Chương 15
Lam Diệp
18/09/2017
Tiếu thảo, vốn là một loại dược liệu chính để chế tạo thuốc súc ép nội lực, là dược liệu vạn
người tập võ mong muốn. Thế nhưng ít người biết, nó là thuốc dẫn giải cổ độc bí môn của Hề tộc. Độc trong người nàng chính là xuất phát từ đây,
thế nhưng không có Tiếu thảo thì ngay cả thánh nữ Hề tộc là Tư Đồ Họa
cũng không cách nào dẫn tử cổ ra được.
Đã vậy Tiếu thảo lại sinh trưởng khắc nghiệt, thích sống ở nơi lạnh giá quanh năm, thời tiết ở tứ quốc căn bản không thể dưỡng nổi.
Khinh Nguyệt trầm ngâm vuốt ve cổ cầm. Trong mấy tháng này nàng không thể đi đâu được, nhất định phải giải quyết xong mối họa đoạt đế ở kinh thành, muộn nhất là trước khi mùa đông xuống. Sau đó lại vội vã trở về biên cương, nàng mới nhận được dị động ở Bích quốc, có vẻ như Lạc Cơ đã bắt tay với Nhữ vương gia, chuẩn bị từ từ soán ngôi.
Cả hai nước đều có mối nguy đoạt vị, bên nào nắm bắt được thời gian tốt là chiếm được tiên cơ.
Bên chỗ Tiếu thảo, đành nhờ Mẫn Duyệt canh chừng giùm.
Sáng sớm hôm sau Khinh Nguyệt phụng chỉ tiến cung. Trong kiệu, Sở Yến cầm cái quạt phe phẩy, Khinh Nguyệt thiu thiu ngủ. Đêm qua trở về, không ngoài dự đoán, ngay khi bước chân ra khỏi Nhã xá, đã có rất nhiều cặp mắt dõi theo, cũng có vài người đến “mời” nàng làm khách, trực tiếp gián tiếp đều có cả.
Nàng và Sở Phong cũng mất kha khá công phu để toàn thân trở ra mà không bị phát hiện, trở về đã tối muộn.
Sáng nay lại tiến cung sớm, khó tránh khỏi có chút mệt.
Cơ Úc Khanh ngồi trong đình Phi Uyển, khuôn mặt tối tăm mệt mỏi. Mấy hôm trước hắn đã nhận được báo cáo về việc độn lương, trong lòng phát hỏa, trong hậu cung Thẩm thị đã đổ, lại có mấy người không biết sống chết đánh chủ ý đến ngôi hậu, quậy cho gà chó không yên.
- Hoàng thượng.
Hắn thở dài cười:
- Ngươi đến rồi.
Khinh Nguyệt hơi cong khóe môi, cởi ra áo choàng, điềm nhiên ngồi xuống. Sở Yến tự động bước lên nhận áo choàng, lại rót trà cho chủ tử. Mấy vị nội thị đã bị điều ra xa có nhìn thấy cũng chậc lưỡi không thôi, dạo này hoàng thượng nóng nảy, cũng chỉ có Minh Thiên quận chúa mới tâm bình khí hòa ngồi với người được.
Hoàng đế cũng không để tâm các nàng tự tung tự tác, cười:
- Thế nào, hôm qua quậy một phen, kinh thành lớn như vậy mà sáng nay người người đều nghe danh Nguyệt Duy công tử rồi.
Nàng cười khổ:
- Hiệu quả cũng coi như khá tốt, cũng có vài người dị động. Thực ra Nguyệt Duy thân cô thế cô, tác dụng duy nhất là lôi kéo lòng chúng sĩ tử mà thôi, cũng chưa bị theo dõi gắt gao. Nếu như lộ ra tin tức của Lang Nha quân thì lúc đó mới thực sự là phiền toái.
Nhớ tới Lang Nha quân, hắn hơi híp đôi mắt đục ngầu. Vốn không nghĩ để nàng quậy một phen, lại quậy ra hình dáng thật. Hắn từng đích thân kiểm quân, chiến lực thực sự rất mạnh, thậm chí một đội quân này, đã đủ san bằng Thương quốc.
Thông minh trầm ổn, văn võ song toàn, tâm trí của nàng thực sự đủ xứng danh đệ nhất công tử Thương quốc. Hắn thậm chí vài lần tỏ vẻ muốn truyền ngôi cho nàng, thế nhưng đều bị cự tuyệt.
