Chương 24: Ghen Tuông Vô Cớ
Thuỷ Linh ZNghi
08/05/2023
Lấy cớ muốn đi dạo hoa viên thư giãn một chút, hoàng thượng tự mình dạo
quanh một vòng hậu cung, phía sau không có bất cứ ai theo hầu hạ. Trong
đầu không ngừng vang lên lời nói khi nảy của thái giám cận thân. Bất tri bất giác đôi dừng lại ở hậu trạch nơi ở của các đáp ứng nhỏ nhoi chờ
ngày được kêu tên thị tẩm. Không hiểu là vô tình hay cố ý mà chàng vào
đúng ngay cung của Tố Cẩm - Người có diện mạo giống với mỹ nhân trong
tranh của chàng.
Vừa đặt chân vào trong, chàng ngửi thấy hương thơm xa lạ, toả ra từ đâu đó rất gần, tại một góc khuất có ánh lửa leo lét đang cháy sáng, khói từ đó bốc lên nghi ngút. Nhanh chân bước về phía đó, từng sải chân dài bước đi rất khẽ vốn để không khinh động đến nữ tử kia.
Trước mắt chàng lúc này là một nữ tử đầu tóc rối bù, đang hì hục thổi lửa, khuôn mặt trắng hồng có phần lấm luốc dính nhọ nhưng vẫn không che được sự tuyệt mỹ của chủ nhân nó. Trên nền đất, nàng xiên một trái bắp (ngô) vào một cái cây nhọn, găm xéo trên mặt đất vừa tầm với ngọn lửa để quả bắp được chín đều. Chàng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, bất ngờ mở miệng: “Khi nào mới chín?”
Bị tiếng nói kia dọa sợ nàng bất cẩn té ngửa ra phía sau, may mắn được chàng kéo lại kịp thời. Cảnh tượng bấy giờ có phần ngượng ngùng, nữ tử kia đang nằm đè sấp trên người vị nam tử, một giây vừa rồi họ đã môi chạm môi. Một cảm giác mềm mại quen thuộc ập đến khiến cả hai xao xuyến, nơi ngực trái được dịp đánh trống trận, cả hai đôi tim hòa cùng một nhịp đập.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt này, dáng vẻ này trong mơ chàng đều mong gặp được. Là Tiểu Hồng của chàng đây mà. “Nàng ấy đã mượn xác nhập hồn!” - Đây là tất cả những gì chàng có thể nghĩ ra lúc này. Chàng không tin trên đời này lại có người giống người đến như vậy.
“Tình kiếp chính là bắt đầu như thế này sao?” - Nàng tự hỏi trong lòng. Không hiểu tại sao trái tim mình xao xuyến.
Bừng tỉnh, nhận ra bản thân đang thất thố, nàng vội đứng lên, lui qua một bên, không dám phủi cả bụi trên người, hai chân đã quỳ xuống thụp xuống, cúi đầu, cung kính nói: “Tham kiến hoàng thượng là tiểu nữ bất cẩn mong hoàng thượng không trách phạt.”
Từ tốn đứng dậy, tay làm động tác phủi phủi bụi trên người mình, hoàng thượng cất giọng uy nghiêm vốn có của một bậc quân vương: “Bình thân, ta không trách tội nàng, mau đứng lên!”
Bây giờ Tố Cẩm mới dám đứng lên, bộ dáng khép nép không giống nàng ngày thường. Không dám ngước mặt nhìn nam tử đối diện, chỉ thi thoảng lén nhìn dung nhan của ngài. Lòng thầm oán: “Tại sao khi là người phàm ta cũng phải khiếp sợ dè chừng ngài chứ?”
“Ngự thiện phòng mang thức ăn cho nàng không đủ dùng sao nàng đêm khuya phải vất vả như vậy?” - Chàng đặt câu hỏi, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tố Cẩm vội xua tay: “Không có. Chỉ là tiểu nữ nửa đêm thèm ăn không dám làm phiền người khác…” - Nàng càng nói, giọng nói về sau càng nhỏ dần.
Để không khí bớt căng thẳng, chàng chỉ tay vào cái thứ trên lửa: “Món này là gì?”
“Là bắp nướng ạ.”
“Là đặc sản của quê hương nàng sao?”
Lắc đầu, Tố Cẩm thành thật đáp: “Không. Chỉ là một món dân giã mà tiểu nữ thích ăn thôi.”
