Chương 29: Lơ Là Chức Phận Phải Chịu Thảm Hình
Trần Thanh Vân
10/04/2013
Liễu nương tử nói câu này khiến cho giáo chủ cũng phải phì cười.
A Liệt muốn mạo hiểm lồm cồm bò ra để nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu óc chàng thì bức rèm phát ra tiếng động. Mắt chàng bỗng sáng lên. Nguyên bức rèm xanh treo trước cửa khám thờ đã mở rẽ sang hai bên.
A Liệt vội nằm phục xuống, khẽ bẩm Âu Dương Tinh.
Mãi đến lúc này Âu Dương Tinh hãy còn rạo rực xuân tâm, nàng đột nhiên cảnh giác.
Hai người phải nín thở vì bên ngoài có người, chỉ hơi động một chút là họ biết ngay Bầu không khí đột nhlên biến thành yên tĩnh khiến hai ngườI không hiểu tình thế ra sao, đều tự hỏi:
- Phải chăng bọn họ đang chiêm ngưỡng tư thế bỉ ổi của Hoan Hỷ tiên nhân? Hay là họ phát giác trong khám có người mà mở rèm?
Sau một lúc, thanh âm giáo chủ lại vang lên:
- Chúng ta đã tham kiến tiên nhân. Theo lệ thường còn một chút nghi thức. Nhưng hiện giờ phải xử trí với bọn người xâm nhập bản cung, vậy tạm thời hãy hoãn việc làm theo nghi thức lại.
Dư Thái Can nói:
- Gíao chủ thật là người thần cơ diệu đoán, thiên hạ không ai bì kịp. Giáo chủ đã nói vậy tất có thâm ý.
Liễu Phiêu Hương hỏi:
- Giáo chủ! Xin gíao chủ đừng nói chuyện đường dài nữa. Việc đó là việc gì?
Giáo chủ thủng thẳng đáp:
- Nương tử cứ hỏi lại bọn thủ hạ sẽ rõ. Chắc chúng còn mãi vui thú chuyện gì nên chưa bẩm rõ.
Liễu Phiêu Hương kinh ngạc "ủa" lên một tiếng rồi hỏi:
- Sao? Hai con nha đầu đó lớn mật đến thế ư? Thanh Nang! Linh Chi! Lại đây nói rõ cho ta nghẹ. Hai thiếu nữ mặt bịt khăn sa đều khiếp sợ run lên qùi mọp xuống đất.
Thiếu nữ cao hơn tên gọi Thanh Nang lên tiếng:
- Kính bẩm nương tử! Không phải tiểu tỳ lớn mật dấu diếm mà thực ra chưa có cơ hội trình lại.
Linh Chi cũng ấp úng:
- Bọn tiểu tỳ đâu dám lớn mật dấu diếm nương tử?
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng nói:
Các ngươi hãy đem đầu đuôi mọi việc kể cho họn ta nghe.
Thanh Nang nói:
- Lúc trước có cặp thanh niên nam nữ nhỏ tưổi bị hãm vào Mê Hồn đại trận phía trước cửa cung. Nhân bọn tỳ tử vừa mới bắt được ba người phía sau, cặp nam nữ kia tai mắt đã mất phần linh mẫn mê man trong trận, nên chạy vào để coi ba người bị hãm phía sau cung xem thế nào. Ngờ đâu đến lúc trở ra thì cặp nam nữ kia đã mất hút.
Liễu Phiêu Hương hỏi:.
- Phải chăng bọn ngươi đã phát gíac cặp nam nữ thanh niên trốn chạy mà không rượt theo?
Thanh Nang đáp:.
- Sự thực thư vậy. Mong nương tử khoan dung cho bọn nô tỳ.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Ta e rằng muốn khoan dung cũnh không được.
Mụ lại cật vấn bọn nô tỳ cho biết rõ mặt mũi cùng y phục của A Liệt và Âu Dương Tinh, rồi buông tiếng cười lạt nói:
- Các ngươi làm lám lỡ việc quân cơ rồi. Gỉa tỷ các ngươi nói trước thì nhất định rượt theo bắt lại được một cách dễ đàng. Bây giờ hơi chậm thành ra mất nhiều công phu. Linh Chi và Thanh Nang khiếp sợ đến cùng cực, quì mọp dưới đất dập đầu lạy " binh binh " để xin tha mạng.
A Liệt tự hỏi:
- Chẳng lẽ vì chuyện cỏn con này mà chúng cũng giết người?
Bầu không khí trong nhà đại đường biến thành trầm lặng. Ai cũng lắng tai nghe xem Liễu Phiêu Hương phát lạc hai tên nô tỳ bằng cách nào.
A Liệt rất tiếc! Đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ mặt Thanh Nang cùng Linh Chi. Chàng hy vọng một trong hai cô gái này là nhân vật đã thi triển huyết vũ bí công thì việc điều tra vụ nghi án của chàng rất dể dàng. Chàng lẩm bẩm:
- Giả tỷ một trong hai tên nô tỳ kia đã thi triển huyết vũ bí công động thủ tàn nhẫn, thì chúng có bị Liễu Phiêu Hương xử tử cũng là đáng tội, chẳng nên thương tiếc.
Liễu Phiêu Hương đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí trầm tịch. Mụ nói:
- Theo qui củ của bản cung mà chắc các ngươi đã thuộc kỹ thì về vụ này các ngươi đã phạm vào tội lơ là chức vụ. Thanh Nang! Trước đây ngươi vốn thuộc luật lệ, vậy hãy đọc điều lệ lơ là chức vụ cho ta nghe.
Thanh Nang người run bần bật, cũng phải gượng gạo đáp:
- Người chủ sự trong bản cung mà lơ là chức vụ sẽ bị xử tử.
A Liệt nghĩ thầm:
- Luật lệ Ở đây nghiêm khắc quá!
Bỗng thấy Âu Dương Tinh kéo bàn tay chàng ra viết chữ vào:
- Dù là những ông vua bạo ngược ngày trước cũng không đến nỗi hung tàn như vậy.
A Liệt lẩm bẩm:
- Đúng thế! Lơ là chức vụ chia làm nhiều hạng. Nhưng bất luận trường họp nào cũng không đến nỗi bị xử tử. Xem thể đủ biết cung Ất Mộc này la một tổ chức cực kỳ tà ác.
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng hỏi:
- Hay lắm! Ngươi đã nhớ luật cũng hiểu rõ hình phạt nghiêm khắc mà sao còn dám lơ là?
Phải chăng các ngươi không sợ chết?
Đã đến lúc sinh tử tối hậu, Thanh Nang đành liều giải thích:
- Bẩm nương tử! Lúc đó bọn nô tài đã khám xát cặp nam nữ thanh niên đó một cách rất thận trọng. Đúng là bọn chúng bị hãm vào trận pháp rồi mới dám bỏ đi.
Quản đại sư đột nhiên xen vào:
- Phải chăng các ngươi muốn nói là tòa trận pháp kia mất hết hiệu lực nên bọn chúng ung dung trốn thoátc?
Giọng nói của hắn ra chiều tức giận. A Liệt nghe hắn nói biết ngay trận pháp kia do hắn bố trí.
A Liệt vốn người lớn mật. Lúc này chàng không nhịn được nửa muốn ngó xem tình hình bọn họ thế lào. Chàng từ từ ngửng đầu lên.