Đám con của hắn, một người một người đều không sánh bằng, chưa nói đến mấy hoàng thân không biết sống chết cũng có chủ ý đoạt vị.
- Lang Nha quân hiện đã rất mạnh rồi, trong kinh thành có một ngàn năm trăm người đó đã đủ trấn áp, sao mãi vẫn chưa ra tay? Đêm dài lắm mộng, không bằng giải quyết cho nhanh.
Khinh Nguyệt nhấp một ngụm trà, hương thơm thoảng lên dễ chịu, có điều nàng vẫn không quen uống loại trà tiến cống này lắm, gần giống với vị của Long Tĩnh, màu sắc thì khác một chút.
- Hoàng thượng, nếu dùng vũ lực hoàn toàn để áp chế chắc chỉ mất đến ba ngày là cùng. Có điều chắc người cũng biết về việc độn lương chứ? Mỗi năm đều có thiên tai, sau đó giá lương thực lại tăng cao, vốn là chuyện thường. Thế nhưng mấy năm gần đây lại tăng cao một cách bất hợp lý.
- Ý ngươi là?
Nàng cười:
- Có người đang trữ lương. Phía đông nước ta trồng rất nhiều lương thực, có thể nói người người ở đó đều nằm ngủ trên thóc gạo. Số lương thực đó hoàn toàn đủ để cứu tế cho cả nước sau thiên tai. Thế nhưng ở biên cương, người có biết Lang Nha quân của ta chủ yếu là tự cấp tự túc không? Lương thực vốn không đến tay binh lính.
Cơ Úc Khanh khuôn mặt lãnh trầm, cảm giác như sắp bạo phát. Lương thực của Thương quốc nhiều thậm chí có thể sánh ngang với Nghi quốc giàu có sung túc, thế nhưng binh lính lại không được phát quân lương!
- Hơn nữa, vụ án buôn muối lậu ở cổng nam của Mẫn tướng, hoàng thượng còn nhớ chứ?
Hắn cau mày, nhớ tới tập sổ con Mẫn tướng trình lên, để lâu mà cũng chưa kịp đọc:
- Nhớ, ta còn tưởng là thủ hạ của ngươi để lọt vài tên gian thương mà thôi, cũng không để tâm lắm. Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì chăng?
Nàng nheo mắt, tay buốt vuốt mép chén trà bằng sứ tím thượng đẳng:
- Đó vốn không phải buôn muối lậu, mấy nguồn thu muối đều nằm trong tay A Nguyệt, cho dù nửa con cá cũng không lọt được.
A Nguyệt nghe nói là buôn muối lậu, cũng sửng sốt hồi lâu, đi điều tra thì phát hiện cổng nam có thủ vệ tìm thấy một xe vũ khí được vận chuyển qua. Sở dĩ không dám báo cáo là vì bọn chúng đã thành công chuyển đi được hàng chục xe rồi, báo lên chính là chứng minh bản thân thất trách, cái đầu chưa chắc đã giữ được.
Hắn rùng mình, cảm gi khó chịu không sao giải phóng được, trong nháy mắt cũng giống như già đi mấy tuổi:
- Việc này, Mẫn tứ lang biết không?
- Mẫn Duyệt không biết, A Nguyệt cũng mới đi tra ra thôi. Liên quan quá lớn, Mẫn tướng tự mình xử lí, không dám hé răng với ai.
Cơ Úc Khanh xoa trán, nhớ tới Mẫn Duyệt hơi có chút nông nổi, đúng là nếu hắn biết đã không để yên như vậy.
- Ngươi là muốn nuốt luôn số lương thực và vũ khí đó?
Nàng bật cười, giọng thanh duyệt lại hơi từ tính, không nói gì. Chuyện này còn phải nói sao? Số quân nhu lớn như thế, nếu không tận dụng cho binh lính thì nàng ở đây làm gì, một mình Sở Phong dẫn quân đi đàn áp là được rồi.
Không thể không nói, tuy nàng có vẻ khá hiền hòa, thế nhưng thực tế lại rất ưa vũ lực, dùng nắm đấm nói chuyện. Đây là tính cách được bồi dưỡng qua mấy năm ở biên thành ăn gió nằm sương, dần dần có chút cuồng dã quyết đoán.
