Chương 54: Kết Quả Thê Lương Của Lục Phu Nhân
Trần Thanh Vân
10/04/2013
Tần trưởng lão đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chặp Lục bang chúa, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng là lập tức kết liễu tính mạng của Phùng Thúy Lam.
Lục Minh Vũ nét mặt vẫn thản nhiên khiến mọi người không ai đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Bầu không khí trong trường lặng lẽ hồi lâu. Tần trưởng lão thấy bang chúa ngần ngừ không quyết định, liền lớn tiếng :
- Bang chúa ! Con nhỏ đó nhất định không nên lưu lại.
Lục Minh Vũ hững hờ đáp :
- Bản tòa tự có chủ trương.
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Tần trưởng lão ? Phải chăng trưởng lão tưởng bản tòa buông tha thị một cách khinh xuất?
Tần trưởng lão khom lưng đáp :
- Tệ ty không dám đoán càn.
Lục Minh Vũ nói :
- Bên ta bắt được con nhỏ đó chẳng khác gì đã nắm được thanh Tru tiên kiếm vào tay.
Vì thế hiện giờ chẳng thể giết thị được. Bản tòa đem thị đi trước. Trưởng lão ở lại đây thanh lý mọi việc xong rồi lập tức đến hội họp với bản tòa.
Tần trưởng lão đáp :
- Ty tòa xin tuân lệnh.
Lục Minh Vũ cắp Phùng Thúy Lam lên cất bước.
A Liệt bỗng cảm thấy cổ tay mình được buông ra. Chàng quay lại ngó thì thấy Cao Thanh Vân đã nhảy ra xa hơn trượng và đang nhìn chàng vẫy tay.
A Liệt biết là có chuyện nên len lén tiến về phía Cao Thanh Vân.
Đoạn hai người xuyên qua một đường phố lớn.
Bỗng Cao Thanh Vân dừng bước dưới chân một bức tường cao.
A Liệt trong lòng hồi hộp hỏi :
- Cao đại ca có điều chi dạy bảo ?
Cao Thanh Vân ngó chàng đáp :
- Ngươi tự giải khai được huyệt đạo thì ta không thể coi thường ngươi được.
A Liệt tự hỏi:
- Chẳng lẽ hắn muốn đối phó với mình !
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi :
- Nhưng chuyện gì cũng gác lại. Bây giờ ta có một việc muốn nhờ ngươi, ngươi có chịu giúp ta không ?
A Liệt nghe giọng nói và trông ánh mắt kiên quyết của đối phương thì nghĩ ngay đến y muốn ra lệnh cho mình mà sao còn trưng cầu ý kiến.
Cao Thanh Vân thấy chàng do dự không đáp liền tỏ vẻ bực mình nói :
- Vụ này không cần ngươi suy nghĩ gì nữa, nhất đinh phải ưng thuận. Nếu không thì ta bắt ngươi giao cho Lục Minh Vũ.
Y nói câu này, vẻ mặt rất hung dữ, đúng không phải trò đùa. A Liệt tuy biết y lợi hại thế nào rồi, nhưng chàng hiểu rõ tình thế lúc này liền mỉm cười hỏi :
- Việc gì? Xin Cao huynh nói ra, bất tất phải hăm dọa tiểu đệ nữa.
Cao Thanh Vân bất giác ngẩn người ra hỏi lại :
- Ngươi bảo ta hăm dọa ngươi ư ?
A Liệt đáp:
- Nếu Cao huynh định bắt tiểu đệ đưa cho Lục Minh Vũ thì đã chẳng đợi đến bây giờ.
Cao huynh tuy bề ngoài coi có vẻ ghê gớm mà thực ra không phải con người hung dữ. Cao huynh nghĩ gì tiểu đệ không haỵ Có điều tại hạ biết Cao huynh không đứng về phe Lục Minh Vũ.
Cao Thanh Vân ngó chàng bằng con mắt kinh dị lạnh lùng nói :
- Đó là theo ý nghĩ của ngươi, bây giờ ta không rỗi để bàn đến chuyện đó, ta chỉ yêu cầu ngươi chiếu cố cho một người.
A Liệt còn đang ngơ ngác thì Cao Thanh Vân lại nói tiếp :
- Người đó là Tô Ngọc Quyên. Chắc ngươi mong mỏi như vậy.
A Liệt giật mình kinh hãi trợn mắt lên hỏi :
- Y còn sống ư ?
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi lại :
- Sao ? Ngươi mong cho mụ chết chăng ?
A Liệt đỏ mặt lên lắc đầu.
Cao Thanh Vân lại nói :
- Ngươi đừng nói nhiều nữa. Mụ không sống được đâu, nhưng bây giờ mụ đã chết chưa ta cũng không haỵ Nói cho cùng thì mụ sống hay chết đều là việc của ngươi.
A Liệt gật đầu ấp úng hỏi :
Hiện giờ y ở đâu?
Cao Thanh Vân trỏ về phía bắc đáp :
- Đi thẳng lối này tới một lò gạch rồi rẽ sang mé tả, đi chừng hơn dặm nữa là đến một căn nhà gianh. Căn nhà này là nơi người ta chất rơm ra. cùng củi khộ Tô Ngọc Quyên ơ?
trong đó. Thôi ngươi đi đi.
A Liệt gật đầu nhưng chàng không nhịn được hỏi :
- Tại sao Cao huynh lại bảo tiểu đệ tới đó ? Nếu y chết rồi thì tại hạ phải làm gì ?
Cao Thanh Vân ngó chàng lạnh lùng đáp :
- Bạch Phi Khanh ! Hiện giờ y đang hấp hối.
Rồi hắn nói tiếp:
- Con người lúc sắp chết nói câu gì cũng phải. Tô Ngọc Quyên trước kia dù có nhiều điều tội lỗi, nhưng lúc này mụ thật đáng thương. Mụ đang mong có người quan tâm đến mụ.
Vậy ngươi đi đi !
Hắn nói tới đây, rung mình một cái rồi biến vào trong bóng đêm.
A Liệt định thần nghĩ bụng :
- Chắc Tô đại thư đã nói nhiều điều với Cao Thanh Vân rồi.
Đoạn chàng tự nhủ :
- Nhưng Cao Thanh Vân vốn không phải là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Cơn gió lạnh thổi quạ A Liệt nắm chặt hai bàn taỵ Lúc này trong đầu óc chàng nổi lên hình ảnh thê thảm của Tô Ngọc Quyên. Thậm chí chàng tưởng chừng nghe tiếng mụ rên la đau khổ. Bầu nhiệt huyết sủi lên sùng sục, chàng cất bước chạy liền. A Liệt đi chừng dược hơn dặm quả nhiên trông thấy lò gạch, lửa cháy bừng bừng, khói bốc lên cao thành một đống đen lù lù giữa lúc đêm tối yên lặng.