Âu Dương Tinh nửa người bị chàng đè lên nên A Liệt có động tác gì nàng cũng biết ngay. Lúc này nàng khiếp sợ cơ hồ bễ mật. Vì bọn người kia nhất định là cao thủ hạng nhất hiện nay, chỉ hơi nhúc nhích một chút lạ bị phát gíac. Chẳng những tiếng lịch kịch mới làm kinh động bọn bọ mà chỉ một hơi thở cũng không thể qua tai mắt chúng được.
Ngoài ra Âu Dương Tỉnh lại biết nhiều hiểu rộng hơn A Liệt. Nàng mới nghe chúng nói thế cũng đoán ra chúng còn điều bí mật gì khác. Tỷ như giáo chủ phái Dư Thái Can đi thẩm vấn Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo thì quản đại sư nhắc Dư đừng để lộ chân tướng.
Hơn nửa Âu Dương Tinh xuất thân dòng dõi thế gia mà chưa từng nghe nói tới trên chốn giang hồ có gíao phái nào kêu bằng Ất Mộc cung. Nàng kết luận bọn ma đầu này là những cao thủ nổi tiếng trong võ lâm nên bọn chúng giữ tuyệt đối bí mật mọi hành động. Bọn chúng đã cố ý giữ chuyện bí mật khỏi tiết lộ mà phát giác ra trong khám thờ còn có người nghe lỏm thì cách đối phó với những kẻ đó không cần hỏi cũng biết.
Âu Dương Tinh tuy biết cử động của A Liệt rất nguy hiểm mà nàng không dám lên tiếng cảnh chàng, chỉ bấm tay ra hiệu.
A Liệt không lý gì đến nàng cứ ngần đầu lên, dòm qua khe hở hai pho tượng Hoan Hỷ tiên nhân thì thấy khắp tòa đại điện đều giải thảm xanh. Mé bên hữu khám thờ cách chừng hơn trượng đặt sáu cỗ ghế Thái sư và một chiếc bàn bát tiên bằg gỗ hồng.
Cách bày sáu cổ ghế cũng kì dỵ Một chiếc đặt tựa vào bên bàn lưng hướng về phía khám thờ. Người ngồi trên ghế đặt cánh tay lên mặt bàn.
Còn năm chiếc ghế kia đặt ở phía đối diện cách xa chừng sáu, thướt bảy và thành hàng chữ nhất, hướng về phía khám thờ. Bắt đầu từ mé bên trái, ba ghế đã có người ngồi. Thế là còn hai ghế bỏ không.
Hai ả nữ tỳ Thanh Nang và Linh Chi quì mọp dưới đất ở mé bên trái cách đó vài thước.
Coi tình trạng chúng sợ sệt tưởng chừng muốn chui xuống đất.
A Liệt dĩ nhiên không trông rõ mặt người ngồi xây xưng về phía khám thờ, nhưng cứ trông y quan thì rõ là một văn sĩ đứng tuổi.
Ba người quay mặt vào khám thờ, chàng coi thấy rõ. Người thứ nhất là Liễu Phiêu Hương.
Mụ mặt trắng môi hồng, cặp mắt đào hoa ướt rượt, dáng điệu rất lẳng lơ, cách ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Mặt không cười mà tựa như cười. Hiển nhiên là một phụ nhân dâm đãng.
Coi bề ngoài mụ chỉ vào trạc trên hai chục tuổi. Nhưng tuồi của đàn bà không thể coi bề ngoài mà đoán trúng được.
Mé bên trái mụ là một vị đại hòa thượng khoác áo cà sa, lối bốn năm chục tuổi. Nhà sư này vừa gầy vừa cao.
Nhà sư đeo một tràng hạt ở cổ. Những hạt đen bóng không hiểu chế bằng chất gì.
Sau nữa là một lão gìa trạc ngoài. Ba chòm râu dài thõng xuống ngực. Mình mặc áo thân sĩ. Má bên phải có một nốt ruồi. Nơi đây mọc ba sợi lông dài đen.
Tướng mạo lão này có chỗ đặc biệt khác người, mới trông đã biết ngay không phải hạng tầm thường. Lão chắc là Dư Thái Can.
Sau khi nhìn rõ mặt mấy người, A Liệt lại đảo mục quang ngó hai nữ lang quì mọp dưới đất, bụng bảo dạ:
- Không ngờ hai cô này vì sai lầm một chút mà sắp phải xử tử. Thật là đáng thương!
Liễu Phiêu Hương cười khanh KhÁch hỏi:
- Quản đại sư! Sao đại sư lại chấp nhặt với bọn nô tỳ Đại? sư nói vậy há chẳng chẹn họng bọn chúng?
Lúc mụ nói câu này, A Liệt liếc mắt nhìn thấy mụ lộ ra nụ cười dâm đãng khiêu gợi khiến chàng không khỏi ngẩn ngơ.
Quản đại sư đáp?
- Được rồi! Được rồi! Bản tăng không mở miệng nửa là xong.
Hai ả nữ tỳ ngửng đầu lên nói:
- Nồ tỳ lãnh thụ gia pháp dù chết cũng chẳng dám oán hận, nhưng không hiểu cặp nam nữ kia mới trong một lát mà sao đã trốn thoát ra khỏi đại trận?
Liễu Phiêu Hương hỏi:.
- Bên ngoài trận có ai tiếp ứng dẫn đường cho chúng thoát thân không?
Thanh Nang đáp:
- Không có. Nô tỳ đã tra xét cẩn thận bốn mặt thì không thấy bè đảng của chúng mới yên tâm bỏ đi.
Liễu Phiêu Hương, ồ lên một tiếng rồi nói:
- Nếu vậy thì thật là kỳ! Ngươi hãy thuật lại đầu đuôi cho ta nghe!
Thanh Nang lập tức kể lại từ đuôi đến cuối. Do đó A Liệt mới hiểu người bị bắt giữ là Chiêu Thế Ẩn đã vào đây trước ba hôm và bị hãm trong thạch thất. Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo bị khốn trước đây hai giờ. Còn Quỉ yếm thần tăng Tăng Thần Tăng vừa mới tới. Sau cùng là chàng và Âu Dương Tinh bị hãm trang đại trận.
Thanh lương còn nhấn mạnh:
- Trước khi bỏ đi, nô tỳ đã rút sợi dây trong tay thiếu nữ. Nhưng nô tỳ không kéo ra ngoài ngay mà còn để chúng ngó thấy cúi xuống lượm. Nhưng gã trai hai tay sờ soạng dưới đất. Cặp mắt gã tuy thần quang sung túc mà không nhìn rõ.. A Liệt lẩm bẩm:
- Ta trông thấy rõ ràng hai ả này, ta sợ ả dẫn dụ vào bẫy nên mới không vươn tay ra lượm đầu dây.
Thanh Nang lại nói tiếp:
- Tỳ tử đã dùng cách rút dây này thử hai lần. Lần thứ hai cố ý kéo xa đầu dây ra một chút. Hơn nữa Linh Chi cũng xuất hiện ngay trước mặt gã trai mà mục quang gã thủy chung không dừng lại ngó y. Hiển nhiên gã không nhìn rõ chi hết.
Liễu Phiêu Hương sẽ qúat hỏi:
- Sao ngươi chỉ nói đến gã trai? Chẳng lẽ ả kia chết rồi ư?
