Chương 18
Lam Diệp
24/09/2017
Sự thực là từ hôm đó
dùng thân phận Nguyệt Duy công tử đi gặp Mẫn tứ lang, đêm nào Sở Hàn
cũng thức trắng, cản không biết bao nhiêu người muốn đến “thăm hỏi”. Tối không được thì sáng, ngày ngày tửu lâu đều mặt lạnh nhận rất nhiều
thiệp mời, thiệp hẹn,... nhưng đều không có hồi âm.
Vương gia hắn tuy quyết tâm, nhưng cũng lo lắng, lỡ ngay cả nửa góc áo của người ta cũng không thấy được. Vương Hiên tuy có chút may mắn ngày đó tình cờ gặp được người trên thuyền hoa, cũng không chắc liệu có được gặp hay không.
Không ngờ hắn nhận được hồi âm, thậm chí hôm nay còn biết được bí mật kinh người như vậy.
Chợt hắn nhớ tới người kia, cũng từng là thanh mai trúc mã của mình, chắc chắn nàng đã gửi thiệp rồi. Nếu biết được người nàng vẫn nhớ thương lại là nữ, không biết sẽ thương tâm thế nào.
Có điều, gia tộc chí hướng khác nhau, hắn sẽ tuyệt đối không tiết lộ.
Khinh Nguyệt nhấp ngụm trà, thản nhiên:
- Cũng không phải thế. Chẳng qua lập trường không chung lối, không cần phí công gặp gỡ làm gì. Bản thân Duy là người hiếu khách, nếu không nói đến những vấn đề ngoài luồng kia, Duy rất sẵn lòng đàm thơ luận võ.
Môi Vương Hiên giật nhẹ. Sao hắn lại quên người ngồi trước mặt từng phóng khoáng cuồng dã như thế nào. Chỉ là bây giờ, vẻ ngoài ôn hòa đã che đậy, không có nghĩa là hắn đã thay đổi.
Hắn hơi tò mò nhìn kĩ người từng phong quang vô hạn này. Một thân áo màu ngà, mày ngài mắt phượng, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng. Nhìn tới nhìn lui, đem so với Minh Thiên quận chúa chỉ có một chút anh khí nơi đầu lông mày, cảm giác đem đến lại hoàn toàn không giống nhau.
Có lẽ cũng vì thế mà hắn qua mắt được cả kinh thành, hai thân phận gây chấn động mấy ngày gần đây lại cùng là một.
Quả nhiên, bước này bọn họ đi đúng rồi.
Lúc Vương Hiên ra khỏi tửu lâu, sắc trời đã không còn sớm. Người người đều vội vã thu xếp hàng hóa để trở về trước khi trống canh điểm. Hắn quay đầu lại, tầng ba tửu lâu vẫn chìm trong bóng tối nhờ nhờ, người trong đó có lẽ đã đi rồi. Hắn dứt khoát bước đi, bóng dáng thon gầy chìm vào dòng người, thoát chốc đã biến mất không dấu vết.
Trên lầu, đúng là chỉ còn lại mình Sở Hàn. Hắn lạnh lùng nhìn bóng người khuất dạng, sau đó mới đóng cửa sổ, đi vào ám cách. Chỉ còn ly trà thơm đã nguội ngắt trong căn phòng trống không.
Buổi sáng thiết triều năm ngày sau, tam vương nữ vắng mặt.
Triều thần rì rầm bàn tán. Dạo gần đây tình thế trong kinh thay đổi quá nhanh. Cánh quân phía tây của Trầm đại nhân cai quản, trên thực tế đều nghe lệnh từ Cơ Viễn hầu phủ, không biết từ khi nào lộ ra hướng gió, rằng đã được nhị vương tử đã mơ hồ nắm trong tay.
Tam vương nữ có tư binh khá hùng hậu từ nhà mẹ đẻ là phủ Anh Vũ hầu, lại thêm được sự ủng hộ của nhóm danh sĩ, uy vọng khá cao, có xu hướng đối đầu trực tiếp với nhị vương tử.
Thế nhưng, người thông minh một chút, chỉ nhìn thế cục sẽ biết, thực sự nắm quyền quyết định, còn không phải hoàng thượng sao. Cánh quân phía đông, phía bắc mặc dù cộng lại mới chỉ lớn hơn một cánh quân phía nam, nhưng không phải người vẫn nắm trong tay toàn bộ vệ binh cung cấm, người người đều là tinh anh.
Còn Minh Thiên quận chúa, ẩn số lớn nhất gần đây, vốn tưởng sẽ có liên quan đến nhị vương tử, thế nhưng phủ nhị vương tử không hề có chút dị động. Những thế gia khác năm lần bảy lượt mời cũng không thể gặp, chỉ một mực xuất hiện cạnh hoàng đế. Rõ ràng nàng thuộc phe bảo hoàng, chí ít hiện tại là như vậy. Trên tay quận chúa tuy không rõ có bao nhiêu tư binh, thế nhưng với tình huống lấy một địch mười như đêm tế lễ, thì số lượng đã không phải là nhân tố quyết định.
Thế nhưng vẫn có không ít kẻ không biết thức thời, chui đầu rụt cổ mà sống, lại cứ muốn tìm phú quý trong cảnh hiểm nguy.
Đến hôm nay, rốt cuộc có kinh biến rồi sao.
Phủ tam vương nữ, Cơ Hàm Yên hai mắt đỏ ngầu nhìn mưu sĩ Hứa Hiên vân đạm phong khinh đứng chắn ở cửa phòng.
Chỉ trong một đêm, cả phủ đã mất kiểm soát, không tiếng động đổi chủ. Đến khi nàng bước chân ra chuẩn bị thiết triều, mới thấy từng lớp từng lớp khuôn mặt tươi cười chặn lại.
Hứa Hiên cười lạnh lẽo:
- Tam vương nữ, người vẫn nên ở trong phòng. Trước khi điều tra được việc độn lương, người không thể ra khỏi phủ được đâu.
- Khốn kiếp! Ai cho các ngươi quyền đó! Thánh chỉ đâu? Ta muốn thấy thánh chỉ! Chưa nói đến việc độn lương ngươi nói, mà phụ hoàng không thể qua loa như vậy giam lỏng ta! Ngươi là người của ai, nói! Khốn kiếp! Đồ phản phúc, phản hết rồi! - Cơ Hàm Yên gào lên, tay lại quét thêm một cái, vô số bình lọ tiếp tục đổ xuống ào ào.
Hắn hơi tiếc rẻ nhìn bình hoa khảm lưu ly quý gía cứ như vậy vỡ tan, lắc đầu:
- Vương nữ, người cần gì lừa mình dối người? Hôm nay không phải là buổi thiết triều bắt buộc hay sao. Người xem, cũng đã quá giờ lâm triều lâu rồi, nế không phải là hoàng thượng hạ ý chỉ, thì người vắng mặt đã có ngự lâm vệ đến kiểm tra. Nay một chút tiếng gió cũng không có...
Suốt từ sáng, Cơ Hàm Yên đập phá điên cuồng đến mệt mỏi, khàn giọng:
- Rốt cuộc ta còn bị giam lỏng đến khi nào? Ta phải gặp phụ hoàng!
Người không thể nghe từ một hướng như thế!
- Vương nữ, việc này hoàng thượng đã giao cho nhị vương tử toàn quyền giải quyết. Người...vẫn là thôi đi.
Nàng ngã ngồi trên ghế, trang dung đã lộn xộn không ra hình dáng. Xung quanh đều là mảnh vỡ lớn nhỏ. Nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh...
- Ta vẫn được tự do đi lại trong phủ đúng không?
