Chương 16: chương 16
Yên Ba Giang Nam
13/03/2017
"Chủ tử, người không tức giận sao?" Sơn Tra nhìn Hạ Vãn Thu dựa vào trên giường đọc sách đột nhiên hỏi.
Sau khi Hạ Vãn Thu lật một trang sách thì dừng lại nhìn về phía Sơn Tra, "Ta có gì phải tức giận?"
"Nhị nãi nãi. . . . . ." Sơn Tra có chút do dự liếc nhìn Hạ Vãn Thu, "Ngài ấy. . . . . ." Không tốt khi nói xấu chủ tử trong nhà, Sơn Tra nhanh chóng giậm chân, "Cô nương. . . . . ."
Lúc này Hạ Vãn Thu mới để sách xuống, đưa tay dí vào trán Sơn Tra, "Cái này thì có gì mà tức giận." Thấy Sơn Tra còn trưng ra vẻ mặt không phục, trong lòng biết nha đầu này là vì mình, cười giải thích, "Nhị tẩu đối tốt với ta không?"
Nghĩ đến những thứ Nhị nãi nãi đưa, mọi thứ đều tinh tế, đến hôm nay vòng tay trâm cài tóc đưa tới đều cực tốt, "Rất tốt với cô nương."
"Vậy là được rồi." Hạ Vãn Thu cầm sách lên xem.
Sơn Tra còn muốn hỏi, đã bị Sơn Dược kéo sang một bên, "Nha đầu ngốc ngươi đấy, vì sao chủ tử phải tức giận."
Nhìn Sơn Tra vẫn không rõ, Sơn Dược mới nhỏ giọng nói, "Nhị nãi nãi là nhị tẩu của chủ tử, chỉ cần không hại đến chủ tử, giúp đỡ một hai vừa không đau không nhột*." (là phép ẩn dụ dùng những điều chỉ làm cảnh để giải quyết sự việc thực sự)
"Thì ra là như vậy." Sơn Tra thoáng cái hiểu rõ.
"Sau này tỉ mỉ một chút." Sơn Dược dặn dò, "Cẩn thận chớ để bị lợi dụng."
"Vâng"
Lại không biết khi Hạ Vãn Thu vừa rời đi, sắc mặt Dương thị đã thay đổi, "Đi gọi Xuân Hạnh tới." Xuân Hạnh là nha hoàn hồi môn của Dương thị, một năm trước gả cho một quản sự Hạ phủ.
Xuân Hạnh chạy đến rất nhanh, đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, Dương thị mở miệng nói, "Đưa cho nhà Lý Thuận chén nước ô mai lạnh." Lý Thuận chính là tên trượng phu của Xuân Hạnh.
"Tạ nhị nãi nãi thưởng." Xuân Hạnh đứng lên cúi người thi lễ.
Bởi vì nước ô mai để ở trong chậu nước đá phòng kế, Bạch Thược đi vào rót một chén để vào bên tay Xuân Hạnh, sau khi Xuân Hạnh bưng uống vào, Dương thị mới để cho Xuân Hạnh ngồi xuống.
"Bạch Tô đi xem quả Cao đã chín chưa, nếu rồi thì đưa cho tiểu cô chút ít." Dương thị tựa vào trên nhuyễn tháp, nói.
"Vâng"
Lại nói vài sự kiện, sau khi đuổi mọi người hầu hạ đi, chỉ còn sót Xuân Hạnh và Bạch Thược, Dương thị mới hỏi, "Ngươi có biết gần đây tiểu cô đang làm gì không?"
Hôm nay Dương thị chợt giật mình phát hiện mình và tiểu cô đã không còn giống trước, không thể nói rõ ở chỗ nào, chỉ cảm thấy thông minh lanh lợi không ít, chỉ là cũng biết chuyện, làm chuyện càng an lòng hơn.
"Mấy ngày này phu nhân đều ở đây dạy Nhị cô nương Tam cô nương quản gia." Mặc dù Xuân Hạnh không biết vì sao Dương thị hỏi như vậy, nhưng vẫn nói.
Dương thị cũng hiểu rõ, chỉ là nàng không nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, tiểu cô đã thay đổi lớn như thế, không hổ là dòng chính nữ của cha mẹ chồng, nếu sớm học những thứ kia sợ là sẽ còn lợi hại hơn nữa.
Thời điểm buổi sáng thỉnh an Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu gặp Hạ Cẩm Nhi, Hạ Cẩm Nhi mới vừa lành bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vàng, mất mấy phần nhan sắc, Hạ Vãn Thu dịu dàng hỏi, "Muội muội đã khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tỷ tỷ quan tâm." Hạ Cẩm Nhi nở nụ cười, "Đã làm phiền mẫu thân phí tâm trong khoảng thời gian này, Cẩm Nhi biết sai rồi."