A Liệt vẫn không dừng bước. Trong bóng tối phát ra những tiếng lạo xạo dường như giẫm phải vật gì cứng rắn. Đồng thời phía sau có tiếng người hô hoán :
- Mẹ kiếp ! Mắt để đâu không nhìn ? Cứ chạy như người đến chỗ đưa ma !
Lúc này A Liệt đã chạy xa mấy trượng. Chàng nghe tiếng người hô hoán mới quay đầu nhìn lại thì thấy một đống gạch ngói đổ xuống. Bây giờ chàng mới biết là mình đã chạy vội xô đổ đống gạch của họ.
Chàng biết mình có lỗi, không thể trách người được, nhưng hán tử vừa nói câu chạy đến chỗ đưa ma chàng cảm thấy câu nói là điềm bất tường Lập tức bụng xúc động mối thương cảm. Trong lòng nóng nảy, chàng lại hối hả chạy đi.
Chàng chạy chưa được hơn dặm đưòng thì trước mắt hiện ra khu đất bẳng phẳng, khô khan. Bốn mặt trồng toàn lúa ngộ Gió thổi qua lá ngô đụng vào nhau sột soạt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong lòng A Liệt xúc động vô cùng ! Chàng tưởng chừng có điều cần kíp phải gặp Tô Ngọc Quyên ngay tức khắc.
Trong khu ruộng đã bẻ ngô rồi, nổi lên một căn nhà gianh nhỏ bé lụp xụp. A Liệt lẩm bẩm :
- Nhất định ở trong kia rồi!
Chàng chạy đến trước nhà đưa tay đẩy tấm cửa phên xông vào trong.
Một điều ra ngoài sự tiên liệu của chàng đã xuất hiện :
Trong phòng có một ngọn đèn dầu đang cháy bốc khói đen lên. Ánh sáng vàng khè leo lét, tưởng chừng có thể tắt lúc nào không biết.
Trong căn nhà này chứa mọi thứ lương thảo, nào lúa mạch, nào lúa ngộ Lại có đống co?
khô lớn chắc là để nuôi trâu bò. A Liệt đảo mắt nhìn quanh không thấy Tô Ngọc Quyên đâu.
Chàng bồn chồn trong dạ, buột miệng hô :
- Đại thư!
Tiếng chàng hơi run run. Trước ngọn đèn leo lét, chàng cảm thấy có điều rùng rợn, đồng thời bao nhiêu nỗi thất vọng, cừu hận xâm chiếm tâm hồn chàng. Đột nhiên hai chân chàng nhủn ra, chàng không tự chủ được ngồi phệt xuống đất, tự hỏi :
- Tại sao Tô đại thư không ở đây ? Phải chăng có người phát giác ra và đem y đi rồi ?
Có thể y đã từ trần.
Đống cỏ khô bỗng nhiên động đậy. Chiếc giày thêu của người đàn bà thò ra, tiếp theo là tiếng rên rỉ.
A Liệt trấn tĩnh tâm thần, đứng phắt dậy hỏi :
- Có phải đại thư đấy không ?
Trong đống cỏ có tiếng sột soạt. Một người đàn bà gắng gượng ngồi dậy cất tiếng run run hỏi:
- Ngươi.... ngươi là ai ?
A Liệt vội chạy tới. Giả tỷ chàng chưa biết trước đó là Tô đại thư mà gặp nhau một cách đột ngột thì không thể nhận ra được nữa.
Người đàn bà trước mặt chàng, đầu tóc rối bù, sắc mặt lợt lạt. Khắp mình đầy huyết tích. Đầu mặt dính đầy rơm rác. Mụ ngồi tựa vào đống cỏ. Một tay chống xuống đất. Ngực nhô ra hóp vào, coi kiểu cách thật là đáng sợ.
A Liệt cúi xuống nhìn. ánh đèn chiếu vào mặt mụ trông càng tiều tụy không giống ngày trước chút nào. Chỉ có cặp mắt trong sáng là A Liệt thấy còn quen thuộc.
Chàng nắm lấy hai tay mụ ngập ngừng đáp :
- Đại Thư! Tiểu đệ đây mà...
Hai giọt lệ trào rạTô Ngọc Quyên người run bần bật, miệng lắp bắp :
- Bạch Phi Khanh !.... Lạ thiệt !.... Ta vừa nghĩ tới ngươi.... quả nhiên ngươi đến thiệt.
Mụ nói mấy câu này tỏ ra rất xúc động và tốn rất nhiều hơi sức.
A Liệt vội ôm mụ vào lòng. Lúc tay chàng chạm vào, thấy toàn thân mụ nóng ran mà mồ hôi ướt đẫm.
Tô Ngọc Quyên để chàng ôm lấy và toàn thân tựa vào lòng đối phương. Mụ thở phào một cái, ấp úng nói :
- Phi Khanh ! Sau hôm ấy rồi.... ta nhớ đến ngươi hoài.... quả nhiên ngươi đã trở lại...
nhưng.... chậm mất rồi.
A Liệt cắn chặt môi cơ hồ chảy máu.
Bỗng chàng đẩy mụ ra nói:
- Không chậm ! Để tiểu đệ coi đại thư xem.
Tô Ngọc Quyên khẽ rên một tiếng. Mụ bị A Liệt đẩy lăn xuống đống cỏ.
Lúc này mụ đau khổ vô cùng, song mụ gắng gượng nở một nự cười duyên dáng. Nhãn quang mụ tựa hồ có vẻ thèm khát, chăm chú thìa nhìn A Liệt hỏi :
- Ngươi.... còn hy vọng.... gì nữa ?
A Liệt đưa tay ra khẽ chẩn mạch cho Tô Ngọc Quyên. Mụ nhăn nhó cười hỏi :
- Liệu còn cứu được không ?
Mụ vừa nói vừa đưa bàn tay đầy vết máu lên sờ đầu A Liệt. Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ bằng hạt đậu, tình trạng coi càng thảm hại.
A Liệt buông tay ra rồi cúi đầu xuống ngó cặp mắt mụ. Bỗng chàng ngơ ngác không nhúc nhích nữa.
Tô Ngọc Quyên nói :
- Phi Khanh ! Đừng sợ ! Người ta ai mà không chết . Lúc này ngươi đến coi ta.... là ta mãn nguyện lắm rồi. Ngươi.... hãy bồng ta lên...
A Liệt cảm thấy cặp mắt cay sè. Hai hàng lệ trào ra. Chàng ôm chặt Tô Ngọc Quyên vào lòng mà hôn vào mặt vào cổ, vào đầu tóc mụ như người phát điên . Đây là triệu chứng máu trong huyết quản chàng đang chảy mạnh vì mối cảm xúc đứng trước một người sắp chết.