Thanh Nang đáp:
- Thiếu nữ mục quang hôn ám, mắt nhắm cày cạy tỏ ra bi trận pháp kiềm chế. Vả lại thủy chung thị được gã trai cõng trên lưng, hiển nhiên thị đã bị thương không hành động được.
Chỉ có gã trai chân bước mau lẹ cặp mắt lấp loáng, nên bọn nô tỳ mới thử gã hai ba lần.
Thanh Nang thuật rõ tình hình xong rồi. Liễu Phiêu Hương dường như đắm chìm vào cơn suy nghĩ, lẳng lặng không nói gì.
Sau một lúc, Quản đại sư lên tiếng:
- Theo chỗ bần tăng nhận xét thì trận này tuy không lấy gì làm huyều diệu cho lắm, nhưng củng đủ cản trở những tay cao thủ hạng nhất. Người bạn của gã trai đã bị kiềm chế thì gã cũng không ra ngoài thể lệ đó được.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Nhất định có người ngoài trận tiếp ứng chỉ dẫn bọn chúng ra khỏi hay sao? Theo chỗ bản toa. biết thì uy lực trận thế này khiến cho người bị hãm như bị lạc vào đám mây mù năm dặm, không nhìn được phương hướng nữa mà cũng không nhìn rõ cảnh vật dưới đất, nhưng người ngoài trận vẫn có thể nhìn rõ bọn họ mồn một.
Quản đại sư hỏi:
- Người ngoài trận có thể nhìn rõ thật, nhưng họ dùng cách gì để chỉ dẫn? Bần tăng tưởng ngoài cách phá trận xông vào không còn biện pháp nào khác.
Nhà sư đừng lại một chút rồi tiếp:
- Đồng thời bần tăng lại nghĩ tới trong cặp nam nữ thanh niên đã một tên bị thương mà đến sau Tăng Lão Tam một chút thì bọn họ Ở dọc đường đã xẩy chuyện gì. E rằng thương thế của họ có liên quan đến cả hai bên.
Dư Thái Can nói:
- Đúng rồi! Còn Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo không chừng cũng có mối liên quan với Chiêu Thể Ẩn. Như vậy thì họ là người ở bốn phe mà chia làm hai toán.
Nguyên lời phỏng đoán này đã đủ khiến cho A Liệt rất khâm phục bụng bảo dạ:
- Lão này không hiểu ở phe tà hay phe chính, nhưng tài trí lão thật hiếm có.
Bỗng nghe Dư Thái Can nói tiếp:
- Ngưới bốn lộ chia làm hai toán. Do đó ta có thể đoán ra tình thế khá quan trọng là Chiêu Thế Ẩn và Trình Huyền Đạo là một toán. Chúng đến đây để do thám bản cung trước.
Còn toán sau đều có người bị thương thì hoặc giả một bên chạy trốn một bên rượt theo rồi lầm đường lọt vào đây.
Bây giờ gíao chủ mới lên tiếng:
- Can thái huynh suy đoán rất tinh vi, quyệt không cứng không lầm được.
Dường như hắn đưa mắt ngó Quản đại sư hỏi:
- Đại sư có cao kiến gì không?
Quản đại sư trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Dư thái lão suy luận quả nhiên rất cao hiệu. Bần dạo thiết nghĩ toán người này bất luận có ý do thám bản cung hay không cũng nên giết đi để bịt miệng. Bây giờ cần tra xét toán thứ nhất nếu chúng có ý do thám bản cung thì động cơ nó ở đâu?
Chúng đã theo đường lối nào mò tới đây?
Giáo chủ lẩm nhẩm gật đầu:
Liễu Phiêu Hương nói:
- Việc thẩm vấn còn thủng thẳng được. Điều khẩn yếu là phải bắt ại cặp nam nữ kia.
Mụ quay ra ngó hai nữ tỳ quì dưới đất hỏi:
- Dù các ngươi không có thì giờ rượt theo nhưng cũng phải xục tìm khắp nơi bản cung này chớ?
Thanh Nang đáp:
- Nô tỳ đã điều tra khắp cả. Đầu tiên là điện Tiêu hồn. Nô tỳ khám xét kỹ lưỡng mặt đất thì tuyệt không thấy chút bụi đất nào để lại mới yên tâm đi xục tìm phía sau.
A Liệt tự nói:
- Nghe giọng nói thì dường như trong cung này, nơi quan trọng nhất là điện Tiêu hồn, không hiểu vì lẽ gì?
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngươi bảo trên mặt đất không để chút vết bụi nào là nhất định không có người tiến vào rồi ư?
Thanh Nang kinh hãi ấp úng:
- Lúc đó⬦ Nô tỳ nghĩ như vậy.
Liễu Phiêu Hương lại hỏi:
- Phạm vi kiểm tra của ngươi rộng tới đâu?
Thanh Nang giơ cánh tay trỏ ra đáp:
- Khắp những chỗ này.
Mắt hơi sáng lên, Liễu Phiêu Hương nói:
- Vậy thì còn được. Nhưng ngươi nên biết kẻ tới đây có thể hết sức tung mình nhẩy vọt vào xa. Nếu các ngươi không kiểm tra tới mà bây giờ mặt thảm bị gót giầy của chúng ta làm thành vết nhơ thì chẳng thể nào đoán được bọn chúng có vào trong điện này hay không?
Mụ nói câu này không những khiến A Liệt khâm phục về điểm mụ tinh vi đồng thời nó nhắc chàng một điểm là những tên ma đầu ở đây coi điện Tiêu hồn như một nơi cấm điện, không để người ngoài bước chân vào.
Trong điện lại chỉ có hai pho tượng Hoan Hỷ tiên nhân là đặc biệt. Chàng liền đoán ra sở dĩ bọn họ úy kỵ người khác tò mò ngó thấy chuyện bí mật của Hoan Hỷ tiên nhân sẽ đồn ra ngoài, nên Chúng thấy người ngoài chưa bước vào trong điện dường như tỏ ra đã yên tâm được phần lớn.
Thanh Nang đột nhiên khẽ nói:
- Bẩm nương tử! Bọn nô tỳ xin nương tử cho lệnh rượt theo may ra bắt lại được chúng để đem công chuộc tội.
Liễu Phiêu Hương cười đáp:
- Hà tất bọn ngươi phải xuất mã? Đã có hai vị trong bản cung phong tỏa mọi nẻo đường vào đây. Bản tọa còn phái cao thủ rượt theo nữa.Trong vòng trăm dặm đã mở cuộc điều tra, chắc cặp nam nữ kia không thể thoát khỏi màng lười của bản cung được.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nội qui của bản cung đã ra nghiêm lệnh cho mọi người khi phát gíac điều khác lặ phải đến ngay cửa ải dựng tiêu chí để báo tin. Đồng thời các nẻo giao thông đều bố trí trận pháp. Ngoài ra còn có người tra xét trong vòng trăm dặm vuông để trừ hậu hoạn. Cứ thời gian mà tính thì cặp nam nữ kia dù cước trình mau lẹ đến đâu cũng chỉ ra tới bờ cõi bản cung là không thoát được.
Cuộc phòng thủ và điều tra của bọn này dĩ nhiên khiến cho người ta phải kinh hãi, nhưng Liễu Phiêu Hương càng khoe khoang, A Liệt càng cao ngạo, vì chàng đã quyết định ẩn vào trong điện. Quyết định này thật cao minh khôn lường!
