của hắn hiện giờ chắc không ngoài bọn đồ đệ của Nhân ma.
Bùi phu nhân nói :
- Thế thì đáng sợ thật ! Vậy các hạ lo luyện tập chuyên để đối phó với Lục Minh Vũ chăng ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Điều đáng sợ hơn nữa :
Lục Minh Vũ chưa nhất định đã phải là truyền nhân chân chính của Sa Thiên Hoàn mà bản lãnh hắn đã cao thâm hơn tại hạ. Trường hợp Sa Thiên Hoàn còn có truyền nhân cao minh hơn Lục Minh Vũ thì phu nhân thử nghĩ coi hiện nay tình thế võ lâm nguy hiểm đến thế nào.
Bùi phu nhân bất giác sợ run. Cao Thanh Vân thấy vậy mỉm cười nói :
- Phu nhân không phải là nhân vật quang đầu với họ thì việc gì mà hoang mang như vậy?
Bùi phu nhân đáp :
- Nếu các hạ nhìn thấy Lục Minh Vũ đối phó với bản nhân sẽ hiểu ngay không phải bản nhân lo lắng một cách vu vơ mà là chuyện thực sự rất đáng sợ.
Cao Thanh Vân tỉnh ngộ gật đầu nói :
- Đúng thế ! Phu nhân đã nhiều phen phá hoại đại sự của hắn, lại khiến hắn xuýt chết về tay phu nhân, nên hắn coi phu nhân bằng con mắt hiềm nghi là phải lắm.
Bùi phu nhân nói :
- Giả tỷ hắn chỉ là Cực Lạc giáo chủ thì bản nhân cũng không sợ lắm, vì bề ngoài hắn là lãnh tụ Cái Bang, lúc hành động còn có phen úy kỵ.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nếu quả trong bối cảnh hắn lại là môn hạ Nhân Ma Sa Thiên Hoàn thì rất có thể hắn phái cao thủ khác gia hại bản nhân.
Cao Thanh Vân nghiêm nghị đáp :
- Đúng thế thật ! Nếu hắn phái người khác ám toán thì rất nguy hiểm cho phu nhân. Có điều tại hạ nghĩ rằng thế nào bọn họ cũng còn thu thập tại hạ trước.
Bùi phu nhân hỏi :
- Theo lời vừa tự thuật của các hạ thì có lẽ Lục Minh Vũ chưa hiểu các hạ cũng là người thụ nghiệp ở Tiêu Dao lão Nhàn và chưa hành động ngay tức khắc. Phải vậy không ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Nhưng chưa hẳn là truyền nhân của Sa Thiên Hoàn thì bản lãnh đủ hoành hành thiên hạ hắn dám hành động ngay. Trừ phi có người trương kỳ biểu của Tiêu Dao lão nhân xuất hiện trong võ lâm thì truyền nhân của Sa Thiên Hoàn còn phải đả bại người đó trước đã rồi sau mới dám hành động ngang ngược. Trăng đã sắp tàn, đêm sắp hết.
Gió lạnh vi vu như cắt da. Bùi phu nhân bất giác co người lại.
Cao Thanh Vân nói :
- Bây giờ phu nhân đã hiểu rõ tình hình nghiêm trọng. Tại hạ có việc muốn ủy thác, mong phu nhân hết sức làm cho bằng được.
Bùi phu nhân nói :
- Cái đó thì nhất định rồi. Các hạ cứ yên tâm. Có điều bản nhân chưa biết chúng ta nên liên lạc bằng cách nào ?
Cao Thanh Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Theo những tài liệu của phu nhân vừa cho mà phán đoán thì truyền nhân của Nhân ma đã đến tăng viện Lục Minh Vũ. Vì thế tại hạ càng phải giữ kín hành tung để khỏi bị chúng ám toán.
Bùi phu nhân nói :
- Phải rồi ! Chính vì các hạ không ra mặt được nên sự liên lạc càng khó khăn hơn.
Cao Thanh Vân nói :
- Biện pháp hay nhất là tại hạ hóa trang làm người của Phụng Dương môn mới tiện tiếp xúc với phu nhân. Còn làm người khác thì có điều không ổn.
Bùi phu nhân mắt sáng lên đáp :
- Nếu vậy các hạ hóa trang làm người này!
Mụ trỏ vào xác chết nói tiếp :
- Hắn là môn hạ của phái Phụng Dương nhưng ít ra ngoài. Hôm qua mới đến Lạc Dương, chưa mấy người biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.