- Thôi được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi, Thương quốc vốn cũng chỉ có mấy người các ngươi làm trụ cột, sớm chút bồi dưỡng cũng tốt. Chỉ cần nhớ để tâm đến trữ vị* là được.
*trữ vị: người được chọn kế vị ngôi vua.
Đã vậy Tiếu thảo lại sinh trưởng khắc nghiệt, thích sống ở nơi lạnh giá quanh năm, thời tiết ở tứ quốc căn bản không thể dưỡng nổi.
Khinh Nguyệt trầm ngâm vuốt ve cổ cầm. Trong mấy tháng này nàng không thể đi đâu được, nhất định phải giải quyết xong mối họa đoạt đế ở kinh thành, muộn nhất là trước khi mùa đông xuống. Sau đó lại vội vã trở về biên cương, nàng mới nhận được dị động ở Bích quốc, có vẻ như Lạc Cơ đã bắt tay với Nhữ vương gia, chuẩn bị từ từ soán ngôi.
Cả hai nước đều có mối nguy đoạt vị, bên nào nắm bắt được thời gian tốt là chiếm được tiên cơ.
Bên chỗ Tiếu thảo, đành nhờ Mẫn Duyệt canh chừng giùm.
Sáng sớm hôm sau Khinh Nguyệt phụng chỉ tiến cung. Trong kiệu, Sở Yến cầm cái quạt phe phẩy, Khinh Nguyệt thiu thiu ngủ. Đêm qua trở về, không ngoài dự đoán, ngay khi bước chân ra khỏi Nhã xá, đã có rất nhiều cặp mắt dõi theo, cũng có vài người đến “mời” nàng làm khách, trực tiếp gián tiếp đều có cả.
Nàng và Sở Phong cũng mất kha khá công phu để toàn thân trở ra mà không bị phát hiện, trở về đã tối muộn.
Sáng nay lại tiến cung sớm, khó tránh khỏi có chút mệt.
Cơ Úc Khanh ngồi trong đình Phi Uyển, khuôn mặt tối tăm mệt mỏi. Mấy hôm trước hắn đã nhận được báo cáo về việc độn lương, trong lòng phát hỏa, trong hậu cung Thẩm thị đã đổ, lại có mấy người không biết sống chết đánh chủ ý đến ngôi hậu, quậy cho gà chó không yên.
- Hoàng thượng.
Hắn thở dài cười:
- Ngươi đến rồi.
Khinh Nguyệt hơi cong khóe môi, cởi ra áo choàng, điềm nhiên ngồi xuống. Sở Yến tự động bước lên nhận áo choàng, lại rót trà cho chủ tử. Mấy vị nội thị đã bị điều ra xa có nhìn thấy cũng chậc lưỡi không thôi, dạo này hoàng thượng nóng nảy, cũng chỉ có Minh Thiên quận chúa mới tâm bình khí hòa ngồi với người được.
Hoàng đế cũng không để tâm các nàng tự tung tự tác, cười:
- Thế nào, hôm qua quậy một phen, kinh thành lớn như vậy mà sáng nay người người đều nghe danh Nguyệt Duy công tử rồi.
Nàng cười khổ:
- Hiệu quả cũng coi như khá tốt, cũng có vài người dị động. Thực ra Nguyệt Duy thân cô thế cô, tác dụng duy nhất là lôi kéo lòng chúng sĩ tử mà thôi, cũng chưa bị theo dõi gắt gao. Nếu như lộ ra tin tức của Lang Nha quân thì lúc đó mới thực sự là phiền toái.
Nhớ tới Lang Nha quân, hắn hơi híp đôi mắt đục ngầu. Vốn không nghĩ để nàng quậy một phen, lại quậy ra hình dáng thật. Hắn từng đích thân kiểm quân, chiến lực thực sự rất mạnh, thậm chí một đội quân này, đã đủ san bằng Thương quốc.
Thông minh trầm ổn, văn võ song toàn, tâm trí của nàng thực sự đủ xứng danh đệ nhất công tử Thương quốc. Hắn thậm chí vài lần tỏ vẻ muốn truyền ngôi cho nàng, thế nhưng đều bị cự tuyệt.
Đám con của hắn, một người một người đều không sánh bằng, chưa nói đến mấy hoàng thân không biết sống chết cũng có chủ ý đoạt vị.