Hứa Hiên cười híp mắt gật đầu:
- Đúng vậy. Không chỉ thế, trong phủ cũng không có gì thay đổi cả. Chỉ là không thể ra vào phủ tự do thôi, người cũng thế, người khác cũng vậy. Cũng không được truyền tin, nhận tin với bên ngoài đề phòng xóa dấu vết.
Cơ Hàm Yên gắt gao nắm chặt tay, thù hận nhìn nam tử trước mắt, người từng là thủ hạ đắc lực:
- Vậy còn không mau cút ra! Ta muốn tới tây viện!
Quả nhiên!
- Người nghĩ thông được như vậy thì thật tốt. Tiểu nhân chặn ở đây không phải là vị sợ người lao khỏi phủ hay sao... Tây viện nam viện gì đó người có thể đi lại thoải mái. – Hứa Hiên sờ sờ mũi cười làm lành.
Nàng đi vào phòng trong chỉnh trang lại. Cũng may, phạm vi giam lỏng là trong phủ, hầu hết các mưu sĩ của nàng đều ở tại tây viện, rất ít người sống ngoại phủ. Chuyện hôm nay chắc chắn có bàn tay của nhị hoàng huynh! Chỉ có huynh ấy mới đủ quyền lực, binh lực để không tiếng động nhốt nàng tại đây, cũng chỉ có huynh ấy mới đủ khả năng che mắt phụ hoàng!
Cơ Mặc Lưu, ta đã niệm tình huynh muội, nay huynh liền lật mặt rồi hay sao.
Nhanh chóng thay y phục đã bẩn, chải lại một đầu tóc đen đơn giản, khi ra ngoài nàng đã trở lại vẻ thong dong như trước.
Không thể nói, công phu thay đổi sắc mặt của người hoàng tộc thực sự không phải chuyện đùa. Ngay cả Cơ Hàm Yên, người được xem là lỗ mãng tự phụ, vậy mà lật mặt cũng thật nhanh! Hứa Hiên nhìn theo bóng dáng thanh lệ thẳng tắp hướng về tây viện, hơi than thở. Dường như hắn đã quên nói với tam vương nữ, mưu sĩ tại tây viện cũng có người hắn bí mật đưa vào rồi.
Vương gia hắn tuy quyết tâm, nhưng cũng lo lắng, lỡ ngay cả nửa góc áo của người ta cũng không thấy được. Vương Hiên tuy có chút may mắn ngày đó tình cờ gặp được người trên thuyền hoa, cũng không chắc liệu có được gặp hay không.
Không ngờ hắn nhận được hồi âm, thậm chí hôm nay còn biết được bí mật kinh người như vậy.
Chợt hắn nhớ tới người kia, cũng từng là thanh mai trúc mã của mình, chắc chắn nàng đã gửi thiệp rồi. Nếu biết được người nàng vẫn nhớ thương lại là nữ, không biết sẽ thương tâm thế nào.
Có điều, gia tộc chí hướng khác nhau, hắn sẽ tuyệt đối không tiết lộ.
Khinh Nguyệt nhấp ngụm trà, thản nhiên:
- Cũng không phải thế. Chẳng qua lập trường không chung lối, không cần phí công gặp gỡ làm gì. Bản thân Duy là người hiếu khách, nếu không nói đến những vấn đề ngoài luồng kia, Duy rất sẵn lòng đàm thơ luận võ.
Môi Vương Hiên giật nhẹ. Sao hắn lại quên người ngồi trước mặt từng phóng khoáng cuồng dã như thế nào. Chỉ là bây giờ, vẻ ngoài ôn hòa đã che đậy, không có nghĩa là hắn đã thay đổi.
Hắn hơi tò mò nhìn kĩ người từng phong quang vô hạn này. Một thân áo màu ngà, mày ngài mắt phượng, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng. Nhìn tới nhìn lui, đem so với Minh Thiên quận chúa chỉ có một chút anh khí nơi đầu lông mày, cảm giác đem đến lại hoàn toàn không giống nhau.
Có lẽ cũng vì thế mà hắn qua mắt được cả kinh thành, hai thân phận gây chấn động mấy ngày gần đây lại cùng là một.
Quả nhiên, bước này bọn họ đi đúng rồi.
Lúc Vương Hiên ra khỏi tửu lâu, sắc trời đã không còn sớm. Người người đều vội vã thu xếp hàng hóa để trở về trước khi trống canh điểm. Hắn quay đầu lại, tầng ba tửu lâu vẫn chìm trong bóng tối nhờ nhờ, người trong đó có lẽ đã đi rồi. Hắn dứt khoát bước đi, bóng dáng thon gầy chìm vào dòng người, thoát chốc đã biến mất không dấu vết.
Trên lầu, đúng là chỉ còn lại mình Sở Hàn. Hắn lạnh lùng nhìn bóng người khuất dạng, sau đó mới đóng cửa sổ, đi vào ám cách. Chỉ còn ly trà thơm đã nguội ngắt trong căn phòng trống không.
Buổi sáng thiết triều năm ngày sau, tam vương nữ vắng mặt.
Triều thần rì rầm bàn tán. Dạo gần đây tình thế trong kinh thay đổi quá nhanh. Cánh quân phía tây của Trầm đại nhân cai quản, trên thực tế đều nghe lệnh từ Cơ Viễn hầu phủ, không biết từ khi nào lộ ra hướng gió, rằng đã được nhị vương tử đã mơ hồ nắm trong tay.
Tam vương nữ có tư binh khá hùng hậu từ nhà mẹ đẻ là phủ Anh Vũ hầu, lại thêm được sự ủng hộ của nhóm danh sĩ, uy vọng khá cao, có xu hướng đối đầu trực tiếp với nhị vương tử.
Thế nhưng, người thông minh một chút, chỉ nhìn thế cục sẽ biết, thực sự nắm quyền quyết định, còn không phải hoàng thượng sao. Cánh quân phía đông, phía bắc mặc dù cộng lại mới chỉ lớn hơn một cánh quân phía nam, nhưng không phải người vẫn nắm trong tay toàn bộ vệ binh cung cấm, người người đều là tinh anh.
Còn Minh Thiên quận chúa, ẩn số lớn nhất gần đây, vốn tưởng sẽ có liên quan đến nhị vương tử, thế nhưng phủ nhị vương tử không hề có chút dị động. Những thế gia khác năm lần bảy lượt mời cũng không thể gặp, chỉ một mực xuất hiện cạnh hoàng đế. Rõ ràng nàng thuộc phe bảo hoàng, chí ít hiện tại là như vậy. Trên tay quận chúa tuy không rõ có bao nhiêu tư binh, thế nhưng với tình huống lấy một địch mười như đêm tế lễ, thì số lượng đã không phải là nhân tố quyết định.
Thế nhưng vẫn có không ít kẻ không biết thức thời, chui đầu rụt cổ mà sống, lại cứ muốn tìm phú quý trong cảnh hiểm nguy.
Đến hôm nay, rốt cuộc có kinh biến rồi sao.
Phủ tam vương nữ, Cơ Hàm Yên hai mắt đỏ ngầu nhìn mưu sĩ Hứa Hiên vân đạm phong khinh đứng chắn ở cửa phòng.
Chỉ trong một đêm, cả phủ đã mất kiểm soát, không tiếng động đổi chủ. Đến khi nàng bước chân ra chuẩn bị thiết triều, mới thấy từng lớp từng lớp khuôn mặt tươi cười chặn lại.
Hứa Hiên cười lạnh lẽo:
- Tam vương nữ, người vẫn nên ở trong phòng. Trước khi điều tra được việc độn lương, người không thể ra khỏi phủ được đâu.