Đột nhiên Tô Ngọc Quyên đẩy chàng ra. Dưới ánh đèn, sắc mặt mụ không lợt lạt nữa biến thành hồng hào như bông hoa đào. Cặp mắt mụ rất tình tứ ngó A Liệt.
A Liệt giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- Người ta thường nói lúc ngườl sắp chết trở lại hồng hào như tàn rơm lóe lên một cải rồi tắt ngấm. Phải chăng đại thư...
Chàng nghĩ tới đây bất giác run lên. Mối tiên cảm đắm ngọc chìm châu, mây tan khói lạnh nổi lên trong đầu óc.
Bỗng nghe Tô Ngọc Quyên cất tiếng nhát gừng :
- Phi Khanh !.... Tỷ tỷ sắp đi đây.... Xuýt nữa ta quên chưa bảo ngươi hai điều trọng yếu.... Ngươi hãy lắng tai nghe.
Giọng nói mụ tha thiết tựa hồ chị trối trăng cho em ruột. A Liệt chỉ ngây người ra mà nhìn mụ không dám nói gì mà cũng không nỡ trái ý mụ.
Tô Ngọc Quyên khẽ ho mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Việc thứ nhất có liên quan đến thanh Tru liên kiếm.... hỡi ơi.... Nếu nó còn ở trong tay Phùng Thúy Lam thì Lục Minh Vũ.... không địch nổi y.
A Liệt hỏi :
- Hiện giờ Phùng Thúy Lam đã lọt vào tay Lục Minh Vũ, không hiểu sống chết ra sao...
Tô Ngọc Quyên thều thào đáp :
- Ngươi cứ yên tâm. Lục Minh Vũ là con quỉ.... háo sắc.... nên y không chết đâu. Bây giờ ta hãy nói về thanh kiếm kia.
Rồi mụ bảo A Liệt :
- Ngươi hãy lắng tai mà nghe ta dặn :
thanh Tru tiên kiếm là báu vật trấn sơn của Ma nữ kiếm phái.... Người võ lâm đều thèm chảy nước miếng.... nhất là Lục Minh Vũ.
Mụ ngừng lại thở rồi nói tiếp :
- Nếu hắn lấy được thanh kiếm này.... thì Ma nữ kiếm phái vĩnh viễn không còn ngày nào ngóc đầu lên được.... Bằng trái lại, thanh kiếm đó mà ở trong tay phái Ma nữ, nhất là ở nơi Phùng Thúy Lam.... Y đang luyện kiếm thuật chuyên để đối phó với võ công của Cái Bang...
Y mà cầm thanh kiếm đó trong tay thì Lục Minh Vũ nhất định phải chết.
A Liệt nghe mụ nói tới đây, chàng hiểu rõ được hai việc :
một là Phùng Thúy Lam nhờ thanh kiếm kia mà giết được Tô trưởng lão Cái Bang một cách dễ dàng. Hai là Lục Minh Vũ sở dĩ mượn tay Cao Thanh Vân hạ sát Tô Ngọc Quyên vì hắn vẫn úy kỵ thanh Tru tâm kiếm.
Hắn đem Tô Ngọc Quyên đến Bắc Phương rồi mới hạ thủ vì biết rõ trong mình Tô Ngọc Quyên không dắt thanh kiếm này.
Tô Ngọc Quyên lại nói tiếp :
- Ta dấu thanh bảo kiếm đó ở tầng thứ sáu trên cây tháp bảy tầng trong chùa Bạch Tháp tại Tây Hồ.... Trong phòng này có mười ba cỗ quan tài thì thanh Tru tâm kiếm đặt ơ?
dưới đáy quan tài đá thứ chín.... trên mặt cỗ quan tài đó có khắc sáu chữ "Giang Nam Huỳnh thị Sấu Âu". Ngươi đã nhớ chưa ?
Tô Ngọc Quyên nắm chặt lấy tay A Liệt hỏi lại :
- Ngươi đã nhớ chưa ?
A Liệt gật đầu.
Tô Ngọc Quyên thở hắt ra nói :
- Còn việc thứ hai.... Mụ nói tới đây lại thở dài, nước mắt tuôn ra như suối. Mụ nói tiếp :
- Đứa nhỏ trong bụng ta.... không phải của ngươi.... vậy ngươi yên tâm được rồi.
A Liệt người run bần bật. Chàng thấy Tô Ngọc Quyên nằm trên đống cỏ người mu.
càng run rẩy hơn. Mụ khẽ vuốt má chàng thều thào nói :
- Thật thế !.... Ta không lừa gạt ngươi...
Bỗng tay mụ từ trên má chàng tuột xuống. Cặp mắt mụ như đóa hoa bách hợp từ từ nhắm lại.
A Liệt chấn động tâm thần la gọi :
- Đại thư! Đại thư!
Chàng đưa tay sờ vào mặt mụ thấy hơi nóng tiêu dần rồi biến thành lạnh ngắt.... Mặt mụ, lúc tắt thở, biến thành trắng như tuyết. Mái tóc dài đen xõa xuống trông càng hắc bạch phân minh.
A Liệt hít một hơi khí lạnh khẽ la lên :
- Đại thư ơi !
Rồi chàng quì xuống trước tử thi của Tô Ngọc Quyên. Trong lòng đau xót chàng nghẹn ngào:
- Đại thư ! Tiểu đệ còn có điều muốn nói cho thư thư hay nhưng chưa kịp thì đại thư đã chết rồi.... Đại thư đối với tiểu đệ bằng một mối chân tình như vậy mà tiểu đệ hãy còn lừa dối đại thư.... thậm chí trước khi đại thư lâm tử cũng chưa biết tên thật của tiểu đê.... Như vậy thật là bất công...
Chàng ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài tỏ ra trong lòng đầy nỗi bi thương hối hận.
A Liệt ôm thi thể Tô Ngọc Quyên lên. Ngọn đèn dầu trong phòng dường như càng mờ ám hơn. Từ phía xa xa chàng nghe có tiếng người gõ mõ. A Liệt liền thổi tắt đèn đi, ôm tư?
thi Tô Ngọc quyên đứng trong bóng tối một lúc rồi uể oải cất bước ra khỏi lều tranh.
Trên trời chỉ lác đác có vài ngôi sao nhỏ nhấp nhánh. Chó rừng thỉnh thoảng lại sủa lên một tiếng.
Một ngọn gió đêm thổi qua mặt khiến cho đầu óc A Liệt tỉnh táo. Chàng ôm chặt thi thể Tô Ngọc Quyên, than thầm :
- Thân thế y thật là đáng thương, chết còn phơi thây ở chốn tha hương. Ta phải mai táng cho y mới được.