- Lang Nha quân hiện đã rất mạnh rồi, trong kinh thành có một ngàn năm trăm người đó đã đủ trấn áp, sao mãi vẫn chưa ra tay? Đêm dài lắm mộng, không bằng giải quyết cho nhanh.
Khinh Nguyệt nhấp một ngụm trà, hương thơm thoảng lên dễ chịu, có điều nàng vẫn không quen uống loại trà tiến cống này lắm, gần giống với vị của Long Tĩnh, màu sắc thì khác một chút.
- Hoàng thượng, nếu dùng vũ lực hoàn toàn để áp chế chắc chỉ mất đến ba ngày là cùng. Có điều chắc người cũng biết về việc độn lương chứ? Mỗi năm đều có thiên tai, sau đó giá lương thực lại tăng cao, vốn là chuyện thường. Thế nhưng mấy năm gần đây lại tăng cao một cách bất hợp lý.
- Ý ngươi là?
Nàng cười:
- Có người đang trữ lương. Phía đông nước ta trồng rất nhiều lương thực, có thể nói người người ở đó đều nằm ngủ trên thóc gạo. Số lương thực đó hoàn toàn đủ để cứu tế cho cả nước sau thiên tai. Thế nhưng ở biên cương, người có biết Lang Nha quân của ta chủ yếu là tự cấp tự túc không? Lương thực vốn không đến tay binh lính.
Cơ Úc Khanh khuôn mặt lãnh trầm, cảm giác như sắp bạo phát. Lương thực của Thương quốc nhiều thậm chí có thể sánh ngang với Nghi quốc giàu có sung túc, thế nhưng binh lính lại không được phát quân lương!
- Hơn nữa, vụ án buôn muối lậu ở cổng nam của Mẫn tướng, hoàng thượng còn nhớ chứ?
Hắn cau mày, nhớ tới tập sổ con Mẫn tướng trình lên, để lâu mà cũng chưa kịp đọc:
- Nhớ, ta còn tưởng là thủ hạ của ngươi để lọt vài tên gian thương mà thôi, cũng không để tâm lắm. Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì chăng?
Nàng nheo mắt, tay buốt vuốt mép chén trà bằng sứ tím thượng đẳng:
- Đó vốn không phải buôn muối lậu, mấy nguồn thu muối đều nằm trong tay A Nguyệt, cho dù nửa con cá cũng không lọt được.
A Nguyệt nghe nói là buôn muối lậu, cũng sửng sốt hồi lâu, đi điều tra thì phát hiện cổng nam có thủ vệ tìm thấy một xe vũ khí được vận chuyển qua. Sở dĩ không dám báo cáo là vì bọn chúng đã thành công chuyển đi được hàng chục xe rồi, báo lên chính là chứng minh bản thân thất trách, cái đầu chưa chắc đã giữ được.
Hắn rùng mình, cảm gi khó chịu không sao giải phóng được, trong nháy mắt cũng giống như già đi mấy tuổi:
- Việc này, Mẫn tứ lang biết không?
- Mẫn Duyệt không biết, A Nguyệt cũng mới đi tra ra thôi. Liên quan quá lớn, Mẫn tướng tự mình xử lí, không dám hé răng với ai.
Cơ Úc Khanh xoa trán, nhớ tới Mẫn Duyệt hơi có chút nông nổi, đúng là nếu hắn biết đã không để yên như vậy.
- Ngươi là muốn nuốt luôn số lương thực và vũ khí đó?
Nàng bật cười, giọng thanh duyệt lại hơi từ tính, không nói gì. Chuyện này còn phải nói sao? Số quân nhu lớn như thế, nếu không tận dụng cho binh lính thì nàng ở đây làm gì, một mình Sở Phong dẫn quân đi đàn áp là được rồi.
Không thể không nói, tuy nàng có vẻ khá hiền hòa, thế nhưng thực tế lại rất ưa vũ lực, dùng nắm đấm nói chuyện. Đây là tính cách được bồi dưỡng qua mấy năm ở biên thành ăn gió nằm sương, dần dần có chút cuồng dã quyết đoán.
- Thôi được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi, Thương quốc vốn cũng chỉ có mấy người các ngươi làm trụ cột, sớm chút bồi dưỡng cũng tốt. Chỉ cần nhớ để tâm đến trữ vị* là được.
*trữ vị: người được chọn kế vị ngôi vua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.