Chương 32: Chọn Lựa
Thuỷ Linh ZNghi
11/05/2023
Trước nay, Lệ phi vốn có chức vị cao nhất trong hậu cung, nàng ta vừa có gia thế vừa có nhan sắc, các phi tử khác đều không tiếc lời nịnh bợ,
kết thân với nàng ta. Nay nàng ta đã bị đày vào lãnh cung, người còn lại có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu chỉ có Tố Như. Vậy nên mọi người dù có không yêu thích cũng thi nhau đến tặng lễ vật, mang điềm tâm hồng lấy
lòng nàng. Hy vọng nàng có thể nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng.
Tuyệt nhiên cũng không ai dám dở trò với những vật phẩm tặng Hồng phi, tất cả mọi người đều lấy Lệ phi làm gương mà nhắc nhau không dám tái phạm. Tố Cẩm vốn thích sự yên tĩnh nhưng từ ngày được sủng ái nàng liên tục bị quấy rầy. Ngày nào cũng có các phi tử, đáp ứng đến tìm nàng thỉnh an, hàn huyên, thưởng trà ngắm hoa các kiểu. Nàng không thể không nể mặt không tiếp đón.
“Muội muội đã chuẩn bị bùa bình an cho bệ hạ chưa?” - Bất chợt Hạnh phi lên tiếng thu hút sự chú ý của Tố Cẩm.
Tố Cẩm khuôn mặt ngơ ngác: “Bùa bình an? Để làm gì cơ?”
“Muội muội còn không biết gì sao? Sắp tới đích thân hoàng thượng sẽ thân chinh tiêu diệt yêu quái Xương Cuồng ở vùng đất Bạch Hạc. Chuyện này hôm qua ta đã nghe phụ thân nói.”
Nàng vận dụng hết trí nhớ của mình mới có thể nhớ ra Xương Cuồng là yêu quái gì? Không phải chứ! Chàng chỉ là một người phàm một chút pháp thuật cũng không biết mà muốn đối đầu với cây tinh thượng cổ sao? Nàng không thể để chàng dấn thân vào nguy hiểm được.
“Tại sao chàng lại không nói chuyện này với mình chứ?” - Cái đầu nhỏ của nàng bắt đầu xuất hiện những câu nghi vấn không có câu trả lời: “Chẳng lẽ chàng sợ mình sẽ không cho chàng đi sao? Chàng định cứ thế ra đi không nói với mình câu nào sao?”
Đoạn, sắc mặt nàng nghiêm trọng, hỏi lại Hạnh Phi: “Tỷ tỷ, người có biết khi nào bệ hạ sẽ xuất chinh không?”
“Nghe nói là giờ Thìn (Khoảng 7h đến 9h tối) đêm này hoàng thượng sẽ xuất cung, lần này người đi chỉ mang theo một số cận thần và thủ hạ thân tín thôi. Chứ không khua chiêng đánh trống kinh động đến mọi người.” - Hạnh phi còn nói thêm suy đoán của mình: “Có thể hoàng thượng sẽ cải trang vi hành tìm hiểu sự tình rồi mới đưa ra quyết sách.”
Không rõ trong cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì mà khuôn mặt trở nên rất ngưng trọng, những lời Hạnh phi nói sau này không biết nàng có nghe lọt tai. Chỉ thấy nàng vội đứng lên, vẻ gấp gáp từ biệt Hạnh Phi: “Tỷ tỷ cứ thong thả muội chợt nhớ ra bản thân có việc phải làm, xin phép cáo từ trước.”
“Được muội muội đi thong thả.” - Hạnh phi lịch sự đứng dậy mỉm cười ôn hoà tiễn người.
Chờ người đi rồi, khóe môi nàng ta cong lên, ánh mắt ánh lên vẻ âm trầm: “Tất cả là do cô tự chuốc lấy.”
Hoàng thượng trước nay đều ghét nữ nhân xen vào chuyện triều chính, Hạnh phi biết chắc hoàng thượng sẽ không đem chuyện Xương Cuồng nói với Tố Cẩm. Nên cố tình nói ra với nàng, để nàng tìm đến hoàng thượng gây sự, trách móc khi ấy hoàng thượng ắt tức giận mà xử phạt nàng thật nặng. Khi ấy, Hạnh phi có thể làm người tốt ra mặt khuyên can chắc hẳn bệ hạ sẽ chú ý đến nàng nhiều hơn phần yêu thích.