Đoạn chàng cất bước đi ra mảnh ruộng khộ Hai bên có rất nhiều cây hòe đang mùa nở hoa, trắng cả một vùng. Chàng đi thêm lúc nữa đến một nơi đất đầy cỏ mọc. Phía trước là mấy bụi trúc cành lá rườm rà. Nơi đây vừa rậm rạp vừa yên tĩnh.
A Liệt từ từ đặt thi thể Tô Ngọc Quyên xuống nghĩ bụng :
- Chỗ này được đây. Ta tạm thời an táng để y yên giấc ngàn thu.
Chàng liền rút đao ra khoét một cái huyệt. Đất chỗ này mềm và dễ đào nên chàng không tốn bao nhiêu khí lực đã đào xong A Liệt toan đặt thi thể Ngọc Quyên xuống huyệt. Bỗng lòng chàng nổi lên mối bi thương vô hạn.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài. Lúc này chàng nghĩ tới giấc mộng êm đềm trong tòa phá miếu ngày trước. Mụ đã nhìn chàng bẳng cặp mắt đắm đuối và miệng mụ đã nói ra bao nhiêu câu tình tứ.
Ngọn gió đêm lay động mớ tóc đen láy của người chết, nhưng thân thể lạnh ngắt cứng đơ, sắc mặt xám xịt. Những cái đó khiến chàng cảm giác là mụ chết thật rồi, vĩnh viễn từ giã cuộc đời.
Chàng toan đặt thi thể Tô Ngọc Quyên xuống huyệt thì đột nhiên có ngườl khẽ vỗ vai chàng rồi khẩu âm một phụ nhân la lên :
- Trời ơi !
A Liệt giật bắn người, quay phắt lại thì thấy phụ nhân mình mặc áo đen, thân hình nho?
nhắn, cử chỉ yểu điệu.
Phụ nhân kia thấy chàng quay lại cũng giật mình lùi về phía sau năm thước.
A Liệt nhìn rõ phụ nhân mặt mũi thanh tú, thân hình óng ả. Cặp mắt trong sáng lóe ra, cái nhìn thâm thúy. Phong độ hiển nhiên vào hàng quí phái.
A Liệt trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm :
- Một người đàn bà tư cách thượng lưu mà lại xuất hiện nơi đây vào giữa lúc này thi thật là kỳ!
Chàng từ từ đứng dậy ngập ngừng hỏi :
- Tôn giá là...
Phụ nhân đưa mát ngó Tô Ngọc Quyên nằm dưới đất hỏi :
- Y là ai?
A Liệt cũng đưa mắt nhìn tử thi đáp :
- Y là một người bất hạnh.
Phụ nhân lại hỏi :
- Y chết trong trường hợp nào ? Tại sao lại chết ở đây ?
A Liệt khẽ buông tiếng thở dài đáp :
- Thân thế y thật là đáng thương ! Suốt đời chạy theo ảo mộng tươi đẹp không thành.
Rồi cuối cùng đi tới kết quả này.
Giọng chàng tỏ ra rất đỗi bi ai cảm khái mà không trả lời thẳng vào câu hỏi của phu.
nhân.
Phu nhân đưa mắt ngó lại người chàng. Thái độ hòa hoãn hơn trước, mụ hỏi :
- Ngươi là ai?
A Liệt nghiêng mình đáp :
- Tiểu nhân là Bạch Phi Khanh. Còn tôn tính đại danh của phu nhân...
Phụ nhân mỉm cười ngắt lời :
- Ngươi khoan rồi hãy hỏi tạ Giữa ngươi và người bạc mệnh nảy có mối quan hệ thế nào ?
A Liệt đáp :
- Có thể nói lả bạn hữu.
Phụ nhân đưa đẩy cặp thu ba hỏi:
- Chi là bạn thôi ư ? Sao ta coi ngươi có vẻ thương tâm lắm.
A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, trong lòng hơi bối rối, không muốn trả lời vấn đề này, nhưng thấy đối phương tỏ ra có lòng dạ quan hoài không tiện chối từ. Chàng liền gật đầu đáp :
- Ngày trước tiểu nhân có nhờ ơn cô này cứu mạng, chứ mối giao tình không có gì đáng kể.
Phụ nhân gật đầu nói :
- Té ra là thế.
Mụ lại cười mát hỏi :
- Bạch Phi Khanh ! Ta coi ngươi nói năng không đến nỗi phàm tục mà nhân phẩm cũng đường hoàng, không giống kẻ làm tôi mọi cho người, mà sao cách ăn mặc của ngươi như vậy?
A Liệt hiểu ngay mụ thấy chàng ăn mặc quần áo tên điếm tiểu nhị, nhưng không tiện nói rõ, liền hàm hồ đáp :
- Vụ này dĩ nhiên có nguyên nhân, nhưng xin miễn thứ cho tiểu nhân không thể trình bày được.
Phụ nhân hỏi:
- Có điều chi khó nói ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Không không ! Hỡi ơi! Để tiểu nhân mai táng cô này rồi sẽ nói chuyện.
Phụ nhân nói :
- Ngươi hãy nói cho ta biết trước mới có thể mai táng được.
A Liệt lấy làm kỳ nhìn mụ hỏi:
- Tại sao vậy ?
Phụ nhân nghiêm nghị đáp :
- Mảnh đất này là của ta thì khi nào ta lại để ngươi đem người chết đến chôn táng một cách hồ đồ ?
A Liệt cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được ! Phu nhân muốn hỏi gì thì hỏi đi !
Phụ nhân hỏi :
- Bây giờ bắt đầu từ cô này trước. Y chết trong trường hợp nào ? Ai đã giết y ?
A Liệt ngẫm nghĩ cho là có nói ra cũng chẳng hề gì. Chàng liền thẳng thắn đáp:
- Y bị bang chúa Cái Bang Lục Minh Vũ giết chết. Phu nhân có biết hắn không ?
Phụ nhân cặp mắt sáng lên đáp :
- Ta có nhận biết Lục Minh Vũ.
Mụ tiến lại nhìn kỹ thi thể Tô Ngọc Quyên rồi hỏi :
- Lục Minh Vũ là bang chúa Cái Bang, thế lực rất lớn. Tuy ta không quen thuộc hắn nhưng cũng biết hắn là người chính trực, võ công cao cường. Một nhân vật có địa vị như vậy sao lại hạ độc thủ giết một người đàn bà ?
A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, nhăn nhó cười đáp :
- Cái đó tiểu nhân cũng không rõ mà chỉ biết người đàn bà này là vợ Lục Minh Vũ.
Phụ nhân khẽ "ủa" lên một tiếng rồi nói :
- Như vậy cô này là Tô Ngọc Quyên mà người giang hồ thường đổn đại. Ta cũng có nghe tiếng cô.