Quản đại sư thủng thẳng nói:
- Chiêu Thế Ẩn đã bị gìam hãm ba ngày, theo lẽ thì gã phải đói lả người, sắp chết đến nơi, nhưng theo lời báo cáo của thị nữ thì dường như gã vẫn còn sung sức để phản kháng.
Nếu vậy nhất định gã đem theo lương khô, nước uống và linh dược mới có thể duy trì sức lực được. Điểm này có thể chứng thực là gã cố ý đến đây. Chắc gã cũng nghe tiếng đồn gần bản cung có rừng mê hồn và chuẩn bị đủ thức ăn cần dùng phòng khi lạc đường phải mất đến nửa tháng hay mười ngày mới tìm ra lối thoát.
Dư Thái Can nói:
- Pháp nhãn của đại sư sáng như đuốc soi rõ cả đến chỗ tối tăm. Tại hạ khâm phục vô cùng!
Liễu Phiêu Hương nói:
- Kỳ môn trận pháp của bản cung khiến cho rừng cây bốn mặt biến thành mê lâm, tiếng đồn ta ngoài thì thệt là diệu kế. Nông dân quanh vùng này không dám thiện tiến tiến vào.
Bản tòa hy vọng Mê lâm sẽ ngăn cản cặp nam nữ kia không trốn thoát được. Còn về Chiêu Thế Ẩn, bản tòa đề nghị Dư Thái lão mau mau mở cuộc thẩm vấn để còn quyết định cách đối phó.
Mụ đưa mắt nhìn giáo chủ thì thấy hắn vẫn thản nhiên. Do đó Dư Thái Can không dám rời chỗ ngồi bỏ đi.
Quản đại sư nói:
- Chắc gíao chủ còn có diệu kế khác?
Giáo chủ thủng thẳng đáp:
- Trước kia bản tòa định nhờ Dư Thái huynh thẩm vấn, thưng tình thế bây giờ khác rồi.
Để Liễu nương tử dùng nhu chế cương hay hơn. Nên biết Chiêu Thể Ẩn tuy là kẻ thù dưới trướng, nhưng gã đã dám một mình phạm hiểm lại đem sẳn lương khô để duy trì sức lực thì đủ rõ là một hán tử trí dũng song toàn. Gã đã cứng cỏi lại có mưu trí thì không thể chỉ dùng lời nói khéo léo hoặc trọng hình thảm khốc để đi tới hiệu quả được. Vả lại một đằng hao phí sức lực, một đằng dùng thủ đoạn âm nhu bản tòa thiết tưởng nên dùng phương pháp mềm dẻo là hơn. Chúng ta vừa có thể hỏi ra chân tình, vừa có thể lợi dụng gà cũng chưa biết chừng. Các vị cung phụng nghĩ sao?
Cả ba người đều thán phục.
A Liệt ẩn trong khám thờ cũng phục sát đất nghĩ thầm:
Lão gíao chủ này soi xét tâm lý người khác rất tinh vi. Đối với mỗi người hắn dùng một thủ đoạn riêng. Thảo nào cung Ất Mộc này ở giữa thế gian mà chẳng ai hay.
Giáo chủ lại nói:
- Liệu nương tử có thể tìm cách đem Chiêu Thế Ẩn vào trong viện này. Chúng ta đứng ở kẽ vách để quan sát. Nếu có chỗ nào sơ hở sẽ dùng ám hiệu thông tri cho nương tử.
Ngoài việc này nương tử hãy phát lạc hai nữ tỳ dưới trướng cho xong đi!
Liễu Phiêu Hương nghiêm nghị đáp:
- Tệ tòa xin tuân mạng.
Hắn ngoảnh đầu nhìn hai tên nữ tỳ lạnh lùng nói:
- Các người ngửng đầu lên!
Thanh Nang và Linh Chi biết hắn sắp tuyên án, sợ quá toàn thân run bần bật, gắng gượng ngẩng đầu lên.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Các ngươi hãy bỏ tấm sa che mặt đi!
A Liệt nghe nói vậy chuẩn động tâm thần, chú ý nhìn ra.
Hai ả thị nữ kéo tấm sa xuống để lộ tướng mạo kiều diễm. Tuy mỗi người một vẻ nhưng xuân lan thu cúc mặn mà cả hai.
A Liệt định thần nhìn lại mà không nhận ra được đây có phải là phụ nhân đã thi triển Huyết vũ thần công hay không?
Bỗng nghe Liễu Phiêu Hương lạnh lùng nói:
- Nhan sắc các ngươi rất xinh đẹp và trước nay ta vẫn trọng đại. Nhưng vì ngươi phạm luật mà đem xử tử thật cũng đáng tiếc.
Thanh Nang, Linh Chi không ngớt la lên:
- Xin nương tử rộng ơn cho!
Hai ả không biết nói câu gì thêm nữa.
Liễu Phiêu Hương lại tiếp:
- Đây là qui củ của bản cung. Trừ khi giáo chủ xuống dụ ân xá không thì các ngươi phải chết.
Lúc mụ nói câu này đồng thời đưa mắt ra hiệu cho hai ả.
Hai tên thị nữ hiểu ý biết mụ xui mình năn nỉ giáo chủ, liền quì gối lê lại trước mặt giáo chủ dập đầu binh binh.
A Liệt thấy hai ả xinh đẹp như hoa mà lâm vào tình trạng nguy hiểm thì không khỏi nảy lòng thương hương tiếc ngọc. Nhưng hiện chính thân chàng còn chưa giữ vững, nói chi đến chuyện giúp ai? Chàng tự nhủ:
- Gỉa tỷ ta có bản lãnh nghiêng trời thì gặp chuyện bất bình dĩ nhiên ra tay cứu giúp giải nguy cho chúng được. Phải rồi! Ta cần phải học võ ngay cho thành tài.
Bỗng gíao chủ cất tiếng hỏi:
- Các vị cung phụng ở đây có ai binh vực chúng không?
Ý kiến của hắn đã rõ rệt:
Nếu không người năn nỉ tất hắn hạ sát. Bằng có lời xin cho thì hai ả mới thoát chết.
A Liệt ngó Quản đại sư và Dư Thái Can thấy chúng vẫn lãnh đạm, dường như chẳng quan tâm chi hết. Chàng không khỏi thất vọng nghĩ thầm:
- Bọn họ có năn nỉ cho chúng cũng chẳng mất mát gì. Vậy mà họ mặt sứa gan lim để đôi mỹ nhân nguyệt thẹn hoa nhường biến thành con quỉ mất đầu.
Liễu Phiêu Hương vỗ tay một cái. Một cô gái ăn mặc ra kiểu thị tỳ, cử chỉ thướt tha, khép nép hỏi:
- Nương tử có điều chi dạy bảo:
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng đáp:
- Ngươi bảo bọn đao phủ chuẩn bị hành bình.
Thị nữ áo xanh " dạ " một tiếng rồi trở gót đi ngay. Vì thị bịt mặt bằng tấm sa nên không nhìn rõ tướng mạo và không hiểu vẻ mặt thế nào. Có điều chàng coi động tác và nghe thanh âm mà phỏng đoán thì dường như không lộ ra chút gì là thương xót hai người đồng bạn xấu số.
A Liệt muốn mạo hiểm lồm cồm bò ra để nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu óc chàng thì bức rèm phát ra tiếng động. Mắt chàng bỗng sáng lên. Nguyên bức rèm xanh treo trước cửa khám thờ đã mở rẽ sang hai bên.
A Liệt vội nằm phục xuống, khẽ bẩm Âu Dương Tinh.
Mãi đến lúc này Âu Dương Tinh hãy còn rạo rực xuân tâm, nàng đột nhiên cảnh giác.
Hai người phải nín thở vì bên ngoài có người, chỉ hơi động một chút là họ biết ngay Bầu không khí đột nhlên biến thành yên tĩnh khiến hai ngườI không hiểu tình thế ra sao, đều tự hỏi:
- Phải chăng bọn họ đang chiêm ngưỡng tư thế bỉ ổi của Hoan Hỷ tiên nhân? Hay là họ phát giác trong khám có người mà mở rèm?
Sau một lúc, thanh âm giáo chủ lại vang lên:
- Chúng ta đã tham kiến tiên nhân. Theo lệ thường còn một chút nghi thức. Nhưng hiện giờ phải xử trí với bọn người xâm nhập bản cung, vậy tạm thời hãy hoãn việc làm theo nghi thức lại.
Dư Thái Can nói:
- Gíao chủ thật là người thần cơ diệu đoán, thiên hạ không ai bì kịp. Giáo chủ đã nói vậy tất có thâm ý.
Liễu Phiêu Hương hỏi:
- Giáo chủ! Xin gíao chủ đừng nói chuyện đường dài nữa. Việc đó là việc gì?
Giáo chủ thủng thẳng đáp:
- Nương tử cứ hỏi lại bọn thủ hạ sẽ rõ. Chắc chúng còn mãi vui thú chuyện gì nên chưa bẩm rõ.
Liễu Phiêu Hương kinh ngạc "ủa" lên một tiếng rồi hỏi:
- Sao? Hai con nha đầu đó lớn mật đến thế ư? Thanh Nang! Linh Chi! Lại đây nói rõ cho ta nghẹ. Hai thiếu nữ mặt bịt khăn sa đều khiếp sợ run lên qùi mọp xuống đất.
Thiếu nữ cao hơn tên gọi Thanh Nang lên tiếng:
- Kính bẩm nương tử! Không phải tiểu tỳ lớn mật dấu diếm mà thực ra chưa có cơ hội trình lại.
Linh Chi cũng ấp úng:
- Bọn tiểu tỳ đâu dám lớn mật dấu diếm nương tử?
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng nói:
Các ngươi hãy đem đầu đuôi mọi việc kể cho họn ta nghe.
Thanh Nang nói:
- Lúc trước có cặp thanh niên nam nữ nhỏ tưổi bị hãm vào Mê Hồn đại trận phía trước cửa cung. Nhân bọn tỳ tử vừa mới bắt được ba người phía sau, cặp nam nữ kia tai mắt đã mất phần linh mẫn mê man trong trận, nên chạy vào để coi ba người bị hãm phía sau cung xem thế nào. Ngờ đâu đến lúc trở ra thì cặp nam nữ kia đã mất hút.
Liễu Phiêu Hương hỏi:.
- Phải chăng bọn ngươi đã phát gíac cặp nam nữ thanh niên trốn chạy mà không rượt theo?
Thanh Nang đáp:.
- Sự thực thư vậy. Mong nương tử khoan dung cho bọn nô tỳ.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Ta e rằng muốn khoan dung cũnh không được.
Mụ lại cật vấn bọn nô tỳ cho biết rõ mặt mũi cùng y phục của A Liệt và Âu Dương Tinh, rồi buông tiếng cười lạt nói:
- Các ngươi làm lám lỡ việc quân cơ rồi. Gỉa tỷ các ngươi nói trước thì nhất định rượt theo bắt lại được một cách dễ đàng. Bây giờ hơi chậm thành ra mất nhiều công phu. Linh Chi và Thanh Nang khiếp sợ đến cùng cực, quì mọp dưới đất dập đầu lạy " binh binh " để xin tha mạng.
A Liệt tự hỏi:
- Chẳng lẽ vì chuyện cỏn con này mà chúng cũng giết người?
Bầu không khí trong nhà đại đường biến thành trầm lặng. Ai cũng lắng tai nghe xem Liễu Phiêu Hương phát lạc hai tên nô tỳ bằng cách nào.
A Liệt rất tiếc! Đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ mặt Thanh Nang cùng Linh Chi. Chàng hy vọng một trong hai cô gái này là nhân vật đã thi triển huyết vũ bí công thì việc điều tra vụ nghi án của chàng rất dể dàng. Chàng lẩm bẩm:
- Giả tỷ một trong hai tên nô tỳ kia đã thi triển huyết vũ bí công động thủ tàn nhẫn, thì chúng có bị Liễu Phiêu Hương xử tử cũng là đáng tội, chẳng nên thương tiếc.
Liễu Phiêu Hương đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí trầm tịch. Mụ nói:
- Theo qui củ của bản cung mà chắc các ngươi đã thuộc kỹ thì về vụ này các ngươi đã phạm vào tội lơ là chức vụ. Thanh Nang! Trước đây ngươi vốn thuộc luật lệ, vậy hãy đọc điều lệ lơ là chức vụ cho ta nghe.
Thanh Nang người run bần bật, cũng phải gượng gạo đáp:
- Người chủ sự trong bản cung mà lơ là chức vụ sẽ bị xử tử.
A Liệt nghĩ thầm:
- Luật lệ Ở đây nghiêm khắc quá!
Bỗng thấy Âu Dương Tinh kéo bàn tay chàng ra viết chữ vào:
- Dù là những ông vua bạo ngược ngày trước cũng không đến nỗi hung tàn như vậy.
A Liệt lẩm bẩm:
- Đúng thế! Lơ là chức vụ chia làm nhiều hạng. Nhưng bất luận trường họp nào cũng không đến nỗi bị xử tử. Xem thể đủ biết cung Ất Mộc này la một tổ chức cực kỳ tà ác.
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng hỏi:
- Hay lắm! Ngươi đã nhớ luật cũng hiểu rõ hình phạt nghiêm khắc mà sao còn dám lơ là?
Phải chăng các ngươi không sợ chết?
Đã đến lúc sinh tử tối hậu, Thanh Nang đành liều giải thích:
- Bẩm nương tử! Lúc đó bọn nô tài đã khám xát cặp nam nữ thanh niên đó một cách rất thận trọng. Đúng là bọn chúng bị hãm vào trận pháp rồi mới dám bỏ đi.
Quản đại sư đột nhiên xen vào:
- Phải chăng các ngươi muốn nói là tòa trận pháp kia mất hết hiệu lực nên bọn chúng ung dung trốn thoátc?
Giọng nói của hắn ra chiều tức giận. A Liệt nghe hắn nói biết ngay trận pháp kia do hắn bố trí.
A Liệt vốn người lớn mật. Lúc này chàng không nhịn được nửa muốn ngó xem tình hình bọn họ thế lào. Chàng từ từ ngửng đầu lên.
