Chương 56
Hi Văn
08/03/2024
Lần trước kiểm tra nho học cho các tôn tử ở hành cung, lúc đó Thư Lan Phong đã lộ mặt trước Bùi Việt. Hơn nữa, Bùi Việt để mắt đến nữ nhi của người ta thì không thể không quan tâm đến phụ thân của nàng. Bởi vậy, hắn lập tức hòa nhã nói: “Trẫm đã từng gặp.”
Thư Lan Phong nhanh chóng đứng dậy làm đại lễ với Hoàng đế nhưng trước khi ông ấy quỳ xuống, Bùi Việt vội vã giơ tay đỡ lấy. Nếu là thường ngày, Hoàng đế chỉ cần ra động tác đỡ là được, nhưng lúc này Bùi Việt thật sự đỡ lấy cánh tay Thư Lan Phong, chẳng qua động tác của hắn quá nhanh lại thêm có tay áo lớn che khuất nên trừ Thư Lan Phong thì không ai biết.
Thư Lan Phong cực kỳ khiếp sợ. Dạo gần đây ông ấy cảm nhận sâu sắc hoàng ân uy nghiêm cuồn cuộn, không chỉ đề bạt ca ca ông ấy mà còn để thái y chữa bệnh cho thê tử ông ấy. Thư Lan Phong khắc ghi sâu vào trong lòng, đồng thời ông ấy cũng sinh ra mấy phần nghi ngờ.
Do Thư Quân bị hoàng thất hủy hôn nên Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế mới trọng đãi như thế?
Ý nghĩ vừa nảy ra thì ánh mắt ông ấy va vào cái đai thắt lưng của Hoàng đế.
Không biết Thư Lan Phong bị hoa mắt hay là quá nhạy bén, nhưng ông ấy cảm thấy chiếc đai thắt lưng này nhìn rất quen. Nhưng trước mặt tháng giá sao có thể thất lễ, Thư Lan Phong lùi một bước rồi quay lại ghế của mình, nhưng sau khi ngồi xuống, ông ấy không nhìn được lại liếc một cái.
Tại sao nó lại có màu sắc và chất liệu giống hệt chiếc đai lưng mà Quân Nhi làm cho ông ấy thế?
Ánh mắt Thư Lan Phong nhìn thoáng qua chiếc đai lưng trên hông.
Hôm nay Bùi Việt mặc thường phục màu đen, hắn tự thêm đai lưng vào. Đó là chiếc đai lưng Thư Quân làm cho hắn, gần đây vì công vụ bận rộn nên số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trời quá lạnh, Thư Quân lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân nên không dám ra ngoài, chỉ giải nỗi tương tư nên nàng lén lút làm đai lưng cho hắn, ngày hôm qua Bùi Việt mới nhận được nó, hôm nay đã đeo lên ngay.
Hắn không có ý khoe khoang gì, chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cho đến khi phát hiện ra thắt lưng của mình giống hệt Thư Lan Phong, hắn mới có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thật ra cũng không phải ghen tị gì mà là hắn đoán được cô nương kia muốn may xiêm y cho hắn thì chắc chắn đã kéo phụ thân nàng làm lá chắn. Có điều lúc này hai người đụng mặt nhau, đúng là hơi xấu hổ.
Phụ thân người ta ngang nhiên mặc còn hắn thì phải lén la lén lút.
May mà cái đai lưng màu chàm, nếu không nhìn kỹ thì rất khó có ai phát hiện.
Sắc mặt Bùi Việt vẫn thâm sâu như thường lệ.
Thái Thượng Hoàng chỉ vào Bùi Giang Thành: “Còn không mau dập đầu hành lễ với Hoàng thúc ngươi.”
Bùi Giang Thành ngừng cười, chỉnh lại quần áo, quỳ xuống trước mặt Bùi Việt, vừa mới cúi đầu nửa đầu, chợt khóe mắt nhìn thấy chiếc đai lưng, Bùi Giang Thành cảm thấy quen mắt hoa văn quen thuộc thật. Thói quen thêu thùa của một người rất khó để thay đổi, chẳng hạn như Thư Quân thêu hoa văn thích thắt một vòng ở đuôi khi kết thúc, trông có vẻ đáng yêu dễ thương. Hơn nữa Thư Quân cực kỳ thích thêu hoa lan, trước đây Thư Quân từng tặng hắn ta giày thêu và túi thơm, sau khi từ hôn tuy đã trả hết nhưng chút ấn tượng thì vẫn còn nhớ.