Lục Minh Vũ nét mặt vẫn thản nhiên khiến mọi người không ai đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Bầu không khí trong trường lặng lẽ hồi lâu. Tần trưởng lão thấy bang chúa ngần ngừ không quyết định, liền lớn tiếng :
- Bang chúa ! Con nhỏ đó nhất định không nên lưu lại.
Lục Minh Vũ hững hờ đáp :
- Bản tòa tự có chủ trương.
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Tần trưởng lão ? Phải chăng trưởng lão tưởng bản tòa buông tha thị một cách khinh xuất?
Tần trưởng lão khom lưng đáp :
- Tệ ty không dám đoán càn.
Lục Minh Vũ nói :
- Bên ta bắt được con nhỏ đó chẳng khác gì đã nắm được thanh Tru tiên kiếm vào tay.
Vì thế hiện giờ chẳng thể giết thị được. Bản tòa đem thị đi trước. Trưởng lão ở lại đây thanh lý mọi việc xong rồi lập tức đến hội họp với bản tòa.
Tần trưởng lão đáp :
- Ty tòa xin tuân lệnh.
Lục Minh Vũ cắp Phùng Thúy Lam lên cất bước.
A Liệt bỗng cảm thấy cổ tay mình được buông ra. Chàng quay lại ngó thì thấy Cao Thanh Vân đã nhảy ra xa hơn trượng và đang nhìn chàng vẫy tay.
A Liệt biết là có chuyện nên len lén tiến về phía Cao Thanh Vân.
Đoạn hai người xuyên qua một đường phố lớn.
Bỗng Cao Thanh Vân dừng bước dưới chân một bức tường cao.
A Liệt trong lòng hồi hộp hỏi :
- Cao đại ca có điều chi dạy bảo ?
Cao Thanh Vân ngó chàng đáp :
- Ngươi tự giải khai được huyệt đạo thì ta không thể coi thường ngươi được.
A Liệt tự hỏi:
- Chẳng lẽ hắn muốn đối phó với mình !
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi :
- Nhưng chuyện gì cũng gác lại. Bây giờ ta có một việc muốn nhờ ngươi, ngươi có chịu giúp ta không ?
A Liệt nghe giọng nói và trông ánh mắt kiên quyết của đối phương thì nghĩ ngay đến y muốn ra lệnh cho mình mà sao còn trưng cầu ý kiến.
Cao Thanh Vân thấy chàng do dự không đáp liền tỏ vẻ bực mình nói :
- Vụ này không cần ngươi suy nghĩ gì nữa, nhất đinh phải ưng thuận. Nếu không thì ta bắt ngươi giao cho Lục Minh Vũ.
Y nói câu này, vẻ mặt rất hung dữ, đúng không phải trò đùa. A Liệt tuy biết y lợi hại thế nào rồi, nhưng chàng hiểu rõ tình thế lúc này liền mỉm cười hỏi :
- Việc gì? Xin Cao huynh nói ra, bất tất phải hăm dọa tiểu đệ nữa.
Cao Thanh Vân bất giác ngẩn người ra hỏi lại :
- Ngươi bảo ta hăm dọa ngươi ư ?
A Liệt đáp:
- Nếu Cao huynh định bắt tiểu đệ đưa cho Lục Minh Vũ thì đã chẳng đợi đến bây giờ.
Cao huynh tuy bề ngoài coi có vẻ ghê gớm mà thực ra không phải con người hung dữ. Cao huynh nghĩ gì tiểu đệ không haỵ Có điều tại hạ biết Cao huynh không đứng về phe Lục Minh Vũ.
Cao Thanh Vân ngó chàng bằng con mắt kinh dị lạnh lùng nói :
- Đó là theo ý nghĩ của ngươi, bây giờ ta không rỗi để bàn đến chuyện đó, ta chỉ yêu cầu ngươi chiếu cố cho một người.
A Liệt còn đang ngơ ngác thì Cao Thanh Vân lại nói tiếp :
- Người đó là Tô Ngọc Quyên. Chắc ngươi mong mỏi như vậy.
A Liệt giật mình kinh hãi trợn mắt lên hỏi :
- Y còn sống ư ?
Cao Thanh Vân lạnh lùng hỏi lại :
- Sao ? Ngươi mong cho mụ chết chăng ?
A Liệt đỏ mặt lên lắc đầu.
Cao Thanh Vân lại nói :
- Ngươi đừng nói nhiều nữa. Mụ không sống được đâu, nhưng bây giờ mụ đã chết chưa ta cũng không haỵ Nói cho cùng thì mụ sống hay chết đều là việc của ngươi.
A Liệt gật đầu ấp úng hỏi :
Hiện giờ y ở đâu?
Cao Thanh Vân trỏ về phía bắc đáp :
- Đi thẳng lối này tới một lò gạch rồi rẽ sang mé tả, đi chừng hơn dặm nữa là đến một căn nhà gianh. Căn nhà này là nơi người ta chất rơm ra. cùng củi khộ Tô Ngọc Quyên ơ?
trong đó. Thôi ngươi đi đi.
A Liệt gật đầu nhưng chàng không nhịn được hỏi :
- Tại sao Cao huynh lại bảo tiểu đệ tới đó ? Nếu y chết rồi thì tại hạ phải làm gì ?
Cao Thanh Vân ngó chàng lạnh lùng đáp :
- Bạch Phi Khanh ! Hiện giờ y đang hấp hối.
Rồi hắn nói tiếp:
- Con người lúc sắp chết nói câu gì cũng phải. Tô Ngọc Quyên trước kia dù có nhiều điều tội lỗi, nhưng lúc này mụ thật đáng thương. Mụ đang mong có người quan tâm đến mụ.
Vậy ngươi đi đi !
Hắn nói tới đây, rung mình một cái rồi biến vào trong bóng đêm.
A Liệt định thần nghĩ bụng :
- Chắc Tô đại thư đã nói nhiều điều với Cao Thanh Vân rồi.
Đoạn chàng tự nhủ :
- Nhưng Cao Thanh Vân vốn không phải là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Cơn gió lạnh thổi quạ A Liệt nắm chặt hai bàn taỵ Lúc này trong đầu óc chàng nổi lên hình ảnh thê thảm của Tô Ngọc Quyên. Thậm chí chàng tưởng chừng nghe tiếng mụ rên la đau khổ. Bầu nhiệt huyết sủi lên sùng sục, chàng cất bước chạy liền. A Liệt đi chừng dược hơn dặm quả nhiên trông thấy lò gạch, lửa cháy bừng bừng, khói bốc lên cao thành một đống đen lù lù giữa lúc đêm tối yên lặng.