Âu Dương Tinh nửa người bị chàng đè lên nên A Liệt có động tác gì nàng cũng biết ngay. Lúc này nàng khiếp sợ cơ hồ bễ mật. Vì bọn người kia nhất định là cao thủ hạng nhất hiện nay, chỉ hơi nhúc nhích một chút lạ bị phát gíac. Chẳng những tiếng lịch kịch mới làm kinh động bọn bọ mà chỉ một hơi thở cũng không thể qua tai mắt chúng được.
Ngoài ra Âu Dương Tỉnh lại biết nhiều hiểu rộng hơn A Liệt. Nàng mới nghe chúng nói thế cũng đoán ra chúng còn điều bí mật gì khác. Tỷ như giáo chủ phái Dư Thái Can đi thẩm vấn Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo thì quản đại sư nhắc Dư đừng để lộ chân tướng.
Hơn nửa Âu Dương Tinh xuất thân dòng dõi thế gia mà chưa từng nghe nói tới trên chốn giang hồ có gíao phái nào kêu bằng Ất Mộc cung. Nàng kết luận bọn ma đầu này là những cao thủ nổi tiếng trong võ lâm nên bọn chúng giữ tuyệt đối bí mật mọi hành động. Bọn chúng đã cố ý giữ chuyện bí mật khỏi tiết lộ mà phát giác ra trong khám thờ còn có người nghe lỏm thì cách đối phó với những kẻ đó không cần hỏi cũng biết.
Âu Dương Tinh tuy biết cử động của A Liệt rất nguy hiểm mà nàng không dám lên tiếng cảnh chàng, chỉ bấm tay ra hiệu.
A Liệt không lý gì đến nàng cứ ngần đầu lên, dòm qua khe hở hai pho tượng Hoan Hỷ tiên nhân thì thấy khắp tòa đại điện đều giải thảm xanh. Mé bên hữu khám thờ cách chừng hơn trượng đặt sáu cỗ ghế Thái sư và một chiếc bàn bát tiên bằg gỗ hồng.
Cách bày sáu cổ ghế cũng kì dỵ Một chiếc đặt tựa vào bên bàn lưng hướng về phía khám thờ. Người ngồi trên ghế đặt cánh tay lên mặt bàn.
Còn năm chiếc ghế kia đặt ở phía đối diện cách xa chừng sáu, thướt bảy và thành hàng chữ nhất, hướng về phía khám thờ. Bắt đầu từ mé bên trái, ba ghế đã có người ngồi. Thế là còn hai ghế bỏ không.
Hai ả nữ tỳ Thanh Nang và Linh Chi quì mọp dưới đất ở mé bên trái cách đó vài thước.
Coi tình trạng chúng sợ sệt tưởng chừng muốn chui xuống đất.
A Liệt dĩ nhiên không trông rõ mặt người ngồi xây xưng về phía khám thờ, nhưng cứ trông y quan thì rõ là một văn sĩ đứng tuổi.
Ba người quay mặt vào khám thờ, chàng coi thấy rõ. Người thứ nhất là Liễu Phiêu Hương.
Mụ mặt trắng môi hồng, cặp mắt đào hoa ướt rượt, dáng điệu rất lẳng lơ, cách ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Mặt không cười mà tựa như cười. Hiển nhiên là một phụ nhân dâm đãng.
Coi bề ngoài mụ chỉ vào trạc trên hai chục tuổi. Nhưng tuồi của đàn bà không thể coi bề ngoài mà đoán trúng được.
Mé bên trái mụ là một vị đại hòa thượng khoác áo cà sa, lối bốn năm chục tuổi. Nhà sư này vừa gầy vừa cao.
Nhà sư đeo một tràng hạt ở cổ. Những hạt đen bóng không hiểu chế bằng chất gì.
Sau nữa là một lão gìa trạc ngoài. Ba chòm râu dài thõng xuống ngực. Mình mặc áo thân sĩ. Má bên phải có một nốt ruồi. Nơi đây mọc ba sợi lông dài đen.
Tướng mạo lão này có chỗ đặc biệt khác người, mới trông đã biết ngay không phải hạng tầm thường. Lão chắc là Dư Thái Can.
Sau khi nhìn rõ mặt mấy người, A Liệt lại đảo mục quang ngó hai nữ lang quì mọp dưới đất, bụng bảo dạ:
- Không ngờ hai cô này vì sai lầm một chút mà sắp phải xử tử. Thật là đáng thương!
Liễu Phiêu Hương cười khanh KhÁch hỏi:
- Quản đại sư! Sao đại sư lại chấp nhặt với bọn nô tỳ Đại? sư nói vậy há chẳng chẹn họng bọn chúng?
Lúc mụ nói câu này, A Liệt liếc mắt nhìn thấy mụ lộ ra nụ cười dâm đãng khiêu gợi khiến chàng không khỏi ngẩn ngơ.
Quản đại sư đáp?
- Được rồi! Được rồi! Bản tăng không mở miệng nửa là xong.
Hai ả nữ tỳ ngửng đầu lên nói:
- Nồ tỳ lãnh thụ gia pháp dù chết cũng chẳng dám oán hận, nhưng không hiểu cặp nam nữ kia mới trong một lát mà sao đã trốn thoát ra khỏi đại trận?
Liễu Phiêu Hương hỏi:.
- Bên ngoài trận có ai tiếp ứng dẫn đường cho chúng thoát thân không?
Thanh Nang đáp:
- Không có. Nô tỳ đã tra xét cẩn thận bốn mặt thì không thấy bè đảng của chúng mới yên tâm bỏ đi.
Liễu Phiêu Hương, ồ lên một tiếng rồi nói:
- Nếu vậy thì thật là kỳ! Ngươi hãy thuật lại đầu đuôi cho ta nghe!
Thanh Nang lập tức kể lại từ đuôi đến cuối. Do đó A Liệt mới hiểu người bị bắt giữ là Chiêu Thế Ẩn đã vào đây trước ba hôm và bị hãm trong thạch thất. Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo bị khốn trước đây hai giờ. Còn Quỉ yếm thần tăng Tăng Thần Tăng vừa mới tới. Sau cùng là chàng và Âu Dương Tinh bị hãm trang đại trận.
Thanh lương còn nhấn mạnh:
- Trước khi bỏ đi, nô tỳ đã rút sợi dây trong tay thiếu nữ. Nhưng nô tỳ không kéo ra ngoài ngay mà còn để chúng ngó thấy cúi xuống lượm. Nhưng gã trai hai tay sờ soạng dưới đất. Cặp mắt gã tuy thần quang sung túc mà không nhìn rõ.. A Liệt lẩm bẩm:
- Ta trông thấy rõ ràng hai ả này, ta sợ ả dẫn dụ vào bẫy nên mới không vươn tay ra lượm đầu dây.
Thanh Nang lại nói tiếp:
- Tỳ tử đã dùng cách rút dây này thử hai lần. Lần thứ hai cố ý kéo xa đầu dây ra một chút. Hơn nữa Linh Chi cũng xuất hiện ngay trước mặt gã trai mà mục quang gã thủy chung không dừng lại ngó y. Hiển nhiên gã không nhìn rõ chi hết.
Liễu Phiêu Hương sẽ qúat hỏi:
- Sao ngươi chỉ nói đến gã trai? Chẳng lẽ ả kia chết rồi ư?
Thanh Nang đáp:
- Thiếu nữ mục quang hôn ám, mắt nhắm cày cạy tỏ ra bi trận pháp kiềm chế. Vả lại thủy chung thị được gã trai cõng trên lưng, hiển nhiên thị đã bị thương không hành động được.
Chỉ có gã trai chân bước mau lẹ cặp mắt lấp loáng, nên bọn nô tỳ mới thử gã hai ba lần.
Thanh Nang thuật rõ tình hình xong rồi. Liễu Phiêu Hương dường như đắm chìm vào cơn suy nghĩ, lẳng lặng không nói gì.
Sau một lúc, Quản đại sư lên tiếng:
- Theo chỗ bần tăng nhận xét thì trận này tuy không lấy gì làm huyều diệu cho lắm, nhưng củng đủ cản trở những tay cao thủ hạng nhất. Người bạn của gã trai đã bị kiềm chế thì gã cũng không ra ngoài thể lệ đó được.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Nhất định có người ngoài trận tiếp ứng chỉ dẫn bọn chúng ra khỏi hay sao? Theo chỗ bản toa. biết thì uy lực trận thế này khiến cho người bị hãm như bị lạc vào đám mây mù năm dặm, không nhìn được phương hướng nữa mà cũng không nhìn rõ cảnh vật dưới đất, nhưng người ngoài trận vẫn có thể nhìn rõ bọn họ mồn một.
Quản đại sư hỏi:
- Người ngoài trận có thể nhìn rõ thật, nhưng họ dùng cách gì để chỉ dẫn? Bần tăng tưởng ngoài cách phá trận xông vào không còn biện pháp nào khác.
Nhà sư đừng lại một chút rồi tiếp:
- Đồng thời bần tăng lại nghĩ tới trong cặp nam nữ thanh niên đã một tên bị thương mà đến sau Tăng Lão Tam một chút thì bọn họ Ở dọc đường đã xẩy chuyện gì. E rằng thương thế của họ có liên quan đến cả hai bên.
Dư Thái Can nói:
- Đúng rồi! Còn Thiên phong kiếm khách Trình Huyền Đạo không chừng cũng có mối liên quan với Chiêu Thể Ẩn. Như vậy thì họ là người ở bốn phe mà chia làm hai toán.
Nguyên lời phỏng đoán này đã đủ khiến cho A Liệt rất khâm phục bụng bảo dạ:
- Lão này không hiểu ở phe tà hay phe chính, nhưng tài trí lão thật hiếm có.
Bỗng nghe Dư Thái Can nói tiếp:
- Ngưới bốn lộ chia làm hai toán. Do đó ta có thể đoán ra tình thế khá quan trọng là Chiêu Thế Ẩn và Trình Huyền Đạo là một toán. Chúng đến đây để do thám bản cung trước.
Còn toán sau đều có người bị thương thì hoặc giả một bên chạy trốn một bên rượt theo rồi lầm đường lọt vào đây.
Bây giờ gíao chủ mới lên tiếng:
- Can thái huynh suy đoán rất tinh vi, quyệt không cứng không lầm được.
Dường như hắn đưa mắt ngó Quản đại sư hỏi:
- Đại sư có cao kiến gì không?
Quản đại sư trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Dư thái lão suy luận quả nhiên rất cao hiệu. Bần dạo thiết nghĩ toán người này bất luận có ý do thám bản cung hay không cũng nên giết đi để bịt miệng. Bây giờ cần tra xét toán thứ nhất nếu chúng có ý do thám bản cung thì động cơ nó ở đâu?
Chúng đã theo đường lối nào mò tới đây?
Giáo chủ lẩm nhẩm gật đầu:
Liễu Phiêu Hương nói:
- Việc thẩm vấn còn thủng thẳng được. Điều khẩn yếu là phải bắt ại cặp nam nữ kia.
Mụ quay ra ngó hai nữ tỳ quì dưới đất hỏi:
- Dù các ngươi không có thì giờ rượt theo nhưng cũng phải xục tìm khắp nơi bản cung này chớ?
Thanh Nang đáp:
- Nô tỳ đã điều tra khắp cả. Đầu tiên là điện Tiêu hồn. Nô tỳ khám xét kỹ lưỡng mặt đất thì tuyệt không thấy chút bụi đất nào để lại mới yên tâm đi xục tìm phía sau.
A Liệt tự nói:
- Nghe giọng nói thì dường như trong cung này, nơi quan trọng nhất là điện Tiêu hồn, không hiểu vì lẽ gì?
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngươi bảo trên mặt đất không để chút vết bụi nào là nhất định không có người tiến vào rồi ư?
Thanh Nang kinh hãi ấp úng:
- Lúc đó⬦ Nô tỳ nghĩ như vậy.
Liễu Phiêu Hương lại hỏi:
- Phạm vi kiểm tra của ngươi rộng tới đâu?
Thanh Nang giơ cánh tay trỏ ra đáp:
- Khắp những chỗ này.
Mắt hơi sáng lên, Liễu Phiêu Hương nói:
- Vậy thì còn được. Nhưng ngươi nên biết kẻ tới đây có thể hết sức tung mình nhẩy vọt vào xa. Nếu các ngươi không kiểm tra tới mà bây giờ mặt thảm bị gót giầy của chúng ta làm thành vết nhơ thì chẳng thể nào đoán được bọn chúng có vào trong điện này hay không?
Mụ nói câu này không những khiến A Liệt khâm phục về điểm mụ tinh vi đồng thời nó nhắc chàng một điểm là những tên ma đầu ở đây coi điện Tiêu hồn như một nơi cấm điện, không để người ngoài bước chân vào.
Trong điện lại chỉ có hai pho tượng Hoan Hỷ tiên nhân là đặc biệt. Chàng liền đoán ra sở dĩ bọn họ úy kỵ người khác tò mò ngó thấy chuyện bí mật của Hoan Hỷ tiên nhân sẽ đồn ra ngoài, nên Chúng thấy người ngoài chưa bước vào trong điện dường như tỏ ra đã yên tâm được phần lớn.
Thanh Nang đột nhiên khẽ nói:
- Bẩm nương tử! Bọn nô tỳ xin nương tử cho lệnh rượt theo may ra bắt lại được chúng để đem công chuộc tội.
Liễu Phiêu Hương cười đáp:
- Hà tất bọn ngươi phải xuất mã? Đã có hai vị trong bản cung phong tỏa mọi nẻo đường vào đây. Bản tọa còn phái cao thủ rượt theo nữa.Trong vòng trăm dặm đã mở cuộc điều tra, chắc cặp nam nữ kia không thể thoát khỏi màng lười của bản cung được.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nội qui của bản cung đã ra nghiêm lệnh cho mọi người khi phát gíac điều khác lặ phải đến ngay cửa ải dựng tiêu chí để báo tin. Đồng thời các nẻo giao thông đều bố trí trận pháp. Ngoài ra còn có người tra xét trong vòng trăm dặm vuông để trừ hậu hoạn. Cứ thời gian mà tính thì cặp nam nữ kia dù cước trình mau lẹ đến đâu cũng chỉ ra tới bờ cõi bản cung là không thoát được.
Cuộc phòng thủ và điều tra của bọn này dĩ nhiên khiến cho người ta phải kinh hãi, nhưng Liễu Phiêu Hương càng khoe khoang, A Liệt càng cao ngạo, vì chàng đã quyết định ẩn vào trong điện. Quyết định này thật cao minh khôn lường!