Trong đầu nàng hồi tưởng lại đoạn ký ức lúc bị nhốt cùng đế quân trong Hỏa Linh Trận. Khi tiểu hồ ly đói bụng đến tay chân rã rời đích thân đế quân đã nướng bắp cho nàng ăn, nàng trong thân xác tiểu hồ không thể biến hoá thành người, không thể tự tay tách từng hạt bắp. Chính chàng là người thay nàng làm việc đó. Còn đút cho nàng từng nắm nhỏ vừa ăn nữa. Kỷ niệm đó thật đẹp, nàng sẽ mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc ngọt ngào đó.
Thấy nàng suy tư đến xuất thần, chàng huơ huơ tay trước mặt Tố Cẩm, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt thân quen trước mặt, vẫn dung nhan đó nhưng ký ức xưa chàng đã quên hết sạch chỉ mình nàng ôm nỗi tương tư.
Không tiện nhắc chuyện cũ, nàng đáp: “Không có gì chỉ là tiểu nữ vừa rồi nhớ lại từng có người nướng bắp vì tiểu nữ mà thôi. Đó là lần ăn bắp nướng ngon nhất của tiểu nữ.” - Ánh mắt nàng nói đến đây ánh lên sáng ngời đôi mắt như biết cười, thể hiện người kia khiến nàng vô cùng hạnh phúc.
Không hiểu sao trong lòng hoàng thượng lúc này lại dâng lên một cảm giác ganh tị, ghen tuông vô lý mà trước nay chưa từng có, câu nói của thái giám lần nữa vang lên bên tai: “Tố Cẩm tiểu thư là thanh mai trúc mã của Hạ tướng quân, nàng ta chính là bị cha mình bắt ép vào chốn hậu cung.”
“Là Hạ thừa tướng nướng cho nàng ăn sao?” - Từ giọng nói của chàng nghe rõ mùi giấm chua.
Sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn của mình, thử nhớ xem cái người mà hoàng thượng nhắc đến kia là ai, nhớ ra rồi, Tố Cẩm lắc đầu: “Không phải. Là một ân nhân nhiều lần cứu mạng tiểu nữ, người ấy lớn hơn tiểu nữ rất nhiều tuổi.”
Nghe lời này, tâm tình hoàng thượng mới tốt lên đôi chút, chỉ vào xiên bắp kia, nói: “Ta muốn ăn thử.”
Thoáng bất ngờ, Tố Cẩm nghi ngờ hỏi lại: “Người chắc chắn chứ?”
Gật đầu.
Vừa đặt chân vào trong, chàng ngửi thấy hương thơm xa lạ, toả ra từ đâu đó rất gần, tại một góc khuất có ánh lửa leo lét đang cháy sáng, khói từ đó bốc lên nghi ngút. Nhanh chân bước về phía đó, từng sải chân dài bước đi rất khẽ vốn để không khinh động đến nữ tử kia.
Trước mắt chàng lúc này là một nữ tử đầu tóc rối bù, đang hì hục thổi lửa, khuôn mặt trắng hồng có phần lấm luốc dính nhọ nhưng vẫn không che được sự tuyệt mỹ của chủ nhân nó. Trên nền đất, nàng xiên một trái bắp (ngô) vào một cái cây nhọn, găm xéo trên mặt đất vừa tầm với ngọn lửa để quả bắp được chín đều. Chàng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, bất ngờ mở miệng: “Khi nào mới chín?”
Bị tiếng nói kia dọa sợ nàng bất cẩn té ngửa ra phía sau, may mắn được chàng kéo lại kịp thời. Cảnh tượng bấy giờ có phần ngượng ngùng, nữ tử kia đang nằm đè sấp trên người vị nam tử, một giây vừa rồi họ đã môi chạm môi. Một cảm giác mềm mại quen thuộc ập đến khiến cả hai xao xuyến, nơi ngực trái được dịp đánh trống trận, cả hai đôi tim hòa cùng một nhịp đập.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt này, dáng vẻ này trong mơ chàng đều mong gặp được. Là Tiểu Hồng của chàng đây mà. “Nàng ấy đã mượn xác nhập hồn!” - Đây là tất cả những gì chàng có thể nghĩ ra lúc này. Chàng không tin trên đời này lại có người giống người đến như vậy.
“Tình kiếp chính là bắt đầu như thế này sao?” - Nàng tự hỏi trong lòng. Không hiểu tại sao trái tim mình xao xuyến.
Bừng tỉnh, nhận ra bản thân đang thất thố, nàng vội đứng lên, lui qua một bên, không dám phủi cả bụi trên người, hai chân đã quỳ xuống thụp xuống, cúi đầu, cung kính nói: “Tham kiến hoàng thượng là tiểu nữ bất cẩn mong hoàng thượng không trách phạt.”
Từ tốn đứng dậy, tay làm động tác phủi phủi bụi trên người mình, hoàng thượng cất giọng uy nghiêm vốn có của một bậc quân vương: “Bình thân, ta không trách tội nàng, mau đứng lên!”
Bây giờ Tố Cẩm mới dám đứng lên, bộ dáng khép nép không giống nàng ngày thường. Không dám ngước mặt nhìn nam tử đối diện, chỉ thi thoảng lén nhìn dung nhan của ngài. Lòng thầm oán: “Tại sao khi là người phàm ta cũng phải khiếp sợ dè chừng ngài chứ?”
“Ngự thiện phòng mang thức ăn cho nàng không đủ dùng sao nàng đêm khuya phải vất vả như vậy?” - Chàng đặt câu hỏi, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tố Cẩm vội xua tay: “Không có. Chỉ là tiểu nữ nửa đêm thèm ăn không dám làm phiền người khác…” - Nàng càng nói, giọng nói về sau càng nhỏ dần.
Để không khí bớt căng thẳng, chàng chỉ tay vào cái thứ trên lửa: “Món này là gì?”
“Là bắp nướng ạ.”
“Là đặc sản của quê hương nàng sao?”
Lắc đầu, Tố Cẩm thành thật đáp: “Không. Chỉ là một món dân giã mà tiểu nữ thích ăn thôi.”
Trong đầu nàng hồi tưởng lại đoạn ký ức lúc bị nhốt cùng đế quân trong Hỏa Linh Trận. Khi tiểu hồ ly đói bụng đến tay chân rã rời đích thân đế quân đã nướng bắp cho nàng ăn, nàng trong thân xác tiểu hồ không thể biến hoá thành người, không thể tự tay tách từng hạt bắp. Chính chàng là người thay nàng làm việc đó. Còn đút cho nàng từng nắm nhỏ vừa ăn nữa. Kỷ niệm đó thật đẹp, nàng sẽ mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc ngọt ngào đó.
Thấy nàng suy tư đến xuất thần, chàng huơ huơ tay trước mặt Tố Cẩm, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt thân quen trước mặt, vẫn dung nhan đó nhưng ký ức xưa chàng đã quên hết sạch chỉ mình nàng ôm nỗi tương tư.
Không tiện nhắc chuyện cũ, nàng đáp: “Không có gì chỉ là tiểu nữ vừa rồi nhớ lại từng có người nướng bắp vì tiểu nữ mà thôi. Đó là lần ăn bắp nướng ngon nhất của tiểu nữ.” - Ánh mắt nàng nói đến đây ánh lên sáng ngời đôi mắt như biết cười, thể hiện người kia khiến nàng vô cùng hạnh phúc.
Không hiểu sao trong lòng hoàng thượng lúc này lại dâng lên một cảm giác ganh tị, ghen tuông vô lý mà trước nay chưa từng có, câu nói của thái giám lần nữa vang lên bên tai: “Tố Cẩm tiểu thư là thanh mai trúc mã của Hạ tướng quân, nàng ta chính là bị cha mình bắt ép vào chốn hậu cung.”
“Là Hạ thừa tướng nướng cho nàng ăn sao?” - Từ giọng nói của chàng nghe rõ mùi giấm chua.
Sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn của mình, thử nhớ xem cái người mà hoàng thượng nhắc đến kia là ai, nhớ ra rồi, Tố Cẩm lắc đầu: “Không phải. Là một ân nhân nhiều lần cứu mạng tiểu nữ, người ấy lớn hơn tiểu nữ rất nhiều tuổi.”
Nghe lời này, tâm tình hoàng thượng mới tốt lên đôi chút, chỉ vào xiên bắp kia, nói: “Ta muốn ăn thử.”
Thoáng bất ngờ, Tố Cẩm nghi ngờ hỏi lại: “Người chắc chắn chứ?”
Gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.