A Liệt vẫn không dừng bước. Trong bóng tối phát ra những tiếng lạo xạo dường như giẫm phải vật gì cứng rắn. Đồng thời phía sau có tiếng người hô hoán :
- Mẹ kiếp ! Mắt để đâu không nhìn ? Cứ chạy như người đến chỗ đưa ma !
Lúc này A Liệt đã chạy xa mấy trượng. Chàng nghe tiếng người hô hoán mới quay đầu nhìn lại thì thấy một đống gạch ngói đổ xuống. Bây giờ chàng mới biết là mình đã chạy vội xô đổ đống gạch của họ.
Chàng biết mình có lỗi, không thể trách người được, nhưng hán tử vừa nói câu chạy đến chỗ đưa ma chàng cảm thấy câu nói là điềm bất tường Lập tức bụng xúc động mối thương cảm. Trong lòng nóng nảy, chàng lại hối hả chạy đi.
Chàng chạy chưa được hơn dặm đưòng thì trước mắt hiện ra khu đất bẳng phẳng, khô khan. Bốn mặt trồng toàn lúa ngộ Gió thổi qua lá ngô đụng vào nhau sột soạt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong lòng A Liệt xúc động vô cùng ! Chàng tưởng chừng có điều cần kíp phải gặp Tô Ngọc Quyên ngay tức khắc.
Trong khu ruộng đã bẻ ngô rồi, nổi lên một căn nhà gianh nhỏ bé lụp xụp. A Liệt lẩm bẩm :
- Nhất định ở trong kia rồi!
Chàng chạy đến trước nhà đưa tay đẩy tấm cửa phên xông vào trong.
Một điều ra ngoài sự tiên liệu của chàng đã xuất hiện :
Trong phòng có một ngọn đèn dầu đang cháy bốc khói đen lên. Ánh sáng vàng khè leo lét, tưởng chừng có thể tắt lúc nào không biết.
Trong căn nhà này chứa mọi thứ lương thảo, nào lúa mạch, nào lúa ngộ Lại có đống co?
khô lớn chắc là để nuôi trâu bò. A Liệt đảo mắt nhìn quanh không thấy Tô Ngọc Quyên đâu.
Chàng bồn chồn trong dạ, buột miệng hô :
- Đại thư!
Tiếng chàng hơi run run. Trước ngọn đèn leo lét, chàng cảm thấy có điều rùng rợn, đồng thời bao nhiêu nỗi thất vọng, cừu hận xâm chiếm tâm hồn chàng. Đột nhiên hai chân chàng nhủn ra, chàng không tự chủ được ngồi phệt xuống đất, tự hỏi :
- Tại sao Tô đại thư không ở đây ? Phải chăng có người phát giác ra và đem y đi rồi ?
Có thể y đã từ trần.
Đống cỏ khô bỗng nhiên động đậy. Chiếc giày thêu của người đàn bà thò ra, tiếp theo là tiếng rên rỉ.
A Liệt trấn tĩnh tâm thần, đứng phắt dậy hỏi :
- Có phải đại thư đấy không ?
Trong đống cỏ có tiếng sột soạt. Một người đàn bà gắng gượng ngồi dậy cất tiếng run run hỏi:
- Ngươi.... ngươi là ai ?
A Liệt vội chạy tới. Giả tỷ chàng chưa biết trước đó là Tô đại thư mà gặp nhau một cách đột ngột thì không thể nhận ra được nữa.
Người đàn bà trước mặt chàng, đầu tóc rối bù, sắc mặt lợt lạt. Khắp mình đầy huyết tích. Đầu mặt dính đầy rơm rác. Mụ ngồi tựa vào đống cỏ. Một tay chống xuống đất. Ngực nhô ra hóp vào, coi kiểu cách thật là đáng sợ.
A Liệt cúi xuống nhìn. ánh đèn chiếu vào mặt mụ trông càng tiều tụy không giống ngày trước chút nào. Chỉ có cặp mắt trong sáng là A Liệt thấy còn quen thuộc.
Chàng nắm lấy hai tay mụ ngập ngừng đáp :
- Đại Thư! Tiểu đệ đây mà...
Hai giọt lệ trào rạTô Ngọc Quyên người run bần bật, miệng lắp bắp :
- Bạch Phi Khanh !.... Lạ thiệt !.... Ta vừa nghĩ tới ngươi.... quả nhiên ngươi đến thiệt.
Mụ nói mấy câu này tỏ ra rất xúc động và tốn rất nhiều hơi sức.
A Liệt vội ôm mụ vào lòng. Lúc tay chàng chạm vào, thấy toàn thân mụ nóng ran mà mồ hôi ướt đẫm.
Tô Ngọc Quyên để chàng ôm lấy và toàn thân tựa vào lòng đối phương. Mụ thở phào một cái, ấp úng nói :
- Phi Khanh ! Sau hôm ấy rồi.... ta nhớ đến ngươi hoài.... quả nhiên ngươi đã trở lại...
nhưng.... chậm mất rồi.
A Liệt cắn chặt môi cơ hồ chảy máu.
Bỗng chàng đẩy mụ ra nói:
- Không chậm ! Để tiểu đệ coi đại thư xem.
Tô Ngọc Quyên khẽ rên một tiếng. Mụ bị A Liệt đẩy lăn xuống đống cỏ.
Lúc này mụ đau khổ vô cùng, song mụ gắng gượng nở một nự cười duyên dáng. Nhãn quang mụ tựa hồ có vẻ thèm khát, chăm chú thìa nhìn A Liệt hỏi :
- Ngươi.... còn hy vọng.... gì nữa ?
A Liệt đưa tay ra khẽ chẩn mạch cho Tô Ngọc Quyên. Mụ nhăn nhó cười hỏi :
- Liệu còn cứu được không ?
Mụ vừa nói vừa đưa bàn tay đầy vết máu lên sờ đầu A Liệt. Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ bằng hạt đậu, tình trạng coi càng thảm hại.
A Liệt buông tay ra rồi cúi đầu xuống ngó cặp mắt mụ. Bỗng chàng ngơ ngác không nhúc nhích nữa.
Tô Ngọc Quyên nói :
- Phi Khanh ! Đừng sợ ! Người ta ai mà không chết . Lúc này ngươi đến coi ta.... là ta mãn nguyện lắm rồi. Ngươi.... hãy bồng ta lên...
A Liệt cảm thấy cặp mắt cay sè. Hai hàng lệ trào ra. Chàng ôm chặt Tô Ngọc Quyên vào lòng mà hôn vào mặt vào cổ, vào đầu tóc mụ như người phát điên . Đây là triệu chứng máu trong huyết quản chàng đang chảy mạnh vì mối cảm xúc đứng trước một người sắp chết.
