Chương 28
Lam Diệp
30/10/2017
Sở Hàn thu lại cánh
cung, khuôn mặt hờ hững không biểu cảm chống lại ánh nhìn dữ tợn phóng
tới. Áo choàng cùng màu với giáp đen càng làm nổi rõ khuôn mặt cương
nghị lạnh lùng.
Một cung thủ đứng gần Sở Hàn cúi đầu xuống. Hắn vốn là người được cử đi từ Vương gia, thực chất cũng có địa vị đáng kể. Gia chủ luôn nhắc đi nhắc lại, hết sức trung thành với chủ soái, thế nhưng thâm tâm hắn vẫn có chút cao ngạo. Giờ xem lại cảm giác, bản thân như một thằng hề nhảy nhót. Một thân tiễn xạ của Sở Hàn tướng quân lúc nào cũng âm trầm kia, quả xứng với danh xưng thần tiễn, mà không phải như hắn nghĩ là dùng thân phận mà lấy được.
Không chỉ có hắn, chắc chắn trong quân cũng không ít kẻ phải rửa mắt nhìn. Có điều, đối với Lạc Cơ mà nói, sự tồn tại của Sở Hàn là một điều kiêng kỵ. Nàng còn xếp hắn ngang hàng với vị chủ soái hai năm nay vẫn ở biên cương trấn thủ. Có lẽ vì thân thế có điểm giống nhau, có lẽ vì cách hành xử quyết đoán tàn bạo của hắn khá giống nàng. Đến hôm nay, chính thức gặp mặt, một thân khí tức lạnh lẽo kia làm mức đề phòng của nàng tăng lên một bậc.
Sở Hàn cũng không để tâm tới những biến hóa trong lòng Lạc Cơ, hắn hơi liếc ra phía sau, trông thấy Quân Tĩnh gật gật đầu, bèn từ từ rút kiếm.
Đầu kiếm vô cùng đơn giản, trông như một thanh kiếm hàng phổ thông có thể thấy đầy ngoài chợ, nhưng lưỡi ma sát với vỏ kiếm, tạo thành âm thanh rin rít, ánh kiếm sáng lòa lòa, là một bảo kiếm hiếm có.
- Lên!
Từ sau lưng Sở Hàn có thể thấy được mấy bóng dáng lặng lẽ quỷ mị. Lạc Cơ gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động phía bên đó. Vó ngựa dồn dập truyền tới, đất dưới chân rung ầm ầm.
Không biết ở trên thành, là ai đã cao giọng hô lớn: “ Viện binh tới, viện binh tới rồi!”
Dần dần mỗi người đều rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt Trần Nhạc Dự vẫn đăm đắm nhìn phương xa không hề buông lỏng. Chỉ thấy Xuân Nhạ vung lên đại đao, trong mắt như bỗng ánh lên một ngọn lửa, nàng mỉm cười giữa nơi gió tanh mưa máu, giống hệt một nữ thần chiến tranh.
Lạc Cơ giục ngựa lên trước rồi quay đầu lại. Từ góc độ này nàng có thể thấy được những bóng giáp đen sau lưng Sở Hàn giống như tử thần đòi mạng. Bụi đất bốc lên ngùn ngụt, đằng trước là khuôn mặt lạnh lẽo như băng lại dày đặc sát khí, hắn chỉ ngồi trên ngựa, sau lưng là trường to lớn, trên tay cầm bảo kiếm sắc bén thâm trầm. Lồng ngực hít thở không thông, trong đầu nàng cảm thấy có gì không đúng, chỉ là nhanh chong biến mất.
Ở cổng thành đã là đợt tấn công thứ ba. Hỏa công cùng với xe đá đã không còn tác dụng, chỉ có đội quân tiên phong của Xuân Nhạ tử chiến cùng kỵ binh mới gia nhập của Bích quốc. Những bóng dáng quỷ mị từ phía sau Sở Hàn dần dần phân tán sang hai bên trái phải, tiến về cổng thành. Rõ ràng từng cánh quân nhỏ, đi vòng qua đại quân của Bích quốc, thế nhưng vẫn lông tóc vô thương. Mấy tên tướng quân đằng sau Lạc Cơ hai mắt long lên, chỉ chực rút đao chém tới, nhưng không nhận được mệnh lệnh, bọn họ không dám.