Trái ngược với mong đợi của Hạnh Phi, Tố Cẩm không hề đến tìm hoàng thượng gây chuyện mà trở về cung của mình thu xếp tây trang. Nha hoàng bên cạnh không hiểu hỏi: “Chủ tử, người muốn làm gì?”
“Ta phải đi theo hoàng thượng.”
Tú Như vội khuyên can: “Không được đâu. Chuyến đi này rất nguy hiểm.” - Khi nảy, Hạnh phi nói những lời kia Tú Như cũng có mặt ở đó, nghe rõ mọi chuyện không sót một câu nào.
“Càng nguy hiểm ta càng không thể người đi một mình.” - Nàng giật lại tay nải của mình tiếp tục loay hoay lấy thêm những thứ cần thiết.
Biết bản thân không thể cản Tố Cẩm, Tú Như kiên định nói: “Vậy em đi cùng người.”
“Không được. Em phải ở lại đây thay ta đối phó với các phi tử khác tuyệt đối không để họ biết ta xuất cung cùng hoàng thượng.”
“Em sao có thể làm được chứ?”
Tố Cẩm từ sớm đã có dự liệu: “Em mời thái y qua đây cho ta.”
“Chủ tử người lại muốn làm gì?” - Tú Như tỏ ra vô cùng khó hiểu.
“Kêu em đi mời thì cứ đi mời đi.” - Tố cẩm lười giải thích với Tú Như, nàng bây giờ còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Tú Như biết không thể nhiều lời bèn vội vàng rời đi.
Rất nhanh tin tức Hồng phi bị bệnh truyền nhiễm khuyến cáo mọi người không nên tới gần Ninh cung được truyền đi khắp nơi, đến cả tai hoàng thượng.
“Khởi bẩm hoàng thượng vừa rồi Ninh Uyển cung cho mời thái y, sau khi thăm khám thái y viện kết luận Tố Cẩm vương phi mắc bệnh truyền nhiễm khuyến cáo mọi người không phận sự không nên tới gần, tránh làm dịch bệnh lay lan khắp hậu cung.”
“Sao có thể như thế được chứ? Giờ nàng ấy sao rồi?” - Trong lòng hoàng thượng trở nên vô cùng lo lắng, sao lại mắc bệnh lúc này chứ? Chàng lại sắp phải đi xa một mình nàng ở lại trong cung liệu có ổn không? Một bên là xã tắc giang sơn một bên là nữ nhân chàng rất mực yêu thương, hoàng thượng có chút không biết chọn lựa như thế nào? Chuyến xuất hành đêm nay không thể dời lại!
Tuyệt nhiên cũng không ai dám dở trò với những vật phẩm tặng Hồng phi, tất cả mọi người đều lấy Lệ phi làm gương mà nhắc nhau không dám tái phạm. Tố Cẩm vốn thích sự yên tĩnh nhưng từ ngày được sủng ái nàng liên tục bị quấy rầy. Ngày nào cũng có các phi tử, đáp ứng đến tìm nàng thỉnh an, hàn huyên, thưởng trà ngắm hoa các kiểu. Nàng không thể không nể mặt không tiếp đón.
“Muội muội đã chuẩn bị bùa bình an cho bệ hạ chưa?” - Bất chợt Hạnh phi lên tiếng thu hút sự chú ý của Tố Cẩm.
Tố Cẩm khuôn mặt ngơ ngác: “Bùa bình an? Để làm gì cơ?”
“Muội muội còn không biết gì sao? Sắp tới đích thân hoàng thượng sẽ thân chinh tiêu diệt yêu quái Xương Cuồng ở vùng đất Bạch Hạc. Chuyện này hôm qua ta đã nghe phụ thân nói.”
Nàng vận dụng hết trí nhớ của mình mới có thể nhớ ra Xương Cuồng là yêu quái gì? Không phải chứ! Chàng chỉ là một người phàm một chút pháp thuật cũng không biết mà muốn đối đầu với cây tinh thượng cổ sao? Nàng không thể để chàng dấn thân vào nguy hiểm được.
“Tại sao chàng lại không nói chuyện này với mình chứ?” - Cái đầu nhỏ của nàng bắt đầu xuất hiện những câu nghi vấn không có câu trả lời: “Chẳng lẽ chàng sợ mình sẽ không cho chàng đi sao? Chàng định cứ thế ra đi không nói với mình câu nào sao?”
Đoạn, sắc mặt nàng nghiêm trọng, hỏi lại Hạnh Phi: “Tỷ tỷ, người có biết khi nào bệ hạ sẽ xuất chinh không?”
“Nghe nói là giờ Thìn (Khoảng 7h đến 9h tối) đêm này hoàng thượng sẽ xuất cung, lần này người đi chỉ mang theo một số cận thần và thủ hạ thân tín thôi. Chứ không khua chiêng đánh trống kinh động đến mọi người.” - Hạnh phi còn nói thêm suy đoán của mình: “Có thể hoàng thượng sẽ cải trang vi hành tìm hiểu sự tình rồi mới đưa ra quyết sách.”
Không rõ trong cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì mà khuôn mặt trở nên rất ngưng trọng, những lời Hạnh phi nói sau này không biết nàng có nghe lọt tai. Chỉ thấy nàng vội đứng lên, vẻ gấp gáp từ biệt Hạnh Phi: “Tỷ tỷ cứ thong thả muội chợt nhớ ra bản thân có việc phải làm, xin phép cáo từ trước.”
“Được muội muội đi thong thả.” - Hạnh phi lịch sự đứng dậy mỉm cười ôn hoà tiễn người.
Chờ người đi rồi, khóe môi nàng ta cong lên, ánh mắt ánh lên vẻ âm trầm: “Tất cả là do cô tự chuốc lấy.”
Hoàng thượng trước nay đều ghét nữ nhân xen vào chuyện triều chính, Hạnh phi biết chắc hoàng thượng sẽ không đem chuyện Xương Cuồng nói với Tố Cẩm. Nên cố tình nói ra với nàng, để nàng tìm đến hoàng thượng gây sự, trách móc khi ấy hoàng thượng ắt tức giận mà xử phạt nàng thật nặng. Khi ấy, Hạnh phi có thể làm người tốt ra mặt khuyên can chắc hẳn bệ hạ sẽ chú ý đến nàng nhiều hơn phần yêu thích.
Trái ngược với mong đợi của Hạnh Phi, Tố Cẩm không hề đến tìm hoàng thượng gây chuyện mà trở về cung của mình thu xếp tây trang. Nha hoàng bên cạnh không hiểu hỏi: “Chủ tử, người muốn làm gì?”
“Ta phải đi theo hoàng thượng.”
Tú Như vội khuyên can: “Không được đâu. Chuyến đi này rất nguy hiểm.” - Khi nảy, Hạnh phi nói những lời kia Tú Như cũng có mặt ở đó, nghe rõ mọi chuyện không sót một câu nào.
“Càng nguy hiểm ta càng không thể người đi một mình.” - Nàng giật lại tay nải của mình tiếp tục loay hoay lấy thêm những thứ cần thiết.
Biết bản thân không thể cản Tố Cẩm, Tú Như kiên định nói: “Vậy em đi cùng người.”
“Không được. Em phải ở lại đây thay ta đối phó với các phi tử khác tuyệt đối không để họ biết ta xuất cung cùng hoàng thượng.”
“Em sao có thể làm được chứ?”
Tố Cẩm từ sớm đã có dự liệu: “Em mời thái y qua đây cho ta.”
“Chủ tử người lại muốn làm gì?” - Tú Như tỏ ra vô cùng khó hiểu.
“Kêu em đi mời thì cứ đi mời đi.” - Tố cẩm lười giải thích với Tú Như, nàng bây giờ còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Tú Như biết không thể nhiều lời bèn vội vàng rời đi.
Rất nhanh tin tức Hồng phi bị bệnh truyền nhiễm khuyến cáo mọi người không nên tới gần Ninh cung được truyền đi khắp nơi, đến cả tai hoàng thượng.
“Khởi bẩm hoàng thượng vừa rồi Ninh Uyển cung cho mời thái y, sau khi thăm khám thái y viện kết luận Tố Cẩm vương phi mắc bệnh truyền nhiễm khuyến cáo mọi người không phận sự không nên tới gần, tránh làm dịch bệnh lay lan khắp hậu cung.”
“Sao có thể như thế được chứ? Giờ nàng ấy sao rồi?” - Trong lòng hoàng thượng trở nên vô cùng lo lắng, sao lại mắc bệnh lúc này chứ? Chàng lại sắp phải đi xa một mình nàng ở lại trong cung liệu có ổn không? Một bên là xã tắc giang sơn một bên là nữ nhân chàng rất mực yêu thương, hoàng thượng có chút không biết chọn lựa như thế nào? Chuyến xuất hành đêm nay không thể dời lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.