Quản đại sư thủng thẳng nói:
- Chiêu Thế Ẩn đã bị gìam hãm ba ngày, theo lẽ thì gã phải đói lả người, sắp chết đến nơi, nhưng theo lời báo cáo của thị nữ thì dường như gã vẫn còn sung sức để phản kháng.
Nếu vậy nhất định gã đem theo lương khô, nước uống và linh dược mới có thể duy trì sức lực được. Điểm này có thể chứng thực là gã cố ý đến đây. Chắc gã cũng nghe tiếng đồn gần bản cung có rừng mê hồn và chuẩn bị đủ thức ăn cần dùng phòng khi lạc đường phải mất đến nửa tháng hay mười ngày mới tìm ra lối thoát.
Dư Thái Can nói:
- Pháp nhãn của đại sư sáng như đuốc soi rõ cả đến chỗ tối tăm. Tại hạ khâm phục vô cùng!
Liễu Phiêu Hương nói:
- Kỳ môn trận pháp của bản cung khiến cho rừng cây bốn mặt biến thành mê lâm, tiếng đồn ta ngoài thì thệt là diệu kế. Nông dân quanh vùng này không dám thiện tiến tiến vào.
Bản tòa hy vọng Mê lâm sẽ ngăn cản cặp nam nữ kia không trốn thoát được. Còn về Chiêu Thế Ẩn, bản tòa đề nghị Dư Thái lão mau mau mở cuộc thẩm vấn để còn quyết định cách đối phó.
Mụ đưa mắt nhìn giáo chủ thì thấy hắn vẫn thản nhiên. Do đó Dư Thái Can không dám rời chỗ ngồi bỏ đi.
Quản đại sư nói:
- Chắc gíao chủ còn có diệu kế khác?
Giáo chủ thủng thẳng đáp:
- Trước kia bản tòa định nhờ Dư Thái huynh thẩm vấn, thưng tình thế bây giờ khác rồi.
Để Liễu nương tử dùng nhu chế cương hay hơn. Nên biết Chiêu Thể Ẩn tuy là kẻ thù dưới trướng, nhưng gã đã dám một mình phạm hiểm lại đem sẳn lương khô để duy trì sức lực thì đủ rõ là một hán tử trí dũng song toàn. Gã đã cứng cỏi lại có mưu trí thì không thể chỉ dùng lời nói khéo léo hoặc trọng hình thảm khốc để đi tới hiệu quả được. Vả lại một đằng hao phí sức lực, một đằng dùng thủ đoạn âm nhu bản tòa thiết tưởng nên dùng phương pháp mềm dẻo là hơn. Chúng ta vừa có thể hỏi ra chân tình, vừa có thể lợi dụng gà cũng chưa biết chừng. Các vị cung phụng nghĩ sao?
Cả ba người đều thán phục.
A Liệt ẩn trong khám thờ cũng phục sát đất nghĩ thầm:
Lão gíao chủ này soi xét tâm lý người khác rất tinh vi. Đối với mỗi người hắn dùng một thủ đoạn riêng. Thảo nào cung Ất Mộc này ở giữa thế gian mà chẳng ai hay.
Giáo chủ lại nói:
- Liệu nương tử có thể tìm cách đem Chiêu Thế Ẩn vào trong viện này. Chúng ta đứng ở kẽ vách để quan sát. Nếu có chỗ nào sơ hở sẽ dùng ám hiệu thông tri cho nương tử.
Ngoài việc này nương tử hãy phát lạc hai nữ tỳ dưới trướng cho xong đi!
Liễu Phiêu Hương nghiêm nghị đáp:
- Tệ tòa xin tuân mạng.
Hắn ngoảnh đầu nhìn hai tên nữ tỳ lạnh lùng nói:
- Các người ngửng đầu lên!
Thanh Nang và Linh Chi biết hắn sắp tuyên án, sợ quá toàn thân run bần bật, gắng gượng ngẩng đầu lên.
Liễu Phiêu Hương nói:
- Các ngươi hãy bỏ tấm sa che mặt đi!
A Liệt nghe nói vậy chuẩn động tâm thần, chú ý nhìn ra.
Hai ả thị nữ kéo tấm sa xuống để lộ tướng mạo kiều diễm. Tuy mỗi người một vẻ nhưng xuân lan thu cúc mặn mà cả hai.
A Liệt định thần nhìn lại mà không nhận ra được đây có phải là phụ nhân đã thi triển Huyết vũ thần công hay không?
Bỗng nghe Liễu Phiêu Hương lạnh lùng nói:
- Nhan sắc các ngươi rất xinh đẹp và trước nay ta vẫn trọng đại. Nhưng vì ngươi phạm luật mà đem xử tử thật cũng đáng tiếc.
Thanh Nang, Linh Chi không ngớt la lên:
- Xin nương tử rộng ơn cho!
Hai ả không biết nói câu gì thêm nữa.
Liễu Phiêu Hương lại tiếp:
- Đây là qui củ của bản cung. Trừ khi giáo chủ xuống dụ ân xá không thì các ngươi phải chết.
Lúc mụ nói câu này đồng thời đưa mắt ra hiệu cho hai ả.
Hai tên thị nữ hiểu ý biết mụ xui mình năn nỉ giáo chủ, liền quì gối lê lại trước mặt giáo chủ dập đầu binh binh.
A Liệt thấy hai ả xinh đẹp như hoa mà lâm vào tình trạng nguy hiểm thì không khỏi nảy lòng thương hương tiếc ngọc. Nhưng hiện chính thân chàng còn chưa giữ vững, nói chi đến chuyện giúp ai? Chàng tự nhủ:
- Gỉa tỷ ta có bản lãnh nghiêng trời thì gặp chuyện bất bình dĩ nhiên ra tay cứu giúp giải nguy cho chúng được. Phải rồi! Ta cần phải học võ ngay cho thành tài.
Bỗng gíao chủ cất tiếng hỏi:
- Các vị cung phụng ở đây có ai binh vực chúng không?
Ý kiến của hắn đã rõ rệt:
Nếu không người năn nỉ tất hắn hạ sát. Bằng có lời xin cho thì hai ả mới thoát chết.
A Liệt ngó Quản đại sư và Dư Thái Can thấy chúng vẫn lãnh đạm, dường như chẳng quan tâm chi hết. Chàng không khỏi thất vọng nghĩ thầm:
- Bọn họ có năn nỉ cho chúng cũng chẳng mất mát gì. Vậy mà họ mặt sứa gan lim để đôi mỹ nhân nguyệt thẹn hoa nhường biến thành con quỉ mất đầu.
Liễu Phiêu Hương vỗ tay một cái. Một cô gái ăn mặc ra kiểu thị tỳ, cử chỉ thướt tha, khép nép hỏi:
- Nương tử có điều chi dạy bảo:
Liễu Phiêu Hương lạnh lùng đáp:
- Ngươi bảo bọn đao phủ chuẩn bị hành bình.
Thị nữ áo xanh " dạ " một tiếng rồi trở gót đi ngay. Vì thị bịt mặt bằng tấm sa nên không nhìn rõ tướng mạo và không hiểu vẻ mặt thế nào. Có điều chàng coi động tác và nghe thanh âm mà phỏng đoán thì dường như không lộ ra chút gì là thương xót hai người đồng bạn xấu số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.