- Khốn kiếp! Ai cho các ngươi quyền đó! Thánh chỉ đâu? Ta muốn thấy thánh chỉ! Chưa nói đến việc độn lương ngươi nói, mà phụ hoàng không thể qua loa như vậy giam lỏng ta! Ngươi là người của ai, nói! Khốn kiếp! Đồ phản phúc, phản hết rồi! - Cơ Hàm Yên gào lên, tay lại quét thêm một cái, vô số bình lọ tiếp tục đổ xuống ào ào.
Hắn hơi tiếc rẻ nhìn bình hoa khảm lưu ly quý gía cứ như vậy vỡ tan, lắc đầu:
- Vương nữ, người cần gì lừa mình dối người? Hôm nay không phải là buổi thiết triều bắt buộc hay sao. Người xem, cũng đã quá giờ lâm triều lâu rồi, nế không phải là hoàng thượng hạ ý chỉ, thì người vắng mặt đã có ngự lâm vệ đến kiểm tra. Nay một chút tiếng gió cũng không có...
Suốt từ sáng, Cơ Hàm Yên đập phá điên cuồng đến mệt mỏi, khàn giọng:
- Rốt cuộc ta còn bị giam lỏng đến khi nào? Ta phải gặp phụ hoàng!
Người không thể nghe từ một hướng như thế!
- Vương nữ, việc này hoàng thượng đã giao cho nhị vương tử toàn quyền giải quyết. Người...vẫn là thôi đi.
Nàng ngã ngồi trên ghế, trang dung đã lộn xộn không ra hình dáng. Xung quanh đều là mảnh vỡ lớn nhỏ. Nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh...
- Ta vẫn được tự do đi lại trong phủ đúng không?
Hứa Hiên cười híp mắt gật đầu:
- Đúng vậy. Không chỉ thế, trong phủ cũng không có gì thay đổi cả. Chỉ là không thể ra vào phủ tự do thôi, người cũng thế, người khác cũng vậy. Cũng không được truyền tin, nhận tin với bên ngoài đề phòng xóa dấu vết.
Cơ Hàm Yên gắt gao nắm chặt tay, thù hận nhìn nam tử trước mắt, người từng là thủ hạ đắc lực:
- Vậy còn không mau cút ra! Ta muốn tới tây viện!
Quả nhiên!
- Người nghĩ thông được như vậy thì thật tốt. Tiểu nhân chặn ở đây không phải là vị sợ người lao khỏi phủ hay sao... Tây viện nam viện gì đó người có thể đi lại thoải mái. – Hứa Hiên sờ sờ mũi cười làm lành.
Nàng đi vào phòng trong chỉnh trang lại. Cũng may, phạm vi giam lỏng là trong phủ, hầu hết các mưu sĩ của nàng đều ở tại tây viện, rất ít người sống ngoại phủ. Chuyện hôm nay chắc chắn có bàn tay của nhị hoàng huynh! Chỉ có huynh ấy mới đủ quyền lực, binh lực để không tiếng động nhốt nàng tại đây, cũng chỉ có huynh ấy mới đủ khả năng che mắt phụ hoàng!
Cơ Mặc Lưu, ta đã niệm tình huynh muội, nay huynh liền lật mặt rồi hay sao.
Nhanh chóng thay y phục đã bẩn, chải lại một đầu tóc đen đơn giản, khi ra ngoài nàng đã trở lại vẻ thong dong như trước.
Không thể nói, công phu thay đổi sắc mặt của người hoàng tộc thực sự không phải chuyện đùa. Ngay cả Cơ Hàm Yên, người được xem là lỗ mãng tự phụ, vậy mà lật mặt cũng thật nhanh! Hứa Hiên nhìn theo bóng dáng thanh lệ thẳng tắp hướng về tây viện, hơi than thở. Dường như hắn đã quên nói với tam vương nữ, mưu sĩ tại tây viện cũng có người hắn bí mật đưa vào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.