Đột nhiên Tô Ngọc Quyên đẩy chàng ra. Dưới ánh đèn, sắc mặt mụ không lợt lạt nữa biến thành hồng hào như bông hoa đào. Cặp mắt mụ rất tình tứ ngó A Liệt.
A Liệt giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- Người ta thường nói lúc ngườl sắp chết trở lại hồng hào như tàn rơm lóe lên một cải rồi tắt ngấm. Phải chăng đại thư...
Chàng nghĩ tới đây bất giác run lên. Mối tiên cảm đắm ngọc chìm châu, mây tan khói lạnh nổi lên trong đầu óc.
Bỗng nghe Tô Ngọc Quyên cất tiếng nhát gừng :
- Phi Khanh !.... Tỷ tỷ sắp đi đây.... Xuýt nữa ta quên chưa bảo ngươi hai điều trọng yếu.... Ngươi hãy lắng tai nghe.
Giọng nói mụ tha thiết tựa hồ chị trối trăng cho em ruột. A Liệt chỉ ngây người ra mà nhìn mụ không dám nói gì mà cũng không nỡ trái ý mụ.
Tô Ngọc Quyên khẽ ho mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Việc thứ nhất có liên quan đến thanh Tru liên kiếm.... hỡi ơi.... Nếu nó còn ở trong tay Phùng Thúy Lam thì Lục Minh Vũ.... không địch nổi y.
A Liệt hỏi :
- Hiện giờ Phùng Thúy Lam đã lọt vào tay Lục Minh Vũ, không hiểu sống chết ra sao...
Tô Ngọc Quyên thều thào đáp :
- Ngươi cứ yên tâm. Lục Minh Vũ là con quỉ.... háo sắc.... nên y không chết đâu. Bây giờ ta hãy nói về thanh kiếm kia.
Rồi mụ bảo A Liệt :
- Ngươi hãy lắng tai mà nghe ta dặn :
thanh Tru tiên kiếm là báu vật trấn sơn của Ma nữ kiếm phái.... Người võ lâm đều thèm chảy nước miếng.... nhất là Lục Minh Vũ.
Mụ ngừng lại thở rồi nói tiếp :
- Nếu hắn lấy được thanh kiếm này.... thì Ma nữ kiếm phái vĩnh viễn không còn ngày nào ngóc đầu lên được.... Bằng trái lại, thanh kiếm đó mà ở trong tay phái Ma nữ, nhất là ở nơi Phùng Thúy Lam.... Y đang luyện kiếm thuật chuyên để đối phó với võ công của Cái Bang...
Y mà cầm thanh kiếm đó trong tay thì Lục Minh Vũ nhất định phải chết.
A Liệt nghe mụ nói tới đây, chàng hiểu rõ được hai việc :
một là Phùng Thúy Lam nhờ thanh kiếm kia mà giết được Tô trưởng lão Cái Bang một cách dễ dàng. Hai là Lục Minh Vũ sở dĩ mượn tay Cao Thanh Vân hạ sát Tô Ngọc Quyên vì hắn vẫn úy kỵ thanh Tru tâm kiếm.
Hắn đem Tô Ngọc Quyên đến Bắc Phương rồi mới hạ thủ vì biết rõ trong mình Tô Ngọc Quyên không dắt thanh kiếm này.
Tô Ngọc Quyên lại nói tiếp :
- Ta dấu thanh bảo kiếm đó ở tầng thứ sáu trên cây tháp bảy tầng trong chùa Bạch Tháp tại Tây Hồ.... Trong phòng này có mười ba cỗ quan tài thì thanh Tru tâm kiếm đặt ơ?
dưới đáy quan tài đá thứ chín.... trên mặt cỗ quan tài đó có khắc sáu chữ "Giang Nam Huỳnh thị Sấu Âu". Ngươi đã nhớ chưa ?
Tô Ngọc Quyên nắm chặt lấy tay A Liệt hỏi lại :
- Ngươi đã nhớ chưa ?
A Liệt gật đầu.
Tô Ngọc Quyên thở hắt ra nói :
- Còn việc thứ hai.... Mụ nói tới đây lại thở dài, nước mắt tuôn ra như suối. Mụ nói tiếp :
- Đứa nhỏ trong bụng ta.... không phải của ngươi.... vậy ngươi yên tâm được rồi.
A Liệt người run bần bật. Chàng thấy Tô Ngọc Quyên nằm trên đống cỏ người mu.
càng run rẩy hơn. Mụ khẽ vuốt má chàng thều thào nói :
- Thật thế !.... Ta không lừa gạt ngươi...
Bỗng tay mụ từ trên má chàng tuột xuống. Cặp mắt mụ như đóa hoa bách hợp từ từ nhắm lại.
A Liệt chấn động tâm thần la gọi :
- Đại thư! Đại thư!
Chàng đưa tay sờ vào mặt mụ thấy hơi nóng tiêu dần rồi biến thành lạnh ngắt.... Mặt mụ, lúc tắt thở, biến thành trắng như tuyết. Mái tóc dài đen xõa xuống trông càng hắc bạch phân minh.
A Liệt hít một hơi khí lạnh khẽ la lên :
- Đại thư ơi !
Rồi chàng quì xuống trước tử thi của Tô Ngọc Quyên. Trong lòng đau xót chàng nghẹn ngào:
- Đại thư ! Tiểu đệ còn có điều muốn nói cho thư thư hay nhưng chưa kịp thì đại thư đã chết rồi.... Đại thư đối với tiểu đệ bằng một mối chân tình như vậy mà tiểu đệ hãy còn lừa dối đại thư.... thậm chí trước khi đại thư lâm tử cũng chưa biết tên thật của tiểu đê.... Như vậy thật là bất công...
Chàng ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài tỏ ra trong lòng đầy nỗi bi thương hối hận.
A Liệt ôm thi thể Tô Ngọc Quyên lên. Ngọn đèn dầu trong phòng dường như càng mờ ám hơn. Từ phía xa xa chàng nghe có tiếng người gõ mõ. A Liệt liền thổi tắt đèn đi, ôm tư?
thi Tô Ngọc quyên đứng trong bóng tối một lúc rồi uể oải cất bước ra khỏi lều tranh.
Trên trời chỉ lác đác có vài ngôi sao nhỏ nhấp nhánh. Chó rừng thỉnh thoảng lại sủa lên một tiếng.
Một ngọn gió đêm thổi qua mặt khiến cho đầu óc A Liệt tỉnh táo. Chàng ôm chặt thi thể Tô Ngọc Quyên, than thầm :
- Thân thế y thật là đáng thương, chết còn phơi thây ở chốn tha hương. Ta phải mai táng cho y mới được.
Đoạn chàng cất bước đi ra mảnh ruộng khộ Hai bên có rất nhiều cây hòe đang mùa nở hoa, trắng cả một vùng. Chàng đi thêm lúc nữa đến một nơi đất đầy cỏ mọc. Phía trước là mấy bụi trúc cành lá rườm rà. Nơi đây vừa rậm rạp vừa yên tĩnh.
A Liệt từ từ đặt thi thể Tô Ngọc Quyên xuống nghĩ bụng :
- Chỗ này được đây. Ta tạm thời an táng để y yên giấc ngàn thu.
Chàng liền rút đao ra khoét một cái huyệt. Đất chỗ này mềm và dễ đào nên chàng không tốn bao nhiêu khí lực đã đào xong A Liệt toan đặt thi thể Ngọc Quyên xuống huyệt. Bỗng lòng chàng nổi lên mối bi thương vô hạn.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài. Lúc này chàng nghĩ tới giấc mộng êm đềm trong tòa phá miếu ngày trước. Mụ đã nhìn chàng bẳng cặp mắt đắm đuối và miệng mụ đã nói ra bao nhiêu câu tình tứ.
Ngọn gió đêm lay động mớ tóc đen láy của người chết, nhưng thân thể lạnh ngắt cứng đơ, sắc mặt xám xịt. Những cái đó khiến chàng cảm giác là mụ chết thật rồi, vĩnh viễn từ giã cuộc đời.
Chàng toan đặt thi thể Tô Ngọc Quyên xuống huyệt thì đột nhiên có ngườl khẽ vỗ vai chàng rồi khẩu âm một phụ nhân la lên :
- Trời ơi !
A Liệt giật bắn người, quay phắt lại thì thấy phụ nhân mình mặc áo đen, thân hình nho?
nhắn, cử chỉ yểu điệu.
Phụ nhân kia thấy chàng quay lại cũng giật mình lùi về phía sau năm thước.
A Liệt nhìn rõ phụ nhân mặt mũi thanh tú, thân hình óng ả. Cặp mắt trong sáng lóe ra, cái nhìn thâm thúy. Phong độ hiển nhiên vào hàng quí phái.
A Liệt trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm :
- Một người đàn bà tư cách thượng lưu mà lại xuất hiện nơi đây vào giữa lúc này thi thật là kỳ!
Chàng từ từ đứng dậy ngập ngừng hỏi :
- Tôn giá là...
Phụ nhân đưa mát ngó Tô Ngọc Quyên nằm dưới đất hỏi :
- Y là ai?
A Liệt cũng đưa mắt nhìn tử thi đáp :
- Y là một người bất hạnh.
Phụ nhân lại hỏi :
- Y chết trong trường hợp nào ? Tại sao lại chết ở đây ?
A Liệt khẽ buông tiếng thở dài đáp :
- Thân thế y thật là đáng thương ! Suốt đời chạy theo ảo mộng tươi đẹp không thành.
Rồi cuối cùng đi tới kết quả này.
Giọng chàng tỏ ra rất đỗi bi ai cảm khái mà không trả lời thẳng vào câu hỏi của phu.
nhân.
Phu nhân đưa mắt ngó lại người chàng. Thái độ hòa hoãn hơn trước, mụ hỏi :
- Ngươi là ai?
A Liệt nghiêng mình đáp :
- Tiểu nhân là Bạch Phi Khanh. Còn tôn tính đại danh của phu nhân...
Phụ nhân mỉm cười ngắt lời :
- Ngươi khoan rồi hãy hỏi tạ Giữa ngươi và người bạc mệnh nảy có mối quan hệ thế nào ?
A Liệt đáp :
- Có thể nói lả bạn hữu.
Phụ nhân đưa đẩy cặp thu ba hỏi:
- Chi là bạn thôi ư ? Sao ta coi ngươi có vẻ thương tâm lắm.
A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, trong lòng hơi bối rối, không muốn trả lời vấn đề này, nhưng thấy đối phương tỏ ra có lòng dạ quan hoài không tiện chối từ. Chàng liền gật đầu đáp :
- Ngày trước tiểu nhân có nhờ ơn cô này cứu mạng, chứ mối giao tình không có gì đáng kể.
Phụ nhân gật đầu nói :
- Té ra là thế.
Mụ lại cười mát hỏi :
- Bạch Phi Khanh ! Ta coi ngươi nói năng không đến nỗi phàm tục mà nhân phẩm cũng đường hoàng, không giống kẻ làm tôi mọi cho người, mà sao cách ăn mặc của ngươi như vậy?
A Liệt hiểu ngay mụ thấy chàng ăn mặc quần áo tên điếm tiểu nhị, nhưng không tiện nói rõ, liền hàm hồ đáp :
- Vụ này dĩ nhiên có nguyên nhân, nhưng xin miễn thứ cho tiểu nhân không thể trình bày được.
Phụ nhân hỏi:
- Có điều chi khó nói ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Không không ! Hỡi ơi! Để tiểu nhân mai táng cô này rồi sẽ nói chuyện.
Phụ nhân nói :
- Ngươi hãy nói cho ta biết trước mới có thể mai táng được.
A Liệt lấy làm kỳ nhìn mụ hỏi:
- Tại sao vậy ?
Phụ nhân nghiêm nghị đáp :
- Mảnh đất này là của ta thì khi nào ta lại để ngươi đem người chết đến chôn táng một cách hồ đồ ?
A Liệt cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được ! Phu nhân muốn hỏi gì thì hỏi đi !
Phụ nhân hỏi :
- Bây giờ bắt đầu từ cô này trước. Y chết trong trường hợp nào ? Ai đã giết y ?
A Liệt ngẫm nghĩ cho là có nói ra cũng chẳng hề gì. Chàng liền thẳng thắn đáp:
- Y bị bang chúa Cái Bang Lục Minh Vũ giết chết. Phu nhân có biết hắn không ?
Phụ nhân cặp mắt sáng lên đáp :
- Ta có nhận biết Lục Minh Vũ.
Mụ tiến lại nhìn kỹ thi thể Tô Ngọc Quyên rồi hỏi :
- Lục Minh Vũ là bang chúa Cái Bang, thế lực rất lớn. Tuy ta không quen thuộc hắn nhưng cũng biết hắn là người chính trực, võ công cao cường. Một nhân vật có địa vị như vậy sao lại hạ độc thủ giết một người đàn bà ?
A Liệt đưa mắt nhìn đối phương, nhăn nhó cười đáp :
- Cái đó tiểu nhân cũng không rõ mà chỉ biết người đàn bà này là vợ Lục Minh Vũ.
Phụ nhân khẽ "ủa" lên một tiếng rồi nói :
- Như vậy cô này là Tô Ngọc Quyên mà người giang hồ thường đổn đại. Ta cũng có nghe tiếng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.