Chủ soái của bọn họ Lạc tướng quân, lúc này vẫn âm trầm nhìn chằm chặp phía sau. Theo ánh mắt nàng, bọn họ thấy được vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Hàn. Danh tiếng của hắn ở bắc cảnh vang dội, cơ hồ những tên lính hằng năm đều bán mạng nơi biên cương đều biết tới. Đồn rằng Sở Hàn vốn không rõ từ đâu tới, chỉ biết hắn là cánh tay đắc lực nhất của chủ soái Lang Nha quân, sức ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn, có biệt danh Thiết Diện thần tiễn* , cùng với Ngọc Diện ngân tiên* , là một hai kẻ làm lòng người lạnh lẽo.
Chuyện này cũng không phải nói quá, ngay khi nhận ra người tới là Sở Hàn, vài binh lính đã hơi run lên. Chỉ những ai đã sống sót dưới tay hắn mới biết hắn khủng bố như thế nào. Trận chiến mùa đông hai năm trước, khi hắn mới tới, lần đầu giục ngựa ra trận đã đồ sát tứ phương, trở thành nỗi ám ảnh của rất nhiều binh sĩ tham gia trận chiến đó may mắn trở về.
Tiếng hô vẫn rầm rập, khuôn mặt Thời Quý trắng nhợt vẫn nhìn về phía chiến trường. Lạc Cơ hơi lưỡng lự, huyết quản sục sôi cùng với lí trí cho nàng biết, nàng không thể lùi lại, nhất định phải nhanh chóng mà chiếm lấy Thủ Túc thành. Thế nhưng trái tim hơi run lên lại đem tới dự cảm bất an. Nhất là nhìn khuôn mặt vạn năm không đổi của Sở Hàn, vậy mà bỗng hơi có biến hóa, khoảng cách không gần, thế nhưng nàng lại cảm giác được, hắn đang cười.
Rõ ràng như vậy, hơn nữa còn là nụ cười lạnh lùng khiêu chiến!
Bản năng hoang dã trong người làm nàng cảm thấy giận dữ, lại kiêng kỵ. Soái kỳ màu đen chỉ bạc có thêu chiếc răng nanh của sói trên thành Thủ Túc vẫn tung bay, mặt sau của cờ có một chữ Sở, cho nàng thấy được phần nào khả năng của Sở Hàn.
Chí ít thì, không phải ai cũng có thể theo họ của chủ soái Lang Nha quân, con người thần bí kia.
Bóng dáng thẳng tắp trên tường thành là của Trần Nhạc Dự, hắn đứng đó im lìm như vạn năm vẫn vậy, là linh hồn của những kẻ đang tử chiến trong thành.
Lạc Cơ bỗng thấy có chút khâm phục, lại ghen tị kẻ đứng đầu Lang Nha quân.
Nói về chiến lực, nàng tự tin Lang Nha quân và Ưng Dực của nàng không mấy thua kém. Thậm chí một người của nàng và một binh lính Lang Nha đơn đả độc đấu, nàng sẽ giành phần thắng. Mỗi dũng sĩ Ưng Dực đều là tráng sĩ trăm dặm có một, đem so sánh với người Thương quốc, cho dù có là quân nhân, vẫn mang đầy khí chất hư nhược yếu thế. Chỉ khi Lang Nha phối hợp với nhau mới là mối nguy.
Thế nhưng dưới tay nàng không có lấy một tên tướng nào có thể cùng nàng phân ưu. Sau lưng nàng, từng tướng đều có thể lực mạnh mẽ hung dữ, lấy một địch trăm mà tạo nên danh tiếng, cũng có người mưu lược khôn khéo, nhưng bọn họ... Chung quy nàng vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Chưa nói đến những người đứng trên đỉnh cao quyền lực trong quân như Sở Hàn, Quân Tĩnh, xuống dưới một chút thì có Trần Nhạc Dự hay nữ tướng xa kỵ Nhạc Điềm Điềm, mà cho dù có xuống dưới nữa là mười sáu người đứng đầu tổ quân tinh nhuệ của Lang Nha, bọn họ cũng không sánh bằng.