Hạ mẫu cười hòa khí, vẫy vẫy tay để Hạ Cẩm Nhi tới đây, kéo tay Hạ Cẩm Nhi, lại sờ sờ mặt của nàng, "Xem ra trận bệnh này nặng rồi, Ngân Kiều đi phân phó đầu bếp mỗi ngày thêm cho Cẩm Nhi một chén tổ yến bồi bổ."
"Tạ mẫu thân quan tâm." Hạ Cẩm Nhi giống như có chút ngượng ngùng giải thích, "Thật ra thì Cẩm Nhi đã đỡ hơn rồi."
"Đỡ hơn là tốt rồi." Hạ mẫu vỗ vỗ tay Hạ Cẩm Nhi, "Sau này cần phải chú ý nhiều chút."
"Vâng" Hạ Cẩm Nhi lên tiếng.
Lúc này Hạ mẫu mới buông Hạ Cẩm Nhi ra, để cho nàng và Hạ Vãn Thu ngồi chung một chỗ, "Chờ sau khi hôn sự của Tư Tư xong rồi, con đi theo ta học quản gia, trong khoảng thời gian này dưỡng thân thể cho tốt."
"Dạ, mẫu thân." Hạ Cẩm Nhi nhấp môi dưới, nói.
"Thu Nhi cũng phải chú ý thân thể biết không?" Hạ mẫu liếc nhìn con gái của mình, nói.
"Nữ nhi biết rồi ạ."
"Tốt lắm, các con đi thỉnh an cậu mợ đi, hai tẩu tử các con ở lại nói chuyện với ta một lát." Hạ mẫu lại nói với hai người, phân phó nói.
"Vâng" Hạ Vãn Thu và Hạ Cẩm Nhi đứng dậy, lại cúi chào hai tẩu tử Hạ mẫu mời tới mới rời khỏi.
Chờ ra cửa, Hạ Cẩm Nhi lập tức lôi kéo tay Hạ Vãn Thu, có chút uất ức nói, "Tỷ tỷ, có phải tỷ xem thường muội không?"
"Sao vậy?" Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, thấy nàng ta có lời muốn nói thì lôi kéo nàng ta đi tới hành lang, "Nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Cẩm Nhi không lên tiếng, đứng ở một bên yên lặng rơi lệ, Yên Hà cũng hai mắt đỏ bừng, Hạ Vãn Thu nhìn Sơn Dược, Sơn Dược kéo Yên Hà đến, bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm.
Hạ Vãn Thu cầm khăn lau nước mắt cho Hạ Cẩm Nhi, "Đều là tỷ muội nhà mình, có lời gì
Sau khi Hạ Vãn Thu lật một trang sách thì dừng lại nhìn về phía Sơn Tra, "Ta có gì phải tức giận?"
"Nhị nãi nãi. . . . . ." Sơn Tra có chút do dự liếc nhìn Hạ Vãn Thu, "Ngài ấy. . . . . ." Không tốt khi nói xấu chủ tử trong nhà, Sơn Tra nhanh chóng giậm chân, "Cô nương. . . . . ."
Lúc này Hạ Vãn Thu mới để sách xuống, đưa tay dí vào trán Sơn Tra, "Cái này thì có gì mà tức giận." Thấy Sơn Tra còn trưng ra vẻ mặt không phục, trong lòng biết nha đầu này là vì mình, cười giải thích, "Nhị tẩu đối tốt với ta không?"
Nghĩ đến những thứ Nhị nãi nãi đưa, mọi thứ đều tinh tế, đến hôm nay vòng tay trâm cài tóc đưa tới đều cực tốt, "Rất tốt với cô nương."
"Vậy là được rồi." Hạ Vãn Thu cầm sách lên xem.
Sơn Tra còn muốn hỏi, đã bị Sơn Dược kéo sang một bên, "Nha đầu ngốc ngươi đấy, vì sao chủ tử phải tức giận."
Nhìn Sơn Tra vẫn không rõ, Sơn Dược mới nhỏ giọng nói, "Nhị nãi nãi là nhị tẩu của chủ tử, chỉ cần không hại đến chủ tử, giúp đỡ một hai vừa không đau không nhột*." (là phép ẩn dụ dùng những điều chỉ làm cảnh để giải quyết sự việc thực sự)
"Thì ra là như vậy." Sơn Tra thoáng cái hiểu rõ.
"Sau này tỉ mỉ một chút." Sơn Dược dặn dò, "Cẩn thận chớ để bị lợi dụng."
"Vâng"
Lại không biết khi Hạ Vãn Thu vừa rời đi, sắc mặt Dương thị đã thay đổi, "Đi gọi Xuân Hạnh tới." Xuân Hạnh là nha hoàn hồi môn của Dương thị, một năm trước gả cho một quản sự Hạ phủ.
Xuân Hạnh chạy đến rất nhanh, đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, Dương thị mở miệng nói, "Đưa cho nhà Lý Thuận chén nước ô mai lạnh." Lý Thuận chính là tên trượng phu của Xuân Hạnh.
"Tạ nhị nãi nãi thưởng." Xuân Hạnh đứng lên cúi người thi lễ.
Bởi vì nước ô mai để ở trong chậu nước đá phòng kế, Bạch Thược đi vào rót một chén để vào bên tay Xuân Hạnh, sau khi Xuân Hạnh bưng uống vào, Dương thị mới để cho Xuân Hạnh ngồi xuống.
"Bạch Tô đi xem quả Cao đã chín chưa, nếu rồi thì đưa cho tiểu cô chút ít." Dương thị tựa vào trên nhuyễn tháp, nói.
"Vâng"
Lại nói vài sự kiện, sau khi đuổi mọi người hầu hạ đi, chỉ còn sót Xuân Hạnh và Bạch Thược, Dương thị mới hỏi, "Ngươi có biết gần đây tiểu cô đang làm gì không?"
Hôm nay Dương thị chợt giật mình phát hiện mình và tiểu cô đã không còn giống trước, không thể nói rõ ở chỗ nào, chỉ cảm thấy thông minh lanh lợi không ít, chỉ là cũng biết chuyện, làm chuyện càng an lòng hơn.
"Mấy ngày này phu nhân đều ở đây dạy Nhị cô nương Tam cô nương quản gia." Mặc dù Xuân Hạnh không biết vì sao Dương thị hỏi như vậy, nhưng vẫn nói.
Dương thị cũng hiểu rõ, chỉ là nàng không nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, tiểu cô đã thay đổi lớn như thế, không hổ là dòng chính nữ của cha mẹ chồng, nếu sớm học những thứ kia sợ là sẽ còn lợi hại hơn nữa.
Thời điểm buổi sáng thỉnh an Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu gặp Hạ Cẩm Nhi, Hạ Cẩm Nhi mới vừa lành bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vàng, mất mấy phần nhan sắc, Hạ Vãn Thu dịu dàng hỏi, "Muội muội đã khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tỷ tỷ quan tâm." Hạ Cẩm Nhi nở nụ cười, "Đã làm phiền mẫu thân phí tâm trong khoảng thời gian này, Cẩm Nhi biết sai rồi."
Hạ mẫu cười hòa khí, vẫy vẫy tay để Hạ Cẩm Nhi tới đây, kéo tay Hạ Cẩm Nhi, lại sờ sờ mặt của nàng, "Xem ra trận bệnh này nặng rồi, Ngân Kiều đi phân phó đầu bếp mỗi ngày thêm cho Cẩm Nhi một chén tổ yến bồi bổ."
"Tạ mẫu thân quan tâm." Hạ Cẩm Nhi giống như có chút ngượng ngùng giải thích, "Thật ra thì Cẩm Nhi đã đỡ hơn rồi."
"Đỡ hơn là tốt rồi." Hạ mẫu vỗ vỗ tay Hạ Cẩm Nhi, "Sau này cần phải chú ý nhiều chút."
"Vâng" Hạ Cẩm Nhi lên tiếng.
Lúc này Hạ mẫu mới buông Hạ Cẩm Nhi ra, để cho nàng và Hạ Vãn Thu ngồi chung một chỗ, "Chờ sau khi hôn sự của Tư Tư xong rồi, con đi theo ta học quản gia, trong khoảng thời gian này dưỡng thân thể cho tốt."
"Dạ, mẫu thân." Hạ Cẩm Nhi nhấp môi dưới, nói.
"Thu Nhi cũng phải chú ý thân thể biết không?" Hạ mẫu liếc nhìn con gái của mình, nói.
"Nữ nhi biết rồi ạ."
"Tốt lắm, các con đi thỉnh an cậu mợ đi, hai tẩu tử các con ở lại nói chuyện với ta một lát." Hạ mẫu lại nói với hai người, phân phó nói.
"Vâng" Hạ Vãn Thu và Hạ Cẩm Nhi đứng dậy, lại cúi chào hai tẩu tử Hạ mẫu mời tới mới rời khỏi.
Chờ ra cửa, Hạ Cẩm Nhi lập tức lôi kéo tay Hạ Vãn Thu, có chút uất ức nói, "Tỷ tỷ, có phải tỷ xem thường muội không?"
"Sao vậy?" Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, thấy nàng ta có lời muốn nói thì lôi kéo nàng ta đi tới hành lang, "Nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Cẩm Nhi không lên tiếng, đứng ở một bên yên lặng rơi lệ, Yên Hà cũng hai mắt đỏ bừng, Hạ Vãn Thu nhìn Sơn Dược, Sơn Dược kéo Yên Hà đến, bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm.
Hạ Vãn Thu cầm khăn lau nước mắt cho Hạ Cẩm Nhi, "Đều là tỷ muội nhà mình, có lời gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.