Chương 21: Phá Hỏng Tình Kiếp
Thuỷ Linh ZNghi
06/05/2023
Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc: “Cái người này
rõ ràng đẹp hết phần thiên hạ mất rồi!” - Nàng thầm cảm thán trong lòng, bàn tay bất giác lướt trên đôi môi mỏng hồng nhuận. Một cảm giác mềm
mại truyền đến đầu ngón tay của nàng, chiếc lưỡi đinh hương bỗng liếm
mép ra điều thèm thuồng đôi môi kia. Trong đầu tự hỏi: “Nếu được hôn vào đôi môi này thì sẽ sao nhỉ?”
Câu hỏi cần lời giải đáp, nàng không suy nghĩ nhiều liền áp môi hồng của mình lên đôi môi nam tử đang say giấc nồng kia. Một cái hôn nhẹ thoáng qua nhưng đủ làm tim ai xao xuyến, như có tia điện chạy dọc trong người, khuôn mặt mỹ nhân thoáng ửng hồng. Bàn tay vô thức chạm vào môi mình: “Mình vừa hôn đế quân!”
“Không! Đây không phải đế quân chỉ là một phàm nhân có diện mạo giống đế quân mà thôi.” - Nàng tự nói rồi tự bác bỏ. Cứ lẩm bẩm một mình như con ngốc.
Người kia khẽ cựa, hai mắt chàng ta vẫn nhắm nghiền, nàng bấy giờ mới có thể định thần lại, vỗ vỗ nơi ngực trái của mình: “Thật may không làm chàng thức giấc.”
Thật vậy, nếu Kinh Dương tỉnh lại vào lúc này há chẳng phải thân thế của nàng đã bị bại lộ rồi sao? Lẽ ra lúc này nàng nên trở về Thanh Khâu nhưng nàng vẫn luyến tiếc không muốn rời xa nam thần, vẫn muốn ở cạnh chàng lâu hơn một chút. Tận hưởng sự nuông chiều của chàng.
Để đổi lấy những giây phút được ở cạnh người mình ngưỡng mộ, dù biết đây đối với chàng chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh mộng rồi chưa chắc chàng còn nhớ đến một tiểu hồ ly như mình. Nàng chấp nhận đánh mất ba trăm năm linh lực, chịu nỗi đau phản vệ của pháp thuật khi động tay vào kiếp số của một người phàm. Nàng ở lại nhân gian càng lâu nỗi đau càng nhân lên gấp bội. Chỉ vì ái mộ một người mà nàng chấp nhận tất cả.
Về phần Kinh Dương, chàng là một người luyện võ, vốn thính giác rất nhạy bén, chàng đã tỉnh giấc từ lúc Tiểu Hồng biến hình như muốn xem nàng thực hư như thế nào nên vờ như ngủ say mà thôi. Nói về xuất thân của Kinh Dương, chàng chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Đế Minh. Mẫu thân của chàng chính là con gái của Vụ Tiên Nữ, trong người cốt mang ba phần tiên khí của mẹ. Ngay từ đầu gặp Tiểu Hồng chàng đã ngờ ngợ đoán ra con vật này có linh tính nhưng không biết cách nào vạch trần, chỉ có thể ngày đêm giữ nàng bên cạnh trò chuyện mà thôi.
Người như chàng, tuy có cả thiên hạ nhưng người ta vẫn nói: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ.” Chẳng ai trước mặt chàng nói những lời thật lòng. tâm sự trong lòng chàng cũng chẳng thể tỏ cùng ai, thật may còn có Tiểu Hồng, nó tuy không nói chuyện nhưng chàng tin nó hiểu mình nói gì. Và càng tin tưởng Tiểu Hồng sẽ không bao giờ bán đứng mình. Truyện Tiên Hiệp
Ngay phút giây Tiểu Hồng hoá hình thành một mỹ nhân xinh đẹp, ngay giây phút đôi môi anh đào của nàng chạm vào mình, chàng đã muốn đưa tay ôm lấy tiểu cô nương kia, giữ nàng mãi bên cạnh mình không cho nàng trở lại dáng vẻ của tiểu hồ ly nữa. Nhưng… sợ làm như vậy sẽ làm nàng sợ hãi rồi sẽ biến mất. Chưa biết rõ về thân thế của nàng, chàng thật không dám manh động.