Nàng than nhẹ một tiếng, âm trầm trong mắt đã tán đi không ít, phức tạp mà nhìn về phía Sở Hàn.
- Thu binh.
Mấy tên tướng quân trợn mắt, căm giận mà không dám phát tác, kinh ngạc: “Chủ soái?!”
Nàng lạnh lẽo trừng mắt nhìn, quả thực xét về đầu óc cũng không bằng. Hiện giờ chiếm được Thủ Túc thành, thì phía sau có những thành trấn khác chưa thể kịp hàng phục, hết sức bất lợi, phía trước lại có viện binh như hổ rình mồi, đại quân lớn như vậy không thể dồn hết vào thành, không lẽ mặc người ta chém giết.
Quan trọng nhất là kẻ kia...
- Chủ soái Lang Nha quân đã đích thân ra trận rồi. Giờ này nếu về không kịp, chúng ta sẽ thành ba ba trong rọ!
Cáp Xích hơi khựng lại, hắn là một kẻ có đầu óc, ngay lập tức kinh hoàng:
- Bọn họ muốn tập kích chúng ta!
- Coi như còn chưa hết thuốc chữa. Mau chóng thu binh, trở về! – Lạc Cơ mắt lạnh nhìn.
Xét về mưu mẹo, ai có thể so với kẻ mãi không chịu lộ mặt, chủ soái Lang Nha quân? Nàng cắn răng âm trầm. Bao nhiêu thư tín, rồi cả tình báo từ mật thám về kẻ kia, nàng vẫn không thể đúc kết được hết về hắn. Thậm chí hắn có thực sự tồn tại hay không nàng cũng không rõ! Khi thì là nam, khi thì là nữ, có khi lại còn bịt kín mặt, chỉ biết mỗi lần hắn xuất hiện đều có Sở Hàn, Quân Tĩnh làm bảo chứng, những binh lính tầng thấp không thể nào biết được chính xác hắn là ai. Mà tầng cao...mật thám không thể trà trộn được. Điều duy nhất nàng biết, đó là trong Lang Nha quân, sự tồn tại của Sở Hàn coi như có thể xem là cao nhất, nhưng vẫn có ít nhất là một người có thể điều khiển hắn,và kẻ kia cũng họ Sở. Về phần có thể có người thứ hai... chính nàng cũng không dám chắc, thậm chí khả năng này còn rất lớn.
Hắn giống như kẻ chơi cờ, mà nàng, rất không may, cũng chỉ là một quân cờ nhỏ bé bị đùa nghịch trong lòng bàn tay. Rất thú vị, cũng rất làm người khác chán ghét.
Mà bên kia, người được Lạc Cơ nhớ thương, Khinh Nguyệt cười nhợt nhạt lau cây roi của mình. Cơ Mặc Trần hiếm có được cau mày, hôm nay hắn cũng cưỡi ngựa đi cùng, trong mắt phức tạp nhìn nàng, lại nhìn về phía trước, chính là hướng đóng quân của Bích quốc, cách bọn họ chừng một canh giờ cưỡi ngựa, cùng một con sông.
Rốt cuộc khi nãy bọn họ đã vượt qua bức bình phong tự nhiên tưởng như không thể vượt của Bích quốc bằng cách nào vậy?
*Thiết Diện thần tiễn: thiết diện: mặt sắt, mặt lạnh. Ý là bạn Sở Hàn ít nói ít biểu cảm. Tiễn là tên.
*Ngọc Diện ngân tiên: Ngọc Diện: khuôn mặt như ngọc, có thể hiểu là Quân Tĩnh vẻ ngoài đẹp ôn hòa, lúc nào cũng cười. Tiên là roi, sở trường của anh này là roi.
/ Tác giả lẩm bẩm / Nói vậy chứ mình thích bạn Quân Tĩnh lắm, dù chưa xây dựng cho bạn ấy hình tượng cụ thể xuyên suốt nữa...
Một cung thủ đứng gần Sở Hàn cúi đầu xuống. Hắn vốn là người được cử đi từ Vương gia, thực chất cũng có địa vị đáng kể. Gia chủ luôn nhắc đi nhắc lại, hết sức trung thành với chủ soái, thế nhưng thâm tâm hắn vẫn có chút cao ngạo. Giờ xem lại cảm giác, bản thân như một thằng hề nhảy nhót. Một thân tiễn xạ của Sở Hàn tướng quân lúc nào cũng âm trầm kia, quả xứng với danh xưng thần tiễn, mà không phải như hắn nghĩ là dùng thân phận mà lấy được.
Không chỉ có hắn, chắc chắn trong quân cũng không ít kẻ phải rửa mắt nhìn. Có điều, đối với Lạc Cơ mà nói, sự tồn tại của Sở Hàn là một điều kiêng kỵ. Nàng còn xếp hắn ngang hàng với vị chủ soái hai năm nay vẫn ở biên cương trấn thủ. Có lẽ vì thân thế có điểm giống nhau, có lẽ vì cách hành xử quyết đoán tàn bạo của hắn khá giống nàng. Đến hôm nay, chính thức gặp mặt, một thân khí tức lạnh lẽo kia làm mức đề phòng của nàng tăng lên một bậc.
Sở Hàn cũng không để tâm tới những biến hóa trong lòng Lạc Cơ, hắn hơi liếc ra phía sau, trông thấy Quân Tĩnh gật gật đầu, bèn từ từ rút kiếm.
Đầu kiếm vô cùng đơn giản, trông như một thanh kiếm hàng phổ thông có thể thấy đầy ngoài chợ, nhưng lưỡi ma sát với vỏ kiếm, tạo thành âm thanh rin rít, ánh kiếm sáng lòa lòa, là một bảo kiếm hiếm có.
- Lên!
Từ sau lưng Sở Hàn có thể thấy được mấy bóng dáng lặng lẽ quỷ mị. Lạc Cơ gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động phía bên đó. Vó ngựa dồn dập truyền tới, đất dưới chân rung ầm ầm.
Không biết ở trên thành, là ai đã cao giọng hô lớn: “ Viện binh tới, viện binh tới rồi!”
Dần dần mỗi người đều rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt Trần Nhạc Dự vẫn đăm đắm nhìn phương xa không hề buông lỏng. Chỉ thấy Xuân Nhạ vung lên đại đao, trong mắt như bỗng ánh lên một ngọn lửa, nàng mỉm cười giữa nơi gió tanh mưa máu, giống hệt một nữ thần chiến tranh.
Lạc Cơ giục ngựa lên trước rồi quay đầu lại. Từ góc độ này nàng có thể thấy được những bóng giáp đen sau lưng Sở Hàn giống như tử thần đòi mạng. Bụi đất bốc lên ngùn ngụt, đằng trước là khuôn mặt lạnh lẽo như băng lại dày đặc sát khí, hắn chỉ ngồi trên ngựa, sau lưng là trường to lớn, trên tay cầm bảo kiếm sắc bén thâm trầm. Lồng ngực hít thở không thông, trong đầu nàng cảm thấy có gì không đúng, chỉ là nhanh chong biến mất.
Ở cổng thành đã là đợt tấn công thứ ba. Hỏa công cùng với xe đá đã không còn tác dụng, chỉ có đội quân tiên phong của Xuân Nhạ tử chiến cùng kỵ binh mới gia nhập của Bích quốc. Những bóng dáng quỷ mị từ phía sau Sở Hàn dần dần phân tán sang hai bên trái phải, tiến về cổng thành. Rõ ràng từng cánh quân nhỏ, đi vòng qua đại quân của Bích quốc, thế nhưng vẫn lông tóc vô thương. Mấy tên tướng quân đằng sau Lạc Cơ hai mắt long lên, chỉ chực rút đao chém tới, nhưng không nhận được mệnh lệnh, bọn họ không dám.
Chủ soái của bọn họ Lạc tướng quân, lúc này vẫn âm trầm nhìn chằm chặp phía sau. Theo ánh mắt nàng, bọn họ thấy được vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Hàn. Danh tiếng của hắn ở bắc cảnh vang dội, cơ hồ những tên lính hằng năm đều bán mạng nơi biên cương đều biết tới. Đồn rằng Sở Hàn vốn không rõ từ đâu tới, chỉ biết hắn là cánh tay đắc lực nhất của chủ soái Lang Nha quân, sức ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn, có biệt danh Thiết Diện thần tiễn* , cùng với Ngọc Diện ngân tiên* , là một hai kẻ làm lòng người lạnh lẽo.
Chuyện này cũng không phải nói quá, ngay khi nhận ra người tới là Sở Hàn, vài binh lính đã hơi run lên. Chỉ những ai đã sống sót dưới tay hắn mới biết hắn khủng bố như thế nào. Trận chiến mùa đông hai năm trước, khi hắn mới tới, lần đầu giục ngựa ra trận đã đồ sát tứ phương, trở thành nỗi ám ảnh của rất nhiều binh sĩ tham gia trận chiến đó may mắn trở về.
Tiếng hô vẫn rầm rập, khuôn mặt Thời Quý trắng nhợt vẫn nhìn về phía chiến trường. Lạc Cơ hơi lưỡng lự, huyết quản sục sôi cùng với lí trí cho nàng biết, nàng không thể lùi lại, nhất định phải nhanh chóng mà chiếm lấy Thủ Túc thành. Thế nhưng trái tim hơi run lên lại đem tới dự cảm bất an. Nhất là nhìn khuôn mặt vạn năm không đổi của Sở Hàn, vậy mà bỗng hơi có biến hóa, khoảng cách không gần, thế nhưng nàng lại cảm giác được, hắn đang cười.
Rõ ràng như vậy, hơn nữa còn là nụ cười lạnh lùng khiêu chiến!
Bản năng hoang dã trong người làm nàng cảm thấy giận dữ, lại kiêng kỵ. Soái kỳ màu đen chỉ bạc có thêu chiếc răng nanh của sói trên thành Thủ Túc vẫn tung bay, mặt sau của cờ có một chữ Sở, cho nàng thấy được phần nào khả năng của Sở Hàn.
Chí ít thì, không phải ai cũng có thể theo họ của chủ soái Lang Nha quân, con người thần bí kia.
Bóng dáng thẳng tắp trên tường thành là của Trần Nhạc Dự, hắn đứng đó im lìm như vạn năm vẫn vậy, là linh hồn của những kẻ đang tử chiến trong thành.
Lạc Cơ bỗng thấy có chút khâm phục, lại ghen tị kẻ đứng đầu Lang Nha quân.
Nói về chiến lực, nàng tự tin Lang Nha quân và Ưng Dực của nàng không mấy thua kém. Thậm chí một người của nàng và một binh lính Lang Nha đơn đả độc đấu, nàng sẽ giành phần thắng. Mỗi dũng sĩ Ưng Dực đều là tráng sĩ trăm dặm có một, đem so sánh với người Thương quốc, cho dù có là quân nhân, vẫn mang đầy khí chất hư nhược yếu thế. Chỉ khi Lang Nha phối hợp với nhau mới là mối nguy.
Thế nhưng dưới tay nàng không có lấy một tên tướng nào có thể cùng nàng phân ưu. Sau lưng nàng, từng tướng đều có thể lực mạnh mẽ hung dữ, lấy một địch trăm mà tạo nên danh tiếng, cũng có người mưu lược khôn khéo, nhưng bọn họ... Chung quy nàng vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Chưa nói đến những người đứng trên đỉnh cao quyền lực trong quân như Sở Hàn, Quân Tĩnh, xuống dưới một chút thì có Trần Nhạc Dự hay nữ tướng xa kỵ Nhạc Điềm Điềm, mà cho dù có xuống dưới nữa là mười sáu người đứng đầu tổ quân tinh nhuệ của Lang Nha, bọn họ cũng không sánh bằng.
Nàng than nhẹ một tiếng, âm trầm trong mắt đã tán đi không ít, phức tạp mà nhìn về phía Sở Hàn.
- Thu binh.
Mấy tên tướng quân trợn mắt, căm giận mà không dám phát tác, kinh ngạc: “Chủ soái?!”
Nàng lạnh lẽo trừng mắt nhìn, quả thực xét về đầu óc cũng không bằng. Hiện giờ chiếm được Thủ Túc thành, thì phía sau có những thành trấn khác chưa thể kịp hàng phục, hết sức bất lợi, phía trước lại có viện binh như hổ rình mồi, đại quân lớn như vậy không thể dồn hết vào thành, không lẽ mặc người ta chém giết.
Quan trọng nhất là kẻ kia...
- Chủ soái Lang Nha quân đã đích thân ra trận rồi. Giờ này nếu về không kịp, chúng ta sẽ thành ba ba trong rọ!
Cáp Xích hơi khựng lại, hắn là một kẻ có đầu óc, ngay lập tức kinh hoàng:
- Bọn họ muốn tập kích chúng ta!
- Coi như còn chưa hết thuốc chữa. Mau chóng thu binh, trở về! – Lạc Cơ mắt lạnh nhìn.
Xét về mưu mẹo, ai có thể so với kẻ mãi không chịu lộ mặt, chủ soái Lang Nha quân? Nàng cắn răng âm trầm. Bao nhiêu thư tín, rồi cả tình báo từ mật thám về kẻ kia, nàng vẫn không thể đúc kết được hết về hắn. Thậm chí hắn có thực sự tồn tại hay không nàng cũng không rõ! Khi thì là nam, khi thì là nữ, có khi lại còn bịt kín mặt, chỉ biết mỗi lần hắn xuất hiện đều có Sở Hàn, Quân Tĩnh làm bảo chứng, những binh lính tầng thấp không thể nào biết được chính xác hắn là ai. Mà tầng cao...mật thám không thể trà trộn được. Điều duy nhất nàng biết, đó là trong Lang Nha quân, sự tồn tại của Sở Hàn coi như có thể xem là cao nhất, nhưng vẫn có ít nhất là một người có thể điều khiển hắn,và kẻ kia cũng họ Sở. Về phần có thể có người thứ hai... chính nàng cũng không dám chắc, thậm chí khả năng này còn rất lớn.
Hắn giống như kẻ chơi cờ, mà nàng, rất không may, cũng chỉ là một quân cờ nhỏ bé bị đùa nghịch trong lòng bàn tay. Rất thú vị, cũng rất làm người khác chán ghét.
Mà bên kia, người được Lạc Cơ nhớ thương, Khinh Nguyệt cười nhợt nhạt lau cây roi của mình. Cơ Mặc Trần hiếm có được cau mày, hôm nay hắn cũng cưỡi ngựa đi cùng, trong mắt phức tạp nhìn nàng, lại nhìn về phía trước, chính là hướng đóng quân của Bích quốc, cách bọn họ chừng một canh giờ cưỡi ngựa, cùng một con sông.
Rốt cuộc khi nãy bọn họ đã vượt qua bức bình phong tự nhiên tưởng như không thể vượt của Bích quốc bằng cách nào vậy?
*Thiết Diện thần tiễn: thiết diện: mặt sắt, mặt lạnh. Ý là bạn Sở Hàn ít nói ít biểu cảm. Tiễn là tên.
*Ngọc Diện ngân tiên: Ngọc Diện: khuôn mặt như ngọc, có thể hiểu là Quân Tĩnh vẻ ngoài đẹp ôn hòa, lúc nào cũng cười. Tiên là roi, sở trường của anh này là roi.
/ Tác giả lẩm bẩm / Nói vậy chứ mình thích bạn Quân Tĩnh lắm, dù chưa xây dựng cho bạn ấy hình tượng cụ thể xuyên suốt nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.