Chương 59
Hi Văn
11/03/2024
“Ừm…” Hai tay Thư Quân chống trên giường, cố gắng phối hợp với hắn, để bù lại sự chênh lệch giữa dáng người của hai bên.
Bùi Việt nhận ra động tác của Thư Quân, ngón tay len lỏi vào trong những sợi tóc của nàng, ôm nàng thật chặt, hắn hôn rất sâu, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Một hồi lâu sau khi Bùi Việt rời đi, Thư Quân nằm một mình trong đêm tối, tâm trí nàng còn đắm chìm trong nụ hôn không thở nổi kia.
Bùi Việt ở trước mặt nàng vẫn bị động và kiềm chế bản thân, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, hắn dường như muốn nuốt lấy nàng.
Thư Quân đỏ mặt, vùi mình vào trong chăn.
Ngày hôm sau, trời chưa tối Bùi Việt đã tới, Thư Quân vừa hưng phấn vừa lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa sổ: “Ngài tới sớm như vậy, lỡ như lát nữa phụ thân thần nữ tới, lỡ như phải giằng co nữa thì sao?”
Bùi Việt nhìn tiểu cô nương đang hốt hoảng kia, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Trẫm có thể phòng bị cẩn thận, ví dụ như hôm nay, trẫm đã nghĩ ra một biện pháp, giữ phụ thân nàng ở lại Tàng Thư các.”
Thư Quân mở to hai mắt: “Còn có thể làm như vậy sao?”
Bùi Việt giải thích với nàng: “Gần đây Quốc Tử Giám và Hàn Lâm viện đang bàn bạc chuyện biên soạn một bộ thư, phụ thân nàng phụ trách bộ phận kinh thư, trẫm cho ông ấy đến Tàng Thư các sửa sang lại thư mục. Cho nên, lúc này phụ thân nàng đang lao vào làm, bây giờ vẫn chưa dùng bữa trưa đâu.”
Thư Quân hé miệng cười khẽ, đấm nhè nhẹ vào ngực Bùi Việt: “Bệ hạ lại làm chuyện xấu rồi.”
Lời này rất rõ ràng nên không thể hiểu theo nghĩa khác, chỉ là phối hợp với giọng điệu làm nũng của nàng, lập tức khiến cho người ta mơ màng.
Một hồi lâu sau, Bùi Việt cũng không nói gì.
Thư Quân nhìn vào đôi mắt mãnh liệt của hắn, nàng nhớ đến nụ hôn tối hôm qua, vội vàng trốn vào trong chăn, chỉ để lộ bàn chân nhỏ, trắng như tuyết ra ngoài, chọc chọc vào bên người Bùi Viện: “Hu hu, bệ hạ chữa thương cho thần nữ đi.”
Bùi Việt nhìn ngón chân đáng yêu trắng như ngọc của nàng, trong lòng thầm cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Ở Ngự Thư phòng còn một đống việc, nhưng hắn lại chạy tới nơi này nghe tiểu cô nương sai khiến. Bùi Việt nghe lời Thư Quân, nâng chân nàng lên, thậm chí còn vỗ nhẹ một cái, phát ra tiếng rắc rắc.
Thư Quân tức giận rút chân về, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp từ trong chăn, buồn bực nói: “Bệ hạ đánh thần nữ làm gì?”
“Nàng không ngoan.” Mặt Bùi Việt không biến sắc, nắm lấy chân Thư Quân lần nữa, lần này hắn bắt đầu chăm chú xoa bóp cho nàng.
Không bao lâu sau, với lực đạo không nhẹ không nặng của Bùi Việt, chân của Thư Quân đã về lại diện mạo vốn có.
Đau thì cũng đau, chỉ là tiếng kêu ngày hôm nay của nàng so với hôm qua không giống nhau. Nàng vùi mình vào trong chăn, tiếng kêu đau cũng bị lấp bởi tấm chăn dày kia, trở nên mơ hồ không thôi, còn tưởng có chăn đệm che chắn, Thư Quân có thể không nghĩ ngợi gì mà đau đến xoay tới xoay lui ở trong chăn.
Giống như một nàng tiên cá bị mắc cạn.
Bùi Việt nhắm mắt lại, không nhìn nàng.
Tiếng kêu của Thư Quân càng ngày càng rõ ràng ở bên tài, giống như nước đường mật chảy ra từ trong hũ, chầm chậm và trơn trượt, chạy khắp cả người lan đến các giác quan.
Có một chỗ ứ máu ở chân Thư Quân, mà thuốc mỡ hôm qua bôi vào chỗ bầm tím được thẩm thấu, cho nên hôm nay chân nàng đã khá hơn một chút, chỉ là còn một chỗ bị bầm, Bùi Việt cố gắng khơi thông chỗ máu bầm kia.
Thư Quân chịu không nổi, bò ra từ trong chăn, nàng chui vào trong lòng Bùi Việt, hai tay túm vạt áo hắn, liên tục khẩn cầu: “Ngài nhẹ một chút, xin ngài tha cho ta đi mà.” Thân hình Bùi Việt cao to, lồng ngực rộng lớn, đủ cho nàng vùng vẫy.
Người nhẫn tâm kia thờ ơ, đè lại chỗ đau của nàng, giống như nắm lấy điểm yếu của Thư Quân, mặc cho Thư Quân xin hắn thương xót thì Bùi Việt cũng không chịu buông tay.
Tại sao Bùi Việt lại xấu xa như vậy?
Trong lòng Thư Quân nghĩ thầm, tiểu cô nương cũng không còn cách nào khác, vụng về chạm vào đôi môi mỏng của hắn, nghĩ hết mọi cách ép Bùi Việt dừng tay.
Quả nhiên, động tác của Bùi Việt đã dừng lại.
Cơn đau ở mắt cá chân đã biến mất.
Cô nương nếm được vị ngọt thì lập tức biến cái chạm nhẹ như tuyết rơi hóa thành sự giao hòa giữa băng tuyết.
Một tay Bùi Việt giữ im mắt cá chân nàng, bảo vệ cho vết thương không bị va phải, tay kia dính đầy thuốc mỡ, buông lỏng xuống một bên.
Bùi Việt chợt cảm thấy tư thế của nàng không đúng, sau đó lại lo lắng khí huyết dưới chân nàng không thông. Vậy nên, một tay hắn ôm lấy cả người nàng, hai tay Thư Quân bám lên cổ Bùi Việt, nàng cứ như vậy mà treo lơ lửng trên người hắn.
Thư Quân vẫn biết sức mạnh giữa nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, nhưng chênh lệch này cũng cách xa quá mức đáng sợ.
Dường như Bùi Viện rất dễ dàng vặn người nàng lại.
Thư Quân hôn một lúc lâu, nhưng nàng cũng không thể nào biến thép thành sợi chỉ mềm mại được, đợi khi không còn không khí để hô hấp, Thư Quân tỏ vẻ uất ức nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng một cách lạ thường, Bùi Việt bình tĩnh hỏi nàng: “Đã hôn đủ chưa?”
Thư Quân khịt mũi, không lên tiếng.
Bùi Việt nhìn nàng không nhúc nhích: “Vậy thì ta tiếp tục.” Sau đó, Bùi Việt thả nàng xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Quân lộ vẻ suy sụp.
Rõ ràng chỉ là trị thương, vậy mà hai người lại lăn qua lăn lại đến nỗi cả người lấm tấm mồ hôi.
Sau khi vết bầm tím tan đi, Thư Quân không thấy đau nữa, nàng lười biếng nằm trong chăn, ánh mắt giống như sợi củ sen mà dính trên người hắn.
“Sau này bệ hạ còn có thể thương ta như vậy không?”
Bùi Việt đối xử với nàng cũng quá tốt, đêm tuyết gió lạnh, lại đến tận nơi trị thương cho nàng.
Biểu cảm của Bùi Việt không chút thay đổi, trái tim đã sớm bị nàng chinh phục từng chút một: “Sau này, ngày nào trẫm cũng thương nàng.”
Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào Bùi Việt còn nói thêm một câu: “Đến lúc đó nàng cũng đừng kêu đau.”
Thư Quân chắc chắn lắc đầu, mang theo vẻ ngây thơ: “Không đâu, ta vui còn không hết.”
Bùi Việt cười cười: “Trẫm sẽ nhớ kỹ lời này của nàng.”
Dĩ nhiên, Thư Quân vẫn chưa ý thức được lời nói của hắn có hàm ý gì, nàng nghe được có một chút gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, thúc giục nói với Bùi Việt: “Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, ngài mau quay về đi, ngày mai ngài còn có triều vụ nữa.”
Bùi Việt nhìn nàng một cái, biết được người Thư Quân ra mồ hôi nên nàng muốn thay quần áo, hắn không ở lại thêm nữa, Bùi Việt uống một ngụm trà nóng rồi rời đi.
Cũng không biết ông trời có đối nghịch với hắn hay không, đêm nay gió tuyết rơi vô cùng lớn, không dễ gì Bùi Việt mới phóng ngựa chạy về đến Phụng Thiên điện, Lý công công túc trực nói cho Bùi Việt: “Bệ hạ, tế tửu Quốc Tử Giám Tôn đại nhân và Ti nghiệp Thư đại nhân đang đợi ngài ở thiên điện, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với bệ hạ.”
Bùi Việt sửng sốt: “Bảo hai vị ái khanh chờ một chút, trẫm thay y phục rồi sẽ đến.”
Mùa đông khắc nghiệt, Bùi Việt cũng không tiện để hai người đợi lâu, hắn đoán có lẽ là có liên quan đến chuyện biên sửa lại sách, cho nên Bùi Việt chỉ thay một bộ long bào rồi đi tới trắc điện.
Thư Lan Phong và Tôn lão tiên sinh đang nghị luận không ngừng về chuyện biên sửa lại thư, cho đến khi hình bóng của Thánh thượng xuất hiện, hai người mới ngậm miệng, sau đó đồng loạt thỉnh an Bùi Việt.
Bùi Việt đứng ở vị trí không xa không gần, phất tay với hai người: “Miễn lễ, đã muộn như vậy rồi, không biết hai vị ái khanh còn có chuyện gì?”
Thư Lan Phong nhìn hắn một cái, vì chuyện đêm qua nghi ngờ Hoàng đế qua lại với nữ nhi của mình nên hôm nay ông ấy nhìn Hoàng đế ít nhiều có vài phần chột dạ, nhìn Bùi Việt không có ý ngồi xuống, có thể thấy được hắn không muốn nói nhiều với bọn họ.
Trên thực tế, Thư Lan Phong và Tôn đại nhân cũng không hẳn là có chuyện gấp, vốn dĩ bọn họ cũng không cần đợi lâu như vậy. Chỉ là người làm trong cung không dám tùy ý để lộ hành tung của Bùi Việt, nên mới nói Hoàng đế không ở Ngự Thư phòng. Hai người nghĩ gió tuyết dày đặc, cuối năm cũng sắp đến, gặp Hoàng đế một lần cũng không dễ dàng, vậy nên bọn họ dứt khoát chờ một chút, ai ngờ bọn họ chờ thêm một chút, một canh giờ đã trôi qua.
Tôn lão tiên sinh mở miệng giải thích nguyên nhân trước, ông ta nhắc tới việc có thể phải ra vào Tàng Thư các, khẩn cầu Hoàng đế viết một bức thư tay nữa cho Thư Lan Phong.
Bùi Việt gần như không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
“Chuyện này dễ mà, người đâu, chuẩn bị bút mực.”
Bùi Việt đồng ý quá thoải mái, Thư Lan Phong không kìm được lòng vui mừng khôn xiết. Trong Tàng Thư các của hoàng cung có rất nhiều điển tịch trân quý nhất từ xưa đến nay, bên ngoài có nơi này cũng có, bên ngoài không có, nhưng nơi này lại có. Nếu như có bức thư tay này, trước khi hoàn thành biên sửa lại sách, Thư Lan Phong có thể ra vào thoải mái, đây là giấc mộng của bao nhiêu người đọc sách.
Ban đêm, người làm trong cung không nhiều bằng ban ngày, khi một người trong đó cầm bút mực tới, tâm tình Thư Lan Phong kích động, với tư cách là thần tử hầu hạ chủ quân, lúc này Thư Lan Phong muốn đi lên phía trước hỗ trợ.
Ông ấy vén tay áo lên, đang muốn mài mực thì một mùi thuốc quen thuộc xông vào chóp mũi, khiến cả người ông ấy nhất thời cứng đờ.
Bùi Việt cũng không ngờ Thư Lan Phong lại đến hầu hạ hắn mài mực, sắc mặt hơi cứng đờ.
Bùi Việt cố ý đứng xa một chút, chính là muốn tránh Thư Lan Phong, không ngờ ngàn vạn tính toán, ông trời vẫn không buông tha cho hắn.
Bùi Việt nhận ra động tác của Thư Quân, ngón tay len lỏi vào trong những sợi tóc của nàng, ôm nàng thật chặt, hắn hôn rất sâu, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Một hồi lâu sau khi Bùi Việt rời đi, Thư Quân nằm một mình trong đêm tối, tâm trí nàng còn đắm chìm trong nụ hôn không thở nổi kia.
Bùi Việt ở trước mặt nàng vẫn bị động và kiềm chế bản thân, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, hắn dường như muốn nuốt lấy nàng.
Thư Quân đỏ mặt, vùi mình vào trong chăn.
Ngày hôm sau, trời chưa tối Bùi Việt đã tới, Thư Quân vừa hưng phấn vừa lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa sổ: “Ngài tới sớm như vậy, lỡ như lát nữa phụ thân thần nữ tới, lỡ như phải giằng co nữa thì sao?”
Bùi Việt nhìn tiểu cô nương đang hốt hoảng kia, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Trẫm có thể phòng bị cẩn thận, ví dụ như hôm nay, trẫm đã nghĩ ra một biện pháp, giữ phụ thân nàng ở lại Tàng Thư các.”
Thư Quân mở to hai mắt: “Còn có thể làm như vậy sao?”
Bùi Việt giải thích với nàng: “Gần đây Quốc Tử Giám và Hàn Lâm viện đang bàn bạc chuyện biên soạn một bộ thư, phụ thân nàng phụ trách bộ phận kinh thư, trẫm cho ông ấy đến Tàng Thư các sửa sang lại thư mục. Cho nên, lúc này phụ thân nàng đang lao vào làm, bây giờ vẫn chưa dùng bữa trưa đâu.”
Thư Quân hé miệng cười khẽ, đấm nhè nhẹ vào ngực Bùi Việt: “Bệ hạ lại làm chuyện xấu rồi.”
Lời này rất rõ ràng nên không thể hiểu theo nghĩa khác, chỉ là phối hợp với giọng điệu làm nũng của nàng, lập tức khiến cho người ta mơ màng.
Một hồi lâu sau, Bùi Việt cũng không nói gì.
Thư Quân nhìn vào đôi mắt mãnh liệt của hắn, nàng nhớ đến nụ hôn tối hôm qua, vội vàng trốn vào trong chăn, chỉ để lộ bàn chân nhỏ, trắng như tuyết ra ngoài, chọc chọc vào bên người Bùi Viện: “Hu hu, bệ hạ chữa thương cho thần nữ đi.”
Bùi Việt nhìn ngón chân đáng yêu trắng như ngọc của nàng, trong lòng thầm cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Ở Ngự Thư phòng còn một đống việc, nhưng hắn lại chạy tới nơi này nghe tiểu cô nương sai khiến. Bùi Việt nghe lời Thư Quân, nâng chân nàng lên, thậm chí còn vỗ nhẹ một cái, phát ra tiếng rắc rắc.
Thư Quân tức giận rút chân về, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp từ trong chăn, buồn bực nói: “Bệ hạ đánh thần nữ làm gì?”
“Nàng không ngoan.” Mặt Bùi Việt không biến sắc, nắm lấy chân Thư Quân lần nữa, lần này hắn bắt đầu chăm chú xoa bóp cho nàng.
Không bao lâu sau, với lực đạo không nhẹ không nặng của Bùi Việt, chân của Thư Quân đã về lại diện mạo vốn có.
Đau thì cũng đau, chỉ là tiếng kêu ngày hôm nay của nàng so với hôm qua không giống nhau. Nàng vùi mình vào trong chăn, tiếng kêu đau cũng bị lấp bởi tấm chăn dày kia, trở nên mơ hồ không thôi, còn tưởng có chăn đệm che chắn, Thư Quân có thể không nghĩ ngợi gì mà đau đến xoay tới xoay lui ở trong chăn.
Giống như một nàng tiên cá bị mắc cạn.
Bùi Việt nhắm mắt lại, không nhìn nàng.
Tiếng kêu của Thư Quân càng ngày càng rõ ràng ở bên tài, giống như nước đường mật chảy ra từ trong hũ, chầm chậm và trơn trượt, chạy khắp cả người lan đến các giác quan.
Có một chỗ ứ máu ở chân Thư Quân, mà thuốc mỡ hôm qua bôi vào chỗ bầm tím được thẩm thấu, cho nên hôm nay chân nàng đã khá hơn một chút, chỉ là còn một chỗ bị bầm, Bùi Việt cố gắng khơi thông chỗ máu bầm kia.
Thư Quân chịu không nổi, bò ra từ trong chăn, nàng chui vào trong lòng Bùi Việt, hai tay túm vạt áo hắn, liên tục khẩn cầu: “Ngài nhẹ một chút, xin ngài tha cho ta đi mà.” Thân hình Bùi Việt cao to, lồng ngực rộng lớn, đủ cho nàng vùng vẫy.
Người nhẫn tâm kia thờ ơ, đè lại chỗ đau của nàng, giống như nắm lấy điểm yếu của Thư Quân, mặc cho Thư Quân xin hắn thương xót thì Bùi Việt cũng không chịu buông tay.
Tại sao Bùi Việt lại xấu xa như vậy?
Trong lòng Thư Quân nghĩ thầm, tiểu cô nương cũng không còn cách nào khác, vụng về chạm vào đôi môi mỏng của hắn, nghĩ hết mọi cách ép Bùi Việt dừng tay.
Quả nhiên, động tác của Bùi Việt đã dừng lại.
Cơn đau ở mắt cá chân đã biến mất.
Cô nương nếm được vị ngọt thì lập tức biến cái chạm nhẹ như tuyết rơi hóa thành sự giao hòa giữa băng tuyết.
Một tay Bùi Việt giữ im mắt cá chân nàng, bảo vệ cho vết thương không bị va phải, tay kia dính đầy thuốc mỡ, buông lỏng xuống một bên.
Bùi Việt chợt cảm thấy tư thế của nàng không đúng, sau đó lại lo lắng khí huyết dưới chân nàng không thông. Vậy nên, một tay hắn ôm lấy cả người nàng, hai tay Thư Quân bám lên cổ Bùi Việt, nàng cứ như vậy mà treo lơ lửng trên người hắn.
Thư Quân vẫn biết sức mạnh giữa nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, nhưng chênh lệch này cũng cách xa quá mức đáng sợ.
Dường như Bùi Viện rất dễ dàng vặn người nàng lại.
Thư Quân hôn một lúc lâu, nhưng nàng cũng không thể nào biến thép thành sợi chỉ mềm mại được, đợi khi không còn không khí để hô hấp, Thư Quân tỏ vẻ uất ức nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng một cách lạ thường, Bùi Việt bình tĩnh hỏi nàng: “Đã hôn đủ chưa?”
Thư Quân khịt mũi, không lên tiếng.
Bùi Việt nhìn nàng không nhúc nhích: “Vậy thì ta tiếp tục.” Sau đó, Bùi Việt thả nàng xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Quân lộ vẻ suy sụp.
Rõ ràng chỉ là trị thương, vậy mà hai người lại lăn qua lăn lại đến nỗi cả người lấm tấm mồ hôi.
Sau khi vết bầm tím tan đi, Thư Quân không thấy đau nữa, nàng lười biếng nằm trong chăn, ánh mắt giống như sợi củ sen mà dính trên người hắn.
“Sau này bệ hạ còn có thể thương ta như vậy không?”
Bùi Việt đối xử với nàng cũng quá tốt, đêm tuyết gió lạnh, lại đến tận nơi trị thương cho nàng.
Biểu cảm của Bùi Việt không chút thay đổi, trái tim đã sớm bị nàng chinh phục từng chút một: “Sau này, ngày nào trẫm cũng thương nàng.”
Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào Bùi Việt còn nói thêm một câu: “Đến lúc đó nàng cũng đừng kêu đau.”
Thư Quân chắc chắn lắc đầu, mang theo vẻ ngây thơ: “Không đâu, ta vui còn không hết.”
Bùi Việt cười cười: “Trẫm sẽ nhớ kỹ lời này của nàng.”
Dĩ nhiên, Thư Quân vẫn chưa ý thức được lời nói của hắn có hàm ý gì, nàng nghe được có một chút gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, thúc giục nói với Bùi Việt: “Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, ngài mau quay về đi, ngày mai ngài còn có triều vụ nữa.”
Bùi Việt nhìn nàng một cái, biết được người Thư Quân ra mồ hôi nên nàng muốn thay quần áo, hắn không ở lại thêm nữa, Bùi Việt uống một ngụm trà nóng rồi rời đi.
Cũng không biết ông trời có đối nghịch với hắn hay không, đêm nay gió tuyết rơi vô cùng lớn, không dễ gì Bùi Việt mới phóng ngựa chạy về đến Phụng Thiên điện, Lý công công túc trực nói cho Bùi Việt: “Bệ hạ, tế tửu Quốc Tử Giám Tôn đại nhân và Ti nghiệp Thư đại nhân đang đợi ngài ở thiên điện, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với bệ hạ.”
Bùi Việt sửng sốt: “Bảo hai vị ái khanh chờ một chút, trẫm thay y phục rồi sẽ đến.”
Mùa đông khắc nghiệt, Bùi Việt cũng không tiện để hai người đợi lâu, hắn đoán có lẽ là có liên quan đến chuyện biên sửa lại sách, cho nên Bùi Việt chỉ thay một bộ long bào rồi đi tới trắc điện.
Thư Lan Phong và Tôn lão tiên sinh đang nghị luận không ngừng về chuyện biên sửa lại thư, cho đến khi hình bóng của Thánh thượng xuất hiện, hai người mới ngậm miệng, sau đó đồng loạt thỉnh an Bùi Việt.
Bùi Việt đứng ở vị trí không xa không gần, phất tay với hai người: “Miễn lễ, đã muộn như vậy rồi, không biết hai vị ái khanh còn có chuyện gì?”
Thư Lan Phong nhìn hắn một cái, vì chuyện đêm qua nghi ngờ Hoàng đế qua lại với nữ nhi của mình nên hôm nay ông ấy nhìn Hoàng đế ít nhiều có vài phần chột dạ, nhìn Bùi Việt không có ý ngồi xuống, có thể thấy được hắn không muốn nói nhiều với bọn họ.
Trên thực tế, Thư Lan Phong và Tôn đại nhân cũng không hẳn là có chuyện gấp, vốn dĩ bọn họ cũng không cần đợi lâu như vậy. Chỉ là người làm trong cung không dám tùy ý để lộ hành tung của Bùi Việt, nên mới nói Hoàng đế không ở Ngự Thư phòng. Hai người nghĩ gió tuyết dày đặc, cuối năm cũng sắp đến, gặp Hoàng đế một lần cũng không dễ dàng, vậy nên bọn họ dứt khoát chờ một chút, ai ngờ bọn họ chờ thêm một chút, một canh giờ đã trôi qua.
Tôn lão tiên sinh mở miệng giải thích nguyên nhân trước, ông ta nhắc tới việc có thể phải ra vào Tàng Thư các, khẩn cầu Hoàng đế viết một bức thư tay nữa cho Thư Lan Phong.
Bùi Việt gần như không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
“Chuyện này dễ mà, người đâu, chuẩn bị bút mực.”
Bùi Việt đồng ý quá thoải mái, Thư Lan Phong không kìm được lòng vui mừng khôn xiết. Trong Tàng Thư các của hoàng cung có rất nhiều điển tịch trân quý nhất từ xưa đến nay, bên ngoài có nơi này cũng có, bên ngoài không có, nhưng nơi này lại có. Nếu như có bức thư tay này, trước khi hoàn thành biên sửa lại sách, Thư Lan Phong có thể ra vào thoải mái, đây là giấc mộng của bao nhiêu người đọc sách.
Ban đêm, người làm trong cung không nhiều bằng ban ngày, khi một người trong đó cầm bút mực tới, tâm tình Thư Lan Phong kích động, với tư cách là thần tử hầu hạ chủ quân, lúc này Thư Lan Phong muốn đi lên phía trước hỗ trợ.
Ông ấy vén tay áo lên, đang muốn mài mực thì một mùi thuốc quen thuộc xông vào chóp mũi, khiến cả người ông ấy nhất thời cứng đờ.
Bùi Việt cũng không ngờ Thư Lan Phong lại đến hầu hạ hắn mài mực, sắc mặt hơi cứng đờ.
Bùi Việt cố ý đứng xa một chút, chính là muốn tránh Thư Lan Phong, không ngờ ngàn vạn tính toán, ông trời vẫn không buông tha cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.