Chương 14
Tôn Tiểu Thiên
03/08/2013
Hai người muốn trốn tránh đối phương,ngược lại càng thêm lúng túng.
Nhưng Tiêu Tử Uý thật sự không thể nhĩn tiếp nữa,hắn cần phải mở rộng cửa lòng nói rõ mọi chuyện với Hạ Vũ Thần.Có mấy lời hắn nhất định phải nói trước mặt cô.
Rất may mắn,hắn tìm được cô tại thư phòng,cô đang xem một quyển tạp chí du lịch.
“Anh,tại sao anh . . . . . .”Cô bị hắn tự dưng xông vào làm sợ hết hồn, “Anh muốn dùng thư phòng à,tôi . . . . . . xem xong rồi.”Cô bối rối đứng lên,lời nói có chút không mạch lạc: “Tôi trở về phòng,tạm biệt, ách. . . . . . chúc ngủ ngon.”
Hắn đi đến trước một bước,kéo tay cô, “Anh đến tìm em.”
“Tìm tôi?”
“Vũ Thần,chúng ta không nên trốn tránh đối phương,chúng ta phải nói rõ mọi chuyện.”Mấy ngày qua hắn chịu nổi khổ tương tư đã đủ rồi.
“Em không có.” Hạ Vũ Thần mở mắt nói láo,nếu không cô cũng không cần đến thư phòng đọc tạp chí để mình buồn ngủ,đột nhiên lại bị hắn bắt được.
“Đừng nói dối,em rõ ràng đang trốn anh,anh biết.”
“Không phải vậy?” Cô ngước lên một đôi mắt to có nỗi lòng thầm kính,nhìn thẳng vào trong tròng mắt đen thâm thúy,như muốn nhìn rõ lòng hắn.
“Đúng,anh cũng vậy.” Hắn sảng khoái thừa nhận, “Nhưng còn vậy nữa thì không được .”
“Anh muốn gì?”
Hắn say sưa ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,ánh mắt cẩn thận quan sát mỗi một phản ứng nhỏ trên mặt người yêu.
“Anh rất nhớ em,mỗi khi nhìn bóng người xinh đẹp của em lúc ẩn lúc hiện trước mặt,an không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó em run rẩy nằm dưới người anh. . . . . .”
“Không!” Cô che lỗ tai, “Đừng nói nữa!” Hắn cố ý dùng chuyện đêm hôm đó đùa cợt cô,hay uy hiếp cô đây?
“Anh không quên được em.” Hắn đột nhiên ôm cô vào trong ngực, “Trời mới biết hắn cố gắng cỡ nào chỉ vì muốn xóa đi hình ảnh của cô của khỏi đầu nhưng mãi mà không được.”
“Tử Úy. . . . . .”
“Thật làm không được,từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã như vậy,em đã ở trong lòng anh.” Ánh mắt hắn dịu dàng giống như muốn làm cô say, “Vũ Thần,anh nghĩ anh đã yêu em.”
“Anh nói gì?” Cô không thể tin được!Cô không nghe lầm chứ?
“Anh nói,anh yêu em.”
“Anh—— yêu em?” Không phải gạt cô chứ?
“Có cần kinh ngạc vậy không?” Hắn vỗ vỗ má phấn của cô,buồn cười nhìn vẻ mặt khả ái “Kinh sợ” quá độ .
“Anh thật yêu em?”
Tiêu Tử Uý vô cùng trịnh trọng gật đầu.
“Tử Úy!” Cô rốt cuộc đã nghe hắn nói yêu mình.Cô cảm động chủ động tựa vào ngực hắn,tâm trạng vui sướng làm cho cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Thượng đế! Anh muốn em.” Chỉ cần vừa đụng vào người cô,bụng dưới của hắn liền không tự chủ phản ứng mãnh liệt .
“Không thể ở chỗ này!” Cô không phải thật lòng từ chối nha.
“Anh không thể đợi.”
Hắn khẩn cấp để cô nằm úp xấp lên bàn,để mông cô giương cao nhếch cao về phía hắn.
“Tử Úy,anh muốn làm cái gì?” Tư thế này….xấu hổ quá đi!
“Làm chuyện mà hai chúng ta đều vui vẻ.”
Nói chuyện đồng thời lục lọi quần cô,kéo xuống quần lót,hai tay xoa khe mông trơn mịn trắng mềm,hưởng thụ xúc cảm mềm mại,từng chút từng chút vuốt ve. . . . . .
………..
Sau khi xong,hắn còn không nỡ rút ra ôm cô,gần như hứa hẹn nói: “Anh sẽ không bao giờ buông em ra.”
Tiêu Tử Uý đưa Hạ Vũ Thần trở lại trước cửa phòng,hai người hôn nhau lưu luyến không rời.
“Hôn tiếp nữa không tốt.” Ngón tay Tiêu Tử Uý yêu thương xoa lên cánh môi bị hắn hôn đến vừa đỏ vừa sưng.
Hạ Vũ Thần mắc cở đỏ mặt,giọng giống như tiếng muỗi kiêu: “Không ai muốn anh đi!” Nói thật cô cũng không muốn rời khỏi hắn.
“Đây là một lời mời sao?” Hắn nhìn chăm chú vào cô,giống như muốn đọc được lòng cô.
“Anh cứ nói đi?”
“Anh đây sẽ không khách khí!” Hắn theo vào phòng cô,thuận tay khóa cửa lại.
“Tốt lắm,chúng ta đã vào,vậy phải làm gì đây?” Hắn không khách khí nằm nghiêng trên giường,một đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô.
“Chúng ta có thể nói chuyện phiếm!” Cô vừa ngồi xuống bên cạnh giường lập tức bị hắn kéo vào trong ngực, “Tử Ứy,anh lại muốn gì nữa!”
Nhưng Tiêu Tử Uý thật sự không thể nhĩn tiếp nữa,hắn cần phải mở rộng cửa lòng nói rõ mọi chuyện với Hạ Vũ Thần.Có mấy lời hắn nhất định phải nói trước mặt cô.
Rất may mắn,hắn tìm được cô tại thư phòng,cô đang xem một quyển tạp chí du lịch.
“Anh,tại sao anh . . . . . .”Cô bị hắn tự dưng xông vào làm sợ hết hồn, “Anh muốn dùng thư phòng à,tôi . . . . . . xem xong rồi.”Cô bối rối đứng lên,lời nói có chút không mạch lạc: “Tôi trở về phòng,tạm biệt, ách. . . . . . chúc ngủ ngon.”
Hắn đi đến trước một bước,kéo tay cô, “Anh đến tìm em.”
“Tìm tôi?”
“Vũ Thần,chúng ta không nên trốn tránh đối phương,chúng ta phải nói rõ mọi chuyện.”Mấy ngày qua hắn chịu nổi khổ tương tư đã đủ rồi.
“Em không có.” Hạ Vũ Thần mở mắt nói láo,nếu không cô cũng không cần đến thư phòng đọc tạp chí để mình buồn ngủ,đột nhiên lại bị hắn bắt được.
“Đừng nói dối,em rõ ràng đang trốn anh,anh biết.”
“Không phải vậy?” Cô ngước lên một đôi mắt to có nỗi lòng thầm kính,nhìn thẳng vào trong tròng mắt đen thâm thúy,như muốn nhìn rõ lòng hắn.
“Đúng,anh cũng vậy.” Hắn sảng khoái thừa nhận, “Nhưng còn vậy nữa thì không được .”
“Anh muốn gì?”
Hắn say sưa ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,ánh mắt cẩn thận quan sát mỗi một phản ứng nhỏ trên mặt người yêu.
“Anh rất nhớ em,mỗi khi nhìn bóng người xinh đẹp của em lúc ẩn lúc hiện trước mặt,an không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó em run rẩy nằm dưới người anh. . . . . .”
“Không!” Cô che lỗ tai, “Đừng nói nữa!” Hắn cố ý dùng chuyện đêm hôm đó đùa cợt cô,hay uy hiếp cô đây?
“Anh không quên được em.” Hắn đột nhiên ôm cô vào trong ngực, “Trời mới biết hắn cố gắng cỡ nào chỉ vì muốn xóa đi hình ảnh của cô của khỏi đầu nhưng mãi mà không được.”
“Tử Úy. . . . . .”
“Thật làm không được,từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã như vậy,em đã ở trong lòng anh.” Ánh mắt hắn dịu dàng giống như muốn làm cô say, “Vũ Thần,anh nghĩ anh đã yêu em.”
“Anh nói gì?” Cô không thể tin được!Cô không nghe lầm chứ?
“Anh nói,anh yêu em.”
“Anh—— yêu em?” Không phải gạt cô chứ?
“Có cần kinh ngạc vậy không?” Hắn vỗ vỗ má phấn của cô,buồn cười nhìn vẻ mặt khả ái “Kinh sợ” quá độ .
“Anh thật yêu em?”
Tiêu Tử Uý vô cùng trịnh trọng gật đầu.
“Tử Úy!” Cô rốt cuộc đã nghe hắn nói yêu mình.Cô cảm động chủ động tựa vào ngực hắn,tâm trạng vui sướng làm cho cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Thượng đế! Anh muốn em.” Chỉ cần vừa đụng vào người cô,bụng dưới của hắn liền không tự chủ phản ứng mãnh liệt .
“Không thể ở chỗ này!” Cô không phải thật lòng từ chối nha.
“Anh không thể đợi.”
Hắn khẩn cấp để cô nằm úp xấp lên bàn,để mông cô giương cao nhếch cao về phía hắn.
“Tử Úy,anh muốn làm cái gì?” Tư thế này….xấu hổ quá đi!
“Làm chuyện mà hai chúng ta đều vui vẻ.”
Nói chuyện đồng thời lục lọi quần cô,kéo xuống quần lót,hai tay xoa khe mông trơn mịn trắng mềm,hưởng thụ xúc cảm mềm mại,từng chút từng chút vuốt ve. . . . . .
………..
Sau khi xong,hắn còn không nỡ rút ra ôm cô,gần như hứa hẹn nói: “Anh sẽ không bao giờ buông em ra.”
Tiêu Tử Uý đưa Hạ Vũ Thần trở lại trước cửa phòng,hai người hôn nhau lưu luyến không rời.
“Hôn tiếp nữa không tốt.” Ngón tay Tiêu Tử Uý yêu thương xoa lên cánh môi bị hắn hôn đến vừa đỏ vừa sưng.
Hạ Vũ Thần mắc cở đỏ mặt,giọng giống như tiếng muỗi kiêu: “Không ai muốn anh đi!” Nói thật cô cũng không muốn rời khỏi hắn.
“Đây là một lời mời sao?” Hắn nhìn chăm chú vào cô,giống như muốn đọc được lòng cô.
“Anh cứ nói đi?”
“Anh đây sẽ không khách khí!” Hắn theo vào phòng cô,thuận tay khóa cửa lại.
“Tốt lắm,chúng ta đã vào,vậy phải làm gì đây?” Hắn không khách khí nằm nghiêng trên giường,một đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô.
“Chúng ta có thể nói chuyện phiếm!” Cô vừa ngồi xuống bên cạnh giường lập tức bị hắn kéo vào trong ngực, “Tử Ứy,anh lại muốn gì nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.