Chương 9: Đói
Thuỷ Linh ZNghi
04/05/2023
Sử dụng phương thức tốc chiến tốc thắng, chiến công thần tốc nhanh như cắt Duệ Minh đã tiêu diệt hết lũ yêu tà bên trong trận pháp, tất cả đều hoá làn khói đen mà tan biến vào hư vô. Tuy nhiên chàng cũng bị thương không nhẹ, không đến mức thổ huyết nhưng kinh mạch không thông tạm thời không thể vận công ép hết chất độc ra ngoài. Điều này đồng nghĩa với việc chàng không thể làm phép mở ra kết giới Tịnh Hoà đưa hai người ra ngoài.
Không ra thì không ra dù gì một quân vương đã thoái vị như chàng thì cũng vô cùng nhàn hạ, không có chuyện gì làm ở lại đây trò chuyện với tiểu hồ ly này một chút cũng không tồi. Trong cuộc đời của chàng, khi mới đứng lên kiến tạo đất trời thì chỉ có giết chốc, ra lệnh, xử phạt các tướng sĩ dưới trướng. Hoặc là nói vài câu khách sáo với chúng tiên nhân. Khi lui về ở ẩn ngoài Thiên quân hay đến tìm chàng nghị sự, Mặc Liên tìm chàng buôn chuyện thị phi, Chí Dĩnh tìm chàng báo cáo chính sự thì chẳng có ai bầu bạn.
Chọn một phiến đá ngồi xuống, chàng nói với tiểu hồ còn đang đu bám trên vai mình: “Bây giờ có thể xuống rồi đấy.”
Diệp Khanh có chút không muốn, không hiểu vì sao khi ở trên người chàng, cảm giác được chàng bảo vệ rất bình yên. Nhưng… nàng không thể làm mất mặt của nữ tử Thanh Khâu được. Nghĩ vậy, thoắt cái nàng liền leo xuống đứng trước mặt Duệ Minh. Nàng có thử thi triển phép thuật để huyễn hóa hình người nhưng thất bại. Đưa đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhìn người trước mặt, dùng ngôn ngữ của tộc hồ ly nói với chàng: “Ta không thể hoá lại hình người.” - Nói rồi nàng mới ngớ ra không biết chàng có hiểu không?
Chàng chậm chạp không đáp, Diệp Khanh thất vọng cụp mặt xuống, không biết hiện tại phải làm thế nào? Nàng đi một vòng quanh hang động muốn tìm xem có lối nào dẫn ra ngoài được không? Tìm được đường về nhà chắc chắn mẫu thân của nàng sẽ có cách để nàng trở lại hình người.
Duệ Minh lúc này không nhịn được cười nhìn về phía tiểu hồ ly ngốc nghếch, đây là ảo cảnh hay nói cách khác là một không gian khép kín do người thi pháp tạo ra thì làm sao có thể có lối ra được chứ. Giật mình nhận ra bản thân vừa cười: “Mình vừa cười sao?” Hơn cả vạn năm qua chàng chưa từng mỉm cười, cơ mặt lúc nào cũng chỉ có nét băng lãnh hoặc là nghiêm túc mà thôi.
Lập tức thu lại biểu cảm vừa rồi, lấy lại phong thái thường ngày Duệ Minh lúc này mới lên tiếng: “Đây là trận pháp Tịnh Hoà do chính ta lập ra để tịnh hóa tà vật, ở đây mọi thứ chỉ là huyễn cảnh, ngươi muốn thoát ra chỉ có thể chờ ta dưỡng thương phục hồi pháp lực mới có thể mở ra kết giới.”
Tiểu hồ ly miệng nhanh hơn não vội lên tiếng: “Ngài có thể hiểu được tiếng của ta, đọc được suy nghĩ của ta sao không nói sớm chứ?”
“Ta không thích.” - Duệ Minh trả lời ngắn gọn.
Nàng lầu bầu rủa người: “Cái đồ đáng chết! Biết vậy không đến đây trợ chiến cho ngài báo hại ta giờ phải ở nơi chết tiệt này.”
“Ngươi đang chửi ta sao?” - Trong tam giới này có thể nói chàng đáng chết chắc chỉ có mỗi nàng.
Vốn là người miệng lưỡi, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, người trước mặt vốn nhàn rỗi ở trong đây thêm trăm năm hay vạn năm cũng không là vấn đề. Nhưng nàng thì khác a! Nàng chỉ mới có ba vạn tuổi, nhiều thứ mới lạ còn chưa trải qua, nhiều món ngon còn chưa nếm thử không muốn phí thời gian ở nơi quái quỷ này đâu. Nàng liền hạ mình xuống giọng năn nỉ: “Được rồi được rồi là ta không đúng ngài mau mở ra trận pháp đưa ta ra khỏi đây đi.”
Duệ Minh thở dài bày ra bộ mặt bắc dĩ: “Ta cũng muốn như vậy nhưng e rằng tạm thời không thể.”
“Tại sao?” - Diệp Khanh ngước mắt nhìn chàng khó hiểu không phải nới pháp lực của đế quân rất cao thâm sao? Trận pháp do mình thiết lập cũng không giải được.
Duệ Minh nhìn thấy sự khinh thường của nàng tự trong đáy mắt, biết nàng trẻ con không hiểu chuyện cũng thôi không trách móc. Như một lão nhân gia đứng trước tiểu bối, chàng bắt đầu giảng giải cho nàng về cách thiết lập trận pháp này và cách phá giải trận pháp cần điều kiện gì. Nàng có vẻ rất chăm chú lắng nghe, tự nhủ lòng về sau sẽ cố gắng học thuật không để bản thân trở nên thiếu hiểu biết như vậy nữa. Nàng cảm thấy mình lúc này thật mất mặt, đường đường là tiểu điện hạ Thanh Khâu, tương lai sẽ lên ngôi đế cơ mà chút kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết.
Xoa đầu tiểu hồ, Duệ Minh an ủi: “Không cần cảm thấy tự trách, loại pháp thuật này khắp tứ hải bát hoang cũng chỉ có ta mới có thể thực hiện được. Người là người đầu tiên được thụ giáo đấy.”
Diệp Khanh nhìn lên chàng giống như đang xác nhận tính xác thực trong lời nói của chàng là bao nhiêu phần trăm. Hiểu được ánh mắt nàng, chàng nói: “Nếu không tin tưởng ta khi ra khỏi đây ngươi có thể hỏi lại trưởng bối nhà mình.”
Cảm thấy lời chàng nói chí phải nàng thôi không suy nghĩ nhiều nữa, nói: “Vậy ngài mau nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho pháp lực nhanh chóng hồi phục đưa chúng ta ra khỏi đây đi.”
“Chúng ta sao? Tiểu hồ ly này thật biết cách nói chuyện!” - Một tôn thần thượng cổ chí tôn như chàng tự bao giờ đã ngang hàng phải vế với một tiểu bối thấp kém như nàng rồi. Chàng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán trước tiểu hồ ly không hiểu chuyện như nàng.
Haiz…
Không có tiên pháp hộ thân, tiểu hồ ly không khác nào những yêu thú bình thường, mới qua hai ngày nàng đã đói đến mức không chịu nỗi. Bụng kêu réo cồn cào, may vết thương của nàng đã có Duệ Minh xem qua, băng bó xử lý kịp thời nếu không chắc sẽ còn đau nhức đến không chịu nỗi. Con người nàng dở nhất là chịu đau a.
Không ra thì không ra dù gì một quân vương đã thoái vị như chàng thì cũng vô cùng nhàn hạ, không có chuyện gì làm ở lại đây trò chuyện với tiểu hồ ly này một chút cũng không tồi. Trong cuộc đời của chàng, khi mới đứng lên kiến tạo đất trời thì chỉ có giết chốc, ra lệnh, xử phạt các tướng sĩ dưới trướng. Hoặc là nói vài câu khách sáo với chúng tiên nhân. Khi lui về ở ẩn ngoài Thiên quân hay đến tìm chàng nghị sự, Mặc Liên tìm chàng buôn chuyện thị phi, Chí Dĩnh tìm chàng báo cáo chính sự thì chẳng có ai bầu bạn.
Chọn một phiến đá ngồi xuống, chàng nói với tiểu hồ còn đang đu bám trên vai mình: “Bây giờ có thể xuống rồi đấy.”
Diệp Khanh có chút không muốn, không hiểu vì sao khi ở trên người chàng, cảm giác được chàng bảo vệ rất bình yên. Nhưng… nàng không thể làm mất mặt của nữ tử Thanh Khâu được. Nghĩ vậy, thoắt cái nàng liền leo xuống đứng trước mặt Duệ Minh. Nàng có thử thi triển phép thuật để huyễn hóa hình người nhưng thất bại. Đưa đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhìn người trước mặt, dùng ngôn ngữ của tộc hồ ly nói với chàng: “Ta không thể hoá lại hình người.” - Nói rồi nàng mới ngớ ra không biết chàng có hiểu không?
Chàng chậm chạp không đáp, Diệp Khanh thất vọng cụp mặt xuống, không biết hiện tại phải làm thế nào? Nàng đi một vòng quanh hang động muốn tìm xem có lối nào dẫn ra ngoài được không? Tìm được đường về nhà chắc chắn mẫu thân của nàng sẽ có cách để nàng trở lại hình người.
Duệ Minh lúc này không nhịn được cười nhìn về phía tiểu hồ ly ngốc nghếch, đây là ảo cảnh hay nói cách khác là một không gian khép kín do người thi pháp tạo ra thì làm sao có thể có lối ra được chứ. Giật mình nhận ra bản thân vừa cười: “Mình vừa cười sao?” Hơn cả vạn năm qua chàng chưa từng mỉm cười, cơ mặt lúc nào cũng chỉ có nét băng lãnh hoặc là nghiêm túc mà thôi.
Lập tức thu lại biểu cảm vừa rồi, lấy lại phong thái thường ngày Duệ Minh lúc này mới lên tiếng: “Đây là trận pháp Tịnh Hoà do chính ta lập ra để tịnh hóa tà vật, ở đây mọi thứ chỉ là huyễn cảnh, ngươi muốn thoát ra chỉ có thể chờ ta dưỡng thương phục hồi pháp lực mới có thể mở ra kết giới.”
Tiểu hồ ly miệng nhanh hơn não vội lên tiếng: “Ngài có thể hiểu được tiếng của ta, đọc được suy nghĩ của ta sao không nói sớm chứ?”
“Ta không thích.” - Duệ Minh trả lời ngắn gọn.
Nàng lầu bầu rủa người: “Cái đồ đáng chết! Biết vậy không đến đây trợ chiến cho ngài báo hại ta giờ phải ở nơi chết tiệt này.”
“Ngươi đang chửi ta sao?” - Trong tam giới này có thể nói chàng đáng chết chắc chỉ có mỗi nàng.
Vốn là người miệng lưỡi, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, người trước mặt vốn nhàn rỗi ở trong đây thêm trăm năm hay vạn năm cũng không là vấn đề. Nhưng nàng thì khác a! Nàng chỉ mới có ba vạn tuổi, nhiều thứ mới lạ còn chưa trải qua, nhiều món ngon còn chưa nếm thử không muốn phí thời gian ở nơi quái quỷ này đâu. Nàng liền hạ mình xuống giọng năn nỉ: “Được rồi được rồi là ta không đúng ngài mau mở ra trận pháp đưa ta ra khỏi đây đi.”
Duệ Minh thở dài bày ra bộ mặt bắc dĩ: “Ta cũng muốn như vậy nhưng e rằng tạm thời không thể.”
“Tại sao?” - Diệp Khanh ngước mắt nhìn chàng khó hiểu không phải nới pháp lực của đế quân rất cao thâm sao? Trận pháp do mình thiết lập cũng không giải được.
Duệ Minh nhìn thấy sự khinh thường của nàng tự trong đáy mắt, biết nàng trẻ con không hiểu chuyện cũng thôi không trách móc. Như một lão nhân gia đứng trước tiểu bối, chàng bắt đầu giảng giải cho nàng về cách thiết lập trận pháp này và cách phá giải trận pháp cần điều kiện gì. Nàng có vẻ rất chăm chú lắng nghe, tự nhủ lòng về sau sẽ cố gắng học thuật không để bản thân trở nên thiếu hiểu biết như vậy nữa. Nàng cảm thấy mình lúc này thật mất mặt, đường đường là tiểu điện hạ Thanh Khâu, tương lai sẽ lên ngôi đế cơ mà chút kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết.
Xoa đầu tiểu hồ, Duệ Minh an ủi: “Không cần cảm thấy tự trách, loại pháp thuật này khắp tứ hải bát hoang cũng chỉ có ta mới có thể thực hiện được. Người là người đầu tiên được thụ giáo đấy.”
Diệp Khanh nhìn lên chàng giống như đang xác nhận tính xác thực trong lời nói của chàng là bao nhiêu phần trăm. Hiểu được ánh mắt nàng, chàng nói: “Nếu không tin tưởng ta khi ra khỏi đây ngươi có thể hỏi lại trưởng bối nhà mình.”
Cảm thấy lời chàng nói chí phải nàng thôi không suy nghĩ nhiều nữa, nói: “Vậy ngài mau nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho pháp lực nhanh chóng hồi phục đưa chúng ta ra khỏi đây đi.”
“Chúng ta sao? Tiểu hồ ly này thật biết cách nói chuyện!” - Một tôn thần thượng cổ chí tôn như chàng tự bao giờ đã ngang hàng phải vế với một tiểu bối thấp kém như nàng rồi. Chàng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán trước tiểu hồ ly không hiểu chuyện như nàng.
Haiz…
Không có tiên pháp hộ thân, tiểu hồ ly không khác nào những yêu thú bình thường, mới qua hai ngày nàng đã đói đến mức không chịu nỗi. Bụng kêu réo cồn cào, may vết thương của nàng đã có Duệ Minh xem qua, băng bó xử lý kịp thời nếu không chắc sẽ còn đau nhức đến không chịu nỗi. Con người nàng dở nhất là chịu đau a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.