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Bùi Giang Thành không dám nghĩ nhiều, được Bùi Việt ban cho lui thì lập tức lui xuống, chẳng qua ánh mắt liên tục vòng qua eo Thư Lan Phong rồi lại qua hông Bùi Việt, trong lòng như có đá treo.
Thư Lan Phong nhìn Bùi Việt chằm chằm nhưng Bùi Việt không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng Bùi Giang Thành thì khác.
Hắn ta là vị hôn phu cũ của Thư Quân.
Liên tưởng đến tính tình mềm mại dễ dụ của cô nương kia, Hoàng đế vốn không uống dấm (ghen) đột nhiên cảm thấy chua loét, ánh mắt lạnh như băng của hắn dừng trên người Bùi Giang Thành.
“Gần đây Thành Nhi làm công vụ gì ở Sở Ti?”
Những con cháu hoàng thất không thi công danh thì sẽ lĩnh một chức quan nhàn rỗi ở Tông Nhân phủ để rèn luyện.
Bùi Việt chưa bao giờ để ý đến việc này, nay đột nhiên cố ý hỏi đến, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành. Bùi Giang Thành cảm thấy gáy lạnh ngắt, hắn ta vội vàng thẳng lưng, ngồi đúng quy củ.
Hoài Dương Vương trả lời thay hắn ta, trong giọng nói xen lẫn mỉa mai và bất đắc dĩ: “Nó thì có thể làm gì được, suốt ngày rảnh rỗi uống rượu. Thần bảo nó làm trợ thủ cho Trữ Vương, ghi chép lại sổ sách.”
Lão Trữ Vương là ấu đệ của Thái Thượng Hoàng, lần này Tông Nhân phủ nhiều thánh chỉ, đợi hết năm nay thì Hoài Dương Vương sẽ tiếp quản Tông Nhân phủ. Y dự định cho nhi tử đi theo Trữ Vương học hỏi thêm kinh nghiệm, dù sau về sau nhi tử sẽ tiếp quản sự vụ của y.
Hiển nhiên nhi tử y không có chí tiến thủ.
Bùi Việt vừa nghe đã biết ý định sắp xếp của Hoài Dương Vương.
Người như thế kia sao gánh vác được số lượng lệnh ban bố nhiều.
Bùi Việt lạnh lùng nói: “Chơi bời lêu lổng khác hẳn với việc gánh vác Nhân Tông phủ. Nếu đã muốn rèn luyện thì nên đi giám sát vận chuyển lương thực, vận chuyển lương thực từ khu bắc Lũng Tây, tất cả đều do Thành Nhi giám sát.”
Dứt lời, mặt Bùi Giang Thành cắt không còn giọt máu, mới đầu nghe có vẻ là được xem trọng và thăng chức nhưng thực tế là đi chịu khổ. Phía bắc là nơi lạnh lẽo khắc nghiệt, chuyến này hắn ta đi có khác nào đi uống gió tây bắc đâu, hơn nữa làm việc chăm chỉ nhưng không được kết quả gì.
Thái Thượng Hoàng nhìn thoáng qua Bùi Việt, trong lòng có chút xíu bất mãn, ông vẫn không nỡ để trưởng tôn chịu khổ.
Hoài Dương Vương im lặng một lúc rồi không phản đối, y nói: “Thần tiếp chỉ.” Sau đó nháy mắt với Bùi Giang Thành, ý bảo hắn ta khấu đầu cảm tạ hoàng ân.
Bùi Giang Thành suýt thì bật khóc, hắn ta trượt từ trên ghế xuống, đôi mắt trông mong nhìn Bùi Việt, vẻ mặt đầy đau khổ: “Hoàng thúc, cháu làm sai ở đâu mà ngài muốn phạt cháu?”
Bùi Việt chưa đáp thì Hoài Dương Vương nổi giận quở trách: “Tên vô liêm sỉ nhà ngươi, bệ hạ để mắt đến ngươi nên mới để ngươi chịu khổ. Nhớ năm đó bệ hạ mới mười mấy tuổi đã ra biên quan, nhiệm vụ đầu tiên là giám sát vận chuyển lương thực, ngươi xem như may mắn rồi.”
Bùi Giang Thành không dám nói nữa, đôi mắt hắn ta trông mong nhìn Thái Thượng Hoàng. Thái Thượng Hoàng đặt tay lên tay ghế bành, ma sát vài lần, thấy sắc mặt Bùi Việt lạnh dần nhưng hắn không chịu mở cửa sau.
Thư Lan Phong không khỏi cong môi, cảm thấy hả giận.
Quay lại Vương phủ, Bùi Giang Thành như cà tím phơi sương, nằm trên giường lấy chăn mỏng che kín đầu không lên tiếng. Thư Chi nghe được tin từ chỗ Vương phi, trong lòng thầm oán trách Bùi Việt suốt cả đêm. Đang yên đang lành mới vừa tân hôn đã nhất quyết đòi ném phu quân nàng ta đến cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi cằn cỗi. Không hiểu lý lẽ đến thế, bảo sao Hoàng đế không cưới được thê tử.
Phải nhân thời gian này có mang là tốt nhất.
Vì vậy, Thư Chi dịu dàng như nước an ủi hắn ta, thậm chí không tiếc phái toàn bộ nha hoàn ra ngoài, dùng cơ thể mềm nhũn quyến rũ hắn ta. Bùi Giang Thành đúng là có hơi muốn, hắn ta dùng hết sức ôm ngang Thư Chi lên, hùng hổ đi vào giường.
Thư Chi kích động ôm cổ hắn ta khóc nấc lên.
Cuối cùng cũng thành công.
Mười lăm phút sau.
Thư Chi nhìn cái giường trống trơn, gương mặt lúc xanh lúc trắng.
Chuyện này... Tính sao đây?
Lắc lư trước cửa hai cái là tước vũ khí đầu hàng?
Bùi Giang Thành mải lau người trong phòng tắm cũng mất hết mặt mũi. Hắn ta do dự có nên quay lại dỗ dành kiều thê hay tìm nơi nào đó để vò mẻ lại sứt chạy trốn. Vốn định chọn vế trước nhưng khi nghe thấy tiếng khóc đè nén vang ra từ trong màn trước, Bùi Giang Thành mặc áo xong dứt khoát bỏ chạy.
Bùi Giang Thành quay lại thư phòng, nhớ đến Thư Quân từng làm cho hắn ta một cái túi thơm, lúc từ hôn không tìm thấy nên hắn ta nói dối là đã đốt rồi. Lúc này hắn ta chợt nhớ ra có khả năng nó ở trong thư phòng, sau khi lục tung lên khắp nơi, cuối cùng hắn ta cũng tìm thấy túi hương ở trong hộc tủ ngầm.
Bùi Giang Thành do dự một lúc rồi đeo nó lên eo.
Cùng lúc đó, Thư Lan Phong bận rộn cả một ngày vội vàng chạy về phủ.
Cảnh tượng nhìn thấy ở cung Nhân Thọ thật sự không thể tưởng tượng nổi. Sự trùng lặp này không phải không có, dù sao trong cung nhiều tú nương, đủ kiểu thêu thùa, trùng lặp một số hoa văn cũng không có hại gì nhưng Thư Lan Phong vẫn không yên lòng.
Nếu nói cho thê tử, sợ bà ấy lo lắng đổ bệnh, sau khi cân nhắc một phen, Thư Lan Phong cương quyết đi đến sảnh trước, bước chân đột ngột chuyển hướng về khuê phòng của Thư Quân.
Dù là phụ thân nhưng cũng không thể tùy tiện vào khuê phòng của nữ nhi, Thư Lan Phong đi đến cửa viện thì lập tức có bà tử ra đón. Ông ấy chắp tay sau lưng, đứng trong gió không nhúc nhích: “Cô nương đâu?”
Bà tử vội vàng quỳ xuống nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Bẩm lão gia, hôm nay cô nương ra ngoài chơi tuyết, không cẩn thận bị ngã lộn mèo một cái, hiện tại mắt cá chân sưng tấy nghiêm trọng, vẫn đang nằm trên giường xoa bóp dầu.”
Thư Lan Phong nghe xong thì còn lòng dạ nào nhớ đến đai lưng có phải đai lưng không, ông ấy vội hỏi thăm tình trạng vết thương của nữ nhi. Bà tử nói không có gì đáng lo ngại nhưng ông ấy vẫn lo lắng đến mức đi đi lại lại trên sân. Bây giờ trời vào đông giá rét, thê tử lại ốm đau không thể ra ngoài chăm sóc nữ nhi, nữ nhi của ông ấy phải chịu đau đớn một thân một mình. Lòng Thư Lan Phong cực kỳ đau đớn, ông an ủi nữ nhi qua lớp cửa sổ vài câu rồi lắc đầu đi bộ về Hạnh Hoa đường.
Buổi tối, dùng bữa xong, Thư Lan Phong nói chuyện với thê tử một lúc. Chờ Tô thị đi ngủ, ông ấy lo cho nữ nhi, định lén đến xem sao. Ban ngày tuyết ngừng rơi, ban đêm lại nổi gió lạnh cắt da cắt thịt, từng mảng tuyết như lông ngỗng rơi xuống sàn đất, Thư Lan Phong kéo chặt áo khoác rùng mình một cái.
Hạnh Hoa đường ở phía tây, khuê phòng Thư Quân ở phía đông, sau khi ra khỏi viện chỉ cần đi vòng qua sau chính viện là được.
Ngoài ra, dãy nhà của khuê phòng Thư Quân nối liền với góc đông nam của Hạnh Hoa đường, người hầu sẽ đưa nước nóng cho chủ tử hai bên từ đây. Thư Lan Phong đi vòng từ phòng chính thê đến hành lang phía đông, nương cửa hông thấy khuê phòng nữ nhi sáng trưng, xác định Thư Quân chưa ngủ thì ông ấy mới thoải mái đi từ chính viện sang.
Ngờ đâu đợi đến khi ông ấy đến trước cổng vòm khuê phòng, trừ hành lang có mấy ngọn đèn lồng thì bên trong chính viện tối thui, ngay cả bà tử thường ngày canh gác cũng không thấy đâu, chỉ có mỗi Thược Dược ôm lò sưởi run lẩy bẩy hành lễ: “Lão gia, sao ngài đến nữa? Cô nương đã ngủ rồi.”
“Ngủ? Ngủ từ bao giờ?” Mặt Thư Lan Phong đầy nghi ngờ.
Thược Dược cười khổ trả lời: “Gần được nửa canh giờ ạ.”
Sắc mặt Thư Lan Phong cứng lại.
Thư Lan Phong nhanh chóng đứng dậy làm đại lễ với Hoàng đế nhưng trước khi ông ấy quỳ xuống, Bùi Việt vội vã giơ tay đỡ lấy. Nếu là thường ngày, Hoàng đế chỉ cần ra động tác đỡ là được, nhưng lúc này Bùi Việt thật sự đỡ lấy cánh tay Thư Lan Phong, chẳng qua động tác của hắn quá nhanh lại thêm có tay áo lớn che khuất nên trừ Thư Lan Phong thì không ai biết.
Thư Lan Phong cực kỳ khiếp sợ. Dạo gần đây ông ấy cảm nhận sâu sắc hoàng ân uy nghiêm cuồn cuộn, không chỉ đề bạt ca ca ông ấy mà còn để thái y chữa bệnh cho thê tử ông ấy. Thư Lan Phong khắc ghi sâu vào trong lòng, đồng thời ông ấy cũng sinh ra mấy phần nghi ngờ.
Do Thư Quân bị hoàng thất hủy hôn nên Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế mới trọng đãi như thế?
Ý nghĩ vừa nảy ra thì ánh mắt ông ấy va vào cái đai thắt lưng của Hoàng đế.
Không biết Thư Lan Phong bị hoa mắt hay là quá nhạy bén, nhưng ông ấy cảm thấy chiếc đai thắt lưng này nhìn rất quen. Nhưng trước mặt tháng giá sao có thể thất lễ, Thư Lan Phong lùi một bước rồi quay lại ghế của mình, nhưng sau khi ngồi xuống, ông ấy không nhìn được lại liếc một cái.
Tại sao nó lại có màu sắc và chất liệu giống hệt chiếc đai lưng mà Quân Nhi làm cho ông ấy thế?
Ánh mắt Thư Lan Phong nhìn thoáng qua chiếc đai lưng trên hông.
Hôm nay Bùi Việt mặc thường phục màu đen, hắn tự thêm đai lưng vào. Đó là chiếc đai lưng Thư Quân làm cho hắn, gần đây vì công vụ bận rộn nên số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trời quá lạnh, Thư Quân lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân nên không dám ra ngoài, chỉ giải nỗi tương tư nên nàng lén lút làm đai lưng cho hắn, ngày hôm qua Bùi Việt mới nhận được nó, hôm nay đã đeo lên ngay.
Hắn không có ý khoe khoang gì, chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cho đến khi phát hiện ra thắt lưng của mình giống hệt Thư Lan Phong, hắn mới có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thật ra cũng không phải ghen tị gì mà là hắn đoán được cô nương kia muốn may xiêm y cho hắn thì chắc chắn đã kéo phụ thân nàng làm lá chắn. Có điều lúc này hai người đụng mặt nhau, đúng là hơi xấu hổ.
Phụ thân người ta ngang nhiên mặc còn hắn thì phải lén la lén lút.
May mà cái đai lưng màu chàm, nếu không nhìn kỹ thì rất khó có ai phát hiện.
Sắc mặt Bùi Việt vẫn thâm sâu như thường lệ.
Thái Thượng Hoàng chỉ vào Bùi Giang Thành: “Còn không mau dập đầu hành lễ với Hoàng thúc ngươi.”
Bùi Giang Thành ngừng cười, chỉnh lại quần áo, quỳ xuống trước mặt Bùi Việt, vừa mới cúi đầu nửa đầu, chợt khóe mắt nhìn thấy chiếc đai lưng, Bùi Giang Thành cảm thấy quen mắt hoa văn quen thuộc thật. Thói quen thêu thùa của một người rất khó để thay đổi, chẳng hạn như Thư Quân thêu hoa văn thích thắt một vòng ở đuôi khi kết thúc, trông có vẻ đáng yêu dễ thương. Hơn nữa Thư Quân cực kỳ thích thêu hoa lan, trước đây Thư Quân từng tặng hắn ta giày thêu và túi thơm, sau khi từ hôn tuy đã trả hết nhưng chút ấn tượng thì vẫn còn nhớ.
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Bùi Giang Thành không dám nghĩ nhiều, được Bùi Việt ban cho lui thì lập tức lui xuống, chẳng qua ánh mắt liên tục vòng qua eo Thư Lan Phong rồi lại qua hông Bùi Việt, trong lòng như có đá treo.
Thư Lan Phong nhìn Bùi Việt chằm chằm nhưng Bùi Việt không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng Bùi Giang Thành thì khác.
Hắn ta là vị hôn phu cũ của Thư Quân.
Liên tưởng đến tính tình mềm mại dễ dụ của cô nương kia, Hoàng đế vốn không uống dấm (ghen) đột nhiên cảm thấy chua loét, ánh mắt lạnh như băng của hắn dừng trên người Bùi Giang Thành.
“Gần đây Thành Nhi làm công vụ gì ở Sở Ti?”
Những con cháu hoàng thất không thi công danh thì sẽ lĩnh một chức quan nhàn rỗi ở Tông Nhân phủ để rèn luyện.
Bùi Việt chưa bao giờ để ý đến việc này, nay đột nhiên cố ý hỏi đến, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành. Bùi Giang Thành cảm thấy gáy lạnh ngắt, hắn ta vội vàng thẳng lưng, ngồi đúng quy củ.
Hoài Dương Vương trả lời thay hắn ta, trong giọng nói xen lẫn mỉa mai và bất đắc dĩ: “Nó thì có thể làm gì được, suốt ngày rảnh rỗi uống rượu. Thần bảo nó làm trợ thủ cho Trữ Vương, ghi chép lại sổ sách.”
Lão Trữ Vương là ấu đệ của Thái Thượng Hoàng, lần này Tông Nhân phủ nhiều thánh chỉ, đợi hết năm nay thì Hoài Dương Vương sẽ tiếp quản Tông Nhân phủ. Y dự định cho nhi tử đi theo Trữ Vương học hỏi thêm kinh nghiệm, dù sau về sau nhi tử sẽ tiếp quản sự vụ của y.
Hiển nhiên nhi tử y không có chí tiến thủ.
Bùi Việt vừa nghe đã biết ý định sắp xếp của Hoài Dương Vương.
Người như thế kia sao gánh vác được số lượng lệnh ban bố nhiều.
Bùi Việt lạnh lùng nói: “Chơi bời lêu lổng khác hẳn với việc gánh vác Nhân Tông phủ. Nếu đã muốn rèn luyện thì nên đi giám sát vận chuyển lương thực, vận chuyển lương thực từ khu bắc Lũng Tây, tất cả đều do Thành Nhi giám sát.”
Dứt lời, mặt Bùi Giang Thành cắt không còn giọt máu, mới đầu nghe có vẻ là được xem trọng và thăng chức nhưng thực tế là đi chịu khổ. Phía bắc là nơi lạnh lẽo khắc nghiệt, chuyến này hắn ta đi có khác nào đi uống gió tây bắc đâu, hơn nữa làm việc chăm chỉ nhưng không được kết quả gì.
Thái Thượng Hoàng nhìn thoáng qua Bùi Việt, trong lòng có chút xíu bất mãn, ông vẫn không nỡ để trưởng tôn chịu khổ.
Hoài Dương Vương im lặng một lúc rồi không phản đối, y nói: “Thần tiếp chỉ.” Sau đó nháy mắt với Bùi Giang Thành, ý bảo hắn ta khấu đầu cảm tạ hoàng ân.
Bùi Giang Thành suýt thì bật khóc, hắn ta trượt từ trên ghế xuống, đôi mắt trông mong nhìn Bùi Việt, vẻ mặt đầy đau khổ: “Hoàng thúc, cháu làm sai ở đâu mà ngài muốn phạt cháu?”
Bùi Việt chưa đáp thì Hoài Dương Vương nổi giận quở trách: “Tên vô liêm sỉ nhà ngươi, bệ hạ để mắt đến ngươi nên mới để ngươi chịu khổ. Nhớ năm đó bệ hạ mới mười mấy tuổi đã ra biên quan, nhiệm vụ đầu tiên là giám sát vận chuyển lương thực, ngươi xem như may mắn rồi.”
Bùi Giang Thành không dám nói nữa, đôi mắt hắn ta trông mong nhìn Thái Thượng Hoàng. Thái Thượng Hoàng đặt tay lên tay ghế bành, ma sát vài lần, thấy sắc mặt Bùi Việt lạnh dần nhưng hắn không chịu mở cửa sau.
Thư Lan Phong không khỏi cong môi, cảm thấy hả giận.
Quay lại Vương phủ, Bùi Giang Thành như cà tím phơi sương, nằm trên giường lấy chăn mỏng che kín đầu không lên tiếng. Thư Chi nghe được tin từ chỗ Vương phi, trong lòng thầm oán trách Bùi Việt suốt cả đêm. Đang yên đang lành mới vừa tân hôn đã nhất quyết đòi ném phu quân nàng ta đến cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi cằn cỗi. Không hiểu lý lẽ đến thế, bảo sao Hoàng đế không cưới được thê tử.
Phải nhân thời gian này có mang là tốt nhất.
Vì vậy, Thư Chi dịu dàng như nước an ủi hắn ta, thậm chí không tiếc phái toàn bộ nha hoàn ra ngoài, dùng cơ thể mềm nhũn quyến rũ hắn ta. Bùi Giang Thành đúng là có hơi muốn, hắn ta dùng hết sức ôm ngang Thư Chi lên, hùng hổ đi vào giường.
Thư Chi kích động ôm cổ hắn ta khóc nấc lên.
Cuối cùng cũng thành công.
Mười lăm phút sau.
Thư Chi nhìn cái giường trống trơn, gương mặt lúc xanh lúc trắng.
Chuyện này... Tính sao đây?
Lắc lư trước cửa hai cái là tước vũ khí đầu hàng?
Bùi Giang Thành mải lau người trong phòng tắm cũng mất hết mặt mũi. Hắn ta do dự có nên quay lại dỗ dành kiều thê hay tìm nơi nào đó để vò mẻ lại sứt chạy trốn. Vốn định chọn vế trước nhưng khi nghe thấy tiếng khóc đè nén vang ra từ trong màn trước, Bùi Giang Thành mặc áo xong dứt khoát bỏ chạy.
Bùi Giang Thành quay lại thư phòng, nhớ đến Thư Quân từng làm cho hắn ta một cái túi thơm, lúc từ hôn không tìm thấy nên hắn ta nói dối là đã đốt rồi. Lúc này hắn ta chợt nhớ ra có khả năng nó ở trong thư phòng, sau khi lục tung lên khắp nơi, cuối cùng hắn ta cũng tìm thấy túi hương ở trong hộc tủ ngầm.
Bùi Giang Thành do dự một lúc rồi đeo nó lên eo.
Cùng lúc đó, Thư Lan Phong bận rộn cả một ngày vội vàng chạy về phủ.
Cảnh tượng nhìn thấy ở cung Nhân Thọ thật sự không thể tưởng tượng nổi. Sự trùng lặp này không phải không có, dù sao trong cung nhiều tú nương, đủ kiểu thêu thùa, trùng lặp một số hoa văn cũng không có hại gì nhưng Thư Lan Phong vẫn không yên lòng.
Nếu nói cho thê tử, sợ bà ấy lo lắng đổ bệnh, sau khi cân nhắc một phen, Thư Lan Phong cương quyết đi đến sảnh trước, bước chân đột ngột chuyển hướng về khuê phòng của Thư Quân.
Dù là phụ thân nhưng cũng không thể tùy tiện vào khuê phòng của nữ nhi, Thư Lan Phong đi đến cửa viện thì lập tức có bà tử ra đón. Ông ấy chắp tay sau lưng, đứng trong gió không nhúc nhích: “Cô nương đâu?”
Bà tử vội vàng quỳ xuống nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Bẩm lão gia, hôm nay cô nương ra ngoài chơi tuyết, không cẩn thận bị ngã lộn mèo một cái, hiện tại mắt cá chân sưng tấy nghiêm trọng, vẫn đang nằm trên giường xoa bóp dầu.”
Thư Lan Phong nghe xong thì còn lòng dạ nào nhớ đến đai lưng có phải đai lưng không, ông ấy vội hỏi thăm tình trạng vết thương của nữ nhi. Bà tử nói không có gì đáng lo ngại nhưng ông ấy vẫn lo lắng đến mức đi đi lại lại trên sân. Bây giờ trời vào đông giá rét, thê tử lại ốm đau không thể ra ngoài chăm sóc nữ nhi, nữ nhi của ông ấy phải chịu đau đớn một thân một mình. Lòng Thư Lan Phong cực kỳ đau đớn, ông an ủi nữ nhi qua lớp cửa sổ vài câu rồi lắc đầu đi bộ về Hạnh Hoa đường.
Buổi tối, dùng bữa xong, Thư Lan Phong nói chuyện với thê tử một lúc. Chờ Tô thị đi ngủ, ông ấy lo cho nữ nhi, định lén đến xem sao. Ban ngày tuyết ngừng rơi, ban đêm lại nổi gió lạnh cắt da cắt thịt, từng mảng tuyết như lông ngỗng rơi xuống sàn đất, Thư Lan Phong kéo chặt áo khoác rùng mình một cái.
Hạnh Hoa đường ở phía tây, khuê phòng Thư Quân ở phía đông, sau khi ra khỏi viện chỉ cần đi vòng qua sau chính viện là được.
Ngoài ra, dãy nhà của khuê phòng Thư Quân nối liền với góc đông nam của Hạnh Hoa đường, người hầu sẽ đưa nước nóng cho chủ tử hai bên từ đây. Thư Lan Phong đi vòng từ phòng chính thê đến hành lang phía đông, nương cửa hông thấy khuê phòng nữ nhi sáng trưng, xác định Thư Quân chưa ngủ thì ông ấy mới thoải mái đi từ chính viện sang.
Ngờ đâu đợi đến khi ông ấy đến trước cổng vòm khuê phòng, trừ hành lang có mấy ngọn đèn lồng thì bên trong chính viện tối thui, ngay cả bà tử thường ngày canh gác cũng không thấy đâu, chỉ có mỗi Thược Dược ôm lò sưởi run lẩy bẩy hành lễ: “Lão gia, sao ngài đến nữa? Cô nương đã ngủ rồi.”
“Ngủ? Ngủ từ bao giờ?” Mặt Thư Lan Phong đầy nghi ngờ.
Thược Dược cười khổ trả lời: “Gần được nửa canh giờ ạ.”
Sắc mặt Thư Lan Phong cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.