***
Ngày nọ, Tiểu Hồng một mình hóng mát nơi đình Thượng Uyển, trong lòng buồn bực, miệng làu bàu trách móc: “Ngày thường đi đâu cũng mang mình theo hôm nay nghe các đại thần nói tuyển tú gì đó lại không cho mình đi cùng không phải lại sợ mình phá hoại đấy chứ?”
Từ ngày Kinh Dương đăng cơ lập nên nhà nước Xích Quỷ, nữ nhi các chư hầu khi đến dự yến tiệc đều tìm đủ mọi cách tiếp cận quân vương, rất mong có thể lọt vào mắt xanh của chàng. Nhưng Bạch Hồ bên cạnh chàng xua đuổi tất cả những nữ nhân có ý định đến gần chàng kia. Nó như muốn độc chiếm chàng của riêng mình, thi thoảng người ta còn bắt gặp khuôn mặt dương dương tự đắc của nó khi ngồi cạnh Kinh Dương dự tiệc.
Không khí bỗng nhiên bị cô động, từ không trung xuất hiện một thân ảnh từ từ giáng xuống trước mặt tiểu hồ, nhận ra người quen, nàng liền không kiêng dè hoá thành hình người, miệng reo lớn: “Ti mệnh tinh quân sao người lại đến đây?”
Nàng biết Ti Mệnh đã dùng phép thuật ngưng đọng thời gian, đồng thời tạo ra nơi này một kết giới những người vô phận sự không thể đến gần nơi hai người nói chuyện nên nàng cứ việc thoải mái nói năng tuỳ ý.
Ti Mệnh làm mặt giận: “Điện hạ của tôi ơi, người đã phá đủ chưa vậy?”
Diệp Khanh lúc này bày ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội, nhỏ giọng đáp: “Ta có phá hoại gì đâu chứ?”
Chỉ tay vào trán Diệp Khanh, Ti Mệnh nhiếc: “Người còn dám nói người có biết bản thân đã làm hỏng kiếp số của đế quân rồi không? Vì sự xuất hiện của người mà người có duyên với đế quân kiếp này không thể xuất hiện trong cuộc đời ngài ấy. Đã vậy khi ta cố tình sắp xếp một mối lương duyên khác người lại cố tình phá hỏng mọi thứ.” - Ti Mệnh uất hận nói một tràng không biết đối phương có kịp nghe hay không cũng không quan trọng.
Câu hỏi cần lời giải đáp, nàng không suy nghĩ nhiều liền áp môi hồng của mình lên đôi môi nam tử đang say giấc nồng kia. Một cái hôn nhẹ thoáng qua nhưng đủ làm tim ai xao xuyến, như có tia điện chạy dọc trong người, khuôn mặt mỹ nhân thoáng ửng hồng. Bàn tay vô thức chạm vào môi mình: “Mình vừa hôn đế quân!”
“Không! Đây không phải đế quân chỉ là một phàm nhân có diện mạo giống đế quân mà thôi.” - Nàng tự nói rồi tự bác bỏ. Cứ lẩm bẩm một mình như con ngốc.
Người kia khẽ cựa, hai mắt chàng ta vẫn nhắm nghiền, nàng bấy giờ mới có thể định thần lại, vỗ vỗ nơi ngực trái của mình: “Thật may không làm chàng thức giấc.”
Thật vậy, nếu Kinh Dương tỉnh lại vào lúc này há chẳng phải thân thế của nàng đã bị bại lộ rồi sao? Lẽ ra lúc này nàng nên trở về Thanh Khâu nhưng nàng vẫn luyến tiếc không muốn rời xa nam thần, vẫn muốn ở cạnh chàng lâu hơn một chút. Tận hưởng sự nuông chiều của chàng.
Để đổi lấy những giây phút được ở cạnh người mình ngưỡng mộ, dù biết đây đối với chàng chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh mộng rồi chưa chắc chàng còn nhớ đến một tiểu hồ ly như mình. Nàng chấp nhận đánh mất ba trăm năm linh lực, chịu nỗi đau phản vệ của pháp thuật khi động tay vào kiếp số của một người phàm. Nàng ở lại nhân gian càng lâu nỗi đau càng nhân lên gấp bội. Chỉ vì ái mộ một người mà nàng chấp nhận tất cả.
Về phần Kinh Dương, chàng là một người luyện võ, vốn thính giác rất nhạy bén, chàng đã tỉnh giấc từ lúc Tiểu Hồng biến hình như muốn xem nàng thực hư như thế nào nên vờ như ngủ say mà thôi. Nói về xuất thân của Kinh Dương, chàng chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Đế Minh. Mẫu thân của chàng chính là con gái của Vụ Tiên Nữ, trong người cốt mang ba phần tiên khí của mẹ. Ngay từ đầu gặp Tiểu Hồng chàng đã ngờ ngợ đoán ra con vật này có linh tính nhưng không biết cách nào vạch trần, chỉ có thể ngày đêm giữ nàng bên cạnh trò chuyện mà thôi.
Người như chàng, tuy có cả thiên hạ nhưng người ta vẫn nói: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ.” Chẳng ai trước mặt chàng nói những lời thật lòng. tâm sự trong lòng chàng cũng chẳng thể tỏ cùng ai, thật may còn có Tiểu Hồng, nó tuy không nói chuyện nhưng chàng tin nó hiểu mình nói gì. Và càng tin tưởng Tiểu Hồng sẽ không bao giờ bán đứng mình. Truyện Tiên Hiệp
Ngay phút giây Tiểu Hồng hoá hình thành một mỹ nhân xinh đẹp, ngay giây phút đôi môi anh đào của nàng chạm vào mình, chàng đã muốn đưa tay ôm lấy tiểu cô nương kia, giữ nàng mãi bên cạnh mình không cho nàng trở lại dáng vẻ của tiểu hồ ly nữa. Nhưng… sợ làm như vậy sẽ làm nàng sợ hãi rồi sẽ biến mất. Chưa biết rõ về thân thế của nàng, chàng thật không dám manh động.
***
Ngày nọ, Tiểu Hồng một mình hóng mát nơi đình Thượng Uyển, trong lòng buồn bực, miệng làu bàu trách móc: “Ngày thường đi đâu cũng mang mình theo hôm nay nghe các đại thần nói tuyển tú gì đó lại không cho mình đi cùng không phải lại sợ mình phá hoại đấy chứ?”
Từ ngày Kinh Dương đăng cơ lập nên nhà nước Xích Quỷ, nữ nhi các chư hầu khi đến dự yến tiệc đều tìm đủ mọi cách tiếp cận quân vương, rất mong có thể lọt vào mắt xanh của chàng. Nhưng Bạch Hồ bên cạnh chàng xua đuổi tất cả những nữ nhân có ý định đến gần chàng kia. Nó như muốn độc chiếm chàng của riêng mình, thi thoảng người ta còn bắt gặp khuôn mặt dương dương tự đắc của nó khi ngồi cạnh Kinh Dương dự tiệc.
Không khí bỗng nhiên bị cô động, từ không trung xuất hiện một thân ảnh từ từ giáng xuống trước mặt tiểu hồ, nhận ra người quen, nàng liền không kiêng dè hoá thành hình người, miệng reo lớn: “Ti mệnh tinh quân sao người lại đến đây?”
Nàng biết Ti Mệnh đã dùng phép thuật ngưng đọng thời gian, đồng thời tạo ra nơi này một kết giới những người vô phận sự không thể đến gần nơi hai người nói chuyện nên nàng cứ việc thoải mái nói năng tuỳ ý.
Ti Mệnh làm mặt giận: “Điện hạ của tôi ơi, người đã phá đủ chưa vậy?”
Diệp Khanh lúc này bày ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội, nhỏ giọng đáp: “Ta có phá hoại gì đâu chứ?”
Chỉ tay vào trán Diệp Khanh, Ti Mệnh nhiếc: “Người còn dám nói người có biết bản thân đã làm hỏng kiếp số của đế quân rồi không? Vì sự xuất hiện của người mà người có duyên với đế quân kiếp này không thể xuất hiện trong cuộc đời ngài ấy. Đã vậy khi ta cố tình sắp xếp một mối lương duyên khác người lại cố tình phá hỏng mọi thứ.” - Ti Mệnh uất hận nói một tràng không biết đối phương có kịp nghe hay không cũng không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.