Hoa Lay Ơn

Chương 4:

Dạ Điểu

04/09/2022

Nhìn từ ảnh chụp, thành phố Ô Thủy đã thay đổi rất nhiều, các tòa nhà cổ kính được xây dựng dựa trên sông, bờ sông người đến người đi, thành phố nhỏ càng phồn hoa, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Không khó để nhận thấy từ lượng khách và sự phân bố các cửa hàng trên các con phố, ngõ hẻm, cho thấy thành phố nhỏ phát triển rất tốt, như McDonald, Starbucks, Haidilao, Nike và các cửa hàng thương hiệu thông thường khác chỉ ở thành phố lớn, nơi này lại có đầy đủ mọi thứ.

Cổ Kỳ ngồi trên thuyền gỗ, lang thang không có mục đích mà ngắm nhìn phong cảnh ven đường thì một cuộc điện thoại đánh vỡ khoảnh khắc thư thả này.

Cô mở di động, là cuộc gọi từ biên tập Đằng An Tường.

"Alo?”

"Cổ Kỳ, em đang ở đâu?”

"Một thành phố nhỏ phía Nam.”

"Em đi xa nhà! Không phải anh đã nói sắp có buổi ký sách mới sao? Người hâm mộ trên mạng kêu gào muốn gặp em, yêu cầu rất cao. Tụi anh cũng đã thả tiếng gió trên Weibo, nói sẽ tổ chức một đợt ký sách mới. Nếu buổi ký sách lần này bị hủy bỏ, người hâm mộ sẽ rất thất vọng.”

Cổ Kỳ đeo kính râm, biểu cảm lạnh lùng.

"Em đã nói rồi, em không thích buổi ký sách, không thích lộ mặt trước truyền thông. Nếu anh không nghe lọt tai, đó là vấn đề của anh.”

Giọng điệu và lời nói của Cổ Kỳ không chút khách khí. Từ trước đến nay cô luôn là một người như vậy, lạnh lùng, độc đoán và tự lập, không bao giờ xem xét suy nghĩ và cảm xúc của người khác, mọi thứ đều không liên quan đến cô.

Cũng may Đằng An Tường có một trái tim mạnh mẽ, nắm chắc nguyên tắc “nhất cử lưỡng tiện”, thái độ của anh ấy với Cổ Kỳ còn kiên nhẫn hơn cả với mẹ của mình.



Suy cho cùng, cuốn sách đầu tay của Cổ Kỳ đã là đỉnh cao, hiếm có nữ tác giả tài năng nào lại được vô số người hâm mộ săn đón. Hiện tại, tác phẩm của cô và cả cô đều chạm tay là bỏng, trên mạng chỉ cần tùy tiện tìm kiếm hai chữ “Cổ Kỳ”, sẽ nhanh chóng nhảy ra vô số chủ đề về cô.

"Cổ Kỳ, em hãy tin vào trực giác của anh, chỉ cần tổ chức buổi ký sách một lần thôi, với tài năng và ngoại hình của em, một khi công khai trước truyền thông, em có thể sẽ rất nổi tiếng! Nữ nhà văn tài năng xinh đẹp, ai mà không thích?" Đằng An Tường tận tình khuyên bảo.

Cổ Kỳ cũng giống như Cổ Như Tâm, nếu cô muốn thành công còn dễ hơn người thường, ai bảo cô có gương mặt mê hoặc chúng sinh. Nếu cô lộ diện trước truyền thông, không nói tới sẽ bùng nổ một vòng thì cũng sẽ gây ra một trận lay động không nhỏ.

Đối với đề nghị của Đằng An Tường, Cổ Kỳ tỏ ra thờ ơ: "Em nói rồi, em sẽ không lộ mặt.”

"Em nghĩ thử xem, chỉ cần em trở nên nổi tiếng, sau này mỗi cuốn sách của em sẽ thu được khoản tiền lớn, sách mới xuất bản sẽ không chỉ là 500.000 bản, em...”

Đằng An Tường chưa kịp nói xong, Cổ Kỳ đã cúp điện thoại, ném điện thoại vào túi vải bên cạnh, vẻ mặt lười biếng.

Có lẽ cô chính là một kẻ lập dị, đối với tiền tài và danh lợi không có bao nhiêu cố chấp, có lẽ cô là một đứa trẻ lạ thường trưởng thành trong hoàn cảnh sung túc, suy cho cùng thì cô cũng không thiếu tiền.

Điện thoại vừa cúp máy, vài giây sau lại rung lên.

Cổ Kỳ không muốn để ý đến, nhưng tiếng chuông cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến cô đành phải nghe điện thoại.

"Chuyện gì?”

Giọng điệu của cô không được thân thiện cho lắm, lạnh lùng, không che giấu sự khó chịu.

Người đầu dây bên kia im lặng, hồi lâu không lên tiếng.

Cổ Kỳ liếc nhìn chiếc điện thoại, đây không phải cuộc gọi từ Đằng An Tường, mà là một dãy số lạ ...



Con thuyền chầm chậm tiến về phía trước, một cụ già ngồi trên ghế đá bên bờ kéo đàn nhị, ngón tay thuần thục và linh hoạt, tiếng đàn nhị vang lên êm ái và thê lương.

"Cháu có phải là con gái của Như Tâm không? Bây giờ cháu đang ở thành phố Ô Thủy?”

Đầu dây bên kia là một bà lão, giọng nói già dặn, nhưng rất thân thiện.

Đối phương không phải là người phiền toái như Đằng An Tường, giọng điệu của Cổ Kỳ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, bà là?”

"Cháu không biết bà, nhưng Như Tâm thì biết đó. Trước kia, đứa bé ấy đã sống ở nhà họ Lạc của bà, có thể nói bà đã nhìn con bé lớn lên. Con bé gọi bà là dì Bảy, bây giờ bà đã già đến mức không nhận ra rồi.”

Nhà họ Lạc...

Cổ Kỳ đang trầm ngâm thì tiếng đàn nhị bên tai đột nhiên im bặt.

"Như Tâm đã gọi cho bà, nói rằng cháu đến thành phố Ô Thủy. Con bé nhờ người gửi đến nhà rất nhiều quà tặng quý giá, dù bà không nhận thì nhân viên giao hàng cũng nhất quyết không chịu trả về. Bây giờ bà không biết nên làm thế nào đối với đống quà tặng chất đầy sân này cho phải.”

"Bà cứ nhận lấy đi, đó là tấm lòng của mẹ cháu.”

"Cũng chỉ có thể như vậy, haiz, vừa chớp mắt đã 28 năm trôi qua, bà còn nhớ rõ con bé đó. Dáng vẻ tết hai bím tóc nhỏ, con bé là cô gái xinh đẹp nhất mà bà thấy, bây giờ ngay cả con gái của nó cũng trưởng thành, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Cổ Kỳ không biết phải tiếp lời thế nào, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người giỏi ăn nói.

"Nếu cháu đã tới thành phố Ô Thủy, cứ ở nhà họ Lạc của bà. Bây giờ cháu đang ở chỗ nào, cháu gái? Bà nội nhờ đứa cháu trai đến đón cháu, chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm tối, đến lúc đó kể cho bà nghe tình hình mấy năm nay của mẹ cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Lay Ơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook