Hoa Khai Phú Quý 2

Chương 4

Yên Ba Giang Nam

13/01/2017

Edit: Thu Thủy

Hạ mẫu lần này đến để gặp Tần mẫu, để Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi và hai nha hoàn bên người ở sương phòng, thật ra lần này Hạ mẫu không muốn đưa Hạ Vãn Thu đi nhưng nghĩ đến lời nói của lão gia nhà mình mới đưa đi cùng.

Tần mẫu ở sương phòng cách Hạ gia không xa, lúc Hạ mẫu và Hạ Vãn Thu qua, Tần mẫu đã chờ ở ngoài cửa rồi.

"Sao bà lại tự mình ra ngoài." Hạ mẫu tiến lên hai bước, kéo tay Tần mẫu, giọng nói oán trách.

Tần mẫu nở nụ cười rồi nói: "Không sao đâu, Vãn Thu đã thành đại cô nương rồi."

Mắt Hạ mẫu hơi lóe sáng "Còn nhỏ chưa hiểu chuyện lắm." Nói xong liền nhìn về phía Hạ Vãn Thu "Con có còn nhớ Tần bá mẫu không?"

"Con còn nhớ, Tần bá mẫu khỏe." Hạ Vãn Thu cúi người "Bá mẫu nên chú ý sức khỏe nhiều hơn."

"Được, đúng là đứa bé ngoan." Tần mẫu nở nụ cười "Vào đi rồi nói."

Sắc mặt Tần mẫu hơi tái, có phần tiều tụy, thật ra Hạ Vãn Thu không nhớ bộ dáng trước kia của Tần mẫu, đời trước dù nàng đã gặp Tần mẫu vài lần nhưng lúc đó tuổi nhỏ, từ khi hủy hôn, Hạ Vãn Thu không gặp lại Tần mẫu nữa.

Chỉ nhớ rõ lúc đó Tần mẫu đối xử với nàng không tệ.

"Vãn Thu mới 14 tuổi thôi." Tần mẫu cầm tay Hạ Vãn Thu "Chờ con tới tuổi cập kê, bá mẫu sẽ tặng con một phần đại lễ."

Lòng Hạ mẫu xoắn lại, lời này của Tần mẫu cũng là lời ngầm định việc kết hôn, nói như vậy... Hạ mẫu nhìn mắt con gái mình, cười nói "Xem trí nhớ của ta này, trước đi tới định mang cho bà chút táo khai vị mà lại quên mất, Vãn Thu con đi lấy qua đây."

"Vâng." Hạ Vãn Thu biết mẫu thân và Tần mẫu muốn nói chuyện riêng.

"Vẫn là bà có tâm." Tần mẫu cười nói.

Hạ Vãn Thu vừa rời đi, nụ cười trên mặt Tần mẫu liền biến mất, không giấu nổi vẻ mệt mỏi khiến Hạ mẫu nhìn cũng khó chịu.

Hạ mẫu nhấp môi, vì con gái mình mà mở miệng hỏi "Có tin tức của Tử Nho không?" Tần Diệp tên tự là Tử Nho, chính là người có hôn ước ới Hạ Vãn Thu.

Tần mẫu biến sắc, cuối cùng thở dài "Có."

"Vậy..." Hạ mẫu thấy sắc mặt của Tần mẫu, thầm kinh hãi.

Tần mẫu miễn cưỡng cười "Chỉ là chưa tìm thấy Ngũ hoàng tử nên hoàng thượng không cho lộ ra."

"Có việc gì cần giúp bà cứ nói, Tần lão gia và lão gia nhà ta cùng đỗ đạt với nhau." Hạ mẫu nói ra giao tình của Tần phụ và Hạ phụ chứ không nhắc đến nữ nhi của mình.

Sao Tần mẫu có thể không hiểu "Diệp Nhi..." Giọng nói của bà nghẹn lại "Hủy dung rồi."

Hạ mẫu biến sắc "Có nghiêm trọng không? Thái y trong cung nói thế nào?" Tuy nói nam tử không quan trọng dung mạo như nữ tử nhưng khuôn mặt xấu xí, thân thể có khuyết tật không thể tham gia khoa cử, càng không thể làm quan.

Mà Tần gia chỉ có một người con là Tần Diệp, nếu Tần Diệp xảy ra chuyện, sợ là nhận con bên ngoại làm con nối dòng, nữ nhi của mình gả đi... Sợ cũng không có ngày nổi danh rồi.



Dù sao thì một nữ nhân, trước khi xuất giá dựa vào phụ mẫu, sau khi xuất giá dựa vào trượng phu. Nếu trượng phu không có tiền đồ vậy thì về sau còn có thể dựa vào ai?

Điều quan trọng nhất là Tần lão gia và phu nhân cũng là lớn tuổi rồi.

"Chân Diệp nhi cũng bị phế rồi." Tần mẫu đã bình tĩnh hơn: "Bà yên tâm, sau khi Vãn Thu gả sang, tôi và lão gia nhất định sẽ không bạc đãi nàng."

Hạ mẫu có chút do dự, nhưng dù sao hôn ước đã sớm định, giờ cũng không thể nói trước điều gì, phải về phủ thương lượng với lão gia "Thật đáng thương, sao toàn bắt đứa nhỏ phải chịu tội."

"Nếu có thể, tôi nguyện dùng mạng mình đổi lấy một Diệp nhi hoàn hảo." Tần mẫu không nhịn được rơi nước mắt.

Khiến cho Hạ mẫu cũng rơi lệ, bà còn vì số phận của nữ nhi mình mà khóc, vốn là một mối lương duyên tốt, giờ lại thành ra như vậy.

Vì biết chuyện của Tần Diệp, tâm trạng Hạ mẫu không tốt, trên đường hồi phủ không nhịn được lại cầm tay nữ nhi mình khóc.

"Nương." Dù Hạ mẫu không nói gì nhưng Hạ Vãn Thu cũng biết vì sao bà lại khóc, trong lòng cũng xót xa "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tìm được người rồi." Lúc này Hạ mẫu không nhịn được có chút oán hận "Ta thương cho số phận của con."

"Nếu tìm được rồi thì nương đừng khó chịu nữa." Hạ Vãn Thu nhẹ nhàng dựa vào người Hạ mẫu, dùng khăn lau mặt Hạ mẫu "Nương, nữ nhi có phụ mẫu và các ca ca yêu thương là đủ rồi."

Lúc trở lại Hạ phủ, Hạ mẫu bảo nha hoàn tiễn các cô nương về viện, còn mình đi đến thư phòng tìm Hạ lão gia.

"Bà nói Tử Nho vừa bị hủy dung vừa tàn tật?" Hạ phu nghe xong cũng giật mình, nhưng đã bình tĩnh lại trong giây lát. "Thật đáng tiếc." Lời này không phải lời giả dối, ông biết Tần Diệp là người tài, nếu tham gia kỳ thi năm nay, chắc chắn sẽ đỗ đạt.

"Lão gia, vậy Thu Nhi..." Hạ mẫu cắn môi dưới mới nói "Nghe ý của Tần gia sợ là họ muốn lúc Thu Nhi đến tuổi cập kê liền gả qua luôn."

Hạ phụ nhấp môi dưới "Đây vốn là chuyện tốt, bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Vãn Thu đi."

"Lão gia, nữ nhi của ta..." Mắt Hạ mẫu hoe đỏ, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Hạ phụ nhìn liền đau xót trong lòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ mẫu rồi cầm tay bà "Đó cũng là nữ nhi của ta, bà nghĩ ta bỏ được sao?"

Ông đã gắn bó với Hạ mẫu vài chục năm, lúc trước ông chỉ là con vợ lẽ, khi đó Hạ mẫu gả cho ông, vì gia đình này mà đã bán đi không ít đồ cưới.

Bao nhiêu người ở sau lưng nói Hạ mẫu gốc nhưng Hạ mẫu vẫn một lòng vì ông.

Khi đó Hạ mẫu chịu biết bao điều tiếng ở nhà ngoại, không thể không ra ngoài, đến khi bọn họ hết khổ, nữ nhi duy nhất lại gặp phải chuyện này.

Nếu Tần Diệp không xảy ra chuyện vì đây là hôn sự tốt nhất, tuy nhiên...

"Lúc Xuân Trì và ta định ra hôn sự, ta vô cùng vui mừng... Nhiều năm qua, hắn giúp ta nhiều việc như vậy, bây giờ nhi tử duy nhất của hắn gặp chuyện không may, sao ta có thể bỏ đá xuống giếng." Tên tự của Tần Nhạc là Xuân Trì, cũng là phụ thân của Tần Diệp. Năm đó ông ta cùng tham gia kỳ thi với Hạ phụ, lại cùng đỗ đầu bảng, tuy nhiên khác với Hạ phụ, Tần nhạc là con trưởng của Tần gia, giờ laf đương gia của Tần gia.

Ngày trước lúc đặt ra hôn sự, có thể nói là Hạ gia trèo cao, nếu không phải do mối thân giao giữ Tần phụ và Hạ phụ, Tần phụ cũng sẽ không đồng ý một hôn sự như vậy, nhưng giờ ai cũng nhìn ra ánh mắt của Tần phụ thật không sai, ai biết được một người không có vai vế gì trước kia lại có chỗ đứng như bây giờ.

Hạ mẫu cũng biết những chuyện này nên lại càng đau khổ, cầm tay Hạ phụ khóc một lúc.



Đồ cưới của Hạ Vãn Thu, khi nàng vừa sinh ra bà đã bắt đầu chuẩn bị. Lúc đấy trong lòng bà tràn đầy niềm vui, nghĩ khi nữ nhi xuất giá phải có mười dặm trang sức, quyết không để cho người khác coi thường.

Nhưng bây giờ nghĩ đến trong lòng chỉ còn vị chua xót.

Tuy nhiên Hạ Vãn Thu lại không biết những chuyện này, nàng chỉ đang cố gắng nhớ lại xem bao giờ thì mình hủy hôn cùng Tần ia, nàng sợ phụ thân lo nghĩ cho mình liền đi tới thư phòng.

Nhưng mãi đến khi Hạ Vãn Thu được Hạ phụ gọi vào thư phòng, nàng cũng không biết được suy nghĩ của ông.

Thư phòng của Hạ phụ rất đơn giản, bên trong không có nhiều sách, thậm chí cả tranh chữ cũng rất ít, Hạ phụ nhìn thấy nữ nhi đến liền tươi cười.

Hạ Vãn Thu cúi người, lấy hộp đựng đồ ăn trong tay nha hoàn, bày ra rồi nói "Phụ thân, nghe nương nói gần đây người hay bị ho vào buổi tối, con hầm lê cho người ăn."

"Vẫn là Thu Nhi hiểu chuyện."

Sau khi Hạ phụ uống xong, Hạ Vãn Thu liền thu dọn bát, sai nha hoàn bê ra người, nàng biết Hạ phụ gọi nàng đến là có chuyện muốn nói.

Có lẽ là chuyện hôn ước với Tần gia.

Tuy nhiên Hạ Vãn Thu đã đoán sai, Hạ phụ chỉ gọi nàng đến viết vài chữ, chỉ dậy mấy câu rồi lại cho nàng về.

Việc này khiến cho đầu óc Hạ Vãn Thu mơ hồ, nhưng nàng không biết, Hạ phụ gọi nàng đến đúng là muốn hỏi suy nghĩ của nàng, dù sao Hạ Vãn Thu cũng đến Vân Ẩn tự cũng Hạ Mẫu, không thể không biết chuyện gì.

Chỉ là không biết vì sao, mấy ngày nay nữ nhi của mình lại bình tĩnh quá múc khiến Hạ phụ nghi ngờ mới gọi tới để hỏi.

Khi Hạ Vãn Thu đến, Hạ phụ lại không muốn hỏi nữa vì ông nhìn ra nữ nhi của mình đã thay đổi. Trong lòng ông biết trước kia nữ nhi của mình được nuông chiều quá, ông nghĩ về sau gả nữ nhi vào Tần gia vẫn có thể che chở cho nữ nhi để nàng sống vô lo vô nghĩ.

Hạ phụ đã từng phải chịu khổ, ông quản nghiêm hai con trai vì dù sao về sau Hạ gia cũng do nam nhân tiếp quản, còn nữ nhi thì ông vô cùng cưng chiều, ông chỉ muốn nữ nhi mình được vui vẻ.

Phụ thân ông mất sớm, mẫu thân ông phải đi giặt quần áo thuê cho người ta mới có bạc cho ông đi học, vì để ông được tham gia thi, muội muội phải gả cho người lớn hơn mình hai mươi tuổi làm thiếp.

Đến khi ông có khả năng bảo vệ người nhà, muội muội đã qua đời, thân thể mẫu thân cũng bị suy nhược, không sống được lâu nữa.

Vì vậy mà ông lại càng nuông chiều nữ nhi.

Tuy nhiên giờ ông nhìn ánh mắt thấu hiểu của nữ nhi, rõ ràng nàng hiểu ông muốn gì, vậy thì về sau nàng đưa ra ý kiến như thế nào ông cũng đồng ý.

Hạ Vãn Thu không biết suy nghĩ của phụ thân, lúc này nàng đang nghiêng người tựa vào cửa sổ, trong lòng có chút bối rối, nàng đột nhiên nhớ lại, tất cả mọi việc đều tới sớm hơn kiếp trước. Đời trước mẫu thân cũng đi Vân Ẩn Tự, chỉ là lúc đó nàng không đi theo.

Không lâu sau đó mới truyền ra tin tức Tần Diệp bị hủy dung và tàn tật, biểu ca họ hàng xa của nàng đến nhà nàng ở nhờ để tham gia khoa cử cứ chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng rồi lại dùng lời ngon tiếng ngọt khiến ngày nào nàng cũng khóc lóc cầu xin cha mẹ, cuối cùng ủy bỏ hôn ước.

Vốn phụ thân không đồng ý, không biết sao Tần lão gia đến nói gì đó cùng phụ thân, Hạ phụ nhốt mình trong thư phòng một đêm rồi chủ động đến Tần phủ.

Cuối cùng Tần phủ chủ động đưa ra ý kiến hủy bỏ hôn ước, phụ thân nàng cũng đồng ý.

Lúc trước nàng chỉ thấy Tần Diệp không muốn để nàng phải chịu khổ, giờ xem ra có ẩn tình bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Khai Phú Quý 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook