Chương 3
La Phù Mộng
25/12/2024
Bọn họ nói ta sống mấy vạn năm, ta liền sống mấy vạn năm, dù sao bản thân ta cũng không nhớ rõ nữa.
Bọn họ nói, ta là thần, cho nên sinh ra đã khác người thường.
Loài người và ta không phải đồng loại, ta thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, giống như bọn họ thỏa mãn nguyện vọng của mèo chó vậy.
Chết thì chết, mất thì mất – c.h.ế.t rồi, mất rồi, thì tạo ra cái mới là được chứ gì?
Dù sao, dù là c.h.ế.t đi hay là mới tạo ra, chỉ cần bọn họ cho ta hương hỏa, thì bọn họ có gì khác nhau đâu?
Đã không khác gì nhau, cần gì phải phản ứng dữ dội như vậy?
Ta hỏi ngược lại cô gái, nhưng nàng trừng mắt nhìn ta không nói một lời.
Không nói thì thôi, dù sao nói rồi ta cũng không giúp được, dù sao nguyện vọng của nàng là xuyên không làm hoa khôi, ta đã đưa nàng vào đúng đường rồi, nàng chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể đạt thành nguyện vọng – Chẳng lẽ cơm đã bón đến tận miệng, còn muốn ta thay nàng ăn sao?
Có lẽ là việc liên tiếp có người c.h.ế.t khiến cô gái bị cú sốc quá lớn, dù sao sau khi chịu đựng mấy ngày, nàng đã lựa chọn đồng ý tiếp khách.
Mắt tú bà lúc đó cười tít cả lại, kéo tay cô gái gọi con gái này con gái nọ, còn nói với nàng, bản thân bà ta không phải nhất định ép nàng bán thân, chẳng qua là hy vọng nàng lỡ may gặp được vương công quý tộc nào đó, qua một đêm xuân tiêu, nửa đời sau chẳng phải là không lo ăn mặc sao!
Dưới sự khống chế của đám đầy tớ, cô gái muốn nói gì cũng không nói được, chỉ có thể mặc cho tú bà sắp đặt, sau đó bị đẩy ra ngoài tiếp khách.
Vì tú bà định bồi dưỡng nàng thành hoa khôi, tự nhiên là không thể không kén chọn khách.
Theo lời tú bà nói, đồ tốt, bày bán ở ven đường và bày bán ở lầu cao gác rộng, giá cả là khác nhau.
Vì vậy, nhóm khách đầu tiên nàng tiếp, là một đám thư sinh nho nhã và công tử tuấn tú lên kinh ứng thí, nghe nói trong đó có mấy người là nhân vật nổi bật của kỳ thi khoa cử năm nay, cược bọn họ thi đỗ đã tràn ngập khắp kinh thành.
Nhưng đáng tiếc, vì là buổi tiệc của những tài tử phong lưu, tiếng đàn tỳ bà hay đến mấy của cô gái cũng kém phần sôi động.
Vì vậy, có người đề nghị chơi khúc thủy lưu ly, truyền hoa đánh trống, chơi trò đối đáp thơ ca.
Lời này vừa nói ra, tú bà mừng rỡ như điên, sai người bưng ra một loạt bút mực, muốn đám tài tử này để lại bút tích trên tường Kim Ngọc Các, ngày sau đăng khoa cấp đệ, cũng coi như là vinh dự của Kim Ngọc Các.
Đám tài tử chơi rất vui vẻ, nhưng cô gái không biết chơi.
Đến lượt nàng, nàng vừa không thông luật, vừa không biết đối, ấp úng nửa ngày, chẳng nói được gì ra hơi ra khỏi, cuối cùng vất vả lắm mới nghĩ ra một bài thơ từng học thuộc lòng, nhưng lại bị đám tài tử chế nhạo.
Nói cái gì mà hôm nay chúng ta chơi là xuân phong đắc ý, sao đến lượt cô nương lại trở nên không ra thể thống gì, luật không đúng, biền không phải, đối cũng không phải, văn không hợp cảnh, cảnh không hợp tình?
Từ thì là từ hay, câu thì là câu hay, nhưng tám phần không phải do cô nương tự viết, lúc này đọc lên, thật là khiến người ta cười chế nhạo.
Danh tiếng hoa khôi –
Hư danh!
Nói thẳng đến mức cô gái đỏ mặt, tú bà cũng hơi mất mặt.
May mà trong đám tài tử có mấy người hiền lành, ra lệnh cho mấy kẻ sinh chuyện kia ngậm miệng lại, chỉ nói hôm nay chơi bời, cần gì để ý đến những chi tiết nhỏ này. Sau đó mấy người lấy cớ say rượu đánh trống lảng, xoa dịu chút bất hoà ngắn ngủi kia đi.
Nhưng quay đầu đợi bọn họ đi rồi, tú bà liền lôi cô gái về hậu viện.
Mắng chửi nàng là đồ phá của, đồ làm mất mặt. Mắng xong vẫn chưa hả giận, lại sai người trói cô gái vào cột, dùng roi ngâm nước muối quất mạnh, quất đến khi tiếng kêu cứu của cô gái ngày càng yếu ớt.
Tú bà vẫn chưa hả giận, cứ oán trách cô gái hôm nay làm hỏng biển hiệu của Kim Ngọc Các, sợ rằng về sau đám tài tử sắp sửa làm quan lão gia này sẽ không đến đây nữa.
Nếu không phải lúc đánh được một nửa thì có người đến báo con ch.ó Bắc Kinh yêu quý của tú bà bỗng nhiên bỏ ăn, bà ta xót con chó, thì làm sao dễ dàng tha cho cô gái như vậy?
7
Tối đến, cô gái lại gọi ta ra.
Cô ấy nói ta lừa cô ấy, đây là con đường nào để làm hoa khôi chứ?
Trời đất chứng giám!
Có mấy hoa khôi không phải trải qua những chuyện này đâu.
Nếu như lúc đầu cô ấy không chọc giận tú bà vì không muốn bán thân, thì làm sao có chuyện như bây giờ xảy ra chứ.
"Cút m.ẹ mày đi!"
Cô gái buột miệng chửi thề.
Sau đó bảo ta đưa cô ấy về.
Ta nói không được, thời gian chưa đến, bây giờ đưa cô ấy về sẽ bị phản phệ.
Bọn họ nói, ta là thần, cho nên sinh ra đã khác người thường.
Loài người và ta không phải đồng loại, ta thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, giống như bọn họ thỏa mãn nguyện vọng của mèo chó vậy.
Chết thì chết, mất thì mất – c.h.ế.t rồi, mất rồi, thì tạo ra cái mới là được chứ gì?
Dù sao, dù là c.h.ế.t đi hay là mới tạo ra, chỉ cần bọn họ cho ta hương hỏa, thì bọn họ có gì khác nhau đâu?
Đã không khác gì nhau, cần gì phải phản ứng dữ dội như vậy?
Ta hỏi ngược lại cô gái, nhưng nàng trừng mắt nhìn ta không nói một lời.
Không nói thì thôi, dù sao nói rồi ta cũng không giúp được, dù sao nguyện vọng của nàng là xuyên không làm hoa khôi, ta đã đưa nàng vào đúng đường rồi, nàng chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể đạt thành nguyện vọng – Chẳng lẽ cơm đã bón đến tận miệng, còn muốn ta thay nàng ăn sao?
Có lẽ là việc liên tiếp có người c.h.ế.t khiến cô gái bị cú sốc quá lớn, dù sao sau khi chịu đựng mấy ngày, nàng đã lựa chọn đồng ý tiếp khách.
Mắt tú bà lúc đó cười tít cả lại, kéo tay cô gái gọi con gái này con gái nọ, còn nói với nàng, bản thân bà ta không phải nhất định ép nàng bán thân, chẳng qua là hy vọng nàng lỡ may gặp được vương công quý tộc nào đó, qua một đêm xuân tiêu, nửa đời sau chẳng phải là không lo ăn mặc sao!
Dưới sự khống chế của đám đầy tớ, cô gái muốn nói gì cũng không nói được, chỉ có thể mặc cho tú bà sắp đặt, sau đó bị đẩy ra ngoài tiếp khách.
Vì tú bà định bồi dưỡng nàng thành hoa khôi, tự nhiên là không thể không kén chọn khách.
Theo lời tú bà nói, đồ tốt, bày bán ở ven đường và bày bán ở lầu cao gác rộng, giá cả là khác nhau.
Vì vậy, nhóm khách đầu tiên nàng tiếp, là một đám thư sinh nho nhã và công tử tuấn tú lên kinh ứng thí, nghe nói trong đó có mấy người là nhân vật nổi bật của kỳ thi khoa cử năm nay, cược bọn họ thi đỗ đã tràn ngập khắp kinh thành.
Nhưng đáng tiếc, vì là buổi tiệc của những tài tử phong lưu, tiếng đàn tỳ bà hay đến mấy của cô gái cũng kém phần sôi động.
Vì vậy, có người đề nghị chơi khúc thủy lưu ly, truyền hoa đánh trống, chơi trò đối đáp thơ ca.
Lời này vừa nói ra, tú bà mừng rỡ như điên, sai người bưng ra một loạt bút mực, muốn đám tài tử này để lại bút tích trên tường Kim Ngọc Các, ngày sau đăng khoa cấp đệ, cũng coi như là vinh dự của Kim Ngọc Các.
Đám tài tử chơi rất vui vẻ, nhưng cô gái không biết chơi.
Đến lượt nàng, nàng vừa không thông luật, vừa không biết đối, ấp úng nửa ngày, chẳng nói được gì ra hơi ra khỏi, cuối cùng vất vả lắm mới nghĩ ra một bài thơ từng học thuộc lòng, nhưng lại bị đám tài tử chế nhạo.
Nói cái gì mà hôm nay chúng ta chơi là xuân phong đắc ý, sao đến lượt cô nương lại trở nên không ra thể thống gì, luật không đúng, biền không phải, đối cũng không phải, văn không hợp cảnh, cảnh không hợp tình?
Từ thì là từ hay, câu thì là câu hay, nhưng tám phần không phải do cô nương tự viết, lúc này đọc lên, thật là khiến người ta cười chế nhạo.
Danh tiếng hoa khôi –
Hư danh!
Nói thẳng đến mức cô gái đỏ mặt, tú bà cũng hơi mất mặt.
May mà trong đám tài tử có mấy người hiền lành, ra lệnh cho mấy kẻ sinh chuyện kia ngậm miệng lại, chỉ nói hôm nay chơi bời, cần gì để ý đến những chi tiết nhỏ này. Sau đó mấy người lấy cớ say rượu đánh trống lảng, xoa dịu chút bất hoà ngắn ngủi kia đi.
Nhưng quay đầu đợi bọn họ đi rồi, tú bà liền lôi cô gái về hậu viện.
Mắng chửi nàng là đồ phá của, đồ làm mất mặt. Mắng xong vẫn chưa hả giận, lại sai người trói cô gái vào cột, dùng roi ngâm nước muối quất mạnh, quất đến khi tiếng kêu cứu của cô gái ngày càng yếu ớt.
Tú bà vẫn chưa hả giận, cứ oán trách cô gái hôm nay làm hỏng biển hiệu của Kim Ngọc Các, sợ rằng về sau đám tài tử sắp sửa làm quan lão gia này sẽ không đến đây nữa.
Nếu không phải lúc đánh được một nửa thì có người đến báo con ch.ó Bắc Kinh yêu quý của tú bà bỗng nhiên bỏ ăn, bà ta xót con chó, thì làm sao dễ dàng tha cho cô gái như vậy?
7
Tối đến, cô gái lại gọi ta ra.
Cô ấy nói ta lừa cô ấy, đây là con đường nào để làm hoa khôi chứ?
Trời đất chứng giám!
Có mấy hoa khôi không phải trải qua những chuyện này đâu.
Nếu như lúc đầu cô ấy không chọc giận tú bà vì không muốn bán thân, thì làm sao có chuyện như bây giờ xảy ra chứ.
"Cút m.ẹ mày đi!"
Cô gái buột miệng chửi thề.
Sau đó bảo ta đưa cô ấy về.
Ta nói không được, thời gian chưa đến, bây giờ đưa cô ấy về sẽ bị phản phệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.