Hoa Lay Ơn

Chương 41:

Dạ Điểu

06/09/2022

Tên của cuốn sách thứ 3 là “Cổ Lâu u mộng”, linh cảm đến từ thành cổ ở thành phố Ô Thủy, một vụ án mạng xảy ra bên trong lầu cổ để lại rất nhiều nghi ngờ, chờ cảnh sát điều tra phá án.

Người chết là một cậu bé 18 tuổi sinh ra trong một gia đình truyền thống, cậu ấy là một người tươi sáng thoải mái, thông minh nhanh trí, vốn dĩ cậu nên có một cuộc đời xán lạn như hoa thế nhưng vì tình cờ mà bị vận mệnh bóp nghẹt lấy cổ.

Mặc dù cậu ấy là người chết nhưng cũng là nhân vật chính trong câu chuyện, những đầu mối cậu cẩn thận để lại dẫn dắt cảnh sát mở ra một bí mật kinh hoàng...

Viết xong dàn ý của câu chuyện Cổ Kỳ tự châm cho mình một điếu thuốc.

Cô nhìn thời gian hiện giờ là 7 giờ tối.

Bụng đói rồi cô mới nghĩ tới việc bản thân vẫn còn chưa ăn tối.

Cầm lấy chìa khóa xe, Cổ Kỳ rời khỏi khách sạn, đầu tiên cô đi tới một nhà hàng gọi một phần gan ngỗng, một phần tôm nướng souffle, một phần điểm tâm Ý và một chai rượu vang.

Buổi tối khoảng 9 giờ Cổ Kỳ tới một quán bar ngồi ở phòng vip trên tầng 2 nhìn về phía sân khấu, gọi một bình rượu hoa, yên lặng ngồi uống rượu nghe nhạc.

Trong quán bar có một nhóm nhạc nhỏ đang biểu diễn, ở trong góc tầng một có hai nam một nữ, cô gái đó là hát chính.

Giọng hát của cô gái đó không tồi, giai điệu du dương uyển chuyển, giọng hát trong veo động lòng người, mỗi một lần hát tới khúc cao trào đều có một nhóm các chàng trai trẻ tuổi niềm nở vỗ tay.

Cổ Kỳ uống rượu không cần có ai uống cùng, một mình cô tự do cộng thêm khuôn mặt này thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, thế nên bình thường cô hay ngồi ở khu khách vip trong quán, trừ phục vụ ra không có ai làm phiền cả.

Khoảng 9 rưỡi tối có một vài chàng trai đi vào trong quán bar, trông họ cao ráo, người nào người nấy mắt thanh mày tú, tinh thần phấn chấn trông giống như là học sinh cấp 3.

Cổ Kỳ không ngờ tới sẽ gặp phải người quen ở đây, đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Soái, cuối cùng là nhìn thấy Lạc Thiên Dịch...



Bọn họ mặc đồng phục, ăn mặc thời trang anh tuấn, vừa nhìn là biết không phải con trai nhà bình thường.

Con trai trong gia đình bình thường thì sẽ thế nào nhỉ?

Quần áo không toát lên vẻ đẹp trai, thời trang, không có đôi giày thể thao mấy nghìn tệ, không có khí chất quần là áo lượt “ông đây đến đây để tiêu khiển” như vậy.

Nhưng mà những đặc trưng này mấy học sinh cấp 3 ở dưới tầng kia đều có hết.

Lạc Thiên Dịch đi trong nhóm nam sinh kia, anh vẫn luôn khôi ngô sạch sẽ như vậy, chỉ là người gầy đi rất nhiều, trông cũng không có tinh thần.

Mấy người ngồi xuống một chiếc sofa màu đỏ ở trong góc, phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ, các chàng trai chụm đầu lại một chỗ dường như đang bàn bạc xem gọi đồ uống gì, chỉ có Lạc Thiên Dịch ốm yếu dựa vào ghế sofa sau lưng, tay gác lên ghế, đầu ngửa ra sau nhắm mắt dưỡng thần, trông anh có vẻ rất mệt cũng rất tiều tụy.

Cổ Kỳ uống một hớp rượu hoa, tỉ mỉ thưởng thức người con trai đó.

Thực ra đối với cô Lạc Thiên Dịch rất đặc biệt.

Không phải bởi anh là con trai của Lạc Chiêu Niên mà cụ thể là bởi vì điều gì cô cũng không thể nói rõ được.

Đêm cô rời khỏi nhà họ Lạc, người con trai ấy từng xuất hiện trong giấc mơ của cô, anh khóc hỏi cô tại sao lại đối xử với anh như vậy, sau đó cô hôn lên đôi mắt hạnh của anh...

Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy giấc mơ đó rất kì lạ.

Tại sao anh lại khóc, tại sao cô lại hôn anh? Từ trước tới giờ cô chưa từng nhận định sức nặng của cô trong lòng người khác, cũng không nhận định cô có tình cảm khác đối với người con trai ấy.

Đang suy nghĩ về giấc mơ kia thì bất ngờ nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đứng lên, thân người cao lớn đẹp trai đi xuyên qua các bàn rượu hình vuông, bước về phía lối đi vào nhà vệ sinh.

Cổ Kỳ ngồi ở trên tầng hai nhìn về phía sân khấu, cô có thể nhìn thấy toàn bộ nhất cử nhất động của người tầng dưới, cô cho rằng Lạc Thiên Dịch muốn vào nhà vệ sinh thế nhưng không phải.



Anh đứng ở lối vào, dựa lên tường lấy ở trong túi quần ra một bao thuốc lá và một cái bật lửa...

Nhìn kỹ thì đó là bao thuốc lá hiệu Ngọc Khê, là hiệu mà Cổ Kỳ hay hút.

Chàng trai mở bao thuốc lấy một điếu từ bên trong ra, dừng lại một lát anh ngậm đầu thuốc vào trong miệng sau đó dùng bật châm lửa.

Khi bật lửa sáng lên gò má của chàng trai được điểm sáng, Cổ Kỳ thấy được một khuôn mặt gầy gò, tiều tụy vì bệnh, đẹp trai thì vẫn đẹp trai như vậy thế nhưng rõ ràng trông rất gầy.

Nhưng có lẽ là lần đầu hút thuốc dùng sức quá thế nên sau khi hít một hơi chàng trai ho khan kịch liệt.

Anh khom người xuống ho dữ dội như thể hút một hơi có thể dẫn tới căn bệnh hiểm nghèo, khuôn mặt trắng nõn nhuộm thêm một tầng đỏ ửng khác thường.

Nhìn thấy cảnh này Cổ Kỳ ngạc nhiên.

Vậy mà anh lại bắt đầu hút thuốc rồi...

Nhìn thấy Lạc Thiên Dịch hút thuốc, Cổ Kỳ nhíu mày.

Theo cô biết, đàn ông nhà họ Lạc đều không hút thuốc, ông cụ Lạc không đụng khói thuốc, Lạc Chiêu Niên không hút thuốc, Lạc Thiên Dịch cũng như vậy.

Thân là gia đình y học cổ truyền, có lẽ sẽ chú ý tới sức khỏe của cơ thể, ông cụ Lạc không cho người nhà họ Lạc hút thuốc, Lạc Thiên Dịch không nên nhiễm thói quen này.

Cổ Kỳ ấn chuông phục vụ, một lát sau, một nữ phục vụ đi tới.

"Gọi giúp tôi một ly sữa nóng cho nam sinh kia, nhắc cậu ấy hút thuốc có hại cho sức khỏe." Cổ Kỳ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